Mục lục
Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại đi thêm hai ngày, Huyền Lăng Thương dẫn dắt đội ngũ trùng trùng điệp xuất phát về phía Kinh thành.

Bởi vì vết thương ở chân, Đồng Nhạc Nhạc được nghỉ vài ngày .

Mỗi ngày, nàng đều ở bên trong doanh trướng dưỡng thương thật tốt. Chỉ là đến khi Huyền Lăng Phong biết được chân nàng bị thương, liền lập tức chạy tới, còn nói muốn tìm ngự y xem cho nàng một chút, làm Đồng Nhạc Nhạc sợ đến lập tức cự tuyệt .

Dù sao, nàng cũng không quên ghi nhớ câu nói, những ngự y cổ đại này, chỉ cần bắt mạch, liền có thể biết nàng là nữ nhân, vậy chẳng phải xong đời sao?

Chỉ là Huyền Lăng Phong không yên lòng, luôn muốn tìm ngự y. Sau khi Đồng Nhạc Nhạc khuyên bảo mãi, Huyền Lăng Phong mới đáp ứng yêu cầu của Đồng Nhạc Nhạc.

Chỉ là, mỗi ngày sáng sớm chiều tà, Huyền Lăng Phong lại cho người đưa tới rất nhiều thuốc bổ. Nói là để cho nàng bồi bổ thân thể, như vậy chân mới nhanh khỏi hẳn.

Nhìn thấy thuốc bổ xếp thành núi cao , còn tưởng rằng Đồng Nhạc Nhạc nàng là đến lúc ở cữ đây!

" Huyền Lăng Phong này, có phần cũng quá khách khí đi! ?"

Sau khi trở lại hoàng cung, Tiểu Lô Tử bọn họ hợp lực hỗ trợ, đem về được hết chỗ thuốc bổ Huyền Lăng Phong đưa tới .

Nhìn thấy ở trên bàn đầy thuốc bổ, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trễ ra.

Mặc dù nói nàng bị thương ở chân, chỉ là, Huyền Lăng Phong cũng thật sự rất là chuyện bé xé ra to đi! ?

Người nào không biết còn tưởng rằng nàng bị bệnh nặng rồi đấy!

Đối với nàng càu nhàu, Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử ở một bên nghe vậy, cũng mở miệng cười nói.

"Ngươi thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc a! Phải biết rằng, Thập Tam Gia chưa từng có đối tốt với ai như vậy đấy! Ngươi, chính là đệ nhất nhân a!"

"Chính là chính là, Thập Tam Gia trước kia cũng là tối nhằm vào Tiểu Nhạc Tử ngươi. Không nghĩ tới sau khi các ngươi mất tích mấy ngày nay, Thập Tam Gia dường như tính tình thay đổi, hình như đối với ngươi tốt như vậy. Nếu như người nào không biết , còn tưởng rằng Thập Tam Gia bị quỷ nhập vào trên người đây! Tiểu Nhạc Tử, ngươi cùng Thập Tam Gia mất tích mấy ngày nay, rốt cuộc đều đã làm gì nha! ? Tại sao vài ngày sau, Thập Tam Gia lại đối với ngươi tốt như vậy! ?"

"Chính là chính là, ngươi mau khai ra sự thực nhanh lên một chút đi!"

Đối với Tiểu Lô Tử và Tiểu Quế Tử không ngừng hỏi tới, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là mỉm cười không nói.

Nhớ lại hôm đó bên trong ôn tuyền, nàng lỡ tay cho Huyền Lăng Phong một cái tát. Sau chuyện này, nàng vẫn còn lo lắng đề phòng, cho là từ đó về sau, Huyền Lăng Phong lại giống như trước kia không để ý tới nàng, hoặc là tức giận .

Ai lại biết được, sau khi hắn biết chân nàng bị thương, Huyền Lăng Phong lại lập tức chạy lại đây, quan tâm đầy đủ đối với Đồng Nhạc Nhạc.

Lúc ấy, nàng cũng đã hỏi tại sao Huyền Lăng Phong, không có tức giận với nàng.

khuôn mặt tuấn mĩ của Huyền Lăng Phong hiện vẻ xấu hổ, hắn mở miệng nói

"Hôm đó, là Bổn vương rất lỗ mãng , Bổn vương có sai trước."

Đối với Huyền Lăng Phong lại mở miệng thừa nhận sai lầm, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi.

Chỉ là, nếu Huyền Lăng Phong không hề tức giận, nàng tự nhiên cũng sẽ không để ý quan tâm đến chuyện hôm đó.

Hơn nữa mấy ngày nay, Huyền Lăng Phong đối với nàng quan tâm đầy đủ, thật sự khiến cho Đồng Nhạc Nhạc cảm động.

Dù sao, nàng thật sự không tưởng lại cùng Huyền Lăng Phong quan hệ cảo cương.

Hiện tại, thấy Huyền Lăng Phong có quan hệ như thế đối với chính mình , Đồng Nhạc Nhạc cảm động không thôi.

Chỉ là, nhìn thấy Huyền Lăng Phong xế chiều mỗi ngày lại đưa những dược liệu thuốc bổ này đến, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm giác được có hơi bất đắc dĩ.

Dù sao, nơi này rất nhiều đồ nàng cũng là không dùng được. Vaayk mà Huyền Lăng Phong cái này cũng đưa, cái kia cũng đưa, thật sự khiến cho nàng đau đầu.

Hiện nay, nhìn thấy Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử giúp chính mình mang đồ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nằm ở trên bàn, có hơi uể oải mở miệng nói.
"Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Có thể là mấy ngày kia ta hết lòng hết dạ chiếu cố Thập Tam Gia, Thập Tam Gia vì cảm tạ ta, mới đối tốt với ta như vậy đây! ?"

Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như lại nghĩ đến cái gì , mở miệng nói thêm.

"Đúng rồi, mấy thứ nơi này , các ngươi cảm thấy mình thích hợp dùng được cái nào thì lấy đi ! Dù sao rất nhiều thứ ta đều không dùng được."

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử lập tức cúi đầu nhìn một chút đồ trên bàn, trên mặt đều là không dám tin.

"Tiểu Nhạc Tử, ngươi nói là sự thật sao! ? Mấy thứ này, mỗi một món đều phi thường trân quý a, ngươi xác định muốn đưa chúng ta sao! ?"

"Chính là như thế."

Tiểu Lô Tử phụ họa theo.

Dù sao, đồ Huyền Lăng Phong đưa, mỗi một món đều là giá trị xa xỉ, bọn họ là nô tài, bình thường cuộc sống đều là dựa vào bổng lộc. Mỗi một thứ gì đó trong số này, đều phải lấy đi bổng lộc rất nhiều năm của ọn họ đây!

Cho nên, khi nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng có chút không dám xác định.

Đối với việc Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử không dám tin , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là nhếch miệng cười nói.

"Cái gì thiệt hay giả! ? Ta còn nấu đây! Dù sao nơi này nhiều đồ như vậy, một mình ta cũng là dùng không xong. Hơn nữa, các ngươi đều là bạn tốt của ta, có thứ tốt như thế, tự nhiên muốn cùng bạn tốt chia xẻ rồi!"

Nghe được lời này Đồng Nhạc Nhạc, trên mặt Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử lộ ra vẻ cảm kích.

"Được rồi, đừng lộ ra vẻ buồn nôn như vậy, các ngươi nhanh lên một chút chọn đi!"

Đối với vẻ cảm kích kia của Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc làm ra bộ dáng không chịu được.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử thấy vậy, đều bị vẻ trên mặt Đồng Nhạc Nhạc làm cho người bật cười.

Cuối cùng, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng không khách khí , bắt đầu đến lựa chọn.

Có mấy thứ, chính bọn hắn không dùng được, nhưng mà người nhà có khả năng dùng được.

Dù sao, bọn họ đều cũng có gia đình, đặc biệt Tiểu Quế Tử, trong nhà cha mẹ tuổi đã không nhỏ, vẫn còn có mấy người huynh đệ tỷ muội đây! Mấy thứ này, rốt cuộc hắn đều sẽ dùng được.

Cho nên sau khi Tiểu Quế Tử chọn xong những thứ mình cần , hắn càng là cảm ơn ngàn vạn lần đối với Đồng Nhạc Nhạc.

Tiểu Lô Tử cũng như thế, chỉ là Đồng Nhạc Nhạc nghe được bọn họ cảm ơn ngàn vạn lần, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ buồn cười.

"Được rồi hãy nói sau, các ngươi nói cám ơn, ta đã nhận được rồi. Không nên lại lặp lại nhiều hơn, nghe nhiều cũng bị phát chán, chúng ta là bằng hữu không phải sao! ?"

"Hì hì, ta một mực cũng biết, Tiểu Nhạc Tử là hào phóng nhất !"

"Chính là mấy thứ này, nếu như mua thì khẳng định không ít tiền đây! Hơn nữa nơi này có vài thứ, có tiền cũng là không mua được."

Nghe được Tiểu Quế Tử bọn họ nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhìn chỗ đồ chồng chất như núi trên bàn , nghĩ đến, Huyền Lăng Phong đối với chính mình, hình như có điểm hơi quá tốt đi! ?

. . .

Trở lại hoàng cung, Đồng Nhạc Nhạc lại nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, vết thương ở chân, cũng khỏi hẳn .

Kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy cũng là có cảm giác khó chịu .

Dù sao, chân nàng bị thương không thể hoạt động nhiều . Ngày ngày chính mình sống ở bên trong tiểu viện tử, nên người đều bắt đầu lười biếng.

Cho nên sau khi cuối cùng chân Đồng Nhạc Nhạc khỏi hẳn, sáng sớm Đồng Nhạc Nhạc liền dậy thật sớm, mặc xong liền vội vàng đến điện Dưỡng Tâm đi thực thi chức trách.

Lý Tường nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc, tự nhiên hỏi han ân cần một phen. Sau khi dặn dò Đồng Nhạc Nhạc sau này chú ý nhiều hơn, liền để cho Đồng Nhạc Nhạc đi làm việc.

Cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc đi tới điện Dưỡng Tâm, nhìn thấy cung điện này bởi vì chính mình đã lâu cũng không có bước vào , trong lòng không khỏi xuất hiện vài phần căng thẳng.Đặc biệt, Đồng Nhạc Nhạc đang đi tới cửa phòng ngủ Huyền Lăng Thương, nhìn thấy cánh cửa chạm trổ long phượng đang mở này, liền biết Huyền Lăng Thương ở bên trong. Tâm tình Đồng Nhạc Nhạc, đột nhiên trở nên căng thẳng .

Tim đập càng là kích động hơn, nhịp đập 'Bang bang bang' bắt đầu trở nên gấp hơn.

Nhớ lại hôm đó ở bên trong ôn tuyền, nàng thiếu chút nữa liền bị Huyền Lăng Thương bắt được.

May là, nàng lập tức trốn được.

Chỉ là hiện tại nghĩ đến, nàng vẫn còn là có hơi sợ hãi.

Cho nên hiện tại, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết nên dùng tâm tình gì đi đối mặt Huyền Lăng Thương .

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng,đầu tiên là đứng ở cửa phòng ngủ, không ngừng thầm chỉnh lý tốt tâm tình, cuối cùng hít sâu một hơi thật dài, mới từ từ đi đi vào.

Chỉ thấy giờ phút này, ở trong tẩm thất, Tiểu Lô Tử đã sớm ở bên trong hầu hạ.

Sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đi vào, đôi mắt Tiểu Lô Tử sáng ngời, lập tức gật đầu với Đồng Nhạc Nhạc , cất tiếng chào.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, chỉ là cong môi cười một tiếng với Tiểu Lô Tử , tỏ vẻ đáp lại.

Liền vào lúci Đồng Nhạc Nhạc cùng Tiểu Lô Tử nhìn nhau mỉm cười, đột nhiên nàng cảm giác được một đạo ánh mắt nóng rực đang rơi trên người mình.

Cảm giác được điều này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn tới nơi tầm mắt phát ra.

Không ngờ liền đụng vào một đôi ánh mắt sâu thăm thẳm động lòng người .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập hoàn toàn loạn nhịp.

Trên mặt có hơi sửng sốt, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc phục hồi lại tinh thần, mới cúi đầu xuống, hành lễ quì vấn an với Huyền Lăng Thương .

"Hoàng thượng vạn an."

"Ừ, hãy bình thân."

Đối với Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đứng lên từ trên mặt đất, sau đó tiếp nhận công việc từ Tiểu Lô Tử, bắt đầu thay quần áo rửa mặt cho Huyền Lăng Thương.

Trong khoảnh khắc, ở trong tẩm thất lớn như thế này, không một ai nói gì, im lặng phảng phất âm thanh cái trâm rơi xuống đất đều có thể nghe được.

Đối với sự im lặng này, Đồng Nhạc Nhạc trong toàn bộ quá trình làm chỉ là cúi đầu xuống, mặc long bào vào cho nam nhân , lại chỉnh lý tốt vạt áo, kiểm tra hết lần này đến lần khác. Cuối cùng thấy không có chỗ nào khác không ổn, Đồng Nhạc Nhạc mới lui về phía sau một bước, làm ra bộ dáng thái giám nên có, một mực cung kính mở miệng nói.

"Hoàng thượng, đã xong."

"Ừ."

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Thương chỉ là khe khẽ lên tiếng.

Lập tức, một đôi huyết mâu nhẹ nhàng rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.

"Vết thương ở chân, đều tốt lắm sao! ?"

"Ách . . ."

Đối với câu hỏi đột nhiên của nam nhân, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp lên, đối đầu huyết mâu động lòng người của nam nhân kia.

Mặc dù, nam nhân vẻ mặt thản nhiên, chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm giác được sự quan tâm của nam nhân này đối với nàng.

Nghe vậy, vội vàng không ngừng gật đầu, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp.

"Dạ, tạ Hoàng thượng quan tâm, chân nô tài đã không có việc gì ."

"Ừ, không có việc gì là tốt rồi, sau này chú ý một chút."
Cuối cùng lưu lại những lời này, Huyền Lăng Thương liền quay đầu, bắt đầu nhấc chân sải bước đến cửa ra vào.

Nhìn theo bóng lưng to rộng khôi ngô cao lớn của nam nhân kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. . .

. . .

Gần nhất mấy ngày nay, khí trời đột nhiên chuyển lạnh.

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình lại phi thường kém!

Nguyên nhân là, nàng nghe được một chuyện phi thường không tốt.

Bởi vì dịp hội săn mùa thu lần trước, An Y Na vốn muốn thi triển sở trường trước mặt Huyền Lăng Thương , thu hút sự chú ý của Huyền Lăng Thương . Ai biết, bởi vì nàng và Huyền Lăng Phong đột nhiên mất tích, Huyền Lăng Thương bận việc tìm kiếm bọn họ, tất cả mọi người không còn lòng dạ với hội săn mùa thu .

An Y Na tính tình vốn cũng đã không tốt, bởi vì chuyện tính toán của nàng thất bại , nên tâm tình càng kém. Vì thế ở trong cung liền thường xuyên lấy cung nữ thái giám trút giận.

Cung nhân hầu hạ bên người An Y Na, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.

Để cho Đồng Nhạc Nhạc tức giận chính là, một tiểu cung nữ có quan hệ tốt với nàng lại bị An Y Na đánh. Cho nên mấy ngày nay, sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc cũng không được tốt .

Khi Huyền Lăng Phong đi tới điện Dưỡng Tâm, tính toán tìm Đồng Nhạc Nhạc , thấy sắc mặt Đồng Nhạc Nhạc không tốt, lập tức mở miệng hỏi.

" Ngươi làm sao vậy, Tiểu Nhạc Tử!? Sắc mặt xấu như vậy, là bị người khi dễ sao!?"

Đối với Huyền Lăng Phong đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Đồng Nhạc Nhạc bối rối không còn kịp đề phòng , vẫn còn bị hăm dọa sợ mất mật.

Đồng Nhạc Nhạc vừa vỗ bộ ngực, vừa liếc mắt tức giận Huyền Lăng Phong.

"Thập Tam Gia, ngươi đi đường nào cũng không có âm thanh vậy! ? Thiếu chút nữa hù dọa nô tài chết bầm !"

Đối với Đồng Nhạc Nhạc mắt trợn trắng mà ca thán, Huyền Lăng Phong chỉ là đưa tay sờ sờ mũi, sau đó mở miệng hì hì cười nói.

" Tiểu Nhạc Tử ngươi như thế nào không nói lá gan của ngươi nhỏ! ? Như vậy cũng có thể đủ bị hù dọa đến!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói năng vô lại như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là bất đắc dĩ bĩu bĩu môi.

Lập tức, liền quay lại bắt tay vào làm việc .

Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc không để ý tới chính mình, hơn nữa sắc mặt cũng không vui, không khỏi mở miệng nói.

"Thấy, ngươi hôm nay là làm sao vậy! ? Phải chăng là bị người khi dễ, ngươi nói cho Bổn vương biết, Bổn vương giúp ngươi tìm hắn tính sổ đi!"

Huyền Lăng Phong vừa nói lòng đầy căm phẫn , vừa lôi kéo Đồng Nhạc Nhạc liền tính toán đi tìm người tính sổ .

Thấy điệu bộ Huyền Lăng Phong mặt mày tức giận, người nào không biết , còn tưởng rằng là có người khi dễ hắn đây!

Nhìn thấy dáng vẻ Huyền Lăng Phong bởi vì chính mình mà nổi giận đùng đùng, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có hơi tốt lên.

"Tốt lắm, không phải nô tài bị người khi dễ, là bằng hữu quen biết của nô tài bị người khi dễ, cho nên tâm tình mới kém như vậy ."

"A a, thì ra là thế."

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói, Huyền Lăng Phong vốn nổi giận đùng đùng mới yên tâm trở lại.

Chỉ cần không phải khi dễ Đồng Nhạc Nhạc , như vậy hắn an tâm.

Thấy Huyền Lăng Phong đã có vẻ bình tĩnh lại, Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ đến chính mình.

Huyền Lăng Phong có khả năng là chỗ dựa cho nàng. Nhưng hắn cũng không thể là chỗ dựa cho bằng hữu của nàng , nghĩ như thế mà nàng đều cảm giác phi thường bất đắc dĩ.

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một hơi.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc dáng vẻ không biết làm sao, mặt mày mất mát, hàng mi thanh tú ngời ngời kia của Huyền Lăng Phong không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, mở miệng hỏi .

" Ngươi nói một chút cho Bổn vương xem, Rốt cuộc phát sinh chuyện gì!? Xem Bổn vương có thể hỗ trợ ngươi hay không !?"Huyền Lăng Phong mở miệng hỏi , bởi vì hiện tại hắn rất không thể chịu được khi nhìn thấy tiểu thái giám này có vẻ mặt mất mát.

Tiểu thái giám này, trong ấn tượng của hắn, không có lúc nào là không tràn ngập sức sống, giống như là ánh mặt trời nhỏ, có thể chiếu sáng cả người hắn!

Chỉ là hiện tại, nhìn thấy tiểu thái giám này mặt mày mất mát, hình như có cái gì phiền lòng, khiến cho hắn nhìn thấy, dường như trong lòng cũng khó chịu theo.

Đối với tâm tư Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc không biết, chỉ là hiện tại nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc an ủi không ít, ngay sau đó, mở miệng nói ra chi tiết cũng không có giấu diếm.

"Cái kia, Thập Tam Gia… An Y Na ngươi hẳn là biết chứ! ?"

"An Y Na! ? Ai! ?"

Nghe được lời này , khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

Nghe Huyền Lăng Phong nói, lại nhìn thấy dáng vẻ hắn tràn đầy nghi hoặc , Đồng Nhạc Nhạc mặt mày kinh ngạc.

"Thập Tam Gia, An Y Na kia, chính là nữ nhân lần trước đâm sầm vào ngài a, làm thế nào ngài quên rồi sao! ?"

"Lần trước đâm sầm vào Bổn vương ! ?"

Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc nói như vậy, Huyền Lăng Phong không khỏi vùi đầu suy nghĩ một chút, sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, mở miệng giật mình la lên.

"A, Bổn vương nghĩ tới, chính là ... nữ nhân xấu xí kia!"

"Phì . . ."

Nghe được Huyền Lăng Phong nói như thế, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được phì cười một tiếng.

Dù sao, nói như thế nào thì An Y Na là đệ nhất mỹ nhân Vân Quốc, nàng ta đều là có dáng vẻ xinh xắn đẹp đẽ quyến rũ. Không nghĩ tới, trong miệng Huyền Lăng Phong, lại thành một người nữ nhân xấu xí. Cũng không biết là Huyền Lăng Phong thấy mỹ nhân nhiều lắm, cho nên diện mạo An Y Na hắn lại cảm nhận thành nữ nhân xấu xí .

Nếu như An Y Na nghe được Huyền Lăng Phong lời này, cũng không biết có thể thổ huyết bỏ mình hay không! ?

Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc oán thầm trong lòng, nàng cũng không khỏi mở miệng cười nói.

"Thập Tam Gia, An Y Na chính là đệ nhất mỹ nữ Vân Quốc đây! Mà nhiều nam nhân đối với nàng thèm thuồng không thôi, như thế nào Thập Tam Gia ngài lại nói nàng là nữ nhân xấu xí đây! ? Nếu như An Y Na nghe được Thập Tam Gia cảm nhận là nữ nhân xấu xí, cũng không biết, Thập Tam Gia cảm thấy, như thế nào mới là mỹ nhân đây! ?"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt nhìn phía Huyền Lăng Phong, càng là mang theo vài phần trêu chọc.

Bởi vì lần trước từ trong miệng Huyền Lăng Phong biết được, Huyền Lăng Phong hình như đã có nữ nhân mình thích. Cũng không biết, phải chăng là nữ nhân mà Huyền Lăng Phong thích, thật sự có dung mạo rất đẹp , cho nên đến cấp mỹ nữ như An Y Na, ở trong mắt Huyền Lăng Phong mới có thể thành nữ nhân xấu xí.

Liền trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc thầm nghĩ, Huyền Lăng Phong thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía mình, mang theo vài phần trêu chọc và mỉa mai, trên mặt lập tức buồn bực, mở miệng hỏi .

"Ngươi, tại sao ngươi nhìn Bổn vương như vậy! ?"

"Thập Tam Gia, cô nương mà ngươi thích, phải chăng là dung mạo đặc biệt đẹp a! ?” Nhìn thấy Huyền Lăng Phong mặt mày bộ dáng quẫn bách, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng cười hỏi.

Huyền Lăng Phong nghe vậy, chỉ cảm thấy sắc mặt buồn bực . Một vệt đỏ hồng lập tức hiện lên hai gò má tuấn tú.

Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, càng là mang theo ngượng ngùng.

"Ặc, ngươi rốt cuộc nói gì vậy ! ? Không phải nói chuyện bằng hữu của ngươi sao! ? Làm thế nào nói tới chuyện này. Hơn nữa, Bổn vương mới không có cô nương mình thích!"

"Có thật không! ?"

Đồng Nhạc Nhạc rõ ràng là không tin mở miệng, trong lời nói cố ý kéo dài chữ thật, nhướn mày liếc xéo Huyền Lăng Phong một phen.

Huyền Lăng Phong thấy vậy, lập tức mở miệng khẳng định nói.

"Khẳng định là thật sự, Bổn vương lừa ngươi làm cái gì! ? Bổn vương mới không có thích nữ nhân!"
Nói tới đây, Huyền Lăng Phong giọng điệu cực kì khẳng định.

Thấy Huyền Lăng Phong dường như có hơi bị chính mình hỏi cho khẩn cấp, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói.

"Được rồi được rồi, không có liền không có."

Tuy chỉ là lời như thế, hiện tại dáng vẻ Huyền Lăng Phong, lại hình như giấu đầu lòi đuôi.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không tiện đào sâu về vấn đề này .

"Được rồi, trở lại chuyện chính. Gần đây nô tài sở dĩ tức giận, chính là bởi vì An Y Na kia. Chỉ hơi động một cái liền lấy nô tài chung ta đây trút giận, đặc biệt cung nhân hầu hạ nàng, không có một người nào không từng bị nàng đánh chửi. Cho nên nô tài rất tức giận, nếu như đích thực làm sai chuyện, ngươi trách cứ là bình thường. Chỉ là tính tình Đại tiểu thư kia, phàm là không hợp tâm ý nàng, chỉ hơi động một cái liền dùng nô tài chúng ta trút giận, không hề cần lý do, cho nên tâm tình nô tài mới không tốt."

Càng nói, Đồng Nhạc Nhạc càng là tức giận.

Dường như chỉ cảm thấy có một đám lửa không ngừng thiêu đốt trong ngực nàng .

Bởi vì tức giận, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi có vài phần ửng đỏ, khiến cho nàng nhìn qua, có thêm vài phần xinh đẹp.

Cúi đầu nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc giờ phút này càng nói càng tức giận, Huyền Lăng Phong lại cảm giác được, tiểu thái giám trước mắt này, càng ngắm càng thuận mắt, càng nhìn càng dễ thương.

Đặc biệt hiện tại, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này, gương mặt nhỏ nhắn kia đỏ rực, lúc đầu nhìn qua, phảng phất như cây đào mật vừa mới chín thấu, rất là dễ thương.

Càng nhìn, Huyền Lăng Phong bị mê hoặc.

Ở trong đầu nghĩ muốn chính là, nếu như tiểu thái giám này, thay nữ trang lên người xinh đẹp đến đâu a. . .

Vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong đang mải nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc nói ra một loạt chuyện. Nhưng nàng lại phát hiện Huyền Lăng Phong không hề trả lời mình, trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Nhìn thấy Huyền Lăng Phong giờ phút này chỉ là ngây ngốc nhìn mình, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày lại một cái, lập tức đưa tay tới quơ quơ trước mặt Huyền Lăng Phong .

"Thập Tam Gia, ngươi làm sao vậy! ?"

Nghe được tiếng nói Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong lập tức phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến chính mình mới vừa rồi lại đi nghĩ chuyện này, trên mặt không khỏi thoáng một tia buồn bực.

Đưa tay bịt miệng nhẹ nhàng ho khan một phen, làm ra vẻ bình tĩnh nói.

"Khụ khụ, không có việc gì, An Y Na kia thật sự đáng ghét. Hoàng huynh coi nàng là khách nhân, cho nên hiện tại để nàng ta ở bên trong hoàng cung , vậy mà lại không biết điều như vậy, ngay cả người trong hoàng cung chúng ta đều dám khinh dễ. Nàng ta đang nghĩ chính mình là làm nữ chủ nhân ở nơi này sao! ?"

Huyền Lăng Phong cả giận mở miệng nói.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức hăng hái gật đầu phụ họa.

"Chính vậy, nàng ta hơi quá đáng, đặc biệt tính tình không tốt, chỉ hơi động một cái liền đánh chửi cung nhân !"

Nói đến điểm ấy, Đồng Nhạc Nhạc liền tức tối .

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc có vẻ tức tối, Huyền Lăng Phong cũng tức giận theo.

Cũng không biết tại sao, thấy tiểu thái giám này tức giận, hắn cũng tức giận theo.

Trong lòng nhớ lại, sau một khắc, Huyền Lăng Phong dường như là nghĩ đến cái gì, đôi mắt sáng ngời!

"Đã như vậy, chúng ta liền cho nàng ta biết tay một cái đi!"

Nghe được Huyền Lăng Phong nói như thế, lại thấy dáng vẻ xấu xa kia trên mặt Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhíu mày.

Bởi vì nàng biết, có người phải không may rồi !

Dù sao, cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương này, đâu phải là chỉ có mỗi hư danh! ! !Tìm người hỏi một phen, biết được An Y Na sợ hãi nhất là rắn rết côn trùng , con kiến, con gián linh tinh các loại. Huyền Lăng Phong lập tức cho người mang đến đây rất nhiều gián, sau đó lại dẫn theo Đồng Nhạc Nhạc rời khỏi phòng, đi tìm An Y Na.

Lúc này, An Y Na đang ở bên hồ.

Cũng không biết có phải là cái kia cung nữ làm sai cái gì mà, thật xa,đã nghe thấy được âm thanh An Y Na truyền đến.

"Ngươi tên nô tài này, thế nào mà ngu ngốc như vậy? Ta không phải đã cho ngươi đi nghe một phen hành trình của hoàng thượng sao? Có mỗi việc nhỏ như vậy lại không làm được! Ngươi là cố ý, muốn chọc ta tức giận sao? Thì ra là ngươi còn có ý nghĩ không an phận à? Nhưng mà, lấy sắc đẹp của ngươi, như thế nào so sánh cùng ta. Ta khuyên ngươi có lẽ phần này tâm tư nên bỏ đi sớm một chút ? Ngươi cho là mỗi người cũng giống như ta, đoan trang bẩm sinh như vậy sao?"

Thật xa nghe được lời An Y Na nói, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật giật.

An Y Na này, nói chuyện không chút khách khí, hơn nữa lại phi thường tự kỷ!

Một bên Đồng Nhạc Nhạc trong lòng nghĩ thế, một bên Huyền Lăng Phong hiển nhiên cũng nghe rõ lời An Y Na như đã nói, lập tức đôi môi đỏ mọng giật giật, tràn đầy khinh thường nói:

"Xì! Vẫn còn đoan trang bẩm sinh! Nữ nhân tầm thường như vậy, da mặt cũng thật dày! Nàng ta thực sự cho là Hoàng thượng coi trọng mình sao ? Sao không soi lại bộ dáng đức hạnh của chính mình trong nước tiểu đi!"

Nghe được lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi che miệng cười trộm.

Bởi vì phun ra lời nói ác độc, không ai có thể so sánh với Huyền Lăng Phong !

Nhìn thấy bộ dáng Đồng Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, lại thêm nụ cười đến tít mắt. Đôi mắt long lanh, phảng phất như một đôi thạch mã não, trông rất đẹp. khiến cho Huyền Lăng Phong không khỏi hé miệng cười một tiếng.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu như thực sự nói đoan trang bẩm sinh, thì chắc chắn là tiểu thái giám bên cạnh hắn này đi.

Nhìn tiểu thái giám đang cười bên cạnh, dưới ánh mặt trời, da thịt của hắn đều là trắng nõn mềm mại hiếm thấy, vô cùng mịn màng, phảng phất như da của trẻ con.

Như thế nào một cái tiểu thái giám, da thịt so sánh nữ nhân lại càng mềm mại hơn? Thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Khi trong lòng Huyền Lăng Phong đang suy nghĩ, thì thấy bên kia An Y Na, đã đi tới bọn họ.

Thấy vậy, Huyền Lăng Phong lập tức kéo Đồng Nhạc Nhạc, sau đó trực tiếp đi tới chỗ An Y Na.

Bên này An Y Na hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, cho nên cũng không thấy Huyền Lăng Phong đang tới.

Có lẽ, nàng ta không coi ai ra gì trừ chính bản thân mình, ai cũng không thèm để ý quan tâm đến.

Cho nên, khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đã đến trước mặt nàng, An Y Na còn không biết.

Nhưng điều này lại là cơ hội tốt cho Huyền Lăng Phong!

Chỉ thấy khi Huyền Lăng Phong đi đến bên cạnh An Y Na , lập tức lấy ra một cái túi nhỏ giấu ở ống tay áo , rồi ném tới chỗ An Y Na.

Cùng với hành động này của Huyền Lăng Phong, những con gián bên trong túi nhỏ hình như cũng muốn chơi khăm liền lập tức giương cánh, bay tới chỗ An Y Na .

An Y Na lúc này còn đang nổi nóng, đột nhiên xuất hiện con gián bay đến, lập tức sợ đến hai tròng mắt trợn ngược, mặt mày kinh hãi.

Phản ứng lại cuối cùng của nàng ta là há mồm hét một hồi cực kỳ bi thảm đến chói tai:

"A. . . Con gián! ! ! ! !"

An Y Na mở miệng kêu thảm thiết liên tục, đặc biệt khi nàng nhìn thấy lũ gián trực tiếp bay đến trên người mình. An Y Na sợ đến nỗi lập tức loạn nhảy dựng lên trên mặt đất .

Vừa nhảy dựng vẫn còn vừa đưa tay hất bỏ con gián bám ở trên người, dáng vẻ kia, thấy rất là tức cười!

Huyền Lăng Phong ở một bên nhìn thấy An Y Na chật vật như thế , lập tức không chút khách khí che miệng, bắt đầu cười ha ha .

"Ha ha ha ha ha ha, trên người của ngươi rất nhiều con gián a! Nhìn, trên vai có một con, nha, trên mặt cũng có một con đây này! Còn nữa ở trên đỉnh đầu, có hai con . . ."

Lúc này An Y Na đã sợ đến hất loạn bốn phía , sau khi nghe được lời nói của Huyền Lăng Phong, liền lập tức đưa tay đập vào bả vai, mặt và tóc .

Hơn nữa, nàng ra tay thật đúng là mạnh mẽ!Chỉ nghe 'Bốp' một tiếng, một dấu ấn năm ngón tay liền hiện lên trên gương mặt trắng nõn hiếm thấy của nàng ta.

Cả mái tóc được làm khéo léo cũng bị nàng một tay phủi rối loạn.

Trên đầu, đồ trang sức rơi xuống, tóc tai bù xù, bộ dạng kia, lúc đầu vừa nhìn, còn tưởng rằng là một Phong Bà Tử ( đàn bà điên).

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên , không nhịn được bắt đầu cười rộ lên ha ha.

Chỉ là, nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn không duy trì được một khắc (1 khắc = 15’ ), đã thấy bên kia An Y Na còn đang nhảy loạn, chụp loạn trên mặt đất, đột nhiên chạy về hướng nàng .

Hơn nữa, trong thời gian lao lên phía trước, An Y Na hình như bị vật gì làm vấp ngã, cả thân thể càng là hung hăng lao về hướng đến Đồng Nhạc Nhạc .

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc trợn ngược đôi mắt, nhưng vẫn không còn kịp phản ứng lại nữa, cả người liền bị An Y Na hất bổ nhào.

Điểm chết người chính là, ở sau lưng nàng, là hồ Bích Thủy sâu không thấy đáy. . .

"Tiểu Nhạc Tử cẩn thận. . ."

Huyền Lăng Phong ở một bên thấy vậy, lập tức giật mình la lên thành tiếng, sau đó đưa tay chụp đến.

Nhưng thật không may, mới vừa rồi Huyền Lăng Phong đứng cách Đồng Nhạc Nhạc cự ly có hơi xa, coi như hắn cố tình muốn cứu, cũng là nước xa không cứu được lửa gần, lực bất tòng tâm.

Kết quả bi kịch xảy ra.

Chỉ nghe 'Bùm bùm' hai tiếng, Đồng Nhạc Nhạc và An Y Na đồng thời rơi xuống nước . . .

"Khụ khụ. . . Cứu, cứu mạng. . ."

Đồng Nhạc Nhạc sau khi rơi vào trong nước, liên tục bị uống mấy ngụm nước hồ.

Đối với bơi lội, Đồng Nhạc Nhạc là phi thường quen thuộc, chỉ là lần này đây Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên rơi vào trong nước, không hề chuẩn bị tâm lí.

Điểm chết người chính là, sau khi rơi vào trong nước, nàng chỉ cảm thấy trên chân bắt đầu co quắp,một cơn đau dần dần lan toả ra từ dưới chân.

Cảm giác được nơi này, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thầm kêu không tốt.

Nguy rồi, nàng bị chuột rút!

Điều này khiến Đồng Nhạc Nhạc sợ hãi và vô cùng lo lắng cho bản thân, lập tức vung tay chân, tính toán bơi vào bờ. Chỉ là, chân nàng bị chuột rút, sử dụng không được như bình thường .

Chỉ cảm thấy đến thân thể của mình, đang nhanh chóng chìm nhanh xuống đáy hồ tối tăm, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức không hề nghĩ ngợi, liền lập tức la lên.

"Cứu mạng, ta, ta bị chuột rút . . ."

Đối với Đồng Nhạc Nhạc la lên, An Y Na ở một bên, cũng là kêu thảm thiết không thôi.

"A, cứu mạng, ta không biết bơi lội a. . . Thập Tam Gia, cứu ta. . .a…"

Đối với lời Đồng Nhạc Nhạc và An Y Na đã nói, Huyền Lăng Phong đứng ở trên bờ nghe vậy, giống như là không cần suy nghĩ, liền lập tức nhảy vào trong hồ.

Mà phương hướng hắn bơi, không chút do dự chính là về phía tới Đồng Nhạc Nhạc .

Bởi vì hiện tại trong mắt hắn, trừ Đồng Nhạc Nhạc ra, liền không có những người khác.

Cho nên, Huyền Lăng Phong tự nhiên không chú ý tới, khi hắn nhảy vào trong hồ chưa đến một khắc, ngay sau đó, một đạo bóng dáng màu đen, liền theo sát mà nhảy xuống. . .

. . .

Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình đang nhanh chóng chìm xuống, mất dần ý thức. Nàng trợn ngược mắt , cố nhìn cảnh vật bốn phía dưới hồ.

Chẳng lẽ, nàng sẽ chết sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK