Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Vào lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngây ra nhìn Huyền Lăng Thương, nàng cũng không biết,dáng vẻ hiện tại của mình ,ở trong mắt Huyền Lăng Thương, là cỡ nào dễ thương, khơi gợi người ta phải thương xót.

Chỉ thấy người nhỏ bé trước mắt này có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn. Khi hắn cùng nàng đứng chung một chỗ, nàng chỉ cao đến lồng ngực của hắn.

Nhưng mà, Huyền Lăng Thương lại biết rõ ràng, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này, có vóc dáng mê người đến đâu . . .

Nghĩ tới đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi tối sầm lại, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần tình dục mà chính hắn cũng không từng biết đến . . .

Lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, nam nhân trước mặt có ánh mắt nhìn nàng, càng nóng rực.

Phảng phất một con mãnh thú cực kì đói khát, dường như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Mà ánh mắt nam nhân như vậy, hoàn toàn chính là ánh mắt của hắn nhìn mình trong giấc mộng tối hôm qua.

Thấy vậy, lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhói lên một cái.

Chỉ cảm thấy hai gò má càng ngày càng nóng .

Vì không cho nam nhân thấy điểmkhác thường của mình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ cúi gục khuôn mặt đỏ ửng của mình xuống.

Cũng không biết, nàng nhất cử nhất động, quyến rũ bẩm sinh, đẹp đến mức khiến cho trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên một cái.

Chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, tim đập dồn dập.

Nếu như có khả năng, hắn giờ phút này đã muốn hung hăng vật ngã người nhỏ nhắn này, thật tốt nhấm nháp nàng . . .

Chỉ tiếc . . .

Nghĩ tới đây, trong huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi xẹt qua một tia tiếc nuối.

Huyết mâu vừa nhấc lên, nhìn thấy bên ngoài sắc trời đã không còn sớm , Huyền Lăng Thương cũng không lại tiếp tục trêu người nhỏ nhắn này .

Bạc môi hé mở, nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Trẫm vào triều ."

Nam nhân mở miệng, âm thanh mặc dù nhạt nhòa,lại có thêm vài phần hiền hòa.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, trong lòng nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là mang theo vài phần vẻ kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Đồng Nhạc Nhạc, khóe miệng Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng cong lên một cái, lập tức, không lại nói thêm cái gì, liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng cao to tiêu sái kia của Huyền Lăng Thương nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc thật lâu không hề phục hồi tinh thần lại.

Chỉ cảm thấy, tâm can mình, phảng phất trăm hoa đua nở , rung động vô cùng. . .

. . .

Thời điểm đầu mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, thật sự là một ngày đẹp trời thích hợp để xuất hành.

Vừa lúc hôm nay, chính là Bách Hoa Tiết mỗi năm tổ chức một lần!

Nghe nói,Bách Hoa Tiết này, một năm chỉ tổ chức một lần.

Hàng năm vào lúc này, cửa ra vào từng nhà đều sẽ cắm đầy hoa tươi, khẩn cầu Bách Hoa tiên tử đến .
Trong nhà có cô nương chưa xuất giá, càng là vào hôm nay, quần lụa áo là, trang điểm xinh đẹp, tay bưng hoa tươi mình tự trồng. Đến Bách Hoa Tiết , gặp người nam nhân mình ngưỡng mộ, liền sẽ tự đem hoa trong tay mình đưa cho hắn.

Nếu như nam nhân tiếp nhận hoa tươi trên tay nữ nhân đó, như vậy liền đại biểu, hắn cũng nhìn trúng vị cô nương ấy , nguyện ý lấy nàng làm vợ.

Kết quả là, một ngày Bách Hoa Tiết, cũng gọi kêu tiết nhân duyên.

Hồi đó lúc Đồng Nhạc Nhạc đi tới triều đại này, lại bị bỏ lỡ ngày hội này.

Năm nay,lễ Bách Hoa Tiết đến , liền nghe được mọi người trong cung không ngừng sôi nổi bàn luận ồn ào chuyện này, trong lòng liền hứng thú.

Vì vậy, liền tính toán rủ Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử, tại Bách Hoa Tiết hôm đó xuất cung du ngoạn.

Không ngờ, Lan Lăng Thiệu Giác lại đi trước một bước, liền mời mọc nàng xuất cung du ngoạn.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là sẽ không cự tuyệt.

Kết quả là, tại Bách Hoa Tiết hôm đó, Đồng Nhạc Nhạc liền xin nghỉ, thay y phục hàng ngày, liền tính toán đợi lúc Lan Lăng Thiệu Giác cùng Huyền Lăng Thương bàn bạc chính sự xong, liền cùng đi ra ngoài du ngoạn.

Ai biết, sau khi Đồng Nhạc Nhạc đợi một lúc, đến lúc đi tới, không chỉ có một mình Lan Lăng Thiệu Giác.

Chỉ thấy, Huyền Lăng Thương cùng Lan lăng Thiệu Giác cùng xuất hiện ở trước mặt nàng. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, liền cúi đầu xuống, một mực cung kính mở miệng nói với Huyền Lăng Thương.

"Hoàng thượng vạn an, Vương Gia cát tường."

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn Đồng Nhạc Nhạc.

Sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặc một bộ y phục hàng ngày, huyết mâu động lòng người kia đầu tiên là lóe ra một phen, lập tức, bạc môi khẽ hé, mở miệng hỏi.

"Ngươi muốn xuất cung! ?"

Nam nhân mở miệng, tuy là câu nghi vấn, lại nói cực kì khẳng định.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không hề giấu diếm ý tứ chút nào, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.

"Đúng vậy Hoàng thượng, hôm nay là Bách Hoa Tiết, Vương Gia hẹn nô tài xuất cung đây!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, mày kiếm dễ coi kia của Huyền Lăng Thương , càng là có hơi cau lại một cái.

Lập tức, huyết mâu động lòng người kia, không khỏi nhẹ nhàng nhìn vào Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở một bên.

Gặp phải ánh mắt của Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Thiệu Giác hé mở làn môi hồng, mở miệng nhẹ nhàng cười nói.

"Đúng vậy, thần biết Tiểu Nhạc Tử khẳng định thích những chỗ náo nhiệt này, liền hẹn hắn cùng nhau ra đường đi dạo một chút, tham gia náo nhiệt."

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.

Chỉ cảm thấy, Lan Lăng Thiệu Giác phảng phất con giun đũa ở trong bụng nàng, nàng thích cái gì, hắn đều rõ ràng, hơn nữa tỉ mỉ như thế .

Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, nàng cũng không biết, nụ cười trên mặt của mình, rơi vào trong mắt Huyền Lăng Thương, lại làm cho mày kiếm dễ coi lần nữa nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt càng là xẹt qua vài phần thể hiện hắn không vui mà không dễ phát hiện ra.

Tuy không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được, Huyền Lăng Thương hình như là đang tức giận .

Mặc dù, trên mặt hắn đã quen lạnh lùng , sẽ không biểu lộ ra đến.

Chỉ là, ở chung cùng Huyền Lăng Thương thời gian dài như vậy, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương càng nghi hoặc không thôi.

Huyền Lăng Thương hắn... đang tức giận!?

Chính là, hắn giận cái gì chứ!?

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, Lan Lăng Thiệu Giác đứng một bên thấy vậy, hắc mâu xinh đẹp lóe lên, lập tức hé mở môi hồng nói với Đồng Nhạc Nhạc.

" Tiểu Nhạc tử, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất cung đi!?"

" Ừ, tốt. "

Nghe lời Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Sau một khắc, dường như nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Huyền Lăng Thương đang trầm mặc.

" Nếu như Hoàng thượng không còn gì căn dặn, nô tài xin phép cáo lui trước. "

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền muốn cùng rời đi với Lan Lăng Thiệu Giác.

Ai biết được trong lúc nàng xoay người, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm khàn của nam nhân kia.

"Đợi đã !"

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người lúc trước trầm lặng không nói- Huyền Lăng Thương bạc môi khẽ nhếch, mở miệng.

"Hôm nay quang cảnh thật đẹp, trẫm, liền cùng các ngươi xuất cung đi!"

. . .

Huyền Lăng Thương muốn theo bọn họ xuất cung, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, việc này so với mặt trời mọc hướng tây càng khiến nàng kinh ngạc hơn.

Dù sao, Huyền Lăng Thương là một kẻ cuồng công việc, thật sự hận không thể chia thời gian biểu làm hai để dùng.

Hiện tại, hắn lại chủ động đề xuất theo bọn họ xuất cung!?

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngây ra thật lâu.

Nhưng mà, sau khi phục hồi tinh thần, thực sự vui sướng điên cuồng.

Dù sao, có thể cùng Huyền Lăng Thương xuất cung du ngoạn, nhìn một chút… hội Bách Hoa, đương nhiên là một chuyện khiến người ta sung sướng.

Kết quả là, sau khi giúp Huyền Lăng Thương thay y phục thường ngày, ba người Đồng Nhạc Nhạc liền lên xe ngựa, cùng nhau xuất cung.

Hôm nay chính là hội Bách Hoa mỗi năm một lần, lại vào ngay đầu xuân, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, gió thoảng mát mẻ, người đi hội, tự nhiên nhiều hơn mọi ngày.

Khi xe ngựa của đám Đồng Nhạc Nhạc tới phố lớn của kinh thành, liền không thể đi vào.

Bởi vì trên đường cái, thật sự rất đông người.

Vì vậy, ba người Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là cưỡi ngựa dạo vài vòng.

Đưa mắt nhìn khắp một vòng.

Chỉ thấy cả con phố đều bị một biển hoa vây quanh.

Các cửa hàng san sát trên đường cái, cho dù là bán thứ gì đi chăng nữa, từ cửa ra vào, trong tiệm đều đầy đủ các loại hoa tươi.

Có mẫu đơn, Uất Kim Hương, thược dược, hoa mai, hoa đào, có bạch Ngọc lan, và cả Ngu mỹ nhân ( hoa anh túc đỏ )…

Trăm hoa đua nở, khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt, sắc thái vô cùng rực rỡ.
Đỏ như lửa, trắng hơn tuyết, hồng nhạt mềm mại, màu tím cao quý...

Bên trong hoàng cung có rất nhiều hoa, xếp thành từng hàng từng lối luôn rồi.

Tuy nhiên, hoa bên ngoài lại không giống như vậy.

Mặc dù hoa cỏ bên ngoài không cao quý như trong hoàng cung, nhưng lại có một phong vị khác.

Hơn nữa, khi hoa tươi tràn ngập trên đường cái, hương thơm xông vào mũi khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Dưới chân dẫm lên là con đường rải đầy cánh hoa tươi nở rộ.

Trước mắt, chỉ thấy hoa và hoa.

Ngay cả các cô nương đi trên đường, trên tay mỗi người đều ôm một chậu hoa kiều diễm ướt át.

Hoa tươi tràn đầy, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy chính mình đang lạc vào biển hoa, khóe miệng không khỏi cong lên nở một nụ cười hớn hở, khiến gương mặt tinh xảo của nàng càng thêm rực rỡ.

"Oa, hoàng, ách.., chủ nhân, Vương Gia, các ngài mau nhìn, rất nhiều hoa a! Thật đẹp a!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác.

Biết mình lỡ lời, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được le lưỡi, lập tức sửa lời.

Nghe được lời của Đồng Nhạc Nhạc, mặc dù không nói gì nhưng khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.

Chỉ là ánh mắt của hắn, từ đầu chí cuối đều không rời khỏi dáng người nhỏ bé kia.

Một bên Lan Lăng Thiệu Giác tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Dáng người nhỏ bé kia, như một chú chim nhỏ xổ lồng, líu ríu sung sướng vừa đi vừa nói.

Âm thanh trong vắt, tiếng cười như chuông bạc, còn cả nụ cười trên gương mặt mê người kia, đều đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt nổi!

Thấy vậy, ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác nhìn Đồng Nhạc Nhạc, dịu dàng hẳn đi.

Đối với ánh mắt của Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc một chút cũng không nhận ra.

Giờ phút này nàng thật sự đã hoa mắt, trừ… hoa, cũng chỉ thấy… hoa

Đang xem chăm chú thì…

Ai biết, vào thời điểm các cô nương ôm hoa trong tay, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, liền giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, tất cả đều vây đến.

"Vị công tử này, ta gọi là Tử Yên, đây là hoa ta cất công chăm sóc, cũng đại biểu cho tâm ý của ta, ngươi hãy thu nhận đi...'

"Công tử, tiểu nữ tử tên gọi Nhược Như, chậu Uất Kim Hương này đại biểu cho tâm của ta, mời ngươi nhận lấy đi. . ."

"Công tử. . ."

Hai đại soái ca đứng tại đường lớn của kinh thành, đột nhiên bị vô số nữ nhân bao quanh, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt.

Không phải nói người dân cổ đại rất bảo thủ sao!? Toàn là đồn đại thôi!?

Những nữ nhân như hổ đói này, một chút thận trọng cũng không có, quả thật so với sói đói còn lợi hại hơn.

Nhưng mà, cũng khó trách!

Mỗi năm một hội Bách Hoa, cũng được gọi là hội nhân duyên.

Mỗi một nữ nhân đều muốn, có một ngày mình sẽ tìm được lang quân như ý.

Hơn nữa, soái ca tuyệt vời như Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.Chỉ thấy Huyền Lăng Thương, hôm nay trên người mặc một bộ mãng bào màu tím, ở cổ áo và ống tay áo, được thêu nhiều đoá Tường Vân, thắt lưng màu đen khảm bảo thạch, vừa nhìn giá trang phục liền biết là người không phong thì quí!

Gương mặt tuấn tú kia, cương nghị hoàn mỹ, mày kiếm kéo dài xếch lên, mũi cao thẳng tắp tựa như được điêu khắc, đôi môi hình trái tim, tất cả đều được phối hợp một cách hoàn mỹ!

Thu hút lòng người nhất là đôi mắt huyết sắc độc nhất vô nhị kia, chỉ cần liếc mắt, liền có thể làm người ta can tâm tình nguyện hiến dâng linh hồn của chính mình…

Mặc dù Huyền Lăng Thương thần sắc tuấn tú lạnh như sương, nhưng lại khiến nhiều nữ nhân giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ vì để có được ngọn lửa này…

Đối với Huyền Lăng Thương lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng thì Lan Lăng Thiệu Giác liền giống như một bầu trời trăng sáng bình thường.

Bạch y xuất trần, vóc người rắn rỏi, thanh cao.

Hơn nữa, gương mặt tuấn tú như ngọc kia còn rất hào hoa, tao nhã, toàn thân đề toát ra một luồng khi ấm áp, lại có thể dễ dàng làm cho người ra có cảm giác động lòng.

Kết quả là, bộ đôi một nóng một lạnh này đã bị rất nhiều thiếu nữa bao quanh.

Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể hiểu được các thiếu nữ trong kinh thành rất lợi hại.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó tránh được cảm giác buồn bực.

Dù sao dáng vẻ nàng cũng không kém, vì điều gì mà Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiếu Giác đều nổi tiếng ở đây!?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay chạm vào gương mặt trắng như tuyết của mình, trong lòng âm thầm buồn bực.

Không ngờ được, tại đúng thời điểm này, cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa lao như điên về phía nàng.

Đồng Nhạc Nhạc nghe được tiếng động ở phía sau, không kìm được tò mò quay đầu lại.

Cũng may vừa nhìn, khi nhìn thấy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên, chu cái miệng nhỏ của mình, tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy, chiếc xe ngựa đúng lúc lao như tên bắn về phía nàng.

Tại lúc này, con đường cái trên Kinh thành đã sớm chật kín người, xe cộ không thể lưu thông.

Điều này chính là do con ngựa dường như quá sợ hãi, ngay cả phu xe cũng không kiểm soát được.

Chỉ nghe, người phu xe đang cố lái chiếc xe cách đó không xa , đồng thời không ngừng lớn tiếng la lên.

“Tránh ra, mau tránh ra a…”

Với sự điều khiển của phu xe, chiếc xe ngựa kia đến đi đến, chỗ nào cũng là người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa.

Tiếng hét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh của mặt đất không ngừng lien tiếp, rất hỗn loạn.

Những loại trái cây, hoa qủa đều bị bay tứ tung, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hồi phục lại tinh thần.

Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia rất gần mình, Đồng Nhạc Nhạc liền xoay người lùi về phía sau dòng người bốn phía, để đề phòng chiếc xe ngựa kia sẽ đâm mình ngã.

Ai ngờ được chuyện này lại xảy ra trên con đường vốn đông đúc, náo nhiệt này.

Mọi người nhìn thấy chiếc xe ngựa lao như điên như vậy, ai nấy đều vội vàng chạy, thét lên đến chói tai.

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang tránh né, không biết có ai đó bỗng đụng phải nàng một cái.
Ngay lập tức, thân thể nghiêng ngả một lúc, cuối cùng không ngừng sợ hãi, té ngã trên mặt đất.

Cái mông ê ẩm khiến Đồng Nhạc Nhạc không chịu được mày nhíu chặt.

Nhưng, nhưng không chờ nàng kịp suy nghĩ cái khác thì từ xa, một đoàn ngựa chạy đến rất gần nàng, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến nỗi hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi gì liền đứng lên hét lớn.

“A, hoàng thượng, cứu ta…”

Lời nói của Đồng Nhạc Nhạc là xuất phát từ tiềm thức, suy đoán.

Dù sao, mỗi lần nàng xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Huyền Lăng Thương.

Hiện tại, trong thời gian này Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, sau đó nàng chỉ cảm thấy trước mặt mình là một bong dáng màu tím nhanh chóng chạy tới.

Ngay lập tức, cả người nàng liền bị ôm vào một khối lồng ngực rộng rãi, chắc chắn.

Cùng với trời đất nghiêng ngả một hồi, Đồng Nhạc Nhạc thấy đầu óc mình nhất thơi có chút trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, phảng phất gần một thế kỉ lâu dài, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ hồi phục lại được tinh thần của mình.

Nàng chỉ cảm thấy, nàng được ôm trong một lồng ngực rất ấm áp.

Chun mũi ngủi thấy được, đây là mùi hương nhạt nhoà của Long Tiên Hương…

Dường như cho người ta ngửi thấy là rất uất ức…

Dần Dần, Đồng Nhạc Nhạc tâm trí đang sợ hãi, rối loạn từ từ hồi phục lại.

Vì được ôm trong lồng ngực quen thuộc cùng với mùi hương cũng rất quen thuộc, cho dù nàng không ngẩng đầu, nàng cũng người ôm nàng chính là ai, ở chỗ nào.

Chính là Huyền Lăng Thương!

Cho dù nàng ở đâu, chỉ cần nàng có chuyện gì thì hắn giống một thần linh, xuất hiện để cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khẽ rung lên một cái, ngay lập tức, đôi mắt nhung nẹ nhàng mở ra, nhìn đến gương mặt tuấn mĩ, mê hoặc của nam nhân trên đỉnh đầu kia.

Lại thấy được giờ phút này sắc mặt của nam nhân tuấn mĩ kia đang tái nhợt, trên mặt không che dấu chút nào sự lo lắng và căng thẳng.

Liền khiến Đồng Nhạc Nhạc trong một cảm giác cảm động nhanh chóng dâng trào trong lòng.

Nam nhân này đúng là vì nàng mà căng thẳng như thế…

Hiện tại, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang rung động.

Huyền Lăng Thương trong lúc này chỉ gắt gao, ra sức ôm chặt người nhỏ bé này vào lòng.

Nhớ lại hồi nãy vừa mạo hiểm kia, trong hắn bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Nghĩ đến mới vừa nãy, người nhỏ nhắn này đã sắp bị con ngựa đạp, Huyền Lăng Thương chỉ thấy tâm can mình như thắt lại, mơ hồ giống như bị hang vạn cây kim đâm vào tim.

Cũng may là nàng không có chuyện gì…

Bằng không, hắn cũng không dám tưởng tượng thêm nữa , mất đi nàng, trong lòng hắn cuối cùng sẽ đau khổ như thế nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK