"Yêu cái đầu nhà ngươi ý! Không biết xấu hổ!"
Đối với những lời không biết xấu hổ này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chỉ có thể đáp lại như thế!
Nghe vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là hé miệng cười một tiếng.
"Cũng vậy!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, mặt mày đắc ý.
Trên mặt, đều là không hề che giấu nét thâm tình và vui vẻ.
Nhìn thấy hiện tại, Huyền Lăng Thương mặt mày sung sướng , khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ vô cùng.
Cho tới nay, ở chung cùng Huyền Lăng Thương thời gian dài như vậy, Huyền Lăng Thương cả ngày bị quốc gia đại sự đè nặng, trên mặt, luôn cau có nhăn nhó. Khó được thấy hắn giống như như bây giờ, chân mày, khóe mắt, khóe miệng đều là tươi cười.
Thật hy vọng, Huyền Lăng Thương có thể mỗi ngày nở nụ cười giống như như bây giờ đây!
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thán.
Huyền Lăng Thương thấy Đồng Nhạc Nhạc không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
Thấy vậy, bạc môi hơi hé ra, mở miệng hỏi.
"Nhạc nhi , tại sao nhìn trẫm như vậy! ?"
"Ha hả, không có gì, chỉ là cảm giác được, Lăng Thương cười rộ lên thật là đẹp mắt, thật hy vọng, sau này ngày ngày có thể nhìn thấy Lăng Thương cười như vậy."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cảm thán.
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là có hơi sửng sốt.
Lập tức, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, chân thành chăm chú mà kiên định.
"Sẽ thế, chỉ cần Nhạc nhi một mực ở lại bên người trẫm."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu khàn khàn mà thâm tình.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là ngọt ngào cười một tiếng, lập tức, phi thường khẳng định gật đầu.
"Ừ, sẽ, ta sẽ một mực ở lại bên người Lăng Thương, vĩnh viễn đều không rời đi."
"Ha hả, hảo, một lời đã định!"
. . .
Mấy ngày gần đây, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, là thời gian vui sướng nhất cả đời này.
Bởi vì mỗi ngày, nàng đều có thể chung một chỗ cùng Huyền Lăng Thương , cùng ở cùng ăn cùng ngủ, thậm chí cùng tắm rửa. . .
Cuộc sống như vậy, khiến Đồng Nhạc Nhạc cảm giác, phảng phất trở lại lúc chính mình vẫn là con tiểu điêu nhi.
Chỉ là hiện tại, thân phận của nàng, không hề là tiểu điêu nhi Huyền Lăng Thương sủng ái nhất, mà là nữ nhân hắn yêu mến nhất . . .
Hiện nay, thân phận nàng là nữ nhân đã vạch trần, nàng cũng không cần lại quấn vào đai vải bó ngực làm cho người ta không thể thở nổi kia, mà là thay một bộ nữ trang vẻ đẹp rạng ngời.
Nghĩ đến chính mình thay nữ trang, lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người, làm các cung nhân kinh ngạc đến ngây người.
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử thấy thế, càng là trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há hốc mồm, cằm đều sắp rơi xuống.
Dáng vẻ dường như kẻ ngốc kia, khiến Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần nhớ tới, cũng không nhịn được mà cười rộ lên phát ra từ nội tâm.
Cũng khó trách Tiểu Lô Tử bọn họ lại giật mình như thế. Dù sao, bọn họ đã ở chung thời gian dài như vậy cùng chính mình, mà cũng không biết người lúc đầu một mực theo chân bọn họ xưng huynh gọi đệ, lại là một nữ nhân. Làm sao không khiến cho người ta không kinh ngạc đây! ?
May là, Tiểu Lô Tử bọn họ cũng không có bởi vì chính mình giấu diếm mà tức giận, chỉ là nói nàng không thân thiện, che giấu bọn họ thời gian dài như vậy.
Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là chịu nhận lỗi.
Hiện nay, nàng mặc dù không hề là tiểu thái giám hầu cận của Huyền Lăng Thương nữa, chỉ là công việc mỗi ngày lại vẫn giống nhau.
Tuy nói, Huyền Lăng Thương không muốn nàng quá mệt mỏi, chỉ là, có thể mỗi ngày hầu hạ Huyền Lăng Thương rửa mặt thay quần áo, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Thế là, Huyền Lăng Thương cũng không lại cự tuyệt.
Kết quả là, công việc mỗi ngày của Đồng Nhạc Nhạc, chính là buổi sáng thức dậy, rửa mặt thay quần áo cho Huyền Lăng Thương, giữa trưa liền ở cùng hắn tại Ngự Thư Phòng để mài mực. Có đôi khi Đồng Nhạc Nhạc mệt mỏi, sẽ ngồi ở một bên, lẳng lặng đọc sách.
Thật giống như hiện tại.
Bên trong Tàng Thư Các của Huyền Lăng Thương , có rất nhiều bộ sách.
Đồng Nhạc Nhạc cũng là người thích đọc sách . Vào lúc nhàn rỗi nhàm chán, nàng liền cầm một quyển sách ở nơi này rồi xem, vừa đọc, chính là cả một buổi sáng .
Đến sau khi phục hồi tinh thần lại, Đồng Nhạc Nhạc mới phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy, không trách được cả người đều bắt đầu cứng ngắc .
Đứng lên giãn gân cốt một phen, nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn còn ngồi ở nơi này phê duyệt tấu chương.
Hàng mi xinh xắn kia, khi thì nhíu chặt chung một chỗ, khi thì lộ ra thần sắc phiền muộn, lúc thì lộ ra dáng vẻ nghĩ ngợi.
Tuy nhiên, cho dù trên mặt nam nhân lộ ra thần thái gì, đều là tuyệt đẹp như vậy, làm cho người ta mê muội.
Từng chút một, Đồng Nhạc Nhạc trong bất tri bất giác, đều nhìn đến ngây dại.
Huyền Lăng Thương vốn đang lúc chăm chú phê duyệt tấu chương, phảng phất nhận thấy được cái gì , huyết mâu không khỏi nhẹ nhàng ngước lên.
Đến khi nhìn thấy thiếu nữ ngồi ở đối diện chính mình, đang dùng ánh mắt đầy vẻ si ngốc mà ngắm nhìn hắn.
Khóe miệng bỗng nhiên cong lên một cái, bạc môi toe toét ra một cái.
"Thế nào, trẫm dễ nhìn như vậy sao! ?"
"Ách! ?"
Đồng Nhạc Nhạc vốn đang lúc thưởng thức mỹ nam, đột nhiên nghe nói như thế, trên mặt đầu tiên là ngẩn ra.
Đến lúc đối đầu ánh mắt tràn đầy vẻ hài hước trêu chọc kia của Huyền Lăng Thương , nghĩ đến chính mình mới rồi lại đi nhìn nam nhân này, xem ra đều si mê ngây dại.
Còn bị nam nhân này vừa vặn bắt được! Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liền buồn bực.
Chỉ là, lại mạnh miệng lên tiếng.
"Ta mới không có nhìn ngươi đây!"
"Trẫm có nói, ngươi đang nhìn trẫm sao! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, ha hả cười một tiếng.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tức giận trề ra đôi môi đỏ mọng, khe khẽ hừ một tiếng.
Nói về tài ăn nói, nàng có làm thế nào cũng đều không thắng được nam nhân này, đáng ghét!
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tức giận, Huyền Lăng Thương đã từ trên chỗ ngồi đứng lên, sau đó đi tới chỗ Đồng Nhạc Nhạc bên này.
Đưa tay cầm lấy quyển sách trên tay Đồng Nhạc Nhạc, cúi đầu nhìn một chút, không khỏi mở miệng cười nói.
"Không nghĩ tới Nhạc nhi thích đọc sách như vậy , mấy ngày nay, đã đọc không ít sách chứ! ? May là Tàng Thư Các rất nhiều sách, đủ ngươi nhìn."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền xấu hổ. Lập tức, đôi môi đỏ mọng hơi trề ra, hai tay đặt ở dưới thân, càng là nhẹ nhàng xoắn lại.
"Ta còn không phải không có việc gì làm, nhàm chán mới đọc sách mà."
Đồng Nhạc Nhạc ăn ngay nói thật, phải biết rằng, trước kia nàng, không thích nhất chính là đọc sách .
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng lóe ra một phen.
Lập tức, liền vươn bàn tay, kéobàn tay mịn màng trắng như tuyết kia của Đồng Nhạc Nhạc, lôi Đồng Nhạc Nhạc đứng dậy từ trên chỗ ngồi.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc.
"Lăng Thương! ? Đây là muốn đi nơi nào! ?"
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương lôi kéo nàng liền đi ra ngoài, Đồng Nhạc Nhạc mặt mày nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Huyền Lăng Thương bạc môi cong lên một cái, nhỏ giọng cười một tiếng.
"Ngươi không phải nói nhàm chán sao! ? Chúng ta xuất cung đi một chút!"
"A! ? Xuất cung! ? Chính là, ngươi không phải cần phê duyệt tấu chương sao! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc.
Mặc dù, nghe được Huyền Lăng Thương muốn dẫn nàng xuất cung, nàng thật là hoan hỉ.
Dù sao bên ngoài cung so với hoàng cung thì vui chơi thú vị hơn nhiều, chỉ là, Huyền Lăng Thương cứ như vậy mang nàng xuất cung, Chiết Tử không cần phê duyệt sao! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kinh ngạc, Huyền Lăng Thương chỉ là cong môi cười một tiếng, mở miệng cười nói với Đồng Nhạc Nhạc mở trừng hai mắt tràn đầy kinh ngạc .
"Hôm nay, trẫm liền vui vẻ thư giãn một ngày, coi như là hoàng đế, cũng muốn thở lấy sức, không phải sao! ?"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, lại thấy Huyền Lăng Thương lộ ra dáng vẻ tinh quái hiếm có, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.
"Hảo, như vậy hôm nay, chúng ta coi như một đôi tình lữ bình thường, vui chơi thật tốt một ngày đi!"
"Tình lữ! ? Cái gì là tình lữ! ?"
Từ trong miệng Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy từ ngữ mới mẻ, Huyền Lăng Thương quả là ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Thương mặt mày không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc dừng một chút, liền mở miệng giải thích.
"Tình lữ, chính là đôi nam nữ còn chưa thành thân, lại đều thích đối phương."
"A, thì ra cái này gọi là tình lữ. Như vậy giữa tình lữ , đều nên làm những thứ gì! ?"
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương giống như cục cưng đầy tò mò, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng, lập tức nghiêng nghiêng cái đầu dễ thương nhớ lại, suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói.
"Giữa tình lữ , chính là cùng nhau đi dạo phố ăn cơm du ngoạn sơn thủy linh tinh các loại."
"Ha hả, như vậy không sai. Hôm nay, trẫm coi như một người bình thường, cùng với ngươi sẽ làm một đôi tình lữ bình thường thật tốt!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, trên mặt đều là nụ cười hớn hở.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên hoan hỉ.
Cúi đầu nhìn thấy Huyền Lăng Thương lôi kéo bàn tay của mình, rồi xiết chặt như vậy.
Trong lòng không khỏi ấm áp.
Một ngày này, nàng đợi đã lâu rồi sao! ?
Với người mình thích, cùng nhau đi dạo phố du ngoạn, đối với những người khác mà nói, có lẽ không có gì. Thế nhưng đối với nàng mà nói, cũng là chuyện hạnh phúc nhất!
. . .
Sau một canh giờ, Đồng Nhạc Nhạc liền cùng Huyền Lăng Thương đi tới trên đường cái Kinh thành.
Giờ phút này Huyền Lăng Thương cũng thay y phục hàng ngày.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương hiện mặc ở trên người, chính là một chiếc trường bào màu đen thêu cảnh hoa chìm.
Trên người mặc rất đơn giản đã làm dáng người cao lớn mảnh mai kia càng được phác họa vô cùng tinh tế.
Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là dùng một đai vấn tóc màu đen quấn thật chặt thành đuôi ngựa, buộc ở sau ót.
Trên người không có trang sức dư thừa , tuy là như thế, khí phách vương giả tôn quý kia lại vẫn toát ra vô cùng tinh tế.
Nhất cử nhất động, tao nhã tự nhiên, sang trọng vô cùng.
Đối nghịch với Huyền Lăng Thương mặc một bộ đồ đen nhánh, sang trọng vô cùng.
Trên người Đồng Nhạc Nhạc, mặc cũng là một chiếc váy tơ lụa mỏng màu tuyết bạch.
Đồng Nhạc Nhạc không thích trang phục phức tạp rườm rà, cho nên Huyền Lăng Thương căn cứ sở thích của nàng , mỗi một bộ trang phục đều thanh lịch mà cũng không mất đi tao nhã.
Một chiếc váy tơ lụa mỏng thuần trắng sắc mặc trên người, khiến cho dáng người lồi lõm khêu gợi kia của Đồng Nhạc Nhạc , càng được phác họa vô cùng tinh tế.
Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ là đơn giản vấn một cái búi tóc. Ở giữa búi tóc, cắm một chiếc Kim Bộ Diêu thịnh hành nhất đương thời.
Cùng với mỗi một bước đi lại của Đồng Nhạc Nhạc , Kim Bộ Diêu lại rung rinh chập chờn, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc tăng thêm vài phần những nét quyến rũ.
Trên gương mặt xinh xắn đẹp đẽ kia, dẫu chưa thoa son phấn, cũng là da trắng hơn tuyết. Gương mặt xinh xắn, phảng phất như nàng tiên tử trộm xuống trần gian, đẹp đến làm cho lòng người say mê . . .
Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương, một đôi trai xinh gái đẹp này đi chung, vừa xuất hiện ở trên đường cái kinh thành, lập tức trở thành tiêu điểm cho mọi người.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK