Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hồi tưởng lúc ấy, tên tiểu khất cái kia bị đám trẻ con bắt nạt, nàng vẫn còn hơi ấn tượng.
Chỉ là lúc ấy, tên tiểu khất cái đó đầu tóc rối bù, nàng không thấy được dáng vẻ của hắn. Cho nên, không biết là Độc Cô Ngạo Phong.
Giờ phút này, nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong , Đồng Nhạc Nhạc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Không trách được trước đây, nàng cảm giác được chính mình hình như đã gặp qua hắn ở đâu rồi .
Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nhớ lại , Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời của nàng, lại thấy dáng vẻ của hắn tràn đầy kinh ngạc và rung động, chỉ là bạc môi có hơi cong lên một cái, mở miệng nói.
"Rất bất ngờ đúng không! ? Kỳ thật ban đầu gặp ngươi, đối với ta mà nói cũng là một bất ngờ! Khi đó ta nghèo túng bất lực và tuyệt vọng . Ta còn tưởng rằng lúc đó ta liền như vậy mà chết đi. Không nghĩ tới, ngươi lại xuất hiện . . ."
Nói tới đây, Độc Cô Ngạo Phong dừng lại, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo sự say mê không che dấu chút nào .
Đối với ánh mắt đầy nóng rực của Độc Cô Ngạo Phong , khiến Đồng Nhạc Nhạc có hơi không chịu nổi, muốn chạy trốn .
Dù sao, hiện tại nàng biết tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong đối với mình , mà nàng trong lòng đã có người khác .
Nếu, nàng không cho được Độc Cô Ngạo Phong điều mà hắn muốn, thì nàng liền sớm một chút nói ra với hắn.
Bằng không, Độc Cô Ngạo Phong sau này càng lún sâu vào hơn.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức mở miệng nói.
"Thập Nhị, thật xin lỗi, ta...ta trong lòng đã có người mình thích , cho nên, cám ơn ngươi đã thích ta.. ta chỉ có thể nói thật xin lỗi. . ."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, một hơi nói ra những lời này .
Bởi vì, hiện tại nàng sợ hãi chính mình nếu không nói ra, sau này đối với tất cả mọi người đều không tốt.
Sau khi Đồng Nhạc Nhạc nói xong những lời này, trong lòng không khỏi khẩn trương lên .
Trái tim, trong nháy mắt như thít lại, ánh mắt tràn đầy căng thẳng, càng gắt gao nhìn chằm chằm trên người Độc Cô Ngạo Phong .
Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời này của nàng , đầu tiên là trầm lặng một khắc, mày rậm đẹp đẽ nhẹ nhàng cau lại một cái.
Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Trong lòng ngươi thích chính là Huyền Lăng Thương sao! ?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu tuy là câu nghi vấn, lại nói phi thường khẳng định.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong, càng không dám tin và kinh ngạc.
"Ngươi...ngươi như thế nào biết! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đầy kinh ngạc và không dám tin, Độc Cô Ngạo Phong khóe miệng không khỏi cong lên một cái. Tuy nhiên, khóe miệng lại có thêm vài phần cay đắng.
"Sau khi ta biết được ngươi là nữ nhân, ta liền phát giác, ánh mắt của ngươi nhìn hắn, càng không giống với những người khác. Có lẽ ngươi không biết, chỉ cần là có hắn ở đâu, ánh mắt của ngươi, luôn không tự chủ được rơi trên người hắn. Còn nữa, trong mắt ngươi đối với hắn đầy si mê, làm cho không người nào có thể bỏ qua. . ."
Điểm này, cũng là khiến hắn không muốn . . .
Vào lúc Độc Cô Ngạo Phong trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc nghe được lời này của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi sửng sốt.
Là tâm tư chính mình đối với Huyền Lăng Thương quá mức rõ ràng sao! ? Hay là Độc Cô Ngạo Phong có năng lực quan sát quá mạnh mẽ ! ?
Nếu là như thế, sau này, nàng nhất định phải chú ý thật tốt , ngàn vạn lần không nên quá mức bại lộ tâm tư của chính mình đối với Huyền Lăng Thương . . .
Bởi vì, nàng khẩn cầu một điều rất đơn giản, chỉ cần có thể đủ nhạt nhẽo tầm thường vô vị sống ở bên cạnh Huyền Lăng Thương, nàng liền cảm thấy mỹ mãn . . .
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong đang nhìn tiểu nữ tử trước mắt .
Chỉ thấy tiểu nữ tử này, cụp mắt xuống, hình như đang suy nghĩ cái gì.
Ánh nắng ấm áp, xuyên thấu qua lá cây xanh biếc, từ từ êm dịu rọi xuống, bao trùm ở trên người nữ nhân này , nhìn qua khiến cho nữ nhân này đáng yêu đến như thế.
Hắn, thật sự rất muốn rất muốn, giữ nữ nhân trước mắt này vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình. . .
Nghĩ tới đây, đồng mâu màu hổ phách của Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một cái, như là đang hạ quyết định cái gì đó.
Bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi có thể cho ta một lần cơ hội được không , ta nhất định có thể cho ngươi hạnh phúc, ngươi liền cùng ta trở về Thương Lang Quốc đi! ? Có được hay không! ?"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu kiên định khẩn cầu .
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng giật mình.
Dù sao, nàng cho là tự mình nói rõ ràng, không nghĩ tới Độc Cô Ngạo Phong khăng khăng một mực!
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, muốn mở miệng nói cái gì.
Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn chưa nói ra, một đạo giọng nói khàn khàn trầm thấp , lại từ phía sau bọn họ phút chốc vang lên
"Hắn sẽ không theo ngươi về Thương Lang Quốc!"
Cùng với một đạo giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền nhanh chóng hướng tới nơi phát ra âm thanh kia .
Chỉ thấy, từ giữa đám cây cổ thụ chọc trời trăm năm , một đạo bóng dáng cao to lực lưỡng từ từ đi tới.
Ánh mặt trời êm dịu, xuyên thấu qua lá cây từ từ êm dịu rơi tại trên người nam nhân.
Nam nhân mặc trên người một bộ mãng bào màu đỏ sậm , lưng thắt Kim Yêu Đái, đầu đội mũ ngọc, quả nhiên là một người như rồng như phượng, điềm tĩnh khí phách!
Nam nhân này không phải ai khác chính là Huyền Lăng Thương!
Nhìn thấy sự xuất hiện đột nhiên của Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngây ra một lát, sau khi phục hồi lại tinh thần , môi đỏ mọng hé mở, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.
"Hoàng thượng, người tại sao lại ở chỗ này! ?"
Trời ạ!
Thật sự là Huyền Lăng Thương!
Chính là, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này! ?
Đối với mặt mày kinh ngạc của Đồng Nhạc Nhạc, sắc mặt của Huyền Lăng Thương càng âm u .
Mày kiếm nhíu lại, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng mang theo vài phần ảo não và tức giận.
Bạc môi hé mở, mở miệng lạnh giọng nói.
"Trẫm trở về sẽ tìm ngươi tính sổ."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu mặc dù nhẹ nhàng, chỉ là, trong đó tức giận, lại làm cho trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Dù sao, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra được, Huyền Lăng Thương là đang tức giận , hơn nữa có lẽ đang giận nàng.
Chỉ là, nàng không biết, chính mình rốt cuộc nơi nào lại đắc tội hắn .
Hồi tưởng đêm qua, hắn đột nhiên triệu kiến nàng, khiến nàng chà lưng cho hắn. Ai biết, sau này hắn lại không hiểu sao lại bảo nàng rời đi.
Lúc ấy, nàng suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được , cảm thấy oan ức.
Lúc này, Huyền Lăng Thương còn giống như đang tức giận chính mình, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chu lên .
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng tỏ ra oan ức không che dấu chút nào .
Quả thật là lòng dạ Đế vương, khó khăn nhất là suy đoán, nói chính là Huyền Lăng Thương đi! ?
Hiện tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kêu lên , cũng không biết, Độc Cô Ngạo Phong vẫn đứng bên cạnh nàng, sau khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương xuất hiện, đôi mắt màu hổ phách kia không khỏi có hơi nhíu lại, thần sắc trong nháy mắt nguội lạnh đi.Đối với ánh mắt lạnh lẽo kia của Độc Cô Ngạo Phong, Huyền Lăng Thương phảng phất coi như không nhìn thấy.
Sau khi đi tới trước mặt Đồng Nhạc Nhạc, chỉ là bạc môi hé mở, lạnh nhạt nói.
"Tiểu Nhạc Tử, lại đây!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, lại không che dấu chút nào thái độ ra lệnh.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức phục hồi tinh thần lại, lập tức, hé mở làn môi hồng.
"Dạ, Hoàng thượng."
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền lập tức bắt đầu cất bước, đi tới chỗ Huyền Lăng Thương.
Huyền Lăng Thương thấy vậy, gương mặt vốn lạnh như băng không khỏi hòa hoãn, rõ ràng đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc rất là vừa lòng.
Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc mới đi tới chỗ Huyền Lăng Thương một bước, sau một khắc, tay nhỏ bé của nàng đã bị một bàn tay khớp xương cứng cáp cầm thật chặc.
Cảm giác được tay nhỏ bé của mình bị người cầm chặt, khiến trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, liền nhìn tới chỗ Độc Cô Ngạo Phong.
Nhìn phía ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong, càng là mang theo kinh ngạc và nghi hoặc.
"Thập Nhị. . . ! ?"
"Đừng đi, Tiểu Nhạc Tử, cùng ta trở về Thương Lang Quốc đi!"
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng vừa nói, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo vài phần cầu khẩn và căng thẳng.
Nắm bàn tay Đồng Nhạc Nhạc, càng là gắt gao.
Bởi vì, hắn sợ hãi.
Tiểu nữ tử này, trong lòng đã có nam nhân này.
Hắn sợ hãi, chính mình buông tay như vậy, sẽ là vĩnh viễn mất đi tiểu nữ tử này . . .
Ngay lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Phong nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc khi nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy hắn nhìn phía ánh mắt của mình, tràn đầy ý cầu khẩn.
Thấy vậy, trong lòng chợt thấy không nỡ.
Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong cho tới nay, đối với chính mình đều là cực kì che chở, từng li từng tí.
Nàng một mực đều muốn hắn coi là bằng hữu.
Hiện nay, nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong khổ sở cầu khẩn như vậy, trong lòng nàng cũng chịu khổ sở a.
Chính là, ở trong lòng nàng, sớm đã có nam nhân khác, đối với Độc Cô Ngạo Phong, chỉ có thể xin lỗi.
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé mở, muốn mở miệng nói chút gì đó.
Tuy nhiên, còn không chờ nàng mở miệng nói cái gì, chỉ cảm thấy cổ tay kia của mình căng thẳng.
Âm thanh Huyền Lăng Thương trầm thấp lại mang theo ngang ngược, liền vang lên trong phút chốc
"Thập Nhị hoàng tử, mời ngươi chú ý thân phận của ngươi! Còn nữa, Tiểu Nhạc Tử là người của trẫm, có trẫm ở đây, ngươi cảm giác được ngươi có khả năng mang hắn đi sao! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu kiên định vô cùng.
Cầm bàn tay Đồng Nhạc Nhạc, càng là giống như kìm sắt, gắt gao, không buông tay.
Nhìn phía ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong, càng là sắc bén như đao.
Gương mặt kia lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, nếu như đổi lại là những người khác, đã sớm sợ đến hết hồn hết vía.
Tuy nhiên, Độc Cô Ngạo Phong khi đương đầu với đôi mắt tràn đầy uy nghiêm sắc bén của Huyền Lăng Thương, trên mặt cũng hoàn toàn lạnh như băng, trên mặt một tia sợ hãi cũng không có.
Đôi mắt màu hổ phách kia, càng là gắt gao nhìn thẳng vào mắt của Huyền Lăng Thương.
Ngay lúc Huyền Lăng Thương và Độc Cô Ngạo Phong đều căm thù không ai nhường ai.
Bị hai người này mỗi người mỗi vẻ, hai nam nhân vô cùng hào hoa một tả một hữu lôi kéo, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, chỉ có phần thống khổ!Dù sao, hai người nam nhân này, một người là bằng hữu của nàng, một người là nam nhân chính mình thích. Mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt a. . .
Hơn nữa, điểm chết người chính là, hai nam nhân, đều không cần phải chú ý lực đạo của mình một chút sao! ?
Nàng không phải khúc gỗ, không hiểu được đau đớn.
Cảm giác được một cơn đau nhói truyền đến hai tay của mình, khiến Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, trên mặt, đều là vẻ bị đau.
Môi đỏ mọng hé mở, không nhịn được kêu nhỏ thành tiếng.
"Tê, đau. . ."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương và Độc Cô Ngạo Phong vốn chính lúc căm thù không ai nhường ai, lập tức vội vàng buông lỏng tay.
Mới vừa rồi bị hai người này gắt gao lôi kéo, hiện nay, bọn họ lại đồng thời buông lỏng tay, Đồng Nhạc Nhạc bối rối không còn kịp đề phòng nữa, sau đó lập tức té xuống.
Mắt thấy, chính mình sẽ té trên mặt đất.
Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đôi mắt mở to, không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
Tuy nhiên, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trước mặt hai bóng người lao tới, còn không chờ nàng phản ứng lại đây, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, chính mình cả người, đã bị đưa vào một lồng ngực rộng rãi
Cái ôm trong ngực này, rắn chắc to lớn khoan hậu ấm áp, chớp mũi còn nghe thấy được, là vị Long Tiên Hương nhàn nhạt chính mình quen thuộc nhất, dễ ngửi. . .
Ngửi mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh ra một cỗ ý muốn dựa vào.
Thật sự nhớ, cứ như vậy nhớ, lại ở trong ngực của hắn. . .
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, phía sau, lại truyền đến âm thanh Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy ảo não thống khổ.
"Tiểu Nhạc Tử. . ."
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong thấp giọng gọi, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Nhớ lại chính mình vẫn còn trong lòng Huyền Lăng Thương, nội tâm giật nảy lên một cái, liền nhanh chóng từ trong lòng Huyền Lăng Thương rời đi.
Dù sao nàng bây giờ, chính là một tiểu thái giám đấy. . .
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, cũng không hề chú ý tới, sau khi nàng rời đi từ trong lòng Huyền Lăng Thương, trong mắt Huyền Lăng Thương nhanh chóng xẹt qua tia không vui vẻ.
Chỉ là, tia không vui vẻ này của Huyền Lăng Thương, chợt lóe rồi biến mất, lập tức, bạc môi hé mở, lạnh giọng nói.
"Thỉnh Thập Nhị hoàng tử chú ý thân phận của mình, ngươi cứ nói ngươi muốn dẫn Tiểu Nhạc Tử đi, Tiểu Nhạc Tử là người của trẫm, không nói điểm ấy trước, Thập Nhị hoàng tử ngươi cho là, lấy tình cảnh của ngươi hiện tại, Tiểu Nhạc Tử thật sự rời đi với ngươi, ngươi thật có thể bảo vệ hắn an toàn! ? Nếu như tin tức của trẫm không lầm, mới vừa rồi, Thập Nhị hoàng tử mới trải qua một hồi ám sát đi! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, phảng phất đang nói chuyện tiết trời hôm nay như thế nào.
Tuy nhiên, nghe tới lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động.
Huyền Lăng Thương tin tức cũng quá nhanh nhẹn đi! ? Mới vừa rồi chuyện bọn họ bị người ám sát, hắn lại biết được ! ?
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, Độc Cô Ngạo Phong đứng ở trước mặt nàng, đồng mâu cũng trợn lên một cái.
Quay mắt về phía đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, bạc môi Huyền Lăng Thương cũng có hơi cong lên một cái.
"Cho nên, Thập Nhị hoàng tử, ngươi hiện nay đang nghĩ chuyện gì, không phải mang Tiểu Nhạc Tử trở về Thương Lang Quốc, mà là suy nghĩ một chút về tình cảnh hiện nay của ngươi đi! ? Trẫm mới vừa lấy được tin tức, hoàng đế Thương Lang Quốc, đã bệnh nguy kịch, mà Bát hoàng tử giờ phút này, đang ở kinh đô đây!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, lời nói tới đây, cũng không nói thêm gì đi nữa.
Chỉ là, cho dù như thế, trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng.
Khi Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, hàng mi xinh xắn kia đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái, như là đang nghĩ ngợi cái gì.
Chỉ sau một khắc, dường như Độc Cô Ngạo Phong phảng phất đã có quyết định.
Đồng mâu vừa nhấc, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Bạc môi hé mở, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ta đi về Thương Lang Quốc trước, ngươi, nhớ phải chờ ta."Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần cầu khẩn.
Bởi vì, tình cảnh hiện tại, chính hắn rõ ràng.
Hiện nay, hắn lâm vào trong nguy hiểm, sinh tử của mình , hắn có thể không để ý.
Chỉ là, riêng với tiểu nữ tử trước mắt này, hắn không muốn để cho nàng đi theo mình lâm vào trong nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Độc Cô Ngạo Phong nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là có thêm ẩn nhẫn, cầu khẩn.
Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhẹ nhàng sửng sốt, trong lòng biết Độc Cô Ngạo Phong phải đi về Thương Lang Quốc, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nguy hiểm rất lớn, thắng, tất nhiên lại được quyền lợi, địa vị cao cao tại thượng kia.
Chính là, nếu như bại, cũng là tánh mạng của mình. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bắt đầu lo lắng cho Độc Cô Ngạo Phong.
Dù sao, Độc Cô Ngạo Phong là bằng hữu của mình, nên tự nhiên nàng không muốn thấy hắn xảy ra sự việc.
Chỉ là, hắn nàng cũng biết, Độc Cô Ngạo Phong không phải tình nguyện giống người bình thường , hắn có tham vọng !
Ngôi vị hoàng đế kia cao cao tại thượng , chính là mục tiêu của cả đời hắn !
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài một hơi, lập tức, môi đỏ mọng hé mở, mở miệng nói.
"Thập Nhị, mọi sự cẩn thận."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.
Mặc dù, tiểu nữ tử này chỉ là đơn giản một câu nói, chỉ là, hắn nhìn ra được, nàng đang lo lắng cho mình.
Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong trong lòng phảng phất như lại có được hy vọng, đồng mâu lập tức sáng ngời.
"Ta hiểu!"
Vì ngươi! Ta sẽ bảo toàn chính mình!
Ta, nhất định sẽ trở về!
Độc Cô Ngạo Phong trong lòng kiên định nghĩ vậy, lập tức, lại thật sâu liếc mắt nhìn chăm chú Đồng Nhạc Nhạc , liền xoay người sải bước rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng cao to tuyệt đối kia của Độc Cô Ngạo Phong đang nhanh chóng rời xa tầm mắt của mình.
Tâm tình Đồng Nhạc Nhạc phức tạp vô cùng.
Bởi vì,nàng không biết, chính mình hiện tại, phải chăng là một lần cuối cùng nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong . . .
Giờ phút này,nàng chỉ có là khẩn cầu Độc Cô Ngạo Phong .
Hy vọng hắn tất cả bình an. . .
. . .
Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc khẩn cầu cho Độc Cô Ngạo Phong , nhưng không biết, một đạo ánh mắt nóng rực, đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Nhìn thấy ánh mắt của tên tiểu thái giám ở bên cạnh này, hơn nữa hắn là đang lo lắng cho người khác , Huyền Lăng Thương thấy thế , liền cảm giác được sao mà chướng mắt.
Từ tối hôm qua chuyện đã xảy ra tại bể tắm nước nóng, liền khiến tâm tình của hắn bức bối.
Tối hôm qua một cả đêm, hắn đều lăn lộn khó ngủ, chỉ cần hắn một nhắm đôi mắt lại, nghĩ đến, chính là tiểu thái giám trước mắt này.
Hắn cảm giác được, chính mình sắp điên mất rồi.
Tiểu thái giám này, giống như là sẽ làm người như nghiện thuốc phiện, hắn phải tránh né, chỉ là, lại không khống chế được tâm hắn .
Cuối cùng, hắn ngay cả Chiết Tử đều không phê duyệt được , không thể làm gì khác hơn là thuận theo tâm ý của mình, tính toán đi tìm tiểu thái giám này.
Ai biết, khi hắn đi đến chỗ ở của tiểu thái giám này, mới biết được, tiểu thái giám này lại cùng thị vệ kìa đi ra cung .
Biết được chuyện này, khiến hắn nổi cơn giận dữ.
Vì vậy, hắn liền ngựa không ngừng vó câu đuổi theo ra khỏi cung.
Nào ngờ, hắn vừa rời khỏi hoàng cung, lại nhận được tin tức của thám tử, mới biết được thân phận chân thật của thị vệ này.
Kỳ thật, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy thị vệ này, hắn liền cảm giác được thị vệ này có thân phận khả nghi.
Vì vậy, hắn liền lập tức cho người ta điều tra.
Không nghĩ tới, thị vệ này, lại là Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc.
Đồn đại, Thập Nhị hoàng tử của Thương Lang Quốc, trời sanh tính tàn khốc bất nhân, khát máu vô tình.
Tuy nhiên, cái tên Thập Nhị hoàng tử cũng không để ý quan tâm đến bất luận kẻ nào , lại quan tâm đặc biệt như thế đối với tiểu thái giám trước mắt này . .
Nghĩ tới đây, ánh mắt Huyền Lăng Thương quét một vòng, liền gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu thái giám này.
Chỉ thấy, tiểu thái giám này, giờ phút này cả người chật vật.
Trang phục vạt áo cũng bị xé rách rưới.
Trên người cũng có không ít bùn đất cỏ vụn.
Trang phục nhăn nhúm nhàu nhịa, tóc cũng bừa bộn không thôi.
Lúc đầu vừa nhìn qua, còn tưởng rằng là một tên tiểu khất cái( ăn mày) đây!
Tuy là như thế, lại đều không tổn hao chút nào đến vẻ đẹp !
Trái lại khiến cho hắn nhìn qua, có thêm vài phần bừa bộn tốt đẹp. . .
Con người tuyệt sắc mà thông minh như thế , không trách được lại làm Thập Nhị hoàng tử khát máu tàn khốc kia có vài phần kính trọng, coi như là hắn. . .
Nghĩ tới đây, mày kiếm của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi cau lại một cái, trong mắt xẹt qua vài phần ảo não.
Lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào cách đó không xa.
Đối với nam nhân kia không che dấu chút nào vẻ lo lắng, khiến trong lòng Huyền Lăng Thương 'Xoẹt' một tiếng, liền nhanh chóng nảy lên một đám ngọn lửa.
Bạc môi hé mở, giọng điệu càng là không tốt .
"Như thế nào! ? Ngươi liền như vậy lo lắng hắn! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, âm thanh lạnh lẽo vô cùng.
Nghe tới lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại phục hồi tinh thần lại.
Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đến khi rơi trên người nam nhân bên cạnh , trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái.
Chỉ thấy nam nhân mày kiếm nhíu lại, bạc môi nhếch lên, trong ánh mắt nhìn nàng, càng là sắc bén lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết rõ nam nhân này, đang đứng ở bên bờ thịnh nộ.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sinh lòng khiếp đảm, nhanh chóng cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Chứng kiến dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc khiếp đảm y hệt chuột thấy mèo , khiến lửa giận trong lòng Huyền Lăng Thương bốc cháy càng thêm tmãnh liệt.
"Như thế nào! ? Trẫm là con cọp ăn thịt ngươi sao! ? Để ngươi sợ hãi trẫm như thế ! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, lời này, cơ hồ phun ra từ giữa kẽ răng tới.
Nhìn tiểu thái giám trước mắt sợ hãi mình như vậy , Huyền Lăng Thương thật muốn vặn đứt cổ hắn.
Bởi vì, Huyền Lăng Thương phát hiện, tiểu thái giám này, cho dù là đối với ai thì đều có thể thổ lộ tình cảm, duy độc đối với hắn, lại luôn như thể chuột thấy mèo.
Nói không chừng, mình thật sự khiến hắn sợ hãi như thế! ?
Tuy nói, hắn là vua của một nước, mọi người kính hắn, sợ hắn, hắn cảm giác được đương nhiên.
Duy độc đối với tiểu thái giám trước mắt này, hắn không muốn bị như thế. . .
Hắn muốn Đồng Nhạc Nhạc, có thể giống như thái độ của nàng đối với những người khác, nguyện ý tới gần mình, thổ lộ tình cảm với mình . . .
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư của Huyền Lăng Thương.
Giờ phút này, khi nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc hé ra, lập tức mở miệng nói.
"Không, nô tài làm thế nào mà sợ hãi Hoàng thượng đây! Nô tài chỉ là đang lo lắng Thập Nhị thôi. . ."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương đồng mâu không khỏi có hơi nhíu lại, ánh lạnh lẽo trong mắt càng là lóe ra không thôi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK