Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhi ngước đôi mắt ướt át như phủ một tầng sương mông lung, cô nhìn ánh mắt Khương Tình rơi trên thân thể mình, từng chút từng chút không bỏ sót dấu vết nào trên người cô, mặt cô nóng ran, lại nhìn Khương Tình y phục chỉnh tề, chỉ nhăn một chút ở tay áo vì bị cô nắm, toàn thân trên dưới sạch sẽ, vô cùng gọn gàng, Hạ Nhi cảm thấy thân thể như chịu đả kích lớn, cô có chút tức giận, thanh âm đứt quãng không hề bình ổn:



“Chị... ức hiếp người...” nói xong liền muốn ngồi dậy, hai tay vươn ra nắm lấy hàng nút áo Khương Tình nói “Em không nhịn nữa”.



Tay Hạ Nhi mạnh mẽ lại gấp gáp, muốn cởi áo Khương Tình ra.



Cô cũng không phải là người bảo thủ a.



Nếu đã muốn thì làm tới nơi luôn.



Trong đầu nghĩ thế nên tay ngay lập tức hành động, cô nhất định phải lột sạch Khương Tình ra mới hả giận.



Khương Tình có chút sửng sốt, nhìn khuôn mặt Hạ Nhi tràn đầy tức giận, tựa như không cam lòng, lại tựa như bị dục vọng đốt đến khó nhịn, tay Khương Tình liền di chuyển lên nắm chặt tay Hạ Nhi, giọng trầm trầm khàn khàn hiện lên ý cười kì lạ:



“Hạ Nhi! Em muốn làm gì?”



Hạ Nhi lúc này thật sự là bị dục hoả với tức giận làm cho khó chịu, cô căm tức nói:



“Cũng không thể để mỗi em chịu thiệt, chị cũng phải cởi.”



Nói xong liền nắm lấy nút áo trên sơ mi màu trắng của Khương Tình giật mạnh. Nhưng có vẻ chất liệu và đường may của chiếc áo quá chắc chắn, Hạ Nhi giật mãi không đứt được, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự phẫn nộ.



Khương Tình nhìn thấy liền ôn nhuận cười, cô buông tay đang giữ tay Hạ Nhi, cúi thấp đầu cười khe khẽ.



Hạ Nhi ngước mắt, đôi mắt hiện lên sự căm tức, lớn tiếng nói:



“Cười cái gì mà cười.” Nói xong vẫn cố gắng muốn cởi áo Khương Tình, vì Khương Tình để yên không giữ lấy tay cô nữa, nên vất vả lắm Hạ Nhi mới mở được một nút áo, lộ ra vùng xương quai xanh gầy tuyệt mỹ.



Hạ Nhi nuốt nước bọt, ánh mắt tham lam không che giấu liền muốn cởi nốt hàng nút áo còn lại.



Khương Tình vươn tay lên giữ tay Hạ Nhi, nói:



“Tôi đưa em về.”



Hạ Nhi trợn tròn mắt, ánh mắt không tin nổi, cô tức giận liền nói lớn:



“Chị quăng lửa tùm lum lên người tôi, rồi giờ muốn đưa tôi về sao? Tôi nói cho chị biết! Chị đừng có mơ.”



Nói xong tay vẫn không ngừng động tác, còn dùng lực có chút mạnh, chiếc áo bị kéo đến nhăn nhăn nhúm nhúm.



Khương Tình cười cười nắm chặt tay Hạ Nhi, tỏ vẻ vô cùng vô tội, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.



Có trời mới biết cô điên cuồng muốn ăn sạch Hạ Nhi đến mức nào a.



Chỉ là cô muốn làm Hạ Nhi thời thời khắc khắc trong đầu lúc nào cũng phải nghĩ đến chuyện đó với cô.



Khi thèm muốn một thứ mà không được đáp ứng, nhất định sẽ điên cuồng nghĩ đến nó.



Mục đích của cô là muốn Hạ Nhi phải tìm mọi cách để cùng cô làm chuyện đó.



Chủ động muốn cô “làm” chết mình.



Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích thích.



Khương Tình khoé môi nhếch lên độ cong, khẽ mở từng ngón tay đang nắm chặt cổ áo, cô bình tĩnh, thanh âm trầm thấp không thể thấp hơn, dụ dỗ nói:



“Ngoan nào! Trễ rồi, tôi đưa em về nhà.”



Ánh mắt Hạ Nhi tràn đầy kinh ngạc. Thân thể vẫn còn động tình mà vô cùng nóng bỏng, chân tâm ướt đẫm lại ngứa ngáy đến nỗi khó nhịn, nhìn Khương Tình sắc mặt bình thản, hơi thở không nhanh không chậm.



Hạ Nhi cảm thấy mị lực của bản thân hình như đang bị đả kích, cô biết rõ thân hình mình yêu nghiệt đến mức nào a, cô muốn mông có mông, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực a, không thể nào là mị lực suy giảm trầm trọng như thế, dù gần như là cởi sạch ra mà vẫn bị người ta chối bỏ a.



Hạ Nhi không cam tâm.



Khương Tình thấy ánh mặt hiện lên vẻ không tin nổi của Hạ Nhi, có chút buồn cười. Cô nhẹ giọng nói:



“Để tôi chỉnh trang lại cho em.” Nói xong liền lấy chiếc áo lót bị ném bên cạnh ghế lên, ánh mắt bình thản mặc vào cho Hạ Nhi.



Hạ Nhi trợn trừng mắt, nhìn bàn tay Khương Tình từng chút từng chút kéo dây áo, rồi đưa tay ra sau lưng kéo nhẹ khoá váy, động tác lưu loát thành thục.



Khương Tình nhìn Hạ Nhi tóc xoã lung tung khắp người mình, an tĩnh ngồi nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vẫn mở to hiện lên vẻ không tin nổi. Chỉ Khương Tình mới biết cô đang khắc chế cảm xúc như thế nào, đầu ngón tay khẽ run, ánh mắt không nhịn được né tránh không dám nhìn cơ thể quyến rũ bên cạnh mình.



Sau khi chỉnh chu y phục cho Hạ Nhi, Khương Tình đưa ngón tay cài nhẹ nút áo vốn bị Hạ Nhi mở ra, khoé miệng hiện lên ý cười vui vẻ nhàn nhạt.
















Hạ Nhi nhìn thấy, ánh mắt bỗng nổi lên sự tức giận không nhẹ, mắng:



“Chị là đồ khốn kiếp.”



Khương Tình liền cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe. Cô khẽ gật đầu nhẹ giọng nói:



“Chỉ khốn kiếp với em.”



Hạ Nhi trợn trắng mắt. Cơn động tình âm ỉ trong người vẫn không hề thuyên giảm, Hạ Nhi khép chặt hai chân, cắn nhẹ môi rồi quay đầu đi.



Khương Tình liếc mắt thấy, ánh mắt hơi tối. Nhẹ giọng hỏi:



“Khó chịu lắm sao?”



“Chị cút ngay!” Giọng Hạ Nhi ẩn ẩn tức giận.



Khương Tình cười cười, quay người lấy điện thoại, ngón tay bấm bấm một dãy số rồi gọi.



Đầu bên kia ngay lập tức bắt máy.



Khương Tình lạnh giọng nói:



“Trở lại đi,...” ánh mắt liếc nhẹ về phía Hạ Nhi lại nói bổ sung: “Tới Hạ gia.”



Bên kia “vâng” một tiếng, tầm 2 phút sau liền có tiếng mở cửa, rồi xe ngay lập tức khởi động chạy băng băng trên đường.



Hạ Nhi đỏ mặt, nghĩ thầm.



Khương Tình là đồ không biết xấu hổ.



Hạ Nhi thẩn thờ ngồi trong xe, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa kính.



Khương Tình lâu lâu lại liếc nhẹ về phía Hạ Nhi, chợt Hạ Nhi quay đầu lại, đối diện ánh mắt Khương Tình, giọng có chút không xác định, nói:



“Khương Tình, có phải là chị không làm được không?”



“Hạ Nhi!!!” Khương Tình gằn giọng lạnh lùng, đáy mắt u tối đi mấy phần.



Hạ Nhi liền bĩu môi, ánh mắt hoài nghi nhìn về Khương Tình.



Không phải cô không tin Khương Tình không làm được hay không biết cách làm, chỉ là dù gì cũng từng là gái thẳng, lại chưa từng hiểu chuyện phong tình của đồng tính như cô. Đúng là thời gian gần đây Khương Tình hết hôn rồi sờ, hết sờ rồi lại hôn cô, quả thật có chút thành thục, nhưng cứ ngay thời điểm mấu chốt thì lập tức dừng lại. Cô không khó hiểu nghi ngờ mới lạ a.



“Tôi làm được!” Khương Tình giọng nói cơ hồ rít ra từ kẽ răng, cực lực ẩn nhẫn.



“Ah... thì ra là có thể làm.” Hạ Nhi liền khẽ nghiêng đầu, nói tiếp “thế thì hơi lạ a..”



Hạ Nhi tỏ vẻ mình rất lo lắng, chả lẽ mị lực của cô giảm thật?



Khương Tình trầm mặc.



Hạ Nhi lại liếc mắt nhìn Khương Tình, tiếp tục hỏi:



“Thế tại sao chị lại dừng lại.”



Cô mới không tin là tại mình không đủ quyến rũ đâu.



Khương Tình khẽ cúi đầu, lát sau lại ngẩng lên hỏi:



“Em muốn tôi sao?”



“Đúng vậy!” Hạ Nhi rất thẳng thắn thừa nhận, cảm thấy chưa đủ còn nói thêm “Rất muốn!”.



Khương Tình nghe thấy ánh mắt liền hiện lên ý cười, nhưng chỉ được một khắc liền bình thản, thanh lãnh nhàn nhạt.



Hạ Nhi nhíu mày.



Chợt cô nghiêng người lao tới đặt môi mình lên môi Khương Tình. Cánh môi Hạ Nhi hơi sưng đỏ hồng nhuận, mang chút ướt át và thoang thoảng hương hoa quế thanh thanh.



Khương Tình có chút sửng sốt, Hạ Nhi liền vươn lưỡi liếm lên môi dưới Khương Tình, rồi khẽ mút.



Tay Khương Tình không tự chủ được liền đặt lên eo Hạ Nhi, tâm tình có chút luống cuống, dục vọng vừa rồi cố gắng áp chế lại lục đục nổi lên, thân thể gồng mình căng cứng lại.



Tay Hạ Nhi đưa lên khẽ cởi bỏ nút áo trên cổ Khương Tình, ngay lập tức Khương Tình liền vươn hai tay giữ chặt.



Hạ Nhi không quan tâm, từng chút từng chút hôn lên khoé môi, lướt đến cằm, rồi một đường xuống cổ.
















Mùi hương thanh mát từ làn da Khương Tình lan ra khiến Hạ Nhi càng tham lam hơn, vùi đầu vào cổ Khương Tình hết liếm rồi mút.



Khương Tình thở dồn dập, ánh mắt u tối nhiễm chút sắc đỏ.



“Hạ Nhi!” Khương Tình khẽ gọi, giọng run rẩy không còn ôn nhuận bình thản như trước.



Hạ Nhi khẽ “ừm” một tiếng nhỏ, môi lại tiếp tục hôn lên cổ Khương Tình, khẽ cắn một cái.



“Ah.. Hạ Nhi.” Khương Tình nhíu mày, thanh âm có chút nhuyễn.



Khương Tình biết nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định cô sẽ không khống chế được, ngay tại chỗ này muốn Hạ Nhi, nên cô dùng sức nắm chặt hai tay Hạ Nhi lại, nghiêng người né tránh sự tấn công dữ dội đó, cô nói:



“Hạ Nhi! Ngoan nào!.”



Nhưng không biết Hạ Nhi lấy sức lực thế nào, hay Khương Tình bị Hạ Nhi làm cho vô lực yếu ớt, hai tay Hạ Nhi vùng ra tránh thoát khỏi tay Khương Tình, lại muốn lao về phía cô. Khương Tình có chút dở khóc dở cười.



Cô cảm thấy thời gian tới mình nhất định sẽ rất mất sức.



Cô nhóc này hình như có vô hạn đòi hỏi.



Khương Tình vươn tay kéo Hạ Nhi vào người mình, ôm lấy Hạ Nhi rất chặt, nghe tiếng Hạ Nhi thở dồn dập, môi liền không tự chủ kéo lên một độ cong, cúi đầu cười trầm thấp.



Hạ Nghe thấy âm thanh ôn nhuận dịu dàng bên tai mình thì có chút tức giận.



Khương Tình ngưng cười liền nói:



“Ngoan đi, sắp tới Hạ gia rồi.”



Hạ Nhi phẫn nộ, ánh mắt hổ phách sẫm lại. Cô lớn tiếng:



“Không ngoan! Không muốn ngoan. Từ giờ không ngoan nữa!!!” Nói rồi lại muốn động, tay muốn đẩy Khương Tình ra.



Khương Tình bất đắc dĩ liền thở dài, tay dùng lực siết chặt giữ lấy Hạ Nhi, không cho cô cựa quậy nữa.



Hạ Nhi thật uỷ khuất, cô rất tức giận.



Lúc cô không muốn thì liên tục bức ép cô, đốt lửa tùm lum, lúc cô muốn cháy sạch thì bỏ mặc.



Hạ Nhi vô cùng thương tâm.



Còn vô cùng thương thân nữa a



Khương Tình bình tĩnh ôm Hạ Nhi đến khi trên xe lên tiếng.



“Thưa tiểu thư. Đến Hạ gia rồi.”



Khương Tình liền nới lỏng tay, buông Hạ Nhi ra.



Hạ Nhi liền đẩy cửa tức giận chạy ra ngoài.



Khương Tình cũng mở cửa bước ra, ánh mắt mang theo ôn nhu như nước, dịu dàng không nói thành lời.



Khương Tình nhìn bóng dáng nhỏ nhắn tràn đầy phẫn nộ mất hút sau cánh cửa liền cúi đầu cười khẽ, một lát sau cô ngẩng đầu nói:



“Đi thôi.”



Hạ Nhi về phòng, cô tức giận phẫn nộ ngồi trên giường, vừa thở gấp vừa mắng:



“Đồ hỗn đãn Khương Tình, bà cô đây dâng lên tới tận răng còn nhả ra.” Rồi quay đầu cầm lấy cái gối ôm, ném mạnh về phía cửa, tiếp tục mắng “Cái đồ khốn kiếp!! Yếu sinh lý thì nói, còn bày đặt đốt lửa lung tung.”



Hạ Nhi mắng đến máu chó ngập đầu, một lát sau cơn giận có chút nguôi ngoai liền vùi đầu trên gối, khuôn mặt đỏ bừng.



Cô nhớ đến cảm giác từng ngón tay Khương Tình chạm vào cô, ngón tay dịu dàng lại mềm mại, cô tham luyến cảm giác tê dại tận tâm can đó. Lưỡi Khương Tình liếm lên tai cô, còn làm động tác kích tình như đang...làm tình, Hạ Nhi không ngừng nghĩ tới lúc chiếc lưỡi ấm nóng đó ra vào trong tai, hơi thở nóng bỏng dồn dập, thân thể cô liền kéo đến một trận run rẩy, bên tai vang lên thanh âm ôn nhuận mềm nhẹ đầy quyến rũ lúc Khương Tình nói muốn làm cô lên đỉnh như thế nào, cơ thể cô liền nảy sinh phản ứng.



Hạ Nhi ngay lập tức tự lấy tay tát hai má mình.



Cô quá phóng đãng rồi.



Từ khi nào lại trở nên hư hỏng như vậy??



Hạ Nhi vội vàng lao vào phòng tắm.



Cô phải tắm cho thanh tỉnh lại mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK