Cho tới nay, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tiểu thái giám này, dáng vẻ cũng rất hiểu biết, lại không nghĩ tới, hắn còn có vài phần thông minh như vậy .
Đặc biệt hiện tại, lại được người khác khích lệ, tiểu thái giám này, lại không hề kiêu ngạo tự phụ, thật sự hiếm có . . .
Trong lòng nhớ lại, ánh mắt của Huyền Lăng Thương nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm vài phần tán thưởng.
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không biết. Giờ phút này, nàng chỉ là chăm chú nhìn câu đố giắt trên đèn lồng , sau đó cùng nhau phán đoán với Huyền Lăng Phong bọn họ.
"Nhất tinh tinh, nhất điểm điểm, tẩu đại lộ, toản tiểu động.(Những chấm nhỏ, bé tí xíu, đi đường lớn, đục lỗ nhỏ.)
"Đáp án là con kiến!"
"Tiểu cô nương, dạ nạp lương, đái đăng lung, thiểm thiểm lượng." (Tiểu cô nương, dêm hóng mát, mang đèn lồng, lập lòe sáng ).
"Ừ, đó là con đom đóm!"
"Tứ quý thường thanh bất phạ hạn, thần tiên thủ chưởng trường mãn thứ." (Bốn mùa xanh tươi không sợ hạn, bàn tay Thần Tiên vươn lên trời).
"Tiên Nhân Chưởng!" ( Một loại cây xương rồng to, có khi cao đến chục mét)
"Mông tại bị tử lý văn xú thí."(Trùm kín trong chăn ngửi rắm thối.)
"Tự làm tự chịu." ( thì đúng là tự ngửi mà =)))))) )
"Tri chu tinh chức võng." ( con nhện nhả tơ đan lưới)
"Tự tư tự lợi!" ("Vì tư lợi!" - Câu đố phân tích: con nhện tinh nhả ra chính là ti ( tơ), chính mình phun tơ đan mạng nhện cho chính mình , chính là muốn bắt được đồ ăn ngon lành, tất cả đều là vì lợi ích bản thân ."Ti" cùng "Tư" có cách phát âm giống nhau nên đáp án: Tự tư tự lợi (vì tư lợi).
Cùng với Đồng Nhạc Nhạc từ từ mở ra các câu đố hết cái nọ đến cái kia, dần dần , càng là hấp dẫn không ít già trẻ nam nữ đến đây giải câu đố .
Mọi người chứng kiến Đồng Nhạc Nhạc lại lợi hại như vậy, không cần bao lâu liền có thể đoán được đáp án, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là từ kinh ngạc đến tán thưởng khen ngợi.
Ngay lập tức, trên mặt hồ Thái Tử, tiếng thét to , tiếng vỗ tay càng là liên tiếp không ngừng, rất náo nhiệt.
Mà Đồng Nhạc Nhạc trở thành tiêu điểm của mọi người . Cuối cùng nàng cảm thấy gì đó, mới phát hiện tất cả mọi người đang xúm xít vây quanh ở bên người nàng, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là không che dấu chút nào sự tán thưởng.
Ngay lập tức, trên mặt không khỏi ngượng ngập, rõ ràng là có hơi xấu hổ.
Từ nhỏ, nàng liền thích xem bộ sách về câu đố linh tinh các loại, sau đó lại sử dụng đầu óc đoán được. Cho nên những câu đố này đối với nàng mà nói, căn bản là một chuyện cỏn con mà thôi.
Chỉ là hiện tại, nhìn mình trở thành tiêu điểm của mọi người, trong ánh mắt mọi người nhìn nàng lại có sự ham thích, tán thưởng như thế, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vừa là ngượng ngùng, vừa là tự hào.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi rơi vào trên người Huyền Lăng Thương đang đứng ở trước người nàng.
Không ngờ được, lại đối diện với một đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên một cái.Không biết từ khi nào, ánh mắt của nam nhân trước mắt này liền rơi trên người của nàng.
Nhận thấy trong ánh mắt nam nhân nhìn nàng đang thấp thoáng lộ ra nụ cười và sự tán thưởng, khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Cảm giác đó, thật giống như là đứa bé có được thành tích tốt, chiếm được sự tán thưởng khen ngợi của người lớn . . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng thầm, đột nhiên, một đạo âm thanh hơi già nua, liền vang lên giữa những tiếng thét to và những tràng vỗ tay.
"Không nghĩ tới vị Tiểu công tử này, tuổi còn trẻ, lại thông minh như thế , đã đoán được những câu đố mà lão phu phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra. Mọi người hiện tại cũng thấy được, đại hội câu đố lần này đây , người đoán ra nhiều nhất chính là vị Tiểu công tử trước mắt này. Cho nên, người đoạt giải đại hội câu đố lần này đây, chính là vị Tiểu công tử này!"
Người đang nói chuyện, chính là một ông lão tuổi quá lục tuần. Nghe ông lão nói, Đồng Nhạc Nhạc mới biết được, lần đại hội đèn đố chữ chính là do ông lão này tổ chức.
Trong lòng đang kinh ngạc , nàng liền thấy mọi người bốn phía, sau khi nghe được lời ông lão nói, lại lần nữa ra sức vỗ tay.
Lại thấy ông lão này, sau khi nói xong những lời thế này lại vỗ vỗ tay. Tức thì có một nam nhân mặc trang phục gia nhân liền nâng một khay phủ vải đỏ đi ra.
Lập tức, ở trong đám người không khỏi bắt đầu ồn ào kích động.
Bởi vì, bên trên cái khay này, đang đặt, chính là mười thỏi bạc trắng bóng.
Mỗi một thỏi bạc đều là mười lượng, nên mười thỏi bạc này tổng cộng là một trăm lượng bạc!
"Vị Tiểu công tử nếu đoán ra nhiều câu đố nhất của lão phu , như vậy, một trăm lượng bạc này chính là lão phu thưởng Tiểu công tử , mong rằng Tiểu công tử cười cười nhận lấy!"
Nghe được lời ông lão nói, Đồng Nhạc Nhạc mở to đôi mắt, không khỏi lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, trên mặt đều là dáng vẻ không dám tin.
Dù sao, tuy nói nàng biết lần đại hội giải câu đố này, người đoạt giải sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Nhưng không nghĩ tới, lại là một trăm lượng bạc trắng bóng a!
Nghĩ đến, nàng hiện tại tuy là Nhất Đẳng Thái Giám, mỗi tháng bổng lộc cũng là một trăm lượng, nhưng bởi vì chuyện lần trước đánh Huyền Lăng Phong làm bị phạt một năm. Cho nên, trên người nàng, ngoại trừ lần trước Huyền Lăng Thương thưởng một trăm lượng bạc ra thì không có khoản nào khác.
Hiện nay, nhìn thấy một trăm lượng bạc trắng bóng này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy như của kiếm được từ trên trời rơi xuống. Ngay lập tức, nàng có hơi không phản ứng kịp.
Sửng sốt rất lâu, Đồng Nhạc Nhạc mới phục hồi tinh thần lại, hé mở làn môi hồng, mở miệng hỏi.
"Lão gia gia, cái...này, thật sự là cho ta sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, giọng điệu tràn đầy vẻ không dám tin.
Có lẽ là nghe được cách xưng hô của Đồng Nhạc Nhạc đối với chính mình , gương mặt ông lão liền rạng rỡ, tràn đầy hoan hỉ.
Lão vừa vuốt cái cằm nhẵn nhụi, vừa mở miệng cười nói.
"Ha hả, đó là tự nhiên. Lão phu hàng năm đều tổ chức đại hội giải câu đố ở hồ Thái Tử , lại chưa từng có người giống như Tiểu công tử ngươi vậy, giải đúng nhiều như vậy. Tiểu công tử thông ming, thật sự khiến lão phu kính nể a!"
Nghe được ông lão khen không dứt miệng đối với chính mình , Đồng Nhạc Nhạc vừa là ngượng ngùng, vừa là xấu hổ.
Dù sao, ở trước mắt bao người, được người như thế tán dương, vẫn là lần đầu tiên đây!
Kết quả là, trên hai gò má trắng nõn hiếm thấy kia của Đồng Nhạc Nhạc , không khỏi xuất hiện màu đỏ bừng thẹn thùng. Ngay lập tức, khiến cho nàng nhìn qua, tăng thêm nhan sắc.
Cũng khiến cho mọi người xung quanh nhìn , thì ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là kinh ngạc không thôi.
Thỉnh thoảng, còn nữa rất nhiều tiểu cô nương chưa lập gia đình liền len lén nhìn Đồng Nhạc Nhạc, sau đó rỉ tai thì thầm, thẹn thùng liên tục.
Người nào lớn mật một chút, càng là thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình đối với Đồng Nhạc Nhạc!
Đối với việc mọi người bốn phía có được vẻ kinh ngạc như thế, dùng ánh mắt mạnh dạn nhìn Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong ở một bên thấy thế thì trong lòng vừa là tự hào, lại có điểm không thích thú gì.
Tự hào chính là, tiểu thái giám này, tuyệt sắc như thế , lại thật thông minh, mới đáng giá để hắn thích.
Chỉ là, nhìn thấy những người khác lại dùng ánh mắt lớn mật như thế để nhìn tiểu thái giám này, Huyền Lăng Phong cuối cùng cảm giác không thích thú gì, hình như điều đó có hại cho chính mình.
Khiến hắn có loại ý nghĩ muốn đem giấu tiểu thái giám này đi!
Đối với việc Huyền Lăng Phong không thích thú gì, thì Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên , ánh mắt của hắn cũng một mực gắt gao rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Ở trong hắc mâu hình lá răm kia, ngoại trừ nụ cười thấp thoáng ra thì còn có thêm sự tán thưởng nữa.
Không nghĩ tới, tiểu nữ tử này, lại thông minh như thế. Chỉ là, tại sao nàng lại nữ giả trang nam để lẫn vào bên trong hoàng cung đây! ?
Nếu như những người khác như thế, hắn khẳng định sẽ hoài nghi người này có mục đích khác. Trà trộn vào hoàng cung, khẳng định là có ý đồ bất lợi đối với Hoàng thượng.
Chỉ là. . .
Nhìn thấy người nhỏ bé trước mắt này tràn ngập linh khí .
Coi như trên người nàng chỉ là mặc một chiếc cẩm bào trắng thanh lịch, lại vẫn không che dấu nổi sự đoan trang bẩm sinh của nàng.
Một đôi mắt to hắc bạch phân minh kia, càng là trong suốt vô cùng.
Nàng đơn thuần, ngây thơ như thế, mê người như thế, thử hỏi làm thế nào lại là người có mưu mô trong lòng! ?
Chỉ là, tại sao nàng như một nữ nhân đơn thuần nhu nhược, lại dám nữ giả trang nam trang trà trộn vào hoàng cung, thật sự khiến cho người ta tò mò.
Chỉ là, càng là như thế, Lan Lăng Thiệu Giác liền cảm giác được, tiểu nữ tử này càng là thần bí, trên người nàng che giấu những bí mật, khiến hắn càng có ý nghĩ muốn khai quật . . .
Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong và Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không hề biết. Giờ phút này, nhìn thấy trước mắt một trăm lượng bạc trắng bóng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, càng là mừng thầm không thôi.
Một trăm lượng bạc a! Nhiều tiền như vậy, trời ạ, hiện tại nàng thật sự quá hạnh phúc !
Nghĩ tới đây, một đôi mắt to hắc bạch phân minh kia của Đồng Nhạc Nhạc , lập tức cười đến tít lại. Rồi sau đó đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhìn sang Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh.
Không biết tại sao, giờ phút này nàng có tâm tình hoan hỉ , thì đầu tiên là muốn chia xẻ với Huyền Lăng Thương .
Không biết, hắn thấy nàng được nhiều bạc như vậy, thì có thể cũng cảm thấy vui mừng với nàng hay không đây! ?
Trong lòng nghĩ thế, đến lúc Đồng Nhạc Nhạc quay đầu, vừa đối diện huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia của Huyền Lăng Thương, nhìn thấy trong mắt nam nhân lóe ra niềm vui thấp thoáng, trong lòng không khỏi rung lên một cái.
Huyền Lăng Thương hắn, hiện tại là đang cười sao! ?
Hắn, cũng là đang cảm thấy tự hào, và vui mừng vì chính mình sao! ?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cong lên một cái. Nụ cười kia, phảng phất như ánh sáng mặt trời soi xuống Tuyết Sơn, đẹp đến làm cho người ta không rời mắt nổi. . .
Nhìn thấy người nhỏ bé trước mắt , nụ cười lấp lánh trên mặt kia, khiến Huyền Lăng Thương nhìn mà ở trong huyết mâu động lòng người, không khỏi xẹt qua một vẻ kinh ngạc lộ rõ.
Trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy người nhỏ nhắn này, hắn chỉ cảm thấy người nhỏ nhắn này có được được một đôi mắt giống như ánh mắt của con tiểu điêu nhi kia.
Lại thêm bản thân thường xuyên hiện ra khí chất giống như con tiểu điêu nhi của hắn. Cho nên, hắn phong cho Đồng Nhạc Nhạc làm Nhất Đẳng Thái Giám, hầu hạ ở bên cạnh mình.
Chỉ là, càng là tiếp xúc với tiểu thái giám này , hắn càng thấy được cảm giác tiểu thái giám này không giống người thường!
Tiểu thái giám này, không có kiểu nịnh bợ như những người khác trong cung, lục đục với nhau, đầy bụng tâm cơ.
Tiểu thái giám này, giống như là một tờ giấy trắng đơn thuần.
Cười chính là cười, tức giận chính là tức giận.
Có đôi khi lại mang theo một chút nghịch ngợm và xảo quyệt, đặc biệt là vào lúc chọc ghẹo người khác, giống như là con tiểu điêu nhi dễ thương ngày trước.
Mỗi lần thấy hắn đơn thuần trong suốt như thế , Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy, tất cả phiền não quốc gia đại sự, đều sẽ tan đi dường như mây khói. Tâm tình, cũng bị bắt đầu sung sướng theo.
Cho dù là, cả ngày, hắn cũng không có nói một câu nào với tiểu thái giám này , chỉ là một cái ngoái đầu nhìn lại, thấy tiểu thái giám này đứng ở phía sau hắn, hắn liền cảm giác được trong lòng bình an. . .
Đây là một loại cảm giác phi thường kỳ quái.
Sống hai mươi lăm năm, Huyền Lăng Thương có lẽ lần đầu tiên gặp phải.
Chỉ cần tiểu thái giám này ở bên cạnh hắn, hắn liền cảm giác được trong lòng ấm áp.
Tiểu thái giám này, giống như là một luồng ánh mặt trời ấm áp, êm dịu chiếu vào trong đầu của hắn.
Trước kia, hắn chỉ cảm thấy tiểu thái giám này linh khí bức người. Giờ phút này, hắn mới phát hiện, tiểu thái giám này, thì ra là thông minh như thế , thật sự làm cho người ta kinh ngạcXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK