Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Tiểu Kính Tử nói thế, lại gặp phải bộ dáng bị hù dọa gần khóc đến nơi, Huyền Lăng Phong càng thêm nghi hoặc, sợ hãi, không khỏi mở miệng:

‘ Ngươi mau xem rốt cuộc có chuyện gì vậy?’’

Giờ phút này, Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử đều đang ngồi xổm dưới cửa nên vừa rồi căn bản là không thấy được tình huống bên trong gian phòng.

Giờ lại nghe được có tiếng khóc ai oán từ trong phòng truyền đến, Huyền Lăng Phong sợ hãi,lập tức lệnh cho Tiểu Kính Tử xem xét tình huống bên trong.

Tiểu Kính Tử nghe vậy sợ đến mức trên mặt không còn chút huyết sắc, dáng vẻ hoảng hốt sợ hãi không che dấu chút nào.

“ Gia gia gia , nô…nô tài, sợ…sợ hãi ”

Nhìn dáng vẻ nhát như chuột của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong tức giận đến mức hận không thể một cước đá bay hắn. Chỉ là, Huyền Lăng Phong hắn cũng thật sợ hãi a.

Dù sao lớn như vậy rồi hắn cũng chưa từng gặp quỷ, mới nghe Tiểu Kính Tử nói vậy lại thêm sự tích khủng bố bên trong Hoàng cung, hắn sớm đã sợ hãi rồi a.

Ở đây tối đen như mực, lại nghe đến tiếng khóc u oán của nữ nhân từ trong phòng truyền đến làm người ta dựng ngược tóc gáy, sau lưng chạy đến một hồi lạnh lẽo. Chỉ là Huyền Lăng Phong hắn vừa sợ hãi vừa hiếu kì, rốt cuộc ai đang khóc trong phòng?

Là người hay là quỷ?

Nếu là quỷ thì sẽ có dáng vẻ gì a?

Mà cái tên Tiểu Nhạc Tử kia không phải vừa mới nghỉ ngơi sao? Như thế nào phòng hắn là truyền đến tiếng khóc của nữ nhân vậy, hắn như thế ngay cả một chút phản ứng cũng không có!

Hay là ngủ như chết, có lẽ đã bị quỷ nữ kia hại rồi?
( ngồi đấy mà ăn dưa bở a, a Phong ngốc nghếch )

Nghĩ đến đây hắn không khỏi rùng mình sợ hãi.

Gương mặt kia sớm đã trắng như tờ giấy giờ phút này lại càng trắng bệch, vẻ sợ hãi trên mặt không chút nào che dấu.

Tiểu Kính Tử đứng ngốc ở một bên thấy vậy lập tức lắp ba lắp bắp:

“ Gia gia gia, không… không bằng chúng ta nhanh rời khỏi đây đi, tiếng khóc của nữ nhân kia, thật … thật là đáng sợ…”

Nghe lời này của Tiểu Kính Tử, Huyền Lăng Phong não cơ hồ không thèm hoạt động liền gật đầu đồng ý.

Dù sao hiện tại hắn càng nghĩ càng sợ, cảm thấy tốt nhất không nên ở lâu, rời đi trước rồi tính sau.

Nếu như cái tên Tiểu Nhạc Tử này bị… bị nữ quỷ kia hại, coi như là thay hắn báo thù a.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức rời khỏi, ai ngờ , không biết đứng quá lâu hay là quá mức sợ hãi làm hai chân hắn cơ hồ tê rần.

Cảm giác được hai chân ngứa ngáy làm hắn không khỏi thầm mắng một tiếng. Thật chết tiệt!

Cái chân đáng chết này, sớm không ngứa, muộn không ngứa lại ngứa ngay lúc này. Làm hắn muốn chạy cũng không được.
(ta bảo Phong ngốc này, thế nói mới giá trị chớ )

Trong lòng đã sớm mắng cả trăm lần, Huyền Lăng Phong lệnh Tiểu Kính Tử nhanh đỡ mình rời khỏi đây.Chỉ là ngồi xổm thể này không thể so với lúc đứng, nếu thực sự nâng hắnlên, thật không dễ dàng a. Đặc biệt tên Tiểu Kính Tử này sớm đã sợ hết ba hồn bảy vía, không còn bao nhiêu khí lực a.

Vì vậy, Tiểu Kính Tử hắn chỉ có thể xuất hết sức lực, nhanh đỡ Huyền Lăng Phong rời khỏi.

Biết đâu, Huyền Lăng Phongnày lại không may, liền ngã lăn xuống đất, lại phát ra một tiếng “Ôi cha ”!

Mặc dù âm lượng không tính là lớn, chỉ là ở cái lúc đêm khuya yên tĩnh thì càng rõ ràng.

Cùng với Huyền Lăng Phong hét thảm một tiếng'Ôi', nguyên lai tiếng khóc của nữ nhân truyền ra từ gian phòng đột nhiên buồn cười mà ngừng lại.

Lập tức, mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh, bốn bề im ắng, chỉ có tiếng gió thồi vi vu cùng tiếng lá cây rụng xào xạc, xào xạc.

Bất thình lình mà im lặng, thật làm cho người ta thập phần sợ hãi.

Tại lúc Huyền Lăng Phong ngã sấp xuống, liền đưa hai tay bưng kín miệng mình, một đôi con ngươi kia trợn tròn lên, gắt gao rời vào cửa sổ gian phòng.

Chỉ thấy giờ phút này, đám mây đen che khuất ánh trăng từ từ dời đi chỉ còn lại ánh trắng sáng, êm dịu, chiếu sáng cả vùng đất, khiến cho cả vùng đất thêm phần thần bí vô cùng…

Ánh trăng êm dịu kia, thẳng tắp chiếu tới gian phòng, làm cho bốn bề đen tối trở nên thập phần rõ ràng.

Chỉ là không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã không còn a!!!

Ở trong gian phòng, một cái đầu tóc tai bù xù, khoác lên chiếc áo trắng nữ quỷ, bay lửng lơ giữa không trung, không ngừng qua lại , qua lại.

Vậy mà, cái này còn chưa đủ sợ hãi.

Khủng bố là mặt nữ quỷ kia, màu da trắng bệch, khóe mắt máu vẫn không ngừng chảy, một cái lưỡi dài thật dài, dài đến tận cổ.

Cùng với bóng dáng lửng lơ giữa không trung đó, cái đầu lưỡi kia cũng không ngừng rung đông, nhìn qua cũng đủ khiến người ta sợ hãi !!!

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong sợ đến con ngươi muốn chết, đôi môi trắng uệch, vẻ mặt không dám tin, không thể thốt ra một câu nào.

Cả người phảng phất như bị người ta điểm huyệt, không động đậy chút nào

Máu, máu toàn thân, giờ phút này phảng phất như đã đông lại …

Đối với vẻ mặt này của Huyền Lăng Phong, Tiểu Kính Tử vừa ngã sấp xuống, định tính toán đứng dậy đỡ chủ tử, nào ngờ lại thấy được khung cảnh đằng sauHuyền Lăng Phong , làm cho hắn tóc gáy đều dựng.

Một khắc sau Tiểu Kính Tử không kịp suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn, thật không tốt, vừa nhìn một cái lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thấy được trong phòng kia là như thế nào. Ánh trăng sáng tỏ, làm bóng dáng nữ quỷ kia càng thêm khủng bố.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nguyên nữ quỷ đang không ngừng lơ lửng trong phòng, đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng hướng hai người bọn họ .

Thấy nữ quỷ đột nhiên quay đầu, Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử vốn sợ đến choáng váng, nay chỉ cảm thấy da đầu tê rần, mấp máy môi, vội vàng hô to:

“ Aaaaa…. Có quỷ!”
Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử đồng thanh cất tiếng kêu thảm. Lập tức, saumột khắc (15 phút) chỉ thấy Huyền Lăng Phong đang ngã sấp trên mặt đất bò dậy, nhanh như chớp chạy đi ra ngoài tiểu viện.

Tiểu kính Tử sau khi kịp phản ứng ,mặt mày cũng hết sức lo lắng ,phảng phất giống như sợ hãi nữ quỷ trong phòng kia sẽ đuổi theo không bằng.

Đối với vẻ mặt hoảng loạn sợ đến chạy trốn kia của Huyền Lăng Phong và Tiểu Kính Tử, giờ phút này nữ quỷ trong phòng kia lại hưng phấn mở miệng cười .

“Ha ha ha …ha ha … cười chết ta, ha ha ha, xứng đáng! Ai bảo người giả qủi định làm ta sợ ?! hừ hừ hừ !”

Đồng Nhac Nhạc hai tay chống nạnh càn rỡ cười đắc ý. Tiếng cười kia, trong không gian yên lặng này, càng trở nên rõ ràng , trở nên vang vọng….

Cùng lúc đó, bên kia…

Huyền Lăng Phong lại vô cùng sợ hãi.

Dù sao, hắn lớn đến như vậy cũng chưa gặp chuyện khủng bố như thế này bao giờ.

Giờ phút này. Bên tai hắn còn phảng phất nghe thấy tiếng khóc u oán của nữ quỷ, còn nữa, nữ quỷ kia khóe mắt chảy máu, khuôn mặt trắng bệch dọa người, đầu lưỡi lè dài…càng nghĩ Huyền Lăng Phong càng cảm thấy sợ hãi.

Giờ phút này, hắn khôngbiết là mình đã chạy mất bao lâu, càng không biết rằng mình chạy nhanh cỡ nào, giống như là đang bay .

Chỉ thấy cảnh vật xung quanh không ngừng bị hắn bỏ lại phía sau. Hắn không biết , căn bản bởi vì hắn không dám quay lại nhìn, sợ rằng khi hắn vừa quay đầu lại sẽ thấy nữ quỷ kia đuổi theo phía sau….

Kết quả là Huyền Lăng Phong cứ chạy không ngừng, cho đến khi không biết hắn đụng vào vật gì đấy ngã ngược ra phía sau ,oanh liệt đập mông ngã lăn trên đất.

Đầu quay mòng mòng đến hoa mắt chóng mặt, từ mông truyền đến một trận đau âm ỉ khiến Huyền Lăng Phong mặt mũi nhăn lại, hé mở làn môi hồng hồng ,không nhịn được đau mà kêu thảm một tiếng.

“Ai ui, cái mông của ta !! !” Huyền Lăng Phong một tay ôm mông , mồm thì kêu thảm.

Tiểu Kính Tử hạy ngay phía sau hắn nhìn thấy chủ nhân ngã, cũng không quản nhìn ngó xung quanh liền vội vàng chạy lên đỡ.

“Gia, người không sao chứ?”

“Ôi, cái mông của Bổn Vương. Ai, là ai lá gan lớn như vậy, dám đẩy ngã bổn vương”?

Trải qua phen hoảng sợ vừa rồi, Huyền Lăng Phong luôn một mực lo lắng đề phòng.

Mà nay, ngay tại lúc này, lại bị người đụng phải khiến hắn ngã mông đau ê ẩm, toàn bộ sợ hãi trong Huyền Lăng Phong hắn phút chốc biến thành tức giận.

Vẫn chưa biết rõ người đụng vào hắn là người nào, liền lập tức ngửa đầu bắt đầu gào lớn.

Cùng với tiếng gào kia của Huyền Lăng Phong giống như mãnh thú gầm rống, sau một khắc, một đạo âm thanh trầm thấp hùng hậu liền đã vang lên.

“A Phong, là trẫm.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, vốn đang mang vẻ mặt tức giận, gươngmặt trắng bệch của Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, gương mặt khựng lại, mày cau có, giống như bộ dạng của tiểu hài tử khi hoảng sợ bỗng nhiên nhìn thấy người lớn, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Đôi môi mở ra, liền ô ô một tiếng khóc lên.

“Ô ô, hoàng huynh, người đã đến rồi ! Có quỷ, thật đáng sợ! “

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời liền đứng lên , vội chạy tới trước mặt Huyền Lăng Thương, mặt như đưa đám mở miệng cũng không ý thức được rằng ,bộ dạng hiện tại của bản thân trong mắt kẻ khác còn đáng sợ hơn.

Nhìn thấy trước mắtthiếu niên mặt như đưa đám, vô cùng hoảng sợ nói có quỷ, khóe miệng Huyền Lăng Thương khẽ nhếch lên.

Nếu như không phải vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết quen thuộc khi ngã xuống đất của thiếu niên này, hắn còn tưởng , nam quỷ trước mắt này không phải đệ đệ của hắn đâu đấy.Chỉ thấy trước mặt hắn là một thiếu niêntóc tai bù xù, người mặc một áo vải dài trắng tinh, trên mặt trét một tầng bột phấn thật dầy, khiến nhìn qua Huyền Lăng Phong nếu muốn nói kinh khủng tới đâu thì quả là kinh khủng tới đó.

Thiếu niên đi theo bên cạnh từ dáng vẻ đến trangphục cũng tương tự.

Thấy vậy, bạc môi Huyền Lăng Thương khẽ mấp máy, cau mày lại , mở miệng nói.

“A Phong, ngươi nói có quỷ, chính là ngươi sao? ‘Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu trầm thấp,hàm chứa sự không vui.

Nghe vậy, vốn đang mang vẻ mặt ủy khuất thương cảm, Huyền Lăng Phong lập tức sửng sốt.

Nhìn thấy nam nhân trước mặt gương mặt âm u lạnh như băng, trong lòng biết nam nhân giờ phút này đang cực kì không vui. Ngay lập tức da đầu tê rần, trong lòng ảo não không thôi.

Mới vừa rồi là do Huyền Lăng Phong hắn quá sợ hãi, trong lúc hoảng loạn chạy chẳng nhìn đường mà không thấy rõ người trước mặt là ai liền mở miệng chửi mắng .

Hơn nữa , bộ dạng này của hắn, cũng phạm phải điều cấm kị của hoàng huynh hắn rồi.

Nghĩ đến đây trong lòng Huyền Lăng Phong hơi luống cuống. Hắn một mực cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nam nhântrước mặt .

Đôi môi hé ra, hắn lắp ba lắp bắp mở miệng .

“Hoàng , hoàng huynh, đệ, đệ…”, Huyền Lăng Phong mở miệng nói một lúc lâucũng không nói được một câu hoàn chỉnh, trong lòng ảo não, bỗng dưng nghĩ đến cái gì bèn lập tức đưa tay chỉ về hướng những ngôi nhà phía sau mà mở miệng nói.

“Hoàng huynh, không nói đến việc trước đây nữa, nơi đó có quỷ. Là thật, đệ tận mắt nhìn thấy, còn có Tiểu Kính Tử nữa, Tiểu Kính Tử cũng nhìn thấy được, có đúng không?”

Nghe được những lời này của, Tiểu Kính Tử lại nghĩ tới những hình ảnh khủng bố vừa mới thấy, lập tức vội vàng không ngừng gật đầunói.

“Đúng vậy, hoàng thượng , thật sự có quỷ, nó thật khủng khiếp. Người mặc trường sam trắng tinh, tóc tai bù xù…”

Nghe được Tiểu Kính Tử hình dung, ánh mắt Huyền Lăng Thương rơi lại trên người Huyền Lăng Phong vàTiểu Kính Tử, khóe miệng vừa nhếch lên.

Có lẽ thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương rơi trên người mình, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng.

“Hoàng huynh, nữ quỷ kia thật không giống với bọn đệ. Khóe mắt nó vẫn còn chảy máu, đầu lưỡi thật dài, dài đến tận cổ , còn nữa nó bay lơ lưởng trong không trung , ở trong phòng không ngừng đung đưa.”

Huyền Lăng Phong nói sinh động như thật.

Đám cung nhân đi theo phía sau Huyền Lăng Thương nghe thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ chấn động, có nghi hoặc, có hoảng hốt sợ hãi…

Dù sao,trong hoàng cung này , bên ngoài có vẻ xanh vàng rực rỡ tráng lệ thật đấy ,nhưng bên trong bỏ mạng cũng không ít người.

Hơn nữa trước kia cũng có không ít người nói qua, chính mình buổi tối thấy quỷ !

Chỉ là lúc ấy chẳng qua là người khác đồn đại thôi, mà hiện nay người nói ra lại là Huyền Lăng Phong, điều này khiến mọi người bắt đầu sợ hãi.

Huyết mâu của Huyền Lăng Thương khẽ quét một lượt, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của mọi người xung quanh liền lập tức thu vào trong mắt, mày kiếm cau lai, bạc môi mở miệng quát.

“Hoang đường, trên thế giới này làm gì có quỷ?”Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu kiên quyết, gương mặt tỏ ra mạnh mẽ mà oai phong.

Nghethấy vậy , Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương không tin lời mình , lập tức mở miệng nói.

“Hoàng huynh, những điều đệ nói đều là sự thật, huống hồ không phải là một mình đệ nhìn thấy, TiểuKính Tử cũng thấy . Chẳng lẽ hai người bọn đệ đều nhìn nhầm sao?”

Nghe thấy những lời Huyền Lăng Phong nói, Tiểu Kính Tử lập tức gật đầu như giã tỏi.
“ Đúng vậy, nữ quỷ kia thật khủng khiếp, bay lượn trong phòng, ô ô, thật đáng sợ, cũng không biết Tiểu Nhạc Tửcó phải đã bị nữ quỷ kia hại rồi hay không? ”

Tiểu Kính Tử mở miệng, mặt mày sợ hãi, lòng còn sợ hãi hơn.

Chính lúc Huyền Lăng Thương nhíu mi không vui, nghe được câu nói của Tiểu Kính Tử, huyết mâu động lòng người lập tức lóe sáng

“ Ngươi vừa nói ai? Tiểu Nhạc Tử!? ”

Nghe được câu nói của Huyền Lăng Thương, Tiểu Kính Tử lập tức mở miệng nói

"Đúng vậy, mới vừa rồi chúng ta đến tiểu viện của Tiểu Nhạc Tử tính toán hù dọa hắn, ai biết được từ trong phòng lại truyền đến tiếng khóc ai oán của nữ nhân, chúng ta sợ đến lập tức chạy trốn, lại nhìn thấy trong phòng có nữ quỷ bay lượn giữa không trung…”

Giờ phút này Tiểu Kính Tửvô cùng luống cuống, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, liền nói ra toàn bộ chuyện hôm nay của bọn họ .

Huyền Lăng Phong ở một bên muốn lên tiếng ngăn cản, cũng đã không còn kịp.

Nghe Tiểu Kính Tử nói xong, Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh lại len lén ngẩng đầu nhìn Huyền Lăng Thương.

Lại thấy Huyền Lăng Thương ánh mắt u ám, lập tức sau lưng chợt lạnh, da đầu tê rần.

Nỗi sợ hãi kia, hoàn toàn không thua với lúc mới vừa rồi nhìn thấy nữ quỷ.

“ Hoàng, hoàng huynh, huynh, huynh đừng nghe Tiểu Kính Tử mê sảng, chuyện hoàn toàn không phải thế…”

Huyền Lăng Phong mở miệng muốn giải thích, chỉ là, Huyền Lăng Thương cũng không cho hắn nửa phần cơ hội.

Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, môi mỏng khẽ nhếch.

Chỉ thấy Huyền Lăng Thương hừ lạnh một tiếng, lập tức, liền phất mạnh ống tay áo, chân nhanh chóng bước đi, hướng tới phòng ở của cung nhân mà đi tới.

Thấy Huyền Lăng Thương sắc mặt âm u, Huyền Lăng Phong liền biết, khẳng định lần này hắn lại gặp tai ương.

Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong vẻ mặt trắng bệch, xem ra còn khủng bố hơn.

Một bên Tiểu Kính Tử, giờ phút này cũng biết tự mình nói sai, ánh mắt nhìn vào Huyền Lăng Phong, mặt mày càng thêm áy náy.

"Gia…”

“ Hừ! Hồi phủ sẽ tính sổ với ngươi!”

Lời nói vừa dứt, Huyền Lăng Phong cũng hung hăng phất ống tay áo, lập tức vội vã chạy theo Huyền Lăng Thương .

Mặc dù hắn vẫn còn rất sợ nữ quỷ kia, chỉ là, dù trời có sập cũng còn hoàng huynh hắn ở đây. ….

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc không biết đám người Huyền Lăng Phong nửa đường quay trở lại, hơn nữa, còn dẫn theo một người mà nàng không tài nào tưởng tượng được.

Nghĩ đến mới vừa rồi Huyền Lăng Phong muốn giả trang nữ quỷ hù dọa mình mà không được, ngược lại bị chính mình hù dọa, nghĩ lại, Đồng Nhạc Nhạc liền cười đến không ngậm miệng được.

Hừ! Nhìn xem tiểu quỷ kia sau này còn dám hù dọa nàng hay không? Nghĩ muốn hù dọa nàng!?Mánh khóe vặt của hắn, nàng nhìn mới không thuận mắt đấy! Đồng Nhạc Nhạc vừa nghĩ, một bên ngồi trước gương đồng, tính toán tháo trang sức ra, rồi đi ngủ.

Nhìn chính mình trong gương, gương mặt trắng bệch, đôi mắt chảy máu, tóc tai bù xu, cả người áo trắng. Thật đúng là không nghĩ, chính nàng lẳng lặng nhìn, cũng cảm giác được sợ hãi không thôi.

Trong lòng phát lạnh, bản thân mình có chút bị dáng vẻ hiện tại của chính mình hù dọa, Đồng Nhạc Nhạc liền nghĩ muốn rửa mặt.

Tuy nhiên, lúc nàng cầm chậu rửa mặt đi ra bên ngoài tiểu viện, tính toán muốn múc nước rửa mặt, đột nhiên, tai thính nghe được một vài tiếng bước chân đang đi về phía bên nàng.

Đêm đã khuya.

Giờ phút này, căn bản không có người tới chỗ nàng. Chẳng lẽ là Huyền Lang Phong không sợ chết mà quay trở lại!? Yêu, không nghĩ tới…. tên tiểu tử thúi kia lá gan thật đúng là rất lớn!

Trong lòng nghĩ lại, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đi tới phía sau màn trướng, sau đó đứng trên ghế, tính toán chính mình bay giữa không trung, lạihù dọa một phen cái tên Huyền Lăng Phong không sợ chết kia.

Nghĩ đến là làm, Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng cầm lấy sợi dây thừng cột vào xà ngang, lại cột vào bên hông của mình, hai chân nhún một cái, liền làm cả thân thể bay lượn giữa không trung. Đầu cúi xuống, đem mái tóc dài tận hông phủ ra trước mặt, tạo thành hình một oan hồn khủng bố, Đồng Nhạc Nhạc đợi Huyền Lăng Phong đến.

Cùng lúc đó, ở bên kia Đám Huyền Lăng Phong vội vã đi tới chỗ tiểu viện chỗ Đồng Nhạc Nhạc ở, chỉ thấy cả tiểu viện tối thui.

Trong phòng không có thắp đèn, khiến cho người ngoài không thấy rõ tình huống bên trong. Thấy cửa sổ mở, bên trong lại tối thui như mực, từ bên trong lại nhảy ra một nữ quỷ, thấy vậy, Huyền Lăng Phong trong lòng còn sợ hãi, lập tức trốn ở phía sau Huyền Lăng Thương.

Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong nhát gan yếu đuối, Huyền Lăng Thương chỉ lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, lập tức, liền bước vào gian phòng kia. Cửa phòng chỉ khép hờ, cho nên, lúc Huyền Lăng Thương đi tới cửa phòng , không hề nghĩ ngợi, hai tay đẩy về phía trước.

Cùng lúc cánh cửa chạm trổ bị bên ngoài đẩy ra, ánh trăng thẳng tắp chiếu vào, tất cả tình huống bên trong phòng, nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Chỉ thấy, trong phòng bay lơ lửng một người tóc tai bù xù, là nữ quỷ mặc áo trắng. Mặt nữ quỷ trắng bệch, khóe mắt chảy máu, đầu lưỡi thật dài, dài đến trước ngực.

Coi như không phải lần đầu tiên nhìn thấy nữ quỷ, nhưng mà, lúc Huyền Lăng Phong lại nhìn thấy nữ quỷ này, không nhịn được kêu thảm một tiếng, sau đó co đầu trốn phía sau Huyền Lăng Thương.

Đối với mặt mày sợ hãi của Huyền Lăng Phong, đám cung nhân đi phía sau họ, lúc thấy trong phòng có nữ quỷ, càng sợ đến thét chói tai liên tục. Nhát gan cực điểm, ngay lúc vừa nhìn thấy, ngất ngay tại chỗ

Có kẻ sợ đến mức tiểu ngay tại chỗ.

Còn nữa, vài người hai chân mềm nhũn, trực tiếp té trên mặt đất. Lá gan hơi lớn một chút, mặc dù không có ngã xuống, nhưng ai nấy cũng sợ đến ba hồn không thấy bẩy phách, ai nấy cứ như bị điểm huyệt, trố mắt đứng nhìn, ngây ngốc tại chỗ.

Đôi huyết mâu động lòng người, càng lạnh lùng hướng tới ‘nữ quỷ’ treo ở giữa phòng, ánh mắt sắc bén như đao.

Do khí chất nam nhân này quá lớn, mọi người vốn đang kinh hãi, dần dần phục hồi tinh thần.

Mà ngay cả kẻ một mực trốn sau lưng Huyền Lăng Thương là Huyền Lăng Phong, giờ phút này cũng len lén ngó đầu ra dò xét, hướng tới nữ quỷ trong phòng nhìn chăm chú.

Đưa tay nhẹ nhàng kéo áo, đôi môi khẽ mở, Huyền Lăng Phong hạ giọng nói nhỏ.

"Hoàng huynh ngươi mau nhìn xem, nữ quỷ! Thật khủng khiếp! ”

Nghe Huyền Lăng Phong nói lời này, Huyền Lăng Thương cười lạnh một tiếng, mở miệng khinh thường nói.

" A Phong!? Ngươi nói quỷ chính là nàng!? Ngươi nhìn cho rõ, đó là người! ”

"Cái gì!? Người!? Làm sao có thể là người!? Có người nào dung mạo đáng sợ như vậy không hả! ?Ngươi nhìn xem, chả ra hình dạng gì sao!? Mặt thì trắng bệch, cả người áo trắng, tóc tai thật bù xù... "

Huyền Lăng Phong vừa đưa tay chỉ về phía nữ quỷ kia, vừa mở miệng nói.

Nhưng mà càng nói, Huyền Lăng Phong càng cảm thấy không đúng.

Nhìn lại thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương đang liếc xéo trên người hắn, mặt hắn tức thì buồn bực.

Tại sao hắn lại quên mất, hiện tại dáng vẻ của chính mình, kỳ thật so với nữ quỷ kia ... cũng không khá hơn bao nhiêu!

Trái ngược với Huyền Lăng Phong đang vừa quẫn bách vừa sợ hãi, thì giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc quả thực có ý định muốn chết!

Trước kia,nàng chẳng qua chỉ cho rằng Huyền Lăng Phong không sợ chết sẽ quay trở lại đây, liền tự treo mình tại nơi này, tính toán hù dọa lại Huyền Lăng Phong.

Ai ngờ Huyền Lăng Phong đúng là đã trở lại, thế nhưng lại dẫn theo Huyền Lăng Thương!

Huyền Lăng Thương không phải là người bình thường, khả năng quan sát sự việc so ra luôn sắc bén hơn người, bây giờ nàng mặc dù đã hóa trang một thân thành quỷ, nhưng liếc mắt một cái có lẽ cũng đã bị hắn đã nhìn ra rồi.

Nghe được nam nhân kia nói trúng tim đen, Đồng Nhạc Nhạc chỉ một lòng cảm thấy như đang treo trên cao, trong lòng tựa như bị mười lăm cái thùng đè lên người, tâm tình bất định, thấp thỏm không yên.

Nhất là, nàng tuy rằng lúc này vẫn đang cúi đầu, không có nhìn mặt nam nhân kia, nhưng lại cảm giác sâu sắc được có một ánh mắt nóng rực đang dừng ngay thẳng trên người của nàng.

Bị ánh mắt sắc nhọn như đao của nam nhân kia nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả trong lẫn ngoài đều bị hắn xem thấu...

Hiện tại, nàng nên làm cái gì bây giờ!?

Ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi, bên tai lại truyền đến thanh âm trầm thấp mang theo uy nghiêm của nam nhân kia:

"Người đâu, bắt hắn lại đây!"

"Vâng! Hoàng thượng!"

Theo tiếng nói của nam nhân, hai gã thị vệ đằng sau lập tức nhanh chóng tiến đến.

Trước đó, những thị vệnày vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, chỉ có điều về sau biết được đây là người, không phải quỷ thì cuối cùng mọi người cũng an lòng.

Vì thế, hai gã thị vệ liền ngay tức khắc lĩnh mệnh đi về phía Đồng Nhạc Nhạc .

Nhìn thấy hai gã thị vệ đang đi về phía mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng thêm bối rối.

Trời ạ!

Hiện tại nàngnên làm cái gì bây giờ!?

Nếu như bị người khác biết nàng cố tình giả quỷ hù dọa Huyền Lăng Phong, vậy thì hậu quả khó lường!

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng không thôi.

Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang mất bình tĩnh, đột nhiên nàng cảm thấy sợi dây cột bên hông bị nới lỏng. Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc không kịp suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, chỉ cảm thấy một lực kéo lại, tức khắc cả người Đồng Nhạc Nhạc đã bị rớt xuống đất.

Cùng với một tiếng "bịch",người Đồng Nhạc Nhạc liền thân mật tiếp xúc cùng đất mẹ thân ái .

Lúc này, mặt Đồng Nhạc Nhạc lại hướng dưới đất mà ngã xuống, tức thì từ cánh mũi nhanh chóng truyền đến một trận đau muốn chết.

Đau nhức làm Đồng Nhạc Nhạc phải nhe răng nhếch mép, suýt nữa bật ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng mà nàng vẫn phải cố đè nén xúc động muốn la lên, nằm bò trên mặt đất.
Bởi vì thời điểm bị rơi xuống, trong đầu Đồng Nhạc Nhạc bỗng lóe linh quang, Chính là đã nghĩ được biện pháp giải vây, đó là...

Mộng du!

Nàng không thể để người khác biết rằng nàng đúng là cố ý hù dọa Vương gia, nhất là huống hồ lại còn có Huyền Lăng Thương ở đây!

Dù sao, ở triều đại này, tôn ti trên dưới phân biệt rõ ràng, nàng không thể vượt qua khuôn phép.

Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể làm bộ mộng du. Như vậy, ít nhất trong mắt người khác, hết thảy tất cả việc nàng vừa làm cũng không phải xuất phát từ tự nguyện.

Trong đầu suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền cố nén cảm giác đau đớn từ mũi, nằm ngay đơ trên mặt đất.

Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang nằm cứng đơ, mọi người bốn phía vì đối mặt với chuyện bất thình lình, đều cũng sợ ngây người.

Đặc biệt là hai thị vệ kia, bọn họ mới vừa rồi còn không có đụng tới nữ quỷ này, liền nhìn thấy nó đột nhiên rơi trên mặt đất.

Hơn nữa, lúc này mọi người mới nhìn đến,xà nhà gỗ ở phía trên gian phòng lộ ra một cái dây thừng...
Thấy vậy tất cả mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trách không được ban nãy thấy nữ quỷ đang treo ở giữa không trung, hoá ra trên người nàng cột một sợi dây thừng...

Huyền Lăng Phong thấy vậy, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, một cỗ lửa giận, thẳng tắp từ dưới truyền lên trên đỉnh đầu.

Lập tức từ phía sau Huyền Lăng Thương nhảy ra sau, Huyền Lăng Phong liền không nhịn được mở miệng quát:

" Chết tiệt! Mới vừa rồi hù dọa Bổn vương gần chết! Thật tưởng làyêu ma quỉ quái đến phá hoại chứ!! Thì ra là người này ở đây giả thần giả quỷ! Người đâu, mau lật người này lại, Bổn vương muốn nhìn xem là người phương nào lá gan lớn như vậy, dám giả thần giả quỷ hù dọa Bổn vương!"

Huyền Lăng Phong mở miệng lớn tiếng, lại thế nhưng cũng quên rằng, chính mình cũng giả thần giả quỷ như người khác .

Hai gã thị vệ kia nghe Huyền Lăng Phong nói, lập tức đưa tay lật nữ quỷ đang nằm bò không nhúc nhích trên mặt đất lại, đưa đến.

Theo động tác của hai gã thị vệ, bộ mặt thật của nữ quỷ vô cùng rõ ràng bị bại lộ trong tầm mắt của mọi người.

Đèn cung đình chiếu sáng xuống dưới, chỉ thấy nữ quỷ nằm trên mặt đất, khí sắc nhợt nhạt, khóe mắt có huyết, trong miệng vẫn còn ngậm một mảnh vải thật dài màu đỏ.

Mới vừa rồi trời tối đen như mực, mọi người nhìn không rõ ràng lắm, thoạt đầu vừa nhìn qua, tưởng gặp quỷ.

Bây giờ, đèn chiếu sáng xuống, mới nhìn thấy rõ rệt, đây căn bản không phải là quỷ, mà là người!

Trước mắt thấy rõ ràng bộ dáng của nữ quỷ đang nằm trên mặt đất, trong miệng ngậm miếng vải đỏ, khóe miệng Huyền Lăng Phong không khỏi nhếch lên dò xét một cái.

"Thì ra là miếng vải đỏ, mẹ nó, mới vừa rồi vừa nhìn còn tưởng là đầu lưỡi , thiếu chút nữa hù chết Bổn vương!"

Huyền Lăng Phong vừa nói, vừa tỉ mỉ nhìn nữ quỷ trên mặt đất.

Chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy nữ quỷ đang nằm có chút quen mắt.

"Ơ, dáng vẻnữ quỷ này như thế nào càng xem càng quen thuộc...."

Tiểu Kính Tử ở một bên nghe được lời nói của chủ tử nhà mình, lập tức tiến lên tỉ mỉ quan sát, cuối cùng, dường như là nghĩ đến cái gì, con ngươi đen lại, lập tức mở miệng nói:

"Gia, đây không phải Tiểu Nhạc Tử sao! ?"

"Cái gì! ? Hắn vậy mà lại là Tiểu Nhạc Tử! ?"

Nghe được lời Tiểu Kính Tử nói, con ngươi Huyền Lăng Phong cũng trợn lên một cái, mặt mày có vẻ không dám tin.

Không trách được hắn càng nhìn nữ quỷ này càng quen mắt. Thì ra, cái nữ quỷ kia, lại chính là tiểu thái giám mà hắn vẫn luôn căm tức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK