Còn nữa, đôi mắt của nàng ta lại giống mắt như mình….
Trong lòng kinh ngạc, Cố Duy Nhất hạ mắt xuống, chợt nhìn thấy có chữ đề dưới bức họa.
Chữ viết kia nàng hết sức quen thuộc, là chữ viết của Độc Cô Ngạo Phong
Người ta yêu Đồng Nhạc Nhạc
“Người ta yêu, Đồng Nhạc Nhạc…”
“Ầm” một tiếng như ngũ lôi đánh xuống, đại não của nàng trong nháy mắt trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
Tim như bị moi sạch.
Cái gì gọi là trước là thiên đường sau là địa ngục? Nàng có thể cảm nhận được.
Một khắc trước nàng cảm thấy hạnh phúc, chỉ cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Bởi vì, nàng có người mình yêu, chính mình cũng yêu hắn, hiện tại bọn họ còn có kết tinh của tình yêu.
Nhưng mà nhìn bức họa trước mắt này, cô gái có đôi mắt như mình.
Bức họa qua nhiều năm đã ngả vàng có dấu vết của năm tháng, vừa nhìn đã biết nó được vẽ nhiều năm rồi.
Những thứ này có thể nhìn ra bức họa này thường xuyên được người lật xem.
Thấy vậy, trong đầu Cố Duy Nhất hiện lên một bóng dáng đã lâu trong trí nhớ của mình.
Mấy năm trước nàng đến đây, trong lúc vô tình nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong cầm một bức tranh, cứ yên lặng mà nhìn như vậy.
Lúc ấy, trên mặt hắn không che dấu được sự đau thương, thần sắc như vậy nàng không hiểu được.
Lúc ấy nàng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Còn nữa, trước kia mỗi khi hắn nhìn thấy ánh mắt của mình đều lộ ra sự đau thương không thể diễn tả được, cảm giác này làm cho nàng kỳ quái, như thông qua nàng để nhìn thấy điều gì đó.
Lúc ấy nàng không hiểu hắn làm sao, nhưng mà bây giờ nhìn bức họa này, nhìn cô gái trong đó, nàng đã hiểu.
Hắn thông qua nàng để nhìn nữ nhân hắn yêu thương sâu sắc.
Như vậy nàng thì tính là cái gì?
Nàng chỉ là thế thân của cô gái kia sao?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất cảm thấy đau đớn trong lòng, như bị vạn tiễn xuyên tim, làm cho nàng không thể nào hô hấp được.
Đau lòng, mũi cay cay, hàng nước mắt trong veo từ khóa mắt rơi xuống, nhuộm hai bên gõ mắt.
Trong đầu lúc này chỉ có ý niệm hắn không thích nàng, nàng chỉ là một cô gái thế thân mà thôi.
Thế thân!
Thế thân!
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lạnh lẽo, hai tay cầm bức họa, dần dần run lên.
Trong lòng đau xót, bên ngoài một bóng dáng to lớn, sải bước đi tới.
“Duy Nhất, nàng tới tìm Trẫm sao?”
Chợt nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc, trong lòng Cố Duy Nhất rung động mãnh liệt.
Âm thanh này, quen thuộc trầm thấp, tình cảm, đã từng là thứ nàng thích nhất, ỷ lại nhất.
Nhưng mà hiện tại, lúc nghe thấy giọng nói này, chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, vạn tiễn xuyên tim, đau quá.
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng lẳng lặng nhìn nam nhân đang tới gần.
Chỉ thấy nam nhân mặc long bào màu vàng, vóc người to lớn, đầu đội mũ đen, toàn thân lúc nào cũng phát ra khí thế vương giả.
Nam nhân này ưu tú như vậy, tuấn tú đến nỗi làm cho tất cả nữ nhân khắp thiên hạ điên cuồng căm ghét.
Nam nhân này đã từng làm cho nàng không muốn rời xa, nhưng mà hiện tại nhìn hắn như vậy nàng cảm thấy hận.
Nàng hận hắn.
Lúc đầu cho tới bây giờ, hắn biến nàng thành thế thân của người khác.
Tội nghiệp thay nàng vẫn không biết gì, ngốc nghếch yêu hắn, không ngừng suy nghĩ đến tương lai của hai người.
Nghĩ tới đây nàng cảm thấy chính mình ngốc nghếch, đôi môi mở ra cười cười.
Chí có trời mới biết nụ cười của nàng cay đắng như thế nào.
Cố Duy Nhất đau lòng, Độc Cô Ngạo Phong đang lại gần nhìn vẻ mặt của nàng, gương mặt tuấn tú sửng sốt, chân mày chau lại, vẻ mặt nghi ngờ và lo lắng.
“Duy Nhất, tại sao lại khóc, nàng..”
Hắn còn chưa nói hết, ánh mắt nhìn quanh một lượt, nhìn bức họa trên tay nàng, đôi mắt mở to tràn đầy không dám tin và kinh ngạc.
“Duy Nhất…”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Cố Duy Nhất xoay người, cầm bức họa trong tay đứng trước Độc Cô Ngạo Phong:
“Người ta yêu, Đồng Nhạc Nhạc! Cô gái này là cô gái chàng yêu thương nhất đúng không?”
Cố Duy Nhất mở miệng, gằn từng tiếng một.
Nước mắt long lanh, càng không ngừng rơi xuống.
Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong đầy chỉ trích và đau buồn.
Nghe được lời nói của nàng, lại nhìn thấy nàng đau buồn và chỉ trích, Độc Cô Ngạo Phong cảm thấy lòng dạ rối bời.
“Duy Nhất, nàng nghe Trẫm giải thích!”
“Giải thích? Ngươi còn có điều để giải thích sao? Độc Cô Ngạo Phong, lúc đầu cho tới bây giời, ngươi đối với ta tốt như vậy là vì đôi mắt của ta giống với đôi mắt của cô gái kia có đúng không? Cho tới bây giờ ngươi vẫn luôn xem ta trở thành thế thân có đúng hay không?”
Cố Duy Nhất mở miệng, lên án.
Tim đau đớn, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ tới mọi chuyện lại như vậy.
Lúc đầu nàng tự cho mình là người hạnh phúc, nhưng lại ẩn giấu sự thật tàn nhẫn như vậy.
Đối với sự đau lòng của nàng, Độc Cô Ngạo Phong hết sức luống cuống, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào?
“Duy Nhất, nàng nghe Trẫm giải thích, không phải như nàng suy nghĩ, đúng, cô gái này đã từng là người Trẫm yêu thương sâu đậm, nhưng mà, mọi thứ đã qua”
“Đã qua? Thật sự đã qua sao? Trước kia mỗi khi người nhìn đôi mắt của ta, luôn lộ ra sự bi thương sâu sắc, như thông qua ta để nhìn thấy ai. Lúc đấy ta không hiểu, nhưng mà bây giờ ta đã hiểu, thì ra lúc đầu ngươi nhận ta làm con nuôi, giữ lại bên người, lại đối tốt với ta như vậy, toàn bộ đều bởi vì đôi mắt của cô gái ấy giống ta. Như vậy ra là cái gì, rốt cuộc là cái gì?”
Càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Như hồng thủy ào ào đổ xuống.
Nhìn thân thể mảnh mai nhỏ nhắn, vì kích động mà không ngừng run rầy.
Thấy nàng kích động, cả khuôn mặt đầy nước mắt, mặt mày đầy bi thương, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy đau đớn, hoảng hốt.
“Không, Duy Nhất, sự thật không như nàng nghĩ, nàng nghe Trẫm nói có được không?”
Độc Cô Ngạo Phong vừa mở miệng, tiến lên đứng trước mặt Duy Nhất, hai tay mở ra muốn ôm nàng vào trong lòng.
Bởi vi hắn cảm nhận được nàng đang kích động, thân thể không ngừng run rẩy, giống như một khắc sau sẽ hôn mê.
Làm cho hắn hết sức đau lòng.
Dù sao hắn cũng không muốn nàng chịu bất cứ tổn thương nào.
Không ngờ lần này người làm tổn thương nàng lại là hắn.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong tự trách vô cùng, tính toán làm sao để giải thích với nàng cho tốt.
Nhưng mà đối với tâm tư của hắn, nàng không biết.
Thấy Độc Cô Ngạo Phong lại gần, nàng kháng cự.
Hai tay dùng sức hung hăng đẩy nam tử đang muốn ôm lấy mình.
“Cút! Độc Cô Ngạo Phong, ta nói cho ngươi biết, ta là ta, là Cố Duy Nhất, sẽ không làm thế thân cho bất kì người nào, sau này ta… không muốn gặp lại ngươi lần nào nữa!”
Vừa dứt lời, Cố Duy Nhất xoay người, lướt qua Độc Cô Ngạo Phong, đi ra ngoài cửa.
Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong hoảng hốt, hai chân gấp rút đuổi theo.
“Duy Nhất, nàng nghe Trẫm nói!”
“Ta không nghe, không nghe! Độc Cô Ngạo Phong, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi đi!”
Cố Duy Nhất kích động hét lớn, hiện tại nàng đau lòng, hỗn loạn, không muốn gặp lại nam nhân này nữa.
Bởi vì chỉ cần nhìn thấy hắn, nàng sẽ nghĩ tới chính mình ở trong mắt hắn là thế thân của người khác.
Như vậy nàng sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nhìn nàng kích động như vậy trong lòng Độc Cô Ngạo Phong cứng lại, trong lòng biết cho dù hắn có nói gì nàng cũng không nghe được.
Nghĩ vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ biết thở dài.
“Duy Nhất, nàng tỉnh táo lại một chút có được khong? Chỉ cần nàng bình tĩnh lại Trẫm sẽ giải thích rõ mọi chuyện!”
“Giải thích? Được, bây giờ ta hỏi ngươi cô gái này là người ngươi thích?”
Cố Duy Nhất mở miệng, cầm bức họa trong tay, trực tiếp chất vấn Độc Cô Ngạo Phong.
Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong mấp máy môi, ánh mắt quét quanh một vòng, nhìn bức họa trong tay nàng.
Trầm lặng một lúc, hắn mở miệng thở dài một cái.
“Đúng”
Nam nhân mở miệng, ngắn ngủi một chữ lại như lưỡi dao hung hăng đâm vào tim nàng.
Mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng mà chính tai nghe thấy nam nhân thừa nhận, lại khác.
Nàng cảm thấy trong lòng thắt lại, hít hít mũi, cố nhìn xúc động mà khóc lớn, nàng mở miệng, run nhè nhẹ.
“Như vậy, lúc đầu bởi vì đôi mắt của ta giống như cô gái này nên ngươi mới để ta ở lại bên cạnh ngươi có đúng không?”
Cố Duy Nhất mở miệng, cố nhịn đi sự kích động trong lòng mình, nói thẳng.
Trong lòng không ngừng cầu mong hắn sẽ nói không phải.
Nhưng mà
“Đúng vậy, lúc ấy bởi vì đôi mắt của nàng giống với cô ấy, là như vậy, Duy Nhất, đó là cô gái Trẫm từng yêu nhưng nó chỉ là quá khứ rồi, hiện tại, người Trẫm yêu là ….”
“Độc Cô Ngạo Phong, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu hết rồi!”
Hắn chưa nói xong, nàng lập tức mở miêng, cắt đứt lời nói của hắn.
Giờ phút này, nàng chí cảm thấy đau lòng, đau đến khó thở.
Từ đầu tới cuối nàng chỉ là thế thân cho người khác mà thôi.
Hắn đối với nàng rất tốt, toàn bộ đều bởi vì đôi mắt này, vì đôi mắt này giống với đôi mắt đó.
Thế giới của nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất cắn chặt môi, cầm bức họa trong tay nắm lên người Độc Cô Ngạo Phong.
Mở miệng, đôi mắt rưng rưn.
“Độc Cô Ngạo Phong, chỉ mong rằng ta chưa bao giờ quen biết người!”
Vừa dứt lời, nàng xoay người, che mặt chạy rời đi.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy lập tức đuổi theo.
Giống như cảm nhận được tính toán của hắn, nàng không thèm quay đầu mà chỉ mở miệng quát lớn:
“Ngươi không nên tới đây, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Cố Duy Nhất mở miệng thất thanh gào lên.
Nghe vậy, thân thể hắn không khỏi chấn động. Bước chân lập tức ngừng lại.
Trong lòng biết tâm tình nàng hết sức kích động nhưng không nghĩ tới nàng không muốn nhìn thấy mình.
Có lẽ đợi nàng tỉnh táo lại rồi nói sau.
Nghĩ vậy, Độc Cô Ngạo Phong thở dài một hơi.
Ánh mắt quét quanh một vòng, nhìn thấy bức họa bị vứt xuống đất.
Từ từ khom lưng nhặt bức họa lên, nhìn cô gái xinh đẹp tươi cười như hoa trong bức tranh.
Cô gái mà hắn từng yêu nhất.
Nhưng mà giờ đây đối với hắn nàng là quá khứ tiếc nuối.
Ai còn trẻ mà chưa từng điên cuồng một lên?
Nhưng hiện tại hắn biết rõ người mình yêu là ai.
Là cô gái vừa bị hắn làm tổn thương, Cố Duy Nhất!
………..
Hiện tại Cố Duy Nhất cảm thấy cả thế giới như sụp đổ trước mắt mình.
Mọi thứ trước mắt đều trở nên xám xịt.
Đại não trống rỗng không thể nghĩ được gì.
Tim như bị moi sạch.
Giờ phút nàu nàng không biết mình nên đi đâu.
Nhưng hiện tại nàng không muốn ở lại đây một chút nào.
Bời vì nơi này nàng sẽ nhớ đến lúc nàng và Độc Cô Ngạo Phong ở cùng một chỗ, trong đầu nàng sẽ nhớ tới những chuyện hai người đã trải qua.
Ba năm đã qua, nàng luôn sống trong sự vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại những vui vẻ đó lại làm đau đớn tận xương tủy.
Hiện tại nàng phải rời khỏi nơi này, rời… đi khỏi Độc Cô Ngạo Phong.
Nghĩ vậy, nàng cố gắng chạy ra khỏi Hoàng cung.
...
“Hoàng thượng, cung nữ Cúc Vận của cung Dục Lân cầu kiến!”
Trong Ngự thư phòng, Độc Cô Ngạo Phong đang cau mày.
Hắn đã suy nghĩ cách để giữ nàng ở lại bên cạnh, nhưng mà hắn biết giờ phút này nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Cho nên hắn vẫn cố nhịn không xuất hiện trước mặt nàng.
Tuy nhiên, trong lúc hắn rối bời, bên ngoài có thái giám đi tới vội vã bẩm báo.
Nghe vậy, trong lòng hắn nhảy một cái. Sự bất an dâng lên trong lòng.
Không lẽ nàng xảy ra chuyện gì?
Nghĩ vậy, Độc Cô Ngạo Phong lập tức mở miệng:
“Cho vào”
“Vâng”
Chỉ trong chốc lát Cúc Vận lập tức đi vào.
“Hoàng thượng vạn phúc!”
“Có phải Duy Nhất xảy ra chuyện gì hay không?”
Cúc Vận nghe vậy, thần sắc lo lắng lập tức mở miệng:
“Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi nô ty nghe nói Quận chúa thần sắc kích động, đã rời khỏi Hoàng cung cho nên nô tỳ lo lắng!”
“Cài gì? Nàng một mình rời khỏi Hoàng cung?”
Nghe được lời nói của Cúc Vận, Độc Cô Ngạo Phong giật mình, từ trên ghế đứng dậy.
Lúc nãy hắn thấy nàng kích động,cho rằng nàng chỉ trở lại cung Dục Lâm cho nên không suy nghĩ nhiều.
Nhưng giờ nghe Cúc Vận bẩm báo như vậy, trong lòng hắn càng cảm thấy bất an.
Lo sợ, sợ sẽ đánh mất cô gái này.
Trong lòng, càng là lo sợ hãi hùng được, chỉ sợ như vậy mất đi thiếu nữ này.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong lập tức rảo bước đi nhanh, muốn đuổi theo.
Tuy nhiên, lúc này, Cúc Vận đang quỳ trên mặt đất như nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng:
"Còn nữa, Hoàng thượng!"
"Chuyện gì!?"
Nghe được Cúc Vận muốn nói gì, chân mày Độc Cô Ngạo Phong cau lại một cái, lạnh giọng hỏi.
Nghe vậy, bởi vì Cúc Vận sợ sự uy nhiêm của nam nhân, thân thể run nhè nhẹ một phen, lập tức, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Hoàng thượng, Quận chúa mang thai."
"Cái gì!? Duy Nhất nàng mang thai!?"
'"ầm" một tiếng, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy bị trúng sét giữa trời quang, kinh ngạc không biết làm gì.
Bởi vì, tin tức kia, tới quá mức đột ngột.
Hắn chưa từng có nghĩ tới, mình có thể nhanh chóng được làm phụ hoàng!
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy vui mừng như điên, càng là giống như thủy triều điên cuồng dâng lên.
Môi đỏ mọng mở ra, ngây ngốc cười một tiếng.
"Ha hả, trẫm sắp được làm phụ hoàng!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, bên trong giọng nói tràn đầy không dám tin.
Chỉ là sau một khắc, lại nghĩ đến cái gì dường như, mày kiếm không khỏi cau lại một cái.
Hiện nay, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nhiều, trước hết phải tìm được Cố Duy Nhất rồi hãy nói sau!
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong lập tức quay lại người xông ra ngoài.
"Người đâu, nhanh chóng xuất cung tìm kiếm Quận chúa, nhất định phải tìm được Quận chúa trở về!"
"Vâng!"
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong lời vậy, bên ngoài, thị vệ nhận lệnh, lập tức vội vã lui xuống.
Đôi chân Độc Cô Ngạo Phong tiếp tục bước, trong lòng hết sức lo lắng.
Cũng không biết, Cố Duy Nhất có thể vì quá mức thương tâm, mà né tránh chính mình hay không?
Duy Nhất,.v..v... Trẫm, trẫm nhất định sẽ tìm được nàng trở về, sẽ giải thích hết với nàng.
Hiện tại trong lòng Trẫm, chỉ có một mình nàng...