Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu thái giám kinh ngạc nhìn Huyền Lăng Thương, lại thêm khí thế tỏa ra từ người hắn, bất giác càng thêm sợ hãi

Dù sao, nam nhân trước mắt này, ánh mắt sắc như đao, sắc mặt âm u, từ trên người hắn phát ra ngoài một luồng khí lạnh đến kinh hoàng, khiến cho tiểu thái giám tưởng mình vừa mới đi xuống mười tám tầng địa ngục, sợ tới mức hết hồn hết vía!

Vừa mới được gặp gỡ thánh nhân, đáng ra nên cảm thấy vinh hạnh. Nhưng trong hoàn cảnh này, tiểu thái giám chỉ hận sao mình không biến thành trong suốt luôn đi.

Dù sao, đế vương trước mắt này, ánh mắt thật sự thật là rất đáng sợ,giống như muốn lôi hắn ra mà lăng trì xử tử.

Nghĩ tới đây, tiểu thái giám thần sắc bối rối, hết sức lo sợ, lập tức quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin Huyền Lăng Thương tha thứ.

"Hoàng thượng thứ tội a! Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng. . ."

Nhìn thấy tiểu thái giám đang không ngừng dập đầu cầu xin mình tha thứ, Huyền Lăng Thương môi mỏng nhếch lên, ánh mắt tuấn mỹ mê hoặc kia xẹt qua người tiểu thái giám, càng làm cho không khí thêm bức bối.

"Đủ rồi, trẫm hỏi ngươi, ngươi đã làm gì khiến hắn bị thương?”

Nhìn vết máu màu đỏ tươi trên mặt đất, Huyền Lăng Thương cảm thấy ghê người.

Mới vừa rồi trong Ngự Thư Phòng, thấy Đồng Nhạc Nhạc thần sắc bối rối, phảng phất đang khẩn trương sợ hãi cái gì.

Lúc lui khỏi Ngự Thư Phòng, có chút khẩn trương, cử chỉ vội vàng, thật sự khả nghi.

Trong lòng Huyền Lăng Thương nổi cơn tò mò, liền đuổi theo hắn

Nhưng thấy tên thái giám kia, từ khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, không phải tới chỗ Ngự Thiện Phòng mà hướng tới chỗ tiểu viện tử mà chạy đi

Đến khúc rẽ, lại không cẩn thận đâm sầm vào một tiểu thái giám khác, thế là ngã lăn xuống đất

Lúc này đây, Huyền Lăng Thương lại thấy trên mặt đất một vết máu đỏ tươi, càng khiến Huyền Lăng Thương kinh ngạc không thôi.

Tiểu thái giám kia thực sự yếu ớt đến vậy sao?

Cả hai người cùng va vào nhau, vì sao tiểu thái giám này không có việc gì, hắn lại bị thương!?

Nỗi nghi hoặc trong lòng Huyền Lăng Thương càng tăng lên

"Tiểu thái giám kia thực sự rất khả nghi" hắn nhủ thầm

Nghĩ thế nên hắn càng thêm hứng thú, chuyện này thật quái lạ.

Trong lúc Huyền Lăng Thương còn đang nghi hoặc, tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, sau khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, vô cùng hoảng hốt, không dám giấu giếm, liền nói ra toàn bộ chuyện vừa rồi.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài không phải cố ý, mới vừa nãy nô tài không cẩn thận đụng phải Nhạc công công, khiến Nhạc công công bị ngã. Nô tài cũng không ngờ đã làm Nhạc công công bị thương nghiêm trọng. Nô tài thật sự không dám cố ý làm vậy...”

Tiểu thái giám mở miệng, khuôn mặt co rúm lại, tràn đầy bối rối cùng căng thẳng

Giờ phút này, hắn sợ tới mức ngay cả ý định muốn chết cũng có

Trong hoàng cung, ai mà không biết, trong lòng Hoàng thượng, Nhạc công công có địa vị quan trọng tới mức nào!

Giờ phút này, hắn lại va trúng sủng thần của Hoàng thượng đến mức bị thương, nếu như Hoàng thượng giận dữ, mạng nhỏ của hắn khẳng định khó giữ được a!
Nghĩ tới đây, tiểu thái giám sợ đến cả người run rẩy không thôi, quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dùng sức dập đầu cầu xin tha thứ.

Âm thanh dập đầu cứ “Bang bang bang bang” mãi, cơ hồ muốn làm mặt đất rung chuyển

Nhưng lúc này, Huyền Lăng Thương đâu còn tâm tình để ý tới hắn, liền lạnh nhạt hừ một tiếng, hung hăng quơ quơ ống tay áo, rồi chạy về phía tiểu viện tử của Đồng Nhạc Nhạc.

Hắn vô cùng lo lắng tới vết thương trên người tiểu thái giám kia!

Không đi tìm một phen, hắn không thể an lòng...

. . .

Cùng lúc đó, bên kia

Đồng Nhạc Nhạc chạy như bay về tiểu viện tử của mình, mồ hôi đổ xuống như mưa.

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn khẽ cau lại, hoàn toàn tái nhợt, lộ rõ vẻ đau đớn.

Một tay gắt gao ôm bụng, Đồng Nhạc Nhạc rên lên, thiếu chút nữa là chết.

Chỉ là, nàng biết mình không bị thương lúc bị ngã.

Quần trong đều đã ướt sũng, máu dính không ít trên y phục.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng thay trang phục, lại nhanh chóng đi tới phòng bếp, nhảy tới trước chỗ để thuốc giảm đau mà Lâu Vô Tâm lần trước đã đưa cho mình, cho vào nồi rồi bắt đầu nấu thuốc.

Đồng Nhạc Nhạc vừa nấu thuốc giảm đau, vừa đun nước nóng, dự định tắm rửa.

Dù sao, vừa rồi nàng đã thay đổi quần áo dính đầy vết máu, nhưng vẫn có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh.

Nếu như khi trở lại, bị Huyền Lăng Thương phát hiện thì nguy to.

Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc vừa lấy thêm củi ném vào bếp lò

Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Nhạc Nhạc thấy nước đã nóng lên, vì vậy, liền dùng một ít nước để nấu thuốc.

Tính toán sau khi tắm rửa xong thì những chén thuốc này cũng có thể uống.

Làm hết những việc này, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mang nước nóng đến phòng tắm.

Nàng dùng hết sức lực yếu ớt của mình mới có thể làm cho bồn tắm đầy nước.

Giờ phút này, nàng ôm bụng thở hổn hển, thật là đau muốn chết a!

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cởi y phục trên người ra, lại dùng gáo múc nước nóng xối lên trên cơ thể mình.

Được một lúc sau, cơn đau bụng liền chấm dứt, nước nóng quả là tốt nhất trên đời.

Sau khi Đồng Nhạc Nhạc lại dùng nước nóng rửa sạch sẽ thân thể của mình thì cảm thấy thật là sảng khoái.

Bỗng nàng nhớ lại, Huyền Lăng Thương muốn nàng chuẩn bị điểm tâm, liền không dám chậm trễ, tắm xong, nhanh chóng mặc trang phục, đi làm việc.
Tuy nhiên, trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang thay quần áo, cũng không hề chú ý tới, một đạo bóng dáng cao to, đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn nàng.

Nhìn thấy một màn trong phòng, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy cả người giống bị sét đánh vào người, “ầm” một tiếng, đầu óc không suy nghĩ được gì.

Huyết mâu trợn lên một cái, trong mắt đều là không dám tin và rung động!

Mới rồi nhận thấy tiểu thái giám này khác thường, khiến hắn nghi hoặc không thôi.

Lại đến khi phát hiện tiểu thái giám này trên người bị thương, làm cho hắn cảm thấy rất lo lắng.

Ai biết, khi hắn chạy đến nơi này, một mùi thuốc không rõ, liền xông vào mũi.

Ngửi được mùi thuốc này, khiến Huyền Lăng Thương mày kiếm nhăn tít, trong mắt lo lắng càng tăng lên.

Chỉ là, hắn không phải là người hành động lỗ mãng, mặt dù lo lắng cho thân thể tiểu thái giám kia, chỉ có điều, nhiều hơn là nghi hoặc.

Bởi vì, tiểu thái giám này vừa rồi bị người đụng ngã bị thương, lại không có một lời trách cứ nào với người đánh ngã hắn, ngược lại giống như nhanh chóng tránh né người kia, giống như trên người hắn có bí mật gì đó mà không muốn ai biết được.

Lúc hắn trở về phòng, trừ sắc thuốc ra, thì cứ gắt gao trốn trong phòng không ra ngoài.

Đối với điều này, Huyền Lăng Thương càng phát ra tò mò, vì vậy liền nhẹ nhàng đi đến phía trước cửa sổ, tính toán muốn biết sự thật.

Có trời mới biết, làm chuyện tình lén lút như thế, có lẽ là lần đầu tiên hắn làm đó.

Muốn hắn đường đường là vua của một nước, lại nhìn lén phòng của người khác, nói ra, thật sự rất mất mặt.

Tuy nhiên, chỉ cần liên quan đến tiểu thái giám này, hắn cũng không quản được nhiều như vậy.

Bởi vì, hắn thực tò mò, vì sao tiểu thái giám này, hôm nay hành vi vì sao lại kỳ quái như thế?

Tuy nhiên, nhìn thấy một màn này trong phòng, Huyền Lăng Thương hoàn toàn rung động.

Dù sao, làm thế nào hắn đều thật không ngờ, cái người một mực hầu hạ bên cạnh hắn, tiểu thái giám lại chính là…

Một cô gái!???

Chỉ thấy cô gái mặt đẹp như ngọc, làn da trắng tựa như tuyết ( yume chan: để mỡ đông thì thấy hơi kỳ nên đổi..ha ha…), hàng mi cong vút, mũi dọc dừa môi hồng, mỗi một chỗ đều phối hợp hoàn mỹ!

Theo khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia đi xuống, chỉ thấy chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm…

Vóc người nhỏ nhắn, tứ chi thon thả, vòng eo tinh tế, thu hút ánh nhìn của người ta nhất, chính là đôi gò bồng đảo trắng như tuyết…

Lúc nhìn thấy đôi gò bồng trắng như tuyết kia, trong cùng một thời gian Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy “ầm” một tiếng, đầu óc lập tức trống rỗng.

Dù sao, cho tới bây giờ hắn cũng không biết, trong thân thể nhỏ bé kia, lại che giấu được một khối lồi lõm khiêu gợi, dáng người ma quỷ như vậy. (yume chan: anh Thương thật háo sắc ah)

Dung nhan tuyệt sắc, dáng người trước nhô sau vểnh, đủ để cho nam nhân trong hiên hạ điên cuồng si mê.

Ngay cả hắn cũng không ngoại lệ!.

Nhưng mà điều khiến cho Huyền Lăng Thương rung động chính là, nữ nhân này không phải ai khác, đúng là người khiến hắn một mực điều động nhiều người và tiền bạc tìm kiếm bấy lâu, thiếu nữ thần bí!!!!

Từ lần đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ thần bí này, hắn liền một mực muốn bắt được nàng, để biết nàng là ai.

Tuy nhiên, người thiếu nữ này, giống như đột nhiên xuất hiện nhưng cũng rất nhanh mất tích.Mỗi một lần, đều là nhân lúc hắn không đề phòng thì xuất hiện, đợi lúc hồi phục lại tinh thần, nghĩ muốn bắt nàng lại, nàng giống như một con cá trạch, “Vèo” môt cái lập tức liền không thấy bóng dáng.

Tuy nhiên càng là như thế, càng khiến hắn muốn biết người thiếu nữ thần bí này là ai.

Đặc biệt, người thiếu nữ này, đã trở thành nữ nhân của hắn.

Nhưng điều làm cho hắn tức giận chính là, thiếu nữ này đã trở thành nữ nhân của hắn mà lại dám chơi trò mất tích.

Cho dù hắn phái bao nhiêu người đi tìm, nữ nhân này liền phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này.

Cho đến, hắn muốn đổi phương thức tìm kiếm, thiếu nữ thần bí này sẽ mất phòng vệ và lần nữa nàng sẽ xuất hiện, hơn nữa là lấy một loại phương thức cực kỳ đặc biệt mà xuất hiện. Nhìn vào trong phòng thấy nàng đang mặc trang phục dành cho thiếu nữ.

Thấy nàng từ một thiếu nữ tuyệt sắc, lại biến thành một tiểu thái giám hắn quen thuộc, trong lòng Huyền Lăng Thương cảm thấy kinh ngạc, có tức giận nhưng cũng xen lẫn với nghi hoặc, đồng thời lại cảm thấy mừng rỡ.

Hắn kinh ngạc nhất là, người thiếu nữ hắn một mực tìm kiếm, xa cuối chân trời lại gần ngay trước mắt. Mỗi ngày đều cùng hắn ở bên nhau, hắn đều không thể hiểu hết.

Hắn tức giận là vì, người thiếu nữ này đã trở thành nữ nhân của hắn, nhưng vẫn giấu diếm thân phận, mà vẫn còn thân mật với nam nhân khác như thế, nàng không biết thế nào là tam tòng tứ đức sao!?

Hắn nghi hoặc cũng là, nữ nhân này, trước đây vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của hắn!?

Mới đầu, hắn những nghĩ nữ nhân này là muốn bò lên long sàn của hắn, sau này lại cho là thích khách ám sát hắn. Chỉ có điều sau này, hắn biết được nữ nhân này không hề biết võ công, lại có thể tránh né bên ngoài nhiều thị vệ tuần tra như thế, xuất hiện ở phòng ngủ của hắn, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như không phải có người cùng nàng trong ngoài phối hợp, vậy liền là, nàng là bỗng nhiên đột ngột xuất hiện!

Người hắn cử đi đều đã tra qua, những người này đều là thân tín của hắn, không có người bán đứng hắn.

Chính là, tiểu nữ tử này không biết võ công, lại có thể xuất hiện ở tẩm cung của hắn, thật sự khó có thể tin nổi!

Tiểu nữ tử này, rốt cuộc có thân phận là gì?

Đối với điểm này, Huyền Lăng Thương thật sự phi thường hiếu kỳ!

Chỉ là, cho dù như thế nào, hiện tại biết được tiểu thái giám này, là một nữ nhân, mà lại còn là nữ tử thần bí hắn một mực tìm kiếm bấy lâu nay.

Huyền Lăng Thương biết được chuyện này, trong lòng mặc dù rung động, nhưng vẫn ảo não, có nghi hoặc cùng tức giận , nhiều hơn chính là mừng rỡ.

Tự trước đó vài ngày, gặp tiểu nữ tử này trong lúc đang say rượu lại hôn hắn, cuối cùng hắn liền cảm giác được thân thể của mình bắt đầu có hơi không bình thường.

Cuối cùng, liền trong bể tắm nước nóng, bị tiểu nữ tử này dấy lên một cổ dục hỏa khó nhịn, càng làm cho hắn ảo não do dự đến nay.

Dù sao hắn chính là Hoàng Đế của Linh Nhạc Quốc cao cao tại thượng, nhất cử nhất động đều liên quan đến cả Linh Nhạc Quốc.

Nếu bị mọi người phát hiện, hắn đối với một tiểu thái giám có phản ứng…

Chính là hiện tại liền biết được, tiểu thái giám nho nhỏ này, cuối cùng lại là một nữ tử, Huyền Lăng Thương rốt cục quên được.

Ít nhất hắn cũng biết được, chính mình là một nam nhân bình thường!

Chỉ là hắn cũng biết, hắn cũng có tình cảm với nữ tử này.

Dù sao, hắn sở dĩ biến thành như vậy, đều là do nàng!

Nhưng nàng lại dấu diếm thân phận của mình cho đến nay, chưa từng nói cho hắn.

Nàng rốt cuộc là có thân phận gì!?. Vì sao phải nữ giả nam trang sống ở bên cạnh hắn!?Đối với một đống vấn đề đang xảy ra, khiến Huyền Lăng Thương suy nghĩ cả trăm bề cũng không tài nào giải thích được.

Xem ra, những chuyện này phải hảo hảo điều ra lại một lần...

Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng âm u không rõ....

. . .

Tắm rửa xong, sau khi lại uống bát thuốc Lâu Vô Tâm nấu cho, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bụng đã bớt đau hơn rất nhiều.

Mặc dù còn hơi đau, nhưng đã không còn đáng ngại nữa.

Cảm giác được sự chuyển biến tốt đẹp của thân thể, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Môi hồng cong lên, không khỏi khe khẽ cảm thán.

" Lâu Vô Tâm thật sự là y thuật cao siêu, coi như thuốc Tây và Đông y của hiện đại, cũng không lợi hại bằng một góc thuốc do hắn kê đơn a! "

Dù sao, lúc trước khi 'bà dì hai' của Đồng Nhạc Nhạc đến, bụng cũng thường xuyên quặn đau, cho dù uống bao nhiêu thuốc, cũng chỉ giảm được một chút đau đớn thôi.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, đơn thuốc Lâu Vô Tâm viết, quả thực rất thần kỳ.

Trong lòng kêu lên, Đồng Nhạc Nhạc lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Đột nhiên, dường như nhớ được cái gì đó, thần sắc đột ngột đại biến.

" Nguy rồi, quên chuẩn bị điểm tâm cho Huyền Lăng Thương ăn! "

Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên.

Nhớ lại vừa rồi vì 'dì hai' của mình đến nên vội vàng trở về tiểu viện tắm rửa thay quần áo, uống thuốc, lại cố làm xong những việc lặt vặt, thời gian đã qua khoảng một canh giờ.

Cũng không biết mình biến mất thời gian dài như vậy, Huyền Lăng có không vui hay không?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền vội vội vàng vàng chạy nhanh đến Ngự thiện phòng, bảo Ngự trù chuẩn bị vài món điểm tâm, cuối cùng liền hỏa tốc mang đến Ngự thư phòng.

Lúc Đồng Nhạc Nhạc đến Ngự thư phòng, chỉ thấy bên trong vô cùng yên ắng, tựa như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng.

Mà ở phía sau chồng tấu chương cao như núi kia, Huyền Lăng Thương vẫn duy trì tư thế giống như trước khi nàng rời đi, tay cầm bút lông, chăm chú phê duyệt tấu chương.

Trên gương mặt tuấn tú kia, khi thì khẽ chau mày, khi thì ảo não, giống như một chút cũng không phát hiện sự tồn tại của nàng.

Thấy vậy, trái tim Đồng Nhạc Nhạc càng lên cao, tâm thần bất định, phảng phất như bị mười lăm cái thùng đè lên.

Bởi vì, nàng không biết rõ là Huyền Lăng Thương có chú ý đến khoảng thời gian nàng rời đi hay không, có tức giận hay không?

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi qua, đến thở cũng không dám thở một cái.

Sau khi đi đến thư án, Đồng Nhạc Nhạc chuyển tấu chương đặt qua một bên, đến khi còn một chỗ trống mới đem thức ăn trong hộp bày ra bên ngoài.

Chuẩn bị tốt mọi thứ, ... này, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, dè dặt nói.

" Hoàng thượng, điểm tâm đã chuẩn bị xong, người mau dùng đi "

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, mắt nhung tràn đầy căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lăng Thương.

Chỉ thấy sau khi nghe được lời của nàng, gương mặt tuấn tú có hơi sửng sốt, lập tức đặt bút lông trên tay xuống bàn.Chắc do phê duyệt một lượng lớn tấu chương khiến cả người mệt mỏi, hắn dụi dụi mắt xong, mới quay đầu nhìn sang.

Huyết mâu động lòng người nhẹ nhàng quét qua Đồng Nhạc Nhạc, cuối cùng, lại nhìn đến phần điểm tâm trên thư án.

Thấy thần sắc trên mặt Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm thấp thỏm bất an.

Tuy nhiên, hắn chỉ liếc nhẹ nàng một cái, rồi nhìn đi nơi khác, trên mặt cũng không có tức giận.... chút nào.

Chỉ đơn giản là cầm lấy đôi đũa, ăn điểm tâm trên thư án.

Thấy vậy, tâm tình vốn đang treo cao của Đồng Nhạc Nhạc cũng từ từ rơi xuống.

May mà, Huyền Lăng Thương không phát hiện được gì.

Có lẽ, do hắn phê duyệt tấu chương quá mức chăm chú, cho nên chưa từng nhận ra nàng đã từng rời khỏi Ngự thư phòng hơn một canh giờ.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề nhận ra, huyết mâu tuyệt sắc kia, nhẹ nhàng nhìn nàng chằm chằm, đem tất cả thần sắc trên gương mặt nàng, vô cùng tinh tế thu vào trong mắt...

Đối với thần sắc trên mặt tiểu thái giám này, Huyền Lăng Thương không phải không biết.

Biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Huyền Lăng Thương lại tính toán án binh bất động.

Mặc dù, hắn thật sự rất muốn biết, xuất phát từ nguyên nhân gì mà có thể khiến tiểu nữ tử này giả nam trang ở lại bên cạnh hắn.

Có lẽ, nàng ở lại bên cạnh hắn, là có mục đích khác...

Nghĩ đến đấy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe lên, trong mắt âm u không rõ...

Chỉ là nhìn tiểu thái giám này, tựa như một trang giấy trắng tinh khôi...

Huyền Lăng Thương thật sự không dám tưởng tượng, tiểu nữ nhân này vì mục đích nào đó mới tiếp cận mình...

Nếu như, nàng thật sự vì mục đích mới tiếp cận hắn...

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương khẽ cau mày kiếm.

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Nàng chỉ cảm giác được, nam nhân trước mắt này, dường như đang có điều phiền não.

Trên gương mặt tuấn tú kia, chân mày đang cau lại.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ cau mi, bắt đầu vì nam nhân này mà cảm thấy đau lòng.

Trong mắt người khác, Hoàng đế là người có quyền lợi lớn nhất, thân phận cao nhất thế giới này.

Chỉ là, ai biết được trong lòng hoàng đế cũng đau xót!?

Huyền Lăng Thương tuấn tú như vậy, là nam nhân nhìn xa trông rộng, anh minh thần võ, lại vì quốc gia đại sự mà phiền não.

Chắc hẳn ngày nào hắn cũng nghĩ, giá như có thể làm việc mà chính mình cảm thấy thích!?

Nếu như có khả năng, nàng thực muốn hắn có thể tự do tự tại, vui vẻ sung sướng.

Chỉ tiếc, thân phận của hắn, đã định rằng cả đời này của hắn không thể làm được điều mình muốn rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK