Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn khuôn mặt hớn hở của Đồng Nhạc Nhạc lúc này, ý cười trong mắt Huyền Lăng Thương càng đậm.

Chỉ là hiện tại, có người vui vẻ lại có người ưu sầu.

Nhìn mình bị đánh thành đầu heo, trước mắt chính là tiểu thái giám mình ghét nhất lại được ban thưởng. Càng nghĩ, trong lòng Huyền Lăng Phong lại càng chua chát.

Tại sao gần đây, hoàng huynh lại đối xử tốt với tiểu thái giám này như vậy! ?

Hình như, còn hơn cả đệ đệ ruột là hắn đây…

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong bĩu môi, trên mặtlà vẻ khó chịu không hề che dấu.

Đối với tính tình trẻ con của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.

Phân phó người tới mang hai đại hán kia đi xử lý xong, sau đó, Huyền Lăng Thương liền cho người dìu Huyền Lăng Phong ra ngoài.

Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên theo sát phía sau Huyền Lăng Thương.

Bởi vì trời đã tối, trên người Huyền Lăng Phong lại có thương tích, Huyền Lăng Thương không yên lòng, liền mang nhân mã đi Thập Tam vương phủ.

Đợi sau khi Huyền Lăng Phong được người nâng lên trên giường, thì ngự y trong cung cũng vội vã chạy đến.

Chỉ thấy ngự y bắt mạch kiểm tra cho Huyền Lăng Phong, sau đó mới quay đầu, bẩm báo với Huyền Lăng Thương:

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thập Tam vương gia chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng khoảng nửa tháng là khỏi."

"Ừ, như vậy là tốt rồi, đi xuống sắc thuốc đi!"

Nghe ngự y nói vậy, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, lập tức, hạ lệnh ngự y đi xuống sắc thuốc.

Lúc này, sau khi ngự y bắt mạch cho Huyền Lăng Phong xong, thái giám nha hoàn lập tức hầu hạ, thay đi trang phục đã bẩn, sau đó, lại mệt mỏi nằm ở trên giường.

Nhìn thấy Huyền Lăng Thương ngồi ở một bên, Huyền Lăng Phong nhe răng nhếch miệng, ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, mở miệng nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hoàng huynh, hai tên côn đồ kia, huynh nhất định phải xử lí thật tốt, cho người đánh bọn chúng một trăm trượng, sau đó ném vào trong thùng nước, hừ! Dám đánh đệ thành như vậy, đệ nhất định không tha cho bọn chúng!"

Nói tới đây, trong mắt Huyền Lăng Phong lộ ra sự hung ác, mặt đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Đối với Huyền Lăng Phong tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, Huyền Lăng Thương lại rất bình tĩnh.

Lẳng lặng ngồi ở đầu giường, Huyền Lăng Thương nhận lấy trà nha hoàn mang đến, nhẹ nhàng mở nắp đậy ra, tiếp theo, mới từ từ nhấp một ngụm, đối với lời nói của Huyền Lăng Phong, dường như ngoảnh mặt làm ngơ.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, không khỏi cau mày một cái, trên mặt tràn đầy bất mãn:

"Hoàng huynh, huynh không nghe thấy sao! ? Đệ muốn huynh dạy cho hai tên côn đồ kia một bài học!"

Nghe Huyền Lăng Phong nói, Huyền Lăng Thương chỉ chậm rãi ngước đôi huyết mâu động lòng người lên, lẳng lặng dừng trên người Huyền Lăng Phong .

Mặc dù, Huyền Lăng Thương chưa từng nói lời nào, chỉ là, đôi huyết mâu sáng ngời có thần, lại giống như một lưỡi đao sắc bén, khiến người khác run sợ.

Vốn trên mặt Huyền Lăng Phong còn giận dỗi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắc bén Huyền Lăng Thương, đầu heo tức thời trở nên buồn bực, trên mặt tăng thêm vài phần khiếp đảm.

Nhìn thấy vừa rồi Huyền Lăng Phong kia kiêu ngạo ương ngạnh, bây giờ ở trước mặt Huyền Lăng Thương vẻ mặt lại nhăn nhó giống như con gấu, Đồng Nhạc Nhạc là đánh tự đáy lòng khinh thường.
Hừ!

Cái tên Huyền Lăng Phong này, bình thườngkiêu ngạo ương ngạnhthành thói quen, hôm nay rốt cục có người mắt mù không biết thân phận của hắn hung hăng đánh hắn không ngừng, thực sự làm cho người ta thống khoái!

Ăn chơi trác táng giống như Huyền Lăng Phong, bình thường không ngừng gây họa, gặp rắc rối, lại để người khác thay hắn thu thập cục diện rối rắm, sớm nên có kết quả như vậy.

May là quả quýt dày có móng tay nhọn, dù Huyền Lăng Phong có kiêu ngạo đắc ý đến đâu, vẫn có Huyền Lăng Thương trị được hắn!

Nhưng mà, thành thật mà nói, ánh mắt Huyền Lăng Thương, xác thực là có lực sát thương, nếu là nàng, đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy của Huyền Lăng Thương, cũng có chút không chịu nổi!

Trong khi Đồng Nhạc Nhạc đang hồi tưởng, ánh mắt không khỏi từ từ dừng lại trên người Huyền Lăng Thương.

Chỉ thấy Huyền Lăng Thương dường như không hề nghe được những lời của Huyền Lăng Phong, chỉ tự nhiên thưởng thức hương vị trà.

Nam nhân hai tay thon thả, khớp xương rõ ràng, màu da nâu sẫm khỏe mạnh, cực kì đẹp mắt.

Hơn nữa, động tác cầm chén của nam nhân này, lại đẹp mắt dễ nhìn như vậy.

Nhất cử nhất động, quý phái tự nhiên, tao nhã bẩm sinh, giống như đã soi gương tập luyện hàng trăm nghìn lần, khiến người khác nhìn, cũng như một loại hưởng thụ!

Chút bất tri bất giác, Đồng Nhạc Nhạc nhìn có chút ngây ngốc, đôi mắt nhìn về phía nam nhân, không hề chớp mắt.

Nàng thích nhất, là lúc khói xanh lượn lờ xung quanh, nam nhân kia hiện ra vài phần mơ hồ không thực.

Nhìn thật ôn nhu, thật mê người. . .

Nếu như thời gian dừng lại ngay lúc này, thật tốt biết bao a. . .

KhiĐồng Nhạc Nhạc đang cảm thán trong lòng, có lẽ là đã nhận ra điều gì, chỉ thấy Huyền Lăng Thương đang tinh tế thưởng thức, đột nhiên chậm rãi ngước huyết mâu động lòng người, nhẹ nhàng quay về phía nàng .

Khi đối diện đôi mắt sâu thẳm hút hồn của nam nhân kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kinh sợ. Dường như có vật gì đó, chạm tới sâu trong lòng nàng.

Ngay lập tức, tim Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên gia tốc, 'Bang bang bang' tiếng tim đập, nhanh như vậy, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực nàng.

Trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ khô nóng và căng thẳng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cúi xuống, không dám nhìn vào mặt nam nhân kia nữa.

Đối với dáng vẻ căng thẳng đầy ngượng ngùng của Đồng Nhạc Nhạc, người nam nhân đều thu vào trong mắt, lập tức huyết mâu không khỏi lóe lên.

Chỉ là ngay lập tức, nam nhân liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bạc môi hé mở, trầm giọng nói:

"A Phong!"

"Dạ, hoàng huynh."

Nghe Huyền Lăng Thương đột nhiên gọi, Huyền Lăng Phong trên mặt cứng đờ, lập tức làm ra một bộ dáng chuẩn bị nghe giáo huấn.

Dù sao, hắn hiểu rất rõ hoàng huynh của mình, khi hoàng huynh gọi hắn càng ôn nhu, liền chứng minh, hoàng huynh càng không biết làm sao với hắn, còn có thất vọng. . .

Mà hắn, sợ nhất là, hoàng huynh thất vọng về hắn. . .

Khi trong lòng Huyền Lăng Phong tràn ngập căng thẳng trong, chỉ thấy bạc môi Huyền Lăng Thương lại hé mở, tiếp tục hỏi:

"Trẫm để Hách Đức dạy võ công cho ngươi, đã hơn một tháng,lấy võ công Hách Đức, nếu như ngươi chuyên tâm khiêm tốn học tập, hôm nay, khi đối mặt hai tên kia một chút võ công cũng không có, chỉ vẻ ngoài to lớn, là dư sức. Chínhlà tại ngươi! ? Chẳng lẽ, ngươi muốn trẫm đưa ngươi đến biên quan rèn luyện đi sao! ?"
Nói xong lời cuối cùng, Huyền Lăng Thương không khỏi thở dài một tiếng.

" Cái gọi là ngọc không mài không nên thân, A Phong, chẳng lẽ ngươi không biết hoàng huynh khổ tâm sao! ? "

Nghe lời Huyền Lăng Thương nói, trên mặt Huyền Lăng Phong vừa khẩn trương, vừa sợ hãi.

Cuối cùng, hắn không quản thương thế trên người, lập tức từ trên giường ngồi dậy, sau đó đưa tay kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương, khổ sở cầu xin:

" Hoàng huynh, A Phong biết sai rồi, hoàng huynh người ngàn vạn lần đừng nhất định không nên để A Phong đi đến biên quan. Biên quan rất là cực khổ, A Phong chịu không nổi. A Phong hiện tại ở đây cùng hoàng huynh cam đoan, về sau, A Phong nhất định sẽ cùng Hách Đức tập võ công thật tốt, tuyệt đối không gây rắc rối nữa! "

Huyền Lăng Phong mở miệng, chỉ còn thiếu không giơ ba ngón tay mà thề.

Nhìn Huyền Lăng Phong vẻ mặt khẩn trương bộ dáng cầu xin, Huyền Lăng Thương chỉ chăm chú nhìn hắn.

Thấy Huyền Lăng Thương chỉ chăm chú nhìn mình, nhưng không mở miệng cho hắn đáp án.

Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm mình, giống như bị mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Dù sao, hoàng huynh hắn mà thật sự quyết định, mặc kệ hắn khổ sở cầu xin, đều không có tác dụng.

Huynh ấy là hoàng huynh của hắn, cũng là đương kim thiên tử, lời đã nói ra, chính chỉ.

Không thể trái thánh chỉ a!

Ngay lúc trong lòng Huyền Lăng Phong hết sức khẩn trương, Đổng Nhạc Nhạc đứng ở một bên, cũng là vẻ mặt tò mò lời nói kế tiếp của Huyền Lăng Thương.

Nếu như Huyền Lăng Phong thật sự bị đưa đến biên quan rèn luyện, có lẽ đối với hắn là tốt nhất.

Dù sao, Huyền Lăng Phong kiêu ngạo bướng bỉnh như vậy, bởi vì thân phận của mình, liền hoành hành ngang ngược, sớm nên đưa đi chịu khổ thôi.

Như vậy, hắn mới có thể thu liễm cá tính liều lĩnh của mình một phen.

Chỉ là, Huyền Lăng Thương cam lòng sao! ?

Dù sao, Huyền Lăng Phong là đệ đệ duy nhất của hắn a!

Ngay lúc trong lòng Đổng Nhạc Nhạc hết sức nghi hoặc, chỉ thấy Huyền Lăng Thương trầm mặc rất lâu, môi mỏng hơi mở ra, mở miệng hỏi.

" Bây giờ, trẫm còn có thể tin tưởng ngươi sao! ? "

Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trong lòng Huyền Lăng Phong vui vẻ, biếtHuyền Lăng Thương lại mềm lòng rồi. Lập tức giơ ba ngón tay lên, vô cùng kiên định thề.

" Hoàng huynh, ta thề, ta nhất định sẽ cùng Hách Đức tập võ thật tốt, để cho hoàng huynh thay đổi cách nhìn! "

Nghe được lời nói tràn đầy kiên định của Huyền Lăng Phong, bạc môi Huyền Lăng Thương không khỏi nhếch lên một chút.

" Tốt, hy vọng bây giờ, ngươi sẽ không khiến cho hoàng huynh thất vọng thêm lần nữa! "

Nói xong lời này, huyết mâu của Huyền Lăng Thương đảo qua bên ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tối, liền lên đường hồi cung!

Thấy Huyền Lăng Thương phải hồi cung, Đổng Nhạc Nhạc lập tức chăm chú đi theo.

Bất quá, lúc sắp bước đi, Đổng Nhạc Nhạc vẫn nhịn không được quay đầu nhìn về phía Huyền Lăng Phong bên kia.

Chỉ thấy Huyền Lăng Phong giống như không cẩn thận chạm đến miệng vết thương trên người, giờ phút này ở nơi đó nhe răng nhếch miệng, bộ dáng vô cùng chật vật.
Thấy vậy, Đổng Nhạc Nhạc không khỏi hì hì cười thành tiếng.

Có lẽ nghe được tiếng cười của nàng, vốn dĩ Huyền Lăng Phong đang nằm trên giường khổ sở, lại hướng Đổng Nhạc Nhạc bên này trừng mắt.

Ánh mắt ra vẻ hung ác, lại không biết, chính mình bị đánh thành đầu heo, làm ra động tác lườm người như vậy, bộ dáng có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.

Thấy vậy, Đổng Nhạc Nhạc không khỏi cười càng lớn, lập tức, nhịn không được đưa tay xuống dưới mí mắt, lè lười, đối với Huyền Lăng Phong làm một cái mặt quỷ, Huyền Lăng Phong chỉ kém không phát cuồng, vì ngại thương tích trên người, Huyền Lăng Thương còn ở đây, cũng không dám làm bậy.

Nhìn thấy Huyền Lăng Phong không bộ dáng không thể tức giận, Đổng Nhạc Nhạc cười đến đau bụng.

Không ngờ, vui quá hóa buồn, Đổng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt nóng rực đang rơi trên người nàng, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sắc bén của Huyền Lăng Thương.

Thấy vậy, trên mặt Đổng Nhạc Nhạc nhất thời cứng đờ.

Ngay sau đó, như là nghĩ đến điều gì, ngay cả tâm muốn chết đều có rồi.

Bởi vì, vừa rồi chỉ lo trêu đùa Huyền Lăng Phong, quên mất chính mình vẫn làm mặt quỷ a!

Ô ô ô, bộ dạng xấu của mình bị Huyền Lăng Thương thấy được, ô ô ô, nàng không muốn sống! ! !

Đổng Nhạc Nhạc cúi đầu, khóc không ra nước mắt, lại không nhận thấy được, khóe miệng của nam tử bên cạnh, đang nhẹ nhàng nhếch lên...

...

Đã gần hết thu rồi.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời một nhóm chim nhạn đang bay về phía nam, một hồi xếp thành mũi tên, một hồi xếp thành hình chữ nhất, trên bầu trời xanh ngắt kia, quả thực là mộng ảo, mỹ lệ!

Lá thu trong hoàng cung cũng đỏ hết rồi.

Đưa mắt nhìn một vòng, trong mắt đều là màu đỏ rực rỡ, gió thu phe phẩy làm nhánh cây thoáng động lung lay, thoạt nhìn, còn tưởng là ngọn lửa cháy a!

Nhìn cảnh sắc bốn phía, sắc thu đậm đà, trong lòng Đổng Nhạc Nhạc không khỏi nảy lên một tia cảm khái.

Nhớ ngày đó, chính mình vẫn cả ngày ru rú tại phòng cho thuê, không ngừng đánh máy kiếm tiền nhuận bút nuôi sống cô nhi là mình.

Không nghĩ tói, một lần ham món lợi nhỏ, uống vào cà phê quá thời hạn liền ù ù cạc cạc đi tới triều đại này.

Cuối cùng, lại xuyên qua trở thành một tiểu điêu nhi!

Lại còn nhận được muôn vàn sủng ái của Huyền Lăng Thương.

Hiện giờ, nàng tuy biến thành người, chỉ là, đối với cuộc sống bây giờ, kỳ thật Đổng Nhạc Nhạc đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Thật ra,nàng không phải là người có lòng tham, chỉ cần mỗi ngày có thể bồi bên người Huyền Lăng Thương, còn có Lan Lăng Thiệu Giác cùng Tiểu Quế Tử là tri âm bằng hữu, nàng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Trông lòng Đổng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi, giờ phút này, nàng đang ở trong Trà Thủy Gianpha nước trà.

Hiện tại Huyền Lăng Thương đang ở Ngự Thư Phòng cùng vài đại thần thương nghị quốc sự, nàng cũng vụng trộm lười đi.

Suy nghĩ đến Huyền Lăng Thương, trong lòng Đổng Nhạc Nhạc không khỏi nảy lên một cỗ ngọt ngào, giống như trong lòng được rót mật vào, cả người đều ngọt ngào.

Trên mặt, lại càng có thêm vài phần hạnh phúc bất tận, ngọt ngào,...

Đang lúc hai tay Đổng Nhạc Nhạc bưng trà, vừa nghĩ đến khuôn mặt Huyền Lăng Thương trong Ngự Thư Phòng, đột nhiên, một tiểu cung nữ đang khóc sướt mướt đi vào.
Nhìn thấy tiểu cung nữ đột nhiên đi vào Trà Thủy Gian ( phòng pha trà ), hơn nữa còn khóc sướt mướt, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy...tiểu cung nữ này, là tiểu cung nữ mới chuyển tới Dưỡng Tâm điện bọn họ, tên gọi Thúy Lan.

Thúy Lan tuổi chừng mười bốn mười lăm, là người ít tuổi nhất trong Dưỡng Tâm điện, hơn nữa vóc người xinh đẹp dễ thương, khuôn mặt bầu bĩnh, nên rất được mọi người ưa thích. Đồng Nhạc Nhạc thường xoa nắn gương mặt của nàng, mỗi lần như vậy Thúy Lan đều ngượng ngùng né tránh. Nhưng mà, trên mặt luôn cười ha hả, bộ dáng không buồn không lo.

Hiện tại, nhìn thấy Thúy Lan khóc như bão táp mưa sa, không ngừng dùng ống tay áo lau nước mắt, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình một cái, lập tức nhíu mi đi tới, mở miệng hỏi.

"Thúy Lan, ngươi làm sao !? Đang yên lành tại sao lại khóc !? Không lẽ có người khi dễ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ!"

Đồng Nhạc Nhạc nói, lòng đầy căm phẫn, phải biết rằng, Thúy Lan dung mạo dễ thương, bình thường cũng chỉ có mình nàng bắt nạt người khác. Hôm nay lại bị người khi dễ, bảo sao nàng không tức !?

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, Thúy Lan vốn đang thương tâm khóc, nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, dáng vẻ muốn thay nàng trút giận, mặc dù trong lòng nàng rất cảm động, nhưng cũng rất bối rối.

Vội vàng đưa tay kéo ống tay áo Đồng Nhạc Nhạc, Thúy Lan mở miệng bối rối nói.

"Tiểu Nhạc Tử ngươi không nên xúc động, ta, ta không sao..."

Thúy Lan vừa nói, vừa cúi đầu giấu đi khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tuy là như thế, nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn nhìn thấy được năm dấu ngón tay màu đỏ trên mặt nàng...

Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạclập tức trợn lên một cái, đưa tay nâng mặt Thúy Lan lên. Sau khi nhìn thấy dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Thúy Lan, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy lửa giận trong lòng ngày càng tăng.

"Nói, là ai lá gan lớn như vậy, lại dám đánh ngươi !? Ta phải giáo huấn hắn thật tốt, cho hắn biết, người của điện Dưỡng Tâm chúng ta không phải là dễ ức hiếp!"

Đồng Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng, vừa nói, vừa xắn ống tay áo, bộ dáng muốn đánh người. Thấy vậy, Thúy Lan cũng quên cả khóc, đưa tay gắt gao lôi kéo ống tay áo Đồng Nhạc Nhạc, chỉ sợ Đồng Nhạc Nhạc nhất thời xúc động, sẽ làm chuyện sai lầm.

"Tiểu Nhạc Tử ngươi đừng xúc động a, xúc động là ma quỷ, đây không phải là điều ngươi hay nói sao !?"

"Hừ, dám đánh người của ta, quả thực là ăn gan hùm mật gấu, nếu như ta không tìm hắn tính sổ, sau này người khác đều sẽ cưỡi lên đầu ta!"

Đồng Nhạc Nhạc càng nói càng nóng, liền định gỡ tay Thúy Lan lao đi.

Vào đúng lúc này, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử đột nhiên từ bên ngoài vào.

Từ sau khi Tiểu Quế Tử được thăng lên Nhị Đẳng Thái Giám, Đồng Nhạc Nhạc liền làm chủ, chuyển Tiểu Quế Tử đến điện Dưỡng Tâm.

Ba người bọn họ là bạn tốt, cho nên chỉ cần một ánh mắt, mọi người liền hiểu rõ tâm ý đối phương.

Hiện tại, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đang nói chuyện tới đây, đi tới nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc và Thúy Lan đang lôi lôi kéo kéo, trên mặt liền sửng sốt.

"Nha, lúc này các ngươi. . ."

"A, chúng ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy a..."

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nói, vô cùng ngầm hiểu xoay người, bộ dáng chúng ta cái gì cũng không hề thấy.

Nghe được lời Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, lại thấy bọn họ nhất tề xoay người làm bộ như cái gì cũng không có thấy. Trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại cúi đầu nhìn bộ dáng hiện tại của mình và Thúy Lan, lập tức hiểu được.

Chỉ thấy giờ phút này, Thúy Lan đang đưa tay gắt gao lôi kéo ống tay áo nàng, hơn nữa mới vừa rồi ra sức tránh né, y phục trên người nàng mở ra không ít.

Hiện tại bộ dáng nàng và Thúy Lan, mới đầu nhìn qua, thật sự mờ ám.

Tuy nói, trong mắt người ngoài, nàng là một thái giám.

Chỉ là, thái giám cũng là người, mặc dù đã trúng một đao không làm gì được nữa, nhưng cũng có thất tình lục dục.

Cho nên trong hoàng cung , thái giám cung nữ mến nhau chỗ nào cũng có, còn có thái giám cưới lão bà cơ! Không trách được Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử nhìn thấy bộ dáng của nàng và Thúy Lan , sẽ phát sinh hiểu lầm.

Sau khi nghĩ rõ điểm đó, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng, mở miệng quát Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đứng ở cửa .

"Tiểu Quế Tử, các ngươi đi vào!"

"Ặc, vậy quá không tiện đi !?"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử bọn họ cũng không vào, chỉ đứng tại cửa nói.

Nghe vậy, đứng ở một bên Thúy Lan cũng nhìn ra cái gì, lập tức buông lỏng tay đang lôi kéo ống tay áo Đồng Nhạc Nhạc, hai gò má lập tức hồng, trên mặt, lộ vẻ ngượng ngùng.

Thấy gương mặt ngượng ngùng của Thúy Lan, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Được rồi, các ngươi đã hiểu lầm rồi, nhanh lên một chút, lại đây đi!" Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử mới lê sền sệt chân trên mặt đất từ ngoài cửa đi vào.

Đồng Nhạc Nhạc chỉnh lý trang phục xong, ngẩng đầu nhìn ba người mặt mày không được tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là thở dài, mở miệng giải thích.

"Tiểu Quế Tử các ngươi vừa rồi phát sinh hiểu lầm."

"Ặc, phát sinh hiểu lầm cái gì !? Kỳ thật, ta đã sớm nhìn ra..."

Tiểu Lô Tử mở miệng nói khẽ, âm lượng tuy nhỏ, nhưng Đồng Nhạc Nhạc vẫn nghe được.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhướn nhướn hàng mi xinh xắn, mở miệng hỏi.

"Ngươi nhìn ra cái gì !? Hả !?"

Hiện tại bộ dáng nàng và Thúy Lan, mới đầu nhìn qua, thật sự mờ ám.

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại còn bộ dạng tràn đầy trêu chọc của nàng, Tiểu Lô Tử mặt mày méo xẹo một cái, quanh co một hồi, cuối cùng cũng không nói ra.

Trái lại Tiểu Quế Tử ở một bên, nhanh mồm nhanh miệng, mở miệng nói.

"Ý của Tiểu Lô Tử là, hắn sớm đã nhìn ra ngươi thích Thúy Lan!"

Nghe được lời Tiểu Quế Tử nói, Thuý Lan đứng ở một bên, hai gò má càng đỏ hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, chỉ thiếu nước không có vùi đầu vào trong ngực.

Trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng thẹn thùng.

Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy buồn cười, lại sợ... hiểu lầm này nếu tiếp tục như vậy, càng không thể thu thập, lập tức mở miệng nghiêm túc nói.

"Các ngươi toàn suy nghĩ miên man, đúng, ta là thích Thúy Lan. Nhưng mà, cái thích của ta, chỉ là xem Thúy Lan thành muội muội mà thích! Cho nên sau này các ngươi sau này đừng có lại suy nghĩ lung tung!"

Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày nghiêm túc, cũng không giống như là đang nói dối chút nào, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử mới gật đầu.

"Thì ra là thế!"

Khác với Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, Thúy Lan trên mặt lại xẹt qua những tia mất mát...

Dù sao, người... này tuy là thái giám, vóc người lại tuyệt sắc, hơn nữa lại là người khôi hài, không khiến cho mọi người thích cũng khó !?

Chỉ tiếc...

Trong lúc Thúy Lan thở dài trong lòng, chỉ thấy Đồng Nhạc Nhạc dường như nghĩ đến cái gì, lập tức quay đầu, đối với Thúy Lan mở miệng hỏi. "Đúng rồi Thúy Lan, mới vừa rồi ngươi là bị ai đánh !? Hiện tại ngươi nói cho ta biết, ta đi tìm hắn tính sổ!"

Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

"Cái gì! ? Thúy Lan bị người đánh! ? Ai có lá gan lớn như vậy, lại ngay cả người của điện Dưỡng Tâm chúng ta cũng dám đánh! ? Người ta nói, đánh chó đều phải ngó chủ nhân đây! Chẳng lẽ là người kia ngay cả Hoàng thượng cũng không sợ sao! ?"

"Cái gì !? Thúy Lan bị người đánh !? Ai lá gan lớn như vậy, liền ngay cả người của Dưỡng Tâm điện chúng ta cũng dám đánh !? Người ta nói, đánh chó cũng phảinhìn mặt chủ nhân đây! Chẳng lẽ người kia ngay cả Hoàng thượng cũng không sợ sao !?"

Lời Tiểu Quế Tử vừa nói ra, đầu lập tức trúng một quyền của Đồng Nhạc Nhạc.

"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy !? Lại lấy cái gì so sánh thành cẩu !? Ngươi muốn chết a!"

"Ặc... Ha ha, ta, ta không phải nhất thời nhanh miệng sao! ? Thật xin lỗi, ta nói nói bậy..."

Tiểu Quế Tử là người thô lỗ, tự thấy mình nói sai, lập tức cười ha ha làm lành.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ tức giận trợn mắt liếc mắt hắn, lập tức ánh mắt lại rơi trên người Thúy Lan.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc ba người ánh mắt nhất tề rơi trên người mình, một bộ dáng không hỏi ra kết quả không ngừng.

Thúy Lan thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là mấp máy đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói nhỏ.

"Là, là An tiểu thư..."

"An tiểu thư !?"

Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, không khỏi thì thào một tiếng, lập tức dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt mở to.

"Ngươi nói là An Y Na !?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK