Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc họp tổng kết của Khương thị, các bộ phận báo cáo chiếm không ít thời gian.



Đến khi kết thúc, một đám người nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp, từ sàn trắng như tuyết nhìn ra ngoài cửa kính, trông thấy sắc trời cũng đã tối đen.



Toàn bộ tầng này đều là khu vực làm việc của Khương Tình.



Vì thế dù đã ra khỏi phòng họp cũng không ai dám lớn tiếng ồn ào, chỉ có một hai tiếng bàn bạc hạ tới mức thấp nhất, đa số người còn lại đều im lặng không nói.



Đám người đi đầu vừa bước qua chỗ ngoặt ở hành lang, trong không gian lớn như vậy liền thấy rõ một nữ nhân khí chất xuất chúng, dung nhan tuyệt sắc kinh diễm đi tới.



Đây là nơi người ngoài không thể nào ung dung bước vào như vậy được, nếu nói có người có thể tuỳ tiện muốn đến đây, chỉ có một người.



Là vợ sắp cưới của Khương Tổng.



Một nữ cổ đông liền bước nhanh tới, gật đầu với Hạ Nhi.



"Chào Hạ tiểu thư."



Ngay lập tức đám đông phía sau cũng lên tiếng chào hỏi:



"Hạ Tổng!"



Hạ Nhi nhướng mày, cười khẽ nhỏ giọng hỏi:



"Khương Tình vẫn còn ở trong sao?"



Vị nữ cổ đông cười vui vẻ, vừa làm tư thế mời vừa thấp giọng:



"Khương Tổng đã về phòng làm việc, Hạ tiểu thư! xin mời."



Hạ Nhi gật nhẹ đầu.



"Cảm ơn."



Hạ Nhi vừa rời đi, một đám cổ đông lập tức xúm lại nhao nhao nghị luận:



"Xinh đẹp thật."



"Khí chất xuất chúng, so với Khương Tổng của chúng ta thật sự vô cùng xứng đôi."



"Nữ nhân lớn lên xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, quả thật Khương tổng của chúng ta lời to a."



"Nghe nói ngoài Hạ thị, cô ấy còn là Trầm tổng của Trầm thị."



"Ừ. Hai tập đoàn lớn ấy sắp sát nhập lại thành một rồi. Nữ nhân tài hoa tuyệt diễm, quản lý một lúc cả hai tập đoàn lớn kinh người. Tuổi trẻ tài cao. Tôi có chút không thể tin nổi."



"Con gái tôi bằng tuổi cô ấy, đang còn quần áo xúng xính đi khoe khoang khắp nơi, kiếm không ra nổi một đồng kia."



"Gia môn bất hạnh."



"Khương Tổng của chúng ta cũng vô cùng tài giỏi, phát triển tập đoàn đến mức trôi chảy như thế này, tôi bây giờ nằm ngủ cũng có thể thẳng giấc yên tâm nha."



"Hai nữ nhân ấy đều cường thế như nhau, nhưng nếu so về khí chất và thể lực, vị Khương Tổng của chúng ta vẫn hơn một chút."



Hạ Nhi rải bước tới căn phòng quen thuộc, tay đưa lên gõ nhẹ cửa.



Bên trong lập tức có giọng nói trầm thấp vang lên:



"Vào đi."



Hạ Nhi đẩy cửa bước vào, trông thấy Khương Tình đã cởi bỏ áo ngoài, trên người chỉ còn một chiếc áo sơ mi màu trắng, đang ngồi cúi đầu cầm viết kí giấy tờ.



Phong thái khi làm việc của Khương Tình vô cùng soái khí, Hạ Nhi càng nhìn càng mê mẩn, cô thấp giọng cười khe khẽ.



Khương Tình nghe tiếng cười bay vờn trong phòng, chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy Hạ Nhi liền cong khoé môi tinh xảo, yêu chiều gọi một tiếng:



"Bảo Bối!"



Hạ Nhi bước tới gần bàn làm việc, cúi thấp đầu nhìn chữ viết xinh đẹp cuồng loạn kia, trong lòng không khỏi có chút trầm trồ, chữ viết cũng như người, vô cùng xinh đẹp lại có chút phóng túng tuỳ ý.



Hạ Nhi liếc mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp đang cười dịu dàng với cô, thấp giọng:



"Chị vẫn chưa xong sao? Trời tối rồi mà."



Khương Tình hạ tầm mắt nhìn đống giấy tờ trên bàn, có chút bất đắc dĩ gật nhẹ đầu:



"Ừ! Cuối năm nên có nhiều việc phải làm. Em đợi tôi một chút."



Hạ Nhi đưa tay lên chạm vào sợi tóc đang rũ xuống bên sườn mặt trắng nõn của Khương Tình, giọng điệu mang chút thương tiếc:



"Chắc chị rất mệt! Chị vừa lo hôn lễ, vừa quản xuyến công việc, vất vả cho chị rồi."



Khương Tình nghiêng đầu chạm khẽ sườn mặt tuyệt mỹ lên ngón tay Hạ Nhi, cọ cọ một chút, nhẹ giọng:



"Em bây giờ cũng bận rộn đâu kém gì tôi."



Hạ Nhi bật cười, lẳng lặng rút ngón tay về, xoay người đi tới ghế sofa ngồi xuống.



"Em toàn để Hàn Tịch thay em làm, những chuyện quan trọng em mới quản. Nên nói văn vẻ là quản lý hai tập đoàn lớn, nhưng có Hàn Tịch và ông nội giúp sức. Em thư thái hơn chị nhiều."



Khương Tình đứng dậy, chậm rãi từng bước đi tới trước mặt Hạ Nhi, bất ngờ ngồi xuống ôm lấy cô, giọng ôn nhu dịu dàng:



"Cảm giác nhìn thấy em bên cạnh thật sự rất thoả mãn. Tôi luôn nghĩ như mình đang nằm mơ."



Hạ Nhi bật cười, tay vòng lên ôm lấy Khương Tình, có chút dở khóc dở cười nói nhỏ:



"Em rất chân thực đó được không?"



"Trước kia tôi chờ em, đợi rất lâu rất lâu, tuy chỉ là ba năm, với em mà nói có lẽ là trong nháy mắt, nhưng đối với tôi, mỗi ngày đều sống một ngày bằng một năm. Cho nên lúc này em ở bên cạnh tôi, khiến tôi vừa mừng vừa sợ." Giọng nói ôn nhuận trầm thấp vang khẽ bên tai Hạ Nhi.



Hạ Nhi chớp chớp mắt mấy cái.



Khương Tình nghiêng đầu qua, vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai Hạ Nhi, hơi thở như lan như sương nóng bừng đột ngột ập đến.



Hạ Nhi thấy vành tai mình bị miệng lưỡi ẩm ướt cắn, mờ ám mút vào, trên người không biết vì đêm trở lạnh hay vì động tác của Khương Tình mà nổi lên một lớp da gà...



Hạ Nhi run khẽ, thấp giọng:



"Đừng quấy."



Khương Tình ngậm lấy vành tai Hạ Nhi, gặm cắn nhè nhẹ, hơi thở nóng bừng:



"Một chút thôi. Tôi nhớ em quá."



Hạ Nhi đỏ bừng mặt, Khương Tình biết cô nhạy cảm khi nghe mấy lời nói ái muội như vậy, còn cố ý dùng âm điệu khiêu gợi như thế, Hạ Nhi hít sâu một hơi, trầm giọng nói:



"Tình! Hai đứa mình sắp ở cùng nhau rồi đó."



Nụ hôn dần dần đi xuống cần cổ thon thả, môi mỏng cùng đầu lưỡi ướt át lướt nhẹ lên làn da cổ mẫn cảm, giọng nói ôn nhuận khàn khàn:



"Đúng vậy! Nhưng tôi vẫn luôn không thấy đủ. Tôi lúc nào cũng muốn em. Không lúc nào không muốn cả."



Ngưng một chút lại dời môi lên vành tai Hạ Nhi, giọng trầm khàn từ tính, quyến rũ nói không nên lời:



"Với lại, từ Nam Cung gia trở về đến giờ, chúng ta không có thân mật qua, tôi sợ em không quen, hay bây giờ tôi làm một chút, để em nhớ lại cho rõ, được không?"



Lời vừa dứt, ánh mắt nâu sẫm liền rơi xuống khuôn mặt Hạ Nhi đã đỏ rực, dưới ánh đèn lờ mờ hết sức chói mắt mê người.



Khương Tình thấp giọng có chút mê hoặc nói:



"Chuẩn bị tốt chưa? Tôi làm nhé."



Trong đáy mắt kia có một vòng xoáy sâu, lúc nhìn vào Hạ Nhi, dường như muốn hút cô đi vào, tim Hạ Nhi lập tức đập nhanh hơn, muốn rời ánh mắt, nhưng lại không thể rời đi.



Một lát sau, Hạ Nhi sực nhớ đến lý do cô tới đây, trầm giọng trách cứ:



"Chị động tình lung tung như thế à? Ở đây là phòng làm việc đấy."



Khương Tình bật cười khe khẽ, môi vẫn gặm cắn lên cần cổ non mịn yếu ớt, hơi thở thả lên làn da trắng nõn đang dần dần đỏ ửng của Hạ Nhi:



"Tôi không biết tôi có động tình hay không. Nhưng nhìn em thì có vẻ tương đối động tình rồi đấy."



Hạ Nhi trợn tròn mắt, xấu hổ cắn nhẹ môi.



Khương Tình bỗng nhiên nở nụ cười, xoay người ôm Hạ Nhi từ trên ghế xuống, nhấc chân đi về phía phòng riêng, một loạt động tác mở cửa rồi bước vào, đi đến trước giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, vô cùng thuần thục tháo toàn bộ khuy áo trên người cô.



Hạ Nhi hốt hoảng lùi nhanh về sau, lăn một vòng bỏ chạy tới cửa.



Khương Tình ngay lập tức vươn tay ra giữ lại, từ phía sau ôm Hạ Nhi vào trong ngực, cánh môi dán bên tai khàn giọng nói khẽ:



"Nào! Tôi thoả mãn em rồi chúng ta về nhà."



Tay Hạ Nhi áp lên cánh cửa lạnh buốt, một chút thanh tỉnh được tìm về, gấp gáp nói:



"Đừng quậy nữa!"
















Khương Tình đưa tay lên kéo nhẹ vai áo vốn dĩ đã bị bung xộc xệch, vai áo trượt ra, lộ một mảng vai trần thon thả trắng mịn, sáng bóng mê người.



Khương Tình cúi đầu hôn xuống, khàn giọng:



"Tôi dời lịch ăn tối với Khương gia cũng được."



Hạ Nhi cảm nhận được nụ hôn nhỏ vụn từng chút đốt cháy cơ thể mình, cố gắng nhịn cảm xúc xao động quen thuộc trong lòng, nhỏ giọng nỉ non:



"Khương Tình! Chị đừng có tuỳ ý như vậy."



Khương Tình cười khẽ, đầu lưỡi đảo tròn di chuyển dần dần lên cần cổ, bàn tay đưa lên vén nhẹ mái tóc sau lưng Hạ Nhi ra phía trước, há miệng cắn lên gáy ngọc uốn lượn nhẵn nhụi:



"Tại sao không thể?"



Hạ Nhi bị kích thích đến run rẩy, không nhịn nổi liền thoả hiệp:



"Ba mươi phút thôi, rồi chúng ta đi ngay. Được không?"



Khương Tình đưa tay vòng lên trước ngực Hạ Nhi, mân mê chậm rãi chạm vào bầu ngực sữa đang vung cao, cánh một lớp bra mà xoa nắn, giọng trầm khàn nhiễm đầy dục vọng:



"Không đủ đâu."



Hạ Nhi hít sâu một hơi, hai tay tựa vào cửa cố gắng điều chỉnh lại hô hấp hỗn loạn của mình, giọng yếu ớt mềm mại:



"Cái gì chứ?"



Khương Tình đưa tay còn lại xuống chiếc váy bó sát ôm lấy từng đường cong cơ thể Hạ Nhi, hai ngón tay thon dài thanh mảnh nắm lấy góc váy kéo từ từ chiếc váy lên cao, lộ ra vùng đùi non trắng nõn.



Khương Tình thấp giọng cười một tiếng:



"Ba mươi phút quá ngắn, không đủ."



Chiếc váy bị kéo lên tới tận eo, lộ ra chiếc quần lót ren mỏng manh cùng cặp mông căng tròn quyến rũ, Hạ Nhi có chút kinh hãi muốn xoay người lại, nhưng Khương Tình dùng sức giữ chặt lấy cô, tư thế ái muội một trước một sau, Hạ Nhi run lên, cảm nhận được ngón tay Khương Tình lần mò vuốt ve đùi mình.



"Không nhìn mặt tôi, em không lên đỉnh được sao?"



Giọng nói khàn khàn mang chút trêu chọc tà tứ.



Hạ Nhi cắn nhẹ môi, thở gấp gáp thấp giọng:



"Khương Tình!!!"



"Ngoan! Cong người lên một chút!"



Tay Khương Tình nâng nhẹ cặp mông căng tròn, kéo nó lên cao, khiến thân hình Hạ Nhi phía trước phải thấp xuống, hai tay đặt lên cánh cửa.



Hạ Nhi đỏ mặt xấu hổ, túng quẫn mở miệng:



"Chị muốn làm gì?"



Khương Tình cười quyến rũ, giọng nói ôn nhuận trầm thấp vang khẽ bên tai Hạ Nhi:



"Tôi sẽ hơi vội vã, nhưng tôi không kiềm được, hôm nay em mặc đồ lót màu gì thế?"



Hạ Nhi không nhìn thấy được mặt Khương Tình lúc này, chỉ có thể cắn răng thấp giọng mắng một câu:



"Chị... biến thái."



Khương Tình lại không thèm để ý, nghiêng đầu liếc xuống bờ mông đang vểnh cao cọ vào chân mình, tay vẫn xoa nắn bầu ngực phía trước, tay còn lại từ từ di chuyển chạm lên quần lót ren mỏng manh:



"Xem nào! Là màu đen sao? Quyến rũ thật đấy."



Dứt lời, "xoẹt" một tiếng, chiếc quần lót bị Khương Tình giật mạnh ra, sau đó không chút lưu tình ném nó xuống sàn.



Hạ Nhi nghe được thanh âm giòn tan đó, tức giận quay đầu ra phía sau thấp giọng uỷ khuất:



"Sao lại xé? Tình... chị..."



Khương Tình cười khẽ, cúi đầu chuẩn xác hôn lên cánh môi đỏ mọng của Hạ Nhi, vươn đầu lưỡi liếm lên khoé môi cô, giọng ôn nhuận khàn khàn:



"Tôi sẽ mua cho em cái khác. Nó ướt rồi..."



Ánh mắt Hạ Nhi mở to, chớp khẽ rồi xấu hồ quay đầu đi, không muốn nhìn nữ nhân đang dùng vẻ mặt mê man câu dẫn cô này nữa.



Khương Tình bật cười, tay di chuyển chạm vào *** ***** từ phía sau, ngón tay vuốt ve mơn trớn mật dịch đang không ngừng rỉ ra.



Hạ Nhi cắn nhẹ môi, bị sờ đến nỗi toàn thân run lên:



"Tình..."



"Tôi sẽ đâm chết em. Thật ướt..."



Giọng nói vang lên từ phía sau giống như đè nén dục vọng điên cuồng, không chút che giấu mê luyến cùng khát vọng.



Rặng mây đỏ rực hiện lên khuôn mặt Hạ Nhi, cô biết là cô rất ướt, cũng không cần nói ra để chọc cô xấu hổ như vậy a.



"Chị...."



Tay Khương Tình nhấp nhẹ ngoài *** ***** đã ướt đẫm một mảng, ngón tay trêu chọc bên ngoài giống như đang thử xem Hạ Nhi có thể ướt và ham muốn đến mức nào.



Hạ Nhi bị vuốt ve mơn trớn đến mức nóng bừng khó nhịn, cơ thể vặn vẹo đòi hỏi.



Thanh âm trầm thấp pha lẫn tiếng cười ôn nhuận quyến vũ vang lên:



"Tôi vào trong nhé... Bảo Bối."



Vừa dứt lời liền dùng hai ngón tay từ phía sau đâm mạnh vào trong huyệt nhỏ.



Bên trong vốn dĩ đang ngứa ngáy khó nhịn, bỗng dưng được lấp đầy.



Hạ Nhi than khẽ một tiếng vô cùng thoả mãn:



"Ah~"



Khương Tình không chút tiết chế ngoáy chọc vào sâu bên trong, tiếng nước vang lên róc rách *** **, hai ngón tay móc nhẹ lên trên, rồi lại xoay tròn khoáy đảo bên trong huyệt động non mềm ướt át:



"Hah... Ấm quá! Xem này, bên trong rất ấm, còn ướt đẫm nữa."



Giọng điệu quyến rũ lại trầm ấm khe khẽ bên tai Hạ Nhi, chọc cô cả khuôn mặt đỏ bừng.



Đầu lưỡi vươn ra liếm vào lỗ tai cô, Khương Tình thả một hơi thở rồi thỏ thẻ yêu dị câu dẫn:



"Hạ Nhi! Em muốn tôi không?"



Hạ Nhi bị kích thích đến co rụt người lại, thở dốc hổn hển:



"Tình ah..."



Khương Tình vẫn kề sát môi vào vành tai cô, giọng nói ma mị lại như dụ dỗ người ta điên cuồng vào ma chướng:



"Nói đi. Muốn không?"



Hạ Nhi không chịu nổi, phía trước ngực bị Khương Tình dùng lực đạo nắn bóp, phía sau thì hai ngón tay không ngừng chọc ngoáy bên trong huyệt nhỏ, giống như trêu đùa lại khơi lên toàn bộ dục vọng không thể kiểm soát.



Hạ Nhi thấp giọng nỉ non:



"Ưm... muốn..."



Khương Tình thấp giọng cười một tiếng, giọng nói yêu dị quyến rũ vang lên bên tai Hạ Nhi:



"Tôi sẽ thoả mãn em. Nâng chân lên!."



Hạ Nhi do dự một chút, sau đó liền nâng một chân lên, ngay lập tức hai ngón tay Khương Tình liền động, đâm vào lại rút ra vô cùng mạnh bạo, thọc cắm nhanh đến nỗi tiếng nước *** ** bên trong vang lên không ngừng.



"Bên trong thật mềm, thật ẩm ướt."



Hơi thở tán loạn, Khương Tình khàn giọng nói.



Hạ Nhi đỏ bừng mặt, cảm giác tê rần lại thoải mái đến mức khiến chân Hạ Nhi đứng không vững.



"Xin chị... đừng nói nữa."



Khương Tình đâm ra vào rất nhanh, cử động không chút tiết chế, mật dịch theo từng cử động của Khương Tình mà tuôn trào chảy dọc xuống đùi Hạ Nhi.



"Thích không? Hai ngón tay tôi đang ở bên trong em đấy. Em thoải mái chứ?"



Giọng nói nhu nhuyễn lại mang theo ý cười quyến rũ nồng đậm.



"Tình... chậm một chút." Hạ Nhi thấp giọng nỉ non.



Khương Tình dùng lực quá mạnh, cô đứng không vững được, phải dùng hai tay bấu chặt lên cánh cửa.



"Rên cho tôi nghe đi. Ở đây không ai nghe thấy đâu. Rên đi..."
















Khương Tình không những không chậm lại, còn ra vào nhanh hơn, mỗi lần đâm vào đều đâm đến nơi sâu nhất trong vách thịt non mềm.



"Ah... Tình... chị nhanh quá..."



Hạ Nhi run run chân, không chịu nổi liền hạ chân kia xuống, vì động tác đó mà huyệt nhỏ kẹp chặt ngón tay Khương Tình lại, mật dịch bị ép trào ra, thế nhưng Khương Tình vẫn không chậm lại nhịp độ, đâm vào càng mạnh càng nhanh hơn.



Hạ Nhi không chịu nổi, phải dang chân ra đón nhận từng cú thúc mạnh bạo của Khương Tình từ phía sau.



Khương Tình cảm nhận được dòng nước ấm nóng chảy dọc xuống lòng bàn tay mình, thở dốc trầm giọng:



"Nó ướt xuống tay tôi. Bảo Bối! Tôi muốn liếm em."



"Tình ah... em chết mất..." Hạ Nhi cong mông lên, giống như cố gắng dung hoà với hành động có chút điên cuồng của Khương Tình.



Khương Tình há miệng cắn nhẹ lên vai Hạ Nhi, khàn giọng hỏi:



"Hạ Nhi! Em thấy sướng không?"



Hạ Nhi há miệng, bị khoái cảm đánh đến lý trí vỡ tan thành từng mảnh:



"Ưm... nhanh nữa.."



Tay Khương Tình giống như chạy nước rút ra vào vô cùng nhanh, tay đang nắm lấy bầu ngực dùng sức bóp chặt, giọng khàn khàn trầm đục:



"Tuân lệnh!"



Ngón tay Khương Tình đâm vào rất sâu, thọc đến mức Hạ Nhi há hốc miệng thở hổn hển, cô cắn môi quay đầu gằn giọng nỉ non:



"Ah...ưm... sâu quá..."



Khương Tình cười khẽ, hai ngón tay giống như muốn chôn trọn vào bên trong huyệt nhỏ, mật dịch thấm ướt xuống dưới đùi Hạ Nhi, giọng trầm khàn quyến rũ:



"Muốn sâu nữa không? Thật muốn đâm chết em."



Hạ Nhi thở dồn dập vội vã, điên cuồng vừa thở vừa nói:



"Nhanh một chút..."



"Em muốn cao trào rồi? Bảo Bối... tôi vẫn chưa làm gì mà... đừng nhanh như vậy..."



Khương Tình nhíu mày, ngón tay động càng sâu hơn, chậm lại tốc độ muốn ngoáy sâu vào bên trong, giống như tìm kiếm thứ gì đó.



Bên trong Hạ Nhi càng lúc càng co bóp siết chặt, thật sự sắp cao trào.



"Không được, em..." Hạ Nhi muốn khóc, cắn răng rên khẽ trong cổ họng.



Khương Tình lập tức buông tay đang nắm bầu ngực Hạ Nhi, quỳ xuống nắm lấy chân cô, vùi đầu vào chân tâm cô từ phía sau.



"Mẹ kiếp! Em phải để tôi liếm nó đã."



Giọng khàn khàn có chút bất mãn.



"Ah... Tình..." Hạ Nhi không nhịn được nữa, thân thể vặn vẹo điên cuồng.



Khương Tình dùng một tay giữ lấy đùi Hạ Nhi, vươn đầu lưỡi liếm lên cúc hoa phía sau, hai ngón tay bên trong huyệt nhỏ đột ngột động rất nhanh, điên cuồng ra vào bên trong cô.



"Ra đi.. Bảo Bối."



Khương Tình khàn giọng ra lệnh.



Hạ Nhi run lên.



"Tình... tay chị nhanh quá..."



Khương Tình đưa lưỡi liếm vòng quanh mật dịch đang tuôn ra không ngừng, thấp giọng dụ dỗ:



"Vị của em thật ngon, ra đi Bảo Bối."



Hai chân Hạ Nhi run rẩy, bên trong co bóp càng chặt chẽ, ngay lập tức dòng nước ấm nóng từ trong huyệt nhỏ chảy ra.



"Ưm... Tình... Hah... Ahhh..."



Khương Tình vươn lưỡi liếm sạch thứ nước ngọt ngào ấy, tay vẫn động cho đến khi Hạ Nhi hết co giật, sau đó liền rút hai ngón tay ra, chôn mặt vào chân tâm Hạ Nhi, **** *** hút sạch mọi thứ, đầu lưỡi còn chọc ra vào bên trong *** *****.



Hạ Nhi vừa cao trào, bị lưỡi Khương Tình **** *** chỗ tư mật mẫn cảm khẽ run lên.



"Chị..."



Khương Tình liếm sạch lập tức đứng dậy, cúi người bế bổng Hạ Nhi tiến tới giường lớn.



Hạ Nhi bị ném lên giường, Khương Tình chồm người lao tới.



"Mới khởi động thôi, tách chân ra." Giọng điệu ra lệnh không cho phản bác.



"Tình... chị đừng có thú tính vậy mà..." Hạ Nhi có chút hoảng, thấp giọng nỉ non.



Khương Tình cười khẽ, không hề có ý tứ thoả hiệp, trầm giọng:



"Đừng nói nữa. Mau lên."



Hạ Nhi biết không thể lay chuyển được Khương Tình, tay đưa lên nắm lấy cổ áo sơ mi của Khương Tình, nghiêm giọng nói:



"Vậy để em."



Khương Tình nhướng nhẹ mày, cười khẽ:



"Em muốn lên trên?"



Dứt lời liền lắc đầu, tia sáng trong mắt vẫn rất ôn nhu, nhưng một chút châm chước cũng không có:



"Bảo Bối! Hôm đó tôi nhường em thôi. Em nghĩ bây giờ điều đó dễ dàng sao?"



Hạ Nhi tức giận, kéo cổ áo Khương Tình tới gần mình, từng chữ gằn giọng:



"Khương Tình. Công bằng chút đi."



Khương Tình thấp giọng cười một tiếng, ngón tay còn dính đẫm mật dịch đưa lên chạm vào cằm thon thả xinh đẹp của Hạ Nhi, giọng nói yêu dị tà tứ:



"Tôi rất thích khi em chạm vào tôi. Bảo Bối! Tôi làm em trước. Nếu em vẫn còn sức để đè tôi ra. Tôi chiều em. Thế nào?"



Hạ Nhi lắc đầu, vô cùng nghiêm túc:



"Khương Tình! Sức của chị sẽ hành chết em đấy. Em làm sao đè lại được?"



Khương Tình nhìn chằm chằm mặt của cô, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng nhìn chăm chú, ánh mắt dịu dàng như nước.



"Chị nhìn cái gì?" Hạ Nhi đỏ mặt quay đi.



Khương Tình nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên khẽ cười, đặt tay ở ngực Hạ Nhi, chế nhạo nói:



"Tim đập thật nhanh!"



"Chị..." Hạ Nhi há miệng muốn nói gì đó lại không thể nói nổi.



"Tôi sẽ nương tay. Nhường em một trận. Được không?"



Dứt lời liền cười đến mị hoặc câu dẫn:



"Ngoan nào! Lại đây."



Hạ Nhi đen mặt, nghiến răng nghiến lợi gầm lên:



"Khương Tình! Chị... quá đáng."



Khương Tình cười đến trăm hoa đua nở, giọng điệu mị hoặc quyến rũ đến cực điểm:



"Nếu em muốn tôi thoả mãn. Vậy thì tận hưởng cảm giác vui thích do tôi mang lại đi. Còn chuyện sau đó, em nên để dành sức mà làm."



"...."



Hạ Nhi cắn môi, biết không thể nào chống lại, gằn giọng:



"Vậy đừng trách em ép khô chị."



Khương Tình nheo mắt nhìn cô, thưởng thức cảnh xuân tóc mây rời rạc trước mắt, mĩ cảnh thân thể mềm mại yếu ớt lại yêu kiều mê người, giọng pha lẫn chút hàm ý không rõ:



"Tôi đã nói rồi mà. Ba mươi phút không đủ đâu."



"Chị... thật là..."



Hạ Nhi hết cách, chỉ đành đưa tay lên thuận theo ôm lấy Khương Tình.



Trong phòng lại vang lên tiếng cười ôn nhuận trầm thấp.



Cảnh xuân ngập tràn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK