Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1548010/novel/15372029/1605738122.png-original600webp?sign=78d6a3bb09e55604f14fd2c4dd847093&t=5fff8980)



"Bảo Bối! Lại đây." Khương Tình giọng mang chút nghiêm túc lại quyến rũ kì lạ.



Hạ Nhi xoay đầu nhìn Khương Tình, khuôn mặt nữ nhân đối diện mờ mờ ảo ảo như sương, xinh đẹp thanh thoát như hoa lan, nhất là đôi mắt nâu sẫm trầm trầm của đối phương làm cho lòng người mềm yếu.



Tâm tinh Hạ Nhi bây giờ rối bời, cô không cưỡng lại được dụ hoặc từ con người trước mặt, chỉ có thể yên lặng chậm rãi vịn thành bồn tắm rồi trườn người tới, vươn tay vòng quanh vai Khương Tình, nhìn hàng lông mi dài đen láy của Khương Tình, cúi đầu hôn lên mặt, lướt qua chóp mũi thẳng và tinh xảo, cuối cùng rơi vào đôi môi mỏng đang cong lên ý cười yêu mị của Khương Tình.



Hạ Nhi vừa hôn vừa nói khẽ:



"Tình! Thật muốn..."



Khương Tình chỉ nhắm hờ mắt, cười khẽ liếc đường cong mê người đẫm nước của Hạ Nhi một cái, chậm rãi nói:



"Muốn gì? Chị sẽ làm bất cứ thứ gì em muốn."



Hạ Nhi vươn đầu lưỡi liếm lên khoé môi Khương Tình, ánh mắt mang theo tham lam cùng dục vọng, nhỏ giọng nói:



"Muốn làm chị sướng!"



Ngôn ngữ hơi thô khiến Khương Tình hơi khựng lại, sau đó mỉm cười gật đầu:



"Được!"



Hạ Nhi cười khẽ, lưỡi đưa ra liếm lên cổ Khương Tình, làn da mịn màng trơn bóng, nữ nhân hoa lệ nhất, trang nhã nhất, xinh đẹp nhất, hoàn mỹ nhất đang mặc cho cô muốn làm gì thì làm, Hạ Nhi vô cùng vui sướng thoã mãn.



Cô dùng chóp mũi cao thẳng mờ ám cọ lên vành tai như bạch ngọc của Khương Tình, đầu lưỡi vươn ra liếm lên, rồi há miệng ngậm mút lấy.



Khương Tình rèm mi chớp động, chân mày hơi cau lại, bàn tay trên thành bồn tắm nắm chặt, cực lực ẩn nhẫn xao động trong lòng.



"Chị đang kiềm chế cái gì vậy?" Hạ Nhi nhỏ nhẹ nói khẽ bên tai Khương Tình.



Khương Tình không trả lời, ánh mắt nâu sẫm mở ra nhìn Hạ Nhi, bàn tay vốn đang nắm chặt liền thả lỏng.



Hạ Nhi cười khẽ, cúi đầu gặm cắn lên cổ Khương Tình, mút một dấu hôn đỏ rực lên đó. Một mùi thơm vừa như lan vừa như xạ hương ngày một nồng, tiếng thở dốc cùng tiếng than rất nhẹ tựa như một đóa hoa đẹp đẽ sinh sôi trong bóng tối.



"Hay là... để khi khác đi." Khương Tình thở nặng nề nói.



Hạ Nhi coi như không nghe thấy, tay đang dựa lên thành bồn tắm liền vươn ra nắm lấy một bên ngực Khương Tình, tay còn lại sờ lên vòng eo thon nhỏ lại săn chắc mê hồn kia.



"Tôi sợ em chịu không nổi... Bảo Bối..." Giọng Khương Tình hơi mềm nhẹ lại khàn khàn.



Hạ Nhi không đáp, tay đang sờ soạng lên eo một đường đi xuống bụng dưới, có chút càn quấy cùng không buông tha.



Hạ Nhi hôn lên xương quai xanh tinh xảo, đầu lưỡi ấm nóng vươn ra liếm cắn lên bả vai Khương Tình.



Cảm giác nhồn nhột cùng khác lạ khiến Khương Tình thở gấp gáp hơn, tay vô thức nắm lấy thành bồn tắm, cô rất muốn ôm lấy nữ nhân đang yêu kiều câu dẫn mình, nhưng Khương Tình biết chỉ cần cô vươn tay ra chạm vào thân thể mềm mại kia, cô sẽ không kiểm soát được mà dày vò nó. Đành nhẫn nhịn khống chế bản thân, để mặc cho Hạ Nhi trêu đùa mình.



Hạ Nhi hôn lên làn da trên ngực đang ướt sũng, môi mềm lướt lên bầu ngực căng tròn, há miệng gặm cắn, dấu răng rõ ràng hiện lên làn da trắng nõn, Hạ Nhi vươn lưỡi liếm.



Khương Tình nóng bừng cả người, ánh mắt tối đi ba phần, đầu óc suy nghĩ có chút rối rắm nên vươn tay đỡ lấy trán, khoé môi cong lên nụ cười bất đắc dĩ.



Hạ Nhi không thèm quan tâm, lưỡi vươn ra cuốn lấy nụ hoa trước ngực hơi \*\*\*\*\* \*\*\*\*, ngậm lấy rồi mút nó.



Bàn tay bên kia vẫn không quên xoa nắn bên ngực còn lại, vì hơi mất sức nên lực đạo có chút nhẹ nhàng, giống như đang vờn lông vũ khiến Khương Tình thấp giọng cười khẽ.



Hạ Nhi hơi tức giận, hé miệng nhả nụ hoa xinh đẹp đang ngậm ra, giọng uỷ khuất nói:



"Chị đang cười nhạo em đó hả?"



Thân thể Khương Tình vì kiềm nén tiếng cười mà run lên khe khẽ, bàn tay đang đỡ trán buông ra, vươn tới miết nhẹ lên khuôn mặt nhỏ đang uỷ khuất, nhìn cặp mắt hổ phách long lanh ướt sũng, nhẹ giọng khích lệ dụ dỗ nói:



"Không phải! Bảo Bối, em làm tốt lắm."
















Hạ Nhi liếc mắt, lại cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hoa trước mặt cắn một cái.



"Ưm... Bảo Bối! Nhẹ thôi!" Khương Tình nhẹ giọng nói.



Hạ Nhi vươn đầu lưỡi liếm lên vết cắn, ngước đôi mắt hổ phách to tròn nhìn Khương Tình.



Khuôn mặt Khương Tình không còn bình thản, hơi thở đang hỗn loạn không đều, có chút gấp gáp lại mị hoặc kì lạ, ánh mắt nâu sẫm nhìn cô tràn đầy cưng chiều cùng khắc chế, khóe môi tinh xảo nhếch lên một nụ cười ưu nhã lại quyến rũ không nói nên lời.



Hạ Nhi đưa tay di chuyển xuống vùng mẫn cảm nữ tĩnh kia, dù ở trong nước vẫn sờ được một mảnh ẩm ướt trơn trợt bên trong, Hạ Nhi nở nụ cười vô cùng hài lòng, ngón tay vuốt ve chân tâm Khương Tình khiến nước trong bồn tắm tạo từng đợt sóng nhỏ lăn tăn.



Khương Tình bỗng đưa tay đẩy nhẹ Hạ Nhi ra, ánh mắt bị dục vọng che lấp gần hết, vô cùng ẩn nhẫn đứng bật dậy bước ra khỏi bồn tắm.



Hạ Nhi ngay lập tức vô cùng bất mãn, Khương Tình cúi người ôm lấy Hạ Nhi đứng dậy, Hạ Nhi vừa đứng lên đã cảm thấy gió lạnh ùa đến, thoáng chốc khiến tấm lưng trần nổi một lớp da gà, hắt xì một cái thật mạnh.



Khương Tình vội vàng vươn tay ra lấy khăn tắm lau người cho cô, động tác dịu dàng ôn nhu như sợ cô đau.



Hạ Nhi trừng mắt tức giận nói:



"Chị bảo để em làm mà."



"Em không có sức! Ngoan đi." Khương Tình cười khẽ, ánh mắt lại tối sẫm như đang cực lực che giấu cái gì đó.



Khương Tình tự lau khô người rồi cúi xuống bế lấy nữ nhân đang giận dỗi bất mãn đầy không cam tâm kia.



Hạ Nhi vẫn không buông tha, nằm gọn trong vòng tay Khương Tình lớn tiếng nói:



"Em có sức! Em làm được! Khẳng định! Chắc chắn! Xác định!!!"



Khương Tình nghe Hạ Nhi nói một tràn, cúi đầu nhìn Hạ Nhi cười ôn nhuận nói:



"Em không làm được! Vì cứ theo cái kiểu lần mò đó của em, chỉ chọc cho tôi muốn làm ngược lại em thôi. Bây giờ em muốn thế nào?"



"Ý chị là sao? Lần mò cái gì?" Hạ Nhi cảm thấy mất mặt, chu môi tức giận phản bác.



Khương Tình không nói gì, có điều ánh mắt mờ ám dạo qua người Hạ Nhi một vòng, dáng vẻ âm u kia khiến Hạ Nhi có chút sợ hãi, vội vàng tiếp tục đề tài vừa rồi:



"Ý chị là thế nào?"



Khương Tình thản nhiên nhìn Hạ Nhi, ôn nhuận khàn giọng nói:



"Em khiến tôi muốn! Nhưng với tình hình hiện tại em không đáp ứng được, tôi bất mãn sẽ làm thịt em! Hiểu chưa?"



Hạ Nhi trợn tròn mắt, nghe vậy mặt ửng hồng, ho khan một tiếng, lí nhí nói:



"Ai... ai nói...em không... đáp ứng được chứ?"



Khương Tình thấp giọng cười khẽ, ôn nhuận dịu dàng nói:



"Em định dùng cái cơ thể mềm nhũn đứng lên cũng không nổi này mà làm tôi sao? Mạnh miệng!"



Hạ Nhi không chịu thua, tức giận phản bác:



"Em là bị chị làm ra nông nỗi này đó! Chị mau nằm xuống! Em làm được!."



Trong mắt Khương Tình hiện lên một tia đau lòng khi nhìn cơ thể Hạ Nhi đầy vết xanh đỏ, gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười khẽ, hàm răng đều tăm tắp phun ra hai chữ:



"Đừng hòng!!!"



Hạ Nhi ấm ức, uỷ khuất cùng không cam lòng nhưng vì không lay chuyển được, bản thân lại đúng là đang vô lực, nên im lặng tự nhủ nhất định lần sau cô sẽ để dành sức đè con người trước mắt này ăn một lần bù một năm.



Ta có thể!!!



Ta có thể!!!
















Trong lòng Hạ Nhi gào thét.



Khương Tình nhìn Hạ Nhi như đang ra quyết tâm gì đó, cười khẽ bế Hạ Nhi đặt lên giường, Hạ Nhi không để ý hình tượng mà che miệng ngáp một cái, sau đó ngã người vùi mình lên giường êm mềm mại, một âm thanh xấu hổ từ bụng Hạ Nhi vang lên, Hạ Nhi ngay lập tức lấy chăn trùm bản thân lại.



Khương Tình nhìn cục bông tròn tròn trước mắt, cười trêu ghẹo nói:



"Đói sao? Chưa ăn gì mà bị tôi dày vò lâu như thế, còn mạnh miệng muốn ăn tôi. Em đói nên nhìn tôi thành đồ ăn đấy à?"



Hạ Nhi im thin thít, không tiếng động lăn ra xa.



Khương Tình cúi đầu cười khẽ:



"Đợi tôi một chút! Tôi sẽ nấu gì đó cho em."



Nói xong Khương Tình liền đứng dậy, mở tủ quần áo lấy hai bộ đồ ngủ, Khương Tình lưu loát mặc vào một bộ, mắt nhìn bộ đồ trong tay, liền ngồi xuống giường đưa ngón tay chọc vào cục bông nói:



"Thay đồ đã nào! Bảo Bối!"



Bên trong không có tiếng động nào phát ra, Khương Tình liền vươn tay từ từ mở chăn lên.



Hạ Nhi mơ màng ngủ thiếp đi trên giường, cô quá mệt mỏi, bị một nữ nhân mạnh mẽ dày vò suốt ba, bốn tiếng đồng hồ. Cô lại chỉ khoẻ hơn nữ nhân bình thường một chút, tất nhiên là không chịu nổi.



Khương Tình nhìn nữ nhân đầu tóc còn ướt nhẹp, thân thể không mảnh vải, có chút tự trách bản thân hơi mạnh tay, cô khom người nhẹ nhàng cẩn thận mặc đồ ngủ vào cho Hạ Nhi, sau đó lấy máy sấy tóc trong ngăn tủ, cắm vào rồi ôm Hạ Nhi dựa đầu lên vai mình, từng chút từng chút dịu dàng làm khô tóc.



Không biết có phải tại Khương Tình săn sóc quá tỉ mỉ hay không, Hạ Nhi vẫn thở đều đều, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.



Sau khi tóc Hạ Nhi đã tạm khô, Khương Tình liền nhẹ nhàng đặt Hạ Nhi nằm xuống, nhìn khuôn mặt khi ngủ xinh đẹp yêu kiều trước mặt, như đóa hoa mai vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo không chịu nở, khi mở mắt tỉnh dậy lại đột nhiên nở rộ, tỏa ra hương thơm mê người.



Khương Tình đưa ngón tay vuốt ve lên làn da mềm mại trên khuôn mặt nữ nhân đang say giấc, trong mắt là vô hạn cưng chiều cùng dịu dàng, thì thầm nói nhỏ:



"Tôi yêu em! Bảo Bối!"



Ánh sáng từ rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng, Hạ Nhi khẽ nheo mắt chống tay ngồi dậy, ánh mắt lười biếng nhìn ra ngoài cửa kính, cô quay đầu đặt tay sờ lên chăn nệm bên cạnh, hơi lạnh, tối qua cả đêm Khương Tình ôm lấy cô vào lòng mà ngủ, giấc ngủ ngọt ngào không chút mộng mị, Hạ Nhi vẫn là lần đầu tiên dậy trễ như vậy.



Dụi dụi mắt bước ra phòng khách liền nghe mùi thơm thoang thoảng, bụng bị đói bỗng reo lên, Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tình từ phòng bếp đi ra, bộ đồ ngủ màu xám và đôi dép mang trong nhà không che được sự ưu nhã và xinh đẹp, hai tay mỗi bên một đĩa trứng ốp la, Khương Tình nhìn bộ dạng ngái ngủ của Hạ Nhi, cười một tiếng rồi nói:



"Đi rửa mặt đi Bảo Bối!"



Hạ Nhi nghe vậy ngoan ngoãn bước vào phòng.



Khương Tình nhận ra khi Hạ Nhi mới ngủ dậy hình như... đặc biệt ngoan ngoãn, giống như một con mèo vậy. Nghĩ thế liền thấp giọng cười khẽ, vươn tay để hai dĩa ốp la lên bàn phòng khách.



Chẳng mấy chốc Hạ Nhi lại đi ra, chậm rãi bước về phía ghế dài sô pha nằm xuống, lại không biết nghĩ gì liền ngồi dậy, hai chân nhỏ đặt lên ghế, vô cùng lười biếng dựa lưng vào ghế, một tay chống má, một tay đặt lên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.



Khương Tình cầm dĩa bánh sandwich bước vào, thấy cảnh tượng đó liền bật cười, cô bước lại gần ngồi xuống bên cạnh, Hạ Nhi liền chớp động rèm mi hé mở đôi mắt màu hổ phách long lanh tuyệt đẹp ra, nhìn Khương Tình cười khẽ nói:



"Tình... người ta thật lười quá..."



Xinh đẹp yêu kiều mị hoặc không diễn tả nổi được hình dung lúc này của Khương Tình dành cho Hạ Nhi, ánh mắt Khương Tình hơi sẫm lại, xúc động muốn dày vò nữ nhân này lại dâng lên, vội vàng khắc chế ẩn nhẫn dụ dỗ nói:



"Bảo Bối! Cả đêm qua em không ăn gì cả. Em ăn được trứng chứ? Nếu không tôi đi nấu cháo nhé?"



Hạ Nhi chớp chớp mắt, mái tóc nâu dài xoã lung tung bao phủ lấy cô, bỗng nở nụ cười xinh đẹp lười biếng nói:



"Chị bây giờ nhìn thật giống..."



Khương Tình hơi nhíu mày, vô cùng hiếu kì ôn nhu hỏi:



"Giống gì?"



Hạ Nhi cười rộ lên, ánh sáng cũng ảm đạm mất mấy phần bởi nụ cười yêu nghiệt đó, Hạ Nhi chống cằm lên đầu gối, vươn ngón tay chạm lên chóp mũi cao thẳng tắp của Khương Tình, giọng nói mềm nhũn lại vô cùng quyến rũ trả lời:



"Thê nô!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK