Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Cố Duy Nhất không khỏi bắt đầu nhàm chán.

Mặc dù, trước kia nàng cũng là một siêu cấp hủ nữ.

Nhưng cũng cảm thấy rằng, có được dung mạo xinh đẹp tuấn tú, nếu không đi làm kĩ nam, thật sự là quá đáng tiếc.

Chỉ có điều hiện nay, thấy nam nhân tuấn tú trước mặt này lại ở chung một chỗ với một nam nhân khác, Cố Duy Nhất bỗng có cảm giác không được tự nhiên !!!

Trong lúc nàng còn mải mê suy nghĩ, bên ngoài phòng ngủ đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.

"Hoàng thượng giá lâm "

Đến triều đại này đã hơn một tháng, thực sự mà nói, Cố Duy Nhất vẫn chưa thích ứng được với âm thanh chói tai này. Mỗi lần nghe thấy là y như rằng nàng cả người nổi da gà.

Chỉ có điều, mặc dù không chịu được giọng nói lanh lảnh ấy, nhưng là biết Độc Cô Ngạo Phong sẽ đến đây, nàng liền lập tức từ trên giường nhảy xuống, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa .

Sau một tháng tu dưỡng, vết thương trên người nàng đã sớm khỏi hẳn.

Chỉ là ngự y thấy nàng thân thể vẫn còn yếu ớt nên để cho nàng nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày.

Mà nha đầu Cúc Vận hầu hạ nàng cũng thế, luôn sợ hãi nàng thân thể chưa được khỏe , luôn bắt nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Tức chết nàng mà. Vốn là người hiếu động, bắt nàng mỗi ngày đều nằm trên giường, làm sao mà nàng chịu nổi !!!

Vì vậy, biết được Độc Cô Ngạo Phong đến đây, trong lòng nàng đương nhiên là vui vẻ rồi. Không suy nghĩ nhiều nàng liền lập tức từ phòng ngủ xông ra ngoài.

Mà lại quên, ngay cả giầy còn chưa có mang đấy!

Cúc Vận đang hầu hạ nàng thấy vậy liền vội vội vàng vàng cầm lấy giầy đuổi theo.

"Quận chúa, người còn không có đi giày đâu! Quận chúa. . ."

Chỉ có điều Nhất Nhất làm sao nghe được những câu này! ?

Giờ phút này nàng còn đang bận vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài, chỉ mong sớm một chút nhìn thấy người trong lòng tâm tâm niệm niệm

Phải biết rằng, trong khoảng thời gian nàng nghỉ ngơi, nam nhân đó cũng chỉ đến thăm nàng có mấy lần.

Sau này nàng từ trong miệng người khác mà biết được, hắn gần đây thật sự là có việc gấp, cho nên mới không có thời gian tới gặp nàng.

Bây giờ hắn khó lắm mới có thời gian đến đây, Cố Duy Nhất đương nhiên vui vẻ.

Trong lúc còn đang cao hứng vội vàng lao ra cửa, ngay cả bậc cửa dưới chân kia cũng không nhìn thấy.

Kết quả là, bi kịch xảy ra !!!!

Chỉ cảm thấy chân bị đập mạnh một cái, cả người cứng đờ lao xuống. Mà dưới đất lại là mặt sàn lát đá xanh lạnh như băng...

AAAAAA!!!!!!!!!!!

Thấy mình sắp đập vào sàn nhà cứng rắn, Cố Duy Nhất sợ đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Biết bản thân tránh không khỏi kiếp này, đôi mắt sợ hãi nhắm tít lại, chờ đợi đau đớn xảy đến.

Nhưng mà, tại sao lại không đau??? Mà bản thân hình như lại được rơi vào một khoảng mềm mại.

Chun mũi ngửi ngửi, mùi hương này quái lạ quen thuộc, là mùi hương bạc hà thoang thoảng, vô cùng dễ ngửi, ách…???

Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không khỏi từ từ mở mắt nhìn lên.

Mà khi nhìn thấy người đang đỡ mình kia, đôi mắt vốn đang tràn đầy nghi hoặc lập tức trợn lên một cái, vô cùng khiếp sợ.

Thiên địa ơi, nàng ngã vào chỗ nào không ngã, lại đi ngã vào lòng Độc Cô Ngạo Phong! ! !

Hắn hôm nay mặc một chiếc mãng bào màu đen, ở ống tay áo và cổ áo thêu những đóa Tường Vân bằng kim tuyến, lưng thắt Kim Yêu Đái, tất cả phác họa vô cùng tinh tế dáng người rắn rỏi của hắn.

Đầu đội Kim Quan, tóc đen như mun khắc họa gương mặt kia càng thêm sinh động.

Mi sắc như đao, mũi thẳng môi mọng, cằm cương nghị hoàn mỹ.

Mỗi một chỗ đều hoàn hảo không tỳ vết,!

Mà thu hút ánh nhìn của người khác nhất, chính là đôi đồng mâu hổ phách.

Đôi mắt ấy có lúc giống như hồ nước mùa thu, sóng nước lăn tăn, câu hồn đoạt phách.

Mà có lúc, mắt sắc như dao, dấu diếm sắc bén, khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền không dời mắt nổi.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi nhảy lên một cái, giống như mặt hồ nước đang yên lặng bỗng bị một khối đá nhỏ đánh tan, kích thích tầng tầng rung động . . .

Đôi mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong, càng thẹn thùng pha lẫn xấu hổ, mang theo cả sự si mê mà ngay cả chính bản thân mình cũng không biết. . .

Đối với ánh mắt si mê của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong cũng chỉ lẳng lặng ôm nàng trong lòng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm mắt đôi long lanh ngập nước, một tấc cũng không dời.

Chỉ thấy, đôi mắt kia, xinh đẹp như vậy, hắc bạch phân minh. Giống như mã não thượng đẳng long lanh dưới ánh mặt trời. Lại giống như dòng suối sạch sẽ nhất thế gian, rửa sạch tất cả những ô uế, bẩn thỉu. . .

Hơn nữa, đôi mắt ấy, lại quen thuộc như vậy. . .

Thấy đôi mắt này, trong đầu Độc Cô Ngạo Phong không khỏi xuất hiện một gương mặt quen thuộc….

Nhạc nhi. . .

Trong lòng thấp tiếng gọi . . .

Nếu như người trong lòng bây giờ là Nhạc nhi , thật là tốt biết bao . . .

Chỉ tiếc. . .

Nghĩ tới đây, trái tim Độc Cô Ngạo Phong không khỏi thắt lại một cái, mơ hồ co rút đến đau đớn không chịu được.

Gương mặt tuấn tú không khỏi nhuốm vài phần đau thương.

Cố Duy Nhất vốn đang si ngốc nhìn Độc Cô Ngạo Phong, đột nhiên cảm thấy nam nhân kia bỗng dưng đau khổ, trong lòng đầu tiên là giật mình, sau đó tràn đầy nghi hoặc.

Không biết tại sao, nam nhân này rõ ràng đang nhìn nàng, lại khiến nàng có cảm giác như đang nhìn một ai đó, cảm giác … vô cùng quái dị.

Còn nữa hắn đang yên đang lành đột nhiên lại đau buồn, vì sao lại thương tâm, vì sao lại khổ sở đây! ?

Không biết tại sao, khi thấy nét đau buồn trên gương mặt kia, Cố Duy Nhất liền rất muốn đưa tay xóa tan mọi phiền não đó .

Bởi vì, thấy bộ dáng khổ sở của hắn, trong lòng nàng cũng đau khổ không kém.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé của nàng đã vô ý thức mà vuốt nhẹ lên gương mặt nam nhân. Hé mở làn môi hồng, không hề suy nghĩ mà thốt ra.

"Ngươi đừng đau khổ có được không! ?"

Cố Duy Nhất vừa nói, tay liền nhẹ nhàng xoa dịu những nếp nhăn trên trán.

Nghe được những lời này, lại thấy hành động của nàng, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi chấn động mãnh liệt, gương mặt tuấn tú bỗng dưng ngây dại.

Chỉ có điều, hắn liền nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Gương mặt tuấn tú nhanh trở lại vẻ lạnh lùng vốn có.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi, chân mày Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhíu lại một cái, nét mặt thập phần không vui.

"Ngươi vừa rồi vì sao chạy nhanh như vậy! ? Chẳng lẽ không biết sức khỏe vừa mới hồi phục hay sao ! ? Nếu như ngã sấp xuống lại bị thương thì phải làm sao bây giờ ????

Nam nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, chỉ là trong giọng nói không che dấu chút nào sự không vui.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất không khỏi le lưỡi, chột dạ xin lỗi.

Nam nhân này đang dạy dỗ mình, chính là đang quan tâm mình đấy!!!

Cố Duy Nhất trong lòng vừa vui mừng, lại vừa tự trách.

"Thật xin lỗi phụ hoàng, Duy Nhất đã khiến phụ hoàng lo lắng rồi, nhưng mà, phụ hoàng đã lâu cũng không đến xem Duy Nhất một cái, Duy Nhất thật sự là rất nhớ phụ hoàng a. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng nói hết những tâm tư trong lòng.

Nàng cho tới bây giờ đều không phải người luôn che dấu ý nghĩ của mình, nên hiển nhiên là không thấy câu nói trên có điều gì kì quái.

hơn nữa nàng hiện tại cũng mới chỉ mười hai mười ba tuổi thôi, trong mắt người khác cũng chỉ là một đứa trẻ thôi đấy…

Cho nên, nàng đương nhiên là nghĩ gì nói nấy rồi.

Hơn nữa, những gì nàng nói đều là sự thật, nàng thật sự rất nhớ nam nhân này nha. . .

Cố Duy Nhất từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, từ nhỏ đã được ông ngoại nuôi dưỡng. Ở trên thế giới này, trừ ông ngoại đối tốt với nàng ra, chẳng còn ai đối tốt với nàng như thế cả.

Thế mà bây giờ, nàng tự nhiên lại xuyên đến một triều đại không có thật trong lịch sử, lại gặp được một nam nhân đối tốt với mình như vậy, trong lòng không khỏi động tâm.

Mặc dù nam nhân này cả ngày lạnh lùng, nhưng nàng biết, hắn thực sự là rất quan tâm nàng.

Hơn nữa, không biết tại sao, mỗi một lần nhìn thấy hắn, nàng đều không tự chủ được mà muốn ỷ lại, làm nũng.

Không thấy hắn, nàng cả ngày giống như người mất hồn. Bây giờ thấy rồi lại khiến nàng hoan hỉ không thôi.

Cảm giác này, chắc là yêu mến đi! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất trong lòng không khỏi thỏa mãn. Đôi mắt nhìn về phía nam nhân thẹn thùng xen lẫn xấu hổ, bộ dáng giống một tiểu cô nương e ấp mối tình đầu!!!

Chỉ tiếc, da mặt nàng quá mức ngăm đen khiến người khác không thấy được sắc mặt nàng bây giờ, chỉ thấy được một đôi mắt đen lung liếng, linh khí bức người mà thôi.

Nghe Cố Duy Nhất nói, lại thấy đôi mắt đen sống động, những gì không vui trong lòng Độc Cô Ngạo Phong lập tức không còn sót lại chút gì .

"Lần sau không được viện cớ này nữa!"

Nam nhân mở miệng, lời ít mà ý nhiều.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất lập tức hé miệng cười một tiếng, lập tức giơ tay nhỏ bé, vừa nói vừa đáp.

"Tuân mệnh!"

Có lẽ, là bị dáng vẻ tinh quái của Cố Duy Nhất chọc cười, vốn dĩ nam nhân gương mặt lạnh lùng không khỏi nhếch khóe miệng một cái, nhẹ nhàng cong lên.

Nụ cười kia, rất nhẹ, rất nhẹ, cơ hồ không thể nhìn thấy, nhưng làm sao có thể qua được mắt nàng đây!!!

Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng không khỏi sung sướng.

Nàng biết nam nhân này cũng đã một tháng mà đây mới là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười đấy!

Mặc dù, nụ cười rất nhẹ , nhưng cũng đủ khiến nàng kinh ngạc trong lòng.

Đôi mắt nàng nhìn về phía nam nhân ngơ ngác, ngây người…

Thấy dáng vẻ này, mày kiếm của Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, môi mỏng khẽ nhếch, mở miệng hỏi.

"Làm sao vậy! ?"

"Phụ hoàng, kỳ thật, lúc người cười rộ lên thật sự rất đẹp! Người nên cười nhiều vào!"

Thấy Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy nghi hoặc, Cố Duy Nhất thành thực đáp.

Nghe vậy, đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi sửng sốt.

Hắn, vừa rồi… có cười sao! ?

Trong lòng đầy nghi hoặc .

Rốt cuộc, đã bao lâu rồi hắn không cười! ?

Kể từ khi, nàng rời đi thì phải. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi tiếc nuối thở dài.

Cố Duy Nhất tuy không biết tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, nhưng cũng cảm giác được, nam nhân trước mắt này hình như có tâm sự gì đó nên mới khiến hắn một mực không vui như vậy.

Hắn ngoài miệng không nói, trên mặt cũng lạnh lùng, có lẽ là để che dấu nỗi buồn kia đi ?????

Nghĩ tới đây, chân mày Cố Duy Nhất không khỏi đi theo nhẹ nhàng cau lại một cái, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong chất chứa vài phần đau lòng mà ngay cả chính bản thân cũng không biết. . .

Độc Cô Ngạo Phong vốn đang ưu tư nhưng khi chạm phải ảnh mắt tràn đầy đau lòng của Cố Duy Nhất, khuôn mặt tuấn tú lập tức sửng sốt.

Nàng, là đang đau lòng hắn sao. . . ! ?

Chẳng phải nàng cái gì cũng không biết sao! ?

Vì sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy! ?

Trong lúc Độc Cô Ngạo Phong trong lòng còn đang nghi hoặc, Cúc Vận đã đuổi tới nơi.

"Quận chúa, người mang giày vào đi ạ!"

Cúc Vận đang nói liền nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đang đứng ở cửa, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau đó há hốc miệng; khác một trời một vực so với bộ dáng vừa rồi. Vừa nãy lớn tiếng không ra thể thống gì, bây giờ thì sợ đến chảy mồ hôi lạnh, vội ‘bùm’ một tiếng quỳ rạp xuống đất .

"Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ thất lễ !"

Cúc Vận mở miệng, gương mặt thanh tú tái nhợt hoảng sợ.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Cố Duy Nhất thực sự cũng không đành lòng .

Dù sao, cả một tháng này, Cúc Vận vẫn luôn hết lòng hết dạ hầu hạ mình, nàng thật cũng không nhẫn tâm nhìn Cúc Vận sợ hãi như thế.

Thấy vậy, Cố Duy Nhất lập tức hé mở làn môi hồng, khẽ nói với Độc Cô Ngạo Phong.

"Phụ hoàng, đều là Duy Nhất không tốt, chỉ vì muốn gặp phụ hoàng quá nên quên đi giày, người đừng tức giận có được không."

Thấy Cố Duy Nhất nói vậy, Cúc Vận còn đang quỳ rạp dưới đất không khỏi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn phía Cố Duy Nhất tràn đầy cảm kích.

Dù sao, ở trong hoàng cung này, mạng nô tài là thứ không đáng tiền nhất.

Thiếu nữ trước mắt này, mặc dù xuất thân không tốt, nhưng bây giờ cũng đã là Quận chúa, được muôn vàn sủng ái của hoàng thượng, ấy thế mà lại ra mặt giúp nàng.

Phải biết rằng, những người hầu như nàng chỉ cần được đối xử tử tế cũng là khó lắm rồi, thế mà bây giờ lại còn có người thay nàng cầu xin, quả thực là khiến nàng vô cùng cảm kích.

Trong lúc Cúc Vận còn đang động lòng, Độc Cô Ngạo Phong nghe thấy Cố Duy Nhất nói, lại thấy ý cầu khẩn của nàng, đồng mâu thâm thúy nhẹ nhàng lóe lên một cái, nhạt nhòa nói.

"Hãy bình thân!"

"Tạ Hoàng thượng!"

Cúc Vận nghe vậy, lập tức quỳ xuống tạ ơn, rồi mới từ từ đứng lên.

"Quận chúa, nô tỳ giúp người mang giầy ạ! ? Trên mặt đất rất lạnh, cẩn thận phong hàn."

Cúc Vận mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất vô cùng lo lắng.

Nghe được những lời này, Cố Duy Nhất cũng là hé miệng cười một tiếng, đáp.

" Ngươi nói cứ như ta là búp bê không bằng, ta nào có kiêu căng như vậy, đến, để ta tự mình mang là tốt rồi!"

Vừa nói dứt lời, Cố Duy Nhất liền lập tức cầm lấy giầy trên tay Cúc Vận rồi tự mình mang vào.

Cũng không biết, Độc Cô Ngạo Phong đứng ở bên cạnh nhìn thấy hành động này của nàng, mày kiếm khẽ nhăn lại một cái.

Mà điều này, Cố Duy Nhất đương nhiên không biết.

Sau khi mang giày, Cố Duy Nhất liền vỗ tay mấy cái, sau đó cười nói với Độc Cô Ngạo Phong.

"Phụ hoàng, hôm nay sao người lại có thời gian đến tìm Duy Nhất vậy ! ? Gần đây người chẳng phải bận rất nhiều việc hay sao?”

Thấy Cố Duy Nhất hỏi vậy, đồng mâu của Độc Cô Ngạo Phong chỉ nhẹ nhàng lóe lên một cái, ánh mắt lập tức quét một vòng, cuối cùng liền rơi vào đôi mắt long lanh trước mặt.

Hé mở bạc môi, chỉ nhẹ nhàng đáp.

"Như thế nào, phụ hoàng đến đây, ngươi chẳng lẽ không vui hay sao? ?”

"Vui chứ, tất nhiên là vui rồi, Duy Nhất chỉ mong phụ hoàng ngày nào cũng đến thăm Nhất Nhất thôi!"

Thấy Độc Cô Ngạo Phong hỏi vậy, cơ hồ không cần nghĩ ngợi, Cố Duy Nhất liền mở miệng kích động nói.

Bởi vì, nàng sợ hãi, nam nhân trước mắt này tưởng rằng nàng không thích mà không đến thăm nàng nữa, như vậy về sau nàng phải làm sao bây giờ! ?

Trong lúc Cố Duy Nhất còn mải mê suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong bên cạnh khi nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng không khỏi nhảy lên một cái.

Gương mặt rạng rỡ bừng sáng, vô cùng sung sướng.

"Vậy sau này, phụ hoàng bớt một chút thời gian tới thăm ngươi, nhé!"

"Thật tốt quá, phụ hoàng. Người nói lời phải giữ lời nha! Phụ hoàng chính là vua của một nước, phải nhất ngôn cửu đỉnh !"

Nghe Cố Duy Nhất nói giống như sợ hãi mình nói dối nàng, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi bật cười

Tiếng cười trầm thấp từ tính chậm rãi, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại khiến Cố Duy Nhất lần nữa bị mê hoặc.

Nam nhân này trước đây luôn lạnh lùng, lúc nào cũng trưng ra một khuôn mặt lanh tanh. Mặc dù có đẹp thật đấy nhưng lại xa xôi giống như vần trăng sáng vằng vặc, chỉ có thể nhìn không thể chạm tới, càng không thể khinh nhờn.

ấy thế mà, bây giờ hắn lại cười !!!

Hơn nữa, lại còn cười rộ lên, thật đẹp không gì sánh bằng!

Giống như hoa đào xinh đẹp, đua nhau nở rộ.

Lại giống như Huyền Băng vạn năm, khi ánh mặt trời chiếu xuống từ từ hòa tan, nước băng xuyên qua kia ánh vàng rực rỡ tỏa ra ánh hào quang, đẹp đến chói mắt.

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất lại rung động lần nữa.

Nam nhân này, lúc cười lên là đẹp mắt nhất!

Chỉ mong nàng cả đời đều có thể thấy hắn cười như vậy, chỉ thế thôi, nàng cũng cảm thấy mãn ngyện rồi.. . .

Khi Cố Duy còn đang mải mê suy nghĩ, Hắc Phong ở bên ngoài vừa mới đi vào liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Độc Cô Ngạo Phong, trong lòng lập tức kinh ngạc.

Hắn đi theo chủ nhân đã bốn năm, thực sự chưa bao giờ thấy chủ nhân cười…

Thế mà bay giờ, chủ nhân hắn lại cười cơ đấy! ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK