Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Đường Yên Nhi đang mải suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy ,gương mặt tràn đầy sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

"Yên Nhi, ta thật sự rất hiếu kỳ, lúc đầu tại sao ngươi vừa nhìn thấy ta liền tin tưởng ta nhất định sẽ cứu ngươi vậy?"

Vấn đề này Đồng Nhạc Nhạc luôn thắc mắc, bây giờ có cơ hội, tất nhiên không nhịn được mà hỏi ra.

Đường Yên Nhi nghe thấy vậy, nghiêng đầu bộ dạng vô cùng khả ái, trả lời.

"Trực giác a! Kỳ thật ta cũng không biết, có lẽ lúc ấy ta quá bối rối, chỉ nghĩ làm sao có thể chạy thoát được , cho nên vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy như ngươi là người có thể giúp ta.! Quả thật trực giác ta đúng! Tiểu Nhạc Tử, thật sự cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ. . .

Nói tới đây, nét mặt Đường Yên Nhi không khỏi sợ hãi. Hiển nhiên, đối với chuyện hôm đó vẫn còn lo lắng

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết, Đường Yên Nhi vẫn chỉ là một tiểu cô nương thôi, chưa từng trải qua chuyện mạo hiểm nào như vậy, sợ hãi là điều khó tránh khỏi.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc an ủi.

"Tốt lắm, Yên Nhi, chuyện đã qua cũng không nên suy nghĩ nhiều, hiện tại, chẳng phải không có việc gì rồi sao! ?"

"Ừ, đúng vậy, tất cả đều đã qua ."

Thấy Đồng Nhạc Nhạc lo lắng cho mình, Đường Yên Nhi gật đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc nhẹ cười một tiếng.

"May là không có việc gì, may là gặp được ngươi, Tiểu Nhạc Tử, ngươi không biết đâu, ta trở về lúc nào cũng nghĩ khi nào có thể gặp được ngươi. Không nghĩ tới, mới vừa vào cung đã nhìn thấy ngươi ở đằng này. Lúc ấy ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, không nghĩ tới, là ngươi thật!"

Thấy Đường Yên Nhi nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lại nhớ đến lúc nãy mình trốn ở đây ngủ gật, trên mặt không khỏi ửng đỏ, lập tức đưa tay gãi gãi ,cười nói.

"Ha ha, phải không! ? Mới vừa rồi ta ngủ gật ! Còn tưởng rằng là ai chạy tới gọi ta chớ . . ."

Đồng Nhạc Nhạc gãi gáy cười khan, trên mặt mang theo vài phần quẫn bách, thấy vậy Đường Yên Nhi không khỏi tủm tỉm cười trộm.

Nhưng Đường Yên Nhi chưa kịp nói thêm câu gì thì đột nhiên tiếng kêu kinh ngạc từ sau lưng Đồng Nhạc Nhạc vang lên .

"Sao lại là ngươi! ? Ngươi …xú nha đầu, sao lại ở chỗ này! ?"

Chưa thấy người , đã thấy tiếng. Giọng nói quen thuộc tới nỗi Đồng Nhạc Nhạc không xoay người lại cũng biết là ai..

Mà Đường Yên Nhi, khi ánh mắt vừa nhìn về phía sau lưng nàng, gương mặt vốn đang tươi cười lập tức biến đổi.., giật mình hét lớn.
"Là ngươi! ?"

"Đương nhiên là Bổn vương, nếu không ngươi cho là ai! ? Còn nữa, Bổn vương hỏi ngươi, Xú nha đầu, sao ngươi lại ở đây! ?"

Huyền Lăng Phong vừa nói vừa nhảy tót vào đình nghỉ mát, gương mặt tràn đầy tức giận . ánh mắt kia trực tiếp rơi vào người Đường Yên Nhi, không che dấu nổi sự chán ghét.

Huyền Lăng Phong là người nhớ lâu thù dai. Lần trước Đường Yên Nhi vô lễ với hắn, hiển nhiên là một mực canh cánh, ghi hận trong lòng!

Cũng giống như ban đầu, hắn đối với nàng cũng như thế, cho nên mới luôn tìm cơ hội chọc ghẹo nàng. . .

Đường Yên Nhi, vừa nghe thấy Huyền Lăng Phong gọi mình là Xú nha đầu, trên mặt tràn dầy tức giận..mày liễu cau lại,gào lớn.

"Ngươi cứ nói ai là Xú nha đầu ! ? Ngươi mới là tiểu tử thúi!"

Đường Yên Nhi mở miệng, giống như con nhím xù lông phản kích.

Mặc dù đang mắng người, nhưng không biết tại sao nhìn thấy bộ dáng mắng chửi người của Đường Yên Nhi như vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng dễ thương.

Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi càng ánh lên sự vui vẻ.

Cũng không biết, toàn bộ lại rơi vào trong mắt Huyền Lăng Phong .

Nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt lại cười với một tiểu nha đầu, hơn nữa, lại là tiểu nha đầu mình ghét cay ghét đắng, trong lòng Huyền Lăng Phong cảm thấy vô cùng tức giận .

Trong đầu giống như có cái gì đang không ngừng xoay chuyển.

Tiểu thái giám này, chẳng lẽ là thích Xú nha đầu kia! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi bức bối, ánh mắt nhìn về phía Đường Yên Nhi càng không thân thiện .

Gương mặt thanh tú giống như dẫm phải bãi phân,cau có.

"Ngươi... Xú nha đầu, lớn mật, biết Bổn vương là ai không ! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, tính toán lợi dụng thân phận của mình dọa Đường Yên Nhi.

Chiêu này có lẽ áp dụng với người khác còn được, nhưng Đường Yên Nhi lại là trường hợp ngoại lệ!Nếu như nói Huyền Lăng Phong là ngậm chìa khóa vàng từ khi ra đời, từ nhỏ đã được ngàn vạn sủng ái, chẳng lẽ Đường Yên Nhi lại không phải! ?

Vì vậy, Đường Yên Nhi sau khi nghe thấy được Huyền Lăng Phong nói như vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, tràn đầy khinh thường.

"Ngươi ngay cả chính mình là ai cũng không biết,thật đáng thương!"

Đường Yên Nhi vừa nói, trên mặt lại là cố ý lộ ra một chút thương hại. Huyền Lăng Phong thấy vậy trong nháy mắt giống như nuốt phải cải đắng, giận dữ mắng lại.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, giọng nói trầm thấp từ bên ngoài đình nghỉ mát xuất hiện

"Các ngươi, đang làm cái gì vậy! ?"

Nam nhân mở miệng, âm thanh mặc dù trầm thấp, nhưng lại giống như một khối tảng đá lớn, khiến mọi người không khỏi rung động.

Nghe thấy vậy, bên trong đình lập tức một mảnh lặng ngắt như tờ, giống như cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào người phát ra âm thanh.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Chỉ thấy, bên ngoài đình nghỉ mát, một bóng dáng cao to rắn rỏi, không biết đã đứng ở đây từ lúc nào.

Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống, làm cả người nam nhân đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ.

Hắn một thân mãng bào, lưng thắt Kim Yêu Đái, còn đeo thêm được một khối ngọc màu tím thượng đẳng.

Mái tóc đen,được sợi dây buộc gọn lên càng tỏ ra tuấn mỹ mê hoặc lòng người.

Mi sắc như đao, mũi thẳng ,bạc môi, đôi mắt sáng như ánh mặt trời chiếu rọi xuống giống như Hồng Bảo Thạch, rạng rỡ làm cho người ta không rời mắt nổi!

Nhưng đôi mắt ấy cũng cất dấu lưỡi dao sắc bén. . .

Người này, không phải ai khác, mà chính là người đứng đầu Linh Nhạc Quốc - Huyền Lăng Thương .

Thấy Huyền Lăng Thương đang đứng ở ngoài đình nhỉ mát , Đồng Nhạc giật mình phản ứng vội vàng hành lễ.

"Hoàng thượng vạn tuế."

"Ừ, bình thân đi!"

Thấy Đồng Nhạc Nhạc quỳ trên mặt đất , huyết mâu của Huyền Lăng Thương bỗng lóe lên một cái, lập tức mở miệng.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên, sau đó một mực cung kính cúi đầu , đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc nhu thuận đứng ở phía sau mình như vậy, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, nhìn quanh một lượt, cuối cùng rơi vào Đường Yên Nhi.

"Ngươi, là Yên Nhi! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, tuy là câu hỏi , nhưng lại thập phần khẳng định.

Đường Yên Nhi nghe vậy, lập tức từ từ tiến lên, đối với Huyền Lăng Thương hành lễ"Hoàng thượng biểu ca ,ta chính là Đường Yên Nhi."

Đường Yên Nhi mở miệng, cử chỉ tao nhã tự nhiên giống như một tiểu thư khuê các,lại mang theo mấy phần hào phóng. Trên mặt lại mang nét sang trọng quý phái làm cho người ta không rời mắt nổi.

Không hổ là hưởng qua giáo dục hoàng gia, khí chất quả nhiên không phải tiểu thư khuê các bình thường có thể có.

Trong lúc đồng Nhạc Nhạc đang mải mê suy nghĩ, bên kia Huyền Lăng Phong khi nghe được Đường Yên Nhi nói , hắc mâu lập tức trợn lên một cái, không để ý mà giơ tay chỉ.

"Ngươi chính là Triệu Hi Quốc Cửu công chúa, Đường Yên Nhi! ?"

Huyền Lăng Phong mở miệng, trố mắt đứng nhìn, mặt mày không dám tin.

Thấy Huyền Lăng Phong giật mình kinh ngạc, Đường Yên Nhi không khỏi giơ giơ lên cằm, kiêu ngạo .

" Ta chính là Triệu Hi Quốc Cửu công chúa, Đường Yên Nhi, như thế nào! ?"

"ách. . ."

Thấy Đường Yên Nhi nói vậy, Huyền Lăng Phong không khỏi một buồn bực, trong khoảnh khắc cũng không biết nên nói cái gì cho phải .

Bởi vì, hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, Xú nha đầu này, chỗ nào cũng đối địch với hắn lại là Triệu Hi Quốc Cửu công chúa, là Tiểu biểu muội! ?

Trong lúc Huyền Lăng Phong mặt mày quẫn bách ảo não ,ở bên kia Huyền Lăng khẽ đảo quanh giữa hai người Huyền Lăng Phong và Đường Yên Nhi, bỗng dưng như nghĩ đến cái gì đó. huyết mâu không khỏi nhẹ nhàng lóe lên một cái.

Ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên người Đường Yên Nhi .

"Yên Nhi, đây là tiểu biểu ca, Huyền Lăng Phong, A Phong, đây là tiểu biểu muội của đệ , các ngươi hẳn là đã gặp mặt nhau đi! ?"

Đối với tính cách đệ đệ hắn , Huyền Lăng Thương là người hiểu rõ nhất.

Đặc biệt là hiện tại, giữa hai người họ giống như có mùi thuốc súng, người sáng suốt sẽ thấy ra điểm bất thường, huống chi là Huyền Lăng Thương! ?

Thấy Huyền Lăng Thương nói, Huyền Lăng Phong không khỏi buồn bực,nhẹ nhàng gật đầu.

"Dạ, đã gặp mặt , hơn nữa, ấn tượng còn không nhạt đâu!"

Huyền Lăng Phong mở miệng, vẻ mặt ghét bỏ.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong tràn đầy địch ý , Huyền Lăng Thương bạc môi hé mở, lập tức mở miệng nói.

"A Phong."

Huyền Lăng Thương mở miệng, âm lượng mặc dù nhẹ nhàng, chỉ là ở trong giọng nói không che dấu nổi nghiêm nghị và cảnh cáo.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong không khỏi nhẹ nhàng chu môi đỏ mọng, lập tức quay đầu lại không tình nguyện mở miệng nói.

"Tiểu. . . Biểu muội,xin chào."Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đường Yên Nhi cười đắc ý.

Trong lòng biết rõ Huyền Lăng Phong sợ hãi Huyền Lăng Thương nên mới lễ phép với mình. Nhưng mà, nàng cũng không phải loại người không biết cấp bậc lễ nghĩa, đặc biệt còn ở trước mặt Huyền Lăng Thương.

Vì vậy, hé mở làn môi hồng, mở miệng lễ phép nói.

"Tiểu biểu ca hảo."

Đường Yên Nhi mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đựng nụ cười sáng lạn, dáng vẻ kia, như một tiểu cô nương nhu thuận hiểu biết, làm người khác vô cùng yêu thích.

Chỉ là, nụ cười của Đường Yên Nhi trong mắt Huyền Lăng Phong lại cực kì chói mắt.

Xú nha đầu này, giả tạo! Huyền Lăng Phong trong lòng tràn đầy khinh thường nói, ánh mắt nhìn Đường Yên Nhi càng nhiều thêm sự khinh thường.

Đối với khinh thường của Huyền Lăng Phong, Đường Yên Nhi tuy thấy nhưng cũng không để ý tới. Bởi vì nàng có chuyện trọng yếu phải xử lý.

Nghĩ tới đây, Đường Yên Nhi từ từ đi đến trước mặt Huyền Lăng Thương, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy chờ mong.

" Hoàng đế đại biểu ca, Yên Nhi mới đến Linh Nhạc quốc, đối với cảnh vật nơi đâu phi thường thích thú, cũng muốn ở kinh thành du ngoạn một phen, chỉ là Yên Nhi đối với kinh thành vô cùng xa lạ, nếu như có người dẫn đường, Yên Nhi khẳng định sẽ rất vui vẻ."

Nghe Đường Yên Nhi nói, Huyền Lăng Thương không khỏi hơi cong khoé môi, mở miệng cười nói.

" Chuyện này có khó khăn gì?! Trẫm sẽ cho người mang ngươi đi du ngoạn thật tốt."

Huyền Lăng Thương mở miệng, vẻ mặt hào phóng nói.

Nghe vậy, Đường Yên Nhi lập tức cười một tiếng, ngón tay thẳng tắp chỉ về người đang đứng sau Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc.

" Hoàng đế đại biểu ca, ca để Tiểu Nhạc Tử dẫn muội đi du ngoạn kinh thành có được không?!"

Nghe Đường Yên Nhi nói, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương không khỏi biến sắc, huyết mâu xinh đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc.

Ánh mắt quét một vòng, liền dừng lại trên người tiểu thái giám đứng phía sau hắn.

Trong lòng thầm nghĩ, ' không nghĩ đến tiểu thái giám này lại hấp dẫn như thế. '

Trước đây đệ đệ của mình muốn hắn làm thiếp thân thái giám, hiện nay lại có người Triệu Hi quốc muốn hắn.

Nhưng mà, tiểu thái giám này, đích thực làm cho người ta thích!

Không riêng gì bề ngoài tuyệt sắc của hắn, trên người hắn lại mang theo một cỗ Linh khí.

Thuần mỹ, ngây thơ, trong sáng tuyệt hảo, phảng phất như một dòng suối sạch sẽ, mê người vô cùng…

Trong lòng nhớ lại, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe lên.

Đối với Huyền Lăng Thương tràn đầy kinh ngạc, Đồng Nhạc Nhạc khi nghe thấy lời của Đường Yên Nhi, trên mặt cũng xẹt qua một tia kinh ngạc. Nàng không hề nghĩ tới, Đường Yên Nhi lại trực tiếp cầu Huyền Lăng Thương ban bản thân mình cho nàng ta, mang nàng ta đi du ngoạn kinh thành.

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được ánh mắt của Huyền Lăng Thương trực tiếp rơi trên người mình.

Cảm giác được điều này, mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngước lên, thẳng tắp đối đầu với huyết mâu sâu thẳm mê người của Huyền Lăng Thương.

Đương lúc đối đầu với huyết mâu sâu thẳm của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy một cái, phảng phất như có một tảng đá quăng vào mặt hồ yên ả, khiến nó dấy lên từng trận từng trận rung động…

Trong lòng căng thẳng, tim đập dồn dập, khiến Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng.

Tại sao nàng luôn như vậy, mỗi lần chỉ cần một ánh mắt của Huyền Lăng Thương, tim nàng luôn luôn đập không có quy luật.

Trước kia, lúc nàng còn là tiểu điêu nhi, hình như cũng không tới mức như vậy nha…

Trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc ảo não, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh, đột nhiên tràn đầy kích động giật mình la lên.

" Không được! Tiểu Nhạc tử phải hầu hạ Hoàng huynh, làm sao có thể mang ngươi đi du ngoạn kinh thành?! Hoàng huynh, huynh nói có đúng không?!"

Huyền Lăng Phong tràn đầy kích động mở miệng.

Ánh mắt nhìn qua một lượt, liền rơi trên người Huyền Lăng Thương.

Kêu tiểu Nhạc tử mang nàng ta đi du ngoạn Kinh thành?! Nàng mơ tưởng!

Phải biết rằng, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới hai người bọn họ ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, trong lòng liền phát hỏa, cho nên hắn nhất định phải ngăn cản hai người bọn họ ở chung một chỗ.

Kết quả là, ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn Huyền Lăng Thương, càng tràn đầy hi vọng.

Hơn nữa, trong lòng Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương vô cùng hiểu mình, cho nên đối với yêu cầu của hắn, khẳng định sẽ không cự tuyệt, không phải sao?!

Trong lúc Huyền Lăng Phong nhớ lại, Huyền Lăng Thương khi nghe lời nói của hắn , không có lập tức trả lời. Mà quay đầu hướng tới người đứng sau lưng hắn, Đồng Nhạc Nhạc.

"Tiểu Nhạc Tử, ý ngươi như thế nào"

"A! ?"

Nghe được lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt.

Nàng thật không ngờ, Huyền Lăng Thương lại đẩy vấn đề này đến trên người nàng.

Trong lòng kinh ngạc, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hai đạo ánh mắt nóng rực, trực tiếp rơi thẳng trên người nàng.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng choáng váng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua vài phần ai oán.

Huyền Lăng Thương này, lại đẩy vấn đề khó khăn này qua trên người nàng , thật sự không có nghĩa khí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK