Cô bấm thang máy lên thẳng tầng cao nhất — tầng làm việc của Khương Tình.
Vì tình trạng của Lương Hạ có chút bất ổn, hai ngày rồi cô viện đủ cớ để ở lại Lương gia, bản thân hiện giờ chính là đang đi dỗ nữ nhân nào đó.
Là đi chịu tội đấy!
Bổn tiểu thư đi chịu tội thì tâm tình tốt thế quái nào được?
Hạ Nhi rời đi, Du Tử Miên cũng không thể ở lại lâu, bộ dạng nhếch nhác thảm hại của cô ta hiện giờ khiến cô ta cực độ phẫn hận, gần như mất sạch thể diện lẫn mặt mũi. Không đợi Tô Thịnh tiến đến nói vài lời, Du Tử Miên đứng dậy thu dọn đồ muốn trở về nhà cáo trạng, thế nhưng lúc vội vã chạy xuống tầng cô ta đạp hụt chân, cơ thể mất cân bằng, cả người như muốn ngã nhào xuống, đúng lúc đó bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, đỡ cô đứng vững.
"Có sao không?"
Du Tử Miên kinh hồn vẫn chưa ổn định lại, một lúc sau mới chuyển mắt, nhìn rõ người đỡ mình.
Vừa nhìn thấy Khương Ngọc, nỗi sợ hãi và tủi thân vừa rồi lập tức bộc phát, cô ta nhỏ giọng khóc nấc lên:
"Khương tổng..."
"Khuôn mặt bị làm sao vậy?" Khương Ngọc liếc nhìn khuôn mặt trái xoan của Du Tử Miên đã sưng thành đầu heo, nhíu mày hỏi.
"Không có gì..."
Du Tử Miên lúng túng lên tiếng, nếu như Khương Ngọc biết cô ta va chạm Đại tiểu thư Hạ thị, cũng chưa chắc sẽ chịu đứng ra làm chủ cho cô ta.
Nhìn nữ nhân khóc đến lệ rơi lã chã, Khương Ngọc đưa bàn tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ta:
"Khóc xấu lắm, đừng khóc nữa."
Du Tử Miên nhỏ giọng đáp một tiếng:
"Ngọc..."
______
______
Ánh sáng ấm áp của ánh đèn đã chiếu rọi căn phòng, Khương Tình bước vào phòng làm việc, biểu cảm trên khuôn mặt trầm lặng đến khó tả.
Ngay chỗ ánh hoàng hôn chiếu vào, Hạ Nhi đứng ngược chiều sáng bên cửa kính, đẹp đẽ tuyệt luân, như trở thành một chùm sáng duy nhất rơi vào thế giới u ám, đen tối này.
Khương Tình chậm rì rì đi tới chỗ cô, đứng vững sau lưng cô cách chừng khoảng hai bước chân, ánh mắt tối đen cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ Nhi nghe tiếng động liền nhăn mặt, nhíu mày xoay người lại.
Ngay lúc ấy, Khương Tình dần dần cúi người, gương mặt đẹp đẽ, ôn nhuận nho nhã trong đôi mắt của cô cũng dần dần to lên.
Hơi thở rất gần, phả xuống xương mày, sống mũi, thoáng qua và dễ chịu.
Gần gũi đến mức này lại khiến Hạ Nhi bất giác nhớ đến những đêm mơ mơ hồ hồ, như thật như mơ, giống như bây giờ vậy.
Cô giật giật khóe môi:
"Tình..."
Gương mặt của Khương Tình trước mắt cô trở nên vô cùng rõ nét, nhất là nụ cười nơi khóe miệng, tuy khẽ khàng nhưng lại giống như chất chứa đầy sự dịu dàng.
Cô không rời mắt đi được nữa.
Một cảm xúc mang đầy tính chiếm hữu lan ra toàn bộ cơ thể.
Nữ nhân này — là của cô.
Khương Tình đưa tay ra, dần dần tiếp cận khuôn mặt cô, chạm vào lông mày đang khẽ nhíu của cô, rồi đột nhiên chuyển hướng.
"Soạt!"
Căn phòng làm việc rơi vào trạng thái tối đen.
Khương Tình bất ngờ kéo tấm rèm cửa che đi mọi ánh sáng bên ngoài.
Ngay sau đó Hạ Nhi cảm nhận có thứ gì đó bổ nhào về phía mình, cô tránh đi theo bản năng, lại vô ý ngã xuống chiếc ghế sofa mềm mại.
Cả cơ thể bị đè ép bởi một thứ gì đó khá nặng.
"Khương Tình!"
Nữ nhân này lại muốn chết sao?
Khương Tình không lên tiếng, lật người cô lại rồi ôm chặt vào ngực, tay miết chặt vòng eo thon thả của cô, cúi đầu hôn xuống....
Hạ Nhi bị tập kích bất ngờ, cô cố gắng thoát ra khỏi móng vuốt của nữ sắc lang nào đó, nhưng Khương Tình dùng lực quá mạnh nên dù cô cố gắng một hồi vẫn không thể kéo tay Khương Tình ra được.
Ngược lại, do cố gắng giằng co mãi nên tư thế của hai người càng lúc càng gần sát lại hơn.
Nụ hôn cũng càng lúc càng có xu hướng kích tình đến cuồng dã.
Hạ Nhi muốn động đậy, bỗng bên khoé môi đột nhiên truyền đến một tiếng nói trầm thấp khàn khàn:
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói ấy rất thấp, thấp đến nỗi mang theo một hương vị mê hoặc, bao nhiêu lửa nóng đều đánh vào bên tai cô.
"..."
Hạ Nhi lập tức an tĩnh trở lại, có chút chịu không nổi tiếng nói mê hoặc này, trong ngực ngứa ngáy vô cùng, đến từng lý trí còn sót lại cũng bị đánh đổ.
Dường như hài lòng với biểu hiện nghe lời ngoan ngoãn bất động của cô, hai cánh tay Khương Tình càng lúc càng ôm chặt, hô hấp ấm áp ái muội phủ xuống, cọ cọ bên cổ cô.
"Tình à..." Hạ Nhi khẽ gọi.
Khương Tình nghe thấy lại không đáp lại, chỉ là vòng tay lại càng siết chặt lấy cơ thể cô.
Mùi hương trên người Khương Tình rất sạch sẽ, như nước nhưng lại toát ra sự mát mẻ giống như băng, đánh ập đến mọi giác quan của cô, mỗi lần lại gần Khương Tình, mùi hương như lan như sương thoang thoảng ấy luôn quấn chặt lấy hơi thở của cô, lôi kéo từng nhịp thở của cô, len lỏi vào trong cơ thể, huyết mạch của cô.
Hạ Nhi chỉ cảm thấy tình cảm dành cho Khương Tình càng lúc càng mê muội và cũng vì thế mà con tim cô loạn nhịp không thể kiểm soát nổi.
Rất lâu sau đó Khương Tình mới nới lỏng vòng tay buông cô ra, thấy cô không nói gì, ngón tay men theo đường nét gò má vuốt xuống rồi nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, bàn tay giữ chiếc cằm trông có vẻ hờ hững, thực chất lại khiến cô không cựa quậy được, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt Khương Tình trong bóng tối.
Lát sau Khương Tình mới lên tiếng:
"Bảo bối..."
Một giây sau, cằm cô bị ép nâng lên, ngay sau đó Khương Tình cướp lấy môi cô.
Khóe môi dấy lên cơn đau.
Hạ Nhi cảm thấy hai tai ù hẳn đi, nhưng kỳ lạ là cô vẫn có thể nghe thấy tiếng thở đè nén cùng nhịp đập trái tim mình.
Khương Tình thả cô ra, lấy ngón tay đang giữ cằm cô quẹt nhẹ qua khóe môi cô, cười khẽ:
"Hai ngày qua em bỏ rơi tôi, bù đắp như thế này cũng được rồi."
Dứt lời liền dịu dàng lật người cô lại, đứng dậy, kéo mở rèm cửa, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng.
Hạ Nhi thở hổn hển.
Khương Tình đứng lặng yên trong ánh hoàng hôn, chậm rãi đưa đôi bàn tay ra đón lấy những tia sáng đỏ rực xuyên qua mặt kính, ngón tay trắng nõn cùng với tỷ lệ đường nét cực kỳ tiêu chuẩn bị những tia sáng xuyên qua bỗng trở nên như trong suốt.
Một cảm giác đẹp đẽ đến không thực...
Khương Tình thở dài một tiếng, khi nói câu tiếp theo, giọng nói vừa nhạt nhòa vừa trầm thấp:
"Bảo bối, hai đêm qua em không trở về. Tôi không thể nào ngủ được."
Hạ Nhi nghe thấy, cô bất giác giật mình.
Cô nhìn thẳng vào mắt Khương Tình, lát sau nói thẳng:
"Chứng mất ngủ này của chị..."
Ánh mắt nâu sẫm của Khương Tình vững vàng rơi xuống khuôn mặt cô, khuôn cằm hơi cứng đờ lại. Nét mặt có phần hơi nghiêm nghị lúc này nhiều thêm một chút ưu thương, cầm cự khoảng nửa phút, ngay sau đó Khương Tình bỗng bật cười một tiếng, vừa như khó xử lại vừa như bất đắc dĩ:
"Em là thuốc của tôi, nên đừng rời khỏi tôi như hai ngày qua nữa."
Dứt lời rồi lại nhìn cô, cười mà như không cười:
"Em hiểu chưa?"
Một câu nói khẽ khàng lại khiến Hạ Nhi ngơ ngẩn, trái tim chợt run lên dữ dội, giống như bị một bàn tay nào đó bóp vụn.
Từ lúc cô dọn về biệt thự hoa hồng, đúng là giấc ngủ của Khương Tình đã bình ổn trở lại.
Tới cả Khương Tình cũng nghĩ tình trạng mất ngủ ấy đã được cải thiện hoàn toàn, thế nhưng...
Khương Tình bình thản nhìn nữ nhân ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt Hạ Nhi đang mang một biểu cảm tự trách cùng hối lỗi vô cùng rõ ràng.
Khương Tình bật cười.
Thật ra thì khi Hạ Nhi ngủ không được an tĩnh lắm, khi ngủ cô rất.... 'hoang dã'.
Chỉ là khi thức dậy, cô nàng nào đó sẽ quên sạch sẽ, còn vô cùng khẳng định, chắc chắn cộng đảm bảo việc mình có một tư thế ngủ rất nhu thuận ngoan ngoãn.
Nhưng chỉ có Khương Tình mới biết, ôm một cô gái khi ngủ hay ngọ ngoạy, nằm co tròn người như một con mèo, bản thân Khương Tình mỗi đêm đều không nỡ nhúc nhích dù chỉ một chút.
Hạ Nhi khi ngủ có thói quen thích quấn kín chăn quanh người, hệt như con nhộng trong kén, sau đó là lăn tròn ba trăm sáu mươi độ trên giường.
Vừa lăn vừa đá đạp loạn xạ, còn nếu không thì cũng là nằm xoay ngang người ra, nhiều lúc còn chốc cả đầu xuống giường, tư thế ngủ mười phần bất nhã, không có một chút dáng vẻ hay phong đạm của một cô thiên kim tiểu thư danh giá.
Tóm lại, khi ngủ cô không an tĩnh nổi, chính là cứ xoay đều, xoay đều.
Khương Tình đã quá quen với việc đó, đợi đến khi cô ngủ say cũng đành xoay theo cô, nhiều lúc vì để ngăn cho cô không bị lăn xuống đất, thậm chí còn phải ôm chặt lấy cô, khoá chặt chẽ cô vào người mình, chặn lại mọi đường lối ngõ ngách mà cô nàng có thể xoay được, cô lại chẳng hề khách khí, nửa mặt vùi vào ngực Khương Tình mà cọ tới cọ lui, ôm chặt lấy cơ thể người ta như ôm một con gấu bông, còn quắp chân mình vào chân Khương Tình.
Thành ra.... tư thế ngủ của cả hai khi thức dậy có chút....
Bản thân Khương Tình ngay từ lúc vừa mới sinh ra đã phải ngủ một mình, vì thân phận đặc thù mà hình thành nên một sự cảnh giác cùng phòng bị vô cùng nặng với giấc ngủ, chỉ một tiếng vang nhẹ truyền đến tai cũng đủ làm Khương Tình tỉnh giấc.
Sau những chuyện đã xảy ra, việc cô rời đi đã khiến Khương Tình trôi qua ba năm với chứng mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng, những đêm trằn trọc khó ngủ cứ thế giày vò bản thân từ ngày này qua ngày khác mà không cách nào chữa khỏi. Những đêm mất ngủ Khương Tình lại đi ra ban công của văn phòng nhìn màn đêm dày đặc, sau đó mang từng chút, từng chút kỷ niệm của mình và cô khi hạnh phúc ra nhấm nháp từ từ, để lấp đầy khoảng thời gian trống trải đằng đẵng từ năm nay qua năm khác.
Cho đến khi... cô trở về..
Cho dù khi chìm vào giấc ngủ cô "đối xử" với cơ thể của mình không được tốt lắm, nhưng chỉ cần ôm lấy cô, bản thân Khương Tình đã cảm thấy tràn ngập thoả mãn.
Khương Tình cũng không hiểu, tại sao trong một hoàn cảnh như thế, ôm một cô gái không nhu thuận ngoan ngoãn còn hay đá đạp lung tung mà bản thân lại bỗng dưng buồn ngủ, hai mí mắt đánh nhau liên tục như bị cả một đám sương mù đè nặng xuống.
Không sai!
Cô chính là một liều thuốc chữa trị mọi căn bệnh mà bản thân đang gặp phải.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, cảm giác được những tia sáng ảm đạm trầm buồn trong đôi mắt kia, giống như những vì sao xa xôi nhất trên bầu trời, khiến cô không chạm tới được, không đoán thấu được.
Khương Tình bước đến trước mặt cô, hơi rướn khóe môi, giơ tay xoa đầu cô:
"Tôi sống không thể nào thiếu em được. Thiếu em — tôi sẽ chết."
Không hiểu vì sao, trái tim Hạ Nhi lại hoang mang giây lát.
Câu nói bi thương ấy như những sợi tơ mảnh sinh sôi rồi lan dần trong đáy lòng, chèn chặt lấy cổ họng cô, đâm thẳng vào huyết quản của cô.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, đè nén sự bất an và căng thẳng trong lòng:
"Em sẽ không rời khỏi chị."
Vừa nói, cô vừa vươn tay giữ lấy bàn tay thon thả đang xoa đầu mình, chầm chậm đưa lên má dụi dụi, lại hôn lên lòng bàn tay ấy.
Trên bàn tay thanh mảnh mang một mùi hương sương tuyết rất trầm, không thơm đậm nhưng lại dài lâu, có thể đàn áp tất cả các hương thơm như sóng cuộn biển trào từ khắp nơi dồn về một cách kỳ lạ.
Mùi vị trên người Khương Tình luôn làm cho cô say mê đến như thế.
Sau này đúng là cô không thể làm bừa được nữa rồi.