Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tình một tay ôm lấy Hạ Nhi hướng về phía thang máy. Hạ Nhi ánh mắt đờ đẫn, nhìn sườn mặt tuyệt mỹ đầy lạnh lùng của người nào đó, ngón tay thon dài như chạm từ ngọc thạch chọc lên làn da trắng mịn của Khương Tình, giọng nói yếu ớt mang chút mềm nhũn:



"Chị định làm gì?"



Khương Tình vẫn còn tức giận vì Hạ Nhi tự mình chủ trương để bản thân gặp nguy hiểm, khuôn mặt xinh đẹp thanh đạm lạnh thấu xương liền nghiêng qua né tránh đầu ngón tay Hạ Nhi, lạnh giọng nói:



"Ngủ với em! Rõ ràng vậy còn hỏi!"



Hạ Nhi hơi nhíu mày, trên mặt nổi lên rặng mây hồng nhuận, đôi mắt hổ phách bình thường hơi nhạt màu, bỗng đổi sang màu mật ong sẫm tuyệt đẹp, hoà lẫn một chút màu vàng và màu nâu đỏ, dưới ánh đèn toả ra những ánh sáng lấp lánh ma mị. Khương Tình liếc mắt nhìn thấy, một trận xao động quen thuộc dâng lên, bước chân cũng không tự chủ được càng nhanh hơn.



Hạ Nhi dựa đầu nhỏ vào vai Khương Tình, ngón tay nhỏ lại đưa ra di chuyển vào trong cổ áo sơ mi người nào đó, chạm lên làn da trơn mịn trắng nõn ở cổ, cảm giác mát lạnh khiến Hạ Nhi vô cùng thích thú, Hạ Nhi thở từng hơi thở nóng hổi vừa bật cười khanh khách:



"Nhìn chị ngon quá! Lần nào nhìn thấy em cũng không nhịn được muốn nuốt sống chị."



Hạ Nhi yêu kiều nói, giọng trở nên vô hạn mềm mại, chọc cho Khương Tình đáy lòng ngứa ngáy, cảm thấy ngón tay thon dài lạnh lẽo của Hạ Nhi đang lần mò trên cổ cô, loại xúc cảm kỳ lạ này khiến dục vọng trong Khương Tình sôi trào đến khó lòng kiềm nén.



"Em có im lặng không?" Khương Tình lạnh giọng gầm khẽ, ánh mắt đầy sát khí liếc tới Tô Thịnh đang cúi đầu run run đứng phía trước.



Tô Thịnh: "..."



Hạ tiểu thư! Cô còn nói nữa tiểu tổ tông sẽ nuốt sống cô đó!



Tô Thịnh lấy khăn lau mồ hôi trên trán đang vã ra, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.



"Xem làn da này... Thật là ngon..." Hạ Nhi ghé sát đầu nhỏ vào cổ Khương Tình, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra liếm một cái.



"Hạ Nhi! Em muốn chết phải không?" Khương Tình mất hết kiên nhẫn khàn giọng lớn tiếng nói. Ánh mắt u tối đi mấy phần.



Hạ Nhi không thèm quan tâm, lưỡi vẫn vươn ra liếm lên, lại dùng răng nanh sắc nhọn gặm cắn trên cái cổ nhung bạc của người nào đó, cười như có như không nói:



"Em không muốn chết! Em là muốn chị mà." Giọng Hạ Nhi nũng nịu quyến rũ đến cực điểm, tiếng thở gấp nóng bỏng truyền vào tai Khương Tình, thân thể Khương Tình run lên, nhìn Hạ Nhi đầy cảnh cáo:



"Tôi thấy là em đang muốn chết!!!" Giọng Khương Tình trầm khàn nhiễm đầy dục vọng.



"Em không muốn! Chỉ muốn chị!!!" Hạ Nhi nũng nịu phản bác.



Khương Tình nhìn Hạ Nhi, thấy khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, làn da chạm vào cô nóng bỏng kinh người, giọng ôn nhuận khàn khàn gằn từng tiếng:



"Lát nữa! Em sẽ muốn chết!!!"



Tô Thịnh nghe thấy liền cúi thấp đầu, không dám nhìn lên.



Cửa thang máy mở ra, Tô Thịnh đi tới trước phòng tổng thống, ra hiệu phục vụ rời đi cùng mình, sau đó không tiếng động ngước nhìn sắc mặt u tối âm trầm của tiểu tổ tông nhà mình. Tô Thịnh hít sâu một hơi, nhìn sang Hạ Nhi liền thầm nói một câu.



Hạ Tiểu Thư bảo trọng!



Xong rồi cũng chuồn mất dạng.



Khương Tình ôm Hạ Nhi đi vào phòng, ném Hạ Nhi lên giường lớn trắng muốt, sau đó cực kì thản nhiên xoay người đi tắm.



Hạ Nhi nằm trên giường lớn mềm mại, mái tóc xoã tung khắp ga giường, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, cơ thể khô nóng khó nhịn đến vặn vẹo, vươn bàn tay đã được Khương Tình băng bó lên, vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng chút đau đớn ấy không đủ lấn áp sự ngứa ngáy khó chịu trong người cô. Hạ Nhi chống tay ngồi dậy, nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách.



Hạ Nhi có thể khẳng định Khương Tình đang cố ý dày vò cô, bình thường nữ nhân đó như lang như hổ, hận không thể nghiền nát cắn nuốt cô vào bụng, giờ phút này lại thư thả đi tắm, mặc kệ cô bị lửa đốt đến phát điên.



Sự khô nóng dày vò khiến Hạ Nhi không chịu đựng nổi, vươn tay trước ngực run run cởi váy, chiếc váy mỏng nhẹ không tiếng động bị cởi ra, trên người chỉ còn bộ đồ lót màu trắng đơn giản. Hạ Nhi nằm co người lại, cố gắng áp chế sự khó chịu trong cơ thể.



Tiếng cửa phòng tắm bật mở, Khương Tình khoác một cái áo choàng tắm màu trắng, bộ dạng tà tứ yêu mỹ đầy quyến rũ, bàn tay thon thả cầm khăn lau mái tóc đen ẩm ướt, ánh mắt nâu sẫm hướng về phía nữ nhân nằm trên giường, trông thấy Hạ Nhi đã cởi chiếc váy trên người ra, khoé môi Khương Tình cong lên nụ cười quyến rũ lại yêu dị không rõ.



"Tình..." Hạ Nhi nét mặt hồng như quả đào nhỏ chín mọng, nỉ non tên cô, vì nghe thấy âm thanh mở cửa liền dùng sức ngồi dậy.



Hạ Nhi nhìn Khương Tình đứng đó, trên người và trên mặt mày tối tăm tỏa ra hơi thở yêu dị cực kỳ có tính xâm lược, gợi cảm đến mức làm cho cô lập tức đỏ mặt, vạt áo choàng tắm hơi hở mang ý vị câu dẫn lại mị hoặc đến tận cùng, đôi môi mỏng nhếch lên độ cong kì lạ, khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ vô hạn cuốn hút, mái tóc hơi ướt có vài sợi dính lên làn da ở cổ, nhìn vừa quyến rũ vừa hớp hồn người khác. Sự lạnh lùng trong đôi mắt không che được vẻ diễm lệ đến kinh người của Khương Tình.



"Tình.." Hạ Nhi ngồi thẳng dậy, mái tóc dài như thác nước bao phủ xung quanh cô, khẽ ngước đôi mắt hổ phách ướt sũng lên nhìn Khương Tình đầy mềm nhũn.



Khương Tình làm như không thấy liền bước tới giường, ngồi xoay lưng lại với Hạ Nhi rồi thản nhiên lau tóc, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị đầy mê hoặc khẽ nói:



"Hửm?"



Hạ Nhi nhìn thấy Khương Tình quay lưng lại với cô liền có chút ấm ức, vươn tay bò tới gần Khương Tình, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo Khương Tình kéo kéo.



"Tình ah... Chị từ chối em sao? Chị không muốn em hả?" Giọng Hạ Nhi nũng nịu đầy câu dẫn.



Bàn tay Khương Tình bất giác siết chặt lại, cả tay đang cầm khăn lau tóc cũng không tự chủ được run khẽ, Khương Tình nghiêng người quay đầu nhìn Hạ Nhi.



Hạ Nhi chớp mắt, ánh sáng trong căn phòng phản chiếu lên đáy mắt cô, làm phát ra một màu sáng nhàn nhạt gần mờ, không đủ tối để có màu nâu và không đủ sáng để có màu vàng, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.



Ánh mắt Khương Tình liền sẫm lại, nhưng vẫn yên lặng không trả lời, vẻ mặt lạnh nhạt không có độ ấm.



Hạ Nhi nhìn thấy Khương Tình lạnh nhạt với mình như vậy, không có chút ý tứ nào muốn ngay lập tức giúp cô, liền chủ động hướng khuôn mặt nhỏ đến muốn hôn vào môi Khương Tình, nhưng ngay lập tức Khương Tình lại nghiêng người tránh né.



Hạ Nhi uỷ khuất cực độ, nhìn Khương Tình ấm ức nói:



"Rõ ràng chị cũng muốn mà! Sao lại từ chối em?"



Khương Tình không trả lời, chỉ nhìn Hạ Nhi đang vô cùng khó chịu mà ngồi thẳng lưng ép chặt hai đùi lại, mái tóc dài buông xoã mất trật tự xuống eo, khuôn mặt vì động tình mà ửng hồng, đôi mắt hổ phách một mảng mê man tựa như vô hạn uỷ khuất vô cùng xinh đẹp.



Khương Tình không phải là không muốn động vào Hạ Nhi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Nhi tự tung tự tác khiến bản thân bị thương, lại còn xém chút nữa... Khương Tình cảm thấy vô cùng giận dữ. Nếu ông Hạ không gọi cho cô, có phải Hạ Nhi sẽ dùng An Tranh để giải quyết hay không? Nghĩ đến thôi Khương Tình đã thấy phẫn nộ ngập trời, giận đến mức toàn thân đều toát lên sát khí, như u linh trong địa ngục, sự tăm tối trong đôi mắt dường như muốn nhấn chìm mọi thứ.



Hạ Nhi nhìn Khương Tình toàn thân đột nhiên toả ra khí lạnh, còn là lạnh lẽo đến cực điểm, cô biết Khương Tình đang rất giận, nhưng chuyện lúc này là cô đang trúng thuốc a, thân thể rất khó chịu, giữa hai chân ngứa ngáy nóng hổi khiến cô không thể nhịn được.



Hạ Nhi tách đùi ngọc trắng noãn ra, bàn tay liền chạm vào đáy quần lót, nhìn Khương Tình đầy khẩn cầu:



"Tình! Hãy cho vào trong em đi!" Giọng nói câu dẫn vừa khiêu gợi đến cực điểm, Hạ Nhi dùng ngón tay khều nhẹ lên một mảng đang ẩm ướt, yêu kiều nói:



"Ở đây này!"



Khương Tình nghe thấy âm thanh vừa như than thở vừa như vô hạn khẩn cầu đó, dung nhan tinh mỹ tuyệt sắc đang lạnh lẽo phút chốc trở nên tối sầm, đôi mắt nâu sẫm liếc tới bàn tay đang tự sờ chỗ nào đó giữa hai chân của Hạ Nhi, giọng nói ôn nhuận như gió xuân mang chút hương vị quyến rũ ra lệnh:



"Cởi quần lót ra!"
















Hạ Nhi ngước mắt lên nhìn Khương Tình, sau đó vô cùng ngoan ngoãn cởi quần lót, hai chân còn chủ động mở rộng ra, vùng chân tâm ướt đẫm hiện rõ không sót chút nào trước ánh nhìn của Khương Tình, Hạ Nhi rên khẽ, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt quyến rũ:



"Làm ơn! Muốn em đi!" Giọng nỉ non mềm nhũn.



Khương Tình hơi thở trở nên kiều mị gấp gáp, xoay người tiến tới, vô cùng ưu nhã vươn tay nắm lấy hai chân Hạ Nhi, khiến Hạ Nhi run khẽ vì nhiệt độ mát lạnh trên tay Khương Tình.



Mùi hương như lan như sương lan toả khiến Hạ Nhi đầy thèm khát, nhìn Khương Tình để sát mặt vào chân tâm cô, ánh mắt nâu sẫm u tối nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô, Hạ Nhi lại càng ướt hơn, ướt đến nỗi cô nghĩ ở bên dưới ga giường cũng đã thành một vũng nước.



"Xem ra là muốn lắm rồi! Em không nhịn được nữa sao?" Khương Tình bỗng cười khẽ ấm giọng nói, ngón tay thon dài tuyệt mỹ chạm vào khe hẹp đang chảy ra dòng nước óng ánh trơn trượt, mị hoặc quyến rũ như mời gọi người ta thưởng thức.



"Mau! Cho vào trong đi. Tình..." Hạ Nhi khẩn cầu, răng cắn lấy môi dưới đầy quyến rũ.



Nhìn sự nhẫn nại của Khương Tình như trêu như chọc khiến Hạ Nhi không chịu đựng nổi, giọng nói cũng yếu ớt như than khóc.



Khương Tình không dày vò Hạ Nhi nữa, cúi đầu vươn lưỡi liếm lên giữa hai cánh hoa ướt sũng, liền thấy thân thể Hạ Nhi run lên, âm thanh rên rỉ không hề kiềm chế:



"Ưm... đúng rồi... mau... thoả mãn em... Tình ah..."



Khương Tình nhìn nữ nhân đang động tình đến mức gần như mất đi lý trí, liền chôn đầu vào chân tâm cô \*\*\*\* \*\*\*, lưỡi Khương Tình đi đến đâu đều khiến thân thể Hạ Nhi run rẩy đến đó, Hạ Nhi cảm thấy không đủ, sự khô nóng và trống rỗng bên trong cơ thể khiến cô không nhịn được, dùng sức ngồi dậy, vươn tay nắm lấy tay Khương Tình đặt vào giữa hai chân mình, ánh mắt hổ phách bị một lớp sương mờ ảo bao phủ, giọng như khẩn cầu lại như ra lệnh:



"Cho vào đi! Em muốn chị cho vào trong!"



Khương Tình hơi bất ngờ, tay chưa kịp động thì Hạ Nhi dường như không chờ nổi nữa, dùng sức đẩy Khương Tình ngã xuống.



Cả người Khương Tình bị Hạ Nhi thô bạo đè lên, sau đó không một chút khách khí nắm lấy bàn tay Khương Tình để xuống giữa hai chân, một mảng nóng rực đầy ẩm ướt phía dưới làm hai ngón tay Khương Tình hơi run khẽ.



"Hạ Nhi... từ từ..."



Khương Tình chưa kịp nói xong hai ngón tay đã bị bao bọc bởi vách thịt nóng bỏng, bên trong ấm nóng đến kinh người, tiếng nước róc rách đầy dâm mỹ.



Hạ Nhi thoải mái đến nỗi rên rỉ không ngừng.



"Hah... ưm..."



Ngón tay Khương Tình vừa dài vừa mềm mại, chạm vào bên trong khiến Hạ Nhi sung sướng đến khoái hoạt, thân thể không ngừng đưa đẩy, muốn ngón tay vào càng sâu bên trong hơn.



"Ah.. thật sướng... ưm... thoải mái..." Tiếng rên rỉ cùng những câu nói dâm mỹ không chút kiềm chế từ môi Hạ Nhi thốt ra.



Hạ Nhi cứ ngồi trên người Khương Tình mà khoái hoạt yêu kiều như thế, thân thể liên tục lên xuống vô cùng mạnh bạo, âm thanh rên rỉ càng lúc càng quá phận. Khương Tình nhìn tay mình bị Hạ Nhi dày vò đến mức có chút tê rần, nếu không đổi tư thế, Khương Tình nghĩ tay cô sẽ bị Hạ Nhi nhún đến gãy luôn.



"Bảo Bối! Để tôi được không?" Khương Tình khàn giọng hỏi.



Hạ Nhi lúc này vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, không ngừng lên xuống đưa đẩy, còn vươn tay nắm lấy một ngón tay Khương Tình nhét vào thêm, một chút ý muốn trả lời cũng không có, miệng nhỏ liên tục phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều mị hoặc lại mềm nhũn đến tận xương.



"Chị... ah... nói gì? Ưm..." Giọng Hạ Nhi như có như không, thay vào đó là tiếng thở gấp đứt quãng.



Khương Tình nhìn ba ngón tay mình bị phun ra rồi lại nuốt vào liên tục, vừa nhanh vừa sâu, bên trong phát ra tiếng nước róc rách, sự dâm mỹ cùng cực như vậy làm Khương Tình có chút không nhịn được cũng nóng bừng cả người.



Nhìn nữ nhân ánh mắt mơ màng sung sướng ngồi trên người mình thoả thích tận hưởng. Khương Tình dở khóc dở cười, khàn giọng ôn nhuận tiếp tục nói:



"Bảo Bối! Em ở trên sẽ rất mất sức, hay là..."



"Im đi! Ah... ưm... thế này... thoải mái lắm.." Hạ Nhi vừa phản bác vừa rên rỉ.



Khương Tình lần đầu tiên cảm thấy bất lực vì nữ nhân này. Tuy tư thế này khiến cô rất thích, có thể nhìn Hạ Nhi khoái hoạt tận hưởng, nhưng tay cô bị chèn ép, Hạ Nhi lại dùng cả sức nặng trên người mà nhún lên nhún xuống, cô lại không thể rút tay ra điều chỉnh lại. Khương Tình nhìn nữ nhân nào đó vẫn không ngừng đẩy tới đẩy lui, nhẹ giọng trầm khàn nói:



"Bảo Bối! Ngã người ra sau, chống một tay xuống giường đi."



Hạ Nhi liền làm theo, vẻ mặt tỏ ra bất mãn.



Được rồi! Giờ con bé này còn bất mãn với cô đấy!



Khương Tình cười khẽ, nhìn Hạ Nhi chống tay xuống ga giường, quả nhiên sau khi Hạ Nhi hơi ngã người ra sau, tay Khương Tình liền không bị đè ép nữa, ba ngón tay cô ngay lập tức lấy một tốc độ và lực đạo mạnh mẽ mà đâm sâu vào bên trong Hạ Nhi, ra vào liên tục khiến Hạ Nhi rên siết, tiếng thở gấp đầy vội vã.



Khương Tình nhìn nữ nhân ngồi trên người mình ưỡn người hứng chịu từng cú thúc mạnh bạo lúc nông lúc sâu của cô, khuôn mặt nhỏ đê mê đầy sung sướng, rên rỉ vui thích đến không kiềm lại được.



"Ah... Thật mạnh... thật thoải mái... ưm..."



"Thế nào? Cảm giác tốt hơn em tự mình làm chứ?" Khương Tình thấp giọng cười khẽ.



Hạ Nhi liên tục gật đầu, nói trong tiếng thở dồn dập:



"Tốt hơn... tốt hơn nhiều..ah.."



Khương Tình nghe thấy liền cong môi cười, chống một tay ngồi dậy, vạt áo trước ngực bị mở ra, cảnh xuân vô hạn đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm động phách.



Khương Tình dùng lực tay từ từ đẩy Hạ Nhi nằm xuống, cô nàng nào đó còn chưa biết gì đã bị đè dưới thân Khương Tình, hai chân dài trắng nõn câu chặt lấy, không ngừng muốn càng nhiều thêm.



Khương Tình cúi đầu hôn lên vùng bụng thon nhỏ, đầu lưỡi di chuyển vươn ra liếm lên nụ hoa trước ngực đang \*\*\*\*\* \*\*\*\*, tay bên trong không ngừng tăng lực đạo càng nhanh hơn, Hạ Nhi rên khẽ:



"Ưm... nhanh một chút nữa..."



Khương Tình hé răng cắn mạnh lên nụ hoa trước ngực khiến Hạ Nhi hét lên, sau đó tay dùng lực thô bạo mạnh mẽ đâm sâu vào, nhanh đến nỗi dòng nước dâm mỹ bên trong Hạ Nhi tuôn ra như suối, tiếng nước cùng va chạm xác thịt tạo nên một bản hoà âm đầy dụ hoặc.



Hạ Nhi nắm chặt lấy ga giường cong người lên, môi cắn chặt, sự đau đớn trước ngực càng làm tăng thêm khoái cảm dục vọng trong cơ thể cô.



"Ah... Tình... điên mất..." Hạ Nhi rên rỉ nỉ non.



Khương Tình liếc mắt nhìn, Hạ Nhi lên cao trào trong khoái hoạt cùng đau đớn, thân thể run lên khe khẽ, chân mày nhíu chặt lại, một tay vươn ra nắm lấy đầu vai Khương Tình, năm đầu móng tay cào mạnh, thế như một chút Khương Tình cũng không thấy đau, còn bị kích thích đến mức vùng bụng dưới cũng nóng lên, toàn thân lâm vào trạng thái điên cuồng.



Hạ Nhi cắn chặt môi, đầu nhũ hoa tê dại vì Khương Tình cắn xé, chân tâm bị đâm mạnh và sâu tưởng chừng như rách ra. Khương Tình hé răng buông nụ hoa đang đỏ ửng ra, nhìn vết cắn hằn sâu trên đó, ánh mắt nâu sẫm mang ý cười quyến rũ.



"Quay người lại!" Khương Tình khàn giọng ra lệnh.



Hạ Nhi sau khi cao trào liền hơi vô lực, chỉ có thể cố gắng lăn một cái, nằm sấp xuống giường mà thở gấp.



"Vừa nãy còn bất mãn với tôi. Nhưng bây giờ chút sức lực để xoay người cũng không có." Khương Tình khàn giọng cười nhạo.



"Chị bạo lực..." Hạ Nhi thì thào yếu ớt nói.
















Khương Tình nghe xong liền đưa tay lên môi che miệng cười trầm thấp, tiếng cười quyến rũ đầy mê hoặc.



"Không phải em rất thích sao?" Giọng ôn nhuận đầy câu dẫn.



Nói xong liền nắm lấy hông Hạ Nhi kéo cao lên, Hạ Nhi không còn sức nữa, chỉ biết thở đứt quãng, nhìn Khương Tình đầy ấm ức.



Khương Tình dùng tay vuốt ve bờ mông vểnh cao căng tròn, cúi đầu cắn một cái.



"Ah... chị là chó sao?" Hạ Nhi hét ầm lên, trừng mắt nhìn Khương Tình.



"Thì tôi đang chơi kiểu đó đây!" Giọng Khương Tình trầm khàn mang chút trêu chọc không rõ.



Hạ Nhi nghe thấy liền đỏ mặt.



Khương Tình đúng là đồ không biết xấu hổ!



Vô liêm sỉ!!!



"Coi nào! Dang chân ra! Không ngoan sẽ bị phạt đấy!" Khương Tình khàn giọng cười quyến rũ.



Hạ Nhi trừng mắt nhìn Khương Tình. Cô nghi ngờ Khương Tình tao nhã thanh cao của cô đã bị đánh tráo.



Chân Hạ Nhi bị Khương Tình tách ra, sau đó ngón tay mềm mại thon dài của Khương Tình đưa lên vuốt nhẹ ở khe hẹp đang ẩm ướt.



"Bảo Bối! Tôi hầu hạ em có tốt không?" Khương Tình khàn giọng hỏi, ngón tay vuốt ve chân tâm đang rỉ ra từng giọt ướt át mê người.



Hạ Nhi lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu, cô không biết là do thuốc, hay là do con người trước mắt này trêu ghẹo cô. Chỉ biết là bây giờ nếu Khương Tình không thoả mãn cô, cô sẽ tức mà chết.



"Tốt! Rất tốt! Mau chút..." Hạ Nhi mất kiên nhẫn, liêm sỉ cũng mất luôn.



Khương Tình cười quyến rũ, vô cùng hài lòng đẩy hai ngón tay vào bên trong Hạ Nhi.



"Ah..."



Hai ngón tay cử động chậm rãi, đâm vào rất sâu, nhưng lại chậm đến mức khiến Hạ Nhi cảm thấy cơ thể ngứa đến khó nhịn.



"Mẹ kiếp! Chị động nhanh lên!" Hạ Nhi quay đầu hét toáng lên.



Khương Tình mặt không cảm xúc, nhìn Hạ Nhi nói rất đương nhiên:



"Lúc nãy em nhún mạnh quá, tay tê liệt rồi! Không có sức!" Giọng nói thản nhiên lại như hơi bất đắc dĩ.



"Giờ có động không?" Hạ Nhi gầm lên.



Tin cái quỷ ấy! Lúc nãy không phải đâm cô vừa nhanh vừa mạnh đến mức tưởng chừng rách luôn rồi sao? Giờ lại bảo không có lực.



Khương Tình vẫn đúng nhịp độ, chậm rãi nhưng rất sâu, hai ngón tay đâm dính dịch lỏng liên tục kéo ra rồi đút vào.



Hạ Nhi không nhịn nổi nữa.



"Làm ơn! Mau đi." Hạ Nhi khó chịu đến vặn vẹo thở gấp.



"Em hứa với tôi một chuyện!" Khương Tình nhẹ giọng nói, tay vẫn dùng lực đạo ra vào rất từ tốn.



Bây giờ đừng nói một chuyện. Một trăm chuyện cô cũng hứa.



"Được! Em hứa!" Hạ Nhi mất kiên nhẫn nói.



"Tôi chưa nói là chuyện gì mà!" Khương Tình thấp giọng cười khẽ.



"Nói! Chuyện gì?" Hạ Nhi gầm lên, hơi thở đứt quãng dồn dập.



Chết tiệt cái tay đó! Có ngày cô sẽ chặt nó ra luôn.



Tự mình chơi!!!



Khương Tình nhìn ánh mắt mất kiên nhẫn cùng bất mãn vì dục vọng không được đáp ứng của Hạ Nhi liền cười khẽ.



"Sau này muốn làm gì cũng phải báo cho tôi biết! Không được để bản thân gặp nguy hiểm." Giọng Khương Tình rất nghiêm túc, ý cười dịu dàng đầy cưng chiều.



"Được! Động đi!" Hạ Nhi dứt khoát gật đầu, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn trầm trọng.



Khương Tình biết nếu không thoả mãn Hạ Nhi lúc này. Cô nàng sẽ tức giận mà trở mặt luôn.



"Tuân mệnh! Bảo Bối!" Khương Tình khàn giọng cười quyến rũ.



Hai ngón tay liền ngay lập tức ra ra vào vào vô cùng nhanh, lực đạo mạnh đến mức khiến thân thể Hạ Nhi không ngừng đung đưa run rẩy, mười ngón tay Hạ Nhi nắm chặt ga giường.



"Ah... nhanh quá..." Hạ Nhi vừa thở gấp vừa nói.



"Thế chậm lại nhé?" Khương Tình cười khẽ hỏi.



"Không!!!"



"Ồ! Vậy được rồi!" Khương Tình ôn nhuận cười đầy yêu dị.



Hạ Nhi không biết hôm đó cô đã bị Khương Tình dày vò đến cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết là Khương Tình làm đủ mọi tư thế, cô bị nhào qua nhào lại, lật lên lật xuống, hết chiên rồi hấp, hết hấp rồi luộc, còn bị nướng đến toàn thân nhễ nhại mồ hôi.



Khi Hạ Nhi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, toàn thân rã rời vô cùng uể oải, ngay cả nhấc ngón tay cũng nhấc không được, cô nghi ngờ mình đã bị Khương Tình làm đến bại liệt, Hạ Nhi trừng mắt quay đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ rực rỡ chói loá bên cạnh, Khương Tình tư thái biếng nhác một tay chống tay lên má nhìn cô cười đến thập phần thoả mãn, một tay chậm rãi vuốt tóc cô, thản nhiên nói:



"Muốn nữa không?" Giọng ôn nhuận trầm thấp đầy quyến rũ.



Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Tình đầy phẫn nộ:



"Đủ rồi!!!"



Cô cúi người nhìn xuống bộ váy trắng tinh khiết sạch sẽ trên người mới biết đã được Khương Tình tắm cho, lúc nãy vừa tắm xong hình như còn mê man bị Khương Tình lăn tới lăn lui thêm một vòng.



Hạ Nhi khóc không ra nước mắt! Nhân sinh thê thảm của cô! Một đường nằm dưới không thể ngóc đầu lên nổi!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK