Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt tuấn tú hơi hơi thay đổi, nhìn thấy sắc mặt âm u của Huyền Lăng Thương, đôi mắt hắc mâu xinh đẹp không khỏi ngẩn ra.

Nhớ lại vừa rồi, chính mình lại nhìn Đồng Nhạc Nhạc đến ngây ngẩn cả người, khuôn mặt tuấn tú của Lan Lăng Thiệu Giác lập tức buồn bực.

Vì che dấu sự luống cuống vừa rồi nên không khỏi đưa tay bịt lấy miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Đôi môi đỏ mọng hé mở mà nói.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi mặc đồ của nữ nhân nhìn thật đẹp!"

"Ha hả, phải không! ? Hì hì, thật ra, ta cũng cảm thấy như vậy."

Nghe được lời nói của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cười ha hả nói.

Trong đầu, lại càng ngọt ngào.

Dù sao, ai cũng thích làm đẹp, nàng cũng không ngoại lệ!

Nàng để ý, lời này của mình - một tiểu thái giám, có bao nhiêu kì lạ.

Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết, thân phận của mình, đã sớm bị hai người trước mặt đoán được. . .

Lúc nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc cười vui vẻ với Lan Lăng Thiệu Giác , sắc mặt Huyền Lăng Thương càng thêm âm u .

Cuối cùng,hé mở bạc môi, lạnh giọng nói.

"Được rồi, không nói nhiều nữa, đừng quên nhiệm vụ của ngươi."

Nghe được lời nói của Huyền Lăng Thương, mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt.

Lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Huyền Lăng Thương, trong lòng giật mình, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, làm ra bộ dáng cung kính.

"Vâng, Hoàng thượng."

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt nhu thuận,dáng vẻ nghe lời, Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng mấp máy bạc môi, mở miệng nói.

"Trẫm đã tạo cho ngươi một thân phận mới, hiện tại ngươi là bà con xa của Lục Thượng Thư, đến Kinh thành thăm người thân, nhiệm vụ của ngươi cũng rất đơn giản. Chính là ở trong kinh thành dốc hết khả năng đến những nơi có nhiều người, như vậy mới có thể hấp dẫn dâm tặc kia! Trẫm đã bí mật phái người bảo vệ ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm."

Nghe được những lời Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu nói.

"Vâng, nô tài đã hiểu ."

Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc ,bạc môi của Huyền Lăng Thương khẽ mấp máy một cái, ánh mắt quét một vòng, liền rơi trên người Lan Lăng Thiệu Giác.

"Chuyện này giao do ngươi đi xử lý, nhớ kỹ, lần này nhất định phải bắt được tên dâm tặc kia!"

"Vâng, Hoàng thượng."

Lan Lăng Thiệu Giác chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Huyền Lăng Thương thông báo xong nhiệm vụ, Đồng Nhạc Nhạc liền đi theo Lan Lăng Thiệu Giác cùng nhau đến Kinh thành.

Bởi vì thân phận hiện tại là một thiên kim tiểu thư, cho nên, phía sau Đồng Nhạc Nhạc luôn có hai tiểu nha đầu hầu hạ.

Lan Lăng Thiệu Giác, chính là đi theo đằng sau nàng rất xa, để âm thầm bảo vệ an nguy của nàng.

Mặc dù biết có rất nhiều người bí mật bảo vệ mình nhưng trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó tránh khỏi căng thẳng.

Dù sao, trong mắt mọi người, nàng chỉ là một tiểu thái giám, nếu như thật sự gặp phải dâm tặc, cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Nhưng chỉ có trời mới biết, nàng là nữ nhân hàng thật giá thật!

Nếu như xuất hiện tình huống bất ngờ thì nên làm cái gì bây giờ! ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có chút lo lắng.

Chỉ là hiện tại, nàng đã không có lựa chọn nào khác .

. . .

Đã là đầu mùa xuân, trên đường cái ở Kinh thành, khắp nơi là những cảnh thịnh vượng phát đạt.

Xe ngựa đi như nước, dòng người cuồn cuộn, tấp nập không ngừng.

Ở trên đường cái lớn như thế trong Kinh thành , bốn phía thông suốt, cửa hàng san sát, đủ loại phấn son bột nước trang điểm, lăng la tơ lụa, khách sạn tửu quán, nhiều không kể xiết.

Những người bán hàng rong trên đường không muốn để mất cơ hội, ra sức thét to. . .

Nhìn cảnh tượng bốn phía nhộn nhịp,đôi mắt xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc càng không ngừng ngó tới ngó lui.

Nghĩ đến, có lẽ ở trong bóng tối, dâm tặc kia đang âm thầm quan sát chính mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền căng thẳng quá chừng.

Dù sao, dâm tặc kia, đều là đến không bóng hình, đi không tung tích, cho nên không ai biết rốt cuộc dung mạo hắn như thế nào.

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc nhìn thấy ai đó có diện mạo khó ưa, thì đều mặt mày đề phòng, để ngừa dâm tặc kia.

Trái tim, càng là một mực căng thẳng. cũng không dám thở gấp.

Chỉ là, nàng đi dạo cả một buổi sáng, cũng không hề phát sinh chuyện gì.

Trái lại dân chúng bốn phía, cho dù già trẻ nam nữ đều bày ra bộ mặt kinh ngạc ,không khỏi đua nhau liếc mắt về phía nàng.

Lần đầu tiên được mặc nữ trang, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết chính mình xinh đẹp, chỉ là, bị người ta nhìn với ánh mắt kinh ngạc như thế, nàng cũng có hơi cảm giác tự hào.

Dần dần , trong lòng sự căng thẳng đã vơi đi bớt.

Sau khi đi dạo một buổi sáng, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy mệt mỏi nên tìm một cái khách sạn ăn cơm.

Bởi vì...lần này làm việc cho Huyền Lăng Thương nên tất cả đều quy vào chi phí chung để tính toán.

Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.

Sau khi vào khách sạn, nàng lập tức gọi những thức ăn mình thích.

Khi chờ thức ăn đến, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi liếc nhìn bốn phía một phen.

Chỉ thấy khách sạn này, là khách sạn số một số hai của Kinh thành,gồm hai tầng, lúc này trong quán đã đông nghẹt người. Bởi vì nàng xuất hiện, không ít người nhìn nàng chằn chằn, có kinh ngạc, hâm mộ, cũng có ghen ghét.

Liếc nhìn khuôn mặt mọi người một vòng, không phát hiện kẻ khả nghi, Đồng Nhạc Nhạc cũng lười nhìn tiếp.

Dù sao cả ngày chính mình căng thẳng, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.

Vừa đúng lúc này đồ ăn đã đến, Đồng Nhạc Nhạc liền cầm lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.

Đương nhiên, nhớ lại nhiệm vụ của mình, Đồng Nhạc Nhạc dốc hết sức khiến mọi hành động đều tao nhã , thể hiện dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

Có trời mới biết, ăn cơm như vậy đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, quả thực là một loại dày vò.

Dù sao, trước đây nàng ăn cơm, đều là cắn ngốn ngấu, không hề để ý hình tượng, hiện tại muốn cho nàng làm ra tư thế nhã nhặn, chỉ còn thiếu lấy mạng của nàng!

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, vừa chậm rãi ăn thức ăn trên bàn.

Tuy nhiên, khi khóe mắt Đồng Nhạc Nhạc quét nhanh một lượt, thì thấy trước cửa khách sạn đang có một tiểu cô nương mang theo lẵng hoa đi vào.

Chỉ thấy tiểu cô nương này, khoảng bảy tám tuổi, mái tóc tết thành hai bím thật dài.

Thân thể gầy nhỏ nhắn xinh xắn, y phục trên người cũng đã vá không ít miếng , vừa nhìn liền biết gia cảnh không tốt.Từ nhỏ thân là cô nhi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết cảnh chịu đói qua ngày là như thế nào.

Nghĩ đến, tiểu cô nương này, tuổi nhỏ như vậy phải tự thân bán hoa kiếm tiền, vừa nhìn quần áo trên người liền biết cuộc sống quá khổ.

Vì vậy, lúc tiểu cô nương kia mang theo lẵng hoa chậm rãi đi tới, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vẫy vẫy tay ra hiệu gọi tiểu cô nương kia.

Dù sao, mới rồi cô bé ở dưới lầu một mực bán hoa cũng không người nào mua giúp. Hiện tại nhìn thấy có người vẫy vẫy tay đối với mình, hơn nữa là một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế, khiến tiểu cô nương trên mặt đầu tiên là sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lập chạy về phía Đồng Nhạc Nhạc.

"Vị tỷ tỷ này, người cần phải mua hoa sao? Ta nói hoa này đều là vừa mới hái xuống, rất thơm lại rất đẹp đây! Tỷ tỷ người liền mua giúp ta vài bông chứ!?"

Tiểu cô nương mở miệng, nói năng dè dặt,âm thanh nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn như vậy càng làm Đồng Nhạc Nhạc thương cảm. Khiến Đồng Nhạc Nhạc thấy lập tức sinh lòng thương tiếc.

Hé làn môi hồng, Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt sảng khoái mở miệng nói

"Chỗ này bao nhều tiền, ta mua toàn bộ cho ngươi"

Tiểu cô nương nghe vậy, trên mặt lập tức sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến Đồng Nhạc Nhạc hào phóng như thế.

Đôi mắt trợn lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là không dám tin và kinh ngạc

"Tỷ tỷ người thật sự mua giúp ta toàn bộ chỗ hoa này?"

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức gật đầu, mở mmiệng cười nói

"Ha hả, chẳng lẽ còn giả bộ sao!? Hoa này ta đều phi thường thích! Cho nên ta mua toàn bộ,đây tiền này đủ không!? "

Đồng Nhạc Nhạc nói, vừa móc ra năm mươi lượng bạc từ trong lòng ngực rồi đưa cho tiểu cô nương.

Tiểu cô nương thấy vậy, đòng mâu lại lần nữa trợn lên một cái, con ngươi chỉ còn thiếu nước từ trong khóe mắt rơi rụng ra ngoài.

"Nha, tỷ tỷ tiền này nhiều lắm..."

Trông thấy dáng vẻ tràn đầy rung động của tiểu cô nương, Đồng Nhạc Nhạc môi hồng cong lên một cái, mở miệng nói

"Tiền này là tỷ tỷ đưa cho ngươi, ngươi nhận đi! Là tiền ta mua hoa của ngươi đấy"

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa nhét số bạc trên tay vào trong lòng tiểu cô nương, lại nhắc lẵng hoa vào tay mình.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt những bông hoa bên trong lẵng hoa. Chỉ thấy hoa này, đều không phải đóa hoa quý báu gì, nhiều nhất là một chút hoa dại thôi.

Chỉ là hoa này được tết thành vòng hoa, nhìn qua trông rất đẹp mắt.

Đồng Nhạc Nhạc vừa đánh giá chỗ hoa này, trong lòng chợt nảy một ý đùa nghịch, liền đội vòng hoa này trên đầu của mình.

Dù sao trên đầu chính mình không có trang sức gì, mang vòng hoa này vừa khéo.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mải nghĩ, cũng không hề chú ý tới ánh mắt của mọi người bên trong khách sạn, giờ phút này đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

Lan Lăng Thiệu Giác đang im lặng ngồi ở cách đó không xa , cũng không ngoại lệ.

Ở trong kinh thành, nguời mua giúp tiểu cô nương không ít, mọi người thấy bình thường không ai để ý đến.

Tuy nhiên tiểu nữ tử này lại mua toàn bộ hoa của tiểu cô nương, hơn nữa còn trả nhiều như vậy.

Hoa này căn bản rẻ mạt, chỉ là Lan Lăng Thiệu Giác biết, đây là tâm ý của tiểu nữ tử.

Thấy vậy, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi thán phục.

Thật sự là một tiểu nữ tử tâm ý lương thiện.Lại thấy nữ tử này sau khi mua hoa xong liền nghịch ngợm đội vòng hoa kia ở trên đầu.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, trên đầu lại không có món trang sức nào cũng toát lên vẻ thanh nhã thoát tục.

Hiện nay, những bông hoa tươi nõn nà đủ loại màu sắc kia, khi đội trên đầu khíến cho nàng nhìn qua càng xinh đẹp hơn người , không gì sánh được.

Thấy vậy trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là có thêm phần si mê mà chính mình không nhận thấy.

Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Giờ phút này, nàng vừa ngắm nghía hoa tươi bên trong lẵng hoa, lại thấy tiểu cô nương này vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, không khỏi cười để cho nó trở về.

Tiểu cô nương mới đầu là không dám tin, nhưng mà, lại thấy dáng vẻ hiền lành của Đồng Nhạc Nhạc, thì trong lòng biết chính mình hôm nay gặp được quý nhân, liền cũng không có từ chối.

Cầm lấy năm mươi lượng bạc kia, liền nhanh chóng rời đi.

Sau khi thấy tiểu cô nương kia rời khỏi Đồng Nhạc Nhạc chỉ là cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng.

Chỉ cảm thấy, tự mình làm một chuyện tốt, tâm tình đặc biệt sung sướng.

Liền ngắm nghía chỗ hoa ở trên tay , Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được chun mũi nhẹ nhàng ngửi một cái.

Chỉ cảm thấy chỗ hoa tươi này, mùi hoa thoảng vào mũi, sao mà dễ ngửi.

Vì vậy, không khỏi khiến Đồng Nhạc Nhạc ngửi rất lâu, đều không nỡ buông...ra.

Tuy nhiên, không biết qua bao nhiêu thời gian, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên cảm giác được đầu hình như có hơi choáng váng.

Cảm giác được thân thể không khỏe, Đồng Nhạc Nhạc đại mi không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Như thế nào mới vừa rồi vẫn còn yên lành, hiện tại, lại đột nhiên choáng váng đầu đây! ?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, phía sau Đồng Nhạc Nhạc hai cái tiểu nha đầu hầu hạ, có lẽ cũng là nhận thấy được trên mặt Đồng Nhạc Nhạc khác thường.

Lập tức vội vàng tiến lên, mở miệng lo lắng hỏi. "Nhạc tiểu thư, ngươi làm sao vậy! ?"

"Đúng vậy, ngươi phải chăng là thân thể không khỏe a! ? Nếu không, chúng ta điều ngươi đi khám đại phu! ?"

Nghe lời nói hai tiểu nha đầu , đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là nhẹ nhàng cong lên một cái, mở miệng nói.

"Ta không sao, được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!" Nhớ lại nhiệm vụ hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc lập tức kiềm chế sự khó ở trong người.

Chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi, Đồng Nhạc Nhạc muốn xoay người xuống lầu, không ngờ, lại bị tiểu nhị của quán đâm thẳng vào.

Trên tay tiểu nhị kia, chính lúc cầm một cái đĩa thức ăn, giờ phút này, toàn bộ đổ vào trên người Đồng Nhạc Nhạc .

Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc trở tay không kịp, muốn tránh nhưng đã là không còn kịp rồi.

Cùng với 'loảng xoảng' một tiếng, trang phục trên người Đồng Nhạc Nhạc , đã bị thức ăn bám đầy người .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được giật mình la lên một tiếng, mở to đôi mắt, tràn đầy kinh ngạc ngạc nhiên.

Hai tiểu nha đầu ở sau lưng nàng thấy vậy, lập tức vội vàng tiến lên, cuống quít căng thẳng hỏi. "Nhạc tiểu thư, ngươi làm sao vậy! ? Ngươi không sao chớ! ?"

"Ngươi đi đường nào vậy! ? Đang yên lành, lại đụng vào tiểu thư nhà chúng ta!"

Trong đó tiểu nha đầu, thấy Đồng Nhạc Nhạc cả người đầy mỡ, không khỏi quay đầu, mở miệng chất vấn/ tiểu nhị kia của quán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK