Nàng rõ ràng là muốn rời khỏi hoàng cung, không phải vậy sao !?
Tại sao hiện nay lại phải sống ở chỗ này, mà lại còn đóng giả tiểu thái giám! ? Thay thế Tiểu Nhạc Tử kia! ?
Nhưng mà, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nghi ngờ chính là.
Cái tên Tiểu Nhạc Tử thật sự kia rốt cuộc đã đi nơi nào ! ? Tại sao đến nay cũng không thấy bóng dáng của hắn! ?
Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc cho là, cái tên Tiểu Nhạc Tử đích thực kia đang đi nhà xí , cho nên vào lúc điểm danh lúc mới không hề xuất hiện.
Chỉ là hiện nay, cũng đã qua một canh giờ , nhưng vẫn không thấy hắn xuất hiện.
Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng nghi ngờ không giải thích được, nhưng hàng trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là suy nghĩ, nơi đây không thích hợp ở lại lâu. Xem ra, nàng nên thừa dịp không có người chú ý, kiếm cách rời khỏi nơi này, đến lãnh cung lấy toàn bộ gia sản của nàng, liền rời khỏi hoàng cung đi! ?
Trong đầu đang suy nghĩ, Tiểu Quế Tử ở bên cạnh không biết suy nghĩ của Đồng Nhạc Nhạc, thấy vẻ mặt cực kì đau khổ của Đồng Nhạc Nhạc , nhưng mà lại mở miệng an ủi.
"Không có việc gì, chỉ cần chúng ta làm nhanh hơn, sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong tất cả. Nếu không, đến lúc phải mang những bộ sách nặng nề này xuống, ngươi liền giao cho ta đi! ? Dù sao ta cũng khỏe mạnh, không giống Tiểu Nhạc Tử ngươi, xem ra nhu nhu nhược nhược, cũng không làm được những việc nặng này!"
Tiểu Quế Tử mở miệng, dáng vẻ giống như đang chống đỡ trời sập.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi phát sinh một sự cảm động thấy rõ.
Tuy nói, nàng nhiều lần trải qua đau buồn bi ai, nhưng cũng gặp được không ít người tốt!
Như Huyền Lăng Thương chăm lo từng li từng tí đối với nàng , Lan Lăng Thiệu Giác ôn nhu mà tình nghĩa, Tiểu Lô Tử lúc nào cũng chiếu cố, hiện nay, còn có Tiểu Quế Tử trọng nghĩa. . .
Những người này, giống như những tia nắng mặt trời, chiếu sáng thế giới vốn tối đencủa nàng.
Từ tối hôm qua, biết được thân thế của mình rất có khả năng đối địch với Huyền Lăng Thương , tâm tình Đồng Nhạc Nhạc liền một mực bị chìm xuống dưới đáy vực thẳm.
Hiện nay, nghe được lời này của Tiểu Quế Tử, nhìn thấy nụ cười chất phát của hắn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp.
"Tiểu Quế Tử, cám ơn ngươi, chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại lúc nào cũng bảo vệ ta. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ăn ngay nói thật.
Nghĩ đến, trước kia tại thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát đạt , nàng luôn luôn không có cảm giác đã từng thực sự ấm áp như bây giờ.
Hơn nữa, Tiểu Quế Tử trước mắt này, dáng vẻ xem ra cũng chỉ vừa mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Trên thực tế, tuổi của nàng kỳ thật vẫn còn lớn hơn khi so sánh hắn, lại được hắn chiếu cố khắp nơi . . .
Ngay lúc trong lòng của Đồng Nhạc Nhạc tồn tại cảm kích này, Tiểu Quế Tử nghe được lời này Đồng Nhạc Nhạ , cũng là đưa tay sờ gáy, cười cười có vẻ xấu hổ.
"Ha ha, việc này có cái gì! ? Từ nhỏ cha mẹ ta liền nói cho ta biết, cuộc sống không dễ dàng. Cho nên ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bằng hữu, mọi người giúp đỡ cho nhau, cuộc sống cũng trôi qua dễ dàng hơn ."
Tiểu Quế Tử nói ra, vẻ mặt thật sự chân thật .
Liếc mắt liền nhìn ra, Tiểu Quế Tử cùng cha mẹ hắn, đều là người lương thiện.
Nghĩ đến, bản thân kỳ thật coi như là ra ngoài gặp quý nhân , nếu không phải gặp phải Tiểu Quế Tử, nàng còn không biết nên làm cái gì bây giờ mất! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết Tiểu Quế Tử đối với mình thật là tốt.
Vì vậy, liền lập tức một tay vỗ vỗ bá vai Tiểu Quế Tử , mở miệng cười nói.
"Nói rất hay, Tiểu Quế Tử, ngươi là bằng hữu , ta xác định rồi! Sau này, cho dù như thế nào, chúng ta nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau! !"
"Ha hả, hảo! Chúng ta đây hiện tại quét dọn Tàng Thư Các đi thôi! ?"
"Uh, hảo!"
. . ……………………………………………………….
"Thế nào! ? Có tìm được tiểu điêu nhi! ?"
Trong điện Dưỡng Tâm , Huyền Lăng Thương mày kiếm nhăn tít, nhìn thấy thị vệ tiến đến hồi báo, lập tức mở miệng hỏi.
Đối mặt vị đế vương mặt mày căng thẳng thần sắc lo lắng trước mắt này, thị vệ tiến đến hồi báo lập tức cảm giác đang chịu áp lực to lớn.
Đặc biệt, tin tức định báo lên , có lẽ đế vương trước mặt rất không muốn nghe ."Khởi bẩm Hoàng thượng, Phượng Hoàng Điêu đến nay vẫn không hề tìm được. . ."
Nghe được người mới tới hồi báo, Huyền Lăng Thương vốn cau chặt mày kiếm, giờ phút này chỉ kém không có vặn thành một cái chữ xuyên (川) .
Bởi vì, đều suốt cả ngày , đều không tìm được bóng dáng con tiểu điêu nhi kia .
Hắn đối với tiểu điêu nhi hiểu rõ, nó tuyệt đối sẽ không từ nửa đêm đến bây giờ cũng sẽ không quay về.
Hơn nữa, nếu như tiểu điêu nhi này thực sự ở bên trong hoàng cung, khẳng định sẽ tìm được.
Chẳng lẽ là, con tiểu điêu nhi kia lại đi đến bên hồ chơi! ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền lập tức bước đi, sải bước về hướng tới bên hồ . . .
. . .
Cùng lúc đó, bên trong Tàng Thư Các .
"Ai, bận bịu cả một buổi sáng, mới làm những việc lặt vặt này, ta hiện tại thật đói bụng a. . ."
Đồng Nhạc Nhạc vừa cầm khăn lau chùi giá sách, vừa sờ sờ cái bụng trống rỗng đang làm loạn. Nàng đói bụng đến da bụng dán sát vào lưng , mặt mày bất đắc dĩ đau khổ thở dài.
Một đôi mắt long lanh xinh đẹp tràn đầy vẻ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.
Chỉ thấy giờ phút này, bên ngoài ánh mặt trời quyến rũ, gió mát hiu hiu, chính là một ngày trong xanh ấm áp.
Nếu như tại bình thường, đúng vào lúc này, khẳng định nàng đã đang dùng cơm trưa .
Hoặc là, ăn ngán sơn hào hải vị, sẽ đi Thiên Lí Trì bắt con Cẩm Lý mang đến Ngự Thiện Phòng để cho Tổng Trù ( cai quản ) ngự thiện phòng chế biến thành món ăn.
Vừa nghĩ tới ngự thiện phòng làm món Cẩm Lý thơm ngào ngạt, nướng, rán, luộc, hấp, mỗi một dạng đều ăn ngon như vậy.
Càng muốn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong miệng nước bọt không ngừng tràn ra.
Nàng hiện tại thật sự thật đói, nhớ lại khi nếm thử Cẩm Lý của hồ Thiên Lí a. . .
Có lẽ, khi nàng rời khỏi hoàng cung, sẽ bắt một con đi ra ngoài! ?
Trong bụng đang suy nghĩ, một bên Tiểu Quế Tử đang mang bộ sách ra bên ngoài phơi nắng, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày thèm ăn, không khỏi mở miệng nói.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, ngươi đành nhẫn nại đi, thời gian ăn trưa còn chưa tới đâu!"
"Ai, vẫn còn phải đợi tới khi nào, ta đã sớm chết đói. . ."
Nghe Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chép chép cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, vẻ mặt đáng thương như vậy.
Dù sao, từ nhỏ việc nàng khó chịu đựng nhất, đó là ăn không đủ no, ngủ không đủ.
Hiện nay, cảm giác đói bụng, thực sự khó chịu a. . .
Thấy Tiểu Quế Tử vẻ mặt bình tĩnh không hề gì, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tò mò .
"Tiểu Quế Tử, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đói sao! ?"
Theo lý thuyết, Tiểu Quế Tử cao lớn mạnh khỏe, hiện tại lại làm nặng nhọc hao công tốn sức như thế, hẳn là đã sớm đói bụng không phải sao! ?
Trong bụng Đồng Nhạc Nhạc đang nghi hoặc , chỉ thấy Tiểu Quế Tử nhếch miệng cười một tiếng, mở miệng nói:
"Đói, đương nhiên là đói, chỉ có điều, đã thành thói quen rồi!"
"A! ? Đói còn có thể thành thói quen! ?"
Nghe được Tiểu Quế Tử nói lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc đang không tin, không khỏi đưa tay sờ gáy ót, mở miệng ha hả cười nói.
"Đúng vậy, ta từ nhỏ nhà nghèo, có nhiều huynh đệ tỷ muội , cha mẹ thân thể không tốt, cho nên rất nhiều lúc, đều phải đói bụng. Chính là bởi vì như thế, cho nên, ta mới phải bán mình vào cung làm thái giám, như vậy, ít nhất có tiền, có thể làm cho cả nhà sống tốt hơn một chút . . ."
Tiểu Quế Tử mở miệng, kể ra tường tận chuyện của mình.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nhất thời nghẹn lời.
Trước kia, nàng từng cho là chính mình là người bất hạnh nhất trên thế giới này.
Bởi vì nàng từ nhỏ liền lớn lên tại cô nhi viện, cũng chưa từng biết được cha mẹ ruột của mình, chỉ nghe viện trưởng nhặt được nàng ở cửa cô nhi viện.
Cho nên, nàng luôn khát vọng có thể có cha mẹ , huynh đệ tỷ muội của mình giống những người bình thường, như vậy nhất định rất hạnh phúc.
Chỉ là hiện tại, nghe Tiểu Quế Tử nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại chua xót.
Tiểu Quế Tử có cái mà nàng không có, chỉ là bởi vì nhà nghèo nên hắn tự nguyện vào cung tịnh thân làm thái giám.
Ngẫm lại, Tiểu Quế Tử người thật vĩ đại.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, không khỏi kêu lên :
"Tiểu Quế Tử, ngươi là người thật tốt."
"A! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, gương mặt Tiểu Quế Tử không khỏi sửng sốt, lập tức trên hai gò má ửng đỏ xấu hổ .
Vừa gãi gáy, Tiểu Quế Tử thật thà cười .
"Gì cơ, nào có a! ? Những điều này là do ta phải làm. . ."
Nghe Tiểu Quế Tử nói những lời này, Đồng Nhạc Nhạc mấp máy môi, muốn mở miệng nói.....
Đột nhiên, một hồi tiếng người và tiếng bước chân ầm ỹ từ bên ngoài Tàng Thư Các truyền đến
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức cùng Tiểu Quế Tử hai mặt nhìn nhau một phen. Trên mặt hai người đều là nghi hoặc không giải thích được.
"Đi, chúng ta ra ngoài xem một chút!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, Tiểu Quế Tử nghe vậy, lập tức gật đầu liền dẫn đầu đi ra, Đồng Nhạc Nhạc đi theo sau Tiểu Quế Tử
. . .
Lúc Đồng Nhạc Nhạc đi ra thì thấy trước cửa Tàng Thư Các lúc này chạy đến một nhóm Đới Đao thị vệ.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trên mặt sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.
Chẳng lẽ bên trong hoàng cung, lại phát sinh chuyện gì sao! ?
Vào lúc ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Tiểu Quế Tử đứng ở bên cạnh nàng lại có vẻ mặt căng thẳng.
Dù nói như thế nào Tiểu Quế Tử đều là tân tiểu thái giám tiến cung, chưa từng ra mắt loại tình huống thế này ?
Đồng Nhạc Nhạc thì ngoại lệ, dù sao nàng đi theo bên người Huyền Lăng Thương rất lâu, chuyện gì chưa từng gặp qua! ?
Giờ phút này, nàng chỉ là mặt mày nghi hoặc, những Đới Đao thị vệ đi vào Tàng Thư Các là vì chuyện gì a.
Trong lòng còn đang nghi hoặc, chỉ thấy những Đới Đao thị vệ này đi vào Tàng Thư Các, liền tản ra mọi nơi , phảng phất đang tìm kiếm cái gì?.
Trong đó một người Đới Đao thị vệ đi tới mặt mày nghiêm nghị hỏi.
"Các ngươi vừa rồi, có ai thấy được Phượng Hoàng Điêu của Hoàng thượng nuôi không! ?"
"A! ? Cái gì Phượng Hoàng Điêu! ? Chúng ta một mực quét dọn vệ sinh nơi này , chưa từng gặp qua Phượng Hoàng Điêu gì hết a! ?"
Tiểu Quế Tử nghe thấy Đới Đao thị vệ hỏi, lập tức không hề nghĩ ngợi, tựa như nói thật .
Đới Đao thị vệ kia nghe vậy, lông mày lập tức gắt gao cau lại .
Lập tức, Đới Đao thị vệ mở miệng lo lắng hỏi mấy người phía sau :
"Thế nào! ? Có tìm được Phượng Hoàng Điêu ! ?"
"Không có!"
"Ta đây chổ nào cũng tìm hết, nhưng cũng không tìm được bóng dáng Phượng Hoàng Điêu kia. . ."
Những người khác vội vàng lắc đầu mở miệng nói.Nghe vậy, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt nặng nề.
"Ai, lúc này nên làm thế nào cho phải! ? Nếu như không tìm được Phượng Hoàng Điêu, Hoàng thượng khẳng định rất giận dữ!"
"Chính là a, bên trong hoàng cung, ai không biết Hoàng thượng đặc biệt thích con Phượng Hoàng Điêu, mỗi ngày đều phải nhìn thấy con Phượng Hoàng Điêu này, hiện nay, con Phượng Hoàng Điêu này không thấy , ai, sau này chúng ta lâm vào thời gian khó khăn a. . ."
"Lại còn cuộc sống sau này ra sao! ? Nếu như lần này không tìm được Phượng Hoàng Điêu kia, Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, đầu của chúng ta khó lòng mà bảo lãnh . . ."
"Đúng vậy, bây giờ nên làm cái gì a! ?"
Đối với bốn phía mọi người mặt mày nhăn nhó ai oán, Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng không khỏi thít mạnh một cái.
Thì ra, những Đới Đao thị vệ triển khai cấp tốc tìm tòi khắp hoàng cung, là bởi vì muốn tìm nàng . . .
Vừa nghĩ tới hiện tại, bởi vì chính mình mất tích, Huyền Lăng Thương trong lòng lo lắng không thôi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền phi thường khó chịu.
Giờ phút này, nàng thật sự muốn trở lại bên Huyền Lăng Thương hảo hảo ở bên cạnh hắn, hưởng sự sủng ái của hắn ....
Chính là hiện nay, nhìn mình hiện tại là người.
Đồng Nhạc Nhạc biết, cho dù nàng muốn cỡ nào, thì nàng đã không trở về được.
Bởi vì, nàng đã không còn là một tiểu điêu nhi lông xù dễ thương kia nữa .... Mà nàng là một người a!!
Một người, rất có khả năng là kẻ địch của Huyền Lăng Thương . . .
Nghĩ đến đây , Đồng Nhạc Nhạc lòn0g như đao cắt, tại sao vận mệnh lại tàn nhẫn như thế đối với nàng? Tại sao! ?
Trong lòng khổ sở , Đồng Nhạc Nhạc mặt mày khó chịu, kể cả lúc Đới Đao thị vệ rời khỏi lúc nào nàng cũng không biết.
Cho đến khi Tiểu Quế Tử ở bên cạnh khẽ đẩy bả vai của nàng, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại.
Mắt nhung vừa nhấc, nhẹ nhàng đối diện ánh mắt tràn đầy nghi hoặc lo lắng của Tiểu Quế Tử .
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao! ? Hình như ngươi rất thương tâm khổ sở! ?"
"Ặc, ta. . ."
Nghe được Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc trên mặt sửng sốt, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau một khắc, Tiểu Quế Tử như là nghĩ ra cái gì liền mở miệng hỏi.
"Ta đã biết, ngươi khẳng định là bởi vì đã đói bụng có đúng hay không! ?"
"Ặc, đúng vậy. . ."
Không muốn làm cho Tiểu Quế Tử lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là gật đầu theo lời của hắn.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, môi đỏ mọng hé mở, muốn nói cái gì đó.
Lúc này, cách đó không xa có một tiểu thái giám đang vẫy vẫy tay với bọn họ .
Tiểu Quế Tử thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng ngời, mở miệng cười nói với Đồng Nhạc Nhạc.
"Không cần lại khổ sở , nhìn kìa, đã đến giờ ngọ thiện , chúng ta đi ăn cơm đi!"
Tiểu Quế Tử mở miệng, liền lập tức mang theo Đồng Nhạc Nhạc đi đến phía trước..
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, chỉ là mấp máy môi đỏ mọng, gật đầu, đi theo hắn.
. . .
Cơm trắng, bánh bao, rau cải xào , canh rau cải ...
Cái này, cái này vốn là đồ ăn sáng hôm nay của Đồng Nhạc Nhạc .
Nhìn thấy thực đơn trước mắt không có một món ăn mặn nào, Đồng Nhạc Nhạc cau chặt mày không khỏi thở dài trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ kém không có nhăn thành một chữ buồn bực.
Ai, không nghĩ tới thức ăn của thái giám là như vậy.
Nhớ lại trước kia mỗi ngày đều là ăn sơn hào hải vị, được ngủ là long sàng. So cùng hiện tại quả thực là một trời một vực a!
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Nhưng rồi nghĩ tới, chính mình cũng không phải làm thái giám lâu dài, có ăn một vài bữa như thế thì cũng không đáng gì .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng yên tâm, sau đó cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
Tuy nói, những thức ăn này so với món mình thường ăn trước kia thì khác nhau một trời một vực. Thế nhưng, không biết có đúng thế không, còn hiện tại đang đói bụng , đối với Đồng Nhạc Nhạc thì bánh bao rau cỏ cũng khiến nàng ngon miệng.
Tiểu Quế Tử ở một bên thấy vậy, hắn liền vừa ăn vừa quay sang Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút, bằng không một lát ngươi lại hô đói bụng ."
"Uh, được."
Nghe Tiểu Quế Tử nói, Đồng Nhạc Nhạc gật đầu, miệng không nhàn rỗi, lại ăn hết miếng này đến miếng khác.
Một lúc sau, hai cái bánh bao lớn, hai chén cơm trắng liền "chui" vào bụng Đồng Nhạc Nhạc.
Đồng Nhạc Nhạc rốt cục cũng ăn no, nàng liền dùng ống tay áo lau lau khóe miệng.
Ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy Tiểu Quế Tử tràn đầy ngạc nhiên nhìn mình.
"Oa, Tiểu Nhạc Tử, nhìn ngươi chỉ nho nhỏ như thế, lại không nghĩ tới ngươi có thể ăn nhiều như vậy !"
"A! ? Phải không! ? Vừa rồi thấy đói bụng, chỉ lo ăn không nghĩ tới ta lại ăn nhiều như vậy ."
Nghe được Tiểu Quế Tử nói như vậy , lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quế Tử đang tràn đầy ngạc nhiên nhìn mình, vẻ mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, mới nhận thấy rằng chính mình ăn thật nhiều nha!
Có lẽ, nàng trước kia cũng chưa từng ăn nhiều đến vậy.
Có thể là hôm nay thật sự mệt muốn chết rồi !
Trong lòng đang nghĩ ngợi, lại thấy Tiểu Quế Tử đột nhiên mở miệng cười nói.
"Ha hả, không có việc gì, may mà đây là trong hoàng cung . Cho dù là thái giám hèn mọn, nhưng mỗi ngày đều có thể ăn no, đó cũng nguyên nhân ta vào cung làm thái giám . Phải biết rằng, vào cung làm thái giám, so với nha hoàn, nô bộc nhà giàu còn làm vất vả hơn nhiều. Nghe nói, làm việc ở nhà giàu, đều là mỗi ngày ăn không đủ no !"
"Phải không! ?"
Nghe thấy Tiểu Quế Tử nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc gật đầu, trong lòng kêu lên.
Đúng vậy, nơi này chính là triều đại phong kiến có tôn ti rõ ràng , đã không phải là cuộc sống trước kia của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt .
Trong lòng đang nghĩ ngợi, lúc này, Tiểu Quế Tử đã ăn no .
Hai người cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ bát đũa trên bàn , liền đi tới Tàng Thư Các , tính toán xem làm sao tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một tiếng thét chói tai vang lên, nghe thật bi thảm, cách đó không xa truyền tới.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử hai người đều là cả kinh.
Hai người đầu tiên là hai mặt nhìn nhau một phen, trên mặt đều là nghi hoặc căng thẳng.
"Kêu la thảm thiết như vậy , cũng không biết là phát sinh chuyện gì ! ?"
"Đúng vậy, nếu không, chúng ta đi xem một chút! ?"
Mặc dù sợ hãi, thế nhưng vốn là người luôn tò mò, Đồng Nhạc Nhạc liền đề nghị.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, do dự một phen, nhưng lập tức liền gật đầu.
"Được , chúng ta đi xem thử có chuyện gì!"
Khi Đồng Nhạc Nhạc và Tiểu Quế Tử chạy tới nơi vừa phát ra tiếng thét chói tai đã thấy không ít thị vệ và thái giám, cung nữ, cũng chạy về hướng bên này .
Có lẽ, cũng là do tiếng thét chói tai cực kì bi thảm thu hút .
Khi Đồng Nhạc Nhạc cùng bọn họ đi tới nơi, đảo mắt nhìn quanh một lượt. Chỉ thấy nơi này chính là một cái sân nhỏ hẻo lánh, Đồng Nhạc Nhạc tiến lại chỗ ba thái giám đứng gần đó .
Chỉ thấy không khí giờ phút này đều rất bối rối. Lúc này có một tiểu thái giám mới chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi , cả người dường như phảng phất sợ hãi tột độ , đang ngồi trên mặt đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thái giám tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu . Đôi mắt càng là trợn trừng trừng, khiến cho người ta sợ hãi.
Mà tay của tiểu thái giám vẫn luôn chỉ về giếng nước không xa ở phía trước . . . Như thể,bên trong giếng nước có độc xà mãnh thú, đã hù dọa hắn thành tình trạng này.
Nhìn thấy bộ dạng tiểu thái giám sợ hãi kinh hoàng như thế ,khiến cho nhiều người mặc dù hiếu kì đều dừng bước chứ không dám tiến lên xem.
Cho đến khi một Thị Vệ Trưởng mang theo thị vệ đến đây, liền ra lệnh cho hai tên thị vệ tiến lên xem có gì trong giếng nước.
Chỉ thấy, hai tên thị vệ nghe lệnh, liền đi tới bên giếng nước cúi đầu nhìn một cái, trên mặt thần sắc vội vàng biến đổi.
Thị Vệ Trưởng thấy vậy, lập tức mở miệng hỏi .
"Là cái gì! ?"
"Khởi bẩm Thị Vệ Trưởng, là một xác chết!"
Nghe thấy Thị Vệ Trưởng hỏi , thị vệ lập tức trả lời.
Nghe thị vệ nói vậy, bốn phía mọi người vội vàng lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!
Không trách được vừa rồi tiểu thái giám kia lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế, hiển nhiên là bị thi thể này làm cho sợ hãi, thật sự thương cảm a!
Trong lòng đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Thị Vệ Trưởng nhẹ nhàng nhíu mày, ra lệnh cho hai tên thị vệ kéo thi thể bên trong giếng nước lên.
Hai tên thị vệ nghe vậy, vội vàng lĩnh mệnh, sau đó cầm cây gậy trúc, mang bao tay vào , kéo thi thể bên trong giếng lên .
Ngay lập tức, một khối thi thể mặc trang phục thái giám được kéo lên.
Thấy vậy, tiếng hít hà gấp gáp và tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng từ bốn phía
.
Đồng Nhạc Nhạc cũng là sợ đến mức lập tức quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Bởi vì nàng rất sợ hãi a, nhìn hình ảnh khủng bố như vậy , cũng không biết liệu buổi tối còn có thể gặp ác mộng không ?
Trong lòng tuy nghĩ thế, chỉ là, con người luôn hiếu kỳ, Đồng Nhạc Nhajc cuối cùng không nhịn được tò mò, có hơi quay đầu nhìn qua thi thể kia.
Chỉ thấy thi thể này người mặc trang phục thái giám, da thịt trắng bệch như giấy, có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt.
Nhưng mà vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hít một hơi thật sâu.
Bởi vì...gương mặt của tiểu thái giám, mơ hồ lại có ba bốn phân tương tự với nàng . . .
Hơn nữa, tuổi cùng nàng không sai biệt lắm.
Trời ạ!
Ở đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.
Nhưng mà, còn không để Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ nhiều, ống tay áo của nàng liền bị người khác nhẹ nhàng lôi kéo.
"Tiểu Nhạc Tử, chúng ta có lẽ nên đi thôi! ? Tàng Thư Các còn có việc chờ chúng ta làm!
Tiểu Quế Tử hiển nhiên là sợ hãi , sắc mặt trắng bệch . Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng gật đầu.
" Ừ được, chúng ta đi thôi!"
Chuyện này, nàng mặc dù không hiểu, chỉ là, bên trong hoàng cung có thị vệ, khẳng định việc này cũng sẽ được điều tra rõ ràng .
Bên trong hoàng cung không có gì là bí mật.
Hơn nữa bên trong hoàng cung, cũng không có cái gì giải trí, cho nên người trong cung thích nhất là trò chuyện ngồi lê đôi mách .
Kết quả là, chuyện vớt được tử thi từ giếng nước , giống như cơn lốc đảo qua cả hoàng cung.
Không đến một ngày , cả hoàng cung, mọi người ai cũng biết chuyện này, hơn nữa đều sôi nổi bàn luận ồn ào.
Tất cả mọi người đang tò mò, cỗ tử thi kia rốt cuộc là người nào! ?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK