Xe dừng lại trước cổng lớn Hạ gia.
Trần quản gia đã đứng đợi trước cổng từ lúc nào, xung quanh còn có hơn mười vệ sĩ mang ô trong tư thế sẵn sàng nghe lệnh.
Đứng bên cạnh Trần quản gia, là Hàn Tịch.
Nữ nhân giống như một đóa tuyết liên nở trên đỉnh núi tuyết, lạnh lùng và băng giá, làn da trắng nhợt nhạt, đôi mắt màu nâu đầy lãnh ý lại trầm ổn nghiêm nghị, một thân trang phục trang nhã đen tuyền chỉnh tề không vương một chút nước mưa nào.
Hàn Tịch từng bước ưu nhã, không nhanh cũng không chậm đi đến bên cửa xe, không đợi An Tranh cất lời, đã lên tiếng:
"Đưa tiểu thư cho tôi."
Giọng Hàn Tịch có vài phần lạnh buốt, nghe có chút không phân biệt rõ được giới tính, nhưng lại có thể khiến người ta bất giác bị giọng nói ấy mê hoặc.
An Tranh không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Hạ Nhi đang ngồi trên ghế lái phụ.
Cô say, tóc tai trước trán hơi rối nhẹ, An Tranh liền giơ tay vuốt lại, động tác rất tự nhiên nhưng đầy yêu thương, che chở.
Hàn Tịch nhìn thấy liền nhíu mày, nhưng không hề có hành động gì.
Trong đôi mắt đen kịt như màn đêm của An Tranh nhìn Hạ Nhi lúc này có sự yêu thương, có sự cưng chiều, có cả sự quyết tâm không buông bỏ.
An Tranh nâng mí mắt lên nhìn dung mạo của nữ nhân đang đứng bên ngoài, chỉ thấy dung mạo ấy không có bao nhiêu biến hóa, nhưng thân khí chất kia, đã như biến thành người khác.
An Tranh cà lơ phất phơ cười xùy một tiếng, giọng lạnh buốt như sương:
"Hàn tổng, đột ngột xuất hiện ở Hạ gia, cô mang trên người là chức trách quản gia hay Hàn tổng cao cao tại thượng thế?"
Hàn Tịch không trả lời.
An Tranh đẩy cửa bước xuống xe, vòng qua mở cửa bên ghế phụ, cẩn thận từng chút bế bổng Hạ Nhi lên, thấp giọng nói:
"Hạ Nhi đang ngủ, phiền Hàn tổng mở cửa xe sau, bên trong còn một vị tiểu thư đấy."
Dứt lời, An Tranh bế Hạ Nhi đi thẳng vào cửa lớn Hạ gia.
Hàn Tịch nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của An Tranh, nắm tay đang cuộn chặt bên hông từ từ thả ra, che giấu một chút ám sắc trong đôi mắt nâu lạnh lẽo, Hàn Tịch hơi cúi mặt, khuôn mặt căng cứng, dường như có một chút nhẫn nhịn.
An Tranh chậm rãi từng bước hướng về phòng của Hạ Nhi, đặt cô nằm yên lên giường, sau đó kéo chiếc chăn mỏng lên, nhẹ nhàng đắp cho cô.
An Tranh không rời đi ngay mà ngồi bên cạnh giường, yên lặng ngắm cô.
Màn đêm càng lúc càng sâu đậm, tôn thêm ánh trăng sáng rực bên ngoài cửa, ánh sáng bạc ấy mặc sức sáng rọi vào căn phòng như rải lên nền đá hoa một lớp bạc óng ánh.
Hạ Nhi say ngủ nên rất yên lặng, không quậy phá, chỉ thỉnh thoảng mắt cô chợt run lên, miệng còn lẩm bẩm.
An Tranh không nghe rõ cô đang nói gì bèn cúi đầu xuống.
Sau khi nghe rõ rồi, sắc mặt An Tranh trong phút chốc liền đờ ra.
Cô đang gọi: Khương Tình...
Thanh âm nhỏ xíu, yếu ớt lại mềm mại như bông nhưng vẫn có thể vò nát trái tim của một người.
Hạ Nhi vẫn ngủ rất say, còn khẽ xoay người, gương mặt nhỏ tuyệt sắc hơi nghiêng về phía ánh trăng bạc lạnh lẽo, nhưng dưới ánh sáng đó, trông cô lại rực rỡ như một bức tranh.
An Tranh cười khổ sở, chỉ ngắm cô từ trên xuống dưới, tình cảm trong lòng cũng mặc sức tuôn trào như biển, không hề che đậy nữa.
Tình yêu này nếu có thể gượng ép mà che giấu đi thì bản thân An Tranh đã có thể miễn cưỡng mà bước tiếp, nhưng tình cảm này dù có cố gắng đến cách nào đi nữa, nó cũng đã khắc sâu vào cốt tuỷ, mặc sức lan tràn trong tim.
Nhìn người con gái trên giường đang ngủ, tóc dài ngoằn ngoèo như thác nước, khuôn mặt kiều diễm như một đoá hoa tường vi rực rỡ, mùi hương ngọt ngào của cô hòa trộn cùng hơi thở lạnh lẽo của sương đêm, hoà quyện cùng ánh trăng bạc huyền ảo, An Tranh nhìn mãi nhìn mãi, đột ngột cúi xuống.
Áp sát bờ môi mỏng run rẩy đến gần môi cô từng chút, từng chút một.
Đây là nữ nhân mà cô yêu, yêu đến mức có thể vì người mà không thiết sống nữa.
Bờ môi mỏng càng lúc càng gần sát lại gần, hơi thở của Hạ Nhi nhàn nhạt, ngọt ngào và êm ái, An Tranh lúc này gần như có thể cảm nhận được cái mềm mại của cánh môi hồng nhuận kia.
"An tiểu thư, như vậy không phải phép đâu."
Một thanh âm nhạt nhòa vang lên sau lưng An Tranh.
Giọng nói đó như một cơn gió mát rượi, không tiếng động nhưng lại lạnh thấu xương, vô cùng trầm ổn.
Sống lưng An Tranh cứng đờ, quay đầu lại nhìn.
Hàn Tịch một thân hàn khí bức người đứng sững trước cửa phòng ngủ, thân ảnh như hoà cùng màn đêm, ánh trăng bạc kéo dài chiếc bóng lạnh lẽo trên nền nhà, cực kỳ lãnh đạm.
Khuôn mặt tuyệt sắc lại điềm nhiên không hề mang theo chút biểu cảm gì, nhưng ánh mắt kia gần như đã hội tụ mọi hắc ám của thế gian, đủ để nuốt chửng tất cả.
Cảm nhận được sát khí từ phía Hàn Tịch, sắc mặt An Tranh cũng tối dần đi, trong lòng dâng trào một sự phẫn nộ và bực bội, thân thể từ từ đứng dậy, đối mặt với Hàn Tịch trong bóng tối.
Sắc mặt Hàn Tịch vẫn vô cảm lạnh lùng như thế, một chút cũng không hề thay đổi, vui hay buồn đều không đổi sắc, chỉ bình thản nói một câu:
"An tiểu thư, vẫn giữ tự trọng thì hơn."
Nghe Hàn Tịch nói vậy, An Tranh liền cười khẩy:
"Một kẻ phản bội chủ nhân của mình, có tư cách khuyên dạy người khác phải làm gì sao?"
Khuôn mặt Hàn Tịch vẫn không một chút biểu cảm dư thừa nào, hờ hững hỏi lại:
"An tiểu thư, cô chưa đủ phân lượng để chỉ trích tôi. Bản thân cô hiện tại đang tính toán điều gì, tự cô hiểu rõ nhất. Đúng không?"
An Tranh hơi nheo mắt lại:
"Hàn gia chủ cũng thật tinh ý, một người tưởng chừng không hề để tâm đến chuyện của người khác, nhưng có vẻ mọi việc điều nắm rõ trong lòng bàn tay."
"Những việc liên quan đến Hạ tiểu thư, tôi sẽ luôn để tâm."
Ngữ khí của Hàn Tịch không nhanh không chậm, giọng nói lạnh như dòng sông dưới lớp tuyết.
An Tranh có chút tức giận, nhìn Hàn Tịch không rời mắt.
Hàn Tịch bày ra vẻ mặt vô cảm, lễ độ nghiêng người, ra dấu tay:
"Mời An tiểu thư. Phòng cho khách ở bên kia."
An Tranh nghiến răng, quay người rời đi.
Để lại một khung cảnh tĩnh mịch, lúc này Hàn Tịch mới nhìn vào trong phòng, sau đó chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống.
Ánh trăng mông lung tràn ngập khắp căn phòng, tia sáng êm dịu, ánh sáng lững lờ giao hòa cùng ánh trăng ngoài cửa sổ.
Đôi mắt vốn ngấm một lớp băng lạnh lặng lẽ của Hàn Tịch chậm rãi tan ra, hiện lên chút ấm áp. Hàn Tịch khẽ giơ tay, ngón tay mảnh dẻ gần như sắp chạm lên sống mũi cao thẳng tắp của Hạ Nhi.
Ánh trăng rọi chiếu bóng hai con người, Hạ Nhi nhạy cảm nhận thấy bên cạnh đang có người, cô mơ mơ màng màng mở mắt, con ngươi hổ phách xinh đẹp như bọc một tầng sương mỏng, cô nhìn Hàn Tịch, sau đó nhíu mày.
Gương mặt nữ nhân trước mặt cô không có một góc chết nào, đẹp như một bức tranh, sự vô cảm thường thấy thay thế bằng một tầng ấm áp mỏng manh như sương như khói, Hàn Tịch khẽ gọi:
"Tiểu thư, tôi đến chỉ để thăm cô một chút."
Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt Hàn Tịch, như ngẩn ngơ lại như tỉnh táo, nhất thời không thể phân biệt được là mơ hay thật, giọng cất lên lạnh lẽo đến mức không thể nào sưởi ấm được:
"Ra ngoài."
Hàn Tịch nghe thấy, chỉ cười chua xót, chậm rãi đứng dậy, nghiêm chỉnh cúi đầu:
"Vâng! Thưa tiểu thư."
___________
Hạ Nhi mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau giấc ngủ kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ. Mọi thứ trước mắt cô vẫn còn rất mờ nhạt, đầu óc cũng quay cuồng như chong chóng, đau nhức khó chịu.
Mí mắt nặng trĩu mở ra, cô nhìn rõ xung quanh bằng thứ ánh sáng yếu ớt, ánh nắng ngoài cửa sổ lập tức ùa vào trong khoảnh khắc, soi rõ tầm nhìn của cô.
Đây là Hạ gia.
Hạ Nhi vén chăn bước xuống giường, vớ lấy chiếc áo sơ mi treo trong tủ quần áo, vội vàng đánh răng rửa mặt.
Cô muốn gặp ông nội.
Bữa sáng ở Hạ gia rất yên bình.
Đại sảnh tầng một được thiết kế một cách cổ điển, mặt sàn màu trắng tuy không nổi bật, nhưng tổng thể kết hợp cùng với ánh đèn dịu nhẹ trên cao lại khiến nó sáng lên như có ai túm cả một đám sao trời trải xuống sàn nhà vậy.
Mọi trang trí của căn biệt thự tại Hạ gia đều mang đậm một nét trang nhã, vô cùng sang trọng.
Hạ Nhi bước từng bước xuống bậc cầu thang.
An Tranh ngồi bên bàn ăn sáng rất yên ắng, trên người là áo T-shirt màu trắng và chiếc quần màu xám nhạt, giản dị mà sạch sẽ, lại không kém phần thanh lịch tao nhã.
Ông Hạ ngồi bên cạnh đang chăm chú đọc báo, thỉnh thoảng tay lại đưa lên nâng gọng kính trên sống mũi, thỉnh thoảng lại nhíu mày.
Hàn Tịch ngồi đối diện An Tranh, ánh sáng rọi chiếu từ những ngọn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu hắt lên bả vai gầy thanh mảnh, lác đác những vụn sáng làm tôn nên ngũ quan vô cùng tuyệt mỹ, hoàn hảo, tư thái kia cao quý không gì sánh được, nào có bộ dạng của một quản gia ân cần hoàn mỹ lúc xưa.
Cả ba người ngồi trên bàn ăn, lại không ai nói với ai một câu, cho đến khi Hạ Nhi từ trên bậc cầu thang đi xuống, tiếng động nhỏ xíu làm cả ba người ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Một thời gian qua đi, mái tóc nâu dài xoăn nhẹ của Hạ Nhi đã dài hơn một chút, trông càng nữ tính hơn, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn khẽ vén một lọn tóc đang rơi bên sườn mặt qua, để lộ ra xương vành tai tinh tảo, làn da trắng trẻo, ánh lên nét hồng hào, trong vắt như thuỷ tinh, đôi mắt hổ phách sáng trong lấp lánh, ánh lên thần thái kiều mị quyến rũ, bờ môi anh đào hồng nhuận mang một vẻ gợi cảm không nói nên lời.
Từ xa nhìn lại, toàn thân cô trông giống như được bao phủ bởi một tầng mây mù nhàn nhạt, người như tiên nữ, thanh cao thuần khiết, đẹp không sao tả xiết.
Có lẽ vì vội vàng xuống nhà gặp ông Hạ, Hạ Nhi chỉ đi bằng đôi chân trần theo thói quen, mái tóc nâu nhạt bay bay, gương mặt trắng mịn hiện lên nụ cười trong veo, vô cùng ngây thơ thuần khiết, xinh đẹp đến mê hoặc tâm hồn người khác, đôi lúc cô chẳng cần làm gì cả, chỉ việc đứng yên một chỗ cũng đủ khiến người ta tim đập chân run.
Hạ Nhi như một thiên sứ đứng giữa lằn ranh giữa thánh thiện và tà ác, hấp dẫn ánh mắt của người ta, khiến không ai có thể rời đi.
An Tranh chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Nhi trong bộ dạng câu người đến như vậy, một chút ánh nắng ngoài cửa soi rọi làn da như hoa như ngọc của cô, chiếc sơ mi rộng rãi trên người cô lúc này lại giống như một tầng lá mỏng manh đang ôm lấy đóa hoa tường vi rực rỡ diễm lệ, kiều diễm đầy mê hoặc, đoá hoa đang tỏa hương từng tầng từng lớp, mê hoặc lòng người trên nhân thế, nhưng lại khiến người ta không thể nào giơ tay ra chạm tới.
Trong khi An Tranh gần như mất hồn mất vía, sắc mặt của Hàn Tịch lại không có quá nhiều thay đổi, không hề kinh ngạc, chỉ đứng dậy lạnh nhạt chào hỏi một câu:
"Tiểu thư!"
Hạ Nhi nhíu mày.
An Tranh lúc này mới tỉnh lại, lập tức đứng dậy khỏi bàn ăn, tiến tới, ánh mắt dừng lại trên người cô, nụ cười dịu dàng:
"Còn thấy đau đầu không? Em ổn chứ?"
Hạ Nhi không đậm không nhạt đáp:
"Tôi ổn."
Trái tim An Tranh chợt nhói đau.
Tuy rằng biết Hạ Nhi không hề đặt mình vào một vị trí nào trong trái tim, nhưng khi nghe những lời nói không lạnh không nhạt này vẫn là một nỗi đau cứa nát tim gan An Tranh.
An Tranh chỉ cười khẽ, cũng không nói gì nữa mà xoay người đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Ông Hạ liếc nhìn Hạ Nhi một chút rồi nói:
"Con cũng đến ăn sáng đi. Tối qua An Tranh đưa con về nhà, cả cô bé..."
"Bối Lạc." Hạ Nhi tiếp lời, vừa nói vừa đưa tay kéo ghế ngồi xuống.
Ông Hạ cười cười:
"Đúng đúng, con bé tên Bối Lạc. Có điều con bé còn chưa tỉnh dậy đâu."
Hạ Nhi gật nhẹ đầu, liếc sang An Tranh và Hàn Tịch, nhẹ giọng hỏi:
"Tối qua hai người cũng ở lại đây à?"
Hàn Tịch chỉ cười nhàn nhạt, nghiêm chỉnh nói:
"Vâng, thưa tiểu thư."
Hạ Nhi cong môi cười, cũng không nói gì nữa.
Người hầu đem đến một đĩa bít tết đặt trước mặt cô, Hạ Nhi cầm dao dĩa, còn chưa kịp đè xuống, dĩa thịt trước mặt đã bị An Tranh cướp đi.
"Để tôi."
Nói xong, An Tranh tao nhã cắt bít tết một cách gọn gàng, chỉnh tề, sau đó đặt chiếc đĩa trước mặt sang phía cô.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, dùng nĩa ghim một miếng bít tết đã được cắt vuông vắn vào miệng một cách cực kỳ tao nhã rồi nói một câu:
"Cảm ơn cậu."
An Tranh không nói gì.