Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy đau khổ không thể tả.

Tuy dung mạo hắn nhìn có vẻ thuận mắt, nhưng mà con hổ kia cũng không cần chỉ đuổi theo một mình hắn nha!

Trong lòng cười khổ lại sợ hãi, Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất đứng lên tính toán xoay người chạy thoát khỏi nơi này.

Chỉ là con hổ lớn kia nhất quyết muốn dồn hắn vào chỗ chết, thì sao có thể tha cho hắn được?

Vì thế chỉ thấy nó liền hướng Huyền Lăng Phong thẳng tắp nhào tới. . .

Mắt thấy chính mình sẽ bị con hổ tấn công, mệnh tang miệng hùm.

Huyên Lăng Phong sợ tới nổi hai mắt trợn to, cho là mình sẽ chết dưới miệng hổ không thể nghi ngờ!

Nhưng mà, ngay tai thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có hai mũi tên ‘vèo’ một tiếng bắn tới con hổ kia.

Theo đó nhìn thấy con hổ ngửa mặt lên trời ‘rống’ dài một tiếng. Ngay sau đó, vang lên âm thanh của một vật nặng rơi xuống.

‘Ầm’ một tiếng, bốn phía nhất thời nổi lên đầy bụi bậm, ngay lập tức, xung quanh hoàn toàn im lặng. . .

Nhìn thấy cách mình không xa là sự việc con hổ kia chết do ngay mi tâm của nó có hai mũi tên. Mắt của Huyền Lăng Phong vẫn trợn to như trước, hiển nhiên không có từ một màn mạo hiểm vừa rồi mà phục hồi tinh thần lại.

Kỳ thật không chỉ có Huyền Lăng Phong không phục hồi tinh thần, mà còn có Đồng Nhạc Nhạc cũng sợ hãi đang đứng một bên.

Dù sao, từ đó đến giờ nàng chưa từng gặp qua chuyện nào nguy hiểm đến như vậy a.

Nghĩ đến chuyện lúc nãy, vừa rồi con hổ không ngừng đuổi theo Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa là đã cắn hắn, may mắn hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc. Phù!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, ánh mắt không khỏi nhẹ nhàng đảo qua, liền thấy trên tay Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác đều cầm cung.

Nghĩ đến, mới vừa rồi hai mũi tên kia, Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác là đồng thời bắn ra đi.

Không thể tưởng được, hai người mỗi người một vẻ nam nhân, không chỉ có tài mạo song tuyệt, mà đến cả bắn cung cũng là bách phát bách trúng.

Hai người này, đều là long phượng hiếm thấy trên thế gian a!

Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khâm phục hết sức, thì thấy Huyền Lăng Thương đã phụ hồi tinh thần lại, giục ngựa phóng lên trước, chạy tới chỗ của Huyền Lăng Phong.

Chạy đến trước mặt Huyền Lăng Phong, cả người Huyền Lăng Thương từ trên ngựa nhảy xuống mặt đất.

“A Phong, ngươi không sao chứ!?”

Huyền Lăng Thương mở miệng, trong giọng nói không che dấu được quan tâm và lo lắng.

Nghe được lời của Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Phong chậm rãi phục hồi tinh thần lại, sau đó mới mấp máy môi, mở miệng nói.

“Hoàng, hoàng huynh, đệ không có việc gì. . .”

Ngoài miệng Huyền Lăng Phong mặc dù nói là không sao, chỉ là khuôn mặt hắn trắng bệch cho thấy hắn còn chưa trở lại bình thường.

Thấy vậy, mày kiếm Huyền Lăng Thương nhăn lại, lập tức, liền tính toán mở miệng hạ lệnh cho thị vệ nâng Huyền Lăng Phong trở về.

Nhưng mà, vào đúng thời điểm này, trên mặt đất lại bắt đầu có chấn động.

Mới đầu, sự rung động kia rất nhẹ, cho nên làm người ta khó phát hiện.

Chỉ là dần dần, sự rung động kia tần suất càng lúc càng lớn, nên mọi người dần dần phát hiện.

Cảm giác được mặt đất dưới thân mình chấn động kịch liệt, trái tim Đồng Nhạc Nhạc trong nháy mắt muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Đôi mắt mở to, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Trời ạ! Cư nhiên là động đất. . .!?”

“Cái gì? Động, động đất!?”

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong chưa kịp trở lại bình thường đã lập tức gào lên.

Trời ạ!
Chẳng phải mọi người thường nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời sao!?

Như thế nào hắn vừa trải qua sinh tử, thiếu chút nữa chết dưới miệng hổ, thật vất vả mới giữ được cái mạng này, còn chưa trở lại bình thường, thì lại gặp động đất!?

Cái này chẳng lẽ chính là phúc đến thì ít mà hoạ đến thì nhiều trong truyền thuyết ư?

Ngay trong lúc Huyền Lăng Phong khóc không ra nước mắt, thì Huyền Lăng Thương đứng ở một bên cảm giác được mặt đất rung động kịch liệt, mày kiếm nhăn lại, dường như là nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt liền hướng tới nhìn một chỗ, môi bạc mở ra, mở miệng nói.

“Không phải động đất!”

Nam tử mở miệng, giọng điệu thập phần khẳng định!

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

“Hoàng thượng, không phải động đất? Vậy thì là cái gì a?”

Đồng Nhạc Nhạc hỏi, nhưng là Huyền Lăng Thương không trả lời nàng, vì đáp án đã có.

Nhìn theo ánh mắt Huyền Lăng Thương, chỉ thấy từ trong chổ sâu của rừng cây đi ra một con quái vật to lớn.

Tuy là đã qua giờ ngọ, không khí bốn phía mát lạnh nhưng lại toát ra vẻ âm u, đặc biệt là ở chỗ sâu của rừng kia, cành lá tươi tốt, hoàn toàn ngăn chặn ánh mặt trời ở phía trên . Cho nên khi một con vật to lớn kia từ từ đi tới , mọi người vẫn còn không thấy rõ lắm nó là con gì .

Tuy là như thế, khi mọi người nhìn đến con quái vật to lớn kia, mọi người đều sợ tới trong lòng đều lạnh lẽo.

Bởi vì khi con quái vật chậm rãi đi tới, trên mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh.

Nhiều người bị doạ sợ, không chịu nổi sự rung động, đều té trên mặt đất, không đứng lên nổi.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ!

Đồng Nhạc Nhạc rối bời, đặc biệt, con ngựa nàng cưỡi chẳng qua là một con ngựa bình thường thôi. Vừa rồi nó nhìn thấy con hổ kia đã sớm bị doạ sợ.

Hiện giờ, lại gặp một con quái vật to lớn như vậy, chỉ thấy con ngựa mà nàng cưỡi, dường như là phi thường sợ hãi, không ngừng trên mặt đất đạp đạp vó ngựa, mở miệng hí dài.

Đồng Nhạc Nhạc vừa mới học xong cách cưỡi ngựa, làm sao chịu được khi con con ngựa kia cứ giương cao vó ngựa, cuối cùng, nàng đành cúi thân mình xuống, tránh để con ngựa làm té xuống đất.

Mà một bên những con ngựa bọn thị vệ cưỡi cũng như thế.

Nhìn những con ngựa ở bốn phía không ngừng hỗn loạn luôn hí dài, càng ngày càng ra tiếng chấn động mặt đất .

Mà những khuôn mặt của mọi người ở xung quanh bây giờ điều hiện ra vẻ sợ hãi.

“Trời ạ! Con kia rốt cuộc chính là con gì vậy!?”

“Hình như rất to lớn a. . .”

“Nó sẽ không phải là yêu quái chứ!?”

Bọn thị vệ ở bốn phía đều mở miệng, bàn luận sôi nổi, ồn ào.

Chỉ có Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác duy trì một bộ dáng trầm mặc.

Tuy hai người duy trì dáng vẻ trầm mặc đó, nhưng mà trên khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ nghiêm túc .

Thấy vậy, ở trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại càng lạnh hơn.

Con quái vật to lớn kia, rốt cuộc nó là cái gì vậy?

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc hết sức nghi hoặc. thì con quái vật kia đã từ trong chỗ âm u chậm rãi đi ra.

Khi con quái vậy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mọi người bốn phía đều sợ đến ngây người.

Xung quanh vang lên tiếng hít hà, lúc ồn lúc yên lặng, đều liên miên không ngừng.

Đương nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng như thế!

Đôi mắt của nàng mở thật to, con ngươi dường như muốn rớt ra khỏi mắt .

Bởi vì bị chấn động cùng kinh ngạc, cho nên cái miệng nhỏ mở ra thật to, chỉ kém có thể khiến một con chim bay vào. (=)) )

Dù sao, nàng sống trên đời đã được hai mươi ba năm, đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp một con Hắc hùng lớn đến như vậy!Bộ lông có màu nâu đỏ, tứ chi to khỏe, hơn bốn thước! Thể trọng không đến một ngàn cũng có tám trăm kg!

Trời ạ!

Con này này này, đây rốt cục là Đại Hắc Hùng hay là đại quái thú!?

Trước kia Đại Hắc Hùng nàng thấy tại vườn bách thú, cao nhất chỉ có hai thước, khi đó nàng thấy sợ khủng khiếp.

Hiện nay nhìn thấy con Đại Hắc Hùng cao hơn bốn thước trước mắt , nặng đến hơn một ngàn cân này , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, những con trước kia mà nàng đã thấy, chẳng qua là Tiểu Hắc hùng thôi. . .

Ngay tại trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, mọi người bốn phía cũng như thế.

Chỉ có Huyền Lăng Phong vừa được thị vệ đỡ lên, nhìn thấy Đại Hắc Hùng trước mắt mình, trên mặt tuy là sợ hãi, nhưng không che dấu được nỗi hưng phấn và kích động.

“Thật tốt quá, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục gấu chó cũng xuất hiện, lần này đây, bổn vương nhất định phải đánh gục con Đại Hắc Hùng này !”

Nghe được lời Huyền Lăng Phong nói vừa là kích động, vừa là căng thẳng, vừa là bộ dạng sợ hãi, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch lên.

Đầu tiên là quay đầu nhìn dáng người một thước tám kia của Huyền Lăng Phong , rồi nhìn lướt qua một lượt, lại rơi vào con Đại Hắc Hùng thể trọng khoảng một ngàn cân, cao đến bốn thước. Huyền Lăng Phong muốn đánh gục con Đại Hắc Hùng này, đáp án còn phải hỏi sao!?

Nhưng mà, ánh mắt quét một vòng qua Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ, coi như con Đại Hắc Hùng kia hung dữ mãnh liệt cỡ nào, chỉ cần có Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác ở đây, nàng cũng không nhất thiết phải lo lắng quá nhiều, không phải sao!?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc quét một vòng, không khỏi gắt gao rơi trên người Huyền Lăng Phong.

Lúc con Đại Hắc Hùng có vóc người khổng lồ kia xuất hiện, trên mặt mọi người đều là xuất hiện vẻ sợ hãi.

Nhưng mà nam nhân trước mắt này, vẫn như cũ là một bộ dáng ung dung bình tĩnh.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh ra sự kính nể đối với nam nhân trước mắt này .

Hơn nữa, tâm trạng vốn là đang bối rối, nhưng khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn vững vàng như Thái Sơn , thì nàng dần dần bình tĩnh lại.

Nam nhân này, giống như là một cảng tránh gió an toàn nhất, chỉ cần có hắn ở đây, cái gì nàng cũng không sợ. . .

Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đã nhảy lên ngựa, lập tức, một tay chỉ huy mọi người, mở miệng quát.

“Người đâu! Bắn tên!”

Huyền Lăng Phong mở miệng quát, chính mình cũng cầm lên cung và mũi tên, nhắm ngay Đại Hắc Hùng cách đó không xa.

Cùng với lúc Huyền Lăng Phong mở miệng ra lệnh, mọi người vôi vàng công kích con Đại Hắc Hùng kia .

Những mũi tên lớn trên bầu tời, bắn như mưa tới con Đại Hắc Hùng kia.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm.

Coi như con gấu chó này có vóc người khổng lồ thì đã làm sao!? Còn không phải bị làm thịt!?

Dưới một bầu trời đầy mũi tên, con gấu kia khẳng định sẽ nhanh chóng trở thành con nhím đi!?

Trong thời gian trong lòng Đồng Nhạc suy nghĩ, nhưng mà, chuyện phát sinh vượt rất xa dự đoán của nàng!

Chỉ thấy, nếu như động vật khác đứng dưới bầu trời đầy mưa tên như vậy, khẳng định sẽ bị bắn thành con nhím!

Nhưng mà lại thấy con gấu này đứng trong một bầu trời đầy mưa tên như thế, lại còn có thể không ngừng đi về phía trước.

Hơn nữa, những mũi tên bắn trước mặt nó, liền bị nó vươn cánh tay vững chắc, nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ mũi tên đều bị rơi trên mặt đất.

Nhìn mưa tên bay đầy giữa trời, lại nhìn thấycon Đại Hắc Hùng cũng không bị tổn hao một cọng lông nào, mọi người liền sợ ngây người.
Cho dù là Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, gương mặt tuấn tú kia không khỏi nhuộm vài phần cảnh giác.

Gương mặt thanh tú cau lại, làn môi hồng hé mở , trong giọng nói của Lan Lăng Thiệu Giác mang theo vài phần kinh ngạc và không dám tin.

“Con Đại Hắc Hùng này, ngay cả một mũi tên cũng không bắn trúng!?”

Đối với sự giật mình không thôi của Lan Lăng Thiệu Giác, mọi người ở bốn phía cũng kinh ngạc sững sờ.

“Trời ạ! Rốt cục con Đại Hắc Hùng này ăn cái gì!? Ngay cả một mũi tên cũng không sợ!?”

Huyền Lăng Phong vốn vẫn còn mặt mày kích động hô mọi người bắn tên . Nay nhìn thấy con Đại Hắc Hùng đang từng bước tới gần, lại lông tóc không tổn hao gì , thì trên gương mặt tuấn tú cũng có vẻ mặt không dám tin .

Hơn nữa, cùng với mọi người không ngừng phát sinh tấn công, mưa tên bay đầy trời, phảng phất chỉ gây ra kích động với con Đại Hắc Hùng kia.

Chỉ thấy Đại Hắc Hùng kia đầu tiên là ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, rồi lập tức bước từng bước lao tới phía trước.

Đối mặt với Đại Hắc Hùng này, người cũng sợ hãi, chỡ nói chi là con ngựa.

Nhìn thấy Đại Hắc Hùng kia đang tới phía mình, những con ngựa này sợ đến lập tức vung lên móng trước.

Mặt mày kinh hoảng hí dài, làm những thị vệ đang ngồi trên lưng liên tục ngã xuống.

Ngay lập tức, người ngã ngựa đổ, bốn phía hoàn toàn hỗn loạn.

Không ít ngựa với người bị Đại Hắc Hùng dẫm chết hoặc là một chưởng chụp chết.

Cùng với tiếng Đại Hắc Hùng phẫn nộ rít gào, ngoài ra còn có tiếng ngựa hí dài, tiếng kêu thảm thiết, không ngừng đan vào chung một chỗ.

Vốn là bốn phía đang yên lặng, lập tức biến thành Địa ngục trần gian.

Nhìn thấy những cỗ thi thể ngã trên mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.

Con ngựa đang cưỡi càng là cực kì bất an đạp loạn trên mặt đất , hí dài .

Huyền Lăng Thương thấy vậy, trong lòng biết con gấu này rất uy lực, nếu như lại tiếp tục, sẽ nhiều người tử thương hơn.

Vì vậy, liền tính toán chỉ huy mọi người rút lui.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, lại thấy Huyền Lăng Phong đang ngồi trên ngựa, một tay cầm cung và mũi tên nhắm ngay Đại Hắc Hùng đứng cách hắn không xa.

Trên gương mặt tuấn tú kia, không che dấu nổi sợ hãi và quật cường.

“Hừ! Bổn vương đợi thời gian lâu như vậy, mới đợi được ngươi. Bổn vương tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, Đại Hắc hùng, ngươi chịu chết đi!”

Huyền Lăng Phong vừa nói ra, trên tay liền buông lỏng.

Cùng với “vèo” một tiếng, chỉ thấy cung tên trên tay Huyền Lăng Phong đã nhanh như chớp bắn về hướng con Đại Hắc Hùng kia .

Lúc này, Đại Hắc Hùng ở bên kia không chút nào phát hiện ra Huyền Lăng Phong đang phát ra thế công nhằm vào mình. Bởi vì nó đang phóng ra hùng chưởng*, đi vỗ một con ngựa đang ở trước mặt nó, có lẽ con ngựa ấy sẽ biến thành bữa ăn đêm của nó.

(*bàn chân gấu)

Cho nên lúc Huyền Lăng Phong phát ra cung tên, khi đã đến trước mắt, Đại Hắc Hùng mới phát hiện, lập tức vươn hùng chưởng, hung hăng vỗ một cái.

Cùng với hành động của Đại Hắc hùng, vốn dĩ mũi tên mạnh như vũ bão, lập tức dễ dàng bị vỗ rụng xuống.

Hơn nữa, hành động của Huyền Lăng Phong lần này dường như đã càng thêm chọc giận Đại Hắc Hùng kia.

Chỉ thấy con Đại Hắc Hùng lập tức buông xuống con ngựa sắp chết đi, lập tức hướng tới bên Huyền Lăng Phong.

Cùng với hành động của Đại Hắc Hùng , cả mặt đất, lại lần nữa nổi lên rung động kịch liệt.

Cái gì là đất rung núi chuyển, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục đã nhận thức được sâu sắc.

Mà thứ mặc trên người của hắn , không thể nói là y phục.

Hai cái ống tay áo, sớm đã không thấy tăm hơi, giống như áo may ô thời hiện đại.

Trên người bẩn thỉu, dính đầy bùn đất và lá khô, nào nhìn ra khuôn mặt lúc đầu !?

Một chân, thiếu đi một chiếc giày, lộ ra một đầu ngón chân.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong hiện tại chật vật lôi thôi như thế, Đồng Nhạc Nhạc liền không nhịn được cười ha ha.

Giờ phút này nếu Đồng Nhạc Nhạc cầm camera trên tay, nàng khẳng định không nói hai lời liền chụp hình Huyền Lăng Phong hiện tại.

Trời ạ!

Coi như lần trước Huyền Lăng Phong bị mực nước dính đầy người, cũng không chật vật như hiện tại thật là kinh điển buồn cười a!

Càng nhìn, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy buồn cười.

Hơn nữa, nàng cười, lại không thể dừng lại được.

Bụng đau, chảy cả nước mắt, hai quai hàm cũng cười đến phát đau, mà Đồng Nhạc Nhạc vẫn ôm bụng đứng đó cười đến rung hết cả người.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cười vô tâm vô phế, giờ phút này, Huyền Lăng Phong quả thực ngay cả tâm giết người cũng có!

Dù sao, cái hắn ghét nhất, là nụ cười vô tâm vô phế này của tiểu thái giám trước mắt.

Mà chính mình lúc này sợ là vô cùng chật vật.

Chính mình lúc này vô cùng chật vật, bị người mình vô cùng ghét thấy được, trong lòng Huyền Lăng Phong vừa tức giận, căm phẫn, lại vừa quẫn bách.

Đặc biệt, khi thấy tiểu thái giám trước mắt, sau khi nhìn thấy hắn, vẫn còn vô tâm vô phế cười, một điểm ý tứ đỡ hắn lên cũng không có. Nếu không phải Huyền Lăng Phong hắn toàn thân trên dưới đau quá chừng, ngay cả động một đầu ngón tay đều không được, thì hắn đã sớm nhảy dựng lên giết người diệt khẩu.

Càng muốn, Huyền Lăng Phong càng tức giận, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, phảng phất như hai lưỡi đao sắc bén.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Đồng Nhạc Nhạc hiện tại, đã chết không thiếu vạn lần!

Trong lòng phẫn nộ không thôi, Huyền Lăng Phong mở miệng, lời nói cơ hồ là rít từ trong kẽ miệng.

"Ngươi cái tên nô tài chết tiệt này, ngươi cười đủ chưa !?"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, lại thấy trên gương mặt bẩn thỉu của Huyền Lăng Phong, là ánh mắt tóe lửa vì giận dữ, tầm mắt thẳng tắp bắn về phía mình, phảng phất như muốn xuyên hai ba cái lỗ trên người mình.

Ánh mắt phẫn nộ như vậy, nếu như bình thường, khẳng định vô cùng có lực sát thương.

Tuy nhiên hiện tại, Huyền Lăng Phong chật vật, giờ phút này bộ dáng phẫn nộ lườm nguýt như vậy, càng khiến người ta tức cười.

Phảng phất như một con chim phẫn nộ, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cười càng lớn.

"Ha ha ha ha... Không được, Thập Tam Gia, bộ dáng của ngươi thật sự mắc cười quá đi, ôi, không được, nô tài đau bụng quá, ha ha..."

Đồng Nhạc Nhạc vừa ôm bụng cười ha ha, vừa vuốt nước mắt chảy ra, miệng cơ hồ đều mở lớn.

Nhìn mình hiện tại toàn thân chật vật lãi bị Đồng Nhạc Nhạc chê cười, Huyền Lăng Phong quả thực là tức nổ ruột.

Đôi môi mở ra, giống như một con sư tử phẫn nộ, mở miệng liền bị lâm vào trạng thái kích động khác thường mà bắt đầu gầm rú.

"Ngươi cái tên nô tài chết tiệt này, còn cười, Bổn vương sẽ giết ngươi!"

Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng biết hắn thật sự là bị chọc tức.

Nhưng mà cũng không trách hắn!

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong người này, vô cùng sĩ diện.

Hơn nữa, người hắn vô cùng ghét là nàng, hiện tại, bộ dáng mình vô cùng chật vật bị chính người mình vô cùng ghét nhìn thấy, như thế nào lại không thẹn quá hoá giận !?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền cố nhịn xuống xúc động muốn cười, bằng không, Huyền Lăng Phong khẳng định sẽ phẫn nộ mà chết.

Quan trọng nhất là, nàng không còn sức lực lại cười tiếp.

Trong lòng nghĩ thế, sau khi Đồng Nhạc Nhạc điều chỉnh tâm tình thật tốt ,cuối cùng mới mở miệng nói.

"Được rồi, Thập Tam Gia, ngài không nên tức giận nữa rồi, nô tài không cười là được."Đồng Nhạc Nhạc ngoài miệng mặc dù nói như thế, chỉ là đôi mắt cười cười kia của nàng, lại tiết lộ lòng của nàng nghĩ.

Có điều, thấy Đồng Nhạc Nhạc dẫu sao cũng che giấu một chút, Huyền Lăng Phong cũng lười so đo cùng nàng.

Mà điểm quan trọng nhất là, hắn hiện tại toàn thân đau nhức, hơn nữa bởi vì ngâm ở trong nước thời gian quá dài, hiện tại hắn thấy bị lạnh, lại vừa mệt vừa đói.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong đầu tiên là hung hăng trợn mắt nhìn trừng Đồng Nhạc Nhạc, mới tức giận mở miệng nói.

"Đỡ Bổn vương lên !"

Thấy Huyền Lăng Phong ở dạng nhếch nhác thế này, vẫn còn tỏ rõ uy thế Vương gia, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói sao.

Nhưng rồi, nàng vẫn nén cơn nóng đi tới, đỡ Huyền Lăng Phong nằm trên mặt đất giống như con cá chết lên.

Dù sao, chỗ Huyền Lăng Phong nằm rất ướt át. Nếu lại nằm tiếp, chẳng may ngã bệnh thì làm hại nàng phải phí sức chiếu cố hắn đây!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền sử dụng hết sức lực, đỡ Huyền Lăng Phong lên.

Chỉ là, cái tên Huyền Lăng Phong cũng không biết là ăn cái gì lớn lên, lại nặng như vậy.

Sau khi thật vất vả đỡ được Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất lên, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm thở như trâu, mệt đến chỉ còn thiếu nước gục xuống.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày cố hết sức, trên mặt Huyền Lăng Phong không khỏi xẹt qua vài phần đắc ý.

Chỉ là sau một khắc, khi hắc mâu của Huyền Lăng Phong nhìn bốn phía chung quanh một phen, gương mặt thanh tú không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, tràn đầy ảo não lo lắng.

"Nơi này rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì! ?"

Nghe được Huyền Lăng Phong hỏi như vậy, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng nhìn quanh bốn phía một lượt.

Chỉ thấy nơi này, hẳn là đoạn cuối của thác nước.

Bốn phía không có người ở nào, trừ cây cổ thụ trăm năm cao chọc trời ở ngoài, thì là núi cao liên miên.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau mày, trên mặt mang vài phần bất an nặng trĩu.

Dù sao, trong núi sâu, rất nguy hiểm. Bởi vì, khi bọn họ không biết rõ tình huống, bất kì lúc nào cũng sẽ nhảy ra độc xà mãnh thú linh tinh các loại.

Lấy hai người bọn họ một người gầy yếu một người đang bị thương, đến lúc đó, nếu gặp phải độc xà mãnh thú gì đó, chỉ có một con đường chết.

Đặc biệt, Đồng Nhạc Nhạc nhìn một chút sắc trời hiện tại, đã là chiều muộn rồi. Nếu để trời tối đen, bọn họ cũng không biết ngủ ở đâu!

Nghĩ tới đây, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng nặng nề.

Có lẽ, Huyền Lăng Phong cũng nghĩ vậy, trên gương mặt bẩn thỉu kia, cũng mang vẻ nặng nề bất an.

Dù sao, hắn từ nhỏ ngồi mát ăn bát vàng, chưa từng trải qua tình cảnh như vậy !?

Năm nay hắn mới mười tám, nếu như ở chỗ này bị độc xà mãnh thú ăn sống nuốt tươi, uổng phí một đời anh danh của hắn!

Liền trong lúc Huyền Lăng Phong nghĩ ngợi, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên, dường như phát hiện ra cái gì, đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Thập Tam Gia ngài mau nhìn, phía trước hình như có một cái hang động!"

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong lập tức nhìn theo hướng ngón tay Đồng Nhạc Nhạc chỉ.

Chỉ thấy, cách bọn họ không xa, thật sự có một cái hang động.

Chỉ là bởi vì ngoài hang động có nhiều bụi cỏ che khuất, vừa rồi bọn họ mới không phát hiện.

Giờ phút này, nhìn thấy hang núi, trên mặt Huyền Lăng Phong cũng có vài phần kích động.

Dù sao, ở... nơi... không có người ở, có một chỗ đặt chân đã là rất tốt.

So với buổi tối phải ngủ ngoài trời thì tốt hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng thúc giục.

"Nhanh lên một chút, đỡ Bổn vương tới đó!"

Hiện tại hắn toàn thân đau nhức, hơn nữa vừa đói vừa mệt, chỉ muốn ngã xuống một chỗ thật tốt để nghỉ ngơi.

Nghe được lời Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không suy nghĩ nhiều mặt, chỉ là sử dụng hết sức lực đi đến hang động trước mặt cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK