Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang kinh ngạc , Lan Lăng Thiệu Giác ở ngoài cửa , có lẽ do không nhận được câu trả lời của Đồng Nhạc Nhạc , lập tức mở miệng hỏi lần nữa .
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi ở bên trong sao! ?"
Lần này đây, âm lượng của nam nhân đã cao hơn , nếu như cẩn thận nghe, còn có thể nhận ra sự sốt ruột và lo lắng trong giọng nói của nam nhân .
Chỉ tiếc, hiện tại Đồng Nhạc Nhạc, bụng đã sớm đau đến mức nguy hiểm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, giờ phút này càng là bởi vì đau đớn mà xuất hiện một tầng mồ hôi lấm tấm, cho nên làm sao nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của nam nhân .
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là đang tò mò nghi hoặc, dù sao, chỗ này của nàng, Lan Lăng Thiệu Giác là chưa bao giờ từng bước vào. Tại sao hôm nay, đang yên lành thì hắn hội đột nhiên đến đây! ?
Trong lòng nghi hoặc, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cố nhịn đau đớn trong bụng, từ từ xuống giường, sau đó đi tới cửa.
Sau khi chậm rãi mở cánh cửa chạm trổ kia ra, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ngay trước mắt, là bóng dáng cao to kia của Lan Lăng Thiệu Giác .
Giờ phút này đã là vào lúc sẩm tối, vào mùa đông đều là ngày ngắn đêm dài, cho nên hiện tại sắc trời bên ngoài đã sớm hoàn toàn tối đen .
Đèn đuốc treo cao, những ngọn đèn mờ nhạt kia tỏa ra ánh sáng êm dịu khắp bốn phía, hất ra cái bóng Lan Lăng Thiệu Giác trở nên thật dài.
Chỉ là bởi vì gian phòng không có đốt đèn , Đồng Nhạc Nhạc chưa từng nhìn rõ ràng nét mặt của Lan Lăng Thiệu Giác .
Bằng không, Đồng Nhạc Nhạc nhất định có thể thấy, khi Lan Lăng Thiệu Giác vừa mới nhìn nàng một cái, hàng mi thanh tú ngời ngời kia lập tức gắt gao cau chặt lại.
Cúi đầu nhìn xuống tiểu thái giám trước mắt này, hàng mi của Lan Lăng Thiệu Giác cau lại.
Chỉ thấy, người nhỏ bé đứng ở trước mặt hắn , trên mặt không chỉ có trắng bệch như tờ giấy, mà ở trên trán đang có một tầng mồ hôi lấm tấm.
Coi như nàng đã cực lực cố nhịn , nhưng mà, trên mặt nàng vẫn lộ ra vài phần dáng vẻ đau đớn.
Thấy vậy, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi xẹt qua một vẻ đau lòng.
Hé mở làn môi hồng, hắn mở miệng lo lắng hỏi.
"Tiểu Nhạc Tử, tại sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt như vậy! ? Phải chăng là ngã bệnh ! ?"
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu sự lo lắng chút nào .
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết sắc mặt hiện tại của mình khẳng định rất kém cỏi, cho nên, nàng liền nhẹ nhàng gật đầu, lập tức mở miệng nói.
"Vâng, có thể là tối hôm qua đá làm rơi chăn, cho nên cảm lạnh . Nhưng mà, nô tài không có gì đáng ngại, chỉ cần nằm thật tốt một hồi là tốt rồi."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, làm ra vẻ chỉ nói qua loa hời hợt.
Lan Lăng Thiệu Giác nghe vậy, hắc mâu đen tuyền kia không khỏi chợt sáng lên một cái, lập tức, hé mở làn môi hồng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Như thế là tốt rồi, ngươi đã ngã bệnh , đi vào nằm nhanh lên một chút chứ! ?"
Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề cự tuyệt.Dù sao hiện tại nàng đau bụng đến chết, thật sự không thể đứng lâu .
Vì vậy, nàng liền từ từ đến bên giường, lại từ từ ngồi xuống.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như lại nghĩ đến cái gì , lập tức ngẩng đầu, mở miệng hỏi.
"Đúng rồi, Vương gia, hôm nay làm thế nào ngài lại đến chỗ nô tài ! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu chút nào nghi hoặc.
Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác trong đoạn thời gian trước cũng không biết đi nơi nào , chỉ đến hôm nay mới nhìn thấy hắn.
Chỉ là hiện tại, đang yên lành, làm thế nào hắn lại xuất hiện tại chỗ nàng! ? Quả thực làm cho người ta nghi hoặc.
Tong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không giải thích được, có lẽ Lan Lăng Thiệu Giác cũng nhìn ra Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền giơ lên bọc giấy dầu trên tay , ra hiệu một cái trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.
"Bổn vương là cố ý đưa cái này tới cho ngươi!"
"A! ? Cái này á, là vật gì vậy! ?"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói thế, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, lập tức tò mò hỏi.
Nhưng mà, mặc dù Đồng Nhạc Nhạc không biết bên trong bọc giấy dầu là vật gì vậy, chỉ là, từ bên trong bọc giấy dầu này truyền đến mùi thơm, hình như là đồ ăn.
Vừa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy càng đói bụng.
Bụng lập tức không chút khách khí bắt đầu lên tiếng, âm thanh 'Òng ọc òng ọc' không ngừng truyền ra từ trong bụng nàng. Âm lượng khá lớn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Nhìn thấy người bé nhỏ trước mắt này tràn đầy ngượng ngùng, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi xẹt qua một sự rung động và nụ cười thấp thoáng.
Mới rồi vừa nhìn thoáng qua người nhỏ nhắn này, quả thực hắn bị sắc mặt tái nhợt của người nhỏ nhắn này làm khiếp sợ.
Nhưng mà hiện tại, dưới ánh trăng nhạt nhòa, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của người nhỏ nhắn trước mắt này, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cảm thấy mê người .
Trong lòng càng là ảo não vô cùng.
Người bé nhỏ tuyệt sắc như thế, làm thế nào trước đây hắn chưa từng phát hiện, 'Hắn' không ngờ lại là nàng đây! ?
Trong lòng ảo não , Lan Lăng Thiệu Giác biết Đồng Nhạc Nhạc đói bụng, lập tức đưa gói giấy dầu trên tay cho Đồng Nhạc Nhạc, sau đó mở miệng nói.
"Kinh thành vừa mới khai trương một quán bánh bao , nghe nói bánh bao ở đó cực kì ngon, vừa rồi Bổn vương ăn thì cũng thấy không tệ, cho nên liền cho ngươi mang đến . Ngươi nếm thử , xem có được hay không! ?"
Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở gói giấy dầu ra. Ngay lập tức, một mùi thịt thơm ngào ngạt liền xông vào mũi.
Ngửi thấy mùi bánh bao thơm ngào ngạt này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt trong miệng không ngừng tràn ra .
"Oa, thơm quá ! Vậy nô tài liền không khách khí ."
Nhìn thấy chiếc bánh bao thịt thơm ngào ngạt này, Đồng Nhạc Nhạc vốn đang đói bụng lắm, nên cũng không hề khách khí với Lan Lăng Thiệu Giác. Vì vậy, liền cầm lấy một cái bánh bao thịt, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng .Lan Lăng Thiệu Giác nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn ngon lành, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái. Sau đó hắn nhận ra trong phòng không có thắp đèn, liền từ từ đứng dậy, đi tới trước bàn, cầm lấy hộp quẹt, rồi đốt đèn lên.
Ngay lập tức, gian phòng vốn đang tối om, liền trở nên hoàn toàn sáng ngời .
Mà giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chính là đang sung sướng ăn .
Chỉ là, không biết là bởi vì là ăn quá nhanh, hay trong miệng vốn quá khô, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bị nghẹn .
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, không ngừng lấy tay vỗ ngực.
Lan Lăng Thiệu Giác đứng một bên thấy vậy, lập tức đi tới trước bàn, rót một ly trà cho Đồng Nhạc Nhạc, rồi liền nhanh chóng đưa tới.
"Đây, Tiểu Nhạc Tử, trước uống miếng nước."
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cầm lấy ly trà Lan Lăng Thiệu Giác đưa tới, rồi từng ngụm từng ngụm uống sạch ly trà .
Lúc này mới cảm giác được cổ họng thoải mái hơn không ít.
"Phù phù, vừa rồi bị nghẹn suýt chết, bởi vì ăn bánh bao nghẹn mà chết, thật sự là mất mặt."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc lúc này, vẫn còn mang việc của chính mình ra nói giỡn, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ngươi nha , cũng không có ai trabh giành ăn bánh bao với ngươi, sao phải ăn vội vàng như vậy ! ?"
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần sủng ái mà chính hắn cũng không biết .
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc không thể hiểu hết.
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, nàng tự thấy mất mặt, không khỏi le lưỡi, đưa tay sờ sờ sau gáy, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng xấu hổ.
"Hì hì, nô tài là quá đói . Nhưng mà Vương gia, tại sao nô tài ăn cái bánh bao thịt này, nếm đi nếm lại, vẫn cảm giác được cái bánh bao thịt này hình như có một mùi vị dược liệu! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày nghi hoặc.
Dù sao, nàng vẫn là lần đầu tiên ăn loại bánh bao thịt mang theo mùi vị dược liệu mà! Thật sự là kỳ quái.
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, mới mở miệng nói.
"Cái bánh bao thịt này, hẳn là có thành phần dược liệu ở bên trong, nghe nói ăn vào, cũng có công dụng khá tốt đối với thân thể đó!"
"Hắc hắc hắc, thì ra là thế. Nhưng mà, nhà bánh bao thịt này mở ở nơi nào! ? Nô tài mấy ngày hôm trước đều ra ngoài ở kinh thành , tại sao chưa từng nghe nói qua! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy nghi hoặc.
Dù sao, mấy ngày hôm trước nàng luôn đi ra ngoài cung du ngoạn cùng Đường Yên Nhi , nhưng chưa từng nghe nói có quán bánh bao thịt mới khai trương a! ?
Hơn nữa, bên trong chiếc bánh bao thịt này còn nữa thành phần dược liệu, cũng không từng nghe người ta nói tới, thật sự kỳ quái.
Đối với nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức liền khẽ cong đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói.
"Quán bánh bao thịt này khai tại một chỗ tương đối hẻo lánh , ngươi không biết cũng là chuyện thường tình."
"A a, hẳn là như vậy đi. . ."
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn kia của Đồng Nhạc Nhạc , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng lóe ra một phen, sau đó, dường như nghĩ đến cái gì nên mở miệng nói.
"Thân thể ngươi đã không khỏe, Bổn vương cũng không quấy rầy ngươi , ngươi trước nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Vâng, đa tạ Tạ vương gia cho bánh bao thịt, thật sự ăn quá ngon ."
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hé miệng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác , càng là không che dấu chút nào sự cảm kích.
Dù sao, nàng cảm giác được Lan Lăng Thiệu Giác này giống như là một cơn mưa đúng lúc, mỗi khi nàng gặp phải phiền toái hoặc là có điều cần thiết, thì hắn luôn sẽ xuất hiện.
Vừa rồi là nàng đói bụng lắm, nhưng không cách nào đi ra ngoài tìm đồ ăn, nàng vẫn còn tính toán cố nhịn qua đêm.
Ai biết Lan Lăng Thiệu Giác lại đến đây, hơn nữa lại vẫn còn trùng hợp như vậy , đưa tới bánh bao thịt cho nàng .
Nàng chỉ cảm thấy sau khi ăn xong cái bánh bao thịt này, nàng cũng không còn đói bụng nữa.
Hơn nữa nàng vừa lúc đến đại di mụ, lại đụng tới bụng, cho nên bụng mới đau như vậy .
Hiện tại bụng ăn no , nàng lại cảm giác được, cơn đau đớn ở bụng cũng dần dần đỡ đi không ít, thật sự quá thần kỳ.
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thán phục , Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng đối với nàng, lập tức dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt rồi liền xoay người rời khỏi, thuận tiện cẩn thận đóng lại cánh cửa chạm trổ.
Nhìn thấy Lan Lăng Thiệu Giác rời khỏi, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Lập tức, chỉ cảm thấy một cơn mệt mỏi từ từ kéo tới.
Sau khi đưa tay ngáp một cái , Đồng Nhạc Nhạc không chống lại cơn mệt mỏi , lại lần nữa nằm lên giường .
Không được bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ chìm vào trong mộng đẹp . . .Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK