Không có kinh hãi cũng không có sốt sắng, chỉ có sự bàng hoàng lướt qua trong lòng.
Khương Tình giữ chặt cổ tay cô, khiến cô không giãy ra được, chỉ có thể áp sát lưng vào tường, ngẩng đầu lên nhìn khuôn cằm tinh xảo gợi cảm đang căng chặt kia.
Hạ Nhi hạ tầm mắt, một dự cảm mọc rễ như cỏ dại lan ra trong đáy lòng.
Hai nữ nhân này, một người ôn nhuận nho nhã, một người lại cuồng dã phong lưu.
Không khí xung quanh cũng đột nhiên hạ xuống thấp nhất, lạnh buốt như sương giá mùa đông.
Trong ánh sáng mờ ảo của hành lang dài đằng đẵng, một tay Khương Tình nắm chặt cổ tay cô, một tay còn lại khống chế eo cô.
Làn da trên eo cô cùng lòng bàn tay Khương Tình chỉ cách nhau đúng một tầng vải lụa cực mỏng.
Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực nơi lòng bàn tay ấy, ngón tay thon dài vuốt ve sự mềm mại nơi vòng eo cô, bàn tay còn lại giữ cổ tay cô siết nhẹ.
Dung Lạc nhíu mày, đôi mắt xanh trong trẻo lấp lánh như thuỷ tinh, giống như toả ra ánh sáng diễm lệ, Dung Lạc liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn bàn tay Khương Tình đang giữ cổ tay cô, thấp giọng:
"Tôi hiện tại cũng như Chủ tịch Khương, dốc hết tâm tư, nghĩ đủ mọi cách để Hạ Nhi thuộc về mình, nhưng chắc là tôi sẽ có phần thắng hơn so với cô đấy. Khương Tình, dù không cam tâm đến mức nào, tôi vẫn là người chưa từng làm cô ấy tổn thương đến sâu sắc như cô."
Khương Tình nghe ra những lời chỉ trích đằng sau câu nói của Dung Lạc, cũng không tức giận, từ trong cổ họng chỉ bật ra một nụ cười khẽ:
"Đúng là làm khó cho Dung tổng. Bây giờ nghĩ lại, đường đường là gia chủ Dung gia tài hoa tuyệt đỉnh, thứ có thể khiến cô dốc hết tâm sức đúng là không nhiều. Cô đã đánh một bàn cờ hay, khiến tất cả mọi người đều trở thành quân cờ của cô, việc liên kết với Khương Ẩn, dùng thế lực của dòng tộc Sophia giúp hắn ta trở về tranh đoạt chức vị Chủ tịch tại Khương thị, cho đến việc sắp xếp người gây náo loạn lễ ra mắt đại gia tộc ba năm trước, còn gì nữa nhỉ? À, tôi còn tra ra chuyện mẹ Hạ Nhi trốn khỏi viện tâm thần là có sự trợ giúp của Hàn Tịch, trước đó hai người đã liên kết lại với nhau rồi đúng không? Ngày hôm ấy cô đỡ cho Hạ Nhi một nhát dao cũng là cố tình diễn trò đi, sau sự việc ngày hôm đó, Hạ Nhi lại theo ý nguyện của cô, đến Dung thị giúp cô điều hành tập đoàn, việc bị thương không thể tỉnh dậy đã trở thành một màn che mắt cho cô dễ dàng hành động. Sẽ chẳng ai có thể ngờ được, cô đã sớm tính toán từng bước."
Sắc mặt Khương Tình vô cùng bình tĩnh, tựa như một khối ngọc lạnh bị trầm trong nước, toả ra ánh sáng bức người lại lạnh lẽo đến cực hạn:
"Tôi xưa nay làm người không đặt nặng ân oán, nhưng tôi ghét nhất là bị người khác tính toán. Dung tổng, cô chấp nhận đặt Dung thị và thế lực ở nước A lên bàn cờ để tính toán tôi. Cũng xem như đang đặt nặng vốn liếng để đánh cược. Cho dù biết dự án Du Thành không thể không hoàn thành. Cô mặc kệ Dung thị khủng hoảng cũng không quan tâm đến, vờ mình bất tỉnh để âm mưu gây khó khăn cho tôi, dồn ép Hạ Nhi vì tình nghĩa, vì mang nợ, vì dự án Du Thành mà đến điều hành Dung thị, để rồi mang trên người cái danh một chân đạp hai thuyền. Cô nắm được tâm tư của Hạ Nhi đến kỹ càng, cũng nắm vững được thế cục đang diễn ra ở Khương gia lúc đó. Dung tổng, tôi phải diễn tả sự tâm phục khẩu phục với tâm tư tinh tế này của cô thế nào đây?"
Dung Lạc có chút sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Khương Tình trở nên thâm trầm tĩnh lặng, hàng lông mi dài khẽ lay động, đáy mắt như bị phủ bởi một bóng đen, cười lạnh nói:
"Khương Tình! Cô thì khác gì tôi? Lợi dụng chuyện Hạ Nhi vì cô mà dứt tình tự đâm bản thân một dao, cô sắp đặt một bàn cờ khác, trước mặt người trong thiên hạ thì diễn một vở kịch bi luỵ suy sụp vì tình, phía sau lại lên kế hoạch uy hiếp sự an nguy của Dung thị, bắt buộc tôi phải thoả hiệp dự án Du Thành, bành trướng thế lực ở nước A. Bản thân cô cho dù là nơi thương trường âm u hay những chiêu trò bóng gió xa xôi, âm mưu toan tính lợi ích, có cái nào là thua kém tôi chứ? Khương chủ tịch hoặc là không ra tay, đã ra tay cho dù người mình yêu cô cũng có thể lợi dụng được. Tôi và cô chính là cùng một loại người. Chỉ là so với cô, tôi vẫn chưa đủ tàn nhẫn thôi."
Hai nữ nhân bình thản nhìn nhau, trong mắt đều là thâm sâu cùng toan tính.
Hạ Nhi ngoài mặt tỏ bình tĩnh, nhưng sự thật thì không phải. Dây thần kinh trong đầu cô như đang giật lên từng hồi.
Cô dùng tay đẩy Khương Tình một cái, nhưng Khương Tình từ đầu tới cuối vẫn ôm chặt cô không buông.
"Thả tôi ra."
Cô không kiên nhẫn được nữa nên càng giãy giụa mạnh bạo hơn.
Cánh tay Khương Tình càng siết chặt, siết đến nỗi cô gần như đứt hơi.
Khương Tình mặc kệ Dung Lạc đang ở đây, cúi đầu xuống nhìn cô, cười mà như không cười:
"Em muốn theo cô ta sao?"
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Tình lại đột ngột áp sát.
Hành động này khiến trái tim cô bỗng dưng đập lỡ một nhịp.
Cô quay ngoắt đi, bờ môi của Khương Tình lại lướt nhẹ qua má cô rồi rơi xuống vành tai.
Cả người cô cứng đờ lại, tưởng chết, trong đầu chỉ còn lại những tiếng ong ong không dứt.
Khương Tình bây giờ đúng là bất chấp tất cả, kể cả Dung Lạc ở trước mặt cũng không thèm để vào mắt.
Bờ môi Khương Tình chỉ hơi dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó men theo cần cổ cô lướt thẳng xuống dưới hõm vai.
"Em là của tôi."
Giọng Khương Tình trầm thấp nặng nề, tựa như một tảng đá rơi xuống trái tim cô.
Sống mũi cao thẳng chạm vào hõm vai cô, hơi thở như lan như sương phả ra nóng rẫy, khi quét qua những khoảng da thịt trên hõm vai của cô còn tạo một cảm giác nhức nhối, ngứa ngáy, tê tê dại dại.
Trái tim cô như nhảy vọt lên tận cổ họng.
Hạ Nhi thở gấp, vòng eo bị bàn tay nhìn thì thanh mảnh nhưng vô cùng hữu lực giữ chặt đến đau đớn.
Lát sau, cô nghe thấy Khương Tình cười khẽ bên tai:
"Em thật thơm, bảo bối."
Ngữ khí trầm ấm như thầm thì những lời trêu ghẹo ong bướm, dụ hoặc đến đảo điên trời đất.
Hạ Nhi thật sự không chịu nổi nữa, trái tim đập rất nhanh, huyệt thái dương cũng giật giật lên từng hồi.
Cô quay đầu nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc như cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ ngước mặt lên, mượn thứ ánh sáng mơ hồ mờ tối, quan sát sự căng thẳng của cô.
Ánh mắt xanh như màu nước biển, thanh lạnh vô cùng tự do di chuyển trên khuôn mặt cô.
Hạ Nhi dốc hết sức giật mạnh cổ tay ra khỏi tay Khương Tình.
Lần này Khương Tình lại buông tay đúng như ý nguyện của cô.
Nhưng vì cô dùng sức lực quá lớn nên khi cổ tay bị giật ra cũng là lúc cơ thể cô chao đảo.
Dung Lạc muốn tiến lên đỡ cô, nhưng Hạ Nhi đã vững người đứng thẳng lại.
Trái tim vẫn đang đập dồn dập, nhưng cô ép buộc bản thân phải trấn tĩnh, cười lạnh hỏi:
"Các người trêu chọc người khác cảm thấy thú vị lắm sao?"
Dung Lạc ngẩn người, nhìn thấy sắc mặt nghiêm lại của cô, không nói.
Khương Tình cũng cứng đơ người, trầm mặc nhìn cô.
Hạ Nhi thở từng ngụm khó nhọc, lạnh giọng:
"Tôi không muốn gặp lại hai người. Cả hai cút khỏi mắt tôi. Ngay lập tức."
Dung Lạc không ngờ cô lại nói câu này, càng không ngờ cô có thể nói một cách gãy gọn, thẳng thắn đến thế.
Trong phúc chốc liền cứng đờ người ra.
Khóe miệng Khương Tình vẫn thả lỏng từ đầu tới cuối, nhưng lời nói ra lại khiến người ta hoảng sợ vô cùng:
"Trừ khi tôi chết."
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, bỗng nở nụ cười lạnh đến rét buốt tâm can, cô xoay người bỏ đi.
Dung Lạc nhìn cô hoảng hốt như chạy trốn liền muốn đuổi theo, chỉ là chưa nhấc chân bước được một bước, phía sau lưng đã cảm giác được sự lạnh lẽo buốt đến tận tim.
Dung Lạc quay đầu nhìn Khương Tình, cười lạnh:
"Cô nghĩ cưỡng ép cô ấy tiếp nhận cô thì sẽ thành công sao?"
Ánh mắt xanh biếc đảo tới sau lưng mình, liếc nhìn một đám người mặc đồ đen từ phía sau đang chậm rãi đi tới, Dung Lạc cười càng rực rỡ hơn:
"Cô biết tôi sẽ đến? Còn chuẩn bị người đợi sẵn tôi như vậy? Khương Tình, cô cao tay đấy."
Khương Tình cúi đầu tỉ mỉ đùa nghịch từng ngón tay trắng nõn cân xứng, tươi cười bình thản nói:
"Có một vài loài sâu bọ cứ bám dính lấy nữ nhân của tôi không buông tha, nếu không làm chút chuyện gì đó để cảnh cáo, quả thật sẽ thấy có lỗi với bản thân."
Khương Tình dứt lời, cũng không quan tâm Dung Lạc đang mím môi giận dữ, bước nhanh về phía trước, chỉ bỏ lại thêm một câu:
"Nhẹ tay thôi. Dung tổng yếu ớt lắm đấy."
_________
Hạ Nhi từ đi biến thành chạy trối chết về phía trước, tới tận cùng con đường, chuẩn bị rẽ vào đại sảnh gọi cho Kha Viễn thì bất ngờ sau lưng bị một nguồn sức mạnh kéo giật lại, ngay sau đó có một cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô.
Hạ Nhi ngay lập tức phản kháng, vung tay lên, tốc độ ra đấm của cô cực nhanh, có thể nhận ra là quyết sống mái một phen.
Khương Tình dường như đã đoán ra từ trước cô sẽ làm như vậy, ngay lập tức nghiêng đầu né tránh cú đấm của cô rồi dùng một tay khác túm lấy, giữ chặt cánh tay cô.
Hạ Nhi phản ứng cũng nhanh, thân hình nhanh nhẹn né khỏi đòn công kích của Khương Tình, cô xoay người muốn bỏ chạy.
Thế nhưng vẫn không nhanh bằng Khương Tình, bàn tay nắm giữ cổ tay cô nhất quyết không thả ra, vòng cánh tay kéo cô vào lòng.
Hạ Nhi giãy giụa vẫy vùng, nhưng cánh tay Khương Tình quá mạnh mẽ, mặc cho cô giày vò kiểu gì vẫn vững vàng như một bức tường thành kiên cố.
"Buông ra." Hạ Nhi nghiến răng nói.
Cô muốn phản kích, nhưng cơ thể lại bị đè mạnh lên tường.
Hạ Nhi thở hổn hển, vốn đã mất sức lại càng mất sức hơn.
Bầu không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt, nữ nhân đang nắm giữ cổ tay cô chỉ nhích thêm một phần, cô liền cảm thấy nóng rực khó thở.
Thông qua bàn tay ôn nhuận như ngọc ấy, nhiệt độ hầm hập như xuyên thẳng vào tim cô.
Khương Tình cúi đầu, môi gần như sắp chạm vào xương mũi của cô nhưng vẫn không chạm tới thật sự, giữ lại một khoảng cách cực kỳ gần:
"Số lần tôi động vào em còn ít sao? Bây giờ lại bảo tôi buông tay có phải quá muộn rồi không?"
"Cô khốn kiếp!" Hạ Nhi tức giận gào lên.
"Em không yêu đồ khốn kiếp này sao?"
Khương Tình một tay giữ cả hai cổ tay cô, bẻ quặt ra sau lưng, ép cả người cô dựa sát vào người mình, tay kia vuốt ve gò má cô:
"Em không yêu tôi, tôi sẽ chết đấy."
Cô bị Khương Tình dồn ép đến phẫn nộ, cúi đầu cắn một cái lên bả vai của Khương Tình.
Khương Tình không ngờ được cô lại làm thế, bả vai đau đớn, lập tức buông tay ra.
Hạ Nhi nhân cơ hội ấy trốn thoát.
Nhưng cô chưa kịp rời khỏi được hai bước, Khương Tình đã lao đến ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Sống lưng cô tựa vào người Khương Tình, còn sát sao chặt chẽ hơn khi nãy.
Cơ thể Hạ Nhi cứng đờ lại.
Hơi thở nữ nhân phía sau cô rất hỗn loạn, nóng rẫy, vô cùng gấp gáp.
Khương Tình áp sát từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, khẽ cười:
"Đối với em, tôi chưa bao giờ giỏi kiểm soát, em biết mà. Ngay bây giờ tôi cũng chỉ muốn tìm chỗ nào đó để 'làm' chết em. Vì thế đừng khiến tôi phát điên lên."
Hạ Nhi nuốt nước bọt, cảm giác có một ngọn lửa đang chực bùng lên, tay chân bỗng phát run.
Thấy cô đã ngoan ngoãn hơn, Khương Tình rất hài lòng.
Chậm rãi nghiêng cằm qua, môi mỏng ấm nóng áp nhẹ lên má cô:
"Bảo bối. Ba năm trôi qua với tôi thật khổ sở quá. Xin em đấy... đừng đi nữa được không?"
Hạ Nhi sực tỉnh, trong lòng cô rất khó chịu, nhất định không thể để Khương Tình sống thoải mái như thế, cô gằn giọng:
"Cô giữ tôi được vài ngày, vài năm, nhưng sẽ giữ được cả đời sao? Khương Tình, đừng dùng cái cách thức này với tôi nữa. Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô."
Hạ Nhi hít sâu một hơi, ngữ khí đã bình ổn lại, nhưng vô cùng nặng nề, tiếp tục nhấn mạnh từng chữ một:
"Trong lòng tôi không còn chỗ dành cho cô nữa rồi. Duyên phận giữa tôi và cô đã bị chính tay cô bóp chết, không còn chút gì nữa."
Khương Tình nghe thấy, trái tim như bị đâm cho một nhát dao chí mạng, nặng nề, đau đớn...
Hạ Nhi giật mạnh người ra khỏi Khương Tình, xoay người bỏ đi.
Lần này, Khương Tình không còn cố giữ cô lại nữa, bàn tay hơi run rẩy rồi buông xuống.