Trên hành lang, từng bước chân vang lên rất vững vàng, nữ nhân cực kì xinh đẹp, khí chất băng lãnh cùng gương mặt như thi như hoạ, rèm mi như liễu rũ, đôi mắt nâu sẫm khẽ khiêu lên, mang theo câu hoặc vô tận. Sóng mũi cao thẳng khéo léo tinh xảo, phía dưới là một đôi môi mỏng như hoa hồng, càng như anh túc, ngũ quan trang nhã ôn nhuận như ngọc, thanh cao không gì tả nổi.
Hạ Nhi nằm gọn trong lòng Khương Tình, ngắm nhìn dung nhan ấy mà đáy lòng nhộn nhạo đến khó nhịn.
Khương Tình chậm rì rì ôm cô bước vào phòng làm việc, ngay sau đó liền thả cô xuống, đầu tựa trên vai cô, tay vốn đặt trên đùi di chuyển lên eo, dùng toàn bộ sức nặng cả người đều đè lên cô.
Mí mắt Hạ Nhi giật giật, nghĩ tới Khương Tình thời gian này thỉnh thoảng sẽ có tính trẻ con. Cô buồn cười nhìn Khương Tình chốc lát, muốn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mỹ lệ kinh người kia.
Thế nhưng tay vừa đưa lên, Khương Tình đã vươn tay ra giữ tay cô lại, bàn tay ấm áp có lực, ôn nhu cười cười với cô.
Hạ Nhi có chút bàng hoàng, nữ nhân như vậy, xinh đẹp đến lay động tâm hồn, quyến rũ cùng kiều mỵ đan xen, nhìn qua thánh khiết không nhuốm bụi hồng trần, nổi bật sáng chói giữa muôn vạn đoá hoa đang bung nở, áp đảo hào quang vạn trượng.
Khương Tình cười khẽ, chậm rãi đưa tay ra sau tháo dải lụa buộc tóc của Hạ Nhi xuống.
Hôm nay Hạ Nhi mặc một chiếc váy màu nude, thiết kế đơn giản, thoải mái, sự nhã nhặn của màu sắc không mang tính công kích, trên ngực thiết kế thêm một viên kim cương màu trắng, tinh xảo vô cùng, càng làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp tựa thiên sứ của cô.
Khương Tình nhìn thác nước nâu nhạt thoáng chốc bao phủ toàn thân cô, đẹp không sao tả xiết, ánh mắt nâu sẫm trở nên nóng bỏng.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, lại thuận thế lùi về sau.
Đôi mắt hổ phách trong veo như cắn xé lòng người của cô hiện lên một tia sáng yếu ớt.
Khương Tình lập tức bật cười:
"Không phải em muốn tôi "làm" sao?"
Hạ Nhi hoàn toàn cảm nhận được ngữ khí như nhẹ nhàng thật ra rất nguy hiểm của Khương Tình lúc này, vì vậy cô thấp giọng lẩm bẩm:
"Nhưng cũng phải cho em có thời gian chuẩn bị tinh thần chứ."
Hạ Nhi vừa dứt lời, trên đầu vang lên giọng nói dễ nghe như tiếng đàn, dị thường mê hoặc:
"Làm loại chuyện này, không cần phải chuẩn bị gì đâu."
Hạ Nhi bĩu môi:
"Chị đang ám chỉ là chị rất giỏi sao?"
"Ừ!" Khương Tình gật đầu.
Hạ Nhi có chút líu lưỡi, nữ nhân này nói chuyện tư mật lại không hề có nửa điểm chột dạ, vui vẻ như thường, thân ái hiền hòa, chỉ riêng phần khí độ này thì người thường đã không thể có được rồi.
Cô có chút cảm thán.
"Em có nên khen chị không?" Hạ Nhi nhướng mày hỏi.
"Nên." Khương Tình cực kỳ nghiêm trang, nói từng câu từng chữ: "Mỗi lần làm đều dùng bản năng mà làm, tôi thấy em rất hưởng thụ. Đúng là em nên khen tôi vài câu."
Hạ Nhi nghe thấy lại càng bối rối, nhìn bàn tay thon dài cách một lớp vải ve vuốt vòng eo của mình, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt.
Khóe môi Khương Tình khẽ mỉm cười, trong đôi mắt nâu sẫm dường như có gợn sóng bập bềnh, bên trong như có ánh sáng lướt qua, chút ánh sáng lờ mờ chiếu trên gương mặt nghiêng nghiêng cực kỳ hoàn mỹ, mạ thêm một tầng ánh sáng ấm áp,
Trong chớp mắt, đôi tay dài vững vàng vòng quanh cơ thể cô, kéo cả người cô tới cánh cửa phòng quen thuộc bên cạnh bàn làm việc.
Hạ Nhi còn chưa hồi thần lại, cơ thể đã bị lôi vào trong phòng.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, cô bị đẩy xuống giường lớn mềm mại, tóc mây buông thả vung vãi khắp giường, nửa nằm nửa dựa, thân thể thanh mảnh uốn lượn quyến rũ đến cực hạn, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên sứ càng thêm trắng như ngọc.
Khương Tình đứng đối diện lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt tối dần đi.
Khuôn mặt Hạ Nhi vốn không được trang điểm, lông mi dài mong manh, làn da tuyết trắng, đôi mắt hổ phách lúc này khẽ chớp động, khóe mắt nhu tình, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương.
"Bảo bối, em đẹp quá."
Tiếng nói vừa nặng nề, vừa ôn nhu triền miên vang lên quanh quẩn trong căn phòng.
Đôi mắt Khương Tình nhìn cô trầm tĩnh như nước, tao nhã thong dong, lời vừa dứt, thân thể đã áp tới, vòng qua ôm lấy người cô, đem cằm đặt nhẹ trên bờ vai cô, ngửi thấy mùi thơm thanh mát ngọt ngào, trong lòng không khỏi thở dài:
"Em khiến tôi phát cuồng."
Hạ Nhi nghe những lời này, cô xấu hổ kinh khủng, trái tim lúc này cũng đập phanh phanh, cố gắng nhích người ra một chút:
"Chị... chị nói cái gì đấy?"
Khương Tình bật cười, môi mỏng áp tới khoá môi cô lại, không để cô bật ra thêm một câu nào nữa.
Nụ hôn bất ngờ đó làm cả người Hạ Nhi trở nên căng thẳng.
Cô luống cuống giữ lấy cánh tay Khương Tình, trái tim như bị treo giữa không trung, lay động nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh.
Trên người Khương Tình lúc này toả ra mùi hương như lan như sương nồng đậm, làm trước mắt cô như xuất hiện ảo giác, trái tim dao động, giống như đang lao cả người vào sóng to gió lớn, lên xuống bất định.
Khương Tình một tay kéo thân thể Hạ Nhi sát lại gần, ngón tay thanh mảnh run run chạm nhẹ vào làn da nơi cần cổ mẫn cảm của cô, một tay còn lại bất giác không khống chế được uyển chuyển đưa vào bên trong áo của cô, cảm giác được làn da cô nhẵn mịn ấm áp, có sự mềm mại trơn trượt như ngọc, vô cùng thoải mái.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt khuyến đại trước mặt, bên khoé mắt bên môi của Khương Tình đều mang ý cười, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nụ cười dịu dàng thanh nhã, như cành ngọc lan trắng ngạo nghễ, nụ cười ấy khiến cô cảm thấy quanh thân đều như đang được đắm chìm trong một hồ nước mùa xuân ấm áp.
Khương Tình một thân áo quần chỉnh tề, nơi cổ áo hơi nới rộng để lộ ra làn da trắng nõn. Đầu tóc đen tuyền xoã tùy tiện ở phía sau, có mấy sợi tóc nhẹ bay phất phơ trước ngực, vô cùng biếng nhác.
"Bảo bối... thất thần cái gì vậy?"
Giọng nói thả bên khoé môi cô cực kỳ êm tai, như dòng suối trong vắt ngày xuân khiến người ta phải say mê.
Đôi mắt của Hạ Nhi càng ngày càng mơ hồ, cảm thấy thân thể cũng càng ngày càng nhẹ. Khuôn mặt hơi đỏ lên, mị nhãn như tơ, cắn môi khẽ thở gấp, bộ dáng rõ ràng sắp không kiềm chế được muốn nhào lên.
Khương Tình vươn ngón tay chạm lên chóp mũi của cô, khàn giọng cười nói:
"Bảo bối, vẻ mặt lúc này của em phong tình quyến rũ đến nỗi khiến tôi có chút không muốn thương hoa tiếc ngọc nữa. Tuy tôi không nỡ làm đau em, nhưng nếu em không chịu hợp tác, tôi sợ mình sẽ không khách khí hay nhượng bộ, càng không nương tay..."
Hạ Nhi nghe thấy, càng thẹn thùng đến không thở được, trái tim đập liên hồi, ở dưới thân thể như bị kích thích, làm cô khó chịu run run.
Cô vòng tay qua ôm chặt lấy Khương Tình, cánh tay run lẩy bẩy, tầm nhìn mơ hồ, giọng nói cũng run rẩy:
"Không phải là không chịu hợp tác, chỉ là... muốn..."
Ngón tay gầy trắng nõn của Khương Tình phủ lên chân mày bờ mi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó cúi đầu xuống, hôn lên khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp:
"Em muốn gì?"
Hạ Nhi ngước mắt lên, lại không biết phải mở miệng thế nào.
Khương Tình giữ một tay cố định khuôn mặt của cô, tay còn lại đưa lên hai bầu ngực cô cọ xát xoa nắn.
"Ngoan, nghe lời nào, em muốn cái gì?"
Nghe thanh âm tràn ngập từ tính quyến rũ đó, trái tim Hạ Nhi lại đập mạnh mẽ, hơi thở nữ nhân đối diện tươi mát sạch sẽ, ở bên Khương Tình như vậy, cô cảm thấy như ông trời đã ban tất cả mọi hạnh phúc cho cô.
Đây là cảm giác mất rồi tìm được, một trái tim đã bàng hoàng quá lâu cuối cùng cũng được lấp đầy.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, cũng không che giấu ý đồ của mình nữa:
"Chị biết mà."
Khương Tình bình thản hỏi:
"Nằm trên sao?"
Trái tim Hạ Nhi khó khăn lắm mới bình yên trở lại, vì một câu nói ấy của Khương Tình mà đã bắt dầu nhộn nhạo trở lại.
Cô dứt khoát gật mạnh đầu một cái.
Đúng a.
Chính là nằm trên.
Nằm trên nghĩa trên mặt chữ ấy.
Khương Tình chớp nhẹ rèm mi dài tuyệt mỹ, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô, hơi cúi mặt xuống, bờ môi mỏng dán chặt vào tai cô, thì thầm:
"Em có thể nằm trên..."
Không đợi đôi mắt Hạ Nhi toả ánh hào quang rực rỡ sau câu nói lấp lửng ấy, Khương Tình đã thấp giọng bổ sung:
"...nhưng là trên miệng tôi thì được."
Hạ Nhi: "...."