Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong , trên gương mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lại dừng tất cả hành động, mắt nhung thẳng tắp rơi trên người Huyền Lăng Phong, chờ đợi hắn nói tiếp.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, đôi môi mở ra, liền run run nói.

"Bổn vương sợ chính mình sẽ chết, cho nên những lời lúc nãy đã nói với ngươi , kỳ thật, Bổn vương thật sự rất chán ghét ngươi!"

"Ặc..."

Nghe lời này của Huyền Lăng Phong, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật giật.

Đang là lúc nào, mà Huyền Lăng Phong vẫn còn nói với nàng như vậy. Coi như con rắn độc này buông tha cho Huyền Lăng Phong, nàng cũng muốn chụp chết hắn!

Liền lúc Đồng Nhạc Nhạc không biết nói sao, lại thấy Huyền Lăng Phong mở miệng nói tiếp.

"Nhưng mà, nếu lần này ngươi cứu Bổn vương, Bổn vương liền nợ ngươi một mạng, vì thế Bổn vương có thể làm cho ngươi một việc! Chỉ cần Bổn vương đủ khả năng!"

Nghe Huyền Lăng Phong nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bỏ đi sự kích động muốn chụp chết hắn, khóe miệng nhếch lên một cái, liền mở miệng nói.

"Có lời này của Thập Tam Gia, nô tài coi như liều mạng, cũng muốn cứu Thập Tam Gia người!"

Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động, bộ dáng tiểu nhân tham tài, Huyền Lăng Phong khóe miệng co rút.

Trong lòng không khỏi oán thầm.

Thật sự là một nô tài tham tiền!

Thế nhưng, tục ngữ nói, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, chính là đạo lý này!

Huyền Lăng Phong sợ hãi, nếu như hắn không nói như vậy, tên nô tài này liền mặc kệ hắn đi.

Dù sao, mỗi người đều xem tính mạng của mình là nhất!

Nghĩ tới đây, mắt Huyền Lăng Phong quét một vòng, lại rơi vào con rắn độc giờ phút này đang chính lúc phục ở trên đùi hắn.

Chỉ thấy con rắn độc này, giờ phút này đang nhìn thẳng hắn, vẫn không nhúc nhích, hình như là đang suy nghĩ, có muốn cắn hắn một cái hay không.

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Phong càng là cực kì hồi hộp, tim 'Bang bang bang' nhanh chóng đập dồn dập. Tốc độ tim đập cực nhanh, cơ hồ muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Đối với Huyền Lăng Phong căng thẳng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng thấy mình có lỗi gì!?

Mặc dù, nàng không sợ rắn như Huyền Lăng Phong. Chỉ là hiện tại, tính mạng Huyền Lăng Phong, đều nằm trên tay nàng!

Nàng quả thật không muốn Huyền Lăng Phong bị rắn độc cắn chết thảm ở đây!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc mím đôi môi đỏ mọng, thở cũng không dám thở gấp một cái. Lập tức, với động tác giống như rất chậm, từ từ đi tới chỗ Huyền Lăng Phong .

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này mặt mày chăm chú , ánh mắt thẳng tắp nhìn vào con rắn độc trên người hắn, Huyền Lăng Phong cũng không dám nói lời nào, chỉ sợ sẽ làm Đồng Nhạc Nhạc phân tâm.

Chỉ là hiện tại, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt từ từ di chuyển thân thể, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy dài như một năm.

Cảm giác dày vò, lo lắng đề phòng dài đằng đẵng này, so với một đao giết hắn càng khó chịu hơn.

Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, thân thể Huyền Lăng Phong, ngay cả một cử động cũng không dám.

Bởi vì căng thẳng sợ hãi, trên trán Huyền Lăng Phong sớm đã đổ đầy mồ hôi.

Giờ phút này, một hột mồ hôi đang từ trên trán Huyền Lăng Phong chậm rãi trợt xuống, lăn qua gò má bẩn thỉu kia rồi nhỏ giọt ở trên người hắn ...

Cùng lúc đó, cũng không biết có phải hột mồ hôi đó kích thích đến con rắn độc hay không, hoặc có lẽ con rắn độc này nhìn Huyền Lăng Phong thật sự không vừa mắt. Nó há miệng , liền nhào về phía trên người Huyền Lăng Phong mà mổ ...Thấy vậy, Huyền Lăng Phong sợ đến đôi mắt mở to, há miệng ra, chỉ thiếu nước không có bất tỉnh.

Tuy nhiên, liền lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thực hiện động tác rất chậm, đột nhiên di chuyển nhanh chóng nhào về hướng tới con rắn độc , đưa tay gắt gao nắm lấy đốt xương thứ bảy của con rắn độc, lại ra sức quăng một cái!

Cùng với 'Bịch' một tiếng, con rắn độc vốn đang muốn táp Huyền Lăng Phong, đã hôn vô cùng thân mật với cùng vách núi , sau đó... chết liền .

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt! Tốc độ cực nhanh, nhặt về một mạng cho Huyền Lăng Phong vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong vẫn còn duy trì bộ dáng ngốc như vậy, mắt trợn to, miệng há hốc.

Thấy Huyền Lăng Phong lâu như vậy cũng chưa lấy lại hồn, Đồng Nhạc Nhạc liền đưa tay quơ quơ trước mặt Huyền Lăng Phong, sau đó mở miệng nói.

"Thập Tam Gia, hiện tại đã không có việc gì, rắn độc kia đã chết!"

"Cái, cái gì !? Có thật không !? Bổn vương không có việc gì !?"

Nghe lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong vốn đang sợ đến không thấy ba hồn bảy vía, mới từ từ phục hồi lại tinh thần.

Ánh mắt ngốc như vậy, đầu tiên là rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc, sau đó, lại nhìn theo hướng ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ tới, liền thấy con rắn độc rớt trên mặt đất, đầu bể, óc văng.

Nhìn thấy con rắn độc đã khí tuyệt bỏ mình, đầu óc vỡ tung, không còn năng lực làm thương tổn hắn, Huyền Lăng Phong vốn đang tim đập thình thịch một hồi, hiện tại rốt cục cũng thả lỏng.

Thấy Huyền Lăng Phong rốt cục đã phục hồi lại tinh thần, lại vẫn còn bộ dáng sợ hãi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ Huyền Lăng Phong một mực ngồi mát ăn bát vàng, nơi nào trải qua những chuyện như vậy !?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền hé mở môi hồng, an ủi.

"Thập Tam Gia, đã không có việc gì, ngươi yên tâm, có nô tài ở đây! Nhất định sẽ không cho Thập Tam Gia xảy ra việc gì!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cam đoan.

Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, hắc mâu của Huyền Lăng Phong con ngươi đen không khỏi từ từ rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc. Ở trong ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, có sự tò mò không giải thích được, có vẻ kinh ngạc, có sự phức tạp không thôi.

Cuối cùng, Huyền Lăng Phong mấp máy môi đỏ một cái, nhưng cũng không hề mở miệng nói chuyện.

Đối với ánh mắt phức tạp của Huyền Lăng Phong rơi trên người mình kia, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lại không hỏi thêm cái gì, chỉ cho là Huyền Lăng Phong bị sợ hãi quá độ.

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc an ủi Huyền Lăng Phong vài câu, liền đi ra ngoài nhặt về toàn bộ củi khô lá cây vừa nãy ném ở ngoài hang.

Đầu tiên là trải lá cây trên mặt đất, trải một tầng thật dầy, sau khi bày biện tốt, Đồng Nhạc Nhạc mới quay đầu, nói với Huyền Lăng Phong ngồi trầm lặng không lên tiếng ở bên này, mở miệng nói.

"Thập Tam Gia, người tới bên này đi! Nơi này được trải lá cây, êm lắm, so với ngồi trên mặt đất lạnh như băng khá hơn nhiều. Đương nhiên, nơi này tự nhiên không thể sánh cùng vương phủ . Chỉ là hiện tại cũng không có biện pháp nào cả, Thập Tam Gia người mau tới đây ngồi đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, cho là nàng vừa dứt lời, Huyền Lăng Phong khẳng định sẽ lại lần nữa ghét bỏ một phen.

Không ngờ, lần này Huyền Lăng Phong sau khi nghe lời này của nàng, chỉ là nhẹ nhàng 'Ừ' một tiếng, nhưng không có lại càu nhàu lần nữa, chỉ từ từ đi tới.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng sửng sốt, trong mắt xẹt qua vài phần kinh ngạc, cũng không suy nghĩ cái gì nhiều.

Chỉ cảm thấy Huyền Lăng Phong là bị chuyện vừa rồi hù dọa, hiện tại cũng không có trở lại như trước!

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền xếp củi khô, lại lấy hộp quẹt ra nhóm lửa.

Mặc dù bọn họ là rơi xuống dòng nước xiết, may là hộp quẹt bên ngoài có bọc sáp nên không bị ướt.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đã cảm thấy vô cùng may mắn.

Cầm hộp quẹt, Đồng Nhạc Nhạc dè dặt đốt lá cây, không được bao lâu, ngọn lửa đã bốc lên .

Cùng với ngọn lửa càng lúc càng lớn, hang động vốn lạnh như băng, dần dần ấm hẳn lên.
Thấy vậy, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức vui vẻ.

"Ha ha, may là ở đây còn có thể nhóm lửa, nếu không thì buổi tối chắc chắn bị đông đến chết cóng mất!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa hơ tay trên lửa sưởi ấm.

Tuy nhiên, vào đúng lúc này, một trận âm thanh 'Òng ọc òng ọc' kỳ quái vang lên từ phía sau.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền nhìn về hướng phát ra thanh âm kia.

Lại thấy trên mặt Huyền Lăng Phong không khỏi một trận buồn bực, sau đó mặt mày vừa quẫn bách, vừa ảo não đưa tay ôm cái bụng dẹp lép của mình.

"Ngươi đừng nhìn Bổn vương như vậy, Bổn vương đã lâu còn chưa có ăn cái gì, bụng tự nhiên sẽ đói!"

Huyền Lăng Phong mở miệng nói, trên mặt liền lộ vẻ phiền muộn cùng ngượng ngùng.

Không hiểu sao, nhìn Huyền Lăng Phong lúc này, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy hắn hiện tại so với trước kia ngạo mạn vô lễ, kiêu ngạo ương ngạnh thì dễ thương hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên, mở miệng cười hắc hắc.

"Hì hì, thật ra không chỉ Thập Tam Vương Gia đói bụng , bụng nô tài cũng đã đói."

Đồng Nhạc Nhạc vừa vuốt vuốt cái bụng rỗng của mình, vừa bất đắc dĩ nói.

"Ai, mới vừa rồi nô tài ở bên ngoài nhặt nhánh cây lại gặp được mấy con thỏ hoang, nhưng đành chịu, nô tài không còn sức lực để đuổi theo. Nếu không, hiện tại chúng ta cũng đã không cần ngồi đây chịu đói . . ."

Nói tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại mang thêm vài phần tự trách.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang tự trách mình, môi không khỏi mấp máy một chút, hình như muốn nói cái gì.

Có điều, còn không đợi Huyền Lăng Phong mở miệng nói chuyện, lại thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc đã đảo quanh một vòng, cuối cùng rơi vào một chỗ nào đó, đôi mắt sáng ngời!

"Nha! Nô tài như thế nào lại quên, thực ra chúng ta đã có đồ ăn!"

Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức vui vẻ.

"Cái gì! ? Chúng ta có thức ăn! ? Trên người của ngươi có phải hay không có lương khô gì đó! ? Còn không mau lấy ra đây! ? Bổn vương cũng đã chết đói!"

Nghe được âm thanh Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng cười hắc hắc, mở miệng nói.

"Thập Tam Vương Gia, trên người nô tài không có lương khô gì đó, chẳng qua, có cái...này!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đứng lên, sau đó đi về phía trước.

Huyền Lăng Phong nghe thế, ánh mắt không khỏi hướng theo Đồng Nhạc Nhạc, dừng lại trên mặt đất, ở trên người con rắn độc đã chết kia.

Thấy vậy, trên mặt Huyền Lăng Phong liền sửng sốt, lập tức như đang nghĩ đến cái gì, gương mặt cứng đờ.

"Ặc, ngươi, ngươi bảo là có ăn, sẽ không phải là con rắn độc này chứ! ?"

"Ha ha, Thập Tam Vương Gia, ngươi nói đúng rồi! Chính là con rắn độc này!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa bắt cái đuôi con rắn kia lên, điều chỉnh nâng nó dậy.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không sợ hãi cầm lấy con rắn độc kia, khóe miệng Huyền Lăng Phong không khỏi giật giật, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, giống như đang nhìn thấy độc xà mãnh thú mà hoảng sợ.

Mặc dù con rắn độc kia đã chết, nhưng nếu đổi lại thành hắn, hắn cũng không dám trực tiếp cầm lấy nó.

Còn có chuyện phát sinh lúc nãy, bây giờ nghĩ lại, trong lòng hắn vẫn còn đang sợ hãi đây!

Nghĩ đến đó, môi Huyền Lăng Phong mở ra, mở miệng quát.
"Ngươi điên rồi! ? Đây chính là rắn độc, làm sao có thể ăn! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, chán nản tức giận quát.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề gì, nhún nhún vai, mở miệng nói.

"Là rắn độc thì như thế nào! ? Con rắn này, có độc thì cũng chỉ ở răng, trên người một chút độc cũng không có, trước đây nô tài cũng từng ăn đấy! Cho nên Thập Tam Vương Gia, ngài cứ yên tâm đi!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa cầm con rắn lại, rút ra con dao bên người mình.

Con dao này, là nàng bình thường cầm để gọt táo, hiện tại vừa lúc phát huy công dụng.

Chỉ thấy Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên dùng dao đem chặt rơi đầu rắn, ngay sau đó, lại dùng dao đem đâm vào thân rắn độc, cuối cùng đưa tay cầm lấy da mà hung hăng xé.

Cùng với một tiếng 'roạt', da của con rắn độc kia, cứ như vậy bị Đồng Nhạc Nhạc giống như khăn tay mà làm rớt ra.

Nhìn thấy động tác thuần thục của Đồng Nhạc Nhạc, điệu bộ gọn gàng lưu loát, khóe miệng Huyền Lăng Phong không khỏi lại giật giật.

Bởi vì nếu như là hắn, hắn tình nguyện chết đói, cũng không ăn thứ này.

Nhưng mà, nhìn động tác thành thạo của tiểu thái giám trước mặt, cứ như loại chuyện này không phải là lần đầu tiên làm, trong lòng lại tò mò.

Hắn há miệng, thuận tiện hỏi:

"Này, ngươi thế nào lại giống như không sợ rắn! ? Trước kia, ngươi cũng thường xuyên ăn thứ này sao! ?"

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quay đầu lại, chỉ là thuần thục lột da rắn ra, sau đó lại cầm đến một khúc gỗ lớn, đặt da rắn đã lột xong xuôi lên đó.

Đợi khi làm xong những việc lặt vặt này, Đồng Nhạc Nhạc mới vỗ vỗ tay, mở miệng nói:

"Mệnh của nô tài không tốt như Thập Tam Vương Gia, vừa sinh ra liền được sống an nhàn sung sướng, vừa mở miệng, liền có vô số nô tài vòng quanh đến phục vụ cho Ngài! Nô tài từ nhỏ đã là cô nhi, mọi việc đều phải tự lực cánh sinh, trước đây cũng thường xuyên bị đói, ăn không đủ no. Vì thế liền nghĩ muốn chút biện pháp lấp đầy bụng, gì mà ăn cá tự bắt trên sông, đến lấy cả trứng chim trên cây, bắn chim rồi nướng, còn có cả ếch, chuột đồng linh tinh các loại, cũng đều ăn cả rồi. . ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa từ từ nướng thịt rắn, vừa chậm rãi nhớ lại chuyện trước kia.

Nhớ thời điểm lúc trước tại cô nhi viện, mặc dù có nhà ngói che đầu, nhưng bên trong cô nhi viện, lại thiếu hụt vật tư, thường xuyên ăn không đủ no cũng đã là chuyện bình thường .

Cho nên nàng về sau đi làm công tác xã hội, chỉ nghĩ đến cố gắng kiếm tiền, chờ kiếm được đã nhiều , liền đem một phần số tiền làm từ thiện cấp cho cô nhi viện, để cho lũ trẻ không có cha mẹ giống như nàng cũng được ăn uống đầy đủ.

Chỉ tiếc. . .

Nàng hiện tại, đời này kiếp này đều không thể trở về thời hiện đại . . .

Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhiều thêm vài phần buồn bã và mất mát.

Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong cũng không biết.

Lúc này, Huyền Lăng Phong nghe được lời nói của tiểu thái giám trước mặt, nhìn lại vẻ mặt tiểu thái giám chứa đựng sầu bi và mất mát, không hiểu sao, trong lòng có một nỗi...

Dù sao hắn từ nhỏ đã sinh ra tại Hoàng cung, vừa chào đời, liền được hưởng vinh hoa phú quý vô tận này.

Hơn nữa, từ nhỏ, hắn lập tức có được ngàn vạn sủng ái.

Hắn được phụ hoàng và mẫu phi yêu thương, cùng các hoàng huynh che chở.

Cho nên, hắn sống qua mười tám năm, cũng chưa từng biết thế nào là khổ.

Cũng chưa từng nhận thức được cuộc sống nghèo khó của dân chúng.

Hơn nữa, trước kia hắn cũng chỉ hiểu, trời sinh chính mình đã định ở nơi cao cao tại thượng, cho nên đối với với hết thảy, đều có cảm giác như là chuyện đương nhiên.

Nhưng hiện tại, khi nghe lời nói của tiểu thái giám trước mặt, nhìn được trên mặt tiểu thái giám này đều là sầu bi và hồi ức, không hiểu sao, trong lòng Huyền Lăng Phong có hơi khó chịu.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên, hắn nghiêm túc đánh giá tiểu thái giám này.

Trước đây, vào lần đầu tiên gặp mặt, hắn chỉ cảm giác rằng tiểu thái giám này có dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Chẳng qua sau đó tiểu thái giám kia lại hết lần này đến lần khác chống đối hắn, hắn cũng chỉ nghĩ phải làm thế nào để trêu chọc tiểu thái giám này, nhìn bộ dáng mất mặt của hắn.

Chỉ là hiện tại. . .

Ánh lửa sáng ngời, chiếu sáng trưng oàn bộ hang động.

Ánh lửa màu vàng nhạt kia, lại chậm rãi chiếu lên người tiểu thái giám.

Rõ ràng cả người tiểu thái giám này, toàn thân đều nhếch nhác và bẩn thỉu, nhưng mà, khuôn mặt nhỏ nhắn kia của hắn, ngay lúc này, lại đoạt mắt người khác.

Mặt mày như vẽ, cái mũi thanh tú, cánh môi anh đào, một đôi con ngươi đen láy ngập nước, bây giờ có ánh lửa chiếu rọi xuống, lại càng rạng rỡ sống động, tựa như ánh nến được thắp trong đêm tối, rực rỡ như vậy!

Chả trách người ta thường nói, mỹ nhân dưới đèn, càng nhìn càng đẹp!

Hiện tại, Huyền Lăng Phong đột nhiên có cảm giác, tiểu thái giám này lại đẹp đến không thể tin nổi. . .

Chỉ tiếc , hắn là một thái giám, nếu như nói là một nữ tử, thì phải tốt biết bao a. . .

Suy nghĩ trong đầu Huyền Lăng Phong vừa mới nảy lên, liền bị chính mình dọa ngã.

Chết tiệt!

Rốt cuộc hắn đang nghĩ lung tung cái gì! ?

Chẳng lẽ đầu của hắn bị đụng phải đá sao, cho nên suy nghĩ đều hỗn loạn! ?

Lúc trong lòng Huyền Lăng Phong đang ảo não không thôi, thì bên này Đồng Nhạc Nhạc lại một chút cũng không cảm giác được sự khác thường của hắn.

Bây giờ, nàng không thấy Huyền Lăng Phong nói gì, liền chậm rãi xoay xoay nhánh cây trên tay, từ từ nướng con rắn kia.

Không biết qua bao lâu, trong hang động được từng đợt hương vị thịt nướng thơm phức bao phủ. . .

Ngửi thấy được hương thơm ngào ngạt của thịt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng của mình càng lúc càng đói.

Âm thanh 'òng ọc òng ọc' từ trong bụng không ngừng truyền đến.

Nhìn miếng thịt rắn được nướng vàng óng kia, nước miếng của Đồng Nhạc Nhạc thật nhanh đã chảy ra .

Không chỉ mình Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bên này, cũng đâu phải không như thế! ?

Bọn họ không biết đã bị dòng nước xiết đưa tới nơi nào, hôn mê bao lâu, giờ phút này hắn đã sớm đói đến da bụng dán sát vào lưng .

Lúc này, lại ngửi thấy hương vị thịt rắn thơm phức, giờ đây Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy bụng của mình đang điên cuồng kêu .

Nhưng vừa nghĩ tới, đây chính là thịt rắn.

Nghĩ lại vừa rồi thiếu chút nữa chết dưới miệng con rắn này, bây giờ trong lòng của Huyền Lăng Phong vẫn còn sợ hãi.

Đối với Huyền Lăng Phong cũng có ý muốn ăn cái này, nhưng trong lòng vẫn còn là bộ dáng sợ hãi, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên nhìn thấy hết.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng cười nói.

"Thập Tam Vương Gia, mới rồi con rắn này thiếu chút nữa cắn chết ngài, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành bữa tối của chúng ta, ngài cứ nói cái...này có phải hay không rất buồn cười! ?"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa lại lật miếng thịt rắn .

Động tác nướng thịt kia, được làm cực kì thuần thục.Nhưng mà, Huyền Lăng Phong nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, cũng mấp máy môi, hoàn toàn im lặng không buồn bàn đến.

"Cái...này thì buồn cười cái gì! ? Vừa rồi Bổn vương thiếu chút nữa chết dưới miệng rắn, bây giờ nhìn con rắn này, đều cảm thấy buồn nôn đây!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.

"Ha hả, cái này sao lại buồn nôn! ? Phải nói là mỹ vị mới đúng! Được rồi, con rắn này đã nướng xong , Thập Tam Vương Gia, ngươi nếm thử một chút! ?"

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc vừa đưa miếng thịt rắn nướng vàng óng ánh về phía Huyền Lăng Phong .

Thế nhưng, Huyền Lăng Phong thấy vậy, sợ đến mức chủ động lui về phía sau, vẻ mặt 'học trò hơi sợ hãi', cực kì thú vị.

"Không được! Cầm về cầm về, Bổn vương mới không ăn thứ này! Thật ghê tởm !"

Hơn nữa, tuy rằng con rắn này đã biến thành thịt nướng, nhưng vẫn còn để cho hắn cực kì sợ hãi.

Thấy Huyền Lăng Phong trợn tròn hai tròng mắt, vẻ mặt hoảng sợ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bị chọc cười .

Dù sao, cho tới nay, thiếu niên trước mặt này đều là một bộ dáng ngạo mạn vô lễ, tác oai tác quái, kiêu ngạo ương ngạnh, nhìn vào khiến cho người khác muốn đánh.

Tuy nhiên hiện tại, nhìn lại trước mắt toàn thân nhếch nhác, thiếu niên cả người bẩn thỉu, còn có trên mặt hắn lại đầy bộ dạng sợ hãi, phảng phất như một thiếu nữ đáng thương gặp phải tên lưu manh, làm cho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy buồn cười lại thương cảm.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi khì một tiếng, mở miệng cười rộ lên .

"Ha ha ha ha, Thập Tam Vương Gia, không nghĩ đến ngài sợ rắn như vậy đấy! Cho dù con rắn này đã biến thành thịt nướng , ngươi vẫn sợ hãi như vậy, không nghĩ tới lá gan của ngài nhỏ thế, ha ha ha ha ha ha. . ."

Đồng Nhạc Nhạc vừa cười, vừa đưa tay xé một miếng thịt rắn, sau đó liền cho vào miệng mình.

Chậm rãi ăn miếng thịt rắn trong miệng, chỉ cảm thấy thơm ngon mỹ vị vô cùng.

Thật đúng là không thể nói!

Tuy rằng bộ dáng của con rắn độc này thật xấu, chính là lúc nướng lên, lại cực kì ngon lành, cho dù nướng cũng không có gia vị hay nguyên liệu, bắt đầu ăn, đúng là mùi vị tự nhiên thì vô cùng ngon lành.

Đây là thịt rắn nướng ngon nhất mà Đồng Nhạc Nhạc từng ăn .

Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa càng ăn nhiệt tình, hơn nữa còn không ngừng phát ra âm thanh đầy thỏa mãn.

"Ừ, thịt rắn nướng này ăn ngon thật, chất lượng thịt tươi sống , ăn ngon thật. . ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia như cánh hoa sen, gương mặt khoan khoái, đôi mắt tươi cười. Trên mặt càng là một bộ dáng cực kì hưởng thụ.

Nhìn Đồng Nhạc Nhạc ăn nhiệt tình, Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt.

Chỉ cảm thấy tiểu thái giám này quả thực không phải người bình thường a!

Nếu như là người khác, ai lại nghĩ tiểu thái giám trước mặt này là người bình thường! ?

Lá gan của hắn, thật không phải lớn bình thường!

Không chỉ cả rắn cũng không sợ, hiện tại lại liền ngay cả rắn độc cũng dám ăn!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy chính mình đối với tiểu thái giám này có một phen nhận thức hoàn toàn mới.

Hơn nữa, bụng hắn càng lúc càng đói. . .

Đặc biệt, nhìn thấy tiểu thái giám trước mặt ăn nhiệt tình, còn là bộ dáng cực kì hưởng thụ, chóp mũi lại ngửi được mùi thơm của thịt nướng, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy nước miếng chính mình lúc này không ngừng tràn ra.

Liên tục nuốt được nước bọt, Huyền Lăng Phong tuy nói không ăn, nhưng mà, ánh mắt toàn là thèm nhỏ dãi kia, lại thẳng tắp rơi trên miếng thịt nướng trên tay Đồng Nhạc Nhạc.

Chính lúc Đồng Nhạc Nhạc đang ăn ngon, nhìn thấy bộ dáng một con chó nhỏ tham ăn của Huyền Lăng Phong, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Huyền Lăng Phong này thật là. Lá gan sao lại nhỏ vậy chứ, rõ ràng là đói muốn chết, lại không dám ăn con rắn này.

Bọn họ cũng không biết đã hôn mê mất bao lâu, nếu ngày hôm nay không tìm ra thứ gì ăn được, Huyền Lăng Phong có thể sẽ chết vì đói.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sau một hồi suy tư, đôi mắt lập tức sáng ngời. Có cách rồi!

Nghĩ là làm, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bày ra bộ dáng đột nhiên tỉnh ngộ, mở miệng nói với Huyền Lăng Phong.

“Nô tài giờ mới biết, lá gan của Thập Tam Gia lại nhỏ như vậy. Ngay cả thịt rắn cũng không dám ăn, nếu chuyện này truyền ra khẳng định sẽ làm trò cười cho thiên hạ.”

Nghe được câu này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong lập tức bị chọc giận.

Đôi mắt mở to, liền mở miệng quát lớn.

“Ngươi! Tên nô tài chết tiệt này, ngươi vừa nói cái gì? Bổn vương mà lại nhát gan sao?”

“Ha hả, thật!?”

Giọng nói Đồng Nhạc Nhạc cố ý kéo ra, mang theo châm chọc, rõ ràng là không hề tin tưởng.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức kích động, tay dài đưa ra đoạt đi rắn nướng trên tay Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói.

“Hừ! Nếu ngươi không tin, Bổn vương liền ăn cho ngươi xem”

Nói dứt câu, Huyền Lăng Phong hé miệng, đưa con rắn lên chuẩn bị cắn một miếng.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong quả nhiên trúng chiêu kích tướng, mắt Đông Nhạc Nhạc đảo qua một tia xảo hoạt.

Huyền Lăng Phong vốn là kẻ trọng sĩ diện, điểm này Đồng Nhạc Nhạc hiểu hơn ai hết. Cho nên chỉ cần công kích nhược điểm này hắn nhất định trúng kế.

Huyền Lăng Phong này quả nhiên rất dễ lừa gạt!

Đồng Nhạc Nhạc còn đang đắc ý trong lòng, bên này Huyền Lăng Phong đã hung hăng cắn một miếng thịt rắn vào miệng, trên mặt liền hiện lên vẻ sửng sốt.

“Trời ạ! Không nghĩ tới là thịt rắn ăn lại ngon như vậy!”

Huyền Lăng Phong mở miệng, trên mặt kinh ngạc dường như không thể tin được.

Trước kia hắn cũng đã nghe qua rằng thịt rắn có thể ăn, chỉ là hắn rất sợ rắn, cho nên vẫn một mực không ăn.

Hôm nay đúng là lần đầu tiên Huyền Lăng Phong hắn ăn thịt rắn!

Chỉ cảm thấy thịt rắn trong miệng mềm mềm, ngọt ngọt. Thật sự là ngon vô cùng!

Cũng không biết có phải do quá đói hay không, Huyền Lăng Phong cảm thấy, thịt rắn nướng này còn ngon hơn sơn hào hải vị do Ngự trù trong cung làm.

Huyền Lăng Phong cảm thán, lại tiếp tục cắn thêm một miếng, vừa ăn vừa tán thưởng không dứt.

“Ừm, Tiểu Nhạc Tử, ngươi nói quả không sai, thịt rắn nướng ăn thật ngon…”

Thấy Huyền Lăng Phong ăn nhiệt tình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch miệng cười nói.

“Ha ha, là do nô tài giới thiệu, sao có thể không ngon chứ! Thập Tam Gia, ngài ăn chậm chút, còn nữa ngài nhớ chừa phần cho nô tài nữa chứ!”

Mắt thấy Huyền Lăng Phong ăn thật nhiệt tình, chẳng mấy chốc đã hết hơn một nửa, Đồng Nhạc Nhạc lập tức khẩn trương.

Dù sao vừa rồi, nàng mới ăn có một miếng. Bụng giờ cũng rất đói, nếu cứ để như vậy chỗ thịt rắn này chắc chắn sẽ bị Huyền Lăng Phong ăn hết.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền chạy đến đoạt lấy, thật vất vả mới được một nửa, hung hăng cắn xuống.Không đến mấy phút đồng hồ, chỗ thịt rắn đã bị Huyền Lăng Phong và Đồng Nhạc Nhạc tiêu diệt sạch.

Cũng may là nướng khá nhiều nếu không chưa chắc đã đủ cho hai người họ ăn đâu.

Nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc ngồi một bên xoa xoa bụng, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.

Ánh mắt nhìn sang Huyền Lăng Phong bên cạnh, giờ phút này còn đang tiếc nuối liếm ngón tay hình tượng tao nhã ngày thường đã sớm không còn lấy một mảnh.

Bộ dáng ăn tủy trong xương mới biết nó ngon của hắn nhìn thật giống chú chó nhỏ.

Huyền Lăng Phong một bên thỏa mãn liếm ngón tay, một bên lại tiếc nuối mà oán trách.

“Lúc đầu, nếu biết thịt rắn ăn ngon như vậy, thì đã làm thêm một ít nữa rồi”

Câu nói này của Huyên Lăng Phong làm Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, mắt nhung lại hiện lên vẻ gian tà.

“Ha ha, Thập Tam Gia, ngài không phải là sợ nhất là rắn hay sao? Như thế nào hiện tại lại không sợ nữa?”

Huyền Lăng Phong nghe thế, ánh mắt liếc qua Đồng Nhạc Nhạc, lại bắt gặp vẻ mặt trêu chọc của nàng. Khuôn mặt vốn buồn bực lập tức trở nên ửng đỏ vì xấu hổ.

Nhưng một khắc sau đó, lại mặt dày mở miệng nói.

“Đương nhiên là sơ, có điều, rắn này đúng là ăn thật ngon!”

Nói xong còn vui vẻ mà nhếch miệng cười một tiếng.

Đồng Nhạc Nhạc bị hành động của hắn chọc cười không thôi.

Không nghĩ tới, Huyền Lăng Phong cũng có lúc dễ thương như vậy, sao trước kia nàng lại không phát hiện ra nhỉ!?

Đồng Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ, lại nhìn về phía hắn một cái, ánh mắt lấp lánh miệng cười đến thật vui vẻ.

Cũng không biết, nụ cười này rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong là đẹp cỡ nào.

Đôi mắt tỏa sáng, miệng tươi như hoa, cả gương mặt đẹp như tranh vẽ…

Huyền Lăng Phong không biết mình rốt cuộc là làm sao vậy, cư nhiên lại nổi nên một cảm giác quái dị với tiểu thái giám này.

Tâm hắn giống như một hồ nước tĩnh lặng, bỗng khơi dậy tầng tầng rung động như có người quăng vào đó một hòn đá nhỏ…

Hơn nữa, lúc này hắn mới nhận ra, hắn cũng không hề ghét tiểu thái giám này như hắn nghĩ…

Tâm tư này của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết.

Bắt gặp ánh mắt nhìn mình chăm chú của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, không nhịn được đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, mở miệng hỏi.

“Thập Tam Gia, sao ngài lại nhìn nô tài như vậy? Trên mặt nô tài dính gì hay sao?”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói vừa đưa tay lên mặt mình sờ thử.

Cũng không nhớ lúc trước nhóm lửa ngón tay dính đầy tro than, lúc này lại quơ loạn trên mặt để lại mấy vệt đen đen.

Nhìn mặt Đồng Nhạc Nhạc bị chính mình làm bẩn như mặt mèo, Huyền Lăng Phong phục hồi tinh thần ôm bụng cười lớn.

“Ha ha ha, hiện tại trên mặt ngươi thật sự là rất bẩn đấy. Y như một cái mặt mèo vậy, ta buồn cười chết mất!”

Nghe xong câu này, Đồng Nhạc Nhạc nét mặt cứng đờ, sau đó lại như nghĩ ra cái gì, vội vàng nhìn xuống tay mình.

Chỉ thấy bàn tay đen đen đầy bụi than, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức buồn bực.Nghĩ đến mới rồi trên mặt mình không có vết bẩn nào, hiện tại bị chính ngón tay của mình quẹt qua, đúng là thực sự bẩn thỉu, không trách được Huyền Lăng Phong lại cười sung sướng như vậy.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Nô tài đi rửa cái mặt trước đã!"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán đứng dậy đi ra bên ngoài hang đá.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong cũng dừng cười, lập tức mở miệng nói.

"Đừng! Hiện tại bên ngoài đen thui thui, nếu như ngươi đi ra ngoài, gặp phải độc xà mãnh thú làm sao bây giờ! ?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, ngẫm lại sự việc đúng thật là như vậy.

Buổi tối rừng cây nhất nguy hiểm, nếu như nàng đi ra ngoài, gặp phải cái gì sài lang dã báo linh tinh các loại liền gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sinh ra khiếp đảm trong lòng .

Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức tiếp theo mở miệng nói.

"Hơn nữa, ở chỗ này chỉ có hai người ta và ngươi . Trừ Bổn vương thấy ra, ai còn thấy được mặt hề của ngươi ! ?"

"Ặc. . ."

Lời tuy như thế, Đồng Nhạc Nhạc thế nào liền cảm giác được Huyền Lăng Phong nói lời như vậy muốn nện cho một trận đây! ?

Trong lòng im lặng, nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc bỏ hành động đi ra ngoài rửa mặt.

Dù sao, dáng vẻ mặc dù quan trọng, chính là tính mạng càng quan trọng hơn.

Lại nói , bọn họ hiện tại, đều là một thân chật vật, nơi nào còn có cái gì dáng vẻ đáng nói! ?

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đồng Nhạc Nhạc liền gật đầu.

"Vậy được rồi! Dù sao Thập Tam Gia cùng nô tài đều là vẻ mặt chật vật, nô tài còn sợ Thập Tam Gia nói nô tài là trò hề cũng nói ra không được! ?"

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền ngồi trở về.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt bên ngoài.

Chỉ thấy hiện tại, bên ngoài hang động hoàn toàn đen thui thui .

Chỉ có trời cao trăng sáng, đang từ từ phát ra ánh sáng nhạt nhòa .

Khiến cho cả mặt đất, tăng thêm vài phần thần bí!

Thỉnh thoảng, từ cách đó không xa truyền đến vài tiếng sói tru và mãnh thú kêu to, khiến cho bên ngoài nhìn vào, rải rác đầy vẻ sợ hãi.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc có cảm giác , ở trong hang động là an toàn nhất .

Mãnh thú sợ lửa, chỉ cần trong hang núi có lửa, những mãnh thú này cũng không dám đi vào.

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng dần dần mệt mỏi .

Đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài , liền ngồi ở một bên trải lá trên mặt đất.

Đêm cuối mùa thu , đặc biệt rét lạnh.

May là nàng lúc sớm liền nhặt không ít nhánh cây và lá cây đi vào, bằng không, buổi tối bọn họ sẽ bị lạnh cóng.

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, sau khi trên mặt đống lửa bỏ thêm vài nhánh cây cành khô ,cuối cùng cũng không quản mặt khác, trực tiếp nằm ở trên mặt lá cây.

Tuy nói trong hang núi mặt còn một người khác phái nữa, chỉ là, trong mắt Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Phong chỉ là một kẻ quần là áo lượt được sủng mà hư .

Hơn nữa, ở trong mắt Huyền Lăng Phong , nàng chẳng qua là một tên nô tài thôi, cho nên Đồng Nhạc Nhạc cũng không sợ Huyền Lăng Phong đối với nàng làm ra chuyện tình gì .

Thấy Đồng Nhạc Nhạc đã nằm trên mặt đất, hình như muốn ngủ.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, cũng chậm chạp nằm trên mặt đất, dù sao hắn hiện tại, cũng là đã mệt mỏi.

Trên người vừa đau vừa nhức, giờ phút này sau khi ăn xong, từng cơn mệt mỏi liền không ngừng kéo tới.

Nguyên tưởng rằng, chính mình ngủ không quen loại địa phương đơn sơ này.Ai biết, Huyền Lăng Phong nằm xuống một cái, liền lập tức chìm vào mộng đẹp.

Đồng Nhạc Nhạc ở một bên , nghe được bên cạnh có âm thanh ngáy ngủ , trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức khóe miệng cong lên một cái.

"Ha hả, không nghĩ tới cái tên tiểu tử thúi này cũng ngủ được tại địa phương như thế . . ."

Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung nhắm lại, cũng chìm vào trong mộng đẹp theo . . .

. . .

Hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc là bị mắc tiểu mà tỉnh dậy.

Nàng he hé mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh .

Chỉ thấy bên ngoài mặt trời đã lên cao lúc nào, ở bên cạnh Huyền Lăng Phong, vẫn còn ngủ khì khì được.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dè dặt đứng lên từ trên mặt đất, sau đó lặng lẽ rời khỏi hang động.

Sau khi giải quyết xong khó khăn ở phía sau một bụi cỏ rậm , Đồng Nhạc Nhạc liền chạy tới bờ sông lấy tay rửa mặt.

Đúng lúc là sau giờ ngọ ,ánh mặt trời rực rỡ trên cao chiếu xuống trên khắp mặt đất .

Chỉ thấy trên mặt sông trước mắt một ánh vàng lấp lánh.

Nước sông ở cổ đại, không ô nhiễm nghiêm trọng giống hiện đại.

Đứng ở bên bờ nhìn xuống, cơ hồ trong suốt thấy đáy.

Trong lúc đó, Đồng Nhạc Nhạc còn thỉnh thoảng thấy được một vài con cá, đang tự do tự tại bơi qua bơi lại.

Ngủ một buổi tối, hiện tại Đồng Nhạc Nhạc đã sớm đói bụng lắm. Nhình thấy nhiều cá như vậy bơi qua bơi lại ngay trước mắt mình, Đồng Nhạc Nhạc làm thế nào không động tâm! ?

Hơn nữa nàng bây giờ, toàn thân bẩn thỉu, vừa lúc có khả năng nhảy vào trong sông tẩy rửa . Nếu như may mắn , còn có thể bắt mấy con cá để đến khi bọn hắn ăn cơm trưa đây!

Nghĩ đến liền làm!

Đồng Nhạc Nhạc làm vài động tác vận động thân thể cho nóng người ở trên bờ sông , liền 'Bùm' một tiếng nhảy vào trong sông.

Chỉ cảm thấy quanh thân một hồi dìu dịu, vô cùng thoải mái!

May là đang giữa trưa , trên đỉnh đầu thái dương chiếu rọi, nhiệt độ không thấp. Cho nên Đồng Nhạc Nhạc bơi qua bơi lại ở trong lòng sông , cũng không cảm thấy lạnh .

Đồng Nhạc Nhạc nhảy vào trong sông xong, liền lập tức truy đuổi được bầy cá.

Dù sao, đây chính là cơm trưa của họ đấy!

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc chơi đùa thoải mái dưới sông, Huyền Lăng Phong rốt cục đã tỉnh.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc không ở trong hang động , Huyền Lăng Phong có hơi lo lắng , liền lập tức chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất .

Tối hôm qua nghỉ ngơi cả một buổi tối, Huyền Lăng Phong cảm giác được thân thể so sánh tối hôm qua khá hơn nhiều.

Chỉ là cổ chân trái hình như là bị trật khớp, dù đi xa hay đến gần, mơ hồ cảm thấy đau. Cho nên Huyền Lăng Phong chỉ có thể cầm lấy một nhánh cây thô, sau đó đi bước một ra ngoài.

Đầu tiên là ở một bên bụi cỏ xả bầu nước tiểu, rồi Huyền Lăng Phong đảo mắt nhìn nhanh một lượt.

Chỉ thấy sông bên kia hình như có động tĩnh gì, liền biết Đồng Nhạc Nhạc khẳng định ở bên đó. Vì vậy, Huyền Lăng Phong liền chống gậy, bước một đi về hướng bờ sông .

Huyền Lăng Phong vừa tới đến bờ sông , chỉ thấy sóng nước vốn lăn tăn trên mặt sông, đột nhiên 'Roạt' một tiếng, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn liền nhô ra từ trong lòng sông .

Một tiếng cười tràn ngập kích động hưng phấn sung sướng, càng là như thoát ra từ trong miệng trẻ con.

"Ha ha, tiểu ngư nhi, còn không cho ta bắt được ngươi!"

Nghe được tiếng nói như trẻ con, lại nhìn tình huống dưới sông , trên mặt Huyền Lăng Phong lập tức hiện vẻ sửng sốt.

Chỉ thấy, người vừa mới nhô lên từ trong lòng sông cũng không phải người khác, mà đúng là Đồng Nhạc Nhạc mới rồi một mực không thấy !

Chỉ thấy hiện tại, trên tay Đồng Nhạc Nhạc đang ôm thật chặt một con cá ước chừng có năm sáu cân,khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc , mặt mày giãn ra, cười tươi như hoa.

Một đôi mắt nhung dính đầy bọt nước, bởi vì vui vẻ mà trở nên lấp lánh , long lanh!Ban đầu là một mái tóc dài đen nhánh, giờ phút này được Đồng Nhạc Nhạc cố gắng búi thành hình bánh bao, buộc phía trên đỉnh đầu.

Chỉ là do vừa rồi vùng vẫy, trên trán Đồng Nhạc Nhạc đầy mồ hôi, tóc nàng dính bết vào mặt . Lúc này, nước trên người nàng không ngừng nhỏ từng giọt.

Tuy là vậy, lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng!

Nhìn thấy trước mặt đột nhiên có một người nhô lên từ dưới nước, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong tâm can mình phảng phất như bị một vật gì đó thình lình va chạm vào.

Ngay sau đó, tim hắn đột nhiên đập kịch liệt dồn dập.

Tiếng tim đập ‘bang, bang, bang’, nhảy nhanh như tiếng vạn mã phi nhanh…

Đối với trong lòng mình sinh điều bất thường, Huyền Lăng Phong cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì loại cảm giác này, rất là xa lạ.

Hơn nữa, hiện tại ánh mắt của hắn, không có cách nào có thể rời khỏi người đột ngột xuất hiện kia…

Trong đầu hắn thoáng chốc hoàn toàn trống rỗng.

Với lại, hiện tại Huyền Lăng Phong rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là ‘Thanh thủy xuất phù dung’ ( hoa sen nơi nước biếc) vật do thiên nhiên tạo ra, chính là những gì hắn nhìn thấy lúc này sao?

Trong lúc Huyền Lăng Phong còn đang rung động trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, lại càng cảm thấy hết sức kinh ngạc…

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết một chút.

Trong thời gian dài đuổi bắt cá trên sông như vậy, nàng rốt cục cũng đã bắt được một con cá Lư rất to.

Con cá Lư này, ước chừng phải năm sáu cân đây!

Hơn nữa, sức lực của nó vẫn còn rất lớn!

Bị nàng gắt gao ôm vào ngực, chỉ thấy nó không ngừng giãy dụa cái đuôi.

Chỉ là, tốn nhiều thời gian như vậy mới bắt được một con, Đồng Nhạc Nhạc đâu thể nào dễ dàng buông tay như vậy!

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc phải dùng hết khí lực còn lại, ôm thật chặt con cá vào lòng, sau đó bơi vào bờ.

Tốn rất nhiều sức, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc mới bò lên bờ được, sau đó lại hung hăng quăng con cá xuống đất một cái.

Con cá Lư bị nện mạnh trên mặt đất, giãy dụa vài cái, rồi dần dần bất động.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào một hơi.

Nhớ đến có thể ăn món cá Lư nướng thơm ngào ngạt, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy vui vẻ.

Một đôi mắt nhung dính đầy bọt nước, càng cười càng gian.

Nhưng mà trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ đến món cá nướng thơm ngào ngạt, đột nhiên, nàng cảm nhận được có một tầm mắt nóng rực gắt gao dừng trên người nàng.

Cảm giác được như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, nhìn đến nơi phát ra tầm mắt đó.

Lại thấy không biết từ khi nào Huyền Lăng Phong đã xuất hiện bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó, dường như nghĩ đến đều gì, mặt mày lại lần nữa giãn ra.

Hé mở làn môi hồng, nàng nhếch miệng cười nói.

“Thập Tam vương gia, ngài cuối cùng cũng tỉnh! Đúng lúc, nô tài vừa mới bắt được con cá Lư này trên sông, ước chừng nó cũng nặng khoảng năm sáu cân, cũng đủ cho chúng ta ăn trong một ngày!”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, một tay đưa lên lau bọt nước trên mặt, lại lắc lắc quần áo đầy nước sông.

Sau một lúc nàng cảm thấy quần áo đỡ ướt, Đồng Nhạc Nhạc mới cầm lấy con cá trên mặt đất, đứng lên bắt đầu xử lý.

Huyền Lăng Phong đứng một bên, nhìn thấy tên thái giám đang ngồi chồm hổm trên đất thuần thục xử lý con cá nặng khoảng năm sáu cân.Chỉ thấy tiểu thái giám này, một tay cầm chủy thủ sắc bén, “Xoẹt, xoẹt, xoẹt” vài cái thì toàn bộ vảy đều bị cạo đánh sạch.

Sau đó lại lấy chủy thủ đâm vào bụng cá, kéo xuống một cái, lại dùng tay móc hết nội tạng của con cá ra ngoài.

Xử lý bên ngoài con cá Lư xong, Đồng Nhạc Nhạc lại dùng nước sông rửa sạch, sau đó dùng một cành cây thô lớn xiên qua nó, một tay vắt vẻo xiên cá trên vai, liền đi về phía hang động.

Nhìn thấy tất cả động tác của Đồng Nhạc Nhạc, đều là một chuỗi thuần thục, trên đường trở về cũng không có mệt nhọc, Huyền Lăng Phong lại nghẹn họng trân trối, trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ cảm thấy tiểu thái giám này, cái đầu nho nhỏ, không thể tưởng tượng được động tác lại nhanh như vậy, sức lực cũng không nhỏ.

Một tay gánh lấy con cá trên vai, lại có thể dễ dàng đi về sơn động.

Đối với việc Huyền Lăng Phong đang trố mắt, há hốc mồm đúng nhìn.

Đồng Nhạc Nhạc lại thấy dáng vẻ ngây ngốc nhìn nàng của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là sửng sốt, lại hé môi hồng, mở miệng hỏi.

“Thập Tam vương gia, trở về thôi! Nô tài muốn làm cá nướng ăn!”

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phòng chỉ nhẹ nhàng “à” một tiếng, chỉ là, hắn đi từng bước nán lại phía sau, Huyền Lăng Phong dường như đang nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn bộ dạng hiện tại của mình, lập tức, hai hàng lông mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại.

Huyền Lăng Phong đột nhiên không đi nữa, chỉ cúi đầu đứng lại.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

“Thập Tam Vương gia, người làm sao vậy?”

“À, Bổn vương muốn đi tắm một cái, một mình ngươi đi về trước đi!”

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền đi từ từ từng bước đến bờ sông.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau mày lại, mở miệng nói.

“Thập Tam vương gia, hiện tại trên người có đầy thương tích, làm sao có thể tắm rửa được! Nếu như không cẩn thận vết thương sẽ chạm vào nước, lại đi không được, nên làm sao bây giờ?”

Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Phong có thể bơi lội được.

Chỉ là hiện tại toàn thân hắn đều đang bị thương! Nếu như xuống sông, không cẩn thận lại chạm vào nước, nên làm sao bây giờ đây?

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, lại thấy vẻ lo lắng trên mặt của nàng, Huyền Lăng Phong không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nhìn thấy tên tiểu thái giám trước mắt, chỉ thấy đôi mắt hắn trong xanh vời vợi.

Hắn đang nhìn về phía mình, lại càng lộ ra lo lắng không một chút che giấu ẩn ý gì.

Phi thường chân thành, không có mang theo chút nào giả dối.

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi nảy lên một tia động lòng.

Nhớ lại việc mình đã từng trêu chọc tiểu thái giám này, hắn thật không thể tưởng tượng được, tiểu thái giám này lại bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa lại còn lo lắng cho hắn.

Suy nghĩ một lúc, Huyền Lăng Phong cảm động rất nhiều, không khỏi nhớ lại những chuyện trước đây lại cảm thấy áy náy.

Ngẫm lại, bản thân trước đây thật sự rất ngây thơ.

Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phong nhẹ nhàng mấp máy đôi môi, có ba chữ muốn nói ra. Nhưng đến khóe miệng thì lại nuốt trở về.

Bởi vì ba chữ kia, trừ nói với mẫu phi và hoàng huynh ra, cho tới giờ hắn chưa từng nói với người khác.

Cho nên, những lời này, hắn đến cùng vẫn chưa thể nói ra.

Đối với việc Huyền Lăng Phong muốn nói rồi lại thôi, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra, tràn đầy nghi hoặc không giải thích được.

“Thập Tam Vương gia, không phải là người có điều muốn nói với nô tài chứ?”

Nghe được lời nói của Đông Nhạc Nhạc, nhìn lại thấy ánh mắt nàng đang dừng trên người hắn, cũng không hề chớp mắt, không biết sao, bị tiểu thái giám trước mắt này nhìn chăm chú, đột nhiên trong lòng Huyền Lăng Phong xuất hiện một chút căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK