Gương mặt tuấn tú kia, cương nghị hoàn mỹ, mày kiếm kéo dài xếch lên, mũi cao thẳng tắp tựa như được điêu khắc, đôi môi hình trái tim, tất cả đều được phối hợp một cách hoàn mỹ!
Thu hút lòng người nhất là đôi mắt huyết sắc độc nhất vô nhị kia, chỉ cần liếc mắt, liền có thể làm người ta can tâm tình nguyện hiến dâng linh hồn của chính mình…
Mặc dù Huyền Lăng Thương thần sắc tuấn tú lạnh như sương, nhưng lại khiến nhiều nữ nhân giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ vì để có được ngọn lửa này…
Đối với Huyền Lăng Thương lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng thì Lan Lăng Thiệu Giác liền giống như một bầu trời trăng sáng bình thường.
Bạch y xuất trần, vóc người rắn rỏi, thanh cao.
Hơn nữa, gương mặt tuấn tú như ngọc kia còn rất hào hoa, tao nhã, toàn thân đề toát ra một luồng khi ấm áp, lại có thể dễ dàng làm cho người ra có cảm giác động lòng.
Kết quả là, bộ đôi một nóng một lạnh này đã bị rất nhiều thiếu nữa bao quanh.
Đồng Nhạc Nhạc cuối cùng cũng có thể hiểu được các thiếu nữ trong kinh thành rất lợi hại.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khó tránh được cảm giác buồn bực.
Dù sao dáng vẻ nàng cũng không kém, vì điều gì mà Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiếu Giác đều nổi tiếng ở đây!?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay chạm vào gương mặt trắng như tuyết của mình, trong lòng âm thầm buồn bực.
Không ngờ được, tại đúng thời điểm này, cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa lao như điên về phía nàng.
Đồng Nhạc Nhạc nghe được tiếng động ở phía sau, không kìm được tò mò quay đầu lại.
Cũng may vừa nhìn, khi nhìn thấy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn lên, chu cái miệng nhỏ của mình, tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy, chiếc xe ngựa đúng lúc lao như tên bắn về phía nàng.
Tại lúc này, con đường cái trên Kinh thành đã sớm chật kín người, xe cộ không thể lưu thông.
Điều này chính là do con ngựa dường như quá sợ hãi, ngay cả phu xe cũng không kiểm soát được.
Chỉ nghe, người phu xe đang cố lái chiếc xe cách đó không xa, đồng thời không ngừng lớn tiếng la lên.
“Tránh ra, mau tránh ra a…”
Với sự điều khiển của phu xe, chiếc xe ngựa kia đến đi đến, chỗ nào cũng là người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa.
Tiếng hét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, những âm thanh của mặt đất không ngừng lien tiếp, rất hỗn loạn.
Những loại trái cây, hoa qủa đều bị bay tứ tung, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hồi phục lại tinh thần.
Nhìn thấy chiếc xe ngựa kia rất gần mình, Đồng Nhạc Nhạc liền xoay người lùi về phía sau dòng người bốn phía, để đề phòng chiếc xe ngựa kia sẽ đâm mình ngã.
Ai ngờ được chuyện này lại xảy ra trên con đường vốn đông đúc, náo nhiệt này.
Mọi người nhìn thấy chiếc xe ngựa lao như điên như vậy, ai nấy đều vội vàng chạy, thét lên đến chói tai.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang tránh né, không biết có ai đó bỗng đụng phải nàng một cái.
Ngay lập tức, thân thể nghiêng ngả một lúc, cuối cùng không ngừng sợ hãi, té ngã trên mặt đất.
Cái mông ê ẩm khiến Đồng Nhạc Nhạc không chịu được mày nhíu chặt.
Nhưng, nhưng không chờ nàng kịp suy nghĩ cái khác thì từ xa, một đoàn ngựa chạy đến rất gần nàng, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến nỗi hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi gì liền đứng lên hét lớn.
“A, hoàng thượng, cứu ta…”
Lời nói của Đồng Nhạc Nhạc là xuất phát từ tiềm thức, suy đoán.
Dù sao, mỗi lần nàng xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Huyền Lăng Thương.
Hiện tại, trong thời gian này Đồng Nhạc Nhạc giật mình la lên, sau đó nàng chỉ cảm thấy trước mặt mình là một bong dáng màu tím nhanh chóng chạy tới.
Ngay lập tức, cả người nàng liền bị ôm vào một khối lồng ngực rộng rãi, chắc chắn.
Cùng với trời đất nghiêng ngả một hồi, Đồng Nhạc Nhạc thấy đầu óc mình nhất thơi có chút trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, phảng phất gần một thế kỉ lâu dài, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ hồi phục lại được tinh thần của mình.
Nàng chỉ cảm thấy, nàng được ôm trong một lồng ngực rất ấm áp.
Chun mũi ngủi thấy được, đây là mùi hương nhạt nhoà của Long Tiên Hương…
Dường như cho người ta ngửi thấy là rất uất ức…
Dần Dần, Đồng Nhạc Nhạc tâm trí đang sợ hãi, rối loạn từ từ hồi phục lại.
Vì được ôm trong lồng ngực quen thuộc cùng với mùi hương cũng rất quen thuộc, cho dù nàng không ngẩng đầu, nàng cũng người ôm nàng chính là ai, ở chỗ nào.
Chính là Huyền Lăng Thương!
Cho dù nàng ở đâu, chỉ cần nàng có chuyện gì thì hắn giống một thần linh, xuất hiện để cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khẽ rung lên một cái, ngay lập tức, đôi mắt nhung nẹ nhàng mở ra, nhìn đến gương mặt tuấn mĩ, mê hoặc của nam nhân trên đỉnh đầu kia.
Lại thấy được giờ phút này sắc mặt của nam nhân tuấn mĩ kia đang tái nhợt, trên mặt không che dấu chút nào sự lo lắng và căng thẳng.
Liền khiến Đồng Nhạc Nhạc trong một cảm giác cảm động nhanh chóng dâng trào trong lòng.
Nam nhân này đúng là vì nàng mà căng thẳng như thế…
Hiện tại, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang rung động.
Huyền Lăng Thương trong lúc này chỉ gắt gao, ra sức ôm chặt người nhỏ bé này vào lòng.
Nhớ lại hồi nãy vừa mạo hiểm kia, trong hắn bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Nghĩ đến mới vừa nãy, người nhỏ nhắn này đã sắp bị con ngựa đạp, Huyền Lăng Thương chỉ thấy tâm can mình như thắt lại, mơ hồ giống như bị hang vạn cây kim đâm vào tim.
Cũng may là nàng không có chuyện gì…
Bằng không, hắn cũng không dám tưởng tượng thêm nữa, mất đi nàng, trong lòng hắn cuối cùng sẽ đau khổ như thế nào…