Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với biến cố như vậy, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn sợ hãi.


Chỉ thấy trước mắt, đánh nhau kịch liệt, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, bao phủ khắp Trùng Dương điện.


Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí va chạm vào nhau, không ngừng chém giết.


Không biết đầu của ai bị ai chém, người người ngã xuống.


Nhìn thấy cung điện vốn xanh vàng rực rỡ, trong nháy mắt biến thành địa ngục, làm cho Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi vô cùng, sắc mặt trắng bệch.


Hai tay theo bản năng che bụng, lùi từng bước về phía sau.


Hiện tại nàng đang mang thai, cho nên không thể chết được.


Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc kinh hoảng, không hề chú ý tới bậc thang cao cao ở phía sau….


Ngay lập tức mất đi thăng bằng, ngã về phía sau.


“Aaaaaaaaa”


Một cảm giác hụt hẫng kéo tới, trong nháy mắt, trái tim Đồng Nhạc Nhạc như muốn văng ra khỏi lồng ngực, đôi mắt mở to. Vốn tưởng rằng mình sẽ ngã xuống, nhưng mà lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng màu đỏ chợt lóe.


Một khắc sau, cả người Đồng Nhạc Nhạc ngã vào lồng ngực rộng lớn chắc chắn.


Lồng ngực này, ấm áo, rộng rãi và hết sức quen thuộc.


Ngửi thấy mùi Long Tiên hương nhẹ nhàng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chấn động.


Bởi vì giờ phút này, người che chở nàng không ai khác mà là….


“Lăng Thương?”


Đồng Nhạc Nhạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc, ánh mắt mở to, đầy vẻ ngạc nhiên.


Là Huyền Lăng Thương, đúng là hắn!


Nếu như trước kia, lúc nàng gặp nạn, hắn luôn xuất hiện, cứu nàng khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, từng chút từng chút một, nàng đã quen hắn là anh hùng cứu mỹ nhân, cảm giác đó là điều đương nhiên.


Nhưng mà bây giờ, hắn đã không còn yêu nàng, không còn quan tâm nàng nữa! Nhưng mà tại sao lúc này, hắn còn ra tay cứu nàng,? Rốt cuộc là tại sao?


Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không thôi, nhưng mà nhìn hắn ôm lấy nàng, mũi Đồng Nhạc Nhạc chua xót, một tầng sương mờ hiện lên trong mắt.


Người này… đây là nam nhân duy nhất mà nàng yêu.


Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc chua xót, nam nhân cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt phức tạp vô cùng.


Cuối cùng, không đợi nàng suy nghĩ gì thêm, thân thể nhoáng một cái bay lên không, cả người bị nam nhân ôm lấy, nhảy lên trên cây cổ thụ cao chọc trời.


Cẩn thận đặt nàng lên nhánh cây đối diện, bạc môi Huyền Lăng Thương mở ra:


“Đứng ở chỗ này, không được xuống phía dưới!”


Nam nhân vừa dứt lời, liếc nhìn nữ nhân trước mắt một cái, liền bay xuống đất.


Hành động của nam nhân, Đồng Nhạc Nhạc không nghĩ ngợi, hét lên:


“Lăng Thương!”


Nghe được tiếng kêu của nàng, thân thể nam nhân cứng lại, quay đầu nhìn nữ nhân trên cây.


Nhìn gương mặt tái nhợt đó, trong mắt hắn không khỏi xẹt qua sự đau lòng.


Lập tức mở miệng


“Nhạc nhi, đợi Trẫm!”


Vài câu ngắn ngủi, giống như bao trùm muôn vàn lời yêu thương.


Hắn bảo nàng chờ hắn.


Có phải, kỳ thật ở trong lòng hắn, còn có nàng?


Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hiện lên sự vui mừng và hy vọng.


Có lẽ trong lòng hắn còn có nàng, Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ đến nỗi rơi cả nước mắt.


Nhưng mà, nhìn chiến tranh loạn lạc, giết người tàn nhẫn, Đồng Nhạc Nhạc lo cho Huyền Lăng Thương vô cùng.


Đối phương có nhiều người như vậy, Huyền Lăng Thương bọn họ lấy ít địch nhiều, tình thế thật sự không cho phép lạc quan a!


Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc vô cùng lo lắng, đột nhiên, từ bốn phương tám hướng xông ra rất nhiều thị vệ cầm trong tay vũ khí!


Chỉ thấy những thị vệ này, đến từ bốn phương tám hướng, lập tức bao vây những hắc y nhân này rồi đánh nhau.


Ngay lập tức, tình thế lại thay đổi lần nữa!


Những thị vệ này, hiển nhiên mai phục từ lâu, giờ phút này xông ra đánh cho hắc y nhân sứt đầu mẻ trán.


Những hắc y nhân này, lúc đầu có ưu thế hơn, nhưng mà có mấy thị vệ này xuất hiện, lập tức rơi vào hoàn cảnh xấu.


Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, sự lo lắng trong lòng mới rút xuống.


Đưa mắt nhìn bốn phía, lại nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đứng đó.


Mà giờ phút này, Huyền Lăng Thương đang giao chiến với người áo đỏ.


Mà nam nhân áo đỏ đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.


Nhìn mặt nạ kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên.


Bởi vì, nam nhân đó, không phải ai khác mà là Huyền Lăng Dạ.


Mới đầu, nàng biết được Tử Ngữ dịch dung thành Đỗ Uyển Nhu tiếp cận Huyền Lăng Thương, liền biết có một âm mưu lớn, nhưng nhìn thấy Huyền Lăng Dạ ở đây, Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu mọi chuyện.


Huyền Lăng Dạ muốn tạo phản!


Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc vô cùng.


Dù sao, trước đây nàng quá mức tin tưởng người khác.


Huyền Lăng Dạ nói, hắn sẽ không gây bất lợi cho Huyền Lăng Thương, nàng liền tin, mà giờ hắn lại tạo phản.


Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc vô cùng.


Trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc.


Ánh mắt tràn đầy lo lắng, gắt gao nhìn vào giữa điện, nơi hai đại cao thủ giao chiến.


Võ công Huyền Lăng Thương thâm tàng bất lộ mà Huyền Lăng Dạ cũng tương đương.


Hai đại cao thủ giao chiến, càng là đánh cho ngươi chết ta sống, gió cuốn triều lên, làm đất trời biến sắc!


Không tới một khắc, hai người bọn họ đấu cả trăm chiêu, trên người đầy vết bầm tím, làm cho nàng hết sức đau lòng.


Mặc dù Huyền Lăng Dạ đối với nàng không phải là tình cảm chân thành, nhưng mấy ngày tiếp xúc, hắn vẫn đối tốt với nàng.


Trong cảm nhận của nàng, nàng vẫn coi hắn là bạn tốt.


Nhưng Huyền Lăng Thương đối với nàng chân thành như vậy, giờ nhìn hai người đánh đến ngươi chết ta sống, trong lòng nàng càng lo lắng hơn.


Nhìn tình huống bây giờ.


Hắc y nhân bị thị vệ Hoàng cung tiêu diệt không sai biệt lắm, cứ như vậy, Huyền Lăng Dạ thất bại là không nghi ngờ.


Ngay lúc đó, kiếm Huyền Lăng Dạ đâm vào ngực Huyền Lăng Thương, mắt thấy mũi kiếm sẽ đâm trúng, Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi mở to mắt.


Trái tím còn thiếu nỗi văng ra khỏi ngực.


Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình Huyền Lăng Thương chợt lóe, nhanh chóng né tránh.


Duỗi bàn tay ra, mặt nạ Huyền Lăng Dạ bị hắn lấy đi.


Ngay lập tức, dung mạo thật sự của Huyền Lăng Dạ bại lộ trước mắt mọi người.


Nhìn dung mạo nam nhân trước mắt, trên mặt Huyền Lăng Thương không có gì kinh ngạc, bạc môi mở ra, lạnh giọng:


“Huyền Lăng Dạ, quả nhiên là ngươi”


Mặt nạ bị lấy đi, Huyền Lăng Dạ sửng sốt, sau đó môi hồng cong lên, nở một nụ cười mê hoặc.


“Ha ha, là Bổn vương, thì thế nào?”


Huyền Lăng Dạ mở miệng cười to, một chút sợ hãi cùng không có.


Huyền Lăng Thương nghe được, khóe môi mím lại.


“Huyền Lăng Dạ, ngươi muốn tạo phản sao?”


“Ha ha, tạo phản thì sao? Huyền Lăng Thương, ngôi vị hoàng đế này tại sao lại thuộc về ngươi? Bổn vương không phục, Bổn vương kém ngươi ở chỗ nào? Tại sao phụ hoàng lại bất công như vậy?”


Huyền Lăng Dạ mở miệng, vẻ mặt không cam lòng.


Nghe thấy thế, Huyền Lăng Thương chỉ hừ một tiếng, tràn đầy khinh thường.


“Không phải Phụ hoàng bất công, mà trong lòng biết tâm địa ngươi độc ác, tâm thuật bất chính, nếu truyền ngôi cho ngươi, giang sơn này, sẽ hủy trong tay ngươi!”


Nói tới đây, Huyền Lăng Thương dừng một chút, tiếp tục nói.


“Huyền Lăng Dạ, hôm nay ngươi trốn không thoát, ngươi nên để lại vũ khí đầu hàng đi!”


“Đầu hàng?”


Nghe được những lời của Huyền Lăng Thương, ánh mắt xinh đẹp nhìn về bốn phía.


Chỉ thấy người của mình, bị diệt bảy tám phần, chỉ còn lại mười mấy người đang giãy giụa sắp chết.


Tuy thế nhưng trên mặt hắn một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại mở miệng cười ha hả.


“Ha ha …., Huyền Lăng Thương, cho dù ngươi có giết chết người của Bổn vương thì như thế nào? Đến cuối cùng cũng chưa chắc là Bổn vương thua!”


Huyền Lăng Dạ mở miệng, lời nói đầy hàm ý.


Nghe vậy, Huyền Lăng Thương nhíu mày, một khắc sau, giống như nghĩ đến điều gì, đôi huyết mâu mở to.


Nhưng mà đã muộn một bước.


Chỉ thấy, Huyền Lăng Dạ vốn đang đứng trước mặt đột nhiên nhún chân một cái, cả người như chớp bay về hướng Đồng Nhạc Nhạc.


Đồng Nhạc Nhạc đang ngồi trên cành cây, không dám làm ra hành động gì.


Dù sao, cây cổ thụ thụ trăm năm này rất cao, một chút võ công cũng không có, nếu không cẩn thận ngã xuống, nhất định là chết không nghi ngờ.


Nay lại thấy Huyền Lăng Dạ đột nhiên bay về phía mình, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc mở to mắt, khuôn mặt đầy kinh ngạc.


Muốn né tránh nhưng không còn chỗ nào để tránh.


Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đang tiến lại chỗ mình.


“Huyền Lăng Dạ!”


Nhìn thấy Huyền Lăng Dạ đứng trước mặt mình, nàng chỉ kịp hét lên một tiếng, một khắc sau đã bị hắn ôm vào trong ngực, từ trên cậy nhảy xuống.


Đột nhiên xuống thấp, Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi, trái tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực nhỏ bé.


Theo bản năng lại hét lên.


Có lẽ biết nàng sợ, Huyền Lăng Dạ ôm chặt lấy nàng, ôm vào trong ngực, sau đó mũi chân nhún một cái, bay vọt ra ngoài cung.


Huyền Lăng Thương thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú thay đổi.


Lập tức nhún chân đuổi theo.


Đồng Nhạc Nhạc được Huyền Lăng Dạ ôm vào ngực, chỉ cảm thấy mình đang không ngừng bay.


Nàng không biết mình bị đưa đi đâu, chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên dần lùi về phía sau.


Thấy vậy, trái tim nàng như bị bóp nghẹt.


Đôi môi mở ra hét lên:


“Huyền Lăng Dạ, ngươi mau thả ta ra”


Nhưng dù nàng hét như thế nào thì hắn vẫn không nói gì, chỉ ôm nàng, không có ý nghĩ thả ra.


Thấy vậy, nàng lo lắng đến hoảng.


Thân thể không nhịn được mà giãy giụa.


“Huyền Lăng Dạ hỗn đản, ngươi mau thả ta ra”


Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đôi mày cau lại, không nhịn được mà nói những lời thô tục.


Dù nàng không ghét hắn nhưng mà hành động hiện tại của hắn, chết tiệt, quá mức hổn đản.


Lúc nàng đang buồn bực, vốn không nói một câu, Huyền Lăng Dạ mở miệng:


“Tử Kiều, ngươi tiếp tục như vậy, Bổn vương sẽ thả ra”


Nghe vậy, trong lòng nàng hết sức vui vẻ, nhưng lúc nhìn quanh, lập tức ý thức được vị trí của mình, lập tức giật mình sợ hãi.


Mà lúc này, Huyền Lăng Dạ ôm lấy nàng, nhảy trên mái nhà, nếu giờ hắn thả tay ra, nàng sẽ ngã xuống.


Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến sắc mặt tái nhợt.


Vốn đang giãy giụa, thân thể lập tức cứng lại.


Thấy vậy, đôi môi Huyền Lăng Dạ cong lên, mang theo mấy phần đắc ý.


“Ha ha, ngược lại, ngươi tốt nhất là sống bên cạnh Bổn vương đi, Tử Kiều”


Nghe được lời nói này, mặc dù Đồng Nhạc Nhạc không dám lộn xộn nhưng đôi mày đen gắt gao chau lại.


Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng liền cảm thấy chán nản và tức giận vô cùng.


“Huyền Lăng Dạ, hiện tại ngươi tạo phản, mà tạo phản sẽ bị chém đầu, ta khuyên ngươi nên đầu hàng thì hơn”


Đồng Nhạc Nhạc tận tình khuyên bảo.


Dù sao người của hắn cũng bị Huyền Lăng Thương chế phục, hiện giờ chỉ có một mình hắn, chỉ còn con đường chết.


Là bạn bè nàng không muốn hắn rơi vào kết cục này.


Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng Huyền Lăng Dạ nghe được lời này, liền cười ha hả.


“Ha ha…., chém đầu? Cho tới bây giờ Bổn vương cũng chưa bao giờ để ý. Mấy năm nay Bổn vương đã không còn để tâm tới chuyện sinh tử, nhưng mà hiện tại ngươi đang lo lắng cho Bổn vương sao?”


Huyền Lăng Dạ mở miệng cười to, ánh mắt nhìn nàng càng không che dấu sự vui vẻ và thâm tình.


“Tử Kiều, quả nhiên trong lòng ngươi có Bổn vương”


“…”


Nghe được lời này của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không biết nói gì.


Chính mình xem hắn làm bạn mới không mong muốn hắn chết, không ngờ hắn lại nghĩ như vậy.


Trong lòng có hắn? Chỉ có quỷ mới có!


Đồng Nhạc Nhạc chán nản, không kịp suy nghĩ được gì chỉ thấy hắn ôm nàng nhảy xuống.


Thấy vậy đôi mắt nhung của Đồng Nhạc Nhạc giật giật, đợi nàng hồi phục tinht hần thì đã bị hắn ôm lấy nhảy lên ngựa.


Hắn cầm dây cương, trường tiên vung lên, vỗ vào mông ngựa.


Ngựa bị đau, lập tức hí một tiếng, phóng như bay.


Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lạnh sống lưng, một lúc sau mới tỉnh táo lại.


Bên này là phía nam Hoàng cung, mà hắn đã chuẩn bị tốt đường lui từ sớm.


Lần này cung biến nếu thắng được thì tốt, mà thua thì hắn liền đến chỗ này giục ngựa thoát đi.


Trong lòng suy nghĩ, chỉ thấy hắn không ngừng giục ngựa phi mãi.


Cảnh vật bốn phía càng lùi về phía sau, tốc độ cực nhanh, có thể biết chính là một con Huyết Hãn Bảo Mã siêu quần xuất chúng.


Thấy vậy, trong lòng nàng lo lắng, không khỏi quay đầu nhìn lại.


Chỉ thấy phía sau bọn họ, Huyền Lăng Thương không ngừng thi triển khinh công, vọt về phía hai người.


Nhưng mà Huyền Lăng Thương vừa mới đấu một trận sống chết với Huyền Lăng Dạ, tiêu hao không ít sức lực.


Giờ phút này Huyền Lăng Dạ lại cưỡi ngựa tốt, dù hắn có khinh công giỏi cỡ nào, cứ bay nhảy như vậy thì sức lực cũng không chống đỡ nổi.


Nhưng mà hắn vẫn không chịu buông tha, không ngừng bay về phía bọn họ.


Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc hết sức cảm động.


Huyền Lăng Thương….


Hắn đến cứu nàng sao?


Lúc này Huyền Lăng Dạ đang giục ngựa, ánh mắt nheo lại.


Nhìn thấy thiếu nữ trong lòng không ngừng quay đầu, vẻ mặt cảm động cùng không cam lòng càng làm đau mắt hắn.


Hắn đau lòng không thôi, hơn nữa còn hết sức không cam lòng.


Hiện tại hắn thua, nhưng mà hắn không thèm để ý.


Giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến thiếu nữ này, chỉ cần nàng có thể ở bên hắn, hắn liền không cần gì nữa.


Nghĩ tới đây, trường tiên trong tay không ngừng vung xuống, giục ngựa chạy như điên.


Ngựa không ngừng chạy về phía trước, Huyền Lăng Thương dần bị bỏ lại phía sau, bóng dáng Đồng Nhạc Nhạc từ từ biến mất trong tầm mắt.


Huyền Lăng Thương…


Lòng dạ rối bời, cùng với ngựa không ngừng xóc nảy, dần dần nàng cảm thấy đau bụng.


Cảm giác bụng không khỏe, bởi vì đau đớn mà khuôn mắt trắng bệch.


“Bụng của ta””


Đồng Nhạc Nhạc cau mày, tràn đầy thống khổ.


Hai tay gắt gao ôm lấy bụng.


Nhìn thấy sự khác thường của nàng, chân mày Huyền Lăng Dạ cau lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK