Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân mở miệng, trong giọng nói mang theo năm phần tức giận không kiềm chế được.

Bởi vì, thấy trước mắt con tiểu điêu nhi này, lại vì người khác, mà không ăn cơm không ngại gây tổn hại đến thân thể của mình.

Thấy vậy, Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng, có một đám lửa không ngừng thiêu đốt. (kaka a nầy đang gen)

Chẳng lẽ, chuyện của người khác, đáng giá nó hành hạ thân thể của mình như thế sao! ?

Hiện tại Huyền Lăng Thương mở miệng vừa nói, trên mặt hắn ẩn chứa tức giận.

Lý Tường hầu hạ một bên, trong lòng cả kinh.

Dù sao, ai cũng biết rõ Huyền Lăng Thương hiện tại đang tức giận.

Đế vương giận dữ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Nghĩ tới đây, Lý Tường rùng mình một cái không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho con tiểu điêu nhi trước mắt này .

Cho dù đế vương này ưu ái đối với con tiểu điêu này, chỉ là, dẫu nói như thế nào thì hắn cũng là đế vương cao cao tại thượng!

Tôn nghiêm của đế vương, không ai có can đảm để khiêu khích! Huống chi, chỉ là một con tiểu điêu! ? ?

Vào lúc Lý Tường thầm nghĩ trong lòng, ở nơi này khổ nhất chính là Đồng Nhạc Nhạc, nàng chưa từng nhận ra Huyền Lăng Thương đang tức giận.

Sau khi nghe được Huyền Lăng Thương nói, tiểu điêu nhi lập tức vươn tiểu móng vuốt, lôi kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương, mở miệng cầu xin tha thứ.

"Van cầu ngươi, thả Tiểu Lô Tử đi! Tiểu Lô Tử hắn không có gì sai a! Tại sao muốn trừng phạt hắn a! ? Cho dù có sai, cũng chỉ là lỗi của ta, van cầu ngươi, thả hắn đi!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cầu xin không quên trang bị vũ khí hạng nặng là một đôi con ngươi đen láy đáng thương trên gương mặt khổ sở .

Khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn Huyền Lăng Thương , ánh mắt ngập nước vật vã đau khổ như thế, cho dù là người có tâm điạ sắt đá cũng phải mềm lòng.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương cũng không biết như thế . Hiện tại hắn thấy con tiểu điêu nhi này cầu xin tha thứ cho người khác, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác không thoải mái.

(thanmeo: anh này ngâm trong bình dấm mất tiêu rồi làm gì còn mềm lòng được nữa! có khi mổ bụng ra ruột gan một màu xanh có mùi chua lè ấy chứ ở đấy mà mềm lòng. "kaka ngửa mặt lên trời 90% ta thật thông minh" bụp di... cái gì đây trứng thối T_T ai ra tay ác vậy?

Huyền Lăng Thương: tiếp đi kẻo ăn quả nữa bây giờ.

thanmeo: cầu trời khấn phật cho anh khổ dài dài kaka "nói xong dứng dậy xoay người chạy bụp rụng tiêu cái răng".

Huyền Lăng Thương: haha dám rủa anh hả cu.)

Cảm giác đó, sao lại xa lạ như vậy.

Giống như, món đồ nguyên bản thuộc về hắn, dường như bị người khác cướp đi vậy...

Đối với cảm giác xa lạ như vậy, khiến cho Huyền Lăng Thương trong lòng nghi hoặc, không hài lòng.

Cuối cùng, Huyền Lăng Thương cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tay cầm lấy đũa ngọc, tự mình gắp một miếng gà chiên giòn mà Đồng Nhạc Nhạc thích ăn nhất, đưa tới khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc.

Đường đường là một vị đế vương, có địa vị cao hàng đầu lại nhân nhượng trước tiểu điêu nhi, nếu như thay đổi những người khác, đã sớm cảm động đến rơi nước mắt.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại ngoại lệ!

Thấy dẫu chính mình cầu khẩn như thế nào, nhưng nam nhân tuấn tú trước mặt này vẫn giữ một bộ dạng lạnh như băng.

Trong lòng nàng biết Huyền Lăng Thương thông minh như vậy, không phải hắn không biết tâm tư của nàng, mà là hắn không thèm để ý tới.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng nổi giận.

Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc cho tới nay, đều cảm giác được chính mình là một người tham sống sợ chết, thấy sắc quênbạn, chỉ là, nàng cũng có tình có nghĩa, thấy hắn như vậy hỏa khí của nàng cũng bén lửa!

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc thấy miếng gà chiên giòn trước mắt này , nàng không hề nghĩ ngợi, tụ khí vươn tiểu móng vuốt...

"Ba" một tiếng, chỉ thấy cả miếng gà chiên giòn liền bị Đồng Nhạc Nhạc dùng Nhất Trảo tử đánh bay.

Cùng với miếng gà chiên giòn bị đánh bay kia, mọi người hầu hạ trong Dưỡng Tâm Điện không nhịn được đều lạnh sống lưng, ánh mắt đều cứng lại .

Ngay cả Lý Tường một mực điềm tĩnh không thôi, cũng không nhịn được trố mắt đứng nhìn.

Dù sao, trước mắt bọn họ là một vị hoàng đế, đâu phải là người bình thường!

Đường đường là vua của một nước, cao cao tại thượng như vậy lại nhân nhượng bón cơm cho con tiểu điêu nhi này, đây là một vinh dự đến dường nào !?

Con tiểu điêu nhi này, thật sự quá to gan đi! ?

Lại dám chọc tức vuốt râu rồng! ? ?

Trong lúc tất cả mọi người ở đây kinh hồn bạt vía, thì cả Dưỡng Tâm Điện đều trở nên lặng ngắt như tờ.

Bốn phía im lặng, phảng phất chiếc kim rơi xuống đất cũng nghe được.

Đối với bầu không khí quỷ dị ở Dưỡng Tâm Điện, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang nổi giận đùng đùng, dần dần bị thay thế bằng cảm giác bất an.

Tuy nói, nàng đã cứu nam nhân trước mắt này.

Chỉ là, dẫu nói như thế nào, nam nhân trước mắt này, cũng không phải người bình thường.

Trước kia, nàng coi như tức giận cũng làm người bên cạnh phát cáu. Có điều, những người đó, chẳng qua cũng chỉ là những người bình thường thôi.

Mà vị trước mắt nàng này, chínhlà vị đế vương cao cao tại thượng a! ! !

Cơn giận dữ của Thiên Tử , có thể để cho một tiểu điêu nhi nho nhỏ như nàng gánh chịu được sao! ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK