Hạ Nhi dẫn Lương Hạ đến một thương hiệu thời trang khá nổi tiếng.
Ánh sáng trong cửa hiệu từ chói sáng dần dần trở nên êm dịu, hắt xuống nền nhà màu vàng rực rỡ.
Du Tử Miên liếc nhìn bộ trang phục được trưng bày trong tủ kính, ngay lập tức bước vội tới, nhanh nhảu nói với Hạ Nhi:
"Bộ váy này thanh nhã sang trọng, cực kỳ trân quý, chất liệu nhìn là biết quý hiếm khó tìm. Hạ tiểu thư, tôi cảm thấy nó rất phù hợp với cô. Hay là cô thử nó đi."
Lời nói đề nghị chân thành tha thiết như vậy, Hạ Nhi nghe vào tai lại cảm thấy cực độ giả tạo cùng chán ghét, đôi mắt hổ phách không liếc lấy bộ váy đang được trưng bày hết sức bắt mắt kia lấy một cái.
Hạ Nhi hắng giọng, lạnh lùng kiêu ngạo ngẩng cao cổ lên như một con khổng tước, nhếch môi đáp:
"Cô bảo tôi thử thì tôi phải thử sao? Bổn tiểu thư chẳng mất mặt như thế. Nhưng nếu cô cầu xin bổn tiểu thư một chút, bổn tiểu thư sẽ mở lòng từ bi thử cho cô xem, thế nào?"
Du Tử Miên nghe xong liền nghẹn đỏ cả mặt.
Lương Hạ cúi đầu bật cười, lại cố gắng đè nén nên thân thể liên tục run run.
An Tranh cũng không nhịn được mà nhếch nhẹ khoé miệng, giống như ẩn nhẫn cái gì đó.
Bối Vy đứng phía sau đã cắn môi phẫn nộ đến ngập trời, lại chả dám tiến lên nói đỡ cho Du Tử Miên một câu nào.
Hạ Nhi liếc Du Tử Miên một cái, khinh thường xoay người bước vào cửa hàng.
Muốn làm thân với cô ư?
Nằm mơ!
Nằm mơ cũng không được!
Khi vào cửa hàng, nhân viên lập tức chạy ra niềm nở tiếp đón.
Lương Hạ liên tục mấy lần bắt cô vào thử vài chiếc váy, liên tục làm đi làm lại, cũng bởi vì chiều theo sự hào hứng của Lương Hạ, búi tóc vốn dĩ đã được Hạ Nhi chải chuốt gọn gàng giờ hơi bung ra, có một lọn tóc rơi xuống trước trán.
Hạ Nhi nhíu mày, cô giơ tay cài nhẹ nhưng tóc vẫn trượt xuống khỏi tai.
An Tranh ngồi ở ghế đợi, nhìn thấy động tác nhỏ nhặt như thế nhưng lại như có một bàn tay nhẹ nhàng gãi vào trái tim, ngứa ngáy, cực kỳ khiêu khích.
An Tranh cứ nhìn cô thử hết bộ này đến bộ khác, nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô rát, lồng ngực dần dần lan tràn một sự nôn nóng, tia sáng nơi đáy mắt cũng mỗi lúc một u tối.
Ánh mắt đó rơi vào tầm nhìn của Du Tử Miên.
Du Tử Miên đang mãi nghĩ thì một cái bóng che mất ánh sáng trên đỉnh đầu, vọng xuống là một tiếng hừ khẽ:
"An Tranh thích Hạ Nhi đấy." Bối Vy không chút kiêng nể mà nói thẳng.
Du Tử Miên bật cười, âm trầm lạnh nhạt hỏi:
"Vậy sao?"
Bối Vy không tiếp lời, xoay người đi vòng tới quầy trang sức gần đó.
Du Tử Miên cũng chẳng hề để tâm, nhìn về phía Hạ Nhi và Lương Hạ.
Ánh sáng trong cửa hàng rất sáng, chiếc bóng nhỏ bé của Hạ Nhi đan cài trong quầng sáng ấy, đung đưa trước mắt, đẹp đến mụ mị đầu óc.
An Tranh vẫn rất kiên nhẫn ngồi yên đợi, không hề khó chịu vì mức độ 'thay ra thay vào' của hai nữ nhân trước mặt, trên khuôn miệng tuyệt mỹ còn cong lên nụ cười hoà ái dễ gần, vô hạn cưng chiều.
Đến khi Lương Hạ đưa cho Hạ Nhi một chiếc váy màu đỏ khá ngắn, cực kì diễm lệ rực rỡ, Hạ Nhi lúc đầu còn từ chối, nhưng vì Lương Hạ liên tục nài nỉ đành cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
Một lát sau, cửa phòng thử đồ bật mở.
Chỉ nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Lương Hạ reo lên ngay sau đó:
"Trời ơi! Coi kìa, thật là xinh đẹp chết người nha."
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt của Hạ Nhi vô cùng quyến rũ, thân hình nóng nỏng gợi cảm đến cực điểm. Chiếc váy hoa lệ đỏ rực chỉ che được đến mép đùi, làm lộ ra cặp chân thon dài trắng muốt như ngọc lưu ly.
Chất liệu chiếc váy là loại tơ lụa thượng hạng, cắt xẻ bên hông tới tận eo, tôn lên vòng eo thon gọn cực kỳ bắt mắt.
An Tranh nhìn thấy cảnh đó, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mắt hoa cả lên, đầu lưỡi khô khốc, trái tim trong lồng ngực không chịu nằm yên, cứ đập loạn xạ.
Tâm trạng bỗng có chút thất thường, An Tranh vô thức đứng dậy, đi lên trước, dừng bước sau lưng cô.
Hạ Nhi đang xoay vòng cho Lương Hạ ngắm ngía, tiếng cười đùa rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng trêu chọc của Lương Hạ cất lên.
An Tranh hơi nheo mắt lại, một chút xúc động muốn tiến tới, suy nghĩ này vừa sượt qua não bộ thì cũng là lúc Hạ Nhi chuyển hướng nhìn về phía An Tranh.
An Tranh nhìn thấy rõ ánh mắt hổ phách kia chợt trở nên lạnh đi. Đâm lao thành phải theo lao, An Tranh cũng không trốn không né, đứng yên nhìn cô, cất giọng trầm trầm:
"Chiếc váy này hợp với em lắm."
Hạ Nhi cảm thấy hơi lạ, nghiêng người hỏi:
"An Tranh, hôm nay cậu có chuyện gì sao?"
An Tranh không trả lời, vòng qua đi tới bên sofa, lại ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế, chân phải mảnh khảnh tao nhã đặt lên chân trái, rồi nói:
"Tôi thì có chuyện gì? Chỉ là khen em thôi."
Bờ môi An Tranh hơi cong lên, tuy là đang cười, khẽ khàng nhưng rất rạng rỡ.
Du Tử Miên vẫn đang đứng bên cạnh quan sát, ra chiều suy nghĩ miên man. Ánh mắt cô ta bỗng đảo tới một bộ trang phục trung tính được trưng bày rất bắt mắt trước cửa hàng, cô ta vươn tay ra hiệu cho nhân viên đem tới, ngay sau đó quay sang nhìn An Tranh:
"Tôi thấy bộ này hợp với khí chất của An tổng, hay là An tổng thử một chút đi."
Hạ Nhi nghe thấy, vốn đang lựa chọn vài mẫu đồ liền quay đầu hướng về phía Du Tử Miên.
Cô biết Du Tử Miên làm việc ở Khương thị, chắc chắn cũng nắm bắt khá rõ phong cách làm việc của An Tranh, khi làm việc An Tranh rất nghiêm túc, kiệm lời và cũng cực kỳ quyết đoán.
Nhưng có lẽ rời khỏi vị trí Tổng giám đốc cao cao tại thượng ở An thị, đến một nơi như thế này hộ tống cô cùng Lương Hạ đi mua sắm, thần thái của An Tranh bỗng bớt đi sự đối chọi gay gắt, cũng bớt đi sự lạnh lùng. Thay vào đó, đôi mắt đen u tối kia tràn đầy vẻ dịu dàng hoà nhã, một chút ánh sáng hắt lên sống mũi thẳng tắp, khắc họa một cá tính rất thu hút nữ nhân.
Từ góc độ của Hạ Nhi, vừa hay có thể nhìn thấy những đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng, yêu nghiệt quyến rũ ấy của An Tranh.
Đáy lòng Hạ Nhi đột ngột dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, cô cảm thấy An Tranh và Khương Ngọc khá giống nhau.
Tuy rằng đều vô cùng quyến rũ, cùng mang một tính hướng phong tình vạn chủng, phong hoa tuyệt đại, cùng đào hoa đến độ khiến người ta phải phát rồ, nhưng An Tranh điềm tĩnh hơn, có chút băng lãnh thanh cao hơn hẳn Khương Ngọc.
Chẳng lẽ vì một chút điểm giống nhau đó mà Du Tử Miên có vẻ khá để ý tới An Tranh?
Trong đầu dâng lên vài câu nghi vấn khó hiểu, Hạ Nhi bỗng cúi đầu.
Cô không biết rằng, khoảnh khắc cô cúi đầu cũng là lúc An Tranh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt là những tia tình cảm giấu kín.
Du Tử Miên thấy An Tranh không thèm để ý tới cô ta, cố ý che miệng ho 'khụ' một tiếng.
An Tranh dời mắt khỏi Hạ Nhi, nhìn lướt qua Du Tử Miên, sau đó chậm rãi đứng dậy đi về phía cô ta.
Du Tử Miên bất chợt cảm thấy căng thẳng, thế nhưng An Tranh chỉ ngang người cô ta, lại không một chút để ý hay liếc mắt đến bộ trang phục mà cô ta đang cầm trên tay.
Nhưng đúng lúc lướt qua, An Tranh còn cố ý để lại một câu bên tai cô ta:
"Du tiểu thư có vẻ thích bám lấy tôi nhỉ?."
Du Tử Miên đột nhiên cảm thấy tai mình ngứa ngáy nhưng phần nhiều là bị chấn động bởi câu nói nghe có vẻ bông đùa kia.
Ánh mắt cô ta run rẩy, ngước lên nhìn An Tranh nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao gầy thẳng tắp.
Cô ta đứng đờ ra tại đó, hơi thở trở nên dồn dập.
Du Tử Miên biết An Tranh có ý với Hạ Nhi.
Bản thân cô ta luôn cảm thấy, một nữ nhân như Hạ Nhi quả thật rất thu hoa hút bướm, xung quanh nữ nhân cường thế gia cảnh hiển hách đều vô cùng để ý, gục ngã dưới chân Hạ Nhi.
Tâm tính Du Tử Miên lại vô cùng háo thắng. Cô ta chính là không phục.
Du Tử Miên tự nhận mình rất xinh đẹp, vô cùng quyến rũ, lúc trước ngay cả Khương Ngọc cũng không kiềm được lòng mà yêu chiều cô ta, tuy mối tình rất chóng vánh nhưng vẫn khiến cô ta rất tự tin vào bản thân mình.
Trước giờ chưa từng có nữ nhân nào thoát khỏi sự mê hoặc và quyến rũ của cô ta cả.
Thế nên khi biết Hạ Nhi, cô ta bỗng cảm thấy Hạ Nhi ngoài gia thế hiển hách, có một nhan sắc kinh động lòng người, nhưng rõ ràng tính tình lại không được tốt lắm, quá mức hung tàn bạo ngược.
Một nữ nhân như vậy tại sao xung quanh ai cũng yêu thích chứ?
Hạ Nhi thì có gì hơn cô ta?
Vì thế từ lúc nào không hay biết, Du Tử Miên đã sớm xếp Hạ Nhi vào diện đối thủ để so bì cao thấp.
Hạ Nhi đang ngắm nhìn Lương Hạ thử đồ, bỗng cảm thấy sau gáy ngọc lạnh toát, cô nhạy cảm nhận thấy anh mắt sắc lạnh của Du Tử Miên.
Ngay lúc này, một nữ nhân viên cầm trong tay một bộ váy rất hoa lệ, chạy vội đến trước mặt Lương Hạ, cúi đầu cẩn thận nói:
"Tiểu thư, bộ váy này bên tôi vừa hết size, chỉ còn một cái với kích cỡ này, thật sự xin lỗi."
Lương Hạ nghe thấy, đang định trả lời thì chiếc váy trên tay nữ nhân viên kia bị cầm lên.
Du Tử Miên vừa sờ sờ chất liệu chiếc váy xa hoa đó, vừa cười cười nói với Lương Hạ:
"Lương tiểu thư, mọi việc đừng quá cưỡng cầu. Có lẽ cô không có duyên với chiếc váy này đâu."
Dứt lời, Du Tử Miên nhìn kiểu dáng và phẩm cấp của chiếc váy, bổ sung thêm vài câu:
"Với lại, tôi thấy kiểu cách của Lương tiểu thư không phù hợp với nó lắm. Chiếc váy này vừa đúng lúc hợp ý tôi, lại còn rất vừa vặn. Hay là... cô nhường nó cho tôi nhé?"
Lương Hạ nghe thấy liền cứng đờ.
Có chút mất mặt, đôi phần ngượng ngập nhưng nhiều hơn cả là cảm giác tức giận thật sự.
Lương Hạ không nhịn nữa, ngẩng đầu lên hờ hững hỏi ngược lại:
"Cô thật sự muốn có nó sao?"
Du Tử Miên nhướng mày, cúi đầu thấp giọng cười một tiếng.
Lương Hạ cưỡng ép bản thân đối mặt với Du Tử Miên, chỉ cảm thấy như một lần nữa đối mặt với kiếp nạn máu chảy đầm đìa, từng bức tranh so sánh thực sự như sắp lấy mạng cô.
Thật sự quá khác biệt...
Cuối cùng Du Tử Miên cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lương Hạ, ngữ khí nghiêm nghị:
"Lương Hạ tiểu thư, khi cô mặc một chiếc váy không phù hợp với mình, cho dù cô có cố gắng đến thế nào, khi mặc vào nhìn vẫn cực kỳ buồn cười, cực kỳ hạ thấp giá trị thực của chiếc váy đó. Cô phải để nó thuộc về nơi nó đáng được thuộc về. Như vậy mới không phí hoài giá trị của nó. Tôi nghĩ là cô hiểu, đúng không?"
Lương Hạ bị Du Tử Miên làm cho cứng họng, chớp chớp mắt mấy cái sau đó tâm trạng bực bội ùn ùn ập tới rồi lan tràn nhanh chóng.
Không nói được câu nào, cổ họng khô khốc...
"Lương Hạ!" Thanh âm khẽ khàng vang lên sau lưng cô.
Là Hạ Nhi.
Bước chân của cô nàng nào đó không gấp gáp, không hoảng loạn, ung dung như thường, giống như đã nắm bắt màn 'xiếc khỉ' trước mặt Lương Hạ này của Du Tử Miên một cách chuẩn xác.
Lương Hạ đáy lòng vốn đang mang chút chua xót, nghe thấy giọng Hạ Nhi vang lên, đầu óc bỗng nổ 'bùm' một tiếng, trong lòng chỉ còn lại hai chữ:
Toi rồi...
Quả thật....
"Cô đang làm trò gì đây?" Hạ Nhi lên tiếng, như cười lại như không.
Trái tim đang lơ lửng của Du Tử Miên bị đập mạnh xuống đất.
Du Tử Miên gượng gạo ép ra một nụ cười, nhẹ nhàng đáp:
"Tôi chỉ đang phân tích cho Lương Hạ tiểu thư hiểu về giá trị của chiếc váy này thôi. Hạ tiểu thư có vẻ sốt ruột quá."
Trên người Hạ Nhi lúc này đang mặc chiếc váy đỏ rực với đai lưng lấp lánh, là bộ váy mà Lương Hạ vừa bắt cô phải thử vẫn chưa cởi ra, chiếc váy hơi ngắn để hở ra ngoài đôi chân thon dài trắng muốt.
Hạ Nhi nở nụ cười như có như không:
"Lương Hạ đâu phải không hiểu về giới thời trang. Tôi tin rằng không tính riêng những món đồ xa xỉ hiện giờ trong cửa hàng này, chọn bừa bất kỳ món nào, Lương Hạ cũng biết tường tận đấy."
Du Tử Miên có chút ngượng ngập, cố ý lảng tránh không nói lời nào, cô ta đưa chiếc váy trên tay cho nữ nhân viên đứng kế bên rồi vòng tay xuống mở nắp túi xách, chuẩn bị lấy thẻ ra để thanh toán.
"Chiếc váy này là tôi chọn cho Lương Hạ, cô muốn thanh toán hộ Lương Hạ đã hỏi qua ý của tôi chưa?"
Hạ Nhi đột ngột lên tiếng.
Du Tử Miên sững người, đôi mắt xinh đẹp hướng về phía Lương Hạ đang trầm mặc.
Lương Hạ dường như cũng không muốn làm khó cô ta, ngay lập tức mở miệng giải thích:
"Chiếc váy ấy không có size của tớ. Lại chỉ còn đúng một cái, kích cỡ vừa vặn với Du tiểu thư, mà Du tiểu thư cũng vừa ý..."
"Nên cậu nhường à?" Hạ Nhi cắt ngang lời Lương Hạ, ngữ khí có phần không vui.
Lương Hạ nghe giọng điệu đó của Hạ Nhi, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, bèn nhẹ nhàng đáp:
"Tớ vẫn chưa nói sẽ nhường..."
Khóe môi Hạ Nhi bỗng ngay lập tức thấm một nụ cười, đưa ra quyết định:
"Vậy đừng nhường. Dù không vừa tớ cũng muốn lấy về cho cậu."
Hạ Nhi dứt lời liền nhìn thẳng vào mắt Du Tử Miên, sự âm trầm lạnh lẽo ở trong đáy mắt hổ phách kia chỉ có đương sự mới cảm nhận được.
"Du tiểu thư! Cô chọn cái khác đi." Hạ Nhi lạnh lùng lên tiếng.
Du Tử Miên bị ánh mắt đó nhìn đến mức sững người, khí thế đột nhiên giảm đi mất nửa phần, thấp giọng nói:
"Nhưng... tôi rất vừa ý với chiếc váy này. Lương tiểu thư mặc nó cũng đâu có vừa, chẳng lẽ..."
Hạ Nhi cắt ngang lời Du Tử Miên, chớp chớp mắt:
"Cô không muốn chọn cái khác? Nhất quyết muốn lấy đồ trong tay Lương Hạ? Cô chắc chưa?"
Lương Hạ: "...."
Du Tử Miên hơi sững sờ, ngay sau đó phản ứng lại, cười có chút tiếc nuối:
"Tôi... chọn cái khác vậy."
Cứ nghĩ việc cứ như vậy là xong, không ngờ ngay lúc câu nói của Du Tử Miên vừa dứt, Hạ Nhi bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Du Tử Miên, ánh mắt ẩn hiện tinh quang và lạnh lùng:
"Bà đây kêu cô chọn cái khác thì cô không chọn, giờ lại muốn chọn sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"
Du Tử Miên nghe thấy, ngay lập tức mở lớn mắt, có chút kinh ngạc.
Hạ Nhi lúc này cực kỳ bá đạo, không thèm nhìn tới Du Tử Miên, cô bước đến bên cạnh Lương Hạ, ung dung nhét vào tay Lương Hạ một chiếc thẻ, ghé sát môi vào, thấp giọng nói nhỏ bên tai Lương Hạ:
"Ném tiền vào mặt cô ta. Mua hết đồ của cả cái cửa hàng này đi."
Lương Hạ còn đang bần thần, ngay lập tức trợn trắng mắt, có chút lắp bắp nói không nên lời:
"Mua? Mua hết á? Sao cậu không tự ra tay? Tiền của cậu mà."
Hạ Nhi bĩu môi khinh bỉ, ngữ khí ghét bỏ:
"Tớ sợ cô ta bị bị tổn thọ. Với lại, đây là tiền của Khương Tình. Tiền của tớ còn lâu tớ mới ném."
Lương Hạ: "...."
Cậu phá của thế Tình tỷ nhà cậu có biết không?
Đã vậy còn nghĩ mình là lão tổ tông thật đấy à? Ném tiền còn sợ người ta tổn thọ cơ.
Thế nhưng Lương Hạ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, bước đến nói chuyện với quản lý của cửa hàng trong ánh mắt sửng sốt chết nghẹn của Du Tử Miên.
Lương Hạ thở dài, cô quá hiểu Hạ Nhi, đã không động thủ còn dễ nói, một khi động thủ thì không khiến người ta tức chết sẽ tuyệt đối không thu tay lại.
Thế nhưng sau khi nói chuyện với quản lý một hồi lâu, Lương Hạ lập tức ba chân bốn cẳng chạy ù tới bên cạnh Hạ Nhi, ghé sát vào tai cô mà thầm thì:
"Cửa hàng này còn có cả trang sức, giá thành không rẻ đâu."
Hạ Nhi nhìn mặt mày Lương Hạ đang biến sắc, lạnh giọng nói như trêu tức:
"Tớ thích thì mua hết! Mua để cậu đeo đi ra ngoài cho người ta ghen ghét không được à?"
Lương Hạ: "..."
Đại phú bà a~~~
Đúng là không nên giảng đạo lý với Hạ Nhi của Hạ gia, không có đạo lý gì có thể nói với nữ nhân này hết.
Đạo lý duy nhất có thể nói được chính là bốn chữ:
HỐNG HÁCH NGANG NGƯỢC.
Du Tử Miên mím môi, cô ta tự nhận mình tung hoành thương trường mấy năm liền, loại thiên kim tiểu thư nào cũng đều gặp qua, chưa từng sợ âm mưu quỷ kế gì của bất kỳ ai, thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp một vị Đại tiểu thư thế gia ăn nói ngông cuồng và quan trọng nhất là không để tâm tới mặt mũi người khác.
Cách hành sự lại càng thô bạo và trực tiếp như thế.
Nhưng ngặt nỗi, vị Đại tiểu thư này gia thế hiển hách, quyền thế ngập trời, là một loại người căn bản không thể tìm thấy nhược điểm, không thể công phá.
Chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng.