Bị Huyền Lăng Thương dùng sức ôm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy xương khớp chính mình đều bị vỡ nát.
Thân thể, xương cốt đau đớn, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cau mày hô nhỏ một tiếng.
"Hoàng thượng, đau..."
Nữ nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, dè dặt khiến người ta phải thương xót.
Nghe vậy, Huyền Lăng Thương trong lòng giật mình, lúc này mới buông lỏng tay ra, liền sợ hãi làm đau đớn giai nhân trong lòng.
"Thật xin lỗi, trẫm làm đau ngươi sao!?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng nói cũng không che dấu ảo não và tự trách.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là khe khẽ lắc đầu, cong môi cười một tiếng.
"Không, cám ơn Hoàng thượng đã cứu nô tài."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương cảm kích không thôi.
Chỉ cảm thấy, Huyền Lăng Thương giống như là thần hộ mệnh của nàng.
Mỗi lần nàng gặp phải nguy hiểm, là hắn sẽ xuất hiện kịp thời cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
Thật giống như mới vừa rồi, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người nàng nghĩ đến trước tiên, chính là nam nhân trước mắt này.
Không nghĩ tới, nàng vừa mới thét lên một tiếng kinh hãi, hắn thật sự xuất hiện...
Thời điểm đó trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rất cảm động, Huyền Lăng Thương tại nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trái tim vốn đang thít lại thật chặt, mới thả lỏng, bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Không có việc gì là tốt rồi."
Tại lúc Huyền Lăng Thương đang nói, thì con ngựa điên đã bị Lan Lăng Thiệu Giác khống chế.
Chỉ thấy giờ phút này, Lan Lăng Thiệu Giác đang ngồi ở trên lưng ngựa điên, hai tay nắm chặt dây cương, khống chế con ngựa đang nổi cơn điên.
Lan Lăng Thiệu Giác ra tay thuần thục lưu loát, lập tức liền khống chế con ngựa điên kia.
Tay nhanh nhẹn, khí chất tiêu sái, dung mạo tuấn tú, dẫn đến bốn phía được mọi người vỗ tay ủng hộ liên tục.
Tiếp theo, có không ít các cô nương tay bưng hoa tươi, giống như thủy triều, tất cả ùa về hướng tới Lan Lăng Thiệu Giác.
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là nhẹ nhàng cự tuyệt, đi về phía Đồng Nhạc Nhạc bên này.
Nhìn thấy, Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương ôm vào trong ngực, gương mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác đầu tiên là sửng sốt.
Thấy Lan Lăng Thiệu Giác đi hướng tới bọn họ đang ở phía bên này, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại, chính mình giờ phút này vẫn còn ở trong lòng Huyền Lăng Thương!
Nghĩ tới đây, trên mặt bỗng nhiên đỏ, nhanh chóng lùi một bước, rời khỏi ngực Huyền Lăng Thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, giờ phút này càng bởi vì ngượng ngùng thẹn thùng, mà hiện lên hai rạng mây đỏ bừng.
Nó giống như dáng vẻ thẹn thùng của người ái mộ, dẫn đến trong lòng Huyền Lăng Thương nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng thêm tối sầm lại...
Đối với ánh sáng trong mắt Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng biết, trái lại Lan Lăng Thiệu Giác đứng ở một bên, cũng là vô cùng tinh tế thu vào trong mắt.
Trong mắt đế vương tuấn tú kia nhìn về phía tiểu thái giám này nóng rực, trong mắt cực lực che dấu kiềm chế tình cảm, vẫn đã bị Lan Lăng Thiệu Giác nhìn ra.
Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tính tình của đối phương thế nào hắn cực kì hiểu rõ.
Bởi vì quá mức quen thuộc, hiện nay thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác đồng tử lập tức trợn lên một cái, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Mới đầu, hắn nghe được tin tức vị đế vương tuấn tú đối với tiểu thái giám này khác thường, lại may mắn cho là chính mình sai lầm rồi.
Hiện nay,thần sắc trong mắt vị đế vương tuấn tú này nhìn về phía tiểu thái giám, coi như hắn lại...đi tìm lấy cớ, đó chỉ là lừa mình dối người thôi.
Vị đế vương tuấn tú này, quả nhiên đã động tâm đối với tiểu thái giám này...
Chỉ là, đế vương tuấn tú này, rốt cuộc có biết hay không, về thân phận chân thật của tiểu thái giám trước mắt này!?
Ngay lúc Lan Lăng Thiệu Giác trong lòng kinh ngạc, hàng mi xinh xắn kia không khỏi gắt gao cau lại một cái.
Ánh mắt quét một vòng, không khỏi nhìn tới người nhỏ nhắn xinh xắn này.
Chỉ thấy dáng người nhỏ bé, xinh xắn lanh lợi, tinh xảo giống như một cái búp bê bằng thạch anh, làm cho người khác không khỏi thương tiếc.
Cũng khó trách, vị đế vương tuấn tú lạnh lùng một mực trầm lặng này, cũng động tâm đối với nàng...
Nhưng hắn, cũng như thế...
Chính là...
Nghĩ tới đây, trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi tối sầm lại, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng...
Nhưng mà mặt khác Lan Lăng Thiệu Giác chưa từng suy nghĩ nhiều, nhìn người nhỏ bé trước mắt sắc mặt hơi tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi.
"Tiểu Lô Tử, ngươi không sao chớ!?"
"Dạ, nô tài không có việc gì, may là chủ tử kịp thời cứu nô tài."
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc lắc đầu, mở miệng nói.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc hình như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác, càng lộ rõ vui vẻ và tán thưởng.
"Vương Gia mới vừa rồi thân thủ thật giỏi, liền khống chế được con ngựa điên kia, Vương Gia thật lợi hại!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác không che dấu được tán thưởng.
Nhìn thấy một đôi lóng lánh ý cười kia của Đồng Nhạc Nhạc, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là môi hồng cong lên một cái, ha hả cười một tiếng, lại cũng không nói thêm cái gì.
Trái lại một bên, Huyền Lăng Thương nhìn dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc nói chuyện với Lan Lăng Thiệu Giác không dứt, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ kia không khỏi có hơi trầm xuống, trong mắt có thêm vài phần ghen tức mà chính hắn cũng không hề phát hiện ra.
Lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ta hồi cung đi!?"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có phản đối.
Mới vừa rồi trải qua mạo hiểm, nàng cũng không còn hứng thú tiếp tục dạo chơi đường hoa.