Trên bàn tay thon dài trắng nõn, máu tươi đỏ sẫm chói mắt, chảy xuống theo kẽ tay, từng giọt nhỏ xuống ga giường, loang lổ như những cánh hoa.
"Ah... Lạc..." Thanh âm vừa như vô hạn thống khổ, lại như cùng cực nén nhịn sung sướng vang lên.
Đôi mắt màu xanh biển liếc tới chất lỏng màu đỏ đang trượt dài xuống cặp chân dài trắng nõn của nữ nhân, sự đối lập chói mắt lại diễm lệ khiến Dung Lạc cong môi cười khẽ.
"Không ngờ Bối Vy tiểu thư lại là xử nữ." Dung Lạc ngữ điệu nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó.
"Ân... Lạc.. nhẹ một chút." Bối Vy cau mày nhỏ giọng nức nở, miệng nói vậy nhưng thân thể lại liên tục lui ra sau hưởng ứng từng cú thúc mạnh bạo từ Dung Lạc.
Khoé miệng Dung Lạc hơi cong. Nụ cười kia vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng, đôi mắt xanh biếc như đại dương hiện lên tia tàn ác như băng tuyết, môi mỏng liền mở:
"Bối Vy tiểu thư có vẻ rất vừa lòng với lực đạo này của Lạc, bên trong đã sớm ướt đẫm rồi. Nếu Lạc nhẹ tay Bối Vy tiểu thư sẽ khó chịu." Dung Lạc liếm liếm khóe miệng, khàn giọng nói.
Bối Vy toàn thân loã lồ, hai tay chống lên thành giường, mái tóc đen thẳng mượt mà vén qua một bên chảy dài trước ngực, một bàn tay nữ nhân thon dài trắng như bạch ngọc, khớp xương cân xứng rõ ràng đang bao trùm lên bầu ngực đẫy đà, hai ngón tay xinh đẹp kẹp chặt lấy đầu nhũ hoa \*\*\*\*\* \*\*\*\*, thân thể Bối Vy không ngừng run rẩy từng trận, cặp đùi trắng nõn mở rộng ra, giữa hai chân là huyệt động ướt đẫm dâm thuỷ, bên trong huyệt nhỏ là hai ngón tay thon dài liên tục đâm sâu vào bên trong, dùng động tác kích tình ra ra vào vào không ngừng, những vệt máu đã bết lại không còn diễm lệ nữa, thay vào đó là dòng nước dâm mỹ tuôn trào kéo dọc theo mép đùi thon thả, bên trong chân tâm vì cử động của hai ngón tay Dung Lạc mà vang lên tiếng nước róc rách đầy dâm mị.
"Ah... Lạc... nhanh nữa..." Bối Vy cào mạnh mười đầu ngón tay lên thành giường, ưỡn mông vểnh lên như hưởng ứng lại như khuyến khích nữ nhân phía sau. Dung Lạc nhìn thấy, khoé môi nhếch lên nụ cười tà ác, cong hai ngón tay lại đâm vừa nhanh vừa sâu vào bên trong Bối Vy.
"Ah... sâu quá... ưm.. không... không chịu nổi... Lạc..." Giọng Bối Vy rên siết nỉ non.
Dung Lạc cười khẽ, thanh âm tà mị lại như trêu chọc, vô cùng quyến rũ nói:
"Không chịu nổi thật sao? Tôi thấy cô là đang sướng đến điên rồi."
Bối Vy run rẩy hai chân, khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi nhễ nhại quay đầu nhìn Dung Lạc, nữ nhân tuyệt diễm lại vô cùng cao ngạo, bờ môi mỏng nhếch nhẹ một độ cong quyến rũ, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt xanh biếc đào hoa đầy ma mị. Bối Vy bị ma xui quỷ khiến mê mẩn hướng tay về phía sau, chạm vào sườn mặt Dung Lạc, môi đỏ mọng hướng đến môi Dung Lạc như dâng hiến lại như vạn phần câu dẫn.
"Lạc..." Thanh âm kiều mị lại nhu nhuyễn như nước.
Dung Lạc nghiêng đầu tránh né, vẻ mặt ghét bỏ không chút che giấu. Bối Vy hơi sững người, sau đó như vô cùng cố chấp, biểu cảm thẹn thùng mang theo chút lớn mật lại hướng môi Dung Lạc áp đến.
Chỉ thấy Dung Lạc trong tích tắc liền rút hai ngón tay ra khỏi cơ thể Bối Vy, không chút thương tiếc hất mạnh Bối Vy ngã xuống giường, giọng tàn bạo lại mất kiên nhẫn trầm trọng:
"Cô muốn hôn tôi đến như vậy?"
Bối Vy bị đẩy ngã lăn ra, thân thể vẫn đang đòi hỏi cùng ham muốn dục vọng, bởi vì Dung Lạc bất ngờ hành động mà hư thoát vô lực, bên trong huyệt động trống rỗng khiến cô ta vô cùng bất mãn, ngẩng mạnh đầu lên lớn tiếng nói:
"Tại sao không thể chứ? Lạc... ngay cả để em chạm vào người Lạc cũng không muốn. Hôn một chút thì thế nào?"
Dung Lạc cười lạnh, nhìn Bối Vy từ trên xuống dưới thân thể trắng nõn đầy dấu tích ái muội, không có gì che đậy những điểm nhạy cảm, khuôn mặt nhỏ hồng rực, giữa hai chân là một mảng ẩm ướt mị hoặc. Khuôn mặt có năm, sáu phần giống nữ nhân nào đó, nhưng biểu tình cùng tính cách lại khác hoàn toàn, nữ nhân kia tàn nhẫn lạnh nhạt lại vô cùng an tĩnh, còn Bối Vy lại âm hiểm xảo trá, một nữ nhân tâm cơ ham hư vinh, Dung Lạc nhìn Bối Vy đang vô cùng mất mãn vì không được thoã mãn dục vọng, ánh mắt khinh thường, cười trào phúng yêu dị nói:
"Bối Vy tiểu thư! Tôi sẽ trả cho cô một khoản thù lao xem như đền bù. Cô! Cút ra ngoài đi."
Bối Vy nghe thấy liền sửng sờ, ngước đôi mắt đen to ngập nước không tin nổi nhìn Dung Lạc nói:
"Cô... cô nói cái gì?" Trong ánh mắt đồng thời toát ra cảm xúc ngây ngô và dục vọng ham muốn cực độ đan xen lẫn nhau.
Dung Lạc ánh mắt vẫn trào phúng như cũ, sâu trong đó là một cảm xúc khinh thường cùng chán ghét cực độ chậm rãi dâng lên.
"Tôi bảo! Cút ra ngoài!" Thanh âm tàn bạo lại âm u lạnh lẽo đến nỗi khiến xương cốt người ta bốc ra khí lạnh.
Dục hoả trong người Bối Vy vì một câu nói này của Dung Lạc mà hoàn toàn tắt ngúm, sự lạnh lẽo bao trùm đến rét lạnh toàn thân.
Dung Lạc thấy Bối Vy hoàn hoàn đông cứng người, liền vươn tay nhặt lấy điện thoại trên bàn gọi một cuộc điện thoại.
"Đem cô ta ra ngoài!" Giọng Dung Lạc lành lạnh cực hạn mất kiên nhẫn nói.
Sau đó liền lưu loát tắt điện thoại ném lên giường.
Bối Vy nhìn hành động của Dung Lạc, vô cùng kinh hãi vội vàng nắm lấy chăn bao phủ khắp thân mình, giọng trầm thấp nhỏ nhẹ, sâu trong âm sắc là tia bất an bị kiềm nén:
"Lạc... không hôn nữa. Lạc đừng như vậy..." Bối Vy cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng ôn nhã.
Dung Lạc xoay người tới cạnh ghế sofa ngồi xuống, hai chân vắt chéo, một tay chống đỡ lấy sườn mặt tinh mỹ tuyệt sắc, vươn tay cầm lấy ly rượu vang trên bàn nhấp một ngụm, cười quyến rũ lại biếng nhác nói:
"Hết hứng rồi! Không muốn chạm vào cô nữa." Dung Lạc khóe miệng cong lên, lười biếng dựa vào sô pha, lại điều chỉnh tư thế mà duỗi chân để lên trên bàn thủy tinh.
Bối Vy nghe thấy, tức giận đến phát rồ mà đình chỉ toàn bộ động tác.
Cửa phòng liền bị mở ra, hai nam nhân thân hình lực lưỡng lạnh lùng bước tới gần giường, Bối Vy nhìn thấy hoảng hốt nhìn Dung Lạc nói:
"Dung Lạc! Cô không thể đối với tôi như vậy!"
"Ồ! Vậy Bối Vy muốn thế nào?" Dung Lạc bỗng cười rộ lên, nụ cười kì quặc khó thuần phục, theo tiếng cười cả vai và thân đều hơi run nhẹ.
Bối Vy vội vàng ôm chặt chăn trên người, bước xuống giường đi về phía Dung Lạc nắm lấy tay áo Dung Lạc nhỏ giọng quyến rũ nói:
"Dung Lạc! Cả thân thể tôi cũng cho cô rồi. Cô phải có trách nhiệm với tôi."
Dung Lạc liếc mắt nhìn Bối Vy đầy khinh miệt. Sau đó lộ ra nụ cười cợt nhả có chút tàn bạo nói:
"Tôi trước giờ chơi đùa nữ nhân còn là xử nữ nhiều không đếm xuể, nếu tôi phải có trách nhiệm với tất cả bọn họ, chẳng phải giờ này Dung gia sẽ có rất nhiều nữ chủ nhân sao?"
Bối Vy nghe thấy, sắc mặt thoáng chốc liền tái nhợt, cười đến cố chấp lại tuyệt vọng nói:
"Cô không thể nhẫn tâm với tôi như vậy."
Dung Lạc cười âm trầm, cúi người ghé sát khuôn mặt tuyệt diễm quyến rũ đến gần Bối Vy, ngón tay tinh xảo, khớp xương cân xứng vươn ra nâng nhẹ cằm Bối Vy, khiến Bối Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt Dung Lạc cười như không cười, sự lạnh lẽo trong ánh mắt xanh biếc đó khiến Bối Vy run rẩy dữ dội.
"Người duy nhất tôi nhận định là Dung phu nhân chỉ có một. Là Hạ Nhi!" Giọng Dung Lạc nghiêm túc lại mang chút ngả ngớn.
Bối Lạc trợn to mắt, nghe thấy tên Hạ Nhi liền tràn đầy thống hận, không ngờ một Dung Lạc không chút thương hoa tiếc ngọc như vậy lại có một mặt cố chấp đến điên cuồng với Hạ Nhi. Tại sao nữ nhân đó cứ như mây đen che phủ trên đầu cô ta, áp đến mức cô ta không thể nào thở nổi, chỉ có thể nhìn người mà cô ta yêu thích cùng để ý từng người từng người một xem nữ nhân đó là duy nhất, là trân bảo không thể thay thế.
"Oh.. Lạc Lạc đang sủng hạnh nữ nhân sao?" Giọng nữ nhân ngoài cửa vang lên, thanh âm quyến rũ câu người.
Dung Lạc buông tay khỏi cằm Bối Vy, lại dựa người lên sofa chống chằm cười khẽ nói:
"Nghiên Nghiên!"
Nữ nhân một thân sườn xám đỏ rực diễm lệ, khuôn mặt quyến rũ lại yêu nghiệt cười khanh khách, bước đi uyển chuyển yểu điệu đi vào phòng, chậm rãi lại tao nhã ngồi xuống ghế sofa đối diện Dung Lạc cười đến mị hoặc câu nhân nói:
"Lạc Lạc! Từ hôm nay trở đi, Nghiên Nghiên là thuộc hạ của Lạc Lạc rồi. Mong Lạc Lạc gia chủ thương tiếc."
Dung Lạc nghe thấy liền nhếch môi cười nhàn nhạt, không trả lời mà buông nhẹ tầm mắt, trong đáy mắt xanh như ngọc bích là sự vắng lặng vĩnh hằng, nơi đó không buồn không vui, tựa như trong mắt Dung Lạc vạn vật trên thế gian đều là huyễn ảnh hư vô.
Nghiên Nghiên liền liếc mắt nhìn Bối Vy, khẽ 'a' lên một tiếng rồi cười tủm tỉm nói:
"Oh... Vị này... có chút quen mắt nha."
Bối Vy nhìn nữ nhân yêu dã lại phóng túng, có chút ý vị nguy hiểm không rõ trước mặt này liền bất giác lui về sau, vẻ mặt đầy đề phòng.
"Ây... Ta cũng không làm gì cô. Tại sao lại nhìn ta như thế." Giọng Nghiên Nghiên bất mãn lại cười nhạo.
Dung Lạc nhếch môi cười, vươn tay ra hiệu hai nam nhân kia tiến tới lôi Bối Vy đi.
Bối Vy khuôn mặt tái nhợt, hốt hoảng vùng vẫy phản kháng.
"Dung Lạc! Dung Lạc!!!" Bối Vy lớn tiếng hét lên, thanh âm tràn ngập phẫn hận.
Nghiên Nghiên liếc nhìn Dung Lạc đang vô cùng bình thản trước mặt, khẽ thở dài rồi vươn tay lấy ra một cây quạt xếp, xoè ra che miệng cười khe khẽ:
"Lạc Lạc lúc nào vứt bỏ nữ nhân cũng đều ồn ào như vậy." Thanh âm yêu dị lại tà ác, ngay cả giọng cười cũng quái dị như ma quỷ.
Dung Lạc coi như không nghe thấy, vươn tay đong đưa ly rượu vang, từng giọt rượu đỏ tươi diễm lệ như máu liếm nhẹ lên thành ly thuỷ tinh đầy mê hoặc.
"Tôi có việc muốn giao cho cô." Giọng Dung Lạc lạnh lẽo như băng tuyết.