Ngay vào lúc võ giả cầm đầu đang cực kì lo lắng, đột nhiên, ánh mắt của hắn quét một vòng liền rơi tại người thiếu niên đang được Bạch Thập Nhị gắt gao bảo hộ ở phía sau. Hai mắt hắn sáng ngời, lập tức có chủ ý!
Dù sao, tại Thương Lang Quốc không ai không biết, Thập Nhị hoàng tử cao ngạo lạnh lùng, chưa từng có người có thể lọt vào tầm mắt của hắn.
Tuy nhiên giờ phút này, hắn lại ra sức bảo vệ đối với một thiếu niên, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Điều đó cũng khiến võ giả nghĩ ra một kế.
Lập tức, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Đồng Nhạc Nhạc được Bạch Thập Nhị chú ý bảo vệ ở phía sau, đột nhiên cảm nhận được một hồi lạnh buốt từ đáy lòng dâng lên, khiến cho nàng không nhịn được sống lưng rùng mình kịch liệt.
Cảm giác được một ánh mắt tàn nhẫn rơi thẳng trên người của nàng, Đồng Nhạc Nhạc đảo mắt nhìn quanh một lượt, đối diện, là một đôi mắt hắc mâu giống như độc xà ác độc nham hiểm.
Dù sao, ánh mắt võ giả nhìn nàng, âm u tàn nhẫn, bị hắn nhìn chăm chú như vậy giống như phảng phất bị một con độc xà quấn quanh.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm giác được tóc gáy dựng ngược, phía sau lưng một hồi lạnh cả người...
Trong lòng đang sợ hãi, chỉ thấy võ giả kia, đột nhiên giơ lên tay phải của hắn đối diện với nàng.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, tuy nhiên, sau một khắc, một ánh đao lạnh lẽo từ ống tay phải của võ giả xuất hiện nhanh chóng được bắn ra.
Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc trợn lên một cái, mới biết, thì ra võ giả lại sử dụng ám khí đối với nàng!
Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.
Hai chân càng là lui về phía sau, tính toán né tránh ám khí mà võ giả phóng tới.
Tuy nhiên, lại quên, ở sau lưng nàng là một cái bàn ghỗ tròn...
Phía sau không có đường lui, trước người ánh sáng lành lạnh phóng tới, trái tim Đồng Nhạc Nhạc đập càng nhanh hơn.
Tuy nhiên khi ở hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, trước người nàng bỗng tối sầm lại.
Bạch Thập Nhị lại không để ý tánh mạng của mình chắn trước người của nàng.
Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe đến trước người truyền đến một tiếng kêu rên của Bạch Thập Nhị.
Liền nhìn thấy một tay của Bạch Thập Nhị đang bưng kín bả vai trái của chính mình đang bị một cái đoản tiễn cắm lên, vẻ mặt đầy đau đớn.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh hãi, hé mở làn môi hồng, mở miệng giật mình la lên.
"Thập Nhị!"
"Tiểu Nhạc Tử, ta trước tiên ở chỗ này chống đỡ, ngươi đi trước đi!"
Đại hán thấy bả vai của Bạch Thập Nhị bị thương, lập tức đạp chân xông lên, không ngừng đánh tới Bạch Thập Nhị.
Do Bạch Thập Nhị bị thương nên hành động rõ ràng không thể nhanh nhẹn như trước.
Có lẽ trong lòng biết chính mình giờ phút này đang đứng ở thế hạ phong, sợ sẽ gây tổn thương đến Đồng Nhạc Nhạc.
Trong lúc Bạch Thập Nhị đang không ngừng đánh nhau với những võ giả này, lại vẫn không quên Đồng Nhạc Nhạc.
Bạc môi mở ra, liền mở miệng khẽ hô với Đồng Nhạc Nhạc.
Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trong lòng biết tâm tư của Bạch Thập Nhị.
Chính là hiện tại tình huống như vậy nàng có thể nào vứt bỏ Bạch Thập Nhị mà không để ý?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lắc lắc đầu quầy quậy, mở miệng kiên định nói.
"Ta không đi!"
Nếu như hiện tại nàng thật sự đi, Bạch Thập Nhị khẳng định sẽ phải chết.
Bạch Thập Nhị khi nghe được những lời này từ Đồng Nhạc Nhạc thì mày rậm cau lại tràn đầy ảo não.
"Chạy mau, người bọn họ muốn giết là ta, nếu như ngươi không đi, khẳng định sẽ chết!"
"Không! Cho dù chết, cùng lắm thì chúng ta chết chung!"
Nghe được lời nói của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi lập tức liền mở miệng nói.
Dù sao, xuất phát từ đạo nghĩa, nàng tuyệt đối không thể bỏ mặc Bạch Thập Nhị.
Bằng không, lương tâm của nàng sẽ không thể bình yên.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng kiên định.
Nhưng nàng cũng không biết câu nói đó khi rơi vào tai Bạch Thập Nhị lại làm cho đôi mắt của hắn mở to.
Trái tim, càng là chấn động mãnh liệt!
Phảng phất, có một cây búa thật lớn hung hăng đánh vào ngực hắn.
Dù sao, đã sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với hắn như vậy. Lần đầu tiên, có người không phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, mới vĩnh viễn ở bên cạnh đối với hắn! ( oạch, cả rổ khoai bở nha)
Như cô gái này, khiến hắn, có thể nào phụ lòng!?
Nghĩ tới đây, tim Bạch Thập Nhị đập nhanh không thôi...
Đối với tâm tư của Bạch Thập Nhị, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không biết.
Giờ phút này trông lòng nàng chỉ biết bọn họ đang trong tình huống nguy hiểm, rất có khả năng sẽ chết.
Mới vừa rồi, nàng bởi vì sợ hãi, một mực trốn phía sau Bạch Thập Nhị, để cho Bạch Thập Nhị đi bảo vệ nàng.
Chỉ là hiện tại, Bạch Thập Nhị vì cứu nàng mà bị thương, nếu như nàng lại mềm yếu trốn phía sau Bạch Thập Nhị mà không hành động, khẳng định chết là không thể nghi ngờ.
Nếu đằng nào cũng chết, cùng lắm thì nàng cũng không đếm xỉa gì nữa!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cắn chặt hàm răng ngọc, lập tức, cầm lấy tất cả các vật có thể sử dụng ở bên cạnh, liền ném về hướng tới vị võ giả muốn ám sát Bạch Thập Nhị.
Võ công thì nàng không có, chính là, nèm đồ thì nàng có thể làm được!
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền lấy ly trà, bát đĩa, đôi đũa hay những thứ linh tinh khác trên bàn, chỉ cần là những thứ chính mình có thể cầm được đều lấy hết, liền hướng tới vị đại hán kia ném đi.
Vừa nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc liền lấy ly trà, bát đĩa, đôi đũa hay những thứ linh tinh khác trên bàn, chỉ cần là những thứ chính mình có thể cầm được đều lấy hết, liền ném vào vị võ giả kia.