Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng so đo một phen, chưởng quỹ hiệu cầm đồ dừng một chút nhưng cũng không dám giấu diếm, không thể làm gì khác hơn là bẩm báo chi tiết :"Thảo dân không dám giấu diếmLan Lăng Vương,cái vòng tay này chính là của một thiếu niên sáng nay tới cầm!"

"A, một thiếu niên đến cầm? Vậy ngươinói cho ta biết thiếu niên kia diện mạo như thế nào?" Nghe chưởng qũy hiệu cầm đồ nói, con ngươi nam nhân tuấn mỹ lóe lên tia sáng, liền hỏi tiếp.

Chưởng quỹ hiệu cầm đồ nghe vậy, lập tức mở miệngmiêu tả rành mạch dáng vẻ của thiếu niên:"Người thiếu niên kia tuổi ước chừng mười sáu, mười bảy. Dung mạo thanh túdễ nhìn, mũi cao, môi hồng răng trắng, trông giống như tiên đồng hạ phàm. Mặc dù một thân y phục vải thô cũng không che giấu nổi linh khí quanh thân."

Nghe chưởng quỷ hiệu cầm đồ nói, nam nhân kia không khỏi cẩn thận tinh tế nghĩ ngợi một phen. Nhưng cũng không nghĩ ra người thiếu niên kia rốt cuộc là người phương nào.Lại nhìn cái vòng tay đang cầm, hàng micủa nam nhân tuấn tú không khỏi cau lại.

Vòng này hắn không xa lạ gì vì chính hắn là người quản lí, dù sao hàng cống phẩm như vậy cũng là thế gian khó tìm.

Nhưng mà hắn còn nhớ cái vòng tay đã được Huyền Lăng Thương đưa cho con Phượng hoàng kia.Hắn cũng nghe Huyền Lăng Thương nói con phượng hoàng đó đều cất giấu những trân phẩm đó ở bên trong lãnh cung.

Hiện nay, con phượng hoàng kia mất tích khiến cho Huyền Lăng Thương phiền não không thôi, ra lệnh cho người không ngừng tìm kiếm.

Nhưng vì sao phượng hoàng không thấy,mà cống phẩm nó giấu ở lãnh cung lại bị người lấy ra?

Rốt cuộc, đây là chuyện gì xảy ra?

Còn có người thiếu niên đi cầm vòng tay này lại là ai?

Có lẽ hắn nên vào cung thảo luận một phen cùng Huyền Lăng Thương.......

... ...

"A a a a a a a a a a a a... Tiền của ta không thấy rồi!"

Một tiếmg kêu thảm thiết kinh động thiên địa,quỷ thần khiếp sợ phát ra từ trong miệng một thiếu niên tuyệt sắc, âm lượng cao xông thẳng lên trời, cũng làm đàn chim trên cây cả kinh không ngừng cuống quýt vỗ cánh bay đi.

Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấycả người như rơi xuống vực sâu không đáy.

Một khắc trước nàng còn là một phú bà tài sản lớn, sau một khắc liền biến thành người nghèo ngay cả một xu tiền cũng không có!

Hai nghìn lượng ngân phiếu mà nàng có từ việc đem vòng tay đi cầm hiện tại toàn bộ không thấy!?

Quả là cuộc đời không có chuyện nào tệ hại hơn so với hiện tại mà!

Hơn hai nghìn lượng ngân phiếu a, bây giờ đã không còn thấy tăm hơi, đả kích này nàng làm sao chịu nổi a!?!?

Trong lòng vô cùng bi kịch, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả bầu trời đều sụp xuống. Đồng Nhạc Nhạc vô cùng bi thảm.

Mà Tiểu Quế tử nghe được nàng kêu cũng lập tức hoảng sợ."A, tiền không thấy? Nhất định là vừa rồi chúng ta điên cuồng chạy đã làm rớt lúc nào không hay! Hay là hiện tại nhanh chóng quay lại tìm đi!? Chúng ta chỉ cần tìm nhanh một chút, có lẽ còn có thể tìm được!"

Nghe được lời này của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc tự biết cơ hội tìm lại tiền là phi thường xa vời. chỉ là nàng còn ôm một tia hi vọng cùng Tiểu Quế tử dọc theo đường cũ cúi đầu tìm kiếm.

Tuy nhiên, bọn họ tìm tới tìm lui vài lần cũng không thấy!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngay cả tử tâm cũng có." Ô ô ô, tiền của ta, tiền của ta không có! ta không muốn sống nữa! ô ô ô.."

Đồng Nhạc Nhạc tâm tình nguội lạnh, nghĩ hơn hai nghìn lượng ngân phiếu kia cứ như vậy biến mất, nàng có cảm giác như có một người nào đó tay cầm đại đao đang cẳt từng miếng thịt của nàng a!

Trong lòng cực kì đau xót, Đồng Nhạc Nhạc đặt mông ngồi trên mặt đất đấm ngực dậm chân.

Dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đau lòng không thôi, hàng mi của Tiểu Quế Tử cũng chỉ thiếu nước dính vào nhau."Tiểu Nhạc tử, ngươi rốt cuộc là mất bao nhiêu tiền? Chắc là không ít a!"

Nhớ lại hào khí của Đồng Nhạc Nhạc tại phường tơ lụa, còn có tư thế gọi món tại Thiên hạ đệ nhất lâu đều là bộ dạng của nhà giàu mới nổi, Tiểu Quế tử khẳngđịnh bị mất rất nhiều tiền mới khiến hắn như thế!

Ngay lúc Tiểu Quế tử đang hồi tưởng, Đồng Nhạc Nhạc giơ hai ngón tay.

"Cái gì? Ngươi mất hai mươi lượng?" Tiểu Quế tử giật mình mở miệng la lên thành tiếng, bọn họ có bán mình cũng không hơn số tiền này mà!

Nhưng mà trong lúc hắn bi thương lại thấy Đồng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, biểu tình trên mặt càng thêm đau xót.

Thấy vậy, trong lòng Tiểu Quế tử 'lộp bộp' vài tiếng, lập tức nghĩ đến cái gì, thân thể hắn bắt đầu run rẩy."Tiểu, Tiểu Nhạc tử, ngươi chẳng lẽ muốn nói cho ta... ngươi... ngươi mất hai trăm lượng?"

Tiểu Quế tử nói tới đây xém chút bất tỉnh. Đùa sao, hai trăm lượng đó, dù báncả nhà hắn đi cũng không được nhiều tiền như vậy!

Này, quả thực là đang cắt thịt hắn a!

Nghĩ tới đây, Tiểu Quế tử có xúc động muốn khóc:"Trời ạ, hai trăm lượng a! Coi như ta ở hoàng cung làm thái giám cả cuộc đời cũng chằng có nhiều tiền vậy đâu! Không được, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha! Chúng ta lại đi tìm , nhất định phải tìm cho được hai trăm lượng này về!"

Vừa nói dứt lời, Tiểu Quế tử liền đưa tay kéo Đồng Nhạc Nhạc trên đất đứng lên tiếp tục đi tìm.

Đồng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu, trưng ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, khổ sở nói: "Không cần tìm, sẽ không tìm được đâu! Chúng ta đã đi tới đi lui tìm khắp nơi này, nếu như tiền còn chưa bị người nhặt được hẳn phải rơi ở gần đây. khẳng địnhtiền ta để trong túi rơi trên mặt đất đã bị người nào đó lấy đi rồi!"

Đối với ý kiến của Tiểu Quế tử, Đồng Nhạc Nhạc đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Nàng cũng không dám nói với Tiểu Quế tử, nàng mất đâu chỉ hai trăm lượng?Chỉ là hiện tại số lượng bao nhiêu đã không quan trọng, dù sao tiền đã mất, có nói nhiều cũng vô dụng.Chẳng lẽ nàng hôm nay không nên ra ngoài sao? Bằng không tại sao lại xảy rachuyện này?

Càng nghĩ Đồng Nhạc Nhạc càng thương tâm, chỉ thấy cả thế giới đều là màu xám.

Giờ phút này sắc trời đã đến lúc mặt trời lặn.

Nhớ lại bọn họ đang là thái giám,coi như được nghỉ cũng nhất định phải về trước khi cửa hoàng thành đóng lại, nếu không sẽ trái cung quy.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nặng nề thở dài một hơi, uể oải nói với Tiểu Quế tử :"Chúng ta nên hồi cung thôi, bằng khôngsẽ thực sự trở về không kịp!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói cực kì yếu ớt .

Tiểu Quế tử nghe vậy dù không cam tâm, nhưng nhìn sắc trời một chút cũng biết bọn họ không nên ở ngoài cung.

Nghĩ tới đây, hắn đành bất đắc dĩ gật đầu."Được rồi, chúng ta hồi cung thôi!...."
Màn đêm buông xuống, các ngôi sao sáng nhàn nhạt, một mảnh mây đen, đã hoàn toàn che đi vầng trăng sáng tỏ kia, chỉ để lại chút tia sáng nhạt nhòa chiếu khắp nơi, khiến cho cả một nơi, đều có thêm vài phần vô cùng thần bí!

Bên trong Ngự Thư Phòng, đèn đuốc sáng choang.

"Chiếc vòng tay này, ngươi thật là mua từ Trân Phẩm Điếm Kinh thànhvề! ?"

Một câu hỏi mang theo âm thanh trầm thấp, xuất ra từ trong miệng một người nam nhân mặc long bào.

Chỉ thấy nam nhân một thân y phục long bào, đầu đội kim mào, giờ phút này, hắn chỉ là ngồi ngay ngắn ở nơi đó, quả nhiên cũng là một người uy nghiêm vô hạn, khí phách lộ ra ngoài.

Ngón tay thon thả của nam nhân kia đang cầm một chiếc vòng tay được làm tinh sảo .

Chỉ thấy vòng tay này, được tạo ra từ hoàng kim, mặt trên vẫn còn được muôn vàn hạt Hồng Bảo Thạch. Giờ phút này, dưới ánh nến chiếu rọi xuống, càng hiện ra loá mắt sặc sỡ , vừa nhìn liền biết là giá trị xa xỉ!

Ngắm nghía vòng tay Bảo Thạch trên tay mình, lông mày Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng chau lại một cái, trên mặt lộ vẻ vẻ nghi hoặc.

Dù sao, vòng tay bảo thạch này, hắn rõ ràng còn nhớ hồi đó đã đưa cho tiểu điêu nhi. Hắn vẫn còn làm cho người điều tra ra, tiểu điêu nhi kia len lén giấu toàn bộ cống phẩm được hắn đưa ở phía sau lãnh cung.

Biết chuyện này, chỉ có ba người là hắn cùng ám vệ của hắn, Lan Lăng Thiệu Giác.

Tại sao vòng tay này, lại bị một thiếu niên cầm đi hiệu cầm đồ! ?

Trong lòng chính lúc nghi hoặc, Lan Lăng Thiệu Giác ngồi ở một bên , trong lòng biết ý nghĩ của Huyền Lăng Thương, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

"Chuyện này ta đã hỏi lão bản hiệu cầm đồ, lão bản hiệu cầm đồ nói,chiếc vòng tay này là sáng nay có một người thiếu niên diện mạo phi thường tuấn tú đến hiệu cầm đồ. Chỉ là, người thiếu niên kia là ai, ta còn chưa tra ra đến. Cho nên, trước lấy vòng tay này về cho ngươi xem."

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Huyền Lăng Thương đầu tiên là lẳng lặng nhìn chăm chú một phen vòng tay bảo thạch trên tay , lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.

"Người đâu!"

Cùng với lời này của Huyền Lăng Thương , ám vệ vẫn dấu kín trong ddlqd góc, lập tức lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện.

Nhìn thấy ám vệ xuất hiện ở trước mặt mình, quỳ một gối xuống , Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, lạnh giọng nói.

"Tra cho trẫm chuyện này một phen . . ."

"Vâng!"

Ám vệ nghe vậy, lập tức hiểu ý, sau đó nhanh chóng xoay người, chỉ một động tác mau lẹ, liền biến mất ở trong đêm tối.

Không được bao lâu, ám vệ được Huyền Lăng Thương sai đi làm việc đã trở về. Cùng lúc đó, trên tay ám vệ vẫn còn cầm một bao dùng gấm vóc bao vàng bạc châu báu.

Sau khi cung kính đặt bao vàng bạc châu báu trên tay ở trước mặt Huyền Lăng Thương , người mới tới lập tức một mực cung kính lui xuống.

Nhìn thấy trân bảo bày ở trước mặt, đều là những món ngày đó hắn đưa cho con tiểu điêu nhi kia.

Trừ vòng tay bảo thạch trên tay này ra, bên trong một kiện không sai!

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương càng thêm nghi hoặc.

Dù sao, mới đầu hắn còn hoài nghi, là có người đã phát hiện một bao trân bảo này tại lãnh cung , cho nên len lén lấy đi.

Chỉ là, người bình thường nếu như phát hiện nhiều trân bảo như vậy , khẳng định sẽ không nói hai lời đều mang đi toàn bộ , không phải sao! ?

Tại sao người kia lại chỉ là len lén cầm vòng tay bảo thạch đi , mặt khác vẫn còn nguyên để ở nơi này! ?

Trừ bản thân mình ra , chỉ sợ người bình thường căn bản sẽ không làm như vậy.

Chỉ là, kẻ giấu bao trân bảo này, chính là con Phượng Hoàng Điêu kia.

Lão bản hiệu cầm đồ lại nói, người mang đồ đi cầm, là một thiếu niên diện mạo tuấn tú. Vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ? ?

Trong lòng nghi hoặc không thôi, cuối cùng, Huyền Lăng Thương cúi đầu nghĩ ngợi một phen, lập tức, bạc môi mở ra, mở miệng căn dặn ám vệ.

"Người đâu,thả bao trân bảo còn nguyên này về tại chỗ cũ, hơn nữa bí mật giám thị . . ."

Nếu người thiếu niên kia phát hiện bao trân bảo này, như vậy, liền nhất định là người trong cung .

Đã như vậy, hắn hiện tại cũng không muốn đánh rắn động cỏ.

Hắn tin tưởng, có lần đầu tiên còn có lần thứ hai, người thiếu niên kia,rồi sẽ trở về. . .

. . .

Khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ trở lại trong cung , đêm đã khuya. Bởi vì vô duyên vô cớ đánh mất khoản tiền lớn, Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ là ăn không vô nuốt, bữa tối chỉ là qua loa bới hai cái, liền một mình ra ngoài đi dạo giải sầu .

Tiểu Quế Tử trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc hiện tại tâm tình rất kém cỏi, chỉ là an ủi nàng vài câu, liền tùy ý cho nàng đi ra.

Nhạc Nhạc một mình đi dạo bên ngoài, cũng không hề đốt đèn. Dù sao, hiện tại tâm tình của nàng như vậy , coi như đốt đèn hay không, đều không làm cho tâm tình nàng tốt lên được.

Nghĩ hơn hai ngàn lượng ngân phiếu kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đến bây giờ vẫn mơ hồ đau nhói.

Nghĩ đến, tối nay nhất định mất ngủ!

Ai. . .

Đồng Nhạc Nhạc vừa thở dài , đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía, mới bừng tỉnh biết được.

Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, nàng lại đi tới bên hồ.

Chỉ thấy giờ phút này, đêm đã khuya.

Bên hồ trừ mình ra, liền không có người nào .

Gió đêm ddlqd nhẹ nhàng thổi, khiến cành liễu trên bờ hồ rung rinh lay động.

Trong hồ lá sen nhẹ nhàng lay động, mang đến từng đợt hương hoa senthanh nhã . . .

Tâm tình bị đè nén, Đồng Nhạc Nhạc lại đi tới bên hồ, liền ngồi xổm dưới đất, mắt nhung trông về xa xa bốn phía, chỉ cảm thấy chính mình hiện tại càng thêm cô đơn.

"Ai, tiền của ta, thật đau lòng . . ."

Ô ô ô. . .

Chẳng lẽ, là nàng không có số mệnh phát tài sao! ?

Tuy nói, bên trong lãnh cung, còn có một chút trân bảo giá trị xa xỉ .

Chỉ là, vừa nghĩ tới hôm nay đánh mất hai ngàn lượng ngân phiếu, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc chính là không thể vui nổi.

Do đau lòng rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay ôm một phen khuôn mặt nhỏ nhắn. Vào lúc nàng lại ngẩng ddlqd đầu lên lần nữa , trên mặt đã thay bằng một vẻ kiên định, phảng phất dường như đã hạ quyết tâm gì .

"Ai, không nghĩ nữa,không nghĩ nữa. Dù có nghĩ đến đâu đi chăng nữa, những đồng tiền đã mất đi cũng sẽ không trở về!"

Đồng Nhạc Nhạc hé đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói.

Nàng cá tính như thế, mặc dù đau như đứt từng khúc ruột, nhưng cũng biết, coi như có nghĩ đến đâu đi chăng nữa cũng vô dụng.

Tiền đã mất chính là mất.

Chỉ cần sau này, nàng phải là cẩn thận một chút là tốt.

Trong lòng kiên định nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại nằm trên cỏ một hồi lâu, cuối cùng, đột nhiên cảm giác được trên người hình như dính dính.

Lúc này Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ ra, chính mình hôm nay chỉ lo nghĩ chuyện mất tiền mà thương tâm khổ sở, đến bây giờ đều còn không có tắm rửa !

Nay bản thân ở bên ngoài chơi đùa nháo cả ngày, sau này lại bị Tiểu Quế Tử lôi kéo cuồng chạy, ra nhiều mồ hôi như vậy , không trách được trên người dính dính .

Đồng Nhạc Nhạc là người yêu sạch sẽ , nếu như không tắm rửa, buổi tối khẳng định không ngủ được.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán trở về nhà tắm để tắm rửa.

Nhưng mà, nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt trước .

Chỉ thấy gió đêm nhẹ nhàng thổi, khiến cho mặt nước hồ gợn sóng lăn tăn.

Sóng nước lăn tăn, lá sen lay động.

Hồ nước thời ddlqd cổ đại, trong suốt thấy đáy, tuyệt không bẩn thỉu .

Nàng hà tất đi xa tắm rửa như vậy, ở chỗ này liền có thể tắm mà.

Hơn nữa, nơi này cũng không có người ở, đã trễ thế này, Huyền Lăng Thương nói vậy cũng sẽ không đến đây đi.

Coi như đến đây đi,nàng có khả năng trốn vào lá sen , không phải sao! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản mặt khác, tâm tình hôm ddlqd nay bị đè nén cả ngày, Đồng Nhạc Nhạc hiện tại chỉ nghĩ thật tốt vẫy vùng một phen, trút ra bằng hết.
Đầu tiên là đứng dậy từ bãi cỏ, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh. Sau mấy lần xác định nơi này ngoài mình ra thì không có ai khác, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu cởi quần áo ngay tại chỗ .

Sau khi cởi hết mọi thứ trên người , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Giấu trang phục trên mặt đấtở phía sau một tảng đá lớn , còn dùng lá sen bọc lại xong xuôi, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là làm vài động tác vận động ở trên bờ, tiếp đó, liền dùng một tư thế duyên dáng, ùmmột tiếng, nhảy vào trong hồ nước lăn tăn sóng.

Khi Đồng Nhạc Nhạc nhảy vào, mặt nước hồ vốn gợn lăn tăn lập tức có bọt nước văng khắp nơi. Những giọt nước bay lên, còn các gợn sóng thật to lan ra.

Những chiếc lá sen ở bên cạnh , cũng bởi vậy mà rung động một chút.

Đồng Nhạc Nhạc nhảy vào trong hồ, chỉ cảm thấy toàn thân mát mẻ vô cùng.

Tuy rằng hiện tại sắp vào thu , vậy mà thời tiết buổi tối vẫn nóng bức!

Cho dù mỗi ngày ở nhà tắm dùng nước sạch tắm rửa xong, sau khi trở về, trên người liền nóng hầm hập.

Hiện giờ, ngâm mình ở trong hồ nước lạnh , Đồng Nhạc Nhạc nhịn không được thoải máikêu một tiếng.

"Oa, thật là thoải mái!"

Nếu là buổi tối mỗi ngày đều có thể được du ngoạn tự do tự tại như thế thì tốt rồi.

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền bắt đầu quên đi tất cả , tha hồ thỏa thích vùng vẫy ở trong hồ nước .

Đồng Nhạc Nhạc bơi lội rất tốt, bơi ếch một lúc, lại bơi ngửa một lúc. Rồi nàng ngửa mặt lên trời để cho thân mình nổi trên mặt nước.

Nếu không biết thì từ xa nhìn đến, còn tưởng rằng là tử thi nổi!

Nằm ở trong hồ nước mát lạnh, lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời ban đêm.

Chỉ thấy, đám mây đen vốn che mất vầng trăng, đã chậm rãi tản ra .

Một nửa vầng trăng sáng , liền cao treo ở trên trời.

Những vì sao lấp lánh, giống như đám yêu tinh ban đêm đang nháy mắt với ngươi .

Nhìn khung cảnh đẹp đẽ giờ phút này , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy áp lực và bất hạnh trong lòng đã tan đi hết thảy .

Cho nên nói, những lúc tâm tình không tốt mà được xả đi thoái mái , thưởng thức một chút cảnh đẹp, là không còn gì tốt hơn.

Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ vậy, lại vùng vẫy một hồi nữa ở trong hồ . Cho đến khi hơi mệt một chút , nàng liền tính toán lên bờ, mặc quần áo tử tế rồi chuẩn bị trở về đi nghỉ ngơi .

Nhưng mà, ngay khi trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ như thế , ánh mắt nàng vô ý thức nhìn về cách đó không xa .

Đến lúc thấy cách đó không xa có một bóng dáng cao to đang chậm rãi đi tới, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy' ầm vang' một tiếng, cả người giống như bị trúng sét giữa trời quang, cả người đứng đờ ngay tại chỗ .

Ánh trăng sáng tỏ, nhẹ nhàng chiếu xuống. Chỉ thấy, một người nam nhân mặc áo đen đang chậm rãi đivề tới bên này .

Nam nhân dáng người cao to, bước đi điềm tĩnh. Tuy rằng khoảng cách không ngắn, Đồng Nhạc Nhạc vẫn biết người đang đến là ai!

" Huyền Lăng Thương! ? Đã trễ thế này, làm thế nào hắn còn có thể tới nơi này! ?"

Trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc vẫn rất nhanh phục hồi tinh thần .

Lo sợ sẽ bị Huyền Lăng Thương phát hiện, Đồng Nhạc Nhạc liền lặng lẽ bơi tới giữa đám hoa sen . Có lá sen hoa sen che khuất, bốn phía lại đen thui thui, còn nàng lại trốn ở trong nước, rất khó để cho người ta phát hiện.

Đến lúc Đồng Nhạc Nhạc trốn xong ở sau đám lá sen , bóng dáng quen thuộc kia củaHuyền Lăng Thương đã đi tới bên bờ .

Ánh trăng trong trẻo nhẹ nhàng chiếu xuống, dịu dàng bao phủ ở trên người nam nhân.Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Nam nhân mặc một chiếc cẩm bào màu đen, lưng thắt Yêu Đái màu đen, bên hông đeo một khối Tử Ngọc thượng đẳng. Một mái tóc dài đen nhánh không có vấn lên, chỉ dùng một cái đai gấm bằng bảo thạch màu tím nhẹ nhàng thắt lại một lọn nhỏ, còn toàn bộ những chỗ khác xõa tung phía sau.

Nam tử chắp hai tay ở phía sau, quả nhiên cũng là người uy nghiêm vô hạn, cao quý hơn người!

Nam nhân như vậy, trời sinh được đứng ở giữa đám mây cao cao, được vạn người kính trọng ngưỡng mộ!

Chính là không biết vì sao, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện, hôm nay Huyền Lăng Thương dường như có đầy bụng tâm sự .

Trên khuôn mặt tuấn tú kia, mày kiếm dễ coi giờ phút này nhẹ nhàng nhíu lại, còn bạc môi đẹp đẽ kia , cũng nhẹ nhàng mím thành một đường thẳng .

Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương là vì chuyện ở triều đình mà phiền não sao! ?

Thật sự nàng muốn tiến đến gần hắn, đưa tay vuốt lên hàng mi đang cau lại của hắn. . .

Hơn nữa, gần đây hình như Huyền Lăng Thương hắn gầy đi không ít.

Hai má đều giống như lõm xuống , chẳng lẽ là gần đây hắn đều không ăn cơm thật ngon miệng sao! ?

Thái giám bên cạnh hắn đều không hầu hạ hắn cho tốt ! ?

Vì cái gì nhìn hắn , so với phía trước gầy nhiều như vậy! ? Tiều tụy nhiều như vậy! ?

Càng nghĩ, gương mặt dễ coi của Đồng Nhạc Nhạc lại không tự giác càng lúc càng chau lại.

Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương , lại có nỗi lo âu và buồn bã không tự phát hiện ra được . Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Nhưng mà, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi , nam nhân trên bờ giống như nhận thấy được cái gì . Huyết mâu vốn nhìn ra phương xa, lại quay về hướng nàng .

Ngay lập tức, bốn mắt nhìn nhau, trái tim Đồng Nhạc Nhạc liền thắt lại một cái!

Nhìn huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia của nam nhân đang chiếu thẳng vào đôi mắt mình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy da đầu run lên, máu trong người cơ hồ đều đông lại .

Trời ạ!

Chẳng lẽ , Huyền Lăng Thương phát hiệnnàng sao! ?

Quả là ánh mắt có lực xuyên thấu !

Tuy có tầng tầng lá sen hoa sen cùng bóng đêmche dấu, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được, chính mình giống như trần trùi trụi đứng ở trước mặt Huyền Lăng Thương .

Không hổ là đế vương đứng ở trên đỉnh cao cao, chỉ cần một ánh mắt là đủ để giết chết người!

Sợ hết hồn hết vía, Đồng Nhạc Nhạc không biết Huyền Lăng Thương có phải đã phát hiệnnàng hay không .

Chính là, ở trong tình huống không rõ thì tốt nhất là án binh bất dộng. Không thể tự rối loạn đầu trận tuyến.Truyện edit bởi diễn đàn Lê Quí Đôn . C.ung Q.uảng H.ằng đã ko xin phép khi copy lai chẳng ghi nguồn

Bằng không, Huyền Lăng Thương rõ ràng còn chưa phát hiện được nàng, thì nàng đã tự lật đật, trái lại bị phát hiện ra sẽ không tốt.

Trong lòng không ngừng cố gắng trấn tĩnh, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám thở gấp một cái , tạm thời làm cho mình như trong suốt .

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, ánh mắt nam nhân , cũng không chịu thu hồi.

Chính là gắt gao nhìn về phía nàng .

Thời gian trôi qua từng phút từng phút một , gió đêm chậm rãi thổi, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy thân mình có chút lạnh.

Ngay khi Đồng Nhạc Nhạc nghĩ , chính mình sẽ giằng co kéo dài thời gian cùng Huyền Lăng Thương , thì đột nhiên, cái mũi ngứa một cái.

' Hắt xì!'

Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được, liền hắt hơi một cái.

Mặc dù nàng đã lấy tay che mũi gắt gao, tuy nhiên vẫn không cẩn thận mà phát ra âm thanh.

Cùng lúc tiếng hắt hơi của nàng vang lên, đột nhiên, một đạo tiếng nói trầm thấp khàn khàn, phút chốc vang lên:

“Ai ở nơi này? Đi ra.”

Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo uy nghiêm không chút che dấu.

Bên trong bóng đêm dày đặc , nghe càng thêm rõ ràng!

Nghe vậy, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược, trong lòng phát lạnh.

Hỏng bét!

Bị Huyền Lăng Thương phát hiện rồi!

Trong lòng kinh hãi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập ngày càng mãnh liệt.

“Bang bang bang”, tiếng tim đập nhanh như vậy, dường như muốn nhảy ra khỏi ngực nàng.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang bối rối lo lắng, hết sức hoang mang lo sợ,một đạo âm thanh kiều mị, uyển chuyển hàm xúc vang lên:

“Hoàng thượng, là dân nữ, An Y Na.”

Theo âm thanh ngọt ngào êm ái vang lên, là một bóng dáng yểu điệu, phía sau cây đại thụ, theo lời Huyền Lăng Thương mà chậm chạp đi ra.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngước mắt nhìn lên.

Chỉ thấy người mới tới mặc một bộ lụa mỏng màu đỏ dệt thưa gần như khỏa thân, ngang lưng đeo đai Yên La, chân mang đôi hài màu đỏ thêu hoa mẫu đơn thanh tú…

Trên đầu là mái tóc dài đen nhánh, dài đến tận hông, một nửa ở trên nhẹ nhàng vấn thành một búi tóc tinh xảo, cắm ngang ở giữa là một chiếc trâm cài tinh tế.

Cùng với người con gái nhẹ nhàng liên tục bước tới, trâm cài trên đầu nàng nhẹ nhàng lay động, trang điểm tỉ mỉ càng làm tôn lên gương mặt của nàng, khiến nàng càng thêm quyến rũ động lòng người.Lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng chúm chím, mỗi một chỗ đều phối hợp thật hoàn mỹ!

Hơn nữa, nhất cử nhất động, đều tỏa ra sự quyến rũ bẩm sinh, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, trong thiên hạ, e rằng không có bất cứ nam nhân nào có thể kháng cự lại sự mê hoặc như vậy.

Nhớ tới lần trước cung Thanh Phong bị cháy, khi đó nàng cuống quýt chạy tới, lại thấy Huyền Lăng Thương và An Y Na đang ôm nhau một chỗ, trong lòng nàng vẫn không thể tiếp nhận.

Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương thích An Y Na?

Nhưng mà cũng không đúng nha!

Nghe nói, sứ giả Vân quốc đã sớm trở về, chỉ còn An Y Na lưu lại.

Nghe nói, là chính An Y Na nguyện ý lưu lại, hơn nữa, còn nhiều lần tiếp cận Huyền Lăng Thương , lại bị Huyền Lăng Thương cự tuyệt ra mặt.

Việc này, đã thành chuyện cười cho những người trà dư tửu hậu chê cười.(*)
(trà dư tửu hậu: chỉ những người sung sướng, nhàn rỗi. theo ta chính là mấy bà tám đó)

Hơn nữa, cho tới nay Huyền Lăng Thương, cũng chưa từng bước cung điện An Y Na ở, đối với hắn, chỉ đối đãi như khách.

Cho nên Đồng Nhạc Nhạc mới có thể yên tâm.

Nhưng bây giờ, chuyện gì đang xảy ra?

An Y Na, tại sao nàng ta lại ở chỗ này?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nghi ngờ.

Lại nghĩ tới, do lần trước uống canh của An Y Na đưa, nàng mới biến thành như vậy, không biết nên cảm tạ nàng ta thế nào mới tốt, có lẽ vẫn hận nàng ta.

Khi Đồng Nhạc Nhạc đang chìm trong hồi ức, Huyền Lăng Thương đứng trên bờ, nghe được động tĩnh phía sau, không khỏi quay người lại, huyết mâu quét nhanh một lượt, nhìn về hướng người đang đi tới.

Khi thấy hồng y nữ tử đi ra từ phía sau mình, mày kiếm dễ coi không khỏi nhíu lại, trong mắt, sự chán ghét chợt lướt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK