Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, hai gò má đột nhiên đỏ bừng.

Trong lòng biết mình nhất định là đỏ mặt, Huyền Lăng Phong lập tức quay đầu đi chỗ khác, không muốn để cho Đồng Nhạc Nhạc thấy bộ dáng xấu hổ của mình , bằng không sẽ vô cùng mất mặt.

Có lẽ là thẹn quá hóa giận, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng gầm nhẹ.

"Ngươi cứ nói Bổn vương kém cỏi như vậy sao!? Ngươi nướng cá nhanh lên một chút đi! Bụng Bổn vương đói, sau khi Bổn vương tắm rửa xong, nhất định phải ăn được cá nướng, hảo, không nói nữa, Bổn vương tắm đây!"

Nói xong lời này, Lăng Phong lập tức xoay người, cà nhắc tập tễnh đi về phía bờ sông .

Thấy dáng vẻ quật cường của hắn, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng chau mày, vẫn là có chút không yên lòng.

Nếu Huyền Lăng Phong chết đuối, nên làm thế nào cho phải!?

Nghĩ tới đây, Nhạc Nhạc liền đặt con cá lô lớn trên vai lên bề mặt của một tảng đá lớn, sau đó, liền nhanh chóng nhặt một ít cành cây khô các loại ở gần đó.

Dự định nướng cá ở ngay bờ sông!
Như vậy, nếu hắn thật sự xảy ra điều như nàng nghĩ, nàng cũng có thể phát hiện trước tiên đi cứu.

Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa xếp các cành cây khô, vừa lấy ra hộp quẹt nhóm lửa. Đợi sau khi lửa bốc lên, liền gác con cá lô lên trên giá gỗ nướng vừa chuẩn bị xong .

Nếu làm như vậy, nàng liền không cần luôn cầm con cá, chỉ cần thỉnh thoảng lật nó là tốt rồi.

Nhạc Nhạc nghĩ, chờ xử lý xong chuyện bên này, đôi mắt đẹp không khỏi đảo qua nhìn về phía Huyền Lăng Phong .

Nhìn xong bên này , vừa nhìn bên kia, nàng lập tức giật mình.

Bởi vì, nàng căn bản thật không ngờ, bản thân vừa quay đầu, liền thấy như thế một màn nóng bỏng!

Chỉ thấy lúc này, Huyền Lăng Phong đã cởi bỏ y phục trên người, ngay cả quần đều cởi ra hết.

Thế là, một thân thể gầy gò mạnh mẽ liền xuất hiện ở trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc.

Lưng dài vai rộng, hai chân thẳng tắp, nửa người trên bởi vì thường ở trần luyện võ, lộ ra làn da màu nâu sẫm khỏe mạnh.

Cho nên, thí* càng có vẻ trắng nõn. (thí: là bàn tọa đấy ạ! >_Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầy lo lắng và bất an.

Không lẽ, Huyền Lăng Phong đã chết?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trái tim như thít chặt lại .

Sau đó liền đưa ngón tay hướng tới mũi Huyền Lăng Phong để tìm kiếm hơi thở.

Cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng mà hết sức yếu ớt.

Hiện tại nếu còn có một con đường sống, nàng nhất định phải cứu Huyền Lăng Phong, sẽ không để cho hắn chết.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chợt nhớ đến điều gì, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hét lên.

“ Đúng rồi, tại sao ta lại ngốc như vậy! Phải làm hô hấp nhân tạo!”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa vỗ cái trán của mình một cái, thấy mình ngốc muốn chết.

Hiện tại, đây xem như là cách cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc không chần chờ, lập tức mở miệng Huyền Lăng Phong, sau đó đè lên bụng hắn, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo.

Đối với hô hấp nhân tạo, có lẽ là lần đầu tiên làm, cho nên có chút khẩn trương.

Có điều hiện tại cũng không thể nghĩ gì nhiều, điều duy nhất nàng nghĩ tới là không để cho Huyền Lăng Phong chết.

Nhưng mà, cho dù nàng có cung cấp không khí thế nào, ấn ngực thế nào, Huyền Lăng Phong một chút phản ứng cũng không có.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong nằm trên mặt đất, một chút cũng không nhúc nhích, mặt mày tái nhợt, giống như con cá chết, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc “Oa” lên.

“Huyền Lăng Phong, ngươi mau tỉnh lại, huhuhu, ngươi không được chết, Huyền Lăng Phong…”

Đồng Nhạc Nhạc khóc hết sức thương tâm, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, như thế nào cũng không ngừng được.

Mặc dù trước kia nàng không thích hắn chút nào, nhưng mà hai ngày ở chung với hắn, Đồng Nhạc Nhạc thấy hắn thật sự cũng không làm cho người ta chán ghét như vậy.

Mà bây giờ, nhìn thiếu niên trước mắt mình chết đi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giống như bị người ta hung hăng nện vào, cực kỳ khó chịu.

Nếu bầy giờ hắn chết rồi, sau này sẽ không thấy được gương mặt đắc ý, kiêu ngạo khiến người ta muốn đánh cho một trận.

Nếu như Huyền Lăng Thương tìm đến đây, nàng làm sao trả lại Huyền Lăng Phong cho hắn.

Đến lúc đó Huyền Lăng Thương biết chính đệ đệ của mình chết, sẽ đau lòng như thế nào, dù sao, Huyền Lăng Phong là người thân duy nhất trên đời này của hắn.

Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thương tâm.

Giờ phút này, giống như cả thế giới đều sụp đổ.

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc thương tâm chỉ thiếu nước núi lợ đất sụp, đột nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên.

“Đừng khóc, bộ dáng ngươi khóc… xấu muốn chết!”

Nghe được giọng nói bất thình lình vang lên, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ mình nghe nhầm, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nhìn về phía giọng nói phát ra.

Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc thấy người trước mắt.

Lại mở to hai mắt, đợi những giọt nước mắt ngừng rơi, cố gắng nhìn rõ.

Bắt gặp Huyền Lăng Phong không biết mở mắt lúc nào, khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt, mở to đôi mắt.

“Huyền Lăng Phong, ngươi vẫn chưa chết? Ha ha, ngươi chưa chết”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, kìm lòng không được giật mình đứng lên.

Đối với sự kích động của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong chỉ im lặng nhìn người bên cạnh mình, vừa khóc vừa cười như trẻ con.

Nhìn thấy nước mắt trên gương mặt đó, hắc mâu của Huyền Lăng Phong không khỏi ngẩn ra.

Hắn từ nhỏ sinh trong nhà đế vương, được hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý.

Ngày thường, cũng ỷ vào thân phận này, được phụ hoàng cùng hoàng huynh che chở, chỉ biết tác oai tác quái.

Trong cuộc đời của hắn, không có mục tiêu gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Cho nên bình thường hắn cũng không biết đắc tội bao nhiêu người.

Hơn nữa ngoại trừ hoàng huynh cũng mẫu phi, mọi người ai cũng không thích hắn.

Tất cả mọi người đều vụng trộm gọi hắn là Hỗn thế tiểu ma vương, ở bên ngoài lại a dua nịnh hót hắn, trước mặt một mực nghe lời, sau lưng lại không ngừng mắng hắn.

Điểm này hắn là biết những không để ý tới.

Ai bảo hắn là Vương gia, đệ đệ của Hoàng thượng, thân phận tôn quý, chỉ có người khác hâm mộ hắn.

Nhưng mà hiện tại, nhìn tiểu thái giám trước mắt này, bởi vì lo lắng cho mình, thậm chí còn khóc, Huyền Lăng Phong hết sức kinh ngạc.

Đúng!

Là kinh ngạc!

Bởi vì, lúc trước, hắn cùng tiểu thái giám này luôn đối đầu với nhau, luôn nhìn đối phương không vừa mắt.

Nhưng mà hiện tại, tiểu thái giám này vì hắn mà khóc.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi nhìn tiểu thái giám trước mắt mặt mày kích động sung sướng.

Mặt đẹp như ngọc, làn da như mỡ đông, hai má đầy nước mắt.

Ánh mặt trời sáng lạn, nhẹ nhàng chiếu xuống, soi sáng những giọt nước mắt, càng thêm rạng rỡ.

Phảng phất như muôn vàn hạt kim cương, không ngừng lóe ra.

Giờ khắc này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tiểu thái giám trước mắt, đẹp, đẹp quá.

Đẹp đến nỗi tâm của Huyền Lăng Phong , một lần nữa vì hắn ta mà bắt đầu đập dồn dập.

Nhìn đến những giọt nước mắt của tiểu thái giám, Huyền Lăng Phong đột nhiên có một loại xúc động, muốn đưa tay hứng những giọt nước mắt kia, nếm thử, không biết chúng là ngọt hay mặn.

Trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, một khắc sau, không suy nghĩ nhiều liền thực hiện.

Từ từ đưa tay lên, chạm tới khuôn mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Đồng Nhạc Nhạc vốn đang kích động hoan hô vì Huyền Lăng Phong chưa chết, lại thấy hắn đột nhiên hành động, không khỏi ngẩn ra, lập tức mở miệng.

“Thập tam gia, ngươi muốn làm gì?”

Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc, lúc này Huyền Lăng Phong mới hồi phục tinh thần.

Nghĩ tới chính mình lúc nãy hành động ngốc nghếch, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy “Ầm ầm ầm!” mấy tiếng, đầu óc trống rỗng, sau đó chút ửng đỏ liền hiện lên hai gò má hắn.

Trong lòng càng ảo não, tức giận.

Chết tiệt.

Hắn điên rồi sao? Rốt cuộc mình đã làm gì, hình như không giống bản thân lúc trướcNghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong lại càng có nhiều loại nghi hoặc không giải thích được, chỉ là, cho dù hắn nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra một đáp án.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang hiếu kỳ không giải thích được nhìn hắn, Huyền Lăng Phong chỉ là cảm giác được quẫn bách không thôi. Sau một khắc, có lẽ là bởi vì dường như xấu hổ thành giận, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong nhăn tít lại, không nhịn được rống to .

"Nước mũi ngươi đang chảy ra, xấu xí hết sức !"

Huyền Lăng Phong mở miệng quát, chỉ là bởi vì vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn phi thường suy yếu, cho nên hắn rít lên tới âm lượng rất thấp.

Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ Huyền Lăng Phong , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức cau đôi mày lại, trên mặt có thêm vài phần tức giận.

"Ngươi là người như thế nào vậy !? Mệt ta mới vừa rồi vẫn còn lo lắng ngươi như vậy! Hiện tại ngươi lại chê ta xấu !? Hiện tại ngươi mới xấu hết mức! Bị người cởi hết trang phục giống như con heo!"

Đồng Nhạc Nhạc hiện tại là tức giận .

Nghĩ đến mới vừa rồi cho là Huyền Lăng Phong đã chết, bản thân khóc đất trời mù mịt, hiện tại ngẫm lại, chỉ cảm thấy chính mình giống y chang như cái con ngốc.

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc lại càng tức giận.

Sau khi dùng tay lau nước mắt trên mặt, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản Huyền Lăng Phong, chống tay đứng lên từ trên mặt đất, liền đi tới chỗ con cá nướng .

Thấy bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là tức giận.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trên mặt không khỏi một buồn bực, trong mắt không khỏi xẹt qua vài phần ảo não.

Chỉ là lần này đây, hắn ảo não không phải vì Đồng Nhạc Nhạc, mà là chính hắn.

Bởi vì mới vừa rồi, hắn rõ ràng không phải cố ý muốn cho tiểu thái giám này tức giận.

Chính là không biết phải chăng trước kia quan hệ hai người bọn họ luôn đối chọi gay gắt. Nên hiện tại coi như đối với tiểu thái giám này hắn có cái nhìn đổi mới, trong lòng cảm kích, nhưng lại vẫn cứ nói với hắn không ra một câu lời hay.

Hiện nay, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng rời khỏi, Huyền Lăng Phong cũng không cảm thấy kỳ lạ hắn.

Dù sao, nếu như đổi là hắn, khẳng định cũng bị tức giận.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong trong lòng vừa ảo não, vừa tức giận.

Nhìn thấy tiểu thái giám này lại quay mặt không để ý tới hắn liền rời đi, Huyền Lăng Phong nhớ ra vội đuổi theo, mới phát hiện hiện tại chính mình trên dưới toàn thân trụi lủi, một món trang phục cũng không mặc.

Nghĩ đến mới vừa rồi, hắn cứ như vậy một bộ đức hạnh nằm ở chỗ này, thực sự là cái gì hình tượng cũng không có .

Hơn nữa, còn bị tiểu thái giám này thấy bộ dáng xấu nhất của mình . . .

Trời ạ!

Thực sự mất mặt!

Uổng phí hắn một đời lẫy lừng !

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong vừa tức giận, vừa ngượng ngùng.

Cuối cùng, hắn liền gắng gượng chống tay đỡ thân thể vẫn còn rất suy yếu để nhổm lên, từ từ chậm rãi mặc vào trang phục đang đặt trên mặt đất.

Cuối cùng Huyền Lăng Phong mặc trang phục xong, đảo mắt nhìn nhanh một lượt, vừa lúc nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang ngồi ở bên kia ăn cá nướng.

Nhưng mà, nói Đồng Nhạc Nhạc đang ăn cá nướng, còn không bằng nàng là đang cầm con cá nướng kia trút ra lửa giận đây!

Chỉ thấy Đồng Nhạc Nhạc một tay hung hăng xé con cá nướng kia, vừa hung hăng cắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn hiếm thấy kia, lại hiện đầy tức giận.

Thấy vậy, không biết sao, Huyền Lăng Phong trong lòng bắt đầu có chút khẩn trương.

Sau đó từ từ đi từng bước đến bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong từ từ ngồi xuống. Nhìn Đồng Nhạc Nhạc trông thấy mình đi tới, liền đưa lưng về phía mình, trên mặt Huyền Lăng Phong không khỏi hiện lên vẻ buồn bực.

Lập tức, đưa tay sờ sờ cái mũi, mới mở ra đôi môi, mở miệng nói nhỏ.

"Này, ngươi là đang tức giận sao !?"Đối với mặt mày căng thẳng của Huyền Lăng Phong, sau khi Đồng Nhạc Nhạc nghe được Huyền Lăng Phong nói, chỉ là hung hăng lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, lại không hề mở miệng nói chuyện.

Nhưng mà, khi nàng hừ một tiếng, đã đưa ra đáp án cho Huyền Lăng Phong .

Đúng là, nàng hiện tại cực kỳ tức giận!

Nghe được một lời hầm hừ lạnh nhạt này của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong cảm thấy buồn bực .

Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm giác được, thì ra một người vô cùng đơn giản lạnh nhạt hầm hừ, kỳ thật cũng có lực sát thương lớn như vậy !

Khiến cho hắn càng căng thẳng hơn .

Trời mới biết!

Nếu như trước kia, có người đã nói với hắn, hắn sẽ bởi vì một thái giám nổi giận mà căng thẳng, hắn khẳng định sẽ hừ mũi !

Dù sao, ở trên thế giới này, hắn trừ hoàng huynh và mẫu phi mình ra, liền sẽ không quan tâm ý nghĩ những người khác đối với hắn.

Hiện nay, nhìn thấy cái lưng trước mắt đưa về phía hắn, rõ ràng tiểu thái giám đang giận hắn, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình, phảng phất như có mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Cũng từ trước tới nay, lần đầu tiên muốn nghĩ ra cách để lấy lòng cho một tiểu thái giám .

"Này, lúc mới rồi, Bổn vương không còn ý tứ kia nữa rồi, ngươi không nên tức giận, có được hay không, Bổn vương nơi nào có ghét bỏ ngươi. . ."

Huyền Lăng Phong mở miệng, ở trong giọng nói có ý tứ lấy lòng.

Đồng Nhạc Nhạc như thế nào không nghe ra được !?

Chỉ là nghĩ đến mới vừa rồi chính mình thật vất vả cứu được Huyền Lăng Phong, vẫn còn bởi vì Huyền Lăng Phong như đã chết nên khóc đất trời mù mịt, mà Huyền Lăng Phong vừa mới mở miệng đã nói chính mình xấu hết sức, sao khiến cho nàng không tức giận! ?

Cho nên hiện tại coi như Huyền Lăng Phong nghĩ muốn lấy lòng nàng, nàng cũng muốn bày đặt tự cao, cho hắn biết, nàng tuy là nô tài, lại vẫn có tính tình!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa nặng nề lạnh nhạt hầm hừ một tiếng.

Tỏ vẻ chính mình vẫn còn tức giận!

Huyền Lăng Phong nghe vậy, cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Trời mới biết hắn lớn như vậy, còn không từng chủ động lấy lòng quá một nô tài đây!

Nếu như thay đổi mẫu phi và hoàng huynh hắn, hắn chỉ cần bày ra một bộ dáng thương cảm như vậy, sau đó không ngừng làm nũng cầu xin tha thứ, bọn họ chắc chắn mềm lòng.

Chỉ là hiện tại, muốn hắn đối với một nô tài bày ra một bộ dáng thương cảm như vậy, hắn là tuyệt đối không làm được.

Chớ nói chi là làm nũng !

Hắn đường đường một Vương gia, sẽ làm nũng đối với một tiểu thái giám !?

Ặc, ngẫm lại Huyền Lăng Phong đều cảm giác được toàn thân nổi da gà , bắt đầu hoàn toàn cảm thấy kính nể .

Cuối cùng, Huyền Lăng Phong không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, mở miệng hỏi.

"Này, ngươi rốt cuộc muốn Bổn vương làm như thế nào, mới không giận Bổn vương a!?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng biết Huyền Lăng Phong là thật tâm muốn cầu nàng tha thứ.

Nghĩ tới đây, mắt nhung Đồng Nhạc Nhạc lóe ra một cái, lập tức, dường như nghĩ đến cái gì, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Nghĩ muốn ta tha thứ ngươi cũng được, như vậy, Thập Tam Gia ngươi có nên nói với ta cái gì đó chăng !?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, xưng hô cũng bất tri bất giác thay đổi.

Huyền Lăng Phong lại không hề phát hiện ra được, chỉ là sau khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, khuôn mặt tuấn tú sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.

"Nói cái gì đó đối với ngươi !? Nói cái gì nhỉ !?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK