Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bạch_Ngọc_Tuyết


Tuy nhiên, sau một khắc, dường như lại nhớ đến cái gì, Đồng Nhạc Nhạc lập tức bật dậy từ trên giường, vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống thân thể của chính mình.


Khi nhìn thấy cơ thể mình vẫn còn mặt y phục tối hôm qua, không có dấu vết bị người chạm vào, trái tim vốn đang thít chặt của Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng thả lỏng ra.


Vù vù, may là, vẫn còn mặc trang phục tối hôm qua, bằng không, nàng thật sự sợ hãi, tối hôm qua chính mình uống say như vậy, nếu như bị người khác nhìn ra được thân phận của mình....


Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn sợ hãi.


Sau này, có lẽ nên uống ít rượu hơn mới tốt...


Tại lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang suy nghĩ, Bạch Thập Nhị ngồi ở bên cạnh thấy dáng vẻ cực kì kinh hãi của nàng, phảng phất giống như rất nghi hoặc, môi mỏng chợt hé, mở miệng hỏi:


- Tiểu Nhạc Tử, ngươi làm sao vậy?!


Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, nghĩ đến dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của mình bị hắn nhìn thấy.


Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gượng gạo, cười khan nói:


- Không, ha ha, không có gì, chỉ là tò mò, sao đang yên đang lành ngươi lại ở trong phòng của ta?!


Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng, lập tức đổi đề tài.


Lại không biết được rằng, sau khi Bạch Thập Nhị nghe được lời nói của nàng, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một cái.


Lập tức hé mở môi mỏng nói:


- Không, chỉ là nghĩ đến hôm qua ngươi uống rượu, liền đi qua xem ngươi có sao không.


Nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc mới nhớ lại, tối hôm qua nàng đã uống rượu, sau khi uống rượu nàng liền say, cho nên, sau đó xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết.


Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc khẽ hé, mở miệng hỏi:


- Đúng rồi, Thập Nhị, tối hôm qua ta uống rượu, sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không nhớ rõ, còn nữa, sao ta lại trở về được?!


Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu có chút khẩn trương.


Dù sao, thân phận của nàng, là không thể để cho người ta phát hiện nhất...


Liền tại lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ trong lòng, Bạch Thập Nhị chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn tiểu nữ tử trước mắt này.


Chỉ thấy trong mắt tiểu nữ tử này toàn là vẻ căng thẳng, trong lòng biết rõ rốt cuộc nàng là đang khẩn trương cái gì, Bạch Thập Nhị chỉ là nhẹ nhàng giương môi mỏng lên, mở miệng cười nói:


- Tối hôm qua ngươi uống say, sau đó ta liền ôm ngươi trở về phòng ngủ, sở dĩ ta ở tại chỗ này, là bởi vì hôm nay ta được nghỉ ngơi, nghĩ đến tối hôm qua ngươi uống rượu, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ bị đau đầu, cho nên liền mang theo cháo và một ít thức ăn nhẹ, hiện tại ngươi đứng lên rửa mặt trước, rồi ăn một ít gì đi!


Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, lại thấy trên mặt hắn không có vẻ gì khác thường, hòn đá nặng trĩu đè trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng rơi xuống.


- Ừ, vậy cám ơn ngươi trước, đúng lúc ta cũng đang đói bụng đây!


Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa từ trên giường đứng lên, chỉ là, vào đúng thời điểm này, Đồng Nhạc Nhạc lại ngửi thấy một mùi chua chua khó ngửi.


Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó, liền cố sức ngửi lại một lần, trên mặt lập tức hiện lên một chút buồn bực.


Bởi vì, mùi vị chua chua khó ngửi này, không phải chỗ khác, mà đúng là từ trên người nàng tản ra ngoài....


Nhận thấy được điểm này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy "ầm" một tiếng, một cảm giác khô nóng từ đáy lòng bốc lên tận trên đỉnh đầu.


Lại nhìn Bạch Thập Nhị ngồi bên cạnh, chỉ thấy trên mặt Bạch Thập Nhị cũng không có một điểm khác thường nào, phảng phất giống như không có nhận thấy mùi vị khó ngửi trên người nàng vậy.


Cũng không biết hắn là không ngửi thấy được, hay là cố ý giả vờ không biết, hay là như thế nào, nhưng đúng là Đồng Nhạc Nhạc lại có vẻ vô cùng xấu hổ.


Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, tràn đầy xấu hổ nói:


- Ách, Thập Nhị, ngươi có thể đi ra ngoài trước được không?! Tối hôm qua ta uống nhiều lắm, trên người chua chua khó ngửi...


Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bởi vì đang xấu hổ, cho nên hai gò má nguyên bản trắng như tuyết kia, lại càng nhanh chóng nhuộm lên hai tầng hồng nhạt.


Nhìn dáng vẻ tiểu nữ tử trước người tràn đầy xấu hổ thẹn thùng kia, cực kì dễ thương.


Bạch Thập Nhị thấy vậy, khóe miệng không khỏi cong lên một cái:


- Ha ha, tốt, nước nóng ta đã chuẩn bị tốt, ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi mang vào.


Bạch Thập Nhị vừa nói dứt lời, không đợi Đồng Nhạc nhạc nói thêm cái gì, liền đứng lên, sau đó cất bước đi ra bên ngoài.


Không được bao lâu, liền thấy hai tay Bạch Thập Nhị mang theo hai thùng nước nóng tiến vào.


Vóc người Bạch Thập Nhị cường tráng, không hổ là người luyện võ, mang theo hai thùng nước nóng, cũng là bước đi như bay.


Không được bao lâu, đã giúp nàng đổ đầy bồn tắm.


Thấy vậy, tại lúc Đồng Nhạc Nhạc hâm mộ thán phục trong lòng, đối với Bạch Thập Nhị, cũng là cảm kích vô cùng.


- Thập Nhị, thật sự là rất làm phiền ngươi.


Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thập Nhị, toàn là cảm kích không thể che giấu.


Dù sao, nam nhân trước mắt này, không những là dáng người cao to tuấn mỹ mê người, hơn nữa làm người nhiệt tình, lại phi thường quan tâm nàng.


Trong lòng biết tối hôm qua nàng uống quá nhiều, sáng sớm hôm nay liền qua đây chuẩn bị thức ăn cùng nước tắm cho nàng.


Như thế nào có thể không làm nàng cảm động đây?!


Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, Bạch Thập Nhị đã nghe được những lời nàng nói, lại thấy vẻ cảm kích trên mặt Đồng Nhạc Nhạc, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên một cái, mở miệng cười nói.


- Chỉ là việc nhỏ, không phiền toái, hơn nữa, lúc trước ta bị thương, là Tiểu Nhạc Tử ngươi không ngại cực khổ băng bó vết thương cho ta mỗi ngày, còn nấu thuốc cho ta uống, thân thể của ta mới có thể khôi phục nhanh như vậy.


Bạch Thập Nhị vừa nói dứt lời, dừng một chút, liền nói tiếp:


- Tốt lắm, nhất định ngươi đã rất đói bụng, không nói nhiều như vậy nữa, ngươi tắm rửa nhanh lên, lại ăn một chút gì đi, ta đi về trước, có việc gì thì tìm ta, à, còn nữa, nghỉ ngơi cho sớm, ta đã xin phép thay cho ngươi rồi, cho nên ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, không cần trở về Dưỡng Tâm điện hầu hạ hoàng thượng.


Nghe được lời này của Bạch Thập Nhị, đầu tiên trên mặt Đồng Nhạc Nhạc là sửng sốt, sau đó, mới nhẹ nhàng gật đầu.


- Ừ, tốt, cám ơn ngươi.


Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong lòng tràn đầy cảm kích.


Dù sao, với tình trạng thân thể của nàng hiện tại, là phi thường không thích hợp đi trực. Bây giờ Bạch Thập Nhị đã xin phép thay cho nàng, là tốt nhất trên đời.


Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, Bạch Thập Nhị nghe được lời này của nàng, chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó lập tức xoay người đi.


Cuối cùng, vẫn tỉ mỉ đóng cửa phòng giúp nàng.


Nhìn thấy Bạch Thập Nhị rời khỏi, Đồng nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, liền đóng cửa sổ lại, sau đó đi tới phía sau bình phong.


Chỉ thấy bên trong bồn tắm, có chứa đầy tám phần nước nóng.


Khói xanh lượn lờ, làm cả phòng ấm áp.


Nhìn thấy nước nóng hổi, Đồng Nhạc Nhạc cũng có chút mệt mỏi.


Lập tức cởi y phục trên người xuống, sau đó liền chìm cả người vào bên trong bồn tắm.


Sau khi ngâm người vào nước nóng một lần cuối cùng, Đồng nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sảng khoái toàn thân.


Đầu không đau đớn, thân thể cũng không nhức mỏi.


Sau khi chà lau tóc cho tốt, thay đổi y phục, Đồng Nhạc Nhạc liền đi tới trước bàn, bắt đầu ăn cháo và thức ăn nhẹ mà Bạch Thập Nhị mang tới.


Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, cho dù là thịt rồng, cũng không bằng món cháo hoa và thức ăn nhẹ trước mắt này.


Đồng Nhạc Nhạc vừa ăn vừa kêu lên:


- Bạch Thập Nhị thật là một người tỉ mỉ hiếm có đây!


........


Cùng lúc đó, trong Ngự Thư Phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK