Giờ phút này, nữ nhân liền nhào vào trong lòng nam nhân , bả vai run lên bần bật, khóc như mưa như gió, trông vô cùng quyến rũ động lòng người. . .Mà nam nhân, cứ như vậy im lặng ôm nàng, vẫn không nhúc nhích. [phong: đọc tới đây thấy sôi máu a~~]
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tâm can mình trong nháy mắt rơi vào vực sâu không thấy đáy .Niềm vui nhìn thấy nam nhân này trong nháy mắt lập tức bị dập tắt.
Tại sao hắn lại làm như vậy! ?
Mới vừa rồi rõ ràng hắn vẫn còn ôm nàng cùng nhau triền miên. Lúc này, hắn lại ôm nữ nhân khác. . .
Huyền Lăng Thương, tên hỗn đản nhà ngươi!
Bụng dạ nghĩ vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng là 'phừng' một tiếng, phảng phất như ngọn núi lửa bùng phát dữ dội ,lửa giận hừng hực kia bốc lên tận đỉnh đầu!
Hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc không nghĩ tới gì nữa , chỉ là muốn hung hăng tách hai người này ra!
Đang lúc nổi trận lôi đình, Đồng Nhạc Nhạc hai chân như gió, nhanh chóng chạy tới chỗ Huyền Lăng Thương .
Tuy nhiên, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc sắp sửa vọt tới trước mặt Huyền Lăng Thương bọn họ đột nhiên một tiếng kêu cực kỳ đau đớn vang lên thảm thiết, tiếp theo sau là tiếng hô to thất kinh.
"Người đâu a! Có thích khách! Có thích khách!"
Cùng với tiếng thét chói tai này, cung nhân vốn đang xách nước cứu hoả sợ đến liên tục đua nhau thét chói tai . Rồi giống như chim sợ cành cong chạy tản đi mọi nơi .
Mà những Đới Đao thị vệ liền vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ, quây lại đánh nhau với những Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện xuất hiện này ....
Đối diện với một màn bất thình lình này, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn kinh hãi trợn ngược đôi mắt, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, trong mắt đầy run sợ!
Không biết từ khi nào bốn phía cung Thanh Phong đột nhiên xông ra mấy chục Hắc y nhân che mặt mặc giáp đen, cầm vũ khí trong tay, chiêu thức ngoan độc. Sau khi xông tới lập tức cứ gặp người liền giết.
Dưới những lưỡi đao giơ lên, máu huyết văng khắp nơi!
Ngay lập tức, những tiếng thét chói tai, những tiếng kêu thảm thiết, âm thanh đầy hoảng sợ, tiếng hô to giục người nào đó xông lên đi.
Lại có âm thanh lạnh lùng của binh khí va chạm vào nhau, lúc ồn lúc yên lặng, liên miên không ngừng. . .
Sống hai mươi ba năm, cho tới nay Đồng Nhạc Nhạc đều trải qua sự nhạt nhẽo tầm thường vô vị, chưa từng trải qua quang cảnh chém giết máu tanh tưởi như vậy ! ? Nhất là sau khi nàng nhìn thấy người vốn đang sống sờ sờ , sau một khắc liền bị chém chết. Đôi mắt trợn tròn kia, phảng phất vẫn còn biểu hiện rằng hắn không dám tin. ..Còn có một số người, nhìn thấy mình đứt tay đứt chân, ngã lăn trên mặt đất kêu một tràng như sói tru. Tiếng kêu đau thê thảm kia làm cho người ta nghe mà dựng ngược tóc gáy .
Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc càng là mở to như quả chuông đồng , còn trái tim trong nháy mắt như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Nàng chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược, sợ hết hồn hết vía!
Giờ phút này, nàng hẳn là nên chạy trốn. Thế nhưng hai chân nàng lại phảng phất như mọc rễ trên mặt đất, làm thế nào đều không thể nhúc nhích được một phân .
Làm sao bây giờ! ?
Nàng muốn chạy trốn!
Nàng rất sợ hãi!
Huyền Lăng Thương!Ngươi mau tới cứu nàng a. . .
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cực kì khẩn thiết cầu cứu, ánh mắt đầy hoảng hốt sợ hãi cầu khẩn quay sang nhìn về hướng Huyền Lăng Thương. Lại vừa lúc nhìn thấy, Huyền Lăng Thương đang một mực gắt gao che chở nữ nhân trong lòng. [phong: đừng ngăn ta, ta muốn làm thịt nữ nhân kia]
Sau khi giao nữ nhân cho thị vệ , hắn mới rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh nhau cùng những hắc y nhân này . . .
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương ở trong tình huống nguy cấp này cũng không quên cho người bảo vệ An Y Na, ngược lại còn nàng thì sao! ?
Nàng bị rơi vào trong nguy hiểm, không người để ý . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái. Chỉ là nàng biết hiện tại không phải lúc đau khổ.
Bỗng nhiên,có một hắc y nhân đã cầm kiếm vọt tới chỗ nàng. . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu.
Sau đó nàng lập tức xoay người, tính toán trốn xa nơi này.
Ai ngờ bởi vì quá căng thẳng, Đồng Nhạc Nhạc không phát hiện dưới chân mình có một chậu hoa, vì vậy, bi kịch liền xảy ra.
'Choang' một tiếng, cùng với chậu hoa rơi xuống đất, cả người Đồng Nhạc Nhạc cũng ngã lăn trên mặt đất .
Thân thể đau nhức, đầu óc tối sầm, Đồng Nhạc Nhạc không còn nghĩ tới gì nữa .Chỉ cảm thấy trước mặt, hình như có nhiều đom đóm vô số kể đang không ngừng chuyển động . .
Điểm chết người chính là, trong miệng vẫn còn gặm một nắm đất, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhăn mặt, sau đó không ngừng phì phì phun đất trong miệng ra.
Thật sự là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí a!
Hôm nay, làm thế nào nàng lại không may như vậy!
Trong lòng ảo não ai oán vô cùng, sau khi Đồng Nhạc Nhạc bình tĩnh trở lại, chứng kiến phía sau đánh nhau, trong lòng biết nơi đây không nên nán lại lâu. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng mặc kệ trên người đau nhức , lập tức chạy về chỗ ít người , tính toán trước trốn xa nơi này rồi hãy nói sau.
Trong lúc nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc đã chạy vội tới chỗ ngoặt. Nhưng không ngờ, trong đó có một Hắc y nhân, đang từ cách đó không xa chạy tới.
ĐồngNhạc Nhạc sợ đến lập tức lại thay đổi phương hướng, cũng không biết muốn đi đâu, chỉ là hoảng đến không còn chọn được đường mà chạy.
Cuối cùng, lại không cẩn thận nên húc luôn vào người bên cạnh !
Cùng với một tiếng 'Ôi', cả người Đồng Nhạc Nhạc liền thành đặt mông ngồi trên mặt đất.Như có trăng rằm tháng tám lập tức chói lòa trước mắt, cơn đau kia khiến cho Đồng Nhạc Nhạc lại lần nữa cau chặt hàng mi nhăn nhó, vẻ mặt đau đớn.
Cùng lúc đó, nữ nhân bị nàng đụng vào cũng không ngoại lệ!
Chỉ thấy nữ nhân sau khi bị đụng vào ngã lăn trên mặt đất , lập tức đau đến kêu thành tiếng.
Sau một khắc, âm thanh cao vút đầy tức giận kia lập tức tuôn ra từ trong miệng nữ nhân." Cẩu nô tài từ đâu tới, ngay cả Bổn tiểu thư cũng dám húc vào! ?"
Cùng với âm thanh đầy vẻ tức giận của nữ nhân , Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản nỗi đau đớn trên người mà ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy, mắt nhưng lập tức ngẩn ra.
Thì ra người bị nàng đâm vào không phải ai khác, đúng là An Y Na !
Thấy vậy, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lại lần nữa nghĩ đến những điều vừa rồi đã thấy. Chỉ vừa nghĩ tới, dáng vẻ mới rồi Huyền Lăng Thương ôm An Y Na , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền phi thường không thoải mái. Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không nói chuyện, chỉ là đứng lên từ trên mặt đất, tính toán không để ý tới An Y Na, cứ như vậy rời đi.
Ai biết sau một khắc, liền nhìn thấy An Y Na phảng phất như nhìn thấy cái gì, đôi mắt lập tức trợn lên, nhìn thẳng về phía sau nàng.
Chứng kiến ánh mắt đầy ngạc nhiên kia của An Y Na , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng bất an, dựng ngược tóc gáy, lập tức lập tức xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy một tên Hắc y nhân, giờ phút này đang cầm vũ khí sắc bén trong tay xông tới phía sau nàng . . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật thột. Sau một khắc, bước chân liền chuyển động, tính toán né tránh thế công của Hắc y nhân.
Tuy nhiên, nàng mới có ý nghĩ đó thì sau một khắc, phía sau lưng nàng lại bị người hung hăng đẩy, xô nàng về phía Hắc y nhân kia. . .
Đối với lực đẩy mạnh bất thình lình, Đồng Nhạc Nhạc trở tay không kịp, liền bị An Y Na đẩy về phía Hắc y nhân.
Nhìn thấy vũ khí sắc bén trong tay Hắc y nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đôi mắt lập tức trợn ngược . . .Mắt thấy thân thể của mình sắp sửa bị thanh đại đao sắc bén trên tay Hắc y nhân bổ tới, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức nhắm tịt đôi mắt, chờ đợi tử vong đến.
Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe thấy trước người có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ngay lập tức , khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, hình như có cái gì đó âm ấm phun lên trên mặt nàng . . .
Cảm giác được cái này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất an và nghi hoặc. Sau đó, nàng không khỏi từ từ mở mắt ra, nhìn về phía trước người .
Chỉ thấy đối diện đúng là Hắc y nhân với đôi mắt trợn ngược, hơn nữa, từ phía sau Hắc y nhân, xuyên qua một thanh trường kiếm sắc bén. . .
Còn vừa rồi, máu phun lên trên mặt nàng chính là của Hắc y nhân ở trước mặt này . . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến cả người đều ngây ngốc .
Đầu óc trống rỗng, đôi mắt trợn tròn cực to, nhìn thẳng vào Hắc y nhân trước mắt , chỉ thấy hắn đang lao tới tới trên người nàng rồi ngã xuống.
Đồng Nhạc Nhạc cứ đứng ngây ngốc như vậy , ngay cả trường kiếm sắc bén trên tay Hắc y nhân đã cắt qua y phục trên người mình mà nàng đều không hiểu rõ tình hình chút nào.
Giờ phút này, ánh mắt của nàng, chỉ là vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy ở trước mặt nàng , sau khi Hắc y nhân này ngã xuống ngay trước mắt nàng , có một bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện ở phía trước nàng
Chỉ thấy, nam nhân mặc một hắc bào bó sát người, đầu đội mũ ngọc, trường kiếm cầm trong tay .
Thanh trường kiếm sắc bén kia, giờ phút này dính đầy máu tươi . Từ cuối lưỡi kiếm , những giọt máu đỏ hồng thấm đẫm vẫn đang không ngừng chảy xuống, rồi nhỏ giọt rơi trên mặt đất. . .
Gió đêm phất phơ, thổi bay hắc bào của nam nhân, tóc đen tung bay. Còn ở phía sau nam nhân, nổi lên một đường cong tiêu sái ngang ngạnh.
Ánh lửa nổi lên bốn phíaphía sau hắn, chiếu thẳng vào trên người nam nhân. Nam nhân quay lưng về phía ánh sáng làm cho người ta không thấy rõ lắm thần sắc trên mặt nam nhân .
Chỉ là, từ trên người nam nhân phát tán ra ngoài khí lạnh kinh hoàng , phảng phất như hắn là Tu La đi tới từ tầng thứ mười tám Địa Ngục.
Khát máu, lạnh lẽo, làm cho người ta sợ hãi!
Mà nam nhân phảng phất kẻ gian ác , làm cho người ta sợ hết hồn hết vía này không phải người khác, đúng là Huyền Lăng Thương cho tới nay vẫn đối xử dịu dàng chu toàn với nàng ! ! ? ?
Cho tới nay, Huyền Lăng Thương gây cho nàng cảm giác , có thế hắn đối xử với người ngoài thì lạnh lùng, thế nhưng vào mỗi lần đối mặt nàng, thì hắn lại dịu dàng, lại sủng ái, đều khiến cho nàng phải đắm chìm trong đó, vô phương tự kềm chế.
Chỉ là hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện, nam nhân trước mắt này, là xa lạ như vậy.
Lạnh như băng, khát máu, toàn thân, đều thấm đẫm đầy sát khí kinh hoàng!
Huyền Lăng Thương như vậy , khiến cho Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi . . .
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc mặt mày ngạc nhiên, sợ hết hồn hết vía , đột nhiên, ở sau lưng nàng vọt tới một bóng dáng màu đỏ.
Chỉ thấy An Y Na vốn núp ở sau lưng nàng , giờ phút này phảng phất thiêu thân lao đầu vào lửa , không hề chùn bước mà nhào tới nam nhân trước mặt.
"Ô ô ô, Hoàng thượng, An Y Na còn tưởng rằng phải chết, An Y Na rất sợ hãi, may là Hoàng thượng ngươi đã đến rồi, ô ô ô. . ."
Nữ nhân mở miệng, trong giọng nói hiện rõ sự tội nghiệp và đau khổ vô cùng .
Còn có thân thể nhu nhược yếu đuối kia, vừa khóc vừa kéo kéo tay Huyền Lăng Thương.
Trên gương mặt tinh xảo quyến rũ, càng là khóc khóc như mưa, trông vô cùng tội nghiệp đau khổ. . .
Dáng vẻ tội nghiệp đau khổ như thế, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải động tâm, thương tiếc. . .
Nhìn thấy An Y Na khóc tội nghiệp đau khổ như thế, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhăn mặt lại.
Ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người nam nhân, trong mắt lộ vẻ đau thương và tuyệt vọng.
Không trách được đều nói nam nhân hoa tâm, thật sự là như thế sao! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái, trong mắt nhanh chóng lờ mờ ươn ướt . . .
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang lúc đau thương vô cùng, Huyền Lăng Thương bên này, trên mặt lại hoàn toàn lạnh như băng .
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối nay, khiến cho trong lòng hắn nặng trĩu .
Trận đại hỏa này , tuyệt đối không phải là bất ngờ!
Còn có trận ám sát này, khẳng định là có người lập mưu!Được, rất tốt!
Lại có kẻ lá gan lớn như vậy, lại ngấm ngầm đến bên trong hoàng cung ám sát hắn !
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mặt mũi sa sầm.
Đối với nữ nhân bổ nhào vào trong lòng mà khóc tội nghiệp đau khổ , Huyền Lăng Thương chỉ là bạc môi khẽ mấp máy một cái, ở trong huyết mâu sâu thẳm kia chợt lóe lướt qua một vẻ chán ghét .
Nhưng rồi ngại đối phương là khách từ Vân Quốc , Huyền Lăng Thương mới không lập tức đẩy ra.
Chỉ là bạc môi mở ra, lạnh giọng nói.
"Hiện tại không có việc gì rồi . Người đâu!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, một người thị vệ lập tức vội vã chạy tới.
Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, liền nhàn nhạt nói.
"Đưa An cô nương đến nơi an toàn ."
"Vâng!"
Nghe được lời Huyền Lăng Thương đã nói, người mới đến lập tức một mực cung kính vâng dạ một tiếng, liền quay sang An Y Na giơ một cánh tay tạo tư thế 'mời'.
An Y Na thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, mày cau lại một cái, trên mặt lộ vẻ đáng thương .
"Hoàng thượng. . ."
Đối với dáng vẻ tội nghiệp đau khổ của An Y Na , Huyền Lăng Thương phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ .
Thấy vậy, An Y Na chỉ là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, không hề cam lòng xoay người đi theo tên thị vệ kia rời khỏi đây.
Sau khi An Y Na rời đi, huyết mâu của Huyền Lăng Thương liếc nhìn bốn phía.
Chỉ thấy bốn phía tình thế đã ổn định lại , những thích khách này đại bộ phận đã bị áp chế . Thấy vậy, Huyền Lăng Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, huyết mâu quét nhanh một lượt, rồi bỗng rơi vào một người thấp bé đứng ở trước mặt hắn .
Chỉ thấy người nhỏ thó trước mắt này có một mái tóc dài rối bù không chịu nổi, y phục trên người, cũng là rách rưới, không nhìn ra dáng vẻ lúc đầu .
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia lại dính đầy bùn đất, bẩn thỉu. Một mảng đen, một mảng xám làm cho người ta không thấy rõ lắm dáng vẻ thật sự của hắn . . .
Chỉ là, duy độc kia một đôi mắt long lanh kia, tại sao khiến cảm giác của hắn, là quen thuộc như vậy ! ?
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cau mày lại một cái, trong lòng xẹt qua một sự nghi hoặc.
Nhưng mà, không để cho Huyền Lăng Thương suy nghĩ nhiều mặt khác, Hách Đức toàn thân đẫm máu liền vội vã chạy tới đến bên hắn .
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không kịp suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay sang Hách Đức.
Chỉ thấy Hách Đức vội vã đến đây, liền lập tức một mực cung kính báo lại tình trạng hiện tại cho Huyền Lăng Thương .
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thích khách đã bị áp chế ."
Nghe được lời Hách Đức bẩm báo, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. Huyết mâu liếc nhìn bốn phía, nhìn thấy thích khách bị áp chế thì trong huyết mâu không khỏi xẹt qua một cái cảm giác lạnh buốt.
"Tra một phen, những thích khách này rốt cuộc là ai phái tới!"
"Vâng!"
Nghe thấy Huyền Lăng Thương hạ lệnh, Hách Đức lập tức một mực cung kính mở miệng, sau đó cho người đi tra hỏi.
Còn chính mình cũng ngồi xổm người xuống, kiểm tra thi thể của một thích khách gần nhất .
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang đau thương, nhìn thấy những thích khách trước mắt này đã bị áp chế .
Mà Huyền Lăng Thương, liền đứng ở trước mặt nàng, lại dường như không hề phát hiện ra nàng .
Rõ ràng buổi tối hôm nay hai người bọn họ mới ngủ cùng nhau, tại sao hiện tại Huyền Lăng Thương lại giống như không nhận ra nàng! ?
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nàng dường như nghĩ cái gì không đúng, lập tức đưa tay xoa lên trên mặt.
Chỉ thấy trên đầu ngón tay dính không ít máu tươi và bùn đất. . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lúc này mới hiểu được. Khó trách Huyền Lăng Thương đứng ở trước mặt cũng không nhận ra nàng.
Mới vừa rồi nàng vấp một cái, cả người ngã gục, nên mặt mũi dính đầy bùn đất. Ngoài ra vừa rồi máu của hắc y nhân kia cũng phun lên mặt nàng.
Khẳng định hiện tại mặt nàng rất bẩn thỉu, trách không được. . .
Trong lòng nghĩ vậy, tâm tư Đồng Nhạc Nhạc mới hơi tốt lên một chút.
Vừa nghĩ tới chính mình hiện tại đã là người của Huyền Lăng Thương. Có lẽ, nàng bây giờ cũng không biến trở về là tiểu điêu như trước kia. Như thế hiện tại hẳn là nàng nên cho Huyền Lăng Thương hiểu được tất cả, khiến cho Huyền Lăng Thương nhận thức ra bản thân. Có lẽ Huyền Lăng Thương sẽ không truy cứu nàng rốt cuộc là thân phận gì.
Dù sao, nàng bây giờ đã là nữ nhân của Huyền Lăng Thương. Nàng cũng không để ý cái gì nữa, chỉ cần có thể vĩnh viễn ở tại bên người Huyền Lăng Thương là tốt rồi. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền cất bước, định tìm Huyền Lăng Thương nói chuyện.
Tuy nhiên sau một khắc, chính lúc Hách Đức kiểm tra thi thể thích khách trên mặt đất , dường như nhận thấy được cái gì không đúng, lập tức quay đầu lại nhìn Huyền Lăng Thương ở phía sau, rồi một mực cung kính nói."Hoàng thượng, người nhìn!"
Nghe Hách Đức nói, Huyền Lăng Thương không khỏi cúi đầu nhìn theo hướng Hách Đức chỉ. Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!
Lúc Đồng Nhạc Nhạc thấy ở chỗ hõm xương quai xanh gần bả vai của thi thể có một ấn ký kì quái thì trên mặt không khỏi sửng sốt. Theo bản năng, nàng lập tức đưa tay hướng tới bả vai chính mình vỗ một cái, trong lòng càng là nghi hoặc không thôi.
Bởi vì, ấn kí trên vai thi thể, lại giống hệt ấn ký trên vai nàng. . .Mà ấn ký này Đồng Nhạc Nhạc vừa mới phát hiện ra lúc soi gương, chỉ là lúc ấy chưa từng để bụng, cũng chỉ là cho là vết bớt vốn có của khối thân thể này mà thôi.
Nhưng là hiện tại trên thi thể kia tại sao cũng có ấn ký như vậy?
Chẳng lẽ là nàng cùng những thích khách này có liên hệ gì hay sao! ?
Trong lòng còn đang nghi hoặc, sau một khắc, từ chỗ đám thích khách bị bắt ở phía trước, đột nhiên truyền đến một hồi tiếng la giật mình.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngước mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy đám thích khách hắc y vốn bị thị vệ chế ngự ai nấy đều đột nhiên ngã xuống đất bỏ mình . . .
Ngay sau đó, một người thị vệ vội vã đến đây bẩm báo."Khởi bẩm Hoàng thượng, toàn bộ những thích khách này đã uống thuốc độc tự tử!"
Vừa nghe, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình, không khỏi thấy lạnh xương sống. Hơn nữa nàng cũng hiểu rõ ràng, những hắc y nhân này trong miệng khẳng định ẩn dấu độc dược gì đó, chỉ cần nhiệm vụ thất bại, sẽ uống thuốc độc tự vận.
Những chuyện này trước kia trên TiVi nàng đã xem không ít. Lúc đó, khi xem TiVi, nàng không cảm thấy có cái gì. Nhưng hiện nay, đích thân mình chứng kiến tất cả điều này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động quả thực khó có thể dùng bút mà mô tả lại được.
Mạng người ở chỗ này , sao lại rẻ rúng như thế!?
Trong lòng nàng còn đang nghĩ ngợi, Hách Đức đi tới bên người những hắc y nhân này rồi mở áo của chúng. Chỉ thấy trên vai những hắc y nhân này đều có ấn ký giống nhau, mà ấn ký này, cùng hình dạng với nàng . . .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt , không khỏi thở ra một hơi thật dài. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo vài bước, kém chút ngã trên mặt đất.
Trời ạ!
Tại sao lại như vậy! ?
Tại sao trên người những hắc y nhân này lại có ấn ký cùng dạng như nàng! ?
Đồng Nhạc Nhạc không phải kẻ ngu, tự nhiên rõ ràng, những hắc y nhân này cùng chính mình nhất định là không thoát khỏi quan hệ! Chẳng lẽ là nàng cùng những hắc y nhân kia đều là lẻn vào hoàng cung ám sát Huyền Lăng Thương! ?
Nhưng tại sao nàng lại trúng cổ thuật biến thành con tiểu điêu ! ?
Trong lòng rung động lẫn nghi nghi ngờ, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy trong tâm của nàng phảng phất có một khối đá thật lớn đè nặng, cơ hồ khiến cho nàng không thở nổi .
Giờ phút này nàng chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả điều này, nơi này thật xa!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người hướng tới phía sau vội vã chạy đi.
Đồng Nhạc Nhạc chạy rất nhanh, chỉ trong một thời gian nháy mắt liền rời khỏi cung Thanh Phong.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời rời khỏi đó, Huyền Lăng Thương vốn đang tùy ý đứng ở nơi này như là cảm giác được cái gì không đúng, không khỏi xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy cái người nhỏ bé đứng ở phía sau hắn giờ phút này cũng không thấy dấu tích đâu.
. .. . ... .......
Đồng Nhạc Nhạc chạy thật nhanh, chớp mắt liền rời cung Thanh Phong.
Nàng không biết chính mình muốn đi đâu, chỉ là không ngừng chạy.
Đến khi nàng phục hồi tinh thần thì đã đi tới trước một cái hồ nước .
Hai chân nàng mềm nhũn, không còn sức lực mà quỵ xuống trên bờ hồ. Đồng Nhạc Nhạc thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Một tay ôm lấy ngực, nàng chỉ cảm thấy tim của chính mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra lồng ngực .
Nàng đưa mắt quét nhanh một lượt, nhìn đến trên mặt hồ nước.
Ánh trăng đã chếch về phía tây, đằng đông đã từ từ nhuốm màu trắng bạc.
Một ngày mới, sắp sửa đến.
Chỉ là hiện tại đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, cũng là lúc đen tối nhất .
Bởi vì nàng bây giờ đầu óc hoàn toàn rối loạn, tâm tình rất hoảng.
Nàng không biết chính mình hiện tại là ai! ?
Rốt cuộc đến hoàng cung làm cái gì! ?
Tại sao lại đột nhiên biến thành tiểu điêu! ?
Hơn nữa, con đường sau này của nàng nên đi như thế nào! ?
Tất cả điều này, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết!!!
Giờ phút này đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, dường như cả bầh trời đều đều sụp đổ xuống.
"A a a a a a. . . Chết tiệt! Trời ạ! Ngươi đây là tại đùa giỡn ta sao! ? Tại sao muốn cho ta xuyên không tới nơi này! ? Tại sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc ngửa mặt lên trời rống to, nước mắt không nhịn được từ bên trong khóe mắt chầm chậm lăn xuống, ướt cả hai gò má.
Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc cảm giác rất bất lực, rất oan uổng.
Cuộc sống vốn thuộc về thân xác của nàng sao mà vô vị như vậy.
Không ai còn nhớ, không ai yêu thương, không ai quan tâm.
Nhưng mà, một khi xuyên qua, có một người khiến cho nàng quan tâm đến
Huyền Lăng Thương đối với nàng chăm lo rất cẩn thận, cực kỳ che chở , khiến cho nàng cảm thấy dường như mình đang ở trên một đám mây
Cũng vì được Huyền Lăng Thương thương yêu, cho nàng sự ấm áp, lúc này, chút ấm cúng cuối cùng đã không còn, Đổng Nhạc Nhạc cảm thấy lòng nàng rất lạnh, thật là cô đơn.
Nếu biết trước có ngày hôm nay, nàng thà rằng trước đây đừng nhận lấy sự ấm áp kia
Khi nghĩ tới thân phận hiện tại có thể là địch nhân của Huyền Lăng Thương, Đổng Nhạc Nhạc cảm thấy lòng mình tê dại, không thể hô hấp được
Nếu Huyền Lăng Thương biết được thân phận của nàng, nhất định sẽ chán ghét nàng, tệ hơn nữa là .... giết nàng?
Chết, nàng sợ
Khi phải đối mặt với bộ dạng chán ghét của Huyền Lăng Thương dành cho mình, điều đó càng khiến cho nàng thêm sợ hãi
Có lẽ hiện tại chính là lúc thích hợp để nàng rời đi
Nghĩ đến đây, Đổng Nhạc Nhạc không khỏi khụt khịt mũi, cố nén sự bi thương ở trong lòng
Nàng lập tức đến bên cạnh hồ, cầm bát nhỏ gần đó múc nước rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn đang bẩn của mình.
Lúc cuối đầu xuống, nàng thấy bản thân mình đang hiện trên mặt nước
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc, đầu tóc thì bừa bộn, ngay cả y phục trên người cũng đã rách nát vì chuyện lúc nãy.
Với bộ dạng hiện tại, nếu nàng đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Nếu muốn đi khỏi hoàng cung, nàng phải nghĩ lại biện pháp mới thôi.
Nghĩ đến đây, Đổng Nhạc Nhạc đảo mắt quét một lượt bốn phía xung quanh
Vừa nãy do hoảng quá nên không nhìn đường, giờ nàng mới phát hiện, không ngờ mình lại chạy đến viện chỉ dành cho thái giám ở
Đưa mắt nhìn một vòng, đây là một viện nhỏ . Ba mặt hình chữ U là dãy nhà thái giám ở, chính giữa đặt một ít sào trúc dùng để phơi y phục
Lúc này, những sào trúc trước mặt phơi không ít phục trang
Thấy vậy, Đổng Nhạc Nhạc nghĩ ngợi gì đó, đôi mắt lập tức sang lên
Mặc bộ y phục hiện tại đi ra ngoài, chỉ khiến cho người khác hoài nghi
Chi bằng hiện tại, nhân dịp hoàng cung đang hỗn loạn, nàng mặc y phục của thái giám, sau đó lén đến lãnh cung lấy đi trang sức mà mình đã chôn, sau đó rời khỏi hoàng cung?
Suy đi tính lại, Đổng Nhạc Nhạc cảm thấy hiện tại đây là biện pháp tốt nhất
Vì vậy nàng lập tức đứng lên, phủi hết cây cỏ trên người rồi chạy vào viện của thái giám
Nhanh nhẹn cầm một bộ y phục thái giám trên sào trúc, Đổng Nhạc Nhạc hướng một góc hẻo lánh nhanh chóng thay đổi y phục
...
Tuy nhiên bây giờ, nói như thế nào thì hiện tại nàng là nữ nhân
Hơn nữa, với dáng người này của nàng, tuy rằng nhỏ nhắn, nhưng chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần to thì to
Ngực nàng rất tròn, dùng mắt đo thì chắc cỡ cúp C đây
Coi như chính mình thay một thân y phục của thái giám, nhưng nhìn vào bộ ngực căng tròn của nàng ai cũng có thể nhìn ra nàng là nữ tử
Đến lúc đó, người khác thấy được chỉ càng thêm hoài nghi thôi
Nghĩ tới đây Đổng Nhạc Nhạc lập tức lấy một miếng vải dài, quấn chặt ngực lại
Nghĩ đến thật là bi ai
Sống đã 23 năm, Đổng Nhạc Nhạc lớn lên với tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, bộ ngực cũng không nảy nở lắm, nên vẫn chưa có bạn trai
Hiện nay, nàng vất vả lắm mới có được vóc người tốt như vậy, dung mạo tuyệt sắc, lại phải miễn cưỡng giấu đi.
Càng nghĩ, Đổng Nhạc Nhạc càng bi ai
Mũi nàng ê ẩm, trong lòng nặng nề vô cùng
Nhưng mà, cuối cùng, Đổng Nhạc Nhạc cố cắn chặt răng, rưng rưng nhìn trời, không nói tiếng nào
Nếu như không nhịn được, nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục! ! !
Trong lòng kiên định suy nghĩ, Đổng Nhạc Nhạc đã mặc xong rồi
Một mái tóc dài đen nhánh, toàn bộ đều được vén lên, trên đầu đội mũ thái giám, trên người mặc y phục thái giám, liếc mắt qua nhìn, thật rất giống một tiểu thái giám
Cẩn thận đánh giá chính mình một lúc, cảm thấy không có sai sót gì, Đổng Nhạc Nhạc lại ngẩng cao đầu nhìn sắc trời
Chỉ thấy, thời gian bất tri bất giác đã qua nhanh như vậy.
Hiện tại đã là sáng sớm !
Nhìn thấy mặt trời đang mọc lên từ phía đông, như vậy, chả mấy chốc trời sẽ sáng
Hiện tại không đi, nàng còn đợi đến khi nào! ?
Nghĩ tới đây, Đổng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, chạy về hướng lãnh cung, trước hết lấy toàn bộ gia sản của mình, sau đó rời khỏi hoàng cung!
Nhưng nghĩ đến rời khỏi hoàng cung, sau này không còn gặp lại Huyền Lăng Thương, tâm Đổng Nhạc Nhạc liền hung hăng nhói một cái, thật là đau
Nếu như là trước kia, nàng thật sự không nghĩ rời khỏi nơi này, rời khỏi Huyền Lăng Thương ...
Chỉ là, chuyện đời khó lường ...
Ai ...
Trong lòng than khóc ,Đồng Nhạc Nhạc mặt mày cứng đờ từ từ xoay người , trong lòng vẫn than khóc
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một tiếng nói the thé chói tai, lại hoảng hốt vang lên từ phía sau nàng
" Ngươi là ai! ? "
Thình lình nghe được âm thanh the thé, Đổng Nhạc Nhạc sợ đến trong lòng giật mình, dựng ngược tóc gáy
Dù sao hiện tại nàng sợ nhất là bị người ta phát hiện ra mình
Chỉ tiếc, không như mong muốn, nàng không ngờ rằng chuyện này lại có thể xảy ra
Nghĩ tới đây, Đổng Nhạc Nhạc kinh hồn khiếp vía, lúc này, nàng nghĩ tới liều lĩnh chạy về phía trước
Chỉ là, nàng sợ làm cho người khác chú ý , không thể làm gì khác ngoài căng da đầu, từ từ qua người lại
Không biết từ lúc nào, một thái giảm quản sự đứng cách nàng không xa
Chỉ thấy thái giám này, tuổi ước chừng hơn năm mươi, vóc người gầy yếu, cơ hồ cả người chỉ toàn da bọc xương
Hai bên tóc mai đã sớm trắng, nếp nhăn trên mặt cũng có thể gập chết một con ruồi
Khuôn mặt xấu xí này, một đôi mắt ti hí, làm cho người ta cảm giác, giống như một con rắn độc, khi hắn nhìn chắm chú, chỉ cảm thấy da đầu tê dại
Còn có đôi môi, vừa nhìn liền biết, người này là hạng người hẹp hòi.
Đổng Nhạc Nhạc cho tới bây giờ không phải là người chỉ nhận xét bề ngoài, chỉ là, khi nàng nhìn thấy lão thái giám trước mắt, chỉ cảm thấy dạ dày mình không tự chủ được cuồn cuộn lên
Nàng biết, thái giám mất đi cái kia, hành vi cử chỉ không giống với nam nhân bình thường
Nàng cũng thấy rất nhiều thai giám, trên mặt tô son điểm phấn. Nhưng mà, người trước mặt lúc này thật sự quá khoa trương
Lão thái giám trước mắt này, tuổi tác cũng đã lớn, son phấn trên mặt có thể sánh cùng tường thành!
Còn có đôi môi được thoa son kia ...
Càng nhìn, dạ dày Đổng Nhạc Nhạc càng cuồn cuộn nhiều hơn
Chẳng qua, nàng không dám biểu lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng cụp xuống. Bởi vì nàng cúng không muốn gây thêm rắc rối, đắc tội bọn tiểu nhân vào lúc này
Khoảng thời gian vào cung, Đổng Nhạc Nhạc mặc dù mỗi ngày chỉ ăn uống ngủ nghỉ, bất quá, đối với chuyện tình bên trong hoàng cung cũng biết không ít
Ở triều đại này cấp bậc tôn ti rõ ràng, phân rõ tam lục cửu, thái giám cung nữ bên trong hoàng cung tự nhiên cũng phải phân cấp bậc
Cho nên, Đổng Nhạc Nhạc chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra, thái giám đứng sau lưng nàng, chính là thái giám quản sự.
Edit : saotrucanhduc
Chức quan không lớn, chỉ có thể cai quản thái giám mới tiến cung hoặc là loại hạng ba thấp nhất .
Trong lòng có tính toán, Đồng Nhạc Nhạc liền cúi đầu cụp mắt, mong sao thu nhỏ sự hiện diện của chính mình.
Trong lòng càng khẩn cầu mong sao cái lão thái giám này không có việc gì thì mau tránh ra, đừng làm chậm trễ việc xuất cung của nàng.
Trong khi Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, không ngờ, lão thái giám kia chẳng những không rời đi, ngược lại nhanh chóng đi tới.
Hơn nữa, âm thanh the thé chói tai khiến người ta toàn thân nổi da gà cũng truyền tới:
“Ta đang hỏi ngươi đó? Ngươi có hiểu quy củ không?”
Lão thái giám mở miệng, trong giọng nói rõ ràng có vẻ không vui.
Nghe vậy,Đồng Nhạc Nhạc trong lòng giật mình,không khỏi âm thầm cắn môi dưới, mới miễn cưỡng điềm tĩnh mở miệng nói:
“Ta, ặc, nô, nô tài là Tiểu Nhạc Tử ..…”
“Tiểu Nhạc Tử ?”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lão thái giám đầu tiên là lẩm bẩm nhắc lại, lập tức, mắt lão như rắn độc, bắt đầu không ngừng đánh giá tiểu thái giám trước mặt.
“Ngươi, ngẩng đầu lên, để cho ta nhìn một cái!”
“Ặc….”
Nghe lão thái giám nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày,trong lòng cả kinh.
Dù sao, nàng hiện tại cải trang thành tiểu thái giám, nếu như bị lão thái giám này phát hiện được gì…..
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng rối bời, một lòng, phảng phất như bị mười lăm cái thùng đè nặng, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc tâm sinh bối rối sợ hãi, lão thái giám đã đến ngay trước mặt, tiểu thái giám dường như rất sợ hãi hắn, chậm chạp không ngẩng mặt lên, khiến lão thái giám lập tức cau mày.
Giọng nói vẫn như cũ, chậm rãi,không che giấu nổi độc ác:
“Như thế nào? Coi ta là thú dữ hay sao? Để ngươi sợ hãi như thế?”
“ Không không không, nô tài mới không phải ý tứ này…”
Lão thái giám đã nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hoảng hốt, liền lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Mặt như tranh vẽ, làn da mịn màng tựa như mỡ đông, gương mặt xinh xắn, hơn nữa giờ phút này trên mặt đầy vẻ bối rối, khiến cho khuôn mặt tiểu thái giám tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu…
Khi nhìn rõ dung mạo tiểu thái giám , lão thái giám trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong đôi mắt ti hí sắc bén xẹt qua một tia hâm mộ lẫn ghen ghét….
Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng thêm ác độc.
Đôi môi hồng mở ra, tiếng nói the thé của lão thái giám lập tức phun ra từ trong miệng :
“Ngươi xem rất lạ mặt…”
“Nô tài…”
Nghe lão thái dám nói, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng căng thẳng lập tức thốt lên.
Chẳng lẽ nàng bị lão phát hiện sao?
Nàng hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Hay là chạy trốn? Có lẽ trước khi làm điều này nên đánh lão thái giám bất tỉnh?
Chỉ là, ban đầu nàng hóa thân Phượng Hoàng Điêu, có móng vuốt vô cùng sắc bén, hiện tại biến thành hình người, trái lại không có sở trường gì…
Chính lúc trong lòng nàng đang lo lắng ảo não, lại thấy phiến môi đỏ mọng của lão thái giám mở ra, nói:
“Ngươi hẳn là thái giám hôm qua mới tiến cung hả?”
“A!?”
Thái giám hôm qua mới tiến cung?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trên mặt sửng sốt, sau đó lại đoán.
Đám thái giám, thị vệ, cung nhân bên trong hoàng cung, đều cách mỗi năm thay đổi một số người.
Gần nhất, hình như cũng đã nghe qua ai nói sắp tới sẽ có thái giám mới vào cung…
Chẳng lẽ là, lão thái giám này phát sinh hiểu lầm nàng là tiểu thái giám trong số những thái giám mới tiến cung?
Nếu là như thế, phát sinh hiểu lầm này là tốt!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tứ gật đầu như giã tỏi, vội vàng không ngừng mở miệng nói:
“Đúng vậy, nô tài đúng là tiểu thái giám hôm qua mới vào cung.”
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lão thái giám không hề hoài nghi. Chỉ là lão dùng ánh mắt ác độc kia, đánh giá Đồng Nhạc Nhạc từ trên xuống dưới một phen, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc dựng tóc gáy,toàn thân nổi da gà.
Cuối cùng, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thiếu chút không chịu nổi, lúc này lão thái giám lại nặng nề hừ một tiếng. Khi Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tràn đầy ngạc nhiên, lão dứt khoát xoay người dời đi.
Đối với hành động khinh thường, tràn đầy kỳ quái của lão thái giám , Đồng Nhạc Nhạc trên mặt chỉ là sửng sốt, trăm suy ngàn nghĩ cũng không giải đáp được.
Nhưng mà nhìn thấy lão thái giám rốt cuộc cũng rời khỏi, hòn đá vốn đè nặng trĩu trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cũng được bỏ xuống.
Vừa xoa xoa những giọt mồ hôi trên trán bị hù dọa tuôn ra, Đồng Nhạc Nhạc vừa thở phào nhẹ nhõm, thì thào tự nói:
“ Phù phù, may là không có bị phát hiện bằng không,ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Thì thào lẩm bẩm một phen, Đồng Nhạc Nhạc lại nhìn nhìn sắc trời.
Vừa rồi lão thái giám này làm chậm trễ một lát, mặt trời ở phía đông đã nhô lên.
Chỉ thấy từ phía đông, ánh nắng sớm vàng tươi đã từ từ lan tỏa cả phía chân trời.
Khiến cho những tầng mây phía đông phảng phất một dải lụa màu mang sắc thái sặc sỡ, tuyệt đẹp kinh người, cực kì rực rỡ.
Những con chim nhỏ đang không ngừng giương cánh bay cao, hơn nữa không ngừng phát ra âm thanh líu ríu, khiến cho buổi sáng sớm càng thêm sức sống!
Nhìn thấy quang cảnh trước mắt mặt trời mọc phía trời xinh đẹp như thế, Đồng Nhạc Nhạc dường như phảng phất thấy được hy vọng.
Cho dù sau này có như thế nào, hôm nay nàng đã được trọng sinh!
Hiện nay đã không phải Phượng Hoàng Điêu nhận được ngàn vạn sủng ái, mà nàng là Đồng Nhạc Nhạc.
Nghĩ tới đây trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy hi vọng.
Đôi mắt đón ánh mặt trời mọc , phảng phất như có mặt trời trong đó, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt
Trong lòng kiên định, Đồng Nhạc Nhạc chăm chú nhìn mặt trời mọc một lúc lâu, liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Nàng nhớ ra, bây giờ nàng có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Sau này nhìn mặt trời mọc, còn nhiều thời gian mà.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bước đi, tính toán đi về hướng lãnh cung .
Tuy nhiên, nàng mới đi được một bước,liền ở sau lưng nàng, lại một tiếng nói the thé truyền tới.
So với giọng nói của lão thái giám vừa rồi thì có điểm không giống, âm thanh the thé này nghe có vẻ trẻ hơn một chút.
“Đứng lên cả đi, tập hợp, tập hợp! Đám tiểu thái giám các ngươi là vào cung hầu hạ chủ nhân, không phải là chủ nhân. Đến lúc nào rồi mà vẫn còn ở trên giường , cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Cùng với một âm thanh the thé này vang lên, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh. Nàng không dám quay đầu lại,trong lòng không ngừng khẩn cầu, người phía sau không thấy được nàng.
Chỉ tiếc, không như mong muốn
“Ai kia? Gọi ngươi đó, đều tập hợp lại đây, ngươi muốn đi đâu?”
Nghe được người phía sau nói, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tru một tiếng như sói , khóc không ra nước mắt.
Trời ạ.!
Ngài đây là đùa giỡn nàng sao?
Nàng chỉ là muốn mau rời khỏi hoàng cung, tại sao lại khó khăn đến vậy?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nặng nề thở dài một hơi, mới cứng ngắc từ từ xoay người sang chỗ khác.
Chỉ thấy ở sau lưng nàng, những cánh cửa gỗ chạm trổ vốn đóng chặt, giờ phút này đã hoàn toàn mở ra.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK