Từ sau chuyện đính hôn bị huỷ bỏ, đây là lần đầu tiên cô cùng Dung Lạc nói những lời chân thành từ tận đáy lòng như vậy.
"Bảo Bối."
Hạ Nhi giật mình quay đầu giương mắt nhìn nữ nhân đang từ phía sau mình đến đây.
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Khương Tình giống như đẩy ra đám sương mù, dần xuất hiện vô cùng rõ ràng.
"Em cũng đang lo chị sẽ nghĩ nhiều, thế nên định vào giải thích với chị." Hạ Nhi khẽ nói.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi đang cười rộ lên như trăm ngàn đoá tường vi bung nở, cảm thấy ôn hòa đến tận đáy lòng, đã bao nhiêu lần nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, nhưng mỗi lần trông thấy lại luôn có cảm giác cô như ánh mặt trời, nụ cười xinh đẹp khiến thần hồn người ta điên đảo.
Khương Tình nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Giải thích gì vậy?"
Lời nói vừa dứt, Hạ Nhi đã chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của nữ nhân trước mặt.
Cô chậm rãi buộc chặt cánh tay, để Khương Tình cảm nhận được độ ấm và sự tồn tại của mình.
Giờ khắc này, trái tim lạnh lẽo của Khương Tình đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng xúc động.
Khương Tình bật cười khe khẽ, vùi đầu vào cổ của cô, ngửi mùi thơm của những sợi tóc, nhịn không được lên tiếng như đang nỉ non:
"Em không cần giải thích. Tôi biết em với Dung Lạc nói chuyện gì."
Dứt lời, Khương Tình buông đôi tay đang ôm cô ra, đặt lên hai vai cô, khóa cô vào khoảng giữa lồng ngực và ban công, từ từ cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
"Tôi tin em."
Hạ Nhi chớp khẽ rèm mi dài tuyệt mỹ, đôi mắt hổ phách lấp lánh như chứa đựng muôn vàn ánh sao trên bầu trời.
Đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình trước mặt bỗng trở nên âm u, tiêu điểm tán loạn giữ lấy cô rồi dùng sức hôn xuống.
Giọng nói khàn khàn đầy áp lực:
"Bất luận là khi nào, em cũng phải tin rằng tôi tin em, nhớ kỹ chưa?"
Hạ Nhi bật cười, trong nụ hôn nhẹ nhu tình mật ý, cô hạ tầm mắt nhìn hai bàn tay đang giao lại với nhau, đều trắng nõn thon dài. Trước đó không lâu, cô đã tuyệt vọng, không dám nghĩ tới còn có thể lại như vậy.
Khương Tình rời môi cô, áp người tới, ôm cô thật chặt, như muốn chôn vùi cô vào thân thể, sương mù trong đáy mắt dày đặc đến gần như không nhìn thấy, giọng ôn nhuận trầm thấp:
"Tôi yêu em, đó là một loại tình đã khắc vào trong xương cốt, khi nếm thử mùi vị hạnh phúc tột cùng này, tôi lại càng tham lam muốn bắt lấy không buông tay, muốn nhiều hơn nữa, không muốn khẩn cầu kiếp sau gì, chỉ thầm nghĩ bắt lấy kiếp này. Trọn một đời một kiếp ở bên em."
Hạ Nhi bị loại nhu tình này bao phủ, bỗng nhiên cảm thấy đời này cô thật sự là ngã vào trong tay nữ nhân này rồi, vĩnh viễn không thể thoát và cũng không muốn thoát ra. Tình nguyện đắm chìm, chôn vùi bản thân vào mật ngọt.
Cô ôm chặt lấy Khương Tình, vô luận trước mắt có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trắc trở, cô vĩnh viễn đều không muốn thoát khỏi, chỉ nguyện một lòng một dạ yêu một người.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tựa như vật đổi sao dời, êm ả lại bình yên như thế.
Chợt nhớ ra chuyện gì, Hạ Nhi ngẩng đầu lên:
"Lam Yên còn ở trong, chúng ta..."
"Cô ta đi rồi." Khương Tình nói.
"Đi rồi?" Hạ Nhi nhíu mày.
Dường như cô nghe thấy Khương Tình cười một tiếng, trong mắt đột nhiên ấm áp như nước mùa xuân, cúi người xuống ôm ngang người cô lên, xoay người bước vào nhà, ban đêm lạnh như nước, Hạ Nhi lại không cảm thấy lạnh nửa phần.
Quả thật trong phòng khách không có ai cả, ngay cả Dung Lạc cũng rời đi từ lúc nào.
Trên bàn ăn đang đặt đĩa thịt nướng thơm phức, lại không một ai động đũa.
Hạ Nhi muốn nói gì đó, Khương Tình lại nhanh chân đặt cô lên ghế sofa, sau đó nằm xuống, ôm cô vào lòng, căn phòng lập tức ấm lên, ngữ khí của Khương Tình hơi có chút đắc ý như trẻ con:
"Em khiến Dung Lạc rời đi, tất nhiên tôi cũng không để Lam Yên ở lại làm hỏng buổi tối lãng mạn của chúng ta. Đúng không?"
Hạ Nhi mở mắt, trước mặt cô là dung nhan quen thuộc, làn da vốn dĩ trắng mịn đã nhiễm lên thêm vài phần màu sắc, đang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt như nước mùa xuân.
Cô bị ánh mắt và thần sắc của Khương Tình mê hoặc đến mức trong lòng run lên, quay mặt đi, vươn tay đẩy Khương Tình ra, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Cứ nằm đây thịt chị nướng sẽ nguội mất."
Khương Tình bật cười, như vẫn còn hơi lưu luyến, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, ngữ khí ẩn ẩn có chút cảm xúc, nói:
"Ăn no thì mới có sức được."
Ẩn ý trong câu nói ngay lập tức chọc cho khuôn mặt Hạ Nhi nổi lên một rặng mây đỏ rực.
Cô liếc nhìn Khương Tình.
Trong đôi mắt nâu sẫm kia có một vòng xoáy sâu, hình như muốn hút cô đi vào, tim cô đập nhanh hơn, muốn rời ánh mắt, nhưng lại không thể rời đi.
Khương Tình cười khẽ, nắm lấy tay cô kéo dậy, đi tới cạnh bàn ăn liền ấn cô ngồi xuống ghế, trầm giọng:
"Thử đi. Lần đầu tôi nướng thịt, lại nướng bằng bếp nướng, hương vị sẽ không được tốt lắm."
Hạ Nhi liếc nhìn thịt nướng thơm ngon trên bàn, dùng nĩa ghim một miếng thịt đã được cắt nhỏ cho vào miệng.
Sau khi nếm được mùi vị, mắt cô sáng rỡ lên, không tiếc lời khen ngợi:
"Ngon lắm đấy. Thật ngon."
"Em cũng ngon." Khương Tình dùng ngữ khí trêu đùa nói.
Hạ Nhi nghe thấy, bỗng cảm thấy vành tai nóng rần, hơi nóng xông thẳng vào tận trái tim. Chẳng hiểu sao con tim cô bỗng nhảy dựng lên một cái thật mạnh.
Cô cảm thấy Khương Tình khi mặc quần áo thanh lịch thời thượng cũng được coi là một người ít nói, trầm tính, tuy yên lặng mà vẫn cao quý, văn minh.
Còn bây giờ, khi cởi bộ áo đứng đắn tao nhã khí chất đường đường đó ra, tính tình cũng theo đó mà thay đổi.
Những khi chọc ghẹo cô, Khương Tình thật giống hệt một gã lưu manh có văn hóa, hoặc có thể bỏ luôn ba chữ "có văn hóa" ấy đi cũng được.
Cô đè nén chút xấu hổ trên khuôn mặt, ngẩng đầu gằn giọng:
"Em ăn xong rồi."
Khương Tình cười khẽ, bàn tay thon dài hướng về phía cổ áo cô, hành động đó khiến cô hơi bất ngờ, trong một giây thất thần, lọn tóc nâu nhạt mắc trên cổ áo được gỡ ra, sau đó bị kéo ra quá nửa, mảng xương đòn lộ ra ngoài, rất gợi cảm, quyến rũ vô cùng.
"Xong rồi thì chúng ta có chuyện để 'làm' đấy."
Giọng nói ôn nhuận rất khẽ vang lên.
Hạ Nhi sững người, khuôn mặt ửng đỏ.
Khương Tình thấy cô không còn vẻ ương bướng kiêu hãnh thường ngày mà từ từ cúi đầu, gò má còn hơi ửng hồng, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Khương Tình một tay chống cằm, một tay nghịch lọn tóc nâu nhạt rơi trên vai Hạ Nhi, đôi mắt nâu sẫm dịu dàng nồng đậm ý cười ôn nhuận, ấm áp như ánh mặt trời, nhìn cô không chớp mắt, ấm giọng bổ sung thêm một câu:
"Chúng ta còn nhiều chuyện phải 'làm' lắm."
Hạ Nhi nghe thấy, đáy lòng cô trở nên rạo rực, nóng bỏng lạ kỳ.
Một Khương Tình mang phong cách khác hẳn trên thương trường, hoang dã, cuồng nhiệt, mùi hương như lan như sương vốn dĩ rất sạch sẽ trên cơ thể càng kích thích thêm một sự mê hoặc khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Khương Tình không nhịn được nữa, bật cười khanh khách, ngữ khí hết sức chân thật lại vô cùng đứng đắn:
"Viết danh sách khách mời. Từ bây giờ phải bắt đầu lên danh sách rồi."
Dứt lời liền nghiêng đầu nhìn cô cười ý vị, hỏi cô một câu có vẻ rất nghiêm túc:
"Bảo bối. 'Làm' chuyện đó với tôi cũng khiến em ngượng ngùng xấu hổ như vậy sao?"
Khương Tình cuộn tay che miệng cười khẽ:
"Mặt em thật hồng nha."
Cuối cùng Hạ Nhi cũng bị câu nói này của Khương Tình chọc cho tức giận, hơn hết là khuôn mặt cô bây giờ giống như một quả đào chín mọng, đúng là hồng rực, tính khí nổi lên, cô nghiến chặt răng:
"Khương Tình! Tối nay, chị cút ra ngoài sofa phòng khách đi."
____
________
Club X
Một nơi ngợp trong vàng son, xa hoa đồi trụy.
Vốn là một trong những hộp đêm xếp hàng đầu ở thành phố S.
Trong phòng kín, vài vị khách đã say lướt khướt, trái ôm một cô, phải ôm một cô. Các cô gái tiếp rượu mỗi người một vẻ, quần áo xộc xệch hoặc đang dựa hoặc đang ngả vào những người đàn ông.
Có người đứng riêng rót rượu, nhìn thấy cốc của ai đã cạn thì đi đến, rót đầy.
Trong lòng Nam Cung Thiên đang ôm một cô gái, sóng mắt như nước hồ thu, làn da trắng trẻo. Chiếc váy cúp ngực đen không thể che giấu hết được những gì đang rục rịch ùa ra nơi bầu ngực.
Sau khi đút rượu cho Nam Cung Thiên uống cạn, cô gái nép vào lòng hắn, nũng nịu nói:
"Nam Cung thiếu thật soái a."
Cô gái vừa nói vừa dùng ánh mắt liếc nhìn nữ nhân cường thế ngồi đối diện Nam Cung Thiên, sóng mắt đưa tình, mị nhãn như tơ.
Đối diện là Dung Lạc, nhưng Dung Lạc một chút cũng không nhìn đến.
Nữ nhân dáng người cao gầy thẳng tắp, dung nhan tuyệt mỹ vô song, dĩ nhiên sẽ khiến con gái si mê, nhưng tâm tình bất định, tàn bạo khó thuần, thật sự khiến con người ta hoang mang sợ hãi.
Một cô gái khác ngồi bên cạnh Dung Lạc, dung nhan tinh mỹ dịu dàng, vốn đã vừa mắt Dung Lạc từ ánh nhìn đầu tiên, cô ta đang định áp sát tới thì thấy Dung Lạc nhíu mày, giơ tay lên, ngăn cản sự dính dớp, ngả nghiêng của cô ta.
Cô ta quay đầu nhìn Nam Cung Thiên, sắc mặt có phần ngượng ngập hơn nhiều.
Nam Cung Thiên vẫn ngậm cười từ đầu tới cuối, dùng ánh mắt ra hiệu về phía ly rượu.
Cô gái bèn giơ tay lên, đưa ly rượu tới bên môi Dung Lạc.
"Dung tổng..."
"Cút!!!"
Dung Lạc lạnh giọng ngắt lời cô ta.
Sau đó quay mặt đi, tiện thể với tay lấy ly rượu vang khác trên bàn, cứ thế tự mình nốc cạn.
Cô gái thấy vậy, lại cố gắng ra vẻ nũng nịu, ngắt một quả nho xuống:
"Dung tổng không thích em mời rượu, thế thì người ta đút hoa quả có được không?"
Nói rồi, cơ thể cô ta như không xương lại chuẩn bị áp sát tới.
Dung Lạc nhíu mày, dùng ly rượu vững vàng chặn cô ta lại, ngăn cản ý định để cô ta dựa vào lòng mình, hờ hững lên tiếng:
"Tôi bảo cô cút. Điếc sao?"
Cô gái kia nghe giọng điệu âm hàn rét lạnh đó thì da đầu run lên, vội vã lùi về sau mấy bước, toàn thân run lên cầm cập vì sợ hãi.
"Dung tổng! Nếu có người đẹp ở bên thì phải kịp thời hưởng thụ khoái lạc nha. Cô vẫn còn nuôi hi vọng với Hạ tiểu thư sao?" Nam Cung Thiên lẩm bà lẩm bẩm nói.
Dung Lạc cười lạnh, ngữ khí tàn bạo đầy mùi máu tanh:
"Có phải cảm thấy mạng của anh quá dài không? Tôi không ngại cho người đến xử lý một cái xác đâu."
Nam Cung Thiên cười hờ hờ hai tiếng, ngậm chặt miệng lại.
Trong lòng hắn là sợ hãi. Sợ Dung Lạc tâm tình không tốt lại dùng dao cắt phéng mất linh kiện nào đó trên người hắn. Hoặc có thể nhanh gọn hơn là dùng súng cho hắn một phát đạn.
Dung Lạc hiện tại không thể chọc, hắn vẫn là nên ngoan ngoãn giữ lại cái mạng thì hơn.