Chỉ thấy người nhỏ bé trước mắt này có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Khi hắn cùng nàng đứng chung một chỗ, nàng chỉ cao đến lồng ngực của hắn.
Nhưng mà, Huyền Lăng Thương lại biết rõ ràng, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này, có vóc dáng mê người đến đâu...
Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi tối sầm lại, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần tình dục mà chính hắn cũng không từng biết đến...
Lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, nam nhân trước mặt có ánh mắt nhìn nàng, càng nóng rực.
Phảng phất một con mãnh thú cực kì đói khát, dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Mà ánh mắt nam nhân như vậy, hoàn toàn chính là ánh mắt của hắn nhìn mình trong giấc mộng tối hôm qua.
Thấy vậy, lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhói lên một cái.
Chỉ cảm thấy hai gò má càng ngày càng nóng.
Vì không cho nam nhân thấy điểmkhác thường của mình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ cúi gục khuôn mặt đỏ ửng của mình xuống.
Cũng không biết, nàng nhất cử nhất động, quyến rũ bẩm sinh, đẹp đến mức khiến cho trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên một cái.
Chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, tim đập dồn dập.
Nếu như có khả năng, hắn giờ phút này đã muốn hung hăng vật ngã người nhỏ nhắn này, thật tốt nhấm nháp nàng...
Chỉ tiếc...
Nghĩ tới đây, trong huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một tia tiếc nuối.
Huyết mâu vừa nhấc lên, nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã không còn sớm, Huyền Lăng Thương cũng không lại tiếp tục trêu người nhỏ nhắn này.
Bạc môi hé mở, nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Trẫm vào triều."
Nam nhân mở miệng, âm thanh mặc dù nhạt nhòa,lại có thêm vài phần hiền hòa.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, trong lòng nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Đồng Nhạc Nhạc, khóe miệng Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức, không lại nói thêm cái gì, liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng cao to tiêu sái kia của Huyền Lăng Thương nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc thật lâu không hề phục hồi tinh thần lại.
Chỉ cảm thấy, tâm can mình, phảng phất trăm hoa đua nở, rung động vô cùng...
...
Thời điểm đầu mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, thật sự là một ngày đẹp trời thích hợp để xuất hành.
Vừa lúc hôm nay, chính là Bách Hoa Tiết mỗi năm tổ chức một lần!
Nghe nói,Bách Hoa Tiết này, một năm chỉ tổ chức một lần.
Hàng năm vào lúc này, cửa ra vào từng nhà đều sẽ cắm đầy hoa tươi, khẩn cầu Bách Hoa tiên tử đến.
Trong nhà có cô nương chưa xuất giá, càng là vào hôm nay, quần lụa áo là, trang điểm xinh đẹp, tay bưng hoa tươi mình tự trồng. Đến Bách Hoa Tiết, gặp người nam nhân mình ngưỡng mộ, liền sẽ tự đem hoa trong tay mình đưa cho hắn.
Nếu như nam nhân tiếp nhận hoa tươi trên tay nữ nhân đó, như vậy liền đại biểu, hắn cũng nhìn trúng vị cô nương ấy, nguyện ý lấy nàng làm vợ.
Kết quả là, một ngày Bách Hoa Tiết, cũng gọi kêu tiết nhân duyên.
Hồi đó lúc Đồng Nhạc Nhạc đi tới triều đại này, lại bị bỏ lỡ ngày hội này.
Năm nay,lễ Bách Hoa Tiết đến, liền nghe được mọi người trong cung không ngừng sôi nổi bàn luận ồn ào chuyện này, trong lòng liền hứng thú.
Vì vậy, liền tính toán rủ Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử, tại Bách Hoa Tiết hôm đó xuất cung du ngoạn.
Không ngờ, Lan Lăng Thiệu Giác lại đi trước một bước, liền mời mọc nàng xuất cung du ngoạn.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là sẽ không cự tuyệt.
Kết quả là, tại Bách Hoa Tiết hôm đó, Đồng Nhạc Nhạc liền xin nghỉ, thay y phục hàng ngày, liền tính toán đợi lúc Lan Lăng Thiệu Giác cùng Huyền Lăng Thương bàn bạc chính sự xong, liền cùng đi ra ngoài du ngoạn.
Ai biết, sau khi Đồng Nhạc Nhạc đợi một lúc, đến lúc đi tới, không chỉ có một mình Lan Lăng Thiệu Giác.
Chỉ thấy, Huyền Lăng Thương cùng Lan lăng Thiệu Giác cùng xuất hiện ở trước mặt nàng. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền cúi đầu xuống, một mực cung kính mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.
"Hoàng thượng vạn an, Vương Gia cát tường."
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Đồng Nhạc Nhạc.
Sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặc một bộ y phục hàng ngày, huyết mâu động lòng người kia đầu tiên là lóe ra một phen, lập tức, bạc môi khẽ hé, mở miệng hỏi.
"Ngươi muốn xuất cung!?"
Nam nhân mở miệng, tuy là câu nghi vấn, lại nói cực kì khẳng định.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không hề giấu diếm ý tứ chút nào, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.
"Đúng vậy Hoàng thượng, hôm nay là Bách Hoa Tiết, Vương Gia hẹn nô tài xuất cung đây!"
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm dễ coi kia của Huyền Lăng Thương, càng là có hơi cau lại một cái.
Lập tức, huyết mâu động lòng người kia, không khỏi nhẹ nhàng nhìn vào Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở một bên.
Gặp phải ánh mắt của Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, mở miệng nhẹ nhàng cười nói.
"Đúng vậy, thần biết Tiểu Nhạc Tử khẳng định thích những chỗ náo nhiệt này, liền hẹn hắn cùng nhau ra đường đi dạo một chút, tham gia náo nhiệt."
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Chỉ cảm thấy, Lan Lăng Thiệu Giác phảng phất con giun đũa ở trong bụng nàng, nàng thích cái gì, hắn đều rõ ràng, hơn nữa tỉ mỉ như thế.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, nàng cũng không biết, nụ cười trên mặt của mình, rơi vào trong mắt Huyền Lăng Thương, lại làm cho mày kiếm dễ coi lần nữa nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt càng là xẹt qua vài phần thể hiện hắn không vui mà không dễ phát hiện ra.
Tuy không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, Huyền Lăng Thương hình như là đang tức giận.
Mặc dù, trên mặt hắn đã quen lạnh lùng, sẽ không biểu lộ ra đến.
Chỉ là, ở chung cùng Huyền Lăng Thương thời gian dài như vậy, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được.