Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Lăng Phong mở miệng, mặt mày nghi hoặc .

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng biết, người ngồi mát ăn bát vàng như hắn chắc chắn sẽ không giống người khác nói những lời như vậy, cho nên hiện tại hắn nghi hoặc cũng là chuyện đương nhiên.

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn mối hồng, nói.

“Ví dụ như, nếu ngươi làm sai chuyện gì, chẳng phải nên nói với người khác 3 chữ, còn nữa, mới vừa rồi ta cứu ngươi, phải chăng ngươi nên nói với ta 3 chữ !?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nhắc nhở.

Huyền Lăng Phong nghe vậy, tuấn mi cau lại một cái, càng thêm không giải thích được.

“Cái gì ba chữ,rốt cuộc là ba chữ gì, bổn vương bị ngươi làm cho mơ hồ rồi.”

Thấy Huyền Lăng Phong mặt mày ảo não, bộ dáng mơ hồ, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mở miệng nói thầm.

“ Thật là ngu ngốc, ta đã nhắc như vậy rồi mà còn không biết, chẳng phải chỉ là hai câu ‘thật xin lỗi’ và ‘cám ơn’ thôi sao."

Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày tức giận, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt lóe một cái, vẻ mặt tỉnh ngộ.

“A, Bổn vương biết ba chữ gì rồi.”

Thấy Huyền Lăng Phong giống như đã vỡ lẽ, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời.

“Ngươi thật sự biết, vậy nói đi xem nào!!!”

Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kích động, mong chờ hắn nói ra. Huyền Lăng Phong khóe miệng không khỏi bĩu một cái, mặt mang theo vài phần ngạo nghễ, lập tức hé mở làn môi hồng hồng, mặt mày rộng lượng nói.

“ Coi như hết. còn nữa, ban thưởng ngươi”

“Ặc…”

NGhe được những lời này của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ,miệng há hốc, không biết nói làm sao.

Hắn đang nói cái gì vậy !!!

Nàng bây giờ thật rất muốn một đao đem bổ đầu hắn ra, xem trong đầu hắn rốt cuộc là chứa cái gì.

Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc sau khi nghe hắn nói liền im lặng, không khỏi cảm thấy buồn bực.

“Như thế nào, chẳng lẽ bổn vương nói sai sao? Trước kia bổn vương làm sai chuyện, nô tài cũng không dám nói gì, bổn vương nói một câu coi như hết bọn họ còn giống như bị trùng cắn. Còn nữa, người khác cứu bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ ban thưởng, đây chẳng lẽ là sai à? ”

Thấy Huyền Lăng Phong nghi hoặc, bộ dáng không giải thích được, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng hé mở làm môi hồng, thở dài.

“Thập Tam Gia, ngài làm sai chuyện gì chẳng lẽ không nói một câu xin lỗi, còn nữa , mới vừa rồi, ta cứu ngài, chẳng lẽ ngài không thể nói với ta một tiếng cảm ơn sao?”

Thực sự mà nói , nếu nàng không bảo, muốn Huyền Lăng Phong hắn mở miệng nói ra ba chữ này chẳng biết phải chờ đến khi nào nữa. haiz…..

Huyền Lăng Phong nghe được những lời này, con ngươi không khỏi trợn lên một cái, mắt chữ a mồm chữ o, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Cái gì, ngươi là muốn bổn vương nói ba chữ này?”

“ừ , đúng vậy.”Thấy vẻ mặt chấn động của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ khẳng định gật đầu.

“Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi không nói được sao?”

Huyền Lăng Phong mạt mày ngạc nhiên, chậm chạp không chịu mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trợn lên một cái, hừ mũi.

“thôi bỏ đi.”

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay người bỏ đi chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, ra vẻ tức giận.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng lo lắng. Những lời của Đồng NHạc Nhạc vừa rồi làm hắn vô cùng ngạc nhiên. Dù sao, những lời này, ngoại trừ đối với phụ hoàng , mẫu phi và hoàng huynh ra ,hắn không hề nói với bất cứ một ai .

Mà bây giờ, muốn hắn nói những lời này với một nô tài, thật sự là hơi khó mở miệng.

Chỉ là ,thấy tiểu thái giám trước mặt đưa lưng về phía hắn, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng lo lắng, giống như đang có hai người đang không ngừng đấu tranh.

Nói hay là không!!!???

Huyền Lăng Phong do dự rất lâu, cuối cùng cũng quyết định, mở miệng nói nhỏ.

“Thật xin lỗi, còn nữa ….cám ơn ngươi”

Huyền Lăng Phong lắp ba lắp bắp nói, hơn nữa giọng điệu vô cùng nhỏ, giống như chỉ để Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy.

Thấy vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch một cái, đắc ý cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Chỉ là, sau một khắc, nàng lại vờ ho khan một cái, xoay người lại, liếc nhìn Huyền Lăng Phong ra vẻ nghi hoặc.

“Thập Tam Gia, ngài vừa rồi là nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ!!!”

Nghe được những lời này, Huyền Lăng Phong không khỏi buồn bực, hai má nổi lên một tầng đỏ ửng.

Hắn nói được những lời này đã là vô cùng không dễ dàng rồi, hiện nay tiểu thái giám này còn bắt hắn lặp lại một lần nữa? Nếu như là những nô tài khác hắn liền không nói hai lời giết luôn, chỉ có điều, trước mắt hắn bây giờ lại là Tiểu Nhạc Tử vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, hắn đành ngậm ngùi mở miệng.

“Bổn vương nói, thật xin lỗi, còn nữa, cám ơn ngươi đã cứu Bổn vương”

Nghe được những lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười. đôi mắt long lanh lóe ra những tia sáng giảo hoạt.

Nghe thấy tiếng cười của Đồng Nhạc Nhạc, lại bắt gặp ánh mắt của nàng, Huyền Lăng Phong giống như nghĩ đến cái gì đó, giật mình mở miệng la lên.

“Nha, Bổn vương biết rồi, ngươi là đang chọc ghẹo Bổn vương, mới vừa rồi là ngươi có nghe thấy bổn vương nói có đúng hay không???”

Thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy,khóe miệng Đồng Nhạc nhạc nhếch một cái, không kiềm chế được mở miệng phì cười.

“ Haha, đúng vậy, ta chính là đang chọ ghẹo Thập Tam Gia ngài, thế nào, không được sao? Ngài ban đầu cũng chẳng phải nghĩ trăm phương ngàn cách đến chọc ghẹo ta sao?”

Thấy Đồng Nhạc Nhạc thẳng thắn thừa nhận, Huyền Lăng Phong càng thêm quẫn bách

Nhớ lại, ban đầu hai người bon họ vừa thấy nhau liền đấu người chết ta sống, không những thế, hắn vì muốn nghĩ phương pháp chọc ghẹo tên tiểu thái giám này còn mất ngủ mấy đêm. …Không nghĩ tới hiện tại còn có thể ngồi cùng môt chỗ, vừa nói vừa cười.

Cũng chẳng hiểu sao, khi biết được tiểu thái giám này đang trêu ghẹo hắn mà bản thân nửa điểm tức giận cũng không có. Hơn nữa hắn cười như hoa, quả thật có phần xinh đẹp rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Thấy vậy, Huyền Lăng Phong không nhịn được bật cười theo.

“ Được rồi, bổn vương hiện đã nói xin lỗi, ngươi giờ đã hết giận chưa?! ”

Thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy, Đồng Nhạc nhạc lại cố ý ra vẻ nghĩ ngợi. Thấy nàng còn đang suy nghĩ, Huyền Lăng Phong cũng không khỏi căng thẳng.

“Sao vậy, ngươi vẫn giận bổn vương sao?”

Thấy hắn mở miệng, trên mặt vẫn mang theo vài phần căng thẳng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi phụt một tiếng, lần nữa nở nụ cười.

“Haha, Thập Tam Gia đã nói xin lỗi, ta cũng không phải là người hẹp hòi gì, vẫn tự nhiên như trước vậy.”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, hòn đá đè nặng trong lòng Huyền Lăng Phong rốt cục rơi xuống….Trời mới biết đây là lần đầu tiên hắn vì một nô tài tức giận mà căng thẳng đấy. Hiện tại, tiểu thái giám này tha thứ cho hắn rồi, tâm tình không khỏi có chút vui sướng.

Thở phào một cái, bỗng cảm thấy vô cùng đói bụng. nhớ lại từ hối hôm qua đến giờ hắn cũng chưa ăn cái gì. Cũng tại chuyện vừa rồi , hắn cũng chẳng có tâm tình để ăn. Mà hiện giờ, thấy tiểu thái giám trước mắt nay đã tha thứ cho hắn, bụng liền lập tức “ọc, ọc ọc’ kêu to.

Đồng Nhạc Nhạc nghe thấy bụng Huyền Lăng Phong kêu , vẻ mặt nghi hoặc, để tay lên tai, vu vơ nói.

“Ơ, âm thanh ở đâu thế nhỉ, hay là trời sắp mưa??!!!”

“Ặc….”

Nghe thấy Đồng Nhạc NHạc nói, lại thấy động tác này của hắn, Khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong không khỏi đỏ lên một cái, biết là Đồng Nhạc Nhạc cố ý liền cảm thấy buồn bực.

“Ngươi không phải vẫn biết còn cố hỏi sao? Cũng không sợ Bổn vương tức giận à?”

Huyền Lăng Phong vừa dứt lời liền có một miếng cá thơm ngào ngạt nhét vào trong miệng.

Miệng bị nhét, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, con ngươi trợn lên một cái nhìn tiểu thái giám trước mắt mặt mày vui vẻ mang theo vài phần nghịch ngợm.

“ Ha hả, vậy Thập Tam Gia vẫn còn tức giận sao?”

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói, lại gặp vẻ mặt nghịch ngợm đắc ý của nàng, Huyền Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng trợn mắt, một chút tức giận cũng không có.

Lại thấy miếng cá trong miệng vô cùng ngon lành.

“Ừ, cá này nướng ngon thật, không nghĩ ngươi không chỉ biết nướng rắn còn biết nướng cả cá.”

Thấy Huyền Lăng Phong khen mình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cười đắc ý.

“Đó là đương nhiên. trừ những thứ này ra ta còn có thể làm nhiều thứ khác, điểm tâm này, chè này, rau xào nữa, cái gì ta cũng biết hết…”

Huyền Lăng Phong nghe xong, bộ dáng vô cùng hưng phấn.

“Oa , ngươi biết làm nhiều như thế, đợi chúng ta hồi cung, ngươi nhất định phải làm cho Bổn vương ăn đó.”

Từ khi sinh ra, Huyền Lăng Phong quần áo không phải lo, sơn hào hải vị cũng không thiếu, chỉ là, ăn nhiều đồ trân quý như vậy quả thực cũng nhàm chán. Bây giờ,hắn lại thấy miếng cá thơm ngào nhạt trong miệng so với đồ ăn đầu bếp làm trong cung còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

Lại thấy tiểu thái giám trước mắt đang thao thao bất tuyệt về tài nấu nướng của mình, Huyền Lăng Phong chỉ hận không thể đem luôn những thứ đó mà nuốt luôn vào bụng.

Thấy Huyền Lăng Phong bộ dáng thèm ăn, không khỏi hé miệng cười một tiếng.

“Haha, cái này còn phải xem tâm tình của ta thế nào đã..”

“Ách…”

Huyền Lăng Phong cũng chẳng biết nói sao. Nếu như là trước kia, hắn muốn ăn cái gì, chỉ cần nói một câu là mọi thứ đều bưng đến tận miệng, thế mà hiện giờ, hắn còn phải xem tâm tình người khác có tốt hay không. Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lại buồn cười, bất đắc dĩ. Vừa ăn cá nướng, vừa mở miệng nói thầm.

“Sống mười tám năm, chỉ có ngươi bắt ta phải nhìn sắc mặt …”Chỉ có điều, hắn lại không hề tứ giận chút nào.

Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều hơn.

Huyền Lăng Phong trong lòng oán thầm một phen,nhưng cũng không để bụng chuyện gì, chỉ chăm chú ngấu nghiến miếng cá.Một con cá ước chừng 5,6 cân, hai người hợp lực ăn được hơn phân nửa.

Sau khi ăn xong,nhìn lại quả thực có phần than phục bản thân.

“Chậc chậc , chúng ta ăn cũng không ít đi…..”

Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc nói, ánh mắt Huyền Lăng Phong quét một vòng, sau đó rơi trên con cá nướng trước mặt, mút mút ngón tay .

“Kì thực bổn vương còn có thể ăn tiếp …”

“Ặc…”

Nghe được những lời này của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lập tức cứng đờ. Mắt không tự chủ dừng lại trên cái bụng đã sớm căng ra của hắn.

Bụng Huyền Lăng Phong lúc này quả thực giống phụ nữ mang thai ba bốn tháng, thế mà còn nói có thể tiếp tục ăn.

Nhận thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt Huyền Lăng Phong thoáng chốc đỏ bừng. Tưởng nàng đang nhìn trang phục rách ruới của mình ,cảm thấy xâu hổ nói.

“Ngươi, ngươi đang nhìn cái gì đấy…”

“A !!!”

Thấy Huyền Lăng Phong nói vậy, lại thấy hắn bộ dáng quẫn bách ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.

“Thập Tam Gia, ngài có phải nghĩ nhiều rồi hay không. Nô tài chỉ đang nhìn bụng người, cũng không phải nhìn quần áo. Nhưng kì thật mà nói, tạo hình này của người quả thật vô cùng đặc sắc.”

“Đặc sắc, có thật không???!!!”

Thấy Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, Huyền Lăng Phong sửng sốt, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Dù sao thấy bộ dạng hiện tại của mình, chính hắn còn thấy ghét bỏ, thế mà tiểu thái giám trước mắt lại vẫn còn khen hắn, quả thật không thể tin nổi.

Chẳng lẽ tiểu thái giám này chỉ đang nịnh nọt hắn thôi.

Thấy Huyền Lăng Phong kinh ngạc lại mang theo vẻ nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc hung hăng gật đầu khẳng định nói

“Ừ, thật vô cùng đặc sắc, giống như Tịch Lợi ca vậy”

“A, Tịch Lợi ca … là ai, sao bổn vương trước giờ chưa có nghe qua.”

Thấy Huyền Lăng Phong nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được cười to.

“Tịch Lợica, ở chỗ của ta là một người vô cùng nổi tiếng đấy, thật…”

“Nổi tiếng, haha chỗ ngươi thật vô cùng đặc biệt” .Huyền Lăng Phong mở miệng nói, hiển nhiên là đối với đáp án này vô cùng hài lòng.

Hơn nữa nhìn lại cũng thấy bộ dáng hiện tại của mình của thật cũng không khó coi cho lắm.

Thấy , Huyền Lăng Phong bị nàng chọc ghẹo mà vẫn mang vẻ mặt đắc chí, Đồng Nhạc Nhạc thấy vô cùng buồn cười. Không nghĩ tới, Huyền Lăng Phong này dễ lừa như vậy. hoặc là nói hắn quá ngây thơ , quá đơn thuần cũng đúng thôi

.

* Tịch Lợi ca : tên thật là Trình Quốc Vinh (sinh 10-10-1976) hành nghề khất cái , nhưng nhờ có tạo hình đặc biệt, quần áo khác đời, vẻ lạnh lùng, cho nên thu được danh tiếng “Tịch Lợica" , trở thành hotboy trên mạng mấy năm qua .Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nhớ lại lúc đó, thì thấy Huyền Lăng Phong đang cố gắng đứng lên từ mặt đất.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vội vàng chạy qua.

“ Thập Tam Gia, chân của ngài đang bị thương không thể lại bị tổn thương ! Ngài muốn đi dâu! ? “

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong sửng sốt, sau đó mở miệng nói.

“ Bổn vương muốn đi rửa tay.”

“ A, để ta giúp ngài đi rửa tay ! ? “

Thấy Huyền Lăng Phong đi lại khó khăn, lại lúc nãy thấy Huyền Lăng Phong thiếu chút nữa chết đuối, Đồng Nhạc Nhạc thật sự sợ hãi. Nếu để Huyền Lăng Phong tự mình đi đến bờ sông, hắn không cẩn thận ngã xuống sông thì nàng phải làm sao đây!?

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, một bên dè dặt đỡ Huyền Lăng Phong đi đến phía bờ sông.

Hia người cùng rửa mặt với rửa tay, rửa ráy xong, Đồng Nhạc Nhạc lại đỡ Huyền Lăng Phong quay trở về.

Dù sao bây giờ là ban ngày, nhưng trong rừng sâu có rất nhiều độc xà mãnh thú, mà Huyền Lăng Phong lại đang bị thương, nàng lại không biết võ công, nếu như thật sự gặp phải độc xà hay mãnh thú thì biết phải làm sao đây!?

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc dự định, trước tiên phải để cho Huyền Lăng Phong dưỡng thương thật tốt, sau đó, nếu như đám người của Huyền Lăng Phong không tìm thấy bọn họ, thì bọn họ đành phải tự tìm cách rời khỏi nơi này.

Đồng Nhạc Nhạc đang đắm chìm trong tính toán của bản thân, thấy Huyền Lăng Phong đi tới cửa hang động rồi dừng lại, không đi tiếp nữa.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, trên mặt đầy sửng sốt, khó hiểu, mở miệng hỏi.

“ Thập Tam Gia, ngài làm sao vậy! ? “

“ Ặc… Bổn vương muốn… muốn…”

Nghe được câu hỏi của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ nghi hoặc, Huyền Lăng Phong chép chép miệng, hắn thật sự không thốt ra được những lời mà hắn muốn nói.

Thấy Huyền Lăng Phong ấp úng, hình như có cái gì đó rất khó có thể nói nên lời.

Hơn nữa, gương mặt tuấn tú kia, càng ngày càng đỏ ửng lên.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm nghi hoặc.

“ Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc là bị làm sao vậy! ? Ngài cứ nói ra đi nha ! “

Thấy Huyền Lăng Phong bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi, Đồng Nhạc Nhạc lại càng tò mò, cùng lo lắng.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, sau một phen do dự, cuối cùng, cắn chặt hàm răng, sau đó mở miệng nói.

“ Bốn vương muốn đi nhà xí! “

“ Ặc…”

Nghe được những lời mà Huyền Lăng Phong khó khăn lắm mới thốt lên được, Đồng Nhạc Nhạc thật sự rất là sửng sốt.

Nàng thật không thể nào ngờ được, chuyện mà Huyền Lăng Phong muốn nói, lại là chuyện này.

Hắn nói, hắn muốn đi nhà xí, không phải là muốn…

Đại tiện! ?

Nghĩ tới đấy, lần này đổi phiên, đến lượt Đồng Nhạc Nhạc đỏ mặt.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vì lời nói của mình, mà trên mặt lúc thì ngây ra, sau lại đỏ rực, Huyền Lăng Phong có một cảm giác xấu hổ không thể tả được.

Kỳ thật thì, Huyền Lăng Phong được hạ nhân hầu hạ đã trở thành thói quen, bản thân ngay cả việc tắm rửa hay thay quần áo mỗi ngày đều được hầu hạ không phải động tay động chân.

Lần trước lúc chính mình bị thương, đi nhà xí bất tiện, không phải đã có Tiểu Kính Tử hầu hạ sao ! ?

Chỉ là không hiểu tại sao, hắn nói những lời đó với Tiểu Kính Tử thì không cảm thấy xấu hổ, thấy như vậy là điều bình thường.

Nhưng đối với việc mở miệng ra nói muốn đi nhà xí với tên tiểu thái giám này, hắn lại khó lòng mà mở miệng nói được.Chính mình vừa nói xong, Huyền Lăng Phong thật sự lại cảm thấy xấu hổ muốn tìm chết, muốn có người ngoài hang núi đi vào giúp mình giải quyết.

Trong lòng xấu hổ cùng quẫn bách, nhưng, Huyền Lăng Phong từ từ khôi phục lại trạng thái, thoát khỏi cái cảm giác xấu hổ kia, len lén đưa mắt liếc sang chỗ Đồng Nhạc Nhạc, rồi lại mở miệng nói tiếp.

“ Không sao cả đâu, Bổn vương chỉ là bị thương một cái chân mà thôi, có thể tự mình đi nhà xí, ngươi chỉ cần giúp Bổn vương… mang giấy bản tới là tốt rồi.”

“ A? ! Thập Tam Gia, ở đây là vùng hoang dã, lấy đâu ra giấy bản ! “

Nghe thấy yêu cầu của Huyền Lăng Phong. Đồng Nhạc Nhạc vội vàng mở miệng la lên.

Nghe thấy thế, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.

“ Vậy bây giờ phải làm sao đây ? Bổn vương thật sự rất gấp rồi ! “

Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói ngay.

“ Thập Tam Gia, như vầy đi, ta mang ngài đi nhà xí trước, sau đó ta sẽ… ngài tự nghĩ biện pháp đi ! “

Thấy Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy, Huyền Lăng Phong nhanh chóng gật đầu đồng ý, hắn thật sự khắp không chịu được nữa rồi.

Lát sau, Đồng Nhạc Nhạc tìm được một chộ thích hợp để giải quyết đại sự ( thật ra chỗ đó cách sơn động khá xa ), để Huyền Lăng Phong đi nhà xí ở chỗ này, Đồng Nhạc Nhạc xoay người đi về phía trước.

Nàng nhớ ra tối ngày hôm qua khi ra ngoài nhặt củi khô, thấy có bụi Diệp Tử rất lớn gần nơi này, bây giờ không có giấy bản để dung, thì hái những cái lá… lá Diệp Tử chùi là tốt nhất rồi.

Nghĩ thế Đồng Nhạc Nhạc bước đi lên phía trước. tìm một hồi thật lâu, rốt cuộc cuộc cũng tìm được thứ mình muốn là lá Diệp Tử.

Thấy mấy cái lá Diệp Tử này lớn gần bằng một bàn tay, mặt trên lá xanh biếc, mặt dưới có màu tím, cũng không rõ đây là loại cỏ lá gì.

Bất quá mặt lá rất mềm mượt, không có mấy thứ lông gì đó, dung để chùi đít chắc là sẽ không làm xước cái mông !

Đồng Nhạc Nhạc vừa nghỉ vừa dùng tay hái những lá Diệp Tử, không lâu sau đó, một đống Diệp Tử đã được hái xong.

Diệp Tử này rất tốt có thể dùng thay cho giấy bản, để dành sau này chính mình đi nhà xí có thể sẽ dùng đến, đương nhiên phải hái nhiều hơn một chút.

Đồng Nhạc Nhạc thấy mình đã hái đủ số lá cần dùng, ôm theo một đống Diệp Tử theo hướng Huyền Lăng Phong đang giải quyết đi tới.

Gần tới nơi Huyền Lăng Phong đi nhà xí, Đồng Nhạc Nhạc nói lớn vọng vào.

“ Thập Tam Gia, ta có tìm được một ít Diệp Tử cho ngài đây, ngài trong đó có ổn không ! ? “

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói xong, phía bụi cỏ truyền đến giọng của Huyền Lăng Phong.

“ Cái gì! ? Diệp Tử! ? Diệp Tử làm sao có thể dùng để lau được! ? “

Nghe được lời chê bai của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, tức giận mở miệng đáp lời.

“ Thập Tam Gia, bây giờ mọi thứ đều không có, có Diệp Tử để dùng là đã rất tốt rồi, hay là người không muốn lau ! ? “

Huyền Lăng Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, phía kia truyền đến giọng nói của hắn.

“ Vậy, được rồi.”

Huyền Lăng Phong mở miệng nói, nhưng trong lời nói có chứa một chút không tình nguyện, nhưng có lẽ đã có vài phần thoả hiệp trong đó.

“ Ngươi cầm nó mang lại đây đi ! Bổn vương ở bụi cỏ phía sau.”

Được hắn cho phép, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mang Diệp Tử đang cầm trên tay đi tới bụi cỏ bên kia.

Sắp đến gần, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngừng thở, sợ bị ngạt khí độc.

“ Đây, Thập Tam Gia.”

Trong bụi cỏ xuất hiện một bàn tay lớn.

Đồng Nhạc Nhạc để lá Diệp Tử trên tay để lên bàn tay to lớn kia, sau đó bàn tay to lớn kia nhanh chóng lấy đồ rồi rụt lại ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK