Khương Tình ngồi trên sofa, mắt phượng nâu sẫm ánh nhẹ như sao xa, mũi thon cao thẳng, vẻ ngoài nho nhã, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự khắc nghiệt, có vẻ phá lệ khó gần, chân vắt chéo với tư thái biếng nhác, hơi thở mỏng như sương, tựa như khoác trên người khí lạnh từ chín tầng mây, một tay chống cằm dựa lên thành ghế, nghiêng đầu nhìn Nhạc Kỷ Đồng ngồi đối diện.
Nhạc Kỷ Đồng khí chất quyến rũ, gương mặt tinh xảo, mặc một chiếc đầm màu tím nhạt, dáng người lả lướt duyên dáng, an tĩnh cao quý ngồi trên ghế nhìn Khương Tình lẳng, khoảng cách hơi xa, bà ta không thấy biểu cảm trên khuôn mặt Khương Tình, nhưng nghĩ cũng biết hẳn là không một gợn sóng.
Nhạc Kỷ Đồng giọng trong trẻo lại trầm ấm, rất dễ nghe:
"Khương Tình! Ta chỉ mong con giúp Bối gia thêm lần này nữa thôi. Dù sao Bối gia cũng từng có ơn với con. Ta cũng là hết cách mới tìm tới.."
Khương Tình biếng nhác liếc nhìn Nhạc Kỷ Đồng, khoé miệng giương lên nụ cười lạnh.
"Dì Nhạc! Ơn nghĩa ấy dì đã nhắc với tôi mấy lần rồi dì nhớ không? Tôi nghĩ tôi đã trả hết cho Bối gia các người rồi ấy chứ?"
Dứt lời, không nhìn thần sắc biến đổi trên mặt Nhạc Kỷ Đồng, Khương Tình cười âm trầm tiếp tục nói:
"Chính xác thì hơn mười năm qua, Bối gia đều dựa vào Khương gia mà tồn tại đến tận giờ. Các người nghĩ rằng Khương gia phải trả món nợ ân nghĩa đó cả đời thì mới hài lòng sao?"
Nhạc Kỷ Đồng hơi run tay, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ ngượng ngùng xấu hổ, thấp giọng:
"Khương Tình! Dì biết chuyện Bối Vy lúc ấy cứu giúp con chỉ là vô tình, nhưng thật sự Bối gia đã cứu con. Thời gian qua ta biết Bối gia đúng thật có chút quá đáng, dựa dẫm vào Khương gia thời gian dài như vậy xem như cũng trả đủ món nợ ân tình kia. Nhưng con xem... Bối gia dù sao cũng có quan hệ mật thiết với Khương gia lâu như vậy, dù không còn ơn thì cũng còn chút tình nghĩa. Con giúp đỡ Bối gia vượt qua thêm lần này, ta..."
"Dì Nhạc! Mười năm qua mỗi một thứ ở Bối gia, nếu không có tôi. Thì toàn bộ đã mất tất cả rồi. Các người không thể suốt đời dựa vào Khương gia mà tồn tại như vậy. Tôi nghĩ dì nên trở về đi. Chuyện Bối gia gây hoạ lần này tôi sẽ không nhúng tay vào giải quyết."
Khương Tình thờ ơ lạnh nhạt nói xong lời này, mặt chẳng có biểu cảm gì, hai ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn lấp lánh trên đốt ngón tay tinh xảo xinh đẹp.
Nhạc Kỷ Đồng cắn môi, chậm rãi đứng dậy bước từng bước tới bên cạnh Khương Tình.
"Khương Tình! Chuyện Bối thị huỷ hợp đồng với Trầm thị, và những gì Bối gia đang phải chịu thật sự là lỗi của ta. Con hãy nể tình dì nhìn con lớn lên từ nhỏ, nể tình Bối Lạc làm bạn kề cạnh con bao lâu nay, con giúp đỡ Bối gia một lần nữa. Được không?"
Nhạc Kỷ Đồng dứt lời liền khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống, chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn, phá lệ đáng thương nhu nhược.
Khương Tình nhíu chặt mày, hơi thở trên người trở nên lạnh thấu xương, định mở miệng thì Hạ Nhi bước xuống.
Nhạc Kỷ Đồng nghe tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình nữ nhân đang chậm rãi tao nhã bước xuống cầu thang, khi nhìn rõ khuôn mặt tuyệt sắc yêu nghiệt kia, trong đôi mắt hẹp dài lập tức hiện lên sự kinh hoảng, nhìn Hạ Nhi chằm chằm, thậm chí tới khóc cũng quên, ánh mắt mang theo hận ý cùng hàn ý, thống khổ cùng cô đơn, vô hạn cảm xúc khó hiểu, dường như nhìn xuyên qua Hạ Nhi, đâm thủng cô để nhìn một người khác.
Bà ta run rẩy, thân thể không tự chủ lùi về sau, vấp phải cạnh ghế ngã xuống sàn nhà trơn bóng, sắc mặt trắng xanh tím ngắt, đôi mắt mở to khiếp sợ, môi không nhịn được run rẩy, ngã trên đất không thể nhúc nhích.
"Thừa..."
Giọng nói run run lại tràn ngập mùi vị thống khổ.
Hạ Nhi nhíu mày, khoanh tay đứng lại, khí tức trên người trở nên lạnh lùng trong trẻo như gió đêm nồng đậm khí lạnh, xung quanh ngập tràn quỷ dị, khuôn mặt Hạ Nhi lúc này càng có vẻ đáng sợ âm trầm.
"Dì Nhạc! Có chuyện gì sao?" Khương Tình lập tức đứng dậy, nhìn Nhạc Kỷ Đồng tỏ vẻ khó hiểu.
Hạ Nhi đột ngột vươn tay ra kéo Khương Tình lại, bước nhanh tới trước mặt Nhạc Kỷ Đồng, khuỵu gối ngồi xuống bên cạnh bà ta, tay trái đưa lên vén nhẹ mái tóc nâu dài ra sau vành tai tinh xảo, khoé môi cong lên nụ cười âm hàn rét lạnh, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm Nhạc Kỷ Đồng, giọng nói yêu dị kì lạ vang lên:
"Bà biết Hạ Thừa — ba tôi đúng không?"
Nhạc Kỷ Đồng mở to mắt, vành mắt ngay lập tức đỏ lên, bờ môi run run, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Nhi, một lúc sau dường như cố gắng trấn tĩnh lại, run giọng hỏi:
"Vị tiểu thư này là.."
Hai tròng mắt đen nháy hơi có vẻ đờ đẫn, hiển nhiên là không thể từ trong kích thích mãnh liệt vừa rồi lấy lại tinh thần hoàn toàn.
Hạ Nhi bật cười, nụ cười như muôn ngàn đoá hoa tường vi nở rộ, đẹp không sao tả xiết, giọng nói tựa như ngàn lá hỗn loạn ẩm ướt trong gió lạnh:
"Tôi là Hạ Nhi! Bối phu nhân! Bà vẫn chưa trả lời tôi đâu. Bà biết ba tôi, đúng không?"
Nhạc Kỷ Đồng cắn môi, hơi cúi đầu xuống.
Không trả lời.
Hạ Nhi đột ngột cười rộ lên, đôi mắt hổ phách lấp lánh, nhìn theo góc nào đó còn ánh lên màu sắc đỏ sẫm kiêu sa, cười tủm tỉm vươn tay nâng nhẹ cằm Nhạc Kỷ Đồng lên, khiến khuôn mặt tinh xảo của bà ta đối diện mình, giọng nói nhạt nhẽo không nghe ra tâm tình vui giận:
"Bối phu nhân! Ba tôi đã chết rồi. Tôi là con gái ông ấy. Bà nhìn tôi sợ hãi như vậy làm gì?"
Nhạc Kỷ Đồng hít sâu một hơi, lúc sau mới cười ôn nhu dịu dàng đáp:
"Nhìn cô rất giống ba của cô. Ta không tự chủ được hơi thất thố. Xin.. xin lỗi."
Hạ Nhi bật cười, chống tay đứng dậy, quay sang nhìn Khương Tình cười như không cười thấp giọng hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Chị biết Bối gia rơi vào kết cục bây giờ là do em. Đúng không?"
Khương Tình liếc nhìn Nhạc Kỷ Đồng đang tái mặt, không hiểu lý do tại sao Hạ Nhi lại nói trắng ra như vậy, nhưng rất phối hợp gật đầu:
"Ừ! Vì là em làm nên tôi không nhúng tay vào. Một Bối gia mà thôi. Em muốn đùa chết cũng được. Tôi sẽ giúp em."
"Cô! Cô là Trầm Sở Hạ?" Nhạc Kỷ Đồng cắn răng nhìn Hạ Nhi gằn giọng hỏi.
Hạ Nhi bật cười, xoay người lại nhìn Nhạc Kỷ Đồng, sau đó bước đến ghế sofa ngồi xuống, tư thái như một mỹ nhân lười biếng, vai áo hơi rộng nới lỏng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, tóc nâu dài mềm mại như thác nước rủ nhẹ quanh người, ngước đôi mắt hổ phách bình thản nhìn Nhạc Kỷ Đồng đang còn thất hồn lạc phách, đuôi mắt nhướng lên, chống cằm cười lạnh:
"Trầm thị là của tôi. Hạ gia cũng là của tôi. Bối gia hiện tại sụp đổ cũng là tôi làm. Bà nói xem."
Khương Tình liếc nhìn tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị đang vô hạn quyến rũ kia, ánh mắt nâu sẫm đột ngột trở nên tối lại, khuôn mặt lạnh đi, hận không thể lập tức lao tới dày vò tiểu yêu tinh nơi nào cũng có thể bày ra vẻ phong tình vạn chủng, nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống.
Nhạc Kỷ Đồng cắn môi, khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt không tin nổi run rẩy nói:
"Cô..."
"Bối phu nhân! Bà có thể kể chuyện xưa cho tôi nghe không? Biết đâu tôi sẽ giúp Bối gia vượt qua giai đoạn này đó. Thế nào?"
Giọng điệu đùa cợt nhưng lạnh lẽo cùng cực.
Nhạc Kỷ Đồng chống tay đứng dậy, thân thể hơi run run chao đảo bước tới ghế sofa đối diện Hạ Nhi, cố gắng chỉnh sửa vạt áo nhăn nhúm, ánh mắt không hề liếc nhìn Hạ Nhi, chỉ hạ tầm mắt căng da đầu thấp giọng:
"Cô muốn tôi làm gì mới tha cho Bối gia?"
Hạ Nhi bật cười.
Khương Tình bước tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhi, cảm nhận được cảm xúc của Hạ Nhi hơi bất thường, nhưng trầm lặng không nói, an tĩnh nhu thuận vươn tay ra nắm lấy tay Hạ Nhi, lại nhận ra bàn tay cô lạnh toát.
Hạ Nhi không nhìn Khương Tình, chỉ nhàn nhạt mở miệng:
"Lúc Dương Tuyết Hy mang thai tôi, bà là người duy nhất tiếp xúc bên cạnh bà ấy. Lúc ấy bà đã tiêm nhiễm vào đầu mẹ tôi cái gì vậy?"
Thân thể Nhạc Kỷ Đồng run lên, ngay lập tức ngước mắt nhìn Hạ Nhi, đôi mắt tràn ngập khiếp sợ.
Hạ Nhi dứt lời liền cười lạnh, trầm giọng tiếp tục hỏi:
"Bà không quên mẹ tôi đi? Là Dương Tuyết Hy đấy! Bà ta điên rồi. Chính bà ta giết chết ba tôi. Hiện giờ còn đang ở trại tâm thần nào đó. Bà nhớ Dương Tuyết Hy chứ?"
Tay Nhạc Kỷ Đồng run đến lợi hại, ngay lập tức đứng phắt dậy, thân thể không thể đứng vững, phải dựa tay lên ghế định thân người lại, giọng nói run rẩy:
"Dì có việc! Đi trước."
Dứt lời liền xoay người bước nhanh ra cửa. Thân thể lay lắt trong gió, tựa hồ bất kì lúc nào cũng có thể ngã quỵ xuống.
Hạ Nhi nhìn Nhạc Kỷ Đồng khuất khỏi cửa lớn đại sảnh, hơi cúi đầu xuống trầm mặc.
"Hạ Nhi!" Khương Tình thấp giọng gọi.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Tình có chút đau lòng mà nhìn cô, đôi mắt nâu sẫm như có vạn loại phong tình, tựa như xuân thuỷ ôn nhu.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, cười ôn nhu dịu dàng:
"Bộ dạng của bà ta khi nhìn thấy em. Chị thấy chứ?"
Khương Tình do dự một lúc, nhẹ giọng nói một câu:
"Bà ta có gì đó với ba em, nó giống như... là yêu — cũng có thể là hận."
Hạ Nhi bật cười thành tiếng.
Không sai. Ánh mắt Nhạc Kỷ Đồng lúc nhìn thấy cô, bà ta thất thố đến nỗi gọi tên ba cô bằng một cách vô cùng kỳ lạ, nó chan chứa nỗi niềm thống khổ cực hạn, đau lòng tột độ.
Khi cô nhắc đến chuyện Dương Tuyết Hy giết chết ba cô, ánh mắt bà ta liền biến đổi, là hận.
Bà ta hận mẹ cô.
Tại sao ư?
Tại vì Dương Tuyết Hy giết Hạ Thừa.
Bà ta yêu Hạ Thừa. Yêu ba cô.
Thứ tình cảm đó rõ đến nỗi cô chỉ liếc mắt liền nhận ra.
Cô bây giờ rất muốn lôi Nhạc Kỷ Đồng lại hỏi cho rõ ràng mọi chuyện từng xảy ra khi đó, nhưng bộ dạng của Nhạc Kỷ Đồng rõ ràng là không nguyện ý, người thông minh không làm điều ngu xuẩn, nếu lúc nãy đã ép hỏi không được thì bây giờ càng không có khả năng.
Tại sao Dương Tuyết Hy lại hận cô? Tại sao lại căm ghét ba cô?
Nhạc Kỷ Đồng! Rốt cuộc bà ta đã làm cái gì với gia đình của cô vậy?