Việc điều hành Trầm gia cô đã gác lại ném cho Hàn Tịch đi làm, không muốn quản tới, hành động đó của cô không khác gì sự chống đối với Trầm Yên Nhiên, tỏ rõ lập trường không nhân nhượng chuyện hôn ước.
Hàn Tịch nhiều lần tìm đến đều bị cô đóng cửa đuổi đi, cô dứt khoát đổi mật mã cửa, không cho Hàn Tịch bước vào nhà dù chỉ một bước.
Một nữ nhân mang trên người chức danh quản gia riêng của cô lại không làm đủ chức trách, rõ ràng nói chỉ xem mệnh lệnh cô đề ra là duy nhất và tuyệt đối, phía sau lại thông đồng với Trầm Yên Nhiên, nhất cử nhất động của cô đều thông báo cho bà ấy. Cho dù Trầm Yên Nhiên là người nuôi lớn Hàn Tịch, những điều bà ấy muốn biết đều không thể giấu trong lòng không nói ra.
Nhưng cô chính là có cảm giác như bên người mình có nội gián của bà Trầm vậy.
Hàn Tịch — cô không cần nữa.
____
Hoàng hôn buông xuống, nơi đường chân trời một tia nắng vàng cuối cùng của ngày cũng bị bóng đen nuốt mất.
Ngoài cửa sổ trời bắt đầu tối đi, cả một dãy đèn điện như đang thiêu đốt con đường dài.
Những hàng xe tắc nghẽn đứng nối nhau thành hàng, ngọn đèn đuôi xe tưởng như không có điểm dừng, miên man đằng đẵng.
Hạ Nhi ngồi trên ghế sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy cảnh tượng đông nghẹt người đang bon chen trên con đường lớn, giống như giẫm đạp lên nhau vì cuộc sống mưu toan bộn bề.
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, là một số máy bàn.
Cô bắt máy.
Đầu kia là một tiếng thở được kìm nén.
"Là tôi. Tiểu thư mau đến bệnh viện."
Giọng nói ở đầu kia nghe rất tiều tụy, trầm đến mức khiến người ta hoảng hốt:
"Số 101, phòng chăm sóc đặc biệt."
Hơi thở của Hạ Nhi trong nháy mắt trở nên dồn dập, cảm giác ngạt thở và sợ hãi đến tay chân phát run, sắc mặt cô tái nhợt không còn chút máu.
Sau khi đầu bên kia tắt máy, cô nắm chặt di động, tay siết chặt tay vịn sofa cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, chỉ cảm thấy trái tim như bị thiên quân vạn mã lăn qua, khó thở tức ngực, nỗi đau gần như muốn bung ra khỏi người.
Hai hốc mắt cô đỏ lên, bên tai cô chỉ văng vẳng câu nói của Trần quản gia:
"Ông Hạ phát bệnh tim."
Chỉ trong một giây, cô hấp tấp điên cuồng lao nhanh ra cửa lớn.
Hành lang được trang trí bằng ánh sáng trắng của đèn trần dài đằng đẵng như cuộc đời một con người.
Bóng cô như nhòe đi trong quầng sáng ấy và gần như mơ hồ, giống như đã sắp tan biến khỏi thế gian này.
Người thân duy nhất của cô...
Ông nội...
Hạ Nhi phóng nhanh xuống hầm để xe, tay vừa định mở cánh cửa chiếc Ferrari liền khựng lại.
Ngoài đường khung giờ này đang kẹt xe đông nghẹt, nếu cô lái chiếc xe này chắc chắn phải mất hơn ba mươi phút mới đến được bệnh viện.
Hạ Nhi liếc nhìn xung quanh, trông thấy chiếc mô tô phân khối lớn màu đen hiện lên trước mặt.
Sáng bóng rực rỡ như một viên kim cương đen quý giá.
Loại xe phân khối lớn kiểu này cô cũng từng thử lái qua vài lần khi ở nước A, vì thế trong garage của cô cũng có sẵn một chiếc, nhưng hầu như cô không hề đụng đến.
Hạ Nhi không nghĩ nhiều, lập tức mở cốp xe Ferrari lấy chìa khoá, bước nhanh tới.
Cô khởi động xe, trong khoảnh khắc, tiếng động cơ xe nổ ầm vang khắp cả garage, may mà hôm nay cô mặc một bộ quần áo thể thao dễ hoạt động, khi leo lên cũng không hề vướng víu.
Bóng đen lấy tốc độ kinh người phóng ra khỏi garage.
Suốt dọc đường xuyên qua biển xe và biển người, Hạ Nhi giống như một con cá nhỏ chen chúc giữa lòng biển sâu, cô bạt mạng liều lĩnh đến nỗi khiến rất nhiều người phải bấm còi inh ỏi.
Hạ Nhi chỉ mất mười phút đã tới bệnh viện.
Khi đến trước cổng, đúng lúc có một chiếc xe cấp cứu rú còi lướt ngang qua.
Ngọn đèn đỏ sốt sắng nhấp nháy điên cuồng trên nóc xe hệt như màu máu đâm đỏ đôi mắt cô, đau nhức và bỏng rát.
Bảo vệ cổng bệnh viện nhìn thấy một chiếc mô tô phân khối lớn chình ình xuất hiện thì giật nảy mình, liều mạng vẫy tay tỏ ý bảo cô đỗ xuống tầng hầm.
Hạ Nhi làm gì còn thời gian đi đỗ xe nữa...
Người thân duy nhất của cô đang trong tình trạng không rõ, cô còn hơi sức đâu mà quan tâm mấy cái phép tắc vớ vẫn ấy.
Yêu cầu bảo vệ này đưa xe đi đỗ cũng không thực tế chút nào, đã vậy còn có thêm một bảo vệ cầm gậy cản đường không cho cô vào trong.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên xe, sắc mặt cô trở nên tái mét.
Không được!!!
Cô cắn răng xoay cổ tay, vặn ga một cái thật mạnh.
Chiếc mô tô như một con thú dữ, lách một cái tránh né được hai bảo vệ đang đứng ở cổng, tức tốc phóng vào.
Đằng sau tiếng hét ầm ĩ không dứt.
Cả khung cảnh bệnh viện toàn là tiếng gầm rú của mô tô, loáng thoáng còn có tiếng than trời kêu đất của bảo vệ:
"Đứng lại! Dừng xe! Chỗ này không cho phép xe vào!"
Phía trước có một loạt người chạy nhanh tới muốn chặn cô lại.
Hạ Nhi mặc kệ hết thảy.
Đã đến nước này rồi, cô cắn răng, lại tiếp tục rồ ga, chiếc xe mô tô cứ thế xoay vòng qua đám bảo vệ, thằng hướng tới sảnh lớn bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này dành riêng cho giới thượng lưu, các dịch vụ chăm sóc y tế đều có giá đắc đỏ, trang thiết bị tối tân hiện đại hàng đầu và được bài trí như một khách sạn sang trọng, ngay cả quang cảnh đều vô cùng xa hoa rực rỡ.
Tiếng mô tô phân khối lớn rầm trời phá hỏng mọi khung cảnh trang nhã, bánh xe ma sát trên mặt đất tạo nên những dấu vết hỗn loạn.
Những đám người nhìn sơ qua đã biết là người có tiền có thế, ai nấy đều giật nảy mình, lần lượt quay đầu lại nhìn, và rồi cũng bàng hoàng sửng sốt vì cảnh tượng trước mặt.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng người ngồi trên xe mô tô, nét bàng hoàng biến thành kinh diễm.
Lại là một nữ nhân..
Chiếc mô tô dừng lại trước cửa. Cô tắt máy, bước nhanh xuống xe.
Đằng sau có rất nhiều bảo vệ của bệnh viện khẩn trương đuổi tới. Họ còn chưa kịp quát tháo, cô đã tháo mũ bảo hiểm, tàn bạo ném về phía sau.
Một người bảo vệ bị chiếc mũ đập mạnh vào đầu, choáng váng ngã xuống đất.
Lúc này bên ngoài cổng đại sảnh, một bóng dáng ôn nhuận như ngọc lẳng lặng dựa lưng trên cửa thản nhiên nhìn cô, dường như đã đứng đó đợi chờ cô từ rất lâu rồi.
Hạ Nhi trước khi dừng xe đã trông thấy Khương Tình, cũng không biết nguyên do tại sao nữ nhân này lại có mặt ở đây. Cô bây giờ ngoài ông Hạ ra, đầu óc thật sự không thể nghĩ được tới cái gì nữa.
Cô quăng cả xe bước nhanh tới cổng chính bệnh viện, lại bị một tên bảo vệ chạy tới ngăn lại.
Hạ Nhi không đợi tên bảo vệ đó quát tháo lên án mình, duỗi tay chỉ về phía Khương Tình đang đứng, không kiên nhẫn gằn giọng:
"Có chuyện gì tìm nữ nhân đó đi. Tôi không rảnh đùa với các người."
Miệng tên bảo vệ như bị nhét cả quả trứng gà.
Hoàn toàn chết đứng.
Hạ Nhi quay đầu lại, nhìn Khương Tình đang ôn nhuận tao nhã đứng bên cạnh cửa, thanh lãnh lại cao quý như một vị thần.
Khương Tình bước về phía cô.
Quầng sáng của ánh đèn phía sau quá chói chang, nữ nhân ấy lại đang bước ngược sáng, đôi mắt ấm áp như ráng chiều, chan chứa nụ cười ôn nhu lại dịu dàng, giống như một nguồn sức mạnh chưa bao giờ có, lại đủ sức khiến cô quen thuộc và yên tâm.
Khương Tình nhìn cô, thản nhiên mở miệng:
"Giải quyết mọi rắc rối em gây ra là nghĩa vụ của tôi."
Hơi thở của Hạ Nhi đợt sau dồn dập hơn đợt trước, không muốn để tâm nữa, phóng người lao nhanh vào trong bệnh viện.
Bóng dáng cô nhoè đi rồi mất hút sau dãy hành lang, lúc này một đám bảo vệ xếp thành hàng đi tới, cúi đầu trước mặt Khương Tình, đồng loạt hô lên:
"Khương... Khương Tổng."
Khương Tình thu hồi nụ cười ôn nhuận lúc nãy, thay vào đó là sự lãnh đạm toát ra cùng một vẻ uy nghiêm khiến người ta phải kiêng dè, ngữ khí bình thản:
"Cho dù cô ấy muốn đập nát cái bệnh viện này cũng không được cản cô ấy. Hiểu chưa?"
"...."
__
____
Hạ Nhi lao thẳng tới phòng điều dưỡng của khoa Hồi sức tích cực ICU, sau khi gấp gáp báo tên thì được cô y tá thông báo rằng ông Hạ vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, đang nằm trong phòng bệnh đợi quan sát.
Có nghĩa là đã qua cơn nguy kịch...
Hạ Nhi thoáng thấy cả người cô chùn xuống, giống như trút bỏ được một cảm xúc đáng sợ nào đó.
Cô lao nhanh tới phòng bệnh, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bên trong chỉ có Hạ Minh Phát và Trần quản gia ngồi bên cạnh, cô nhìn ông Hạ đang nằm trên giường bệnh trắng toát, không kìm lòng được bật khóc tức tưởi lên.
Tiếng khóc uất nghẹn lại thương tâm đến cực độ, thành công khiến ông Hạ đang nằm trên giường bệnh nghe thấy, ông Hạ hé mở mắt, quay đầu lại nhìn cô, hơi ngây ra giây lát rồi bật cười:
"Con bé này. Ta không sao cả. Con khóc cái gì?"
Hạ Nhi nghe giọng nói ông Hạ yếu ớt như vậy, trái tim lại càng đau nhức, cô bước nhanh tới quỳ xuống nắm lấy bàn tay ông Hạ, gục đầu khóc đến kinh thiên động địa, cất giọng khô khốc run rẩy nghẹn ngào:
"Ông làm con sợ muốn chết. Con sợ lắm."
Ông Hạ tuy rằng vừa ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt có hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, nhìn thấy cô khóc đến thương tâm như vậy cũng đau xót đến đỏ cả hốc mắt, buông tiếng thở dài nặng nề, kéo tay cô qua, vỗ nhẹ mấy cái rồi trầm giọng:
"Cháu ngoan! Ta không sao cả. Đừng khóc nữa. Con cứ thế này ta sẽ không an tâm."
Dứt lời ông Hạ nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, cười khẽ nói:
"Con vào đây. Hôm nay cũng may nhờ có con — Khương Tình."
Hạ Nhi nghe thấy, sửng sốt quay đầu.
Khương Tình đứng ở cửa phòng bệnh, chiếc sơ mi đen trên người càng tôn lên khuôn mặt tuyệt sắc khí chất u lãnh.
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt như chứa đựng cả dòng sông đen, hoặc có thể đã bị màu đen này nhuộm kín, không nhìn thấy đáy, không thấy chút ánh sáng nào. Bàn tay trắng nõn giơ lên, ngón trỏ luồn vào nút thắt cà vạt, khẽ giật nhẹ một chút, chiếc cà vạt lập tức được nới lỏng ra.
Hạ Nhi mím môi, hừ lạnh một tiếng.
Khương Tình trông thấy vậy, khoé môi ôn nhuận khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng tao nhã, chậm rãi bước tới giường ông Hạ, thấp giọng mở miệng:
"Ông cũng như ông nội của con. Nên xin ông đừng nói như vậy."
Ông Hạ cười ôn hoà, gật nhẹ đầu ôn tồn nói:
"Cũng là sơ sót của ta. Khiến con phải bỏ cả cuộc đàm phán lớn, ta có chút tự trách."
Hạ Nhi nghe mà mù mù mịt mịt không hiểu gì, nhíu mày hỏi:
"Ông nói vậy là sao?"
Ông Hạ cười cười, tay đưa lên vuốt nhẹ đầu cô, thấp giọng giải thích:
"Hôm nay ta đến khách sạn JM để gặp đối tác, bệnh tim của ta tái phát đột ngột, lại không mang thuốc theo, tình hình lúc ấy rất nghiêm trọng, Khương Tình đang dự thảo một cuộc đàm phán về dự án Du Thành, nghe thông báo lập tức đưa ta đến bệnh viện, con bé còn động tới cả trực thăng vì đường xá không lưu thông được. Nếu không có Khương Tình..."
"Ông không được nói!!!" Hạ Nhi tức giận gào lên.
Ông Hạ bật cười, ra vẻ không biết phải làm sao với cô, nhẹ giọng:
"Rồi rồi! Ta không nói. Không phải ta đã ổn lại rồi sao? Xem con kìa, mặt mũi tèm lem hết cả rồi."
_____
________
Hạ Nhi ở bệnh viện chăm sóc ông Hạ cả ngày hôm sau không rời nửa bước.
Trầm Yên Nhiên nghe tin cũng chạy vội tới, còn mang theo cả Hàn Tịch, hai người nhìn ông Hạ mà sốt sắng bất an, phải nghe chính miệng bác sĩ nói về tình trạng của ông Hạ mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Trầm Yên Nhiên gặp cô, không dám đả động tới chuyện hôn ước, chỉ mở miệng bảo cô trở lại Trầm thị, mọi chuyện của Trầm thị bà sẽ để cô tự mình giải quyết.
Đây rõ ràng là đã nhượng bộ cô đến cực hạn.
Hạ Nhi lại không thèm quan tâm, tuy lễ nghĩa vẫn đầy đủ nhưng quyết tâm không muốn quản Trầm thị nữa.
Lập trường của cô rất rõ ràng, nếu Trầm Yên Nhiên không huỷ bỏ hôn ước với Dung gia, tới cổng lớn Trầm thị cô cũng sẽ không bước vào.
Ông Hạ nắm rõ được suy nghĩ của cô, sau khi Trầm Yên Nhiên buồn bã rời đi, liền đề nghị cô tiếp quản Hạ gia giúp ông, dù sao để cháu gái độc nhất của mình bao lâu nay duy trì Trầm thị cho người khác, còn bản thân vẫn không thể hưởng lạc an nhàn thật không công bằng, với lại hiện tại sức khoẻ ông không tốt, đã lớn tuổi nên việc điều hành Hạ thị có chút quá sức.
Bản thân Hạ Nhi cũng đã nắm vững những kiến thức thị trường và cách tiếp quản để chèo chống Hạ thị.
Vì thế, Hạ Nhi muốn an nhàn nghiễm nhiên trở thành Hạ Tổng của Hạ thị sau một đêm.
Còn phải ngay hôm sau đến Hạ thị nhậm chức vụ, không thể trì hoãn.
Với quyết định của ông Hạ, cô có chút dở khóc dở cười.
Nhưng dù sao cô trải qua ba năm rèn luyện bản lĩnh trên thương trường một phần cũng vì ông Hạ, thế nên cô không từ chối.
Còn vui vẻ nhận phần trọng trách này.