"Tình! Đừng tới đây! Bọn họ có súng!"
Cô không thể để Khương Tình bị bọn người này làm thương tổn.
Cô không muốn!
Hạ Nhi biết rõ Dung Lạc là ai. Cũng biết rõ thế lực của Dung gia mạnh đến cỡ nào. Dù chỉ sống trong đầm rồng hang hổ đó mấy ngày, nhưng chính mắt cô vẫn nhìn thấy những người vì chọc giận Dung Lạc mà chết ngay trước mắt cô.
Dung Lạc! Vốn dĩ là một kẻ biến thái điên cuồng.
Hạ Nhi trong lòng vô cùng sợ hãi, ngay cả phản kháng cũng không làm, đôi mắt hổ phách lo lắng bất an nhìn Dung Lạc, lạnh giọng nói:
"Cô dám đụng đến Khương Tình! Tôi sẽ giết cô!" Hạ Nhi gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Dung Lạc không trả lời, cũng không quan tâm Hạ Nhi đang nói gì, ánh mắt xanh biếc nhìn về phía Khương Tình, cười như không cười nói:
"Khương tiểu thư \- Người thừa kế của thế gia tài phiệt đứng đầu. Một nữ nhân trời sinh đã là thiên tài hoàn mỹ trong thiên tài. Không hành động ngu xuẩn đến mức dám một mình khiêu khích tôi giữa đường chứ?"
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười một tiếng, nhan sắc kinh diễm giống như một đóa hải đường bằng tuyết, chậm rãi bước tới gần Dung Lạc, ôn nhuận mở miệng nói:
"Dung gia chủ! Nếu nói về thiên tài trong thiên tài. Cô không phải cũng là một nữ nhân thiên tài thông minh tuyệt đỉnh sao? Nhưng có vẻ cô thích nhất chính là làm trò bắt cóc nữ nhân. Một lần rồi một lần \- làm việc đó đến vô cùng sảng khoái. Cô ấu trĩ đến mức nào vậy?"
Dung Lạc nghe thấy liền cười yêu dị, mái tóc vàng óng dưới ánh đèn đường phát ra màu sắc nhàn nhạt ma mị, ngay cả đường nét ngũ quan cũng trở nên yêu dã tà ác, cất giọng cợt nhả lại đầy bạo ngược:
"Trước khi yêu Hạ Nhi, tôi không phải kiểu người ấu trĩ điên cuồng thế này. Nhưng hiện tại và cả sau này, tôi nghĩ mình sẽ chả cần phải lý trí thêm lần nào nữa. Không phải sao? Nếu ấu trĩ một cách điên cuồng mà có được cô ấy. Khương tiểu thư! Cô nguyện ý không?"
Hạ Nhi nghe thấy mà muốn một dao đâm chết nữ nhân không biết xấu hổ này, nếu như có thể, cô muốn xẻ Dung Lạc thành tám mảnh sau đó vứt cho chó ăn.
Khương Tình nghe Dung Lạc nói như vẻ đương nhiên là vậy, còn vô cùng hài lòng với sự ấu trĩ của bản thân. Không nhịn được liền cười âm trầm lạnh lẽo, liếc mắt về phía Hạ Nhi rồi nhẹ giọng nói:
"Cho dù cô hành động như vậy. Cô không nghĩ nó càng khiến Hạ Nhi chán ghét cô sao? Dung Lạc! Thứ cô muốn ở Hạ Nhi là cái gì? Cô nói cô yêu Hạ Nhi. Nhưng yêu một người là nhốt họ lại, cưỡng ép họ yêu cô? Dung Lạc! Cô là đang muốn độc chiếm và giữ lấy. Cô ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với Hạ Nhi một cách không thể lý giải, cũng như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người cô yêu."
Dung Lạc cười lạnh, môi mỏng nhếch lên độ cong âm lãnh tàn khốc, cười đến ý vị nguy hiểm:
"Cô đang muốn thuyết giáo tôi sao? Cô đang nghĩ tình cảm tôi dành cho Hạ Nhi là bệnh? Khương Tình! Cách lý giải của cô không sai! Tôi đúng là bệnh! Còn là bệnh không nhẹ. Đối với Hạ Nhi tôi đã thành một chấp niệm không thể buông tha. Vì thế cho dù cô có nói gì đi chăng nữa. Vô ích thôi! Hôm nay tôi sẽ mang cô ấy đi."
Khương Tình nghe xong liền cười nhạt, nhìn Dung Lạc thấp giọng nói:
"Mang cô ấy đi? Điều đó phải xem cô có bản lĩnh bước ra khỏi đây hay không đã."
Lời Khương Tình vừa dứt, ngay lập tức xung quanh một đám người mặc đồ đen xuất hiện, trên người mang khí thế áp đảo, toàn thân trên dưới đều nồng đậm sát khí, không nói không rằng bao vây xung quanh một đoạn đường, một lối thoát cũng không chừa ra.
Toàn bộ khách trong quán bar ồ ạt muốn ra ngoài nhìn thấy tràng cảnh đó cũng vội vàng tìm chỗ trốn, người đi đường lúc nãy còn rất đông, bây giờ lại không còn một bóng người nào. Con phố vốn tấp nập vồn vã hiện tại như đang trong tình trạng bị phong toả tập kích.
Hạ Nhi nhìn thấy mà hoảng cả hồn.
Cái trận thế kinh người này là cái quái gì đây?
Nghiên Nghiên vừa trông thấy một đám người đằng đằng sát khí lại vô cùng nguy hiểm đang bao vây trước mặt, sắc mặt nghiêm trọng rút súng ra. Ra hiệu một đám thuộc hạ phía sau lao lên chắn trước mặt Dung Lạc, không chút sợ hãi cũng dùng súng chĩa hướng về phía đám người đang bao vây.
Nghiên Nghiên liếc nhìn Dung Lạc thấp giọng nói:
"Gia chủ! Là Lam Bang!"
Dung Lạc nghe thấy cái tên đó, sắc mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng thích thú, yêu dã lại mị hoặc đến cực điểm, ánh mắt xanh biếc nhìn về phía Khương Tình cười đến tà ác:
"Khương tiểu thư! Hoá ra Lam Bang là của Khương gia. Cô giấu cũng đủ sâu nha. Hôm nay không tiếc mà mang ra bại lộ trước mắt tôi. Cô không sợ tôi sẽ phá huỷ cả Khương gia sao? Hạ Nhi đối với cô đã quan trọng đến mức thế này rồi à?"
Khương Tình nhếch khoé môi tinh xảo, cười đến ôn nhuận tao nhã, chậm rãi đứng trước mặt Dung Lạc nhẹ giọng nói:
"Dung Lạc! Đưa Hạ Nhi cho tôi! Tôi sẽ để cô đi."
Nghiên Nghiên ngước nhìn nữ nhân đang bình thản không xem họng súng đang chỉa vào người mình ra gì, liền ngay lập tức muốn lao lên khống chế Khương Tình, cô muốn bắt Khương Tình để uy hiếp Lam Bang thả người. Nghĩ vậy liền không đợi sự cho phép của Dung Lạc, thân thủ nhanh như gió phóng tới, tay xoè ra quạt xếp có gắn dao hướng về phía cổ Khương Tình tập kích.
Lam Thất đứng trong đội ngũ Lam Bang nhìn thấy liền muốn xông lên bảo vệ Khương Tình, hét lớn:
"Tiểu thư!"
Nghiên Nghiên vốn là một sát thủ. Còn là sát thủ nhất đẳng của Dung gia đào tạo.
Chỉ thấy Khương Tình vươn tay ra, sau đó năm ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương tinh xảo nhanh chóng chụp lấy cổ tay nữ nhân đang lao đến. Khương Tình xoay người, tay kia không biết từ lúc nào đã cầm một khẩu súng lạnh ngắt hướng về phía thái dương Nghiên Nghiên, cười đến ôn nhuận tao nhã:
"Tôi rất ít khi ra tay với nữ nhân. Nhưng trong trường hợp này tôi đành xin thứ lỗi vậy! Cô gái! Cô hành động lỗ mãng như thế. Là xem thường tôi sao?" Giọng điệu Khương Tình mang chút cười cợt cùng chế giễu.
Lam Thất nhìn thấy liền thở phào nhẹ nhõm, cậu chính là lo Khương Tình không ra tay với nữ nhân.
Dung Lạc liếc mắt nhìn Nghiên Nghiên, trong lòng vô cùng giận dữ vì Nghiên Nghiên tự chủ trương.
Nghiên Nghiên nhìn khẩu súng đang hướng tới đầu mình, trong lòng không biết là tư vị gì, cô ám sát không ít người. Nhưng chưa bao giờ gặp một người có thân thủ nhanh lại chuẩn xác như nữ nhân này. Trong giây phút kia, chỉ cần nữ nhân này bắt hụt tay cô, hoặc không kịp mà rút súng ra. Nhất định sẽ chết! Thế nhưng nữ nhân này quá mạnh, còn vô cùng am hiểu mọi cách cô tấn công. Chỉ cần liếc mắt liền phản xạ nhanh chóng mà hoá giải. Thật sự là một nữ nhân quá khủng khiếp. Cô đã xem thường người này. Nghiên Nghiên trong lòng ảo não, sự khiếp nhược hiện lên trong đáy mắt.
Hạ Nhi sau một hồi lo lắng, khi thấy Nghiên Nghiên thất thủ, liền nhanh chóng lớn tiếng nói với Dung Lạc:
"Dung Lạc! Cô thả tôi ra."
Dung Lạc cười khẽ, nhìn Hạ Nhi thấp giọng yêu dị nói:
"Hạ Nhi! Hôm nay nữ nhân kia muốn tôi thả em mà không tiếc mọi giá. Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn buông em ra. Cô ta không phải yêu em sao? Nếu em không đi theo tôi. Mà tôi lại không thể buông em ra. Hay là... hai chúng ta cùng chết? Tôi giết em rồi tự sát. Em thấy thế nào?"
Hạ Nhi nghe thấy mà từng hồi rét lạnh, ánh mắt hổ phách tràn đầy kinh hãi.
Khương Tình tay cầm súng hơi run khẽ, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Hạ Nhi.
Nghiên Nghiên vội vã lập tức hét lên:
"Dung Lạc! Cô điên rồi. Nếu cô chết thì Dung gia sẽ làm thế nào? Chỉ là một nữ nhân thôi. Cô thả Hạ Nhi ra đi."
"Câm miệng!!!" Dung Lạc hung tàn gằn giọng nói.
Nghiên Nghiên nhìn thấy ánh mắt bạo ngược cùng tàn nhẫn của Dung Lạc, cô biết nữ nhân kia hỉ nộ vô thường, là một kẻ cố chấp đến cực đoan. Nghiên Nghiên vô cùng khiếp sợ mà trầm lặng cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
Hạ Nhi cả khuôn mặt lạnh như núi băng, vô cùng phẫn nộ nhìn Dung Lạc lạnh giọng nói:
"Chết thì chết! Bổn tiểu thư không sợ! Dù cô có giết tôi đi nữa. Cô chết rồi thì thi thể tôi chính là của Khương Tình. Nữ nhân đó sẽ đem tôi vào thờ ở từ đường nhà họ Khương. Còn Dung gia các người vĩnh viễn sẽ tuyệt tự. Chả có lấy một người để duy trì hương khói. Khương Tình sẽ vì tôi mà đập nát cả cái Dung gia đó. Cho các người đoạn tử tuyệt tôn."
Khương Tình nghe thấy không tiếng động siết chặt nắm tay phải, dung nhan tuyệt sắc không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt băng lãnh lại âm tàn đến rét lạnh.
Dung Lạc thấp giọng cười, ưu nhã thả Hạ Nhi xuống, nhưng một tay vẫn như kiềm sắt nắm chặt hai cổ tay Hạ Nhi ở phía sau, bàn tay kia vươn lên vuốt nhẹ sườn mặt non mịn của Hạ Nhi, cúi thấp đầu yêu dị tàn bạo nói:
"Hạ Nhi! Tôi rất muốn chết cùng em. Tôi thà rằng là em chết. Cũng không muốn em thuộc về kẻ khác. Khuôn mặt này, ngay cả cái tính cách tàn nhẫn này nữa. Tôi là yêu đến chết đi sống lại. Thế nhưng tôi rất ích kỉ. Tôi đã từng nói, ngay cả thi thể của em tôi cũng muốn. Thì tất nhiên tôi sẽ không nhường nó cho bất kì ai. Hạ Nhi! Hôm nay tôi buông tha em một lần nữa. Lần sau sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy đâu."
Hạ Nhi mở to mắt, tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung, không nhịn được muốn thổ huyết ngay tại chỗ.
Con mẹ nó chứ!!
Biến thái! Đại biến thái!!!
Dung Lạc liếc mắt nhìn Khương Tình, cười đến yêu dị ma mị, làn da vốn đã trắng, bây giờ giống như phát sáng, dung nhan kiều diễm mỹ lệ đến kinh tâm động phách, nở nụ cười xảo quyệt rồi mở miệng âm trầm lạnh lẽo nói:
"Khương tiểu thư! Hôm nay Lạc thất lễ! Không biết Khương tiểu thư còn nắm trong tay một Lam Bang, nên khinh địch mà để vụt mất thứ yêu thích. Nhưng Lạc có thể chắc chắn rằng. Chỉ cần Lạc bước ra khỏi đây. Từ nay về sau Khương tiểu thư sẽ chẳng bao giờ có thể giữ được Hạ Nhi nữa. Trừ khi — Dung Lạc chết! Khương tiểu thư! Cô sẽ hối hận!"
Khương Tình không nói gì, ánh mắt nâu sẫm trở nên vô cùng nguy hiểm, tàn khốc lại lạnh lẽo như sương tuyết.
Dung Lạc nói xong, cười khẽ một tiếng rồi vươn tay nâng khuôn mặt Hạ Nhi lên, cúi đầu hôn xuống.
Hạ Nhi trông thấy khuôn mặt khuyến đại đang áp sát gần mình, sợ đến toàn thân run rẩy. Tay lại không thể phản kháng, cằm bị Dung Lạc xiết chặt đến đau nhức, môi liền bị môi Dung Lạc hôn lên. Nụ hôn bá đạo lại vô cùng cưỡng ép, mang theo chút điên cuồng cùng phẫn nộ.
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng không chút lưu tình bắn vào vai Dung Lạc.
Dung Lạc ngay lập tức buông tay đang giữ Hạ Nhi ra, ôm lấy bờ vai bị trúng đạn lui về phía sau nửa bước.
Một tên thuộc hạ ngay lập tức đưa tay lên đánh ngất Hạ Nhi.
Hạ Nhi ngã quỵ xuống, thân thể liền rơi vào một vòng tay quen thuộc, mùi hương như lan như sương thoang thoảng, lại còn có mùi máu tươi từ đâu đó lẫn vào.
Khương Tình vừa chĩa súng bắn Dung Lạc. Nghiên Nghiên liền thoát khỏi sự khống chế, ngay lập tức lao tới đỡ Dung Lạc đang bị thương.
Bản thân cùng thuộc hạ cầm súng hướng về phía Lam Bang.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Thuộc hạ của Dung Lạc vì bảo vệ Dung Lạc bình an rời đi mà bị thương liên tiếp vài người.
Hạ Nhi bất tỉnh liền bị Khương Tình bế lên xe, Lam Thất nhìn sắc mặt Khương Tình âm trầm lạnh lẽo mà trong lòng từng trận co rút, vô cùng khiếp sợ.
Tô Thịnh ngồi ở vị trí tay lái cũng vã hết cả mồ hôi, liên tục lấy khăn lau tới lau lui, nhìn Hạ Nhi đang an tĩnh nằm đó mà lo lắng bất an. Hắn là thấy Dung Lạc kia hôn Hạ tiểu thư nha. Không phải tiểu tổ tông ghen đến điên rồi. Muốn giết Hạ tiểu thư chứ?
Quả thật, ngay sau khi bước vào xe.
Khương Tình liền cúi đầu hôn xuống, mặc kệ cả Tô Thịnh và Lam Thất ngồi ở ghế trước.
Khương Tình hôn Hạ Nhi giống như muốn xoá bỏ mọi thứ, xoá bỏ nụ hôn vừa nãy của Dung Lạc, gặm cắn vô cùng tàn bạo, lưỡi không ngừng đảo khắp khoang miệng Hạ Nhi, hai cánh môi mềm mại bị ngậm mút đến sưng lên.
Hạ Nhi bị hôn ngạt thở phải tỉnh dậy.
"A.." Hạ Nhi chỉ kịp than một tiếng lại bị Khương Tình bá đạo nuốt lấy.
Hơn mười phút sau, đến khi môi Hạ Nhi dường như tê liệt không còn cảm giác, Khương Tình mới rời đi.
"Tôi muốn giết cô ta!" Khương Tình âm u lạnh lẽo nói.