Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đúng vậy đúng vậy, ngàn vạn lần đừng nên để ta nhìn thấy đến người kia, bằng không, ta nhất định phải đánh hắn một trận!

Xem Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử vì chuyện của mình, trên gương mặt tràn đầy vẻ tức giận, Đồng Nhạc Nhạc vừa là cảm động, lại là uất ức.

Dù sao, Tiểu Quế Tử bọn họ, là thật sự quan tâm chính mình đây!

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại trong lòng, chỉ cảm thấy cái mũi chợt ngứa, liền hung hăng đánh hắt hơi một cái.

Bạch Thập Nhị đứng một bên thấy vậy, mày rậm lập tức cau lại một cái, môi mỏng khẽ động, mở miệng nói:

- Tốt lắm, các ngươi trước mua một bộ y phục đến đây cho Tiểu Nhạc Tử đi, Tiểu Nhạc Tử, nước nóng được rồi, ngươi trước tắm rửa một cái xua lạnh đi!

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đứng một bên thấy vậy, cũng nhanh chóng xoay người đi mua y phục.

Phút chốc, trong phòng, chỉ còn lại Bạch Thập Nhị và Đồng Nhạc nhạc.

Nhìn thấy bồn tắm tỏa khí nóng trong phòng kia, Đồng Nhạc Nhạc lại liếc nhìn Bạch Thập Nhị đứng bên cạnh, môi hồng hé mở, muốn nói lại thôi.

Dù sao, nàng cũng là nữ nhân, làm thế nào có thể cởi hết y phục trước mặt nam nhân!?

Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc do dự nên mở miệng như thế nào khiến Bạch Thập Nhị đi ra ngoài, Bạch Thập Nhị phảng phất dường như cảm thấy được cái gì, môi mỏng khẽ động, mở miệng nói:

- Ngươi tắm rửa trước đi, ta ở bên ngoài chờ đợi.

Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói:

- Ừ, vậy cám ơn ngươi.

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, chờ sau khi Bạch Thập Nhị rời khỏi gian phòng, lại đóng cửa phòng lại, Đồng Nhạc Nhạc mới lập tức vội vàng chạy tới phía sau bình phong, cởi bỏ hết y phục trên người bao gồm khăn choàng .

Chờ y phục trên người cởi hết toàn bộ, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng nhúng cả người đều chìm vào bên trong nước nóng ấm áp kia.

Lúc nãy thời gian bị lạnh dài như vậy, giờ khắc này, lúc cả thân thể lạnh lẽo kia đều chìm vào bên trong nước, cảm giác thoải mái đó, khiến gương mặt Đồng Nhạc Nhạc rạng rỡ, không khỏi thở dài thành tiếng.

- A, thật là thoải mái...

Đồng Nhạc Nhạc cong môi cười một tiếng, sau đó dựa lưng vào bồn tắm, khép hờ mắt lại, tính ngâm vài phút đồng hồ rồi đứng lên mặc quần áo.

Dù sao thì Bạch Thập Nhị cũng đang chờ ở ngoài cửa, nàng thật không muốn để cho người ta chờ nàng trong một thời gian lâu như vậy.

Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên Đồng Nhạc Nhạc nghe được vài tiếng "chít chít chít"

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc trong lòng, lập tức mở mắt ra, nhìn về hướng tới nơi phát ra tiếng động.

Giá như không nhìn thì còn tốt, nhưng vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến mức trợn tròn mắt, hé mở môi đỏ, phút chốc tiếng thét chói tai cực kì bi thảm tràn ra từ miệng nàng.

- A con chuột a!!!!!

Đồng Nhạc Nhạc giật mình mở miệng, không kềm được la to lên.

Phải biết rằng, nàng sợ nhất chính là con chuột! Mỗi lần nhìn thấy con chuột, đều sẽ bị doạ đến mức sắp chết!

Thật giống như là bây giờ!

Vừa nhìn thấy con chuột cách nàng không xa kia, Đồng Nhạc Nhạc liền sợ đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rõ phải hét to lên.

Cùng với tiếng thét chói tai cực kì bi thảm của nàng, cánh cửa chạm trỗ tinh xảo nguyên bản chỉ khép hờ, liền lập tức bị người bên ngoài đẩy ra.
Ngay sau đó, bóng dáng cao to của Bạch Thập Nhị nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ thấy rõ ràng là Bạch Thập Nhị nghe được tiếng hét thảm kia của Đồng Nhạc Nhạc mới xông tới, mày rậm trên gương mặt tuấn tú nhíu lại, toàn là vẻ lo lắng.

- Tiểu Nhạc Tử, ngươi bị sao vậy?!

Hắn mở miệng, giọng nói lo lắng vô cùng.

Đồng Nhạc Nhạc nguyên bản bị con chuột dọa sợ hãi, tại lúc nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, lập tức không hề nghĩ nhiều, vươn ra ngón tay tinh tế, chỉ về phía chỗ mới nhìn thấy con chuột.

- Thập Nhị, chỗ đó có con chuột, thật là đáng sợ!

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nhíu mày lại, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi.

Tuy nhiên, nghe được câu nói này của Đồng Nhạc Nhạc, nguyên bản trong lòng Bạch Thập Nhị tràn đầy lo lắng cũng phải sửng sốt.

Hắn thật không ngờ, sở dĩ Đồng Nhạc Nhạc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như thế, là bởi vì một con chuột.

Chỉ là, Bạch Thập Nhị nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hướng tới chỗ ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ nhìn lại.

Chỉ là ở đó đã sớm rỗng tuếch, làm sao còn bóng dáng của con chuột nào!?

Bạch Thập Nhị thấy vậy, nhíu mày lại, lập tức dùng đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khó hiểu nhìn về hướng Đồng Nhạc Nhạc.

Vừa lúc thấy được thân thể nhỏ bé của nàng vẫn còn vẫn còn bên trong bồn tắm, Bạch Thập Nhị không khỏi ngẩn người ra.

Nguyên bản đôi mắt tràn đầy khó hiểu, lập tức bị kinh ngạc thay thế được.

Chỉ thấy giờ phút này, bức rèm lụa mỏng trong phòng rũ xuống bay phấp phới.

Một thiếu niên tuấn tú ngâm mình bên trong bồn tắm.

Làn khói xanh mờ ảo khiến thiếu niên trước mắt càng trông tựa như mộng lại có phần chân thật

Mặt như tranh vẽ, làn da trong suốt như ngọc, mũi nhỏ cao cao, môi anh đào thanh tú, mỗi một chỗ, đều phối hợp rất hoàn mỹ.

Thu hút lòng người nhất, là thái độ đau khổ tội nghiệp trên mặt thiếu niên, mang theo vài phần bối rối, sợ hãi, tươi tắn quyến rũ động lòng người như thế.

Phảng phất vẻ bối rối chẳng biết làm sao, lại làm cho người ta thương tiếc.

Thấy vậy, tim của Bạch Thập Nhị, không khỏi hung hăng nhói đau một cái.

Giống như, có người hung hăng đâm vào tim hắn một đao.

Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng có thêm vài phần si mê mà chính hắn cũng không biết....

Nguyên bản Đồng Nhạc Nhạc đang bối rối luống cuống, dần dần, dường như cảm thấy được cái gì, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

Nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thập Nhị, đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.

Nhớ lại giờ phút này chính mình đang không có mặc quần áo, trong lòng hoảng hốt, lập tức ngâm thân thể của chính mình chìm ngập trong nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

- Ách, Thập, Thập Nhị, nếu, nếu không có chuyện gì, ngươi có thể ra ngoài trước được không!?

Bởi vì đang căng thẳng, nên Đồng Nhạc Nhạc nói chuyện toàn là lắp ba lắp bắp.

Mắt đẹp nhìn về phía Bạch Thập Nhị, lại càng hàm chứa vài phần ngượng ngùng, xấu hổ.

Cũng không biết được, chính mình giờ phút này là mê người cỡ nào.Nhìn thấy thiếu niên trước mắt, bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn hiếm thấy, không khỏi hiện lên hai vầng đỏ bừng, khiến cho hắn nhìn qua, phảng phất búp hoa sen trong ngày mùa hè đợi nở, rõ ràng vô cùng khơi gợi người ta phải thương xót.

Thấy vậy, Bạch Thập Nhị chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc, một nỗi xa lạ khác thường, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Chỉ là, Bạch Thập Nhị không hề suy nghĩ nhiều mặt khác, sau khi nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, liền nhẹ nhàng gật đầu, lập tức muốn xoay người rời đi.

Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn quét một vòng, nhìn vào một miếng vải thật dài rơi rụng dưới bình phong, trên mặt đầu tiên là sửng sốt.

Lập tức, liền tiến một bước đi tới chỗ bình phong.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, sợ đến trái tim đều phải bỗng nhiên như muốn vọt ra từ trong cổ họng.

Nàng mở to đôi mắt, tràn đầy vẻ kinh hoảng.

Cái tên Bạch Thập Nhị này, rốt cuộc muốn làm cái gì! ?

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, lại thấy Bạch Thập Nhị sau khi đi tới bình phong, liền ngừng lại, không có đi về phía trước.

Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, có hơi suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Tuy nhiên, đến lúc thấy Bạch Thập Nhị khom lưng nhặt đai vải dài bị rơi trên mặt đất không biết từ khi nào , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc '"ầm" một tiếng, đại não trống rỗng.

Ngay sau đó, một luồng khí khô nóng, liền nhanh chóng bốc thẳng lên tới đỉnh đầu.

Bởi vì, thứ mà Bạch Thập Nhị nhặt lên, không phải cái gì khác, mà là đai vải bó ngực của nàng.... .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, vừa thẹn vừa gấp, chỉ còn thiếu nước dìm cả người vào trong nước, không muốn mạo hiểm.

Trời ạ!

Thật sự rất mất mặt !

Cái tên Bạch Thập Nhị này, đang yên lành tại sao lại nhặt lên dải vải bó ngực của nàng, chết tiệt!

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận ngượng ngùng, chỉ thấy Bạch Thập Nhị sau khi nhặt lên dải vải bó ngực rơi trên mặt đất, đầu tiên là cầm ở trên tay từ từ quan sát một phen, lập tức, bạc môi hé ra, mở miệng hỏi.

"Tiểu Nhạc Tử, đây là cái gì! ?"

Bạch Thập Nhị vừa nói, vừa cầm băng vải cuốn ngực kia lên rồi kéo dài ra ở trước mắt, hình như là đang nghiên cứu cách sử dụng đai vải dài này.

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị không ngừng cầm miếng vải bó ngực của chính mình rồi kéo ra nghiên cứu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai gò má của mình càng tỏa ra nóng bỏng .

Ánh mắt nhìn Bạch Thập Nhị càng là ngượng ngùng muốn chết.

Dù sao, cái này vẫn còn là lần đầu tiên, có một người đàn ông cầm món đồ riêng tư bó sát người của chính mình, lại ở chỗ này nghiên cứu ngắm nghía. . .

Nghĩ tới đây, gương mặt Đồng Nhạc Nhạc vừa buồn bực, đầu tiên là cắn chặt môi dưới một phen , sau đó mới mặt mày đỏ bừng, mở miệng nói.

"Không có gì, ta, ta gần đây đang giảm béo, cho nên, cho nên dùng miếng vải dài này quấn quanh bụng của mình, làm như vậy, liền không có đai bụng ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tìm một cái cớ lung tung.

Sau khi vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được chính mình thật sự rất có cơ ứng biến.

Tuy nhiên, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày, lập tức ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc chỉ lộ ra một cái đầu.

Bạc môi hé mở, hiển nhiên có hơi không ủng hộ nói.

"Giảm béo! ? Tiểu Nhạc Tử, ngươi gầy như vậy, còn cần giảm béo sao! ?" "Ách, khụ khụ, Thập Nhị, kỳ thật á, ngươi nhìn ta là gầy teo nhẹ nhàng, kỳ thật ta bình thường ăn rất nhiều. Lúc vừa rồi ăn cơm , ngươi cũng đã thấy, cho nên, bụng ta rất lớn, vì đẹp mắt hơn một chút, ta tự nhiên phải đeo đai bụng để giảm vòng bụng đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một bộ dáng vẻ dân nghiệp dư.

Bạch Thập Nhị nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức đôi mắt màu hổ phách kia, đầu tiên là lẳng lặng quét mắt về phía đai vải quấn ngực, sau đó bạc môi hé ra, mở miệng nói.

"Được rồi, chỉ là, ta cảm giác được ngươi như bây giờ cũng rất tốt, nếu như mỗi ngày phải dùng vật này bó buộc bụng, thì khó chịu rất nhiều."

Bạch Thập Nhị vừa nói, vừa giắt đai vải quấn ngực trên tay lên cái bình phong.

Nhìn thấy Bạch Thập Nhị hình như là tin tưởng lời của mình , Đồng Nhạc Nhạc vốn đang thấp thỏm rốt cuộc cũng thả lỏng, trên mặt, cũng là có dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết, dáng vẻ trên mặt của chính mình giờ phút này, đang rơi vào trong mắt người nào đó vô cùng tinh tế . . .

Đợi sau khi Bạch Thập Nhị xoay người rời đi, Tiểu Quế Tử bọn họ cũng đã trở về.

Sau khi bảo Tiểu Quế Tử để mấy món trang phục mới mua xuống, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng đi ra từ bồn tắm, lập tức vội vội vàng vàng khẩn thiết lau khô nước ở trên người, lại nhanh chóng thay bộ trang phục mới mua kia.

Tiểu Quế Tử ở chung với chính mình thời gian dài, nên mua trang phục vẫn còn rất vừa người.

Một bộ trường sam màu xanh nhạt, đã tôn dáng người mảnh mai của nàng.

Chỉ là băng vải quấn ngực vừa rồi bị ướt, hiện tại đều còn chưa khô.

Nhưng mà hiện tại đi ra khỏi nhà, cũng thật sự không có cách nào .

Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nghĩ thế, nên sau đó cứ mặc cả vào, để cho nhiệt độ cơ thể làm việc sấy khô đi! ?

Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đứng tại trước gương, sau khi kiểm tra hết lần này đến lần khác, liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạch Thập Nhị bọn họ, đã sớm ở ngoài cửa chờ nàng .

Bởi vì chuyện mới rồi bị ngã xuống hồ, mặc dù hiện tại đã không có việc gì , nhưng mà Tiểu Quế Tử bọn họ vẫn còn là phi thường lo lắng cho Đồng Nhạc Nhạc.

Cho nên, liền đề xuất nên sớm hồi cung một chút, đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên giơ cao hai tay tán thành.

Kết quả là, vốn tính toán hành trình đi chơi một ngày liền kết thúc thật sớm , dẹp đường hồi cung.

. . .

Ban đêm!

Mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh, trăng sáng giữa trời, ánh trăng trong trẻo kia, êm dịu chiếu vào khắp trên mặt đất , khiến cho cả mặt đất đều tăng thêm vài phần vô cùng thần bí!

Ở lúc vạn vật im ắng, nửa đêm canh ba này, cả bên trong hoàng cung, cũng vô cùng im lặng.

Trừ đám thị vệ đang trực ra, mọi người đã ngủ say.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ, giờ phút này, nàng đang nằm trong ổ chăn ấm áp dễ chịu của mình, ngủ thật say sưa. Cho nên, nàng hoàn toàn chưa từng nhận thấy, một đạo bóng dáng cao to, đang lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào trong phòng của nàng, từ từ tùy ý đứng bên giường nàng. . .

Cảnh đêm dìu dịu, xuyên thấu qua cửa sổ chạm trổ có hơi rộng mở kia mà chiếu vào êm dịu, làm cho bóng dáng người mới đến bị kéo ra thật dài.

Nam nhân mặc trên mình một bộ hắc y bó sát người, tóc đen buộc lên, làm cho hình dáng rõ ràng gương mặt kia được tôn lên càng tỏ ra thần bí, và gợi cảm.

Nam nhân liền lẳng lặng tùy ý đứng tại bên giường, không hề lên tiếng. Nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ muốn hòa tan vào làm một thể cùng cảnh đêm.

Chỉ có một đôi mắt màu hổ phách kia, ở trong cảnh đêm, có vẻ đặc biệt sâu lắng, lấp lánh linh lợi.Giống như một con báo Châu Phi đi săn mồi vào ban đêm, vô cùng nguy hiểm, thần bí, lại vô cùng tao nhã. . .

Chỉ thấy nam nhân lẳng lặng đứng trước giường môyk tiểu nhân nhi đang ngủ say, cuối cùng, không khỏi vươn bàn tay tràn đầy sức mạnh , từ từ hướng tới giường lần lượt tìm kiếm từ bả vai.

Theo bả vai mịn màng kia, đến kia xương quai xanh gợi cảm , cuối cùng, rơi vào trên bộ ngực bằng phẳng. . .

Cùng lúc bàn tay hắn rơi trên bộ ngực tiểu nhân nhi thì , đôi mắt màu hổ phách lập tức mở to.

Mặc dù, bộ ngực tiểu nhân nhi trên giường nhìn như bằng phẳng nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn liền thấy có chỗ khác thường,

Cảm giác được đầu ngón tay khác thường, nam nhân trong lòng kinh ngạc không thôi.

Hồi tưởng lại tất cả các sự việc phát sinh vào ban ngày bên trong khách sạn, lúc ấy hắn liền cảm giác được tiểu nhân nhi trước mặt có điểm quái dị.

Đặc biệt, lúc thấy hắn nhặt lên mảnh vải dài , hắn liền phát hiện tiểu nhân nhi này có vẻ đặc biệt căng thẳng, ngượng ngùng, phảng phất sợ hãi hắn biết được điều gì

Lúc ấy, hắn an binh bất động, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ.

Đến sau khi hồi cung, hắn cẩn thận phỏng đoán một phen, trong lòng, liền có một ý nghĩa phi thường điên cuồng

Vì chứng minh phỏng đoán của mình , hắn liền một mình trong đêm khuya yên tĩnh đến đây tìm đáp án

Không nghĩ tới, kết quả lại như hắn dự liệu! ! !

Nghĩ tới đây, đôi mắt màu hổ phách của nam nhân , không khỏi hiện lên vẻ rung động, kích động, và hoan hỉ.

Bạc môi hé mở, thì thào than nhẹ một tiếng.

"Thì ra, đây thật sự là nữ nhân nha. . ."

. . .

Đêm trừ tịch - đêm 30, khi mọi người còn đang bận rộn, nháy mắt đã đến .

Hoàng cung đêm trừ tịch, phá lệ náo nhiệt.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, cung điện đã được quét dọn hoàn toàn sạch sẽ, giăng đèn kết hoa, khung cảnh tràn đầy náo nhiệt!

Sáng sớm, Đồng Nhạc Nhạc liền hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt, sau đó đi theo Huyền Lăng Thương đến đại điện.

Giờ phút này, các quan đại thần đã chờ tại đại điện

Huyền Lăng Thương ngồi thẳng trên ngai vàng, đón nhận màn quỳ lạy của các quan đại thần , sau đó cũng ban thưởng cho các đại thần

Như vậy một hồi , liền đến buổi tối .

Buổi tối hoàng cung có thiết yến hội, các quan đại thần mang theo gia quyến đến đây.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy bên trong đại điện, chật kín người, náo nhiệt vô cùng.

Các thiên kim tiểu thư trang phục đẹp đẽ, trang điểm tinh xảo đứng chung một chỗ nói cười vui vẻ.

Các quan đại thần tụ họp một chỗ bàn chuyện quốc gia kết thân xã giao với nhau

Các thiếu gia nhà quan đứng chung với nhau nói chuyện gì đó

Còn các phu nhân nhà quan đứng chung nói chuyện so sánh với nhau đủ thứ...

Ngay lập tức, cả đại điện rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.

Đồng Nhạc Nhạc hầu hạ tại phía sau Huyền Lăng Thương, nhìn thấy một màn náo nhiệt phía dưới

Thỉnh thoảng, ánh mắt rơi trên người Huyền Lăng Thương.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi ngay ngắn ở trên ngai vàng, long bào lấp lánh mặc trên người hắn khiến hắn uy nghiêm vô hạn.

Gương mặt tuấn tú kia, mặc dù thần sắc lạnh lùng nhưng lại vẫn mê người như vậy

Nhưng giờ phút này, Huyền Lăng Thương đang miễn cưỡng ngồi ở nơi này, một tay chống đỡ tay vịn , một tay cầm ly rượu Bạch Ngọc đang tinh tế nhấm nháp

Gương mặt mê người, động tác tao nhã kia, giống như một bức tranh của tạo hóa khiến cho người ta không rời mắt nổi.

Mỹ nam tử tuyệt sắc như thế, lại là vua của một nước cao cao tại thượng , tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ nhân.

Đồng Nhạc Nhạc hầu hạ phía sau Huyền Lăng Thương, sớm liền chú ý đến, phía dưới không ít ánh mắt của các thiên kim tiểu thư, không ngừng hướng tới Huyền Lăng Thương

Một số người nhát gan, chỉ dám e ấp ngượng ngùng nhìn lén về hướng Huyền Lăng Thương.

Nhưng cũng có người lớn mật , ánh mắt không ngừng hướng tới Huyền Lăng Thương

Có điều, cho dù phía dưới các thiên kim tiểu thư, xuất ra hết các chiêu trò nhưng nam nhân trên ngai vàng vẫn không hề quan tâm.

Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cong lên , đôi mắt nhìn về phía nam nhân, càng ngày càng vừa lòng không thôi.

Dù sao, ở nơi này mỹ nữ như mây, có đôi mắt của nam nhân nào không đuổi theo nhóm các cô nương xinh đẹp! ?

Dù sao, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!

Tuy nhiên, nam nhân trước mắt này, cho dù những mỹ nhân xinh đẹp như thế nào đối với chính mình liếc mắt đưa tình hoặc là bày tỏ thương mến đều không hề quan tâm

Làm đế vương, thật sự hiếm thấy!

Chỉ là, nam nhân trước mắt càng đối với nữ nhân khác biểu hiện lạnh nhạt, tâm của Đồng Nhạc Nhạc, lại phảng phất như được tưới thêm mật , cực kì ngọt ngào.

Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc trên người mình, nguyên bản nam nhân đang miễn cưỡng thưởng thức rượu ngon kia đôi huyết mâu động lòng người không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.

Nhận thấy được ánh mất của nam nhân kia Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật mình

Chỉ thấy, đôi mắt nam nhân, lạnh lùng, nhưng lại mang theo vài phần lười biếng.

Phảng phất như một con báo lười biếng , toàn thân tản ra khí chất cao quý khiến cho người khác không thể nào bỏ qua

Bị ánh mắt tà mị của nam nhân đó nhìn , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh , phảng phất như sai một vài nhịp.

Sau một khắc, một luồng khí nóng , nhanh chóng bốc lên tận đỉnh đầu.

Hai gò má nóng hầm hập, coi như không soi gương, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết, mặt mình hiện tại đang đỏ bừng lên.

Trong lòng lại càng ảo não.

Chết tiệt, chẳng qua là một ánh mắt của Huyền Lăng Thương, chính mình liền đỏ mặt, thật đúng là không có tiền đồ a!

Đối với sự ảo não của Đồng Nhạc Nhạc, sau khi Huyền Lăng Thương nhận thấy được trên mặt Đồng Nhạc Nhạc khác thường, đôi huyết mâu động lòng người kia không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương lại không hề mở miệng nói câu gì, bàn tay đưa lên tao nhã , uống cạn rượu ngon trên tay.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức phục hồi lại tinh thần, sau đó làm hết phận sự bưng rượu lên nhẹ nhàng rót rượu vào ly cho Huyền Lăng Thương , liền lui về phía sau một bước, đứng ở vị trí lúc đầu.

Dọc theo đường đi, Đồng Nhạc Nhạc đều là cúi đầu xuống, tuy là như thế, nhưng vẫn cảm thụ được , ánh mắt nóng rực của nam nhân kia , đang gắt gao rơi trên người của nàng, vẫn chưa từng rời đi.

Cảm giác được điều này, khiến tim của Đồng Nhạc Nhạc ngày càng đập mạnh, trên mặt càng ngày càng nóng

Trong lòng vô cùng ảo não, đột nhiên, phía dưới vang lên tiếng đàn véo von tao nhã. Ngay khi tiếng đàn cất lên liền , lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nguyên bản nam nhân trước mặt, ngay khi nghe thấy tiếng đàn liền không khỏi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước đại điện.

Cảm giác được ánh mắt nóng rực của nam nhân kia đã rời đi , Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào một hơi, lập tức, ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền tựa như cùng mọi người , nhìn về hướng tới chính giữa đại điện.Vừa nhìn một cái, Đồng Nhạc Nhạc thấy trước mắt lập tức sáng ngời!

Chỉ thấy, ở chính giữa đại điện có mấy nữ nhân trẻ tuổi mặt che lụa mỏng, đang tung tăng nhảy múa.

Chỉ thấy mấy nữ nhân, mặc trên người váy tơ lụa mỏng màu xanh nõn chuối, trên mặt che tấm lụa mỏng màu xanh nõn chuối, chỉ để lộ ra nửa gương mặt.

Tuy là như thế, lại càng làm cho người ta đua nhau mơ mộng.

Nhưng mà, điều làm người khác chú ý nhất, không phải mấy nữ nhân áo xanh này, mà chính là Hồng Y nữ tử được các nữ nhân áo xanh vây vào giữa .

Chỉ thấy nữ nhân này, mặc trên người một chiếc váy tơ lụa mỏng màu đỏ, chiếc váy lụa này được chế tạo tinh tế.

Ở chỗ vùng rốn, có rất nhiều mảng trống, nó để lộ ra vô cùng tinh tế làn da thịt trắng như tuyết, lại thêm vòng eo thon nhỏ không đủ một chét tay nắm của nữ nhân kia.

Mà phía dưới chiếc váy lụa mỏng manh kia, từ phía bên cạnh có rất nhiều chỗ xẻ tà, cùng với những bước đi nhẹ nhàng của nữ nhân, trong nhất cử nhất động , bắp đùi thon thả trắng như tuyết kia, càng là như ẩn như hiện, thu hút tất cả sự chú ý của nam nhân ở đây.

Theo dáng người thướt tha nhiều vẻ của nữ nhân kia mà nhìn đi lên, chỉ thấy nữ nhân này, cũng giống như các nữ nhân áo xanh khác, trên mặt có che lụa mỏng.

Mặc dù không thấy được gương mặt thực sự của nữ nhân, chỉ là, một đôi mắt to quyến rũ được khắc họa bởi nét kẻ thanh mảnh , cũng là đủ thu hút lòng người!

Chỉ cần nữ nhân nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, không ít nam nhân càng là nhìn đến thần hồn điên đảo, quả thực không nhớ rõ tối nay là tối nào!

Mỹ nữ thướt tha đáng yêu như thế, bước múa uyển chuyển, khiến cho nam nhân khác ở đây nhìn mà kinh ngạc không thôi. Còn các cô nương khác, đương nhiên là đủ các loại ghen ghét hâm mộ lẫn hận!

Nhưng mà cũng khó trách!

Kẻ địch của mỹ nữ chính là người nào so với nàng đẹp hơn! Đó cũng là điều thường tình của người ta!

Nhìn thấy Hồng Y nữ tử tung tăng nhảy múa giữa đại điện , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhìn mà liên tục kinh ngạc.

Mặc dù nàng không phải nam nhân, đối với nữ nhân không có hứng thú, chỉ là thích làm đẹp thì mọi người đều có. Nay nhìn thấy Hồng Y nữ tử này nhanh nhẹn nhảy múa, nàng trái lại tò mò, thật muốn xốc cái khăn che mặt của Hồng Y nữ tử này, nhìn một chút gương mặt thật của nàng.

Phải chăng là tuyệt sắc, xinh đẹp giống như chính mình suy nghĩ! ?

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò , đang Hồng Y nữ tử nhanh nhẹn nhảy múa ở nơi này, chợt nhẹ nhàng bước liên tục, vừa múa vừa chuyển về hướng tới chỗ Huyền Lăng Thương.

Phải chăng nói vóc người dáng điệu uyển chuyển mềm mại, đường cong thân thể tựa rồng lượn, chính là giống như nữ nhân trước mắt như vậy! ?

Nhìn Hồng Y nữ tử trước mắt đang quay chung quanh Huyền Lăng Thương mà tung tăng múa lượn , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt nghĩ như thế.

Chỉ thấy nữ nhân trước mặt, dáng người thướt tha đáng yêu, kỹ thuật múa khuynh thành, mang theo những làn hương thơm cuốn hút mê người kia, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải điên cuồng.

Chỉ là hiện nay, thấy nữ nhân trước mắt, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt xuất hiện một cảm giác không vui vẻ.

Đặc biệt, nhìn thấy Hồng Y nữ tử này, tay ngọc mũm mĩm nhẹ nhàng kia rơi trên người Huyền Lăng Thương, không ngừng làm các loại hành động mê người, để cho nàng nhìn mà trong lòng sinh ra một ngọn lửa vô danh không sao diễn tả nổi.

Hơn nữa cũng có một nỗi xúc động, thật muốn đá bay Hồng Y nữ tử trước mắt chỉ còn thiếu nước chưa dán vào trên người Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương là nàng có thể tùy ý sờ loạn đụng loạn sao! ?

Đồng Nhạc Nhạc thở hổn hển mà nghĩ, cũng không biết, tâm tư của mình, giờ phút này đang biểu hiện vô cùng tinh tế trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia.

Huyết mâu nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, đến khi ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn vào tiểu thái giám bên cạnh, thì huyết mâu động lòng người kia không khỏi nao nao, trong mắt xẹt qua vài phần vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy tiểu thái giám bên cạnh, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, chính là đang trợn trừng đến lồi mắt, tràn đầy không vui.

Đôi mắt xinh đẹp kia, phảng phất có hai luồng lửa, không ngừng đang thiêu đốt mà toát ra.

Lại thêm cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng kia, càng là mím chặt thành vệt thẳng tắp, biểu hiện ra chủ nhân của nó không vui vẻ.

Mà nguyên nhân khiến tiểu thái giám này không vui, chính là Hồng Y nữ tử giờ phút này đang không ngừng quay chung quanh hắn, nhảy những làn điệu với kỹ thuật múa mê người . . .

Sinh ra trong Hoàng đế gia, từ nhỏ thân phận cao quý, đối với nữ nhân tự rúc đầu vào ngực mình, đương nhiên nhiều không kể xiết.

Huyền Lăng Thương cũng đã sớm tập mãi thành thói quen, không thèm để ý tới.

Nếu như tại dĩ vãng, đối với loại nữ nhân này, Huyền Lăng Thương thật sớm liền cự tuyệt.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh thể hiện trên mặt không vui vẻ, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần vẻ nghi hoặc.

Bởi vì, hắn không biết tiểu thái giám này, tại sao lại đột nhiên tức giận như thế.

Là bởi vì Hồng Y nữ tử này trước người hắn! ?

Chính là, coi như Hồng Y nữ tử này, làm ra loại tư thế mê người nào đối với hắn , tiểu thái giám này, lại vì sao tức giận như thế đây! ?

Cho dù Huyền Lăng Thương có nghĩ như thế nào, đều không nghĩ ra một nguyên nhân.

Tuy nhiên, có một chút, Huyền Lăng Thương lại biết.

Vậy chính là, thấy tiểu thái giám này giờ phút này tràn đầy dáng vẻ không vui , tâm tình của hắn, lại bắt đầu trở nên dễ dãi hơn.

Đối với những yến hội hoàng cung, ăn uống linh đình này, Huyền Lăng Thương luôn không có hứng thú.

Dù sao yến hội hàng năm như thế, cũng không có cái gì mới mẻ.

Chỉ là, hắn thân ngồi ở địa vị cao, những yến hội này là nhất định phải có hắn ở đây.

Hắn không thể làm gì khác hơn là chịu đựng phiền chán, ngồi ở chỗ nầy, nhìn đủ loại sắc thái phía dưới.

Vậy mà bây giờ, nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy nét không vui, phảng phất một con ghen tiểu điêu nhi đang ghen, rất là dễ thương!

Cũng khiến hắn không nhịn được nổi lên tâm tình muốn đùa hắn một phen!

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền từ bỏ ý định đẩy Hồng Y nữ tử này ra, trên mặt, càng là làm ra một dáng vẻ cảm thấy hứng thú , lẳng lặng nhìn Hồng Y nữ tử trước người.

Tuy nhiên, một đôi huyết mâu động lòng người kia, lại cũng là nhìn một cái để đánh giá tiểu thái giám bên cạnh.

Chỉ thấy tiểu thái giám này, khi nhìn thấy hắn làm bộ cảm thấy hứng thú đối với Hồng Y nữ tử này , trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, lông mày kẻ đen chỉ còn thiếu nước không cau lại thành một cụm.

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia, cũng là trề ra cao cao.

Ánh mắt nhìn hắn, càng là các loại chán nản tức giận không vui lẫn khổ sở.

Phảng phất một con tiểu điêu nhi vốn đang được sủng, đột nhiên bị biếm lãnh cung . Dáng vẻ kia, vừa là dễ thương, vừa là tội nghiệp.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương tâm tình sung sướng, khóe miệng, càng là có hơi cong lên một cái.

Nam nhân cười, mặc dù nhạt nhòa, lại phảng phất núi băng tan chảy, đẹp đến sáng lòa chói mắt.

Trong nháy mắt, càng làm kinh ngạc ánh mắt của mọi người.

Tiếp theo, tiếng hít hà kinh ngạc gấp gáp, càng là liên tiếp không ngừng.

Hồng Y nữ tử vốn đang làm ra các loại mê người kỹ thuật múa đối với Huyền Lăng Thương , nay nhìn thấy nụ cười hút hồn kia trên mặt nam nhân , càng là sinh ra thất thần trong chốc lát . . .

Tuy nhiên, đối với vẻ kinh ngạc của những người khác , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng tỏ ra không thích thú gì .

Mới đầu, nàng còn tưởng rằng Huyền Lăng Thương là chánh nhân quân tử, đối mặt các loại sắc đẹp, đều sẽ không hề di chuyển. Thì ra, đều là nàng đã nghĩ sai lầm rồi.

Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là khổ sở, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất đè nặng một tảng đá thật lớn, khiến tâm tình của nàng vô cùng nặng nề.

Nàng sớm hơn nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy , không phải sao! ?

Coi như nàng đã là nữ nhân của Huyền Lăng Thương , chỉ là, thân phận của nàng cũng là không thể lộ ra.

Nàng chỉ có thể yên lặng đi theo bên người Huyền Lăng Thương , yên lặng . . .

Vậy mà bây giờ, thấy Huyền Lăng Thương lại bắt đầu động lòng hứng thú đối với nữ nhân khác , trái tim của nàng, thật sự thật là khổ sở, thật là khổ sở, phảng phất như bị đao cắt . . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót, một nỗi uất ức, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.

Trong mũi cay cay, trước mắt càng là có tầng hơi nước dày bắt đầu từ từ dâng lên.

Sợ hãi chính mình sẽ bởi vì quá mức khổ sở mà rơi lệ, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp đôi mắt xuống, hơn nữa không ngừng hít hít mũi, tận lực không suy nghĩ nhiều đến cái khác.Chỉ là, cho dù nàng tận lực không thèm nghĩ những việc lặt vặt này nữa, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vẫn sẽ không kìm lòng được nhìn lại nam nhân trước mắt.

Sợ hãi chính mình còn dừng lại thêm như vậy , thì tâm tình của mình sẽ không khống chế được, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, tính toán lui xuống , đến chỗ nào mà người trước mắt hoàn toàn không nhìn thấy!

Tuy nhiên, ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời đi, cũng không hề chú ý tới, đôi mắt nam nhân, đang gắt gao dừng ở trên người của nàng. . .

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Huyền Lăng Thương, đều dừng ở trên người Đồng Nhạc Nhạc, cho nên, tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tỉ mỉ.

Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, từ mới đầu tức giận, ảo não, đến cuối cùng thương tâm, khổ sở, còn nữa tràn đầy uất ức xoay người rời đi, khiến Huyền Lăng Thương nhíu mày kiếm lại, trong huyết mâu đều là vẻ nghi hoặc.

Bởi vì, hắn tuy mừng thầm được tiểu thái giám này quan tâm dáng vẻ của hắn, chỉ là, hắn càng thêm nghi hoặc tiểu thái giám này vì sao lại có vẻ mặt như thế.

Dù sao, nếu như là thái giám bình thường, căn bản là sẽ không lưu ý một đế vương cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, không phải sao! ?

Ngay lúc Huyền Lăng Thương sinh lòng nghi hoặc, cũng không hề chú ý tới, hồng y nữ tử vốn đang tung tăng múa lượn đối diện hắn , vào lúc hắn xuất thần thì trong đôi mắt quyến rũ kia, chợt lóe lên sát ý rồi biến mất . . .

. . .

Đồng Nhạc Nhạc ngay lúc xoay người tính toán lui xuống đi, liền dự định căn dặn Tiểu Quế Tử ở bên hầu hạ thật tốt.

Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn chưa nói ra, đột nhiên, một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, phút chốc vang lên ở phía sau nàng .

Cùng với tiếng thét thê lương chói tai vang lên, phía sau bên cạnh càng trở nên hỗn loạn.

Nghe thấy được phía sau khác thường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người nhìn lại.

Nếu không nhìn còn khá, liếc mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, mắt nhung trợn tròn, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ.

Chỉ thấy, hồng y nữ tử vốn đối diện với Huyền Lăng Thương, trong tay không biết khi nào có thêm một chủy thủ sắc bén.

Giờ phút này, chủy thủ sắc bén kia, trực tiếp đâm về hướng tới trên người Huyền Lăng Thương.

Chuyện này đột ngột phát sinh, khiến tất cả mọi người ở đây trở tay không kịp.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Mắt thấy chủy thủ kia, từng tấc từng tấc một định đâm tới trên người Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não lập tức trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới .

Mắt nhung trợn tròn cực to, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn. Một tiếng hô to thê lương , liền thốt ra từ trong miệng nàng.

"Hoàng thượng, cẩn thận a!"

Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng lớn tiếng hô, hai chân, dường như đều tự có ý thức, nhanh chóng vọt tới Huyền Lăng Thương ở kia.

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ nhớ một việc, ngàn vạn lần, tuyệt đối không thể để cho Huyền Lăng Thương xảy ra sự việc!

Tuy nhiên, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, cũng không hề chú ý tới bậc thang dưới chân, kết quả là, bi kịch xảy ra.

Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc tính toán đẩy Huyền Lăng Thương ra, ai biết, chính mình định vọt lên trước, lại bị bậc thang làm ngã.

Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình, không khống chế được nhào phía trước.

Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy thân mình hung hăng đụng vào một thứ ấm áp, ngay lập tức, một cơn đau nhức truyền đến cái mũi, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không thể chịu được, nước mắt chỉ còn thiếu không tràn ra.

Nhưng mà, nàng cũng bất chấp cái mũi đau đớn của mình, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, tính toán nhìn một chút xem Huyền Lăng Thương như thế nào.

Nhưng mà, lúc vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt.

Chỉ thấy người nàng mới vừa rồi vô ý va chạm, lại húc vào hồng y nữ tử đang muốn đâm Huyền Lăng Thương, làm cho ả té trên mặt đất .

Thế nào là chó ngáp phải ruồi, chính là trước mắt như vậy chứ! ?

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương bình yên vô sự, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm .

Tuy nhiên, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc nén cơn giận xuống, chỉ thấy hồng y nữ tử vừa rồi bị nàng đụng vào, giờ phút này đang nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên mặt đất. Trong ánh mắt nhìn nàng, càng giống như rắn độc, oán hận không thôi. Bị hồng y nữ tử oán hận trừng mắt nhìn, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt.

Ách, nếu như ánh mắt có khả năng giết người, hiện tại nàng chỉ sợ đã bị băm thành muôn mảnh rồi chứ! ?

Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy cả trên đại điện, giờ phút này đã sớm hoàn toàn rối loạn.

Chỉ thấy các vũ nữ áo xanh mới rồi đang múa may uyển chuyển, giờ phút này đã sớm hóa thân Tu La, gặp người liền giết.

Mọi người thấy vậy, đã sớm sợ đến thét chói tai liên tục, cuống quít chạy trốn ra bên ngoài đại điện.

Một bên thị vệ thấy vậy, vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh nhau cùng với những nữ nhân áo xanh này.

Trong khoảnh khắc, cả đại điện, vô cùng rối loạn.

Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh binh khí lạnh lùng va chạm vào nhau, vang lên liên tiếp không ngừng, rất sôi nổi!

Hồng y nữ tử vừa mới bị nàng đạp ngã có phản ứng cực nhanh. Sau khi nhanh chóng nhảy dựng lên , liền tiếp tục cầm Chủy Thủ ở trên tay, đâm về hướng tới Huyền Lăng Thương .

Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương đã kịp phản ứng được, sao còn có thể cho nàng cơ hội.

Chỉ thấy Huyền Lăng Thương thân hình chợt lóe, chân dài đá một cái, liền đá bay chủy thủ trên tay hồng y nữ tử.

Ngay sau đó, bàn tay nắm thành quyền, hung hăng tấn công, hồng y nữ tử kia liền giống như như diều đứt dây, mạnh mẽ bay ra vài thước về hướng phía sau.

Làm cho hồng y nữ tử cuối cùng té trên mặt đất, lập tức phun tung tóe một ngụm máu tươi, liền hai mắt khép lại, cũng không biết là sống hay chết.

Nhìn thấy hồng y nữ tử té trên mặt đất, mặt mày đầy máu , Đồng Nhạc Nhạc quả là líu lưỡi vô cùng.

Nhớ lại mới rồi , hồng y nữ tử này vẫn còn nhẹ nhàng uyển chuyển, đường cong thân thể tựa rồng lượn, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Kinh động như thế.

Giờ phút này, lại giống như búp bê không có khí tức, thật sự làm cho người ta thổn thức.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền dừng ở trên người Huyền Lăng Thương.

Hai chân một bước, liền nhanh chóng chạy vội tới.

"Hoàng thượng, ngươi không sao chớ! ? Để nô tỳ nhìn một chút!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vừa nói, vừa thỉnh thoảng kiểm tra thân thể Huyền Lăng Thương.

Trên mặt, đều không che dấu nổi lo lắng và căng thẳng.

Nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc quan tâm chính mình, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen.

Bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Trẫm không có việc gì."

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc trái tim vốn đang thít lại thật chặt, rốt cuộc cũng đi xuống.

Nghĩ đến mới vừa rồi, nhìn thấy chủy thủ của hồng y nữ tử kia, muốn đâm về hướng Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng, Huyền Lăng Thương sẽ. . .

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc tâm cơ hồ muốn vỡ ra.

Nàng không dám tưởng tượng , nếu như Huyền Lăng Thương thật sự bị thương, hoặc là chết đi, nàng nên làm cái gì bây giờ! ?

Mặc dù, Huyền Lăng Thương giờ phút này, đã bình yên vô sự đứng ở trước mặt nàng, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi.

Trong mũi cay cay, trước mắt nhanh chóng nảy lên một tầng hơi nước.

Sau một khắc, hơi nước kia nhanh chóng hóa thành một chuỗi chuỗi trắng ngần sáng bóng , không ngừng rơi xuống từ khóe mắt nàng . . .

Khi Huyền Lăng Thương thấy tiểu thái giám trước mắt trên mặt có những chuỗi nước mắt chảy xuống, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK