Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu như đang có một âm thanh không ngừng thúc giục nàng rằng cho dù có gian nan, vất vả thì cũng tuyệt đồi không được ngừng tìm kiếm.

Dương đôi mắt tràn đầy lo lắng, nàng gắt gao tìm kiếm xung quanh. Nàng chỉ biết hiện tại vị trí bản thân đang đứng là ở trên phố lớn Kinh Thành.

Đường phố ở Kinh Thành bốn phía rộng lớn, khách sạn, tửu quán, phường lụa nhiều không kể xiết.

Đưa đôi mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nàng chỉ thấy bốn phía người đến người đi, xe ngựa như nước đi lại tấp nập.

Chỉ là, trong biển người vô tận không có bóng người mà nàng muốn tìm.

Nàng bỗng nghĩ chẳng lẽ đời này kiếp này, duyên phận của họ thật sự đã hết?

Nghĩ tới đây một nỗi mất mát muộn phiền xuất hiện, không ngừng nhanh chóng dâng lên trong lòng nàng.

Ngay vào lúc Đồng Nhạc Nhạc thoái chí nản lòng thì đột nhiên cách đó không xa nàng nhìn thấy một bóng hình cao to.

Chỉ thấy nam nhân kia một mặc một bộ hắc y, lưng thắt Kim Yêu Đái, vóc người cao to lực lưỡng, tấm lưng vô cùng quen thuộc, thật giống như là…

“Là hắn?”

Thấy vậy, đôi mắt vốn đầy mất mát của Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời, phảng phất như cây nến thắp sáng trong đêm tối, rạng rỡ ngời ngời.

Trong lòng mừng như điên, nàng liều lĩnh mà bước thật nhanh tới bóng dáng thật quen thuộc đang chạy phía trước.

“Công tử!”

Đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, giật mình gọi to.

Lập tức cất bước thật nhanh xông lên phía trước.

Trong lòng càng giống như là vừa được nếm mật, chỉ cảm thấy cả người cơ hồ đều được bay lên.

Là hắn!

Nàng rốt cuộc tìm được hắn!

Trong lòng mừng thầm, Đồng Nhạc Nhạc vội vã chạy thật nhanh về phía nam nhân, gần như không đợi được nàng vươn cánh trắng như tuyết mềm mại ra bắt lấy cánh tay của nam nhân ở phía trước.

“Công tử! Ta rốt cuộc tìm được người rồi!”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày rạng rỡ, gương mặt tràn đầy niềm vui.

Tuy nhiên nụ cười đó của nàng không duy trì được bao lâu.

Chỉ thấy nam nhân nàng bắt được từ từ xoay người lại, một gương mặt xa lạ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đồng Nhạc Nhạc.

Khi nhìn thấy gương mặt xa lạ đó, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy như bị hất một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống thậm chí ngay cả lòng của nàng cũng lạnh. Nàng đứng ngây người.

Không phải hắn?

Vì sao, không phải hắn?

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc ủ rũ buông tay, thì nam nhân mà nàng túm lấy cũng quay lại nhìn nàng. Nam nhân sau khi nhìn thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đồng Nhạc Nhạc cũng lấy làm kinh ngạc.

“Cô nương, chúng ta quen biết nhau sao?”

Nam nhân mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc cũng tràn ngập kinh ngạc.

Chỉ thấy, nữ nhân trước mắt làn da tựa như mỡ đông, đôi má hồng hào, gương mặt xinh xắn, vẻ đẹp không gì sánh được

Mỹ nữ tuyệt sắc như thế, chỉ có trên trời mới có.

Điều này khiến tâm tư nam nhân áo đen rối loạn, kinh ngạc vô cùng.

Chỉ là, đối mặt với nam nhân si mê nàng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khẽ lắc đầu, mở miệng nói xin lỗi.

“Thật xin lỗi công tử, vừa rồi ta nhận nhầm người”.

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền xoay người rời đi.

Giờ phút này nàng cảm giác thật sự quá mệt mỏi, cho dù từ trước cho đến bây giờ cũng không có mệt như vậy.

Không chỉ tâm , còn thân nữa…

Nàng hiện tại chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, một mình gặm nhấm vết thương chưa lành như một con thú bị thương.

Tuy nhiên ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc dự định bỏ đi, thì mọi chuyện cũng không như nàng mong muốn.

“Cô nương, mặc dù cô nương nhận lầm ta nhưng giữa mênh mông biển người, cô nương lại nhận nhầm thành ta như vậy chỉ có thể nói là chúng ta có duyên phận. Không bằng chúng ta báo danh lẫn nhau, ta tên là Phương Khả Vi, không biết tên cô nương là gì?”

Nam nhân bận hắc y bị dung mạo khuynh thành của Đồng Nhạc Nhạc làm cho mê mẩn, giờ phút này không muốn bỏ lỡ cơ hội quen biết nàng, hạ quyết tâm tiến tới gần Đồng Nhạc Nhạc.
Nghe được lời của nam nhân hắc y, lại nhìn thấy người ta đang tiến về phía bản thân, Đồng Nhạc Nhạc bị dọa không ngừng lui từng bước về phía sau.

“Thật xin lỗi, ta còn có việc cần rời đi trước”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời liền cất bước vội vàng rời đi, không để tâm tới nam nhân phía sau nói những gì.

Giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc thật sự rất bối rối, trong khoảnh khắc rời đi cũng không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, lại càng không ý thức rằng nàng lúc này là đang đứng ở giữa đường lớn của Kinh Thành.

Ngay lúc đó cách nàng phía trước không xa, một chiếc xe lao nhanh về hướng nàng.

“Ơ”

Đồng Nhạc Nhạc lao ra giữa đường, nhìn thấy một màn phát sinh trước mắt, chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, hoàn toàn bất động.

Đại não lập tức trống rỗng, việc gì cũng không nghĩ được.

Hai chân của mình, phảng phất như mọc rễ cắm vào trong đất, một bước cũng không đi được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa phóng nhanh về phía bản thân.

Chính mình sẽ phải chết sao?

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc đang thầm nghĩ trong lòng , đột nhiên một cảm giác không đành lòng xuất hiện.

Chính mình liền chết, liền vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại công tử kia.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền lưu luyến không rời. Đột nhiên, trước mắt Đồng Nhạc Nhạc chợt lóe lên hắc y, ngay sau đó cả người ngay lập tức được ôm vào một lòng ngực ấm áp.

Được ôm trong lòng ngực rắn chắc, to lớn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sự sợ hãi của nàng đang dần dần được thay thế bởi sự yên tâm.

Bởi lồng ngực nam nhân ôm nàng phảng phất như có loại lực lượng làm yên ổn lòng người , chỉ cần có hắn bên cạnh mọi thứ nàng đều không cần lo lắng.

Không chỉ vậy, khi chun mũi nàng còn có thể ngửi thấy được mùi Long Tiên Hương nhè nhẹ, mùi hương quen thuộc lại pha lẫn nhẹ nhàng mùi dược thơm.

Cái mùi xa lạ nhưng quen thuộc thoáng chốc khiến Đồng Nhạc Nhạc mê hoặc.

Là hắn sao?

Là công tử hôm đó đã cứu nàng sao?

Trong lòng nghi hoặc khiến Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng ngẩng đầu lên để nhìn mặt nam nhân.

Chỉ là thứ mà Đồng Nhạc Nhạc thấy được không phải là gương mặt tuấn tú, mà là một cái mũ màu đen rộng vành che hết gương mặt.

Thấy vậy. trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt.

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy nghi hoặc thì bên cạnh lại truyền tới tiếng nói đầy lo lắng của Linh nhi khiến nàng giật mình.

“Duy Nhất, ngươi không sao chứ? Mới vừa rồi ngươi làm ta sợ muốn chết. Ta thiệt lo lắng ngươi sẽ bị xe ngựa đụng phải. Nếu ngươi mà có mệnh hệ gì, nhất định hoàng thượng không tha cho ta.”

Linh nhi chen chúc trong đám người vội vàng hướng tới bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc, mở miệng nói liên tục.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không chút nào che dấu được sự lo lắng và căng thẳng tràn ngập.

Nghe được lời Linh nhi nói, lại thấy gương mặt tràn ngập lo lắng của Linh nhi, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lúc này mới nhớ lại bản thân còn đang trong ngực nam nhân.

Nghĩ tới đây mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hồng lên.

Nam nhân cũng cảm thấy có điều không đúng lập tức buông lỏng tay ra.

Rời khỏi cái ôm của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không biết vì sao trong lòng cảm thấy hơi mất mát, phảng phất như mất đi thứ gì.

Đôi mắt nhìn về phía nam nhân càng mang theo vài phần nghi hoặc, tìm tòi và nghiên cứu.

Bởi vì hiện tại nàng muốn biết, nam nhân mang mũ rộng vành này có phải là công tử đã cứu nàng ngày đó hay không.

Nghĩ tới đây, đôi môi Đồng Nhạc Nhạc hé mở, nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Đa tại công tử vừa rồi đã cứu mạng”

Nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc, nam nhân áo đen đầu tiên là trầm lặng một khắc, môi bạc lập tức hé mở, trầm giọng nói.

“Cô nương không cần phải khách khí, chỉ là thuận tay mà thôi”

Nam nhân mở miệng giọng điệu hơi trầm thấp khàn khàn so với giọng nói của công tử kia thì hoàn toàn không giống.

Không phải hắn sao?

Chính là tại sao mới vừa rồi khi được nam nhân này ôm vào trong ngực nàng lại cảm giác quen thuộc như vậy?

Trong lòng nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói.

“Vị công tử này, tiểu nữ nói như vậy có hơi đường đột, chính là ngài có thể bỏ mũ xuống hay không , để tiểu nữ có thể nhìn thấy dung mạo của ngài”.Đồng Nhạc Nhạc mở miệng lo lắng nói. Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc cũng hiểu được, lời này của mình, hình như có hơi vô lễ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, tiếp theo mở miệng nói:

"Công tử, ta không có xúc phạm ý ngài. Chỉ là, ngài rất giống một người quen cũ của ta, cho nên, cho nên ta. . ."

Nói xong lời cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc ấp úng, cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Một bên Linh nhi thấy vậy, càng là kín đáo dùng ánh mắt tò mò nghi hoặc. Lúc thì rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc đang mặt mày lo lắng, ấp úng. Một hồi lại rơi tại nam nhân đầu đội mũ, mặt mày trầm lặng đang đứng trước mặt.

Chẳng lẽ, nam nhân này, chính là ân nhân cứu mạng mà Duy Nhất một mực muốn tìm sao!?

Ngay lúc Linh nhi nghi hoặc, nam nhân áo đen sau khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, nhưng không có lập tức mở miệng nói gì.

Nam nhân trầm lặng, khiến trái tim Đồng Nhạc Nhạc như bị treo trên cao.

Giờ phút này, nàng thật khẩn trương, cùng chờ mong.

Không biết, nam nhân này, có thể bỏ mũ xuống hay không , để cho nàng xem dung mạo chân thật của hắn!?

Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng tràn đầy chờ mong. Đột nhiên, vào đúng thời điểm này, một cơn gió mạnh gào thét thổi qua, đúng là nhẹ nhàng thổi bay cái mũ nam nhân mang ở trên đầu.

Giữa đám cát đen tung bay mù mịt, lộ ra cái cằm cương nghị của nam nhân, với lại một mái đầu tóc bạc trắng như tuyết.

Cuồng phong gào thét, thổi mái tóc trắng như tuyết tung bay. Có vài sợi lại còn bay tới bám vào trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, làm hơi ngưa ngứa . . .

Chỉ là, khi thấy mái tóc trắng như tuyết đó, tâm Đồng Nhạc Nhạc cũng không khỏi 'Lộp bộp' một tiếng, cả người phảng phất như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo…

Không phải hắn!

Người trước mắt này, mặc dù thân hình giống nhau. Nhưng mà, công tử cứu nàng hôm đó có mái tóc đen như mun, âm thanh gợi cảm, lại làm thế nào giống như người trước mắt này, đầu đầy tóc bạc! ?

Là nàng, lại nhận sai người sao!?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên một nỗi mất mát. Đôi mắt vừa rồi còn tràn đầy chờ mong, nhanh chóng phủ lên một tầng buồn bã.

"Thật xin lỗi, công tử, là ta đường đột."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói yếu ớt. Ở trong giọng nói, đều là không che dấu nổi mất mát.

Nghe vậy, nam nhân đầu tiên là trầm lặng một khắc, sau đó, mới trầm giọng nói.

"Không sao, vừa rồi cô nương không có việc gì, tại hạ còn có việc, đi trước."

Vừa nói dứt lời, nam nhân liền không lại nói thêm cái gì, liền xoay người rời đi.

Không bao lâu, liền nhanh chóng biến mất vào trong biển người vô tận.

Nhìn thấy nam nhân nhanh chóng biến mất không thấy tăm tích đâu nữa, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.

Chẳng lẽ là, đời này kiếp này, nàng cũng sẽ không được gặp lại….. người cồng tử đã cứu nàng sao!?

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy mất mát, một bên Linh nhi, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc có dáng vẻ một bụng đầy tâm sự, không khỏi cau mày hỏi:

"Duy Nhất, ngươi làm sao vậy?! Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi chưa?! Không bằng chúng ta đi về trước, được không?!"

Nghe được lời này của Linh nhi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn nàng một cái. Sau đó, mới khẽ khàng gật đầu, nói nhỏ đáp lại:

"Ừ, chúng ta trở về đi thôi!"

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi xoay người đi theo Linh nhi về hướng tới hoàng cung.

Chỉ là, bóng dáng yếu ớt kia, lại không che dấu nổi mất mát.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời đi, cũng không hề chú ý tới, ở trên cây cầu nhỏ cách không xa sau lưng nàng , một đạo bóng dáng cao to màu đen đang lẳng lặng tùy ý đứng đó.

Nhìn thấy một đạo bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, từ từ đi tới phía trước, cùng chính mình càng ngày càng xa, nam nhân chỉ cảm thấy tâm can mình, từ từ co rút thít lại , thật đau. . .

Ngay lúc nam nhân đau lòng cực kì, Lý Tường một mực yên lặng tùy ý đứng tại phía sau nam nhân, không khỏi thở dài một hơi, mở miệng nhẹ nhàng nói nhỏ:

"Hoàng thượng, Tiểu Nhạc Tử nàng rõ ràng là đang tìm ngài đây! Tại sao ngươi lại làm như không quen biết nàng! ?"

Lý Tường mở miệng, tràn đầy không giải thích được.

Nam nhân áo đen nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó, từ từ lấy cái mũ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ mê hoặc, và một mái tóc trắng bạc….

Gió mát hiu hiu, đem tay áo nam nhân thổi bay.

Gió mát hiu hiu, thổi bay tay áo nam nhân.

Một đầu tóc trắng bạc càng là bay lên theo gió thành một đường cong duyên dáng.

Như thế nào một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, lại là một đầu đầy tóc bạc!

Khiến Lý Tường đứng ở phía sau nam nhân, không khỏi lại lần nữa thở dài một hơi.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Hoàng thượng nguyên một đầu tóc dài đen nhánh, liền đã biến thành một đầu tóc trắng bạc, mấy ngày nữa. . .
Nghĩ tới đây, Lý Tường không khỏi khóe mắt đỏ hoe.

Đối với mặt mày bi thương của Lý Tường, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng mở ra bạc môi, nhẹ nhàng nói nhỏ:

"Nàng đang tìm trẫm thì đã làm sao!? Chúng ta kiếp này vô duyên, trẫm không cho được nàng hạnh phúc, không bằng không thấy. . ."

Coi như đau lòng, không đành lòng, chỉ là, hắn càng hy vọng chính là, nàng có thể hạnh phúc. . .

Coi như hắn không ở đây, cũng có một người nam nhân yêu thương nàng sâu sắc, đối xử tốt với nàng, như thế….là đủ rồi. . .

. . .

Mặt trời từ từ hạ xuống, trăng sáng liền lộ ra phía chân trời….ban đêm đã đến rồi!

Những ngọn đèn treo trên cao, ở trong cảnh đêm mê hoặc này đang tản ra vầng sáng mờ nhạt , tô điểm cho cảnh đêm làm càng cảm thấy mê người .

Bên trong Triêu Dương điện.

"Nhạc nhi, ăn nhiều hơn một chút đi! Nàng rất gầy!"

Độc Cô Ngạo Phong vừa nói, vừa tự mình chia thức ăn cho Đồng Nhạc Nhạc.

Bên trong đại điện rộng lớn như thế này, đám cung nhân cũng đã sớm thối lui khỏi bên trong đại điện.

Bởi vì, Độc Cô Ngạo Phong không thích có người gây trở ngại hắn với nữ nhân mình yêu mến.

Tại trước mặt nữ nhân hắn yêu mến, hắn chỉ nghĩ mình là một người bình thường, không phải là vị đế vương cao cao tại thượng.

Hắn muốn nhất, chính là giống như người bình thường, ngày ngày ở bên cạnh nữ nhân mình yêu mến, chiếu cố nàng thật tốt, sủng ái nàng. Ngày ngày thấy được nụ cười hạnh phúc của nàng, như thế là đủ rồi!

Nhưng…..chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ, Độc Cô Ngạo Phong hắn cũng không thể có được…

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi hiện lên một nỗi mất mát.

Không ngờ hôm nay, hắn lại lần nữa hứng chịu sự cự tuyệt của Đồng Nhạc Nhạc. Nhưng mà, Độc Cô Ngạo Phong hắn tin chắc, chỉ cần thật lòng thành tâm, khẳng định sắt đá cũng sẽ tan!

Hắn chỉ cần sử dụng sự thành thật của mình, nhất định có thể đổi lấy thành tâm của nàng.

Chẳng qua, chỉ là một chút, hắn liền cảm thấy mỹ mãn . . .

Đối với tâm tư Độc Cô Ngạo Phong, Đồng Nhạc Nhạc như thế nào không biết.

Nghĩ đến hôm nay, nàng lại cự tuyệt nam nhân trước mắt này. Vậy mà hiện tại, nam nhân này, phảng phất như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường chăm chút nàng từng li từng tí, vẫn còn tự mình gắp thức ăn, Đồng Nhạc Nhạc liền có cảm giác cực kì bất đắc dĩ.

Nàng đã nói rõ ràng, chính là, nam nhân này, vì sao vẫn còn khăng khăng một mực!?

Thật giống như là nàng sao! ?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi:

"Hoàng thượng, Duy Nhất tự gắp thức ăn cho mình là được rồi, ngài cũng nên ăn đi!!"

Nhìn thấy trong chén thức ăn cao thành núi, có bào ngư, có tổ yến, còn có món nàng thích - gà chiên giòn, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác choáng ngợp.

Nhiều đồ ăn như vậy, nàng là ăn không nổi.

Lại nói, hôm nay, nàng thật sự không thấy ngon miệng.

Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là sơ sơ ăn hai miếng, liền buông xuống bát đũa.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc ăn ít như vậy, liền để bát đũa xuống, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, không khỏi mở miệng hỏi”

"Duy Nhất, tại sao không ăn!? Là đồ không hợp khẩu vị của nàng sao?! Trẫm lập tức truyền Ngự Thiện Phòng lại chuẩn bị thức ăn khác!"

"Không! Hoàng thượng, không cần, là Duy Nhất hôm nay không thấy ngon miệng thôi."

Mắt thấy Độc Cô Ngạo Phong sẽ gọi người, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng ngăn cản.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong mày kiếm không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, đầu tiên là trầm lặng một khắc, sau đó mới mở miệng hỏi:

"Duy Nhất, hôm nay, nàng xuất cung!?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, như là thuận miệng hỏi.

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái.

Sau nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Phong đối với chuyện của nàng, luôn đặc biệt để bụng, nàng cũng chẳng có gì lạ!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừ, hôm nay Duy Nhất xuất cung ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mọi chuyện đều nói không hề dấu diếm.

Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, không khỏi mở miệng hỏi:

"Nàng xuất cung, là vì cái gì!?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK