Nghiên Nghiên nghe thấy liền sửng sốt, quay đầu nhìn Dung Lạc nói:
"Hình như Dung phu nhân không thích Lạc Lạc."
Dung Lạc như vô cùng bất đắc dĩ, giả vờ thương tâm nói:
"Không sai! Ta còn phải tốn công theo đuổi đây."
Nghiên Nghiên như nghe được chuyện lạ nhất thế gian, hết nhìn Dung Lạc rồi lại nhìn Hạ Nhi, thấp giọng nói:
"Dung phu nhân không vừa ý Lạc Lạc nhà ta ở chỗ nào vậy? Lạc Lạc vô cùng hoàn mỹ, là thiên tài tuyệt diễm có một không hai, bề ngoài lại xinh đẹp rực rỡ, công phu chiều chuộng nữ nhân là nhất đẳng. Dung phu nhân! Cô không hài lòng chỗ nào chứ?"
Hạ Nhi đen mặt. Cô nên nhìn nữ nhân tên Nghiên Nghiên này với kiểu gì bây giờ. Nói ngây thơ thì lại vô cùng quyến rũ phong tao, nói lẳng lơ phóng túng thì lại suy nghĩ cực kì thuần khiết đơn giản.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt Nghiên Nghiên đang tò mò nhìn cô, hít sâu một hơi rồi khoanh hai tay lại nghiêm túc nói:
"Thứ nhất! Gọi tôi là Hạ tiểu thư! Tôi họ Hạ. Tên một chữ Nhi. Thứ hai. Cái nữ nhân mà cô khen hết lời kia, xem trọng cực độ kia, đối với tôi cô ta là một cây hoa đào nát, còn là nát đến mức cành lá rơi lả tả, nhánh cây mục nát thối rữa. Bổn tiểu thư là không cần! Vì thế nếu Nghiên Nghiên yêu thích như vậy. Tôi nhường cho cô! Quyết không đòi lại. Thế nào?"
Nghiên Nghiên há hốc mồm, bị doạ đến kinh hãi.
Dung Lạc lại tỏ vẻ không sao cả, chỉ cười nhàn nhạt nhìn Hạ Nhi.
Nghiên Nghiên nhìn Dung Lạc vẫn ôn nhu cười, có chút không tin nổi nhìn Hạ Nhi nói:
"Nhưng Lạc Lạc không nát a, Lạc Lạc chỉ thoả mãn nữ nhân. Chưa từng cho ai chạm vào người Lạc Lạc. Dung phu... à Không! Hạ tiểu thư! Lạc Lạc chỉ là thích làm nữ nhân vui vẻ, nhưng tuyệt đối sạch sẽ thuần khiết nha."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, không thèm trả lời mà quay đầu đi nơi khác.
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi, cười như không cười nói:
"Hạ Nhi! Em ghét bỏ tôi chạm vào quá nhiều nữ nhân sao?"
Hạ Nhi nhếch miệng cười khẩy, giọng lạnh tanh nói:
"Tôi là ghét cô!"
Dung Lạc thấp giọng cười khẽ.
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng vang lên chói tai, khách mời hỗn loạn thành một bầy, Dung Lạc trầm mặt xoay người kéo tay Hạ Nhi đi vào trong.
Hạ Nhi nhìn tràng cảnh hỗn loạn này.
Cả đại sảnh im lặng, mặc dù tiếng nhạc vẫn không dứt nhưng có thể cảm nhận thấy bầu không khí trầm mặc và căng thẳng.
Mẹ kiếp!!! Còn chưa thể trốn thoát theo kế hoạch.
Là kẻ khốn kiếp nào phá hỏng con đường chạy trốn của cô.
Khách khứa tan tác, người này giẫm đạp lên người kia mà bỏ chạy.
Hạ Nhi bị hơn mười người áo đen chỉnh tề bao vây lấy, bảo vệ cô đến không chừa kẽ hở thì nhíu mày, trong đầu xoay chuyển nghĩ nhân lúc hỗn loạn này liền trốn đi. Hạ Nhi quay đầu nhìn Dung Lạc đang âm trầm băng lãnh cực điểm.
Tiếng súng vang lên liên tục, đèn chùm hay ly rượu, những thứ đổ bể rơi vỡ. Khách mời trốn xuống gầm bàn, núp sau chậu cây hay bức tường.
Dung Lạc thấp giọng nói với Vương Luân:
"Có nhận ra ai không?"
Vương Luân nhìn một lát liền nói:
"Là thuộc hạ của Dung Bắc thiếu gia."
Dung Lạc nghe thấy liền cười tà ác, âm lãnh vươn tay dưới giày lôi ra một khẩu súng.
Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.
"Gia chủ Dung gia vốn dĩ chính là bản thiếu gia. Dung Lạc! Cô chị yêu quý của ta. Trốn rồi sao?"
Giọng nam nhân đầy trêu tức cùng điên cuồng.
Lời nói vừa dứt liền có tiếng súng không ngừng vang lên. Khách mời co đầu rụt cổ bịt chặt miệng trốn tránh, thân thể run rẩy không dám nhúc nhích.
Tiếng nổ súng liền vang lên, một thuộc hạ của Dung Bắc bị bắn hạ.
Dung Lạc xử thêm một tên ở bên phải Dung Bắc. Sau đó cười lạnh âm trầm lớn tiếng nói:
"Tao cho mày hai con đường. Một \- Cút khỏi đây. Hai \- Để mạng chó lại. Tao đã nương tay với mày quá nhiều lần rồi. Em trai ạ!"
Dung Bắc nghe thấy liền vô cùng giận dữ, nhìn hai thuộc hạ của mình ngã xuống, liền điên cuồng xả súng khắp nơi, lạnh lùng nói:
"Mày ra đây! Mày phá hỏng chuyến buôn vũ khí của tao. Làm tao tổn thất 10 tỷ đô la. Tao cũng là con trai của ông già, tại sao ông ta lại giao Dung gia cho một đứa con gái. Mà không giao cho tao kia chứ!"
Nói xong liền xả súng lên trần nhà phát tiết.
Dung Lạc cười lạnh. Ra hiệu thuộc hạ vòng ra sau xử lý hết đám người ngoài cổng. Vương Luân nhận trách nhiệm ở lại bảo vệ Hạ Nhi, giữ lấy Hạ Nhi ở phía sau mình.
Dung Lạc lăn một vòng tới gầm bàn rồi chuẩn xác bắn một phát súng vào đùi Dung Bắc.
Bị trúng đạn khiến hắn hét thảm lên.
"Con khốn!!"
Dung Lạc liền xoay súng đứng đậy, lúc Dung Bắc vươn tay muốn bắn liền phát hiện súng trong tay hết đạn.
"Tao đã đếm kĩ rồi! Chắc chắn mày hết đạn tao mới ra tay. Mày dù gì cũng là đứa con mà ông già khổ công nuôi dưỡng. Cho dù không phải con ruột, ông già vẫn xem mày có khác gì tao không? Mày lại vì chuyện Dung gia thuộc về tao mà tạo phản." Giọng Dung Lạc lạnh lẽo đầy nhạo báng.
"Nói dối!!! Tao chính là con ông già! Tao là Dung Bắc!!! Mày lừa tao!!!" Giọng Dung Bắc thê thảm hét lên.
Dung Lạc nhếch môi cười lạnh, sau đó một chân giẫm lên ngực Dung Bắc nghiến mạnh, giọng nói tàn bạo lại khốc liệt:
"Tao sẽ không giết mày! Nhưng sẽ cho mày thành tàn phế. Một kẻ tàn phế sẽ không làm nên trò trống gì nữa. Tao đã quá mệt mỏi và chán ngấy với việc phải nhường nhịn mày đủ đường rồi."
Nói xong súng trong tay liền hướng về phía bắp đùi còn lại của Dung Bắc, tàn nhẫn bắn hai phát đạn.
Dung Bắc đau đớn hét lên một tiếng rồi ngất đi.
"Vương Luân!! Dọn dẹp hắn đi." Dung Lạc lạnh giọng nói.
Nhưng phía sau không hề có tiếng trả lời.
Dung Lạc thấy lạ, linh cảm không tốt liền quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông vô cùng quen thuộc đang nằm sấp bất tỉnh. Trên đầu còn có vết máu bê bết, bên cạnh là một chai rượu vang vỡ vụn.
"HẠ NHI!!!!" Tiếng thét vang trời chấn động cả toà lâu đài trắng.
Hạ Nhi lúc này đã dùng miểng chai rượu xé nát chân váy lên tới đùi, lộ ra cặp chân dài trắng nõn, giày cũng vứt luôn mà đi chân trần. Vô cùng cẩn trọng hớt hải liếc ngang liếc dọc. Cô vừa thoát khỏi cổng Dung gia, nghĩ lại cũng thấy tội Vương Luân, bị cô từ phía sau đập mạnh một chai rượu vang lên đầu đến bất tỉnh.
Cô canh chỉnh thời gian Dung Lạc xả súng mà ra tay. Sợ Dung Lạc phát hiện ra cô. Lũ thuộc hạ của Dung Lạc lo giải quyết đám đàn em của Dung Bắc nên không rảnh mà để ý. Hạ Nhi liền nhanh chân chuồn ra khỏi cổng vô cùng dễ dàng. Nhưng vấn đề bây giờ là làm cách nào để trốn về Hạ gia a. Cô cần phải tìm một chiếc xe. Nhất định Dung Lạc đã phát hiện ra cô trốn đi rồi. Khó khăn lắm mới chạy được. Không thể lại xui xẻo mà bị bắt lại.
Một chiếc Ferrari màu đỏ hình dáng thể thao lao tới sát cạnh Hạ Nhi rồi dừng lại. Hạ Nhi giật bắn người.
Trời má! Đừng nói là tên biến thái Dung Lạc kia.
Trái tim nhỏ bé của Hạ Nhi bị doạ đến run rẩy.
Cửa xe mở ra.
Là An Tranh một thân vô cùng khí chất, áo khoác rộng trên người, bên trong là áo thun trắng, mặc chiếc quần jean đầy cá tính.
An Tranh sắc mặt không tin nổi nhìn Hạ Nhi định nói gì đó.
Hạ Nhi liền nghe phía sau có tiếng của Dung Lạc.
Hạ Nhi giật bắn người.
Không nói hai lời lao tới mở cửa xe tay lái An Tranh chui người vào, hét toáng lên:
"Lên xe!!! Mau!!!"
An Tranh ngay lập tức bước lên xe. Hạ Nhi liền vội vã gấp gáp khởi động máy, chân vừa định nhấn ga thì cửa xe phía sau liền bị mở.
Khương Tình thình lình từ phía sau xuất hiện lách người chen vào.
Hạ Nhi vừa thấy Khương Tình ánh mắt liền sáng rỡ lên.
"Em mà không mau đi! Sẽ bị bắt lại đấy!" Giọng Khương Tình lạnh lẽo, âm u đến cực điểm.
Hạ Nhi liếc nhìn phía sau, đã thấy một bầy người áo đen đuổi tới, phía sau lưng bọn họ còn có tiếng xe khởi động gầm rú ầm ĩ.
Hạ Nhi hốt hoảng nhấn ga, chiếc xe màu rượu đỏ phi như bay trên con đường bờ biển lớn.
An Tranh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn cái trình lái xe kinh khủng của Hạ Nhi liền thấp giọng nói:
"Hạ Nhi! Em lái tệ quá."
Hạ Nhi lúc này không hơi sức đâu mà quan tâm hét lớn nói:
"Bổn tiểu thư chưa bao giờ tự lái xe!!!"
An Tranh nghe thấy liền trợn tròn mắt, giọng mang chút không tin nổi lớn tiếng nói:
"Chết tiệt!!! Sao em không nói sớm!!!"
Hạ Nhi vẫn nhấn ga, xe chạy với tốc độ vô cùng khủng khiếp, thế mà phía sau tiếng còi xe cùng tiếng súng vẫn nổ liên tục.
An Tranh nhìn thấy liền quay đầu nhìn sắc mặt bình thản của Khương Tình nói:
"Rốt cuộc Hạ Nhi chọc phải tên khốn kiếp nào thế? Còn có cả súng kia đấy!"
Khương Tình hơi nhún vai, vô cùng bất đắc dĩ ôn nhuận nói:
"Không ai cả! Lỡ chọc trúng gia chủ Dung gia thôi!"
An Tranh mở to mắt vẻ khiếp sợ, lớn tiếng nói:
"Dung Lạc?" Nói xong An Tranh liền chửi thề: "Mẹ kiếp!! Là Dung Lạc. Chết tiệt!!"
"Câm miệng đi!" Hạ Nhi gầm lên, chân nhấn ga chạy như bay, nhìn Khương Tình qua kính chiếu hậu hỏi:
"Làm sao cắt đuôi bây giờ?"
Lời vừa dứt liền có hai tiếng súng bắn vào đuôi xe.
Hạ Nhi hết hồn càng tăng nhanh tốc độ, mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm về phía trước.
An Tranh quay đầu nhìn Hạ Nhi rồi nhẹ giọng bình thản nói:
"Phía trước có dốc, cẩn thận!!"
Hạ Nhi trầm trọng gật đầu.
Dung Lạc tức giận phẫn nộ đến mức tự mình lái xe đuổi theo, phía sau là bầy thuộc hạ tái mét mặt mày. Cô chủ bọn hắn điên rồi.
Người phía trước cũng điên luôn.
Vương Luân đầu dính đầy máu nắm chặt dây an toàn, vẻ mặt vì máu tươi ướt hết mặt mà nhìn có chút dữ tợn. Sau khi bị Dung Lạc tàn bạo dùng súng kêu tỉnh, ngay lập tức liền bị lôi lên xe đuổi theo vị Hạ tiểu thư kia.
Vương Luân tự thấy mình đối xử với Hạ tiểu thư đó không tệ, còn coi cô như đương gia chủ mẫu mà cung kính khiêm nhường. Không ngờ vị đương gia chủ mẫu trong tim Vương Luân lại dùng ngay một chau rượu vang còn đầy ắp rượu không chút lưu tình đập lên đầu hắn. Vương Luân đau đến bất tỉnh luôn. Vậy mới nói nữ nhân đều lòng dạ rắn rết. Tất cả nữ nhân đều toàn bộ là kẻ xấu. Giống như vị gia chủ nhà hắn đây. Vương Luân quay đầu nhìn sắc mặt âm trầm đen kịt của Dung Lạc, đôi mắt màu xanh biếc vốn dĩ đẹp đến mức kinh tâm động phách, giờ phút này lại hiện lên sát khí kinh người, so với lúc nãy khi Dung Bắc tạo phản còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần.
Vương Luân nhìn cái tốc độ lái xe này của Dung Lạc, lại nhìn Dung Lạc dùng một tay điều khiển xe, một tay dùng súng bắn chiếc xe đỏ rượu phía trước. Chỉ biết cố gắng thấp giọng đọc kinh cầu bình an.
Một hàng dài hơn 8 chiếc siêu xe nối đuôi nhau phóng như bay trên đường.