Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới đây, Đồng NHạc Nhạc càng cảm giác được đây đích thực là một chuyện đáng để ý đến như vậy

Có điều nếu như Huyền Lăng Thương lúc ấy là ở chỗ này, tại sao không đến gặp?

Hơn nữa Huyền Lăng Thương hiện tại là vì chuyện vừa rồi nên không vui?

Chỉ là nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác nói chuyện với nhau, hắn có gì không hài lòng.,

Càng nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc càng phát giác chính mình đã không thể đoán ra được tâm tư của nam nhân trước mắt này.

Không trách được người ta thường nói:tâm đế vương là khó dò nhất, chính là cái lý này đây?

Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không dám giấu giếm, lập tức cúi đầu nói chi tiết:

"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài mới vừa rồi đích xác ở chung một chỗ cùng Lan Lăng Vương ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra đúng sự thật. Vừa nói dứt lời, cũng không phát giác được có cái gì.

Dù sao nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác chung một chỗ, chẳng phải cũng chưa làm chuyện gì không tốt sao?

Không ngờ, sau khi nghe lời nàng nói, chỉ thấy nam nhân trước mặt đột nhiên nhếch bạc môi, lạnh giọng thốt lên:

"Ngươi, rất thích Thiệu Giác?"

Tuy là câu nghi vấn, chỉ là nam nhân này nói, rất chắc chắn.

Hơn nữa, không biết có phải là do ảo ảnh hay không, sau khi nghe nam nhân nói những lời này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trên người nam nhân phát tán ra càng nhiều khí lạnh.

Đầu tiên thân thể rùng mình dữ dội một cái , trong lòng suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được.

Tuy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc dẫu có nghi hoặc nhưng lại cúi đầu lặng lẽ, một mực cung kính nói ra sự thực:

"Đúng vậy, nô tài thích Lan Lăng Vương"

Dù sao, nam nhân bình dị gần gũi, nho nhã lễ độ, lại có phong độ thân sĩ giống như Lan Lăng Thiệu Giác thật sự thế gian hiếm có.

Nghĩ đến Lan Lăng Thiệu Giác còn đồng ý dạy mình đánh đàn, hơn nữa tặng cả đàn cổ kia, trong lòng Đồng NHạc Nhạc liền sung sướng không thôi.

Phải biết rằng, mặc dù nàng không hiểu được đàn cổ, chỉ cần nhìn màu sắc vẽ bên ngoài vô cùng khéo léo, còn thoát ra những âm điệu du dương dễ nghe liền biết đây là cây cầm tốt có giá trị liên thành.

Nàng cũng không phải vui mừng vì giá trị cây cổ cầm này, mà vì Lan Lăng Thiệu Giác đối với nàng coi trọng.

Một cây cổ cầm có giá trị liên thành như vậy lại đưa tặng cho nàng- một tiểu thái giám chỉ cùng hắn gặp mặt mấy lần.

Lan Lăng Thiệu Giác là người có phần tốt quá!

Một người có quyền thế lại có tướng mạo,cư xử với người ngoài nho nhã lễ độ, làm cho người ta như thấy hào quang quanh hắn, có ai mà không thích?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng nhớ lại lúc đó, trên mặt càng không khỏi toát ra vẻ sung sướng đối với Lan Lăng Thiệu Giác.

Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, mặt mày rạng rỡ, trong mắt tràn đầy vui vẻ, phảng phất như đang nghĩ đến điều gì, khóe miệng càng lộ rõ một nụ cười thấp thoáng.

Thấy vậy Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ cau mày, huyết mâu xẹt qua một tia không vui vẻ.

Đối với thần sắc trong mắt Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc chưa từng phát hiện, chỉ là vừa hồi tưởng được Lần Lăng Thiệu Giác thật là tốt, vừa miêu tả.Nghĩ đến Lan Lăng Thiệu Giác cách ba ngày sẽ tới dạy mình đánh đàn, Đồng NHạc NHẠc liền sung sướng ko thôi.

Nhớ lại một ngày kia, chính mình cũng bị giống như Lan Lăng Thiệu Giác , gảy ra tiếng đàn đẹp đẽ , nụ cười trên miệng Đồng Nhạc Nhạc càng đậm đà

. . .

Vì lòng dạ Đế vương khó dò nhất, gần đây Huyền Lăng Thương cũng không biết là làm sao mỗi ngày đều có dáng vẻ như người khác nợ hắn tiền. Trên gương mặt tuấn tú kia, luôn là mày kiếm nhăn tít, bạc môi khẽ nhếch, quanh thân càng là không lúc nào mà không tản mát ra một loại khí lạnh kinh hoàng.

Khiến cho người hầu kẻ hạ ở điện Dưỡng Tâm không khỏicó cảm giác được thể nghiệm trời đông tháng chạp.

Vì vậy, mọi người so với trước đây, càng thêm giữ tinh thần tỉnh táo, chỉ sợ vuốt râu rồng làm ngài tức giận!

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ trăm bề cũng không giải đáp được, không thể làm gì khác hơn là khúm núm hầu hạ bên người Huyền Lăng Thương..

Chỉ cảm thấy, nàng là càng lúc càng không hiểu Huyền Lăng Thương.

Trong lòng mặc dù kêu lên, nhưng mà, mấy ngày này đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, có lẽ vô cùng trọn vẹn .

Đồng Nhạc Nhạc thích nhất là cứ cách ba ngày Lan lăng Thiệu Giác sẽ đến cung Bồng Lai dạy nàng đánh đàn, mưa gió không đổi.

Đối với đánh đàn, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là thích.

Chỉ là, có phải nàng quá ngu ngốc không, mà làm thế nào lại học mãi không được.

May mắn Lan Lăng Thiệu Giác là một sư phụ vô cùng có kiên nhẫn,cho dù nàng đàn kém đến đâu đều sẽ nhẫn nại dạy nàng;

Nếu như đổi lại là những người khác, sợ là đã sớm không chịu nổi .

Vì muốn đánh đàn giỏi, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày rảnh rỗi đều sẽ đánh đàn ở trong tiểu viện của mình.

Ngay lập tức, tiếng đàn giống như ma quỷ làm loạn, lá rụng cuồng bay, bão cát đá lăn, núi lở đất sụt, biển gầm vỗ tới, khiến cho đám cung nhân ở gần tiểu viện của Đồng Nhạc Nhạc ai nấy đều khổ không thể tả, có khổ không dám tố.

Dù sao, trong mắt người trong cung, Đồng Nhạc Nhạcchính là thái giám thân cận được hoàng thượng lần đầu tiên tự mình khâm điểm, thân phận so với người khác đều cao quý hơn.

Cho nên mỗi lần mọi người nghe thấy ma âm, không thể làm gì khác hơn là lấy bông bít lỗ tai chính mình, không nghe không thấy.

Hoặc là trời không phụ người có lòng, Đồng Nhạc Nhạc luyện tập rất lâu, rốt cục có thể đứt quãng gảy đàn được một đoạn âm khúc không sai kiểu.

Vì điều này khiến Đồng Nhạc Nhạc vui mừng ăn thêm hai bát cơm chào mừng.

Dù sao nàng bây giờ, cùng chỉ có ăn cơm chào mừng. . .

Điều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc vui mừng chính là, trong khi nàng hoan hỉ chào mừng chính mình rốt cục gảy đàn ra được âm khúc không sai sót, thì đám cung nhân ở xung quanh tiểu viện tử của nàng, cũng vội vàng đến nói những câu chúc mừng . Vì điều này, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.

Không nghĩ tới, nhân duyên của mình lại giỏi như vậy, quá hạnh phúc có nhiều bằng hữu! ?

Nhưng không biết, những người đến chúc mừng này, cũng là đang chúc mừng chính mình. Bởi sau này không bao giờ sẽ phải nghe ma âm do ma quỉ làm loạn kia nữa. . .

Từ đó, Đồng Nhạc Nhạc càng thêm thích đánh đàn.

Thật giống như hiện tại, sau khi ăn xong cơm chiều , Đồng Nhạc Nhạc liền trở lại tiểu viện tử của mình, sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, liền lấy ra cây đàn cổ bắt đầu gảy đàn .

Gảy đến một canh giờ, thấy mệt mỏi, Đồng Nhạc Nhạc mới dừng lại , tính toán nghỉ ngơi.

Nến vừa mới tắt, Đồng Nhạc Nhạc đang tính toán nghỉ ngơi. Tuy nhiên đúng lúc này lại nghe từ trong viện truyền đến một hồi tiếng bước chân “lộp cộp, lộp cộp”

Không biết việc trước đây là tiểu điêu với bây giờ có quan hệ gì không. Cho dù hiện tại đã biến thành hình người nhưng nhĩ lực của nàng lại không khác biệt lắm.

Cho nên trong viện truyền đến hồi bước chân, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt

Đã trễ thế này sẽ không có người đến chỗ nàng....Như vậy, người bên ngoài rốt cục là kẻ phương nào?

Trong lòng nghi hoặc Đồng Nhạc Nhạc không đẩy cửa ra ngoài mà đi tới mở cửa sổ , nghiêng đầu ra ngoài xem xét.

Vừa lúc thấy hai đạo bóng dáng lắc mình chui vào bụi cỏ rậm rạp trong viện.

Mặc dù hai đạo bóng dáng chỉ chợt lướt qua nhưng cũng đủ để Đồng Nhạc Nhạc nắm bắt.

Nhìn thân hình quen thuộc, còn động tác lén lút kia nữa, Đồng Nhạc Nhạc dùng đầu ngón chân nghĩ liền biết người phương nào tới đây.

Dù sao, đã khuya thế này vẫn còn thậm thà thậm thụt đến chổ nàng trừ tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong ra thì còn ai khác!!!

Nói đến cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không tránh khỏi phẩy tay , mặt mày bất đắc dĩ.

Nàng không biết có phải đời trước mình cùng Huyền Lăng Phong là đối thủ một mất một còn mà tới đời này cả hai thấy mặt chính là đấu anh sống tôi chết.

Cái tên Huyền Lăng Phong này trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một tên ăn chơi trác táng không chịu lớn mà thôi.

Hơn nữa, vẫn còn phi thường bụng dạ hẹp hòi, có cừu oán tất báo.

Tuy nói, mỗi một lần Huyền Lăng Phong bẫy kế đều bị nàng đoán được khiến chính mình bị hại

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc có chút phi thường bội phục.

Huyền Lăng Phong mỗi lần trêu cợt mình đều lũ chiến lũ bại, hắn lại như trước không chịu từ bỏ, khi bại khi thắng. Như vậy không đánh chết con gián tinh thần, thật sự không thể tưởng tượng nổi, cũng khiến nàng kính nể không thôi.

Chỉ là không biết, lần này Huyền Lăng Phong lại muốn dùng cái mưu kế li kì, cổ quái gì để bắt mình chơi đùa

Trong lòng tò mò, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Phong bọn họ, lúc trốn ở tiểu viện tử bên ngoài len lén hướng tới gian phòng nhìn, hình như đang xác định nàng vì sao chưa ngủ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng trở lại mép giường, sau đó lấy hai cái gối mềm đặt phía dưới chăn, làm như có người nằm ở trên giường, lập tức liền từ một cái cửa sổ khác nhảy đi ra ngoài.

Nàng từ phòng phía sau nhảy ra ngoài, vừa lúc vòng qua phòng một vòng, đi tới bụi cỏ và nhờ cảnh đêm che dấu đi tới phía sau nơi bọn Huyền Lăng Phong ẩn thân.

Đồng Nhạc Nhạc làm tất cả động tác đều là lặng lẽ không một tiếng động, cho nên khi Đồng Nhạc Nhạc ngồi xổm bụi cỏ phía sau Huyền Lăng Phong, chủ tớ vẫn hoàn toàn không biết!

Ngồi xổm phía sau bọn họ, Đồng Nhạc Nhạc quét ánh mắt một vòng, nhìn thấy chủ tớ hai người này một thân trang phục, khóe miệng không khỏi vừa kéo.

Ánh trăng sáng tỏ, đèn mới thắp rực rỡ , sao sáng lập lòe, gió thu phe phẩy.

Chỉ thấy, dưới ánh trăng trong veo kia, dáng vẻ chủ tớ Huyền Lăng Phong vô cùng nhuần nhuyễn hiện ra.

Hiện tại Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử, hai người mang trên mình một ái áo dài trắng chấm gót, giầy trắng thêm một đầu tóc dài đen thùi, càng kinh hơn là không thắt buộc gì, toàn bộ xõa ra rối bù phía sau.

Hai khuôn mặt kia cũng không biết quệt phải cái gì mà trắng bệch.
Một thân trang phục, nếu như không hiểu rõ tình hình, người lúc đầu một nhìn qua, còn tưởng rằng là thấy quỉ!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc khóe miệng nhếch lên dò xét một cái, ngay lập tức hiểu được.

Huyền Lăng Phong thật đúng là nhàm chán, đã tối khuya thế này lại mặc một bộ tạo thành hình dọa người xuất hiện trong khu nàng ở, tình cảnh này là muốn đến hù dọa nàng nha!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đối với Huyền Lăng Phong, là hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Cái tên Huyền Lăng Phong hiện tại cũng mười tám tuổi rồi lại vẫn còn ngây thơ như vậy.

Lần trước thả rắn không được còn bị nàng hù dọa, còn có sự kiện thùng mực trước đó, không phải người bị hại rốt cuộc là chính hắn sao! ?

Hiện nay, lại tính toán giả ma giả quỷ hù dọa nàng! ?

Nhìn một thân tạo hình hiện tai, nếu như nhát gan khẳng định sẽ bị hù chết!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đối với cái tên Huyền Lăng Phong này là hoàn toàn không có thiện cảm.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, liền nghe được Huyền Lăng Phong đột nhiên thấp giọng hỏi người ngồi xổm trước mặt.

"Tiểu Kính Tử, ngươi cứ nói nô tài kia hiện tại sao chưa ngủ! ?"

Tiểu Kính Tử nghe vậy, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn nhìn về hướng cửa sổ , sau đó hạ giọng nói nhỏ.

"Gia, nô tài nhìn Tiểu Nhạc Tử kia đã ngủ, nô tài nhìn thấy Tiểu Nhạc Tử người đang nằm trên giường!"

Nghe được lời này của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong đang án binh bất động, mở miệng nói.

"Chờ một chút, lần này Bổn vương nhất định phải hù chết cái tên nô tài chết tiệt kia, hừ! Bổn vương lớn như vậy vẫn còn chưa từng có bị người đánh qua, cũng chỉ có cái nô tài chết tiệt này. Không chỉ có đánh Bổn vương, nhiều lần Bổn vương lại chịu không ít thiệt với hắn. Món nợ này Bổn vương nhất định phải cùng hắn tính toán thật tốt!"

Nhìn thấy hắn giờ phút này mặt mày trắng bệch, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, ngồi dậy thấy mà tức cười lại dọa người.

Đến khi Huyền Lăng Phongvừa nói dứt lời cuối cùng, đột nhiên, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến hàng cổ thụ ở tiểu viện tử bị thổi tán lá “sàn sạt” rung động.

Vừa lúc này, một đám mây đen che khuất trăng sáng trên trời cao .

Ngay lập tức, bốn phía vốn được ánh trăng soi sáng rõ ràng, lập tức trở nên một mảnh xám xịt!

Nhìn thấy một mảnh xám xịt trước mắt, Tiểu Kính Tử ngồi xổm trong bụi cỏ mặt , thân thể không khỏi run run thật mạnh một cái.

Lập tức hắn ngước gương mặt đầy thấp thỏm bất an, đầu tiên là cẩn thận nhìnbốn phíamột lần sau mới thưa dạ .

"Gia, ngài có cảm giác thấy không .... .... Dường có một đạo tầm mắt nhìn chăm chú chúng ta! ? Hơn nữa gió này, hình như có hơi không giống với bình thường. . ."

Nghe được lời Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại ngẩng đầuliếc nhìn bốn phía tiểu viện tử một lượt . Thấy bốn phía không một bóng người mới mở miệng nói.

"Nơi này ngoài nhóm ta ra nào còn những người khác! ? Hơn nữa, hiện tại đã là trời thu, buổi tối gió thổi rất bình thường, làm sao có chổ nào không giống bình thường! ?"

Đối với lời Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong hừ mũi xem thường.

Huyền Lăng Phong vừa mới nói xong, lại một hồi gió lạnh thổi tới, làm tán cây rung động chập chờn không thôi.

Bóng cây ngã trên tường, mới đầu nhìn qua, phảng phất như có bóng dáng vô số ác quỷ đang giương móng vuốt, làm cho người ta sợ hãi.

Tiểu Kính Tử thấy vậy, sợ đến hắc mâu trợn lên một cái, thiếu chút nữa giật mình la lên thành tiếng.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, rõ ràng có hơi nhịn không được.

"Nhìn ngươi nghi ngờ này nọ, lá gan của ngươi như thế nào lại nhỏ như vậy !? Không phải chỉ là gió thổi bóng cây sao !? Nhìn ngươi xem bị hù dọa thành cái dạng này, phải biết rằng, tối nay chúng ta chính là quỷ, biết...không !?"

Nghe Huyền Lăng Phong nghiêm nghị nói nhỏ, người Tiểu Kính Tử đầu tiên là run lên, mặt mày hết sức lo lắng.

Nhưng rồi, sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, hạ giọng nói nhỏ.

"Gia, buổi tối ngàn vạn lần không được nói cái từ kia. Ban ngày không nói người, buổi tối không nói quỷ, a..."

Nói tới đây, Tiểu Kính Tử ý thức được chính mình đã nói ra cái từ... 'Quỷ' kia, lập tức đưa tay che miệng lại, sau một khắc, sự khiếp đảm trong đôi mắt từ từ mất đi, mới nhỏ giọng nói tiếp.

"Hơn nữa, nô tài còn nghe nói, rất nhiều người trong cung lúc trực đêm đều ra mắt những thứ bẩn thỉu này. Giống như Tiểu Lý trước kia đang trực ở lãnh cung, buổi tối đã từng vô số lần nghe được bên trong lãnh cung truyền đến tiếng khóc của nữ nhân. Tiếng khóc kia, tràn ngập ai oán và thê lương, nghe phi thường rợn người. Còn nữa Tiểu Giai Tử ở Ngự Thiện Phòng, buổi tối lúc đi nhà xí, thấy có một đạo bóng dáng màu trắng đi vào bên trong nhà xí, cho là có người nhanh chân đến trước, liền tính toán ở bên ngoài chờ. Ai biết đợi rất lâu, cũng không thấy người kia đi ra, liền mở miệng thúc giục người ở bên trong nhà xí. Ai biết, hắn nói rất lâu, cũng không thấy có người đáp lại. Hắn liền đẩy cửa nhà xí ra, nhìn vào, bên trong nhà xí nào có người nào !? Tiểu Giai Tử bị hù doạ ngã ngay tại chỗ,còn bị bệnh một tháng mới khỏi lại!Còn nữa Tiểu Cát Tử đang trực ở Lệnh Phạt Cục, buổi tối cũng đi nhà xí, ai biết lại thấy ở cửa Lệnh Phạt Cục thấy có rất nhiều người đi tới đi lui. Lúc ấy Tiểu Cát Tử đã nghĩ, buổi tối ai lại đi qua đi lại ở cửa Lệnh Phạt Cục, liền lên tiếng hỏi. Ai biết, những người vốn đang đi tới đi lui trước cửa Lệnh Phạt Cục lập tức quay đầu nhìn Tiểu Cát Tử. Tiểu Cát Tử liền sợ hãi, bởi vì những...người này, đều là những kẻ không chịu được hình phạt tra tấn ở Lệnh Phạt Cục mà chết không toàn thây, lúc ấy Tiểu Cát Tử liền bị hù dọa đến điên luôn ..."

Tiểu Kính Tử vừa nói, thân thể giống như lá vàng trong gió, cả người không ngừng run rẩy.

Gương mặt vốn là trắng bệch kia, giờ phút này nhìn qua, càng thêm trắng.

Nghe những lời này của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phongkhông nhịn được nữa, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi.

Dù sao, trên thế gian này người đối với quỷ thần mà nói, đều ôm thái độ nghi ngờ này nọ.

Nếu ngươi tin là có thì sẽ có, không tin thì sẽ không có.

Nghĩ đến, Huyền Lăng Phong cũng bị Tiểu Kính Tử dọa suýt ngã, lại thấy Tiểu Kính Tử còn tính nói tiếp, lập tức đưa tay cắt ngay.

"Được rồi, đừng...nói bậy nữa, bây giờ làm gì có quỷ !? Chuyện này để nói sau đi, nếu không cẩn thận Bổn vương vả miệng ngươi!"

Mặc dù Huyền Lăng Phong ngoài miệng nói như thế, nhưng mà vẻ hoảng hốt sợ hãi trên mặt hắn lại không che dấu nổi.

Một mực trốn ở phía sau bọn họ Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, mắt nhung lập tức sáng ngời, có chủ ý.

Ha hả, hắn đã giả quỷ hù dọa nàng! Như vậy, nàng liền gậy ông đập lưng ông!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vụng trộm cười, lập tức, theo đường cũ, lén lút trở lại trong phòng.

Thừa dịp Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử bọn họ vẫn còn ở sau lưng, Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng mở ngăn kéo ra, lấy son bột nước từ trong ngăn kéo ra.

Kỳ thật, đối với Đồng Nhạc Nhạc mà nói, hiện tại nàng không dùng son bột nước được.

Dù sao, hiện tại nàng là một thái giám.

Tuy nói, bên trong hoàng cung có rất nhiều thái giám tô son điểm phấn.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc nàng sẽ không làm vậy.

Bởi vì gương mặt nàng bình thường đã phi thường giống nữ nhân, nếu như lại tô son điểm phấn, lỡ người ta nhìn ra thì sao?

Son bột nước này, cũng không phải do chính nàng mua mà là một tiểu thái giám trong cung muốn nịnh bợ nàng nên đưa cho nàng.

Thịnh tình của tiểu thái giám kia không thể chối từ, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, chỉ là vẫn cất trong ngăn kéo chưa từng dùng qua. Không nghĩ tới, sẽ có ngày hôm nay, phải dùng đến nó.

Chỉ là, hộp son bột nước này, nàng lần đầu tiên dùng không phải là để trang điểm cho mình, khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp.

Mà là dùng nó để hoá trang thành quỷ, làm cho người gặp một lần nhớ mãi không quên!

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở hộp bột nước hóa trang ra, sau đó nhanh chóng vẽ loạn trên mặt mình.

Đối với những việc lặt vặt, giả thần giả quỷ này, Đồng Nhạc Nhạc coi như chưa từng làm, nhưng trước kia cũng xem không ít ở trên TV, cho nên khi bắt đầu những việc lặt vặt này, mỗi điểm đều nghiêm túc.

Sau khi Đồng Nhạc Nhạc chỉnh sửa tốt mình lần cuối, liền theo ánh trăng, nhìn thấy chính mình trong gương, không khỏi bị dọa sợ mất mật.

Chỉ thấy người đứng ở trước gương, mình mặc trường sam trắng tinh, đầu tóc xoã tung, một gương mặt tinh xảo kia, giờ phút này bị mình bôi hóa trang thật dầy, nhìn qua, cực kỳ trắng bệch.

Không chỉ như thế, vì tăng cường hiệu quả khủng bố, ở khoé mắt mình, Đồng Nhạc Nhạc vẽ hai vệt hồng ngân, mới đầu nhìn qua một lần, còn tưởng rằng là khóe mắt chảy máu.

Ngoài miệng, ngậm một sợi vải dài nhỏ màu đỏ.

Khi ánh trăng chiếu xuống, mới đầu nhìn qua, người nào không biết còn tưởng rằng đây là đầu lưỡi!

Nhìn bộ dáng giống quỷ treo cổ của chính mình, thật đúng là không thể không nói, nếu không phải do chính nàng ở trong phòng vẽ ra, mới nhìn qua, Đồng Nhạc Nhạc còn thực sự tưởng rằng có yêu ma quỷ quái!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay vỗ vỗ ngực, trái tim mới vừa rồi cũng bị chính dung mạo của mình hù dọa.

Lập tức, nhanh chóng cầm lên một sợi dây giắt lên xà ngang của phòng.

Sau khi giắt sợi dây qua xà ngang ở giữa phòng, Đồng Nhạc Nhạc lại bày một cái ghế mộc ở màn che bên kia, chính mình đứng trên ghế, cột sợi dây bên kia vào bên hông mình...

Sau khi làm xong chuyện cuối cùng trong phòng, Đồng Nhạc Nhạc lẳng lặng đứng đợi sau màn che.

Không đến một lát, liền nghe thấy bên ngoài phòng, lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân " lộc cà lộc cộc.

Trong lòng biết Huyền Lăng Phong bọn họ đã bắt đầu hành động, khoé miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cong lên một cái, sau đó hai chân vừa động, rời khỏi ghế.

Ngay lập tức, cả người Đồng Nhạc Nhạc liền lơ lửng giữa không trung...

Thân thể đã ở giữa không trung, lập tức Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu động hai chân, khiến cho thân thể của mình không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở giữa không trung, miệng bắt đầu từ từ ô ô khóc lên

"Ô ô ô... Ta chết thật là thảm... Ô ô ô... Ta chết thật là thảm a..."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tiếng khóc kia, phảng phất như oán phụ chốn thâm cung, khóc vô cùng ai oán, vô cùng thê lương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK