"Liếm tôi đi."
Rõ ràng là một câu ra lệnh, nhưng thanh âm đó lại ôn nhuận réo rắt linh động còn hơn tiếng đàn tranh, triệt để khiến linh hồn Hạ Nhi chấn động.
Lời này! Đủ dâm đãng! Trần trụi câu dẫn, không có nửa điểm giữ lại!
Sự kinh hoảng lan tràn qua trái tim cô, rồi như có một tia nắng ấm áp chiếu xuống người cô, khiến từng lỗ chân lông của cô đều dãn rộng.
Hạ Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ, chớp chớp đôi mắt hổ phách sáng ngời, trong ánh mắt lại câu hồn đến rụng rời.
Khương Tình nhượng bộ rồi.
Hạ Nhi chớp chớp mí mắt, cô nói năng lung tung lộn xộn:
"Chị chịu nhường em á?"
Khương Tình nhướng mày, dáng vẻ đứng thẳng người ở đó vẫn thanh nhã ôn ôn nhuận nhuận, bất giác lại có thêm vài phần nhu thuận ngoan ngoãn, gật nhẹ đầu.
Hạ Nhi vừa xác định không phải là giả, ngay lập tức nhào tới, cô lung tung tàn bạo cắn lên người Khương Tình như điên cuồng, muốn lưu lại dấu vết của mình khắp nơi, từ cần cổ tới bả vai thanh mảnh, lại cắn xuống bầu ngực trắng như tuyết, tới vùng bụng thon thả, cơ bụng gợi cảm săn chắc, đồng thời bàn tay một đường lướt xuống bên dưới.
Khương Tình có chút bất đắc dĩ, đôi mắt nâu sẫm nhìn trên da chỗ nào cũng là ấn ký dấu hôn cực kỳ bắt mắt, còn Hạ Nhi một đầu tóc tán loạn, khuôn mặt hớn hở, tay còn để chỗ tư mật của mình sờ tới sờ lui, ngón tay kia đã chạm hẳn vào nơi huyệt mật, vừa ma sát khe hở giữa hai cánh hoa, vừa có xu hướng muốn đâm vào trong.
Vùng bụng thon nhỏ bị Hạ Nhi gặm cắn thật sự tê ngứa, bàn tay nhỏ bé của cô còn dò xét vào bên trong cơ thể Khương Tình, chạm vào một mảng ướt át liền càng quá phận muốn đâm chọc ngón tay đi vào, bàn tay còn lại của Hạ Nhi bắt đầu sờ mó lung tung, theo đường cong mê người chậm rãi vuốt ve.
Dấu vết hôn trên người nở rộ đến quá điên cuồng, Khương Tình lại cảm nhận được Hạ Nhi đang kích động, cũng đành để mặc cho cô nhập trong sắc tình mà chơi đùa với cơ thể mình.
Đầu nhũ hoa mẫn cảm bị Hạ Nhi mạnh bạo sờ mó, vừa ngứa vừa kích thích, Khương Tình có chút không nhịn được, đầu nhũ hoa bởi vì kích thích mà cứng lên, ngón tay sắc tình kia của Hạ Nhi lại không ngừng khều khều xoa bóp.
Khương Tình thật sự ngứa ngáy hết cả người.
Hạ Nhi càng làm lại càng quá phận, thô lỗ trực tiếp ngậm lấy đầu nhũ hoa hồng hào trước ngực Khương Tình, môi đỏ mọng vang lên âm thanh mút mát không ngừng.
Hai ngón tay nhỏ nhắn ở bên đầu nhũ hoa còn lại xoa tới xoa vui, nắn bóp khều vuốt rồi lại bóp chặt.
Khương Tình siết chặt hai tay, toàn thân đã ngứa ngáy đến muốn nổi điên, âm thanh ôn nhuận kiều mị thở dốc bật ra, trên mặt cũng đã nhiễm xuân tình, hai mắt cũng tối đi vì dục vọng khó nhịn nổi.
Hạ Nhi mãi mê **** *** đầu nhũ hoa nằm trong miệng mình, hết cắn lại nghiến, thật sự là tàn bạo chà đạp, không chút thương hoa tiếc ngọc.
"Bảo bối, bình thường tôi 'làm' em cũng tàn bạo như vậy sao?" Khương Tình khàn giọng hỏi.
Hạ Nhi ngước mắt lên.
Cô rất tàn bạo à?
Có sao?
Hạ Nhi tỏ vẻ khó hiểu, môi đỏ mọng nhả nụ hoa ướt đẫm trong miệng ra, nỉ non từng chữ phản bác:
"Em rất nhẹ nhàng mà."
Khương Tình nhìn cô, lại liếc xuống dấu vết đỏ rực nở rộ vô cùng bắt mắt trên người mình, tựa hồ có chút buồn cười, giọng đè đến rất thấp:
"Em chắc chưa?"
Hạ Nhi lúc này cũng để ý đến dấu tích do bản thân 'bạo hành' để lại trên người Khương Tình, nhưng vẻ mặt không hề có chút áy náy nào, còn tỏ vẻ ngây ngô hỏi lại:
"Chắc gì cơ?"
Khương Tình cong môi cười:
"Chắc rằng em muốn tôi 'làm' lại với em như thế?"
Hạ Nhi nghe thấy liền hít sâu một hơi, phụng phịu nói:
"Em đang 'ở trên' đó. Chị đừng có ý kiến."
Hạ Nhi vừa nói vừa liếc thoáng qua cơ thể thanh mảnh của Khương Tình, ngoài các vết thương do cào cấu trên cổ, trên ngực, trên xương quai đò còn có rất nhiều vết đỏ ửng.
Đúng là cô có hơi 'bạo lực', tạo ra rất nhiều dấu 'dâu tây đỏ' khắp người nữ nhân này.
Cô chính là dùng bạo lực mà cắn nuốt người ta.
Tuy rằng cô cũng thấy mình quá vô liêm sỉ, nhưng ai bảo nữ nhân này quá mức câu người chứ?
Cô chính là muốn dừng cũng dừng không được.
Hạ Nhi nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Khương Tình, nhỏ giọng thăm dò:
"Em hơi bạo lực một tí, chị chịu được mà đúng không?"
Khương Tình nghe thấy liền cười rộ lên, tươi đẹp như vạn đoá hoa bung nở, đẹp không sao tả xiết, bả vai trắng ngần còn không ngừng run lên như những nốt nhạc.
Hạ Nhi mặc kệ, cô quả quyết nói:
"Em làm tiếp nhé, chị đừng có chạy."
Dứt lời, Hạ Nhi lại muốn nhào tới.
Khương Tình cười khẽ, ngay lúc này bỗng trầm giọng ra lệnh:
"Xuống dưới đi."
Hạ Nhi nghe thấy, chớp nhẹ mí mắt.
"Tôi bảo em đi xuống dưới, liếm tôi." Khương Tình khàn giọng lặp lại một lần nữa.
Hạ Nhi có chút sững sờ, ngay sau đó liền ngoan ngoãn khuỵu gối xuống.
Khương Tình cúi đầu nhìn cô, bàn tay trắng nõn như ngọc đưa tới nắm lấy đầu nhỏ của cô, kéo đầu cô ấn vào giữa hai chân mình, giọng nói tà mị không chút tiết chế vang lên:
"Có lẽ tôi phải dạy em, làm thế nào mới là 'ở trên'."
Lời vừa dứt, Khương Tình đã nhấc một chân giẫm lên giường, để lộ nơi tư mật mẫn cảm, ánh mắt nâu sẫm tựa hồ có chút ý vị kì lạ, giọng nói khàn khàn ma mị dụ hoặc đến cực điểm:
"Bảo bối, mau làm đi. Liếm tôi."
Rõ ràng là một lời nói thô bạo trực tiếp như thế, nhưng phát ra từ miệng Khương Tình lại đặc biệt mê hoặc nhân tâm.
Hạ Nhi nhìn nơi tư mật đẹp đẽ mê người bại lộ hoàn toàn trước mắt mình, hồng hào ướt át, khe hẹp bên trong chặt chẽ mời gọi, ngay lập tức liền vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên một cái.
Khương Tình trầm giọng than khẽ:
"Ah.. Ngoan nào, liếm đi."
Hạ Nhi nghe thấy, lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, điều chỉnh tư thế, dùng đầu lưỡi đưa ra vừa liếm láp vừa mút mát **** ***** trước mắt, đầu lưỡi quét tới liếm sạch thứ chất lỏng đang tuôn trào giữa hai cánh hoa ẩm ướt đó.
Khương Tình đưa tay ấn đầu cô vào giữa hai chân mình, vòng hông khẽ đưa đẩy theo tiết tấu **** *** điên cuồng của chiếc lưỡi kia.
"Hah... Bảo bối... nhanh một chút..."
Giọng rên khẽ này thực đạm, nhưng lại khiến da đầu người ta tê dại.
Hạ Nhi nghe thấy lại càng không nhịn được, tiếng nữ nhân kiều mị rên rỉ như thế gần như kích thích cô phát điên, giữa hai chân cũng là một mảng ướt đến lầy lội.
"Bảo bối... cho lưỡi em vào trong.."
Thanh âm ôn nhuận trầm thấp mênh mang như nước hồ sen ban đêm, như gió ấm giữa trời tuyết tan, tràn đầy dụ hoặc.
Hạ Nhi ngay lập tức hạ thấp người, đầu lưỡi đỏ hồng ướt át lấy sức đâm vào trong, vừa chọc ngoáy vừa cọ sát, đâm vào lại rút lưỡi ra, xoay tròn rồi lại đâm vào trong, liên tục không ngừng nghỉ.
"Ah... Bảo bối... hah..."
Khương Tình rên khẽ, đưa đẩy theo tiết tấu của chiếc lưỡi linh hoạt đang ra ra vào vào bên trong cơ thể mình.
Thanh âm khoái hoạt Khương Tình bật ra khỏi miệng lúc này khiến trái tim Hạ Nhi bồng bềnh một cảm giác khác lạ khó diễn tả.
Nhiệt độ cơ thể, sự dịu dàng gợi cảm, mùi hương như lan như sương nhẹ nhàng như những sợi tơ mảnh vắt ngang qua không khí, lời khẩn cầu nỉ non trong tiếng rên khẽ, tất cả đều hóa thành một mầm cây, rơi vào trái tim cô và đâm chồi nảy lộc.
"Hah... Tình à..."
Hạ Nhi cũng không kiềm được mà rên lên thành tiếng, bàn tay nhỏ nhắn vô thức len lỏi vào chiếc quần lót mỏng manh, chạm ngón tay vào giữa hai chân mình, cọ sát hoa hạch đang sưng đỏ vì dục vọng và ham muốn.
Khương Tình nhìn nữ nhân xinh đẹp quỳ dưới sàn nhà lấy lòng mình đến khoái hoạt, còn vì mình mà tự an ủi, trong lòng lại càng rung động mãnh liệt, thanh âm thở dốc nặng nề khản đặc, nhìn bàn tay cô liên tục tự sờ soạng cơ thể vừa rên rỉ kiều mị, bàn tay như ngọc không kiềm chế được càng ấn đầu cô vào giữa hai chân, mãnh liệt đòi hỏi.
"Bảo bối..."
Khương Tình khàn giọng.
Đầu lưỡi Hạ Nhi liên tục ra vào đùa bỡn, khoái cảm khiến mật dịch bên trong chảy ra càng nhiều, xúc cảm tê dại khiến Khương Tình có chút đứng không vững nữa.
Hạ Nhi nhìn vẻ mặt gợi tình đến cực điểm của nữ nhân trước mặt, lại càng ra sức **** ***, ngón tay đặt vị trí giữa hai chân mình chạm vào giữa hai cánh hoa ướt át, tự động tay cho ngón tay đi vào trong.
"Ah..." Hạ Nhi rên khẽ.
Cô chính là muốn 'công' Khương Tình, nhưng **** ***** thật sự quá ngứa ngáy khó chịu, lại không nhịn được đâm ngón tay chọc vào bên trong.
Khương Tình thở gấp đứt quãng, môi mỏng hơi mím lại, khàn giọng khuyến khích:
"Em làm đúng rồi, tiếp tục đi. Bảo bối..."
Khương Tình rõ ràng là không muốn buông tha, cũng không muốn dừng lại, còn càng muốn nhiều hơn, con ngươi nâu sẫm lúc này giống như viên hắc thạch tuyệt hảo nhất, ẩn chứa tia sáng lưu chuyển, thanh âm ma mị đè nén đến cực hạn:
"Bảo bối... hah... em cứ... cứ thế này một lúc nữa... tôi sẽ lên đỉnh mất."
Hạ Nhi ngước đôi mắt màu hổ phách ngấn nước trong trẻo lên, tựa như hồ nước sâu thẳm trong suốt. Nhưng hồ nước xinh đẹp này bỗng nhiên dâng lên một loại khát vọng điên cuồng.
Ánh mắt Khương Tình mê loạn vững vàng rơi xuống khuôn mặt cô, di chuyển xuống động tác kích tình ra ra vào vào giữa hai chân cô, khuôn cằm hơi cứng đờ lại.
Khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp hơn cả tranh vẽ lúc này nhiều thêm một chút gợi tình, tiếng thở gấp dồn dập càng lúc càng nhanh.
Hạ Nhi vẫn ra sức **** ***, đầu nhỏ không ngừng chôn ở giữa hai chân Khương Tình mà lấy lòng, đầu lưỡi hoạt động ra ra vào vào lại đảo tới đảo lui, chọc ngoáy bên trong, hơi thở cô cũng hỗn loạn đến tan tác, ngón tay chôn sâu trong **** ***** của bản thân lại càng thêm ra sức đâm chọc mạnh bạo.
Khương Tình cầm cự một chút liền muốn cao trào rồi.
"Ah..."
Hạ Nhi có thể trông thấy hàng mi dài của Khương Tình nhẹ nhàng khoác lên trên mí mắt, chớp động rồi che lại ánh sáng nơi đáy mắt u tĩnh, khuôn mặt tuyệt sắc cùng hơi thở dồn dập đứt quãng quanh quẩn khắp căn phòng, môi mỏng mím nhẹ cùng vòng hông đang đưa đẩy kịch liệt trong cơn kích tình gần như sắp đến đỉnh điểm.
"Hah... Bảo bối..."
Tiếng rên siết cùng âm thanh kiều mị trầm thấp vang khẽ bên tai cô.
Hạ Nhi sợ bỏ lỡ thời khắc này, ánh mắt cũng không dám bay loạn, dính chặt lên cơ thể đang co giật vì cao trào đang ập tới, toàn thân nữ nhân đầy đè nén cùng kiềm chế nở rộ trong khoái hoạt, mị hoặc chúng sinh, rực rỡ đến tận cùng.
Đầu lưỡi Hạ Nhi cũng không dừng lại chút nào, đến khi Khương Tình nhấc chân xuống khỏi giường, khom người hổn hển áp môi xuống hôn lấy cô, nếm lấy mùi vị của mình trên môi cô. Sau đó không chút lưu tình ôm cô đứng dậy, môi mỏng rời đi hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô, ném mạnh cô xuống giường lớn.