Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tình vừa bước ra ngoài phòng khách liền trông thấy Hàn Tịch.



Ánh đèn vàng dịu, không nhức mắt. Cả một căn phòng giống như được phủ lên một lớp voan mỏng nhàn nhạt.



Hàn Tịch ngồi an tĩnh trên sofa phòng khách, tay cầm một tách trà nóng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Khương Tình.



"Khương Tổng! Tôi biết là cô đến đây. Vì thế đã chuẩn bị trà cho cô."



Ánh mắt Khương Tình liếc tới tách trà đặt trên bàn, không nói gì chậm rãi bước tới ghế sofa đối diện ngồi xuống.



Hàn Tịch nhìn một lượt từ trên xuống dưới khắp người Khương Tình, chỉ thấy những quầng sáng mờ mờ di chuyển ngoài cửa sổ hắt lên gò má tuyệt mỹ ôn nhuận kia, giống như đàn cá phát sáng dưới làn nước trong vắt bơi qua bơi lại, toàn thân chật vật chỉ giữ một chiếc gối che lại cơ thể chuẩn mực hoàn mỹ, trên người tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều đang toát ra một mùi hương thanh nhã, cặp chân dài trắng muốt cực hạn mê người, mái tóc buộc hờ hững phía sau lưng rối loạn, cánh môi ướt át ửng hồng gợi cảm, đáy mắt còn ẩn hiện dục vọng không được thoả mãn nồng đậm, tuy rằng bộ dạng như vậy có chút... kì quái, nhưng vẻ mặt Khương Tình lại làm như chẳng sao cả, vô cùng thản nhiên.



Cả người Hàn Tịch cứng đờ, trái tim muôn vàn chua xót. Cảm xúc chua xót ấy ngưng đọng lại thành nỗi đau, giống như mầm bệnh ẩn nấp trong tế bào não, chốc chốc lại giày vò khiến người ta đau đớn không sao sống nổi.



"Phiền Hàn quản gia. Tôi cần mặc lại quần áo của mình."



Ngữ điệu ôn nhuận lại ẩn chứa ý cười không hề che giấu.



Tách trà trên tay Hàn Tịch suýt chút nữa đã trượt khỏi ngón tay, cũng may vững vàng đỡ được, nên mới không để lộ ra ngoài tâm trạng đang mất cân bằng của mình.



"Khương Tổng cứ tự nhiên."



Bên trong phòng ngủ lúc này lại vang lên tiếng đổ vỡ do đập đồ, thanh âm rất lớn lại chói tai vô cùng.



Khương Tình cũng nghe thấy, da đầu căng lên rần rần, cổ họng khô khốc, rất lâu sau mới cười khẽ nói:



"Kỹ năng không tốt, chọc giận cô ấy một chút."



Ánh mắt Hàn Tịch thâm trầm đi vài phần, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà rướn lên:



"Khương Tổng biết mức độ tàn bạo của cô ấy dành cho phòng ốc rồi chứ? Tàn cuộc rất khủng khiếp đấy."



Khương Tình cười khẽ, không né tránh, ánh mắt cũng không sửng sốt, thậm chí một tia tự trách cũng không có.



"Tôi sẽ cho người tới dọn dẹp."



Hàn Tịch trầm mặc, lẳng lặng nhìn Khương Tình.



Đường đường là người thừa kế duy nhất của Khương gia, chiến thần chốn thương trường.



Khương gia là đại thế gia đến tận bây giờ vẫn giữ những lễ giáo truyền thống nhất. Con cái Khương gia từ nhỏ đã trưởng thành trong sự giáo dục nề nếp và phép tắc nghiêm khắc, luôn hành xử lịch sự, phép tắc, chu toàn, chừng mực.



Khương Tình ở trong mắt người ngoài tất nhiên cũng là một người nói và làm theo chuẩn mực như thế, thậm chí còn vô cùng tao nhã cao quý không gì sánh kịp.



Nhưng hôm nay, một Khương Tình cử chỉ luôn ôn hoà quý khí, phong tư trác tuyệt lại toàn thân trên dưới chật vật không chịu nổi, mùi vị phong tình quyến rũ đến cực hạn.



Thật khó tưởng tượng đây là Khương Tình bất khả chiến bại trên thương trường — một nữ nhân dùng sự văn minh và cao quý để che giấu đi bản chất hiểm độc và tàn nhẫn.
















Vài năm gần đây, sản nghiệp Khương gia làm tiên phong, xông vào thị trường nước ngoài, hơn nữa phạm vi kinh doanh lại mỗi ngày một rộng lớn. Khương Tình quyết đoán mạnh mẽ, nắm chặt các thành phố trọng điểm và phát triển tiềm lực ở các nước đang phát triển, mở rộng thu giữ các nhà thầu, thu mua nuốt trọn các thương hiệu danh tiếng, thành lập hàng loạt khách sạn lớn nhất các thành phố trọng điểm trong nước, liên tục đầu tư vào sản phẩm thương mại, năng lượng,...



Một nữ nhân tiếp quản Khương gia rất ngắn ngủi nhưng tốc độ ra tay thì nhanh đến mức khiến người ta phải thán phục sợ hãi.



Đây là tạm thời còn không nói đến việc một tay dẹp yên bao sóng gió và biến cố trong Hội đồng quản trị khi sự việc Cao gia xảy ra, chỉ tính riêng trong việc mở mang bờ cõi và lãnh thổ cho sự nghiệp của mình đã không phải là một điều mà những người bình thường có thể làm được.



Khương Tình chậm rãi mặc lại quần áo, sau khi chỉnh sửa một lượt thật chỉnh tề liền ưu nhã vắt chéo chân, ôn hoà nhã nhặn nhấc tách trà nóng nổi đưa lên môi uống một ngụm, sau đó nhẹ giọng:



"Hàn quản gia có việc cứ nói đi. Tôi rửa tai lắng nghe."



Hàn Tịch liếc nhìn Khương Tình, cười khẽ thấp giọng:



"Khương Tổng thật nhạy bén. Không biết Khương Tổng đến đây tìm cô chủ của tôi là có ý đồ gì?"



Khương Tình nghiêng đầu, tay chống lên thành ghế sofa cười như không cười, giọng nói ôn nhuận nhẹ bẫng như không khí:



"Hàn quản gia cũng thấy rồi đó thôi. Tôi đến để thoả mãn nữ nhân của mình. Và quan trọng hơn hết thảy là tìm lại cô ấy. Không để cô ấy rơi vào tay kẻ khác."



Hàn Tịch nghe vậy liền bật cười, ngữ điệu mang theo chế nhạo:



"Khương Tổng thật biết đùa. Theo tôi nhớ thì người huỷ hôn với cô chủ tôi là cô. Cũng là người khiến cô chủ tôi rơi vào trạng thái thất tình đau khổ sống không bằng chết. Hai người hiện giờ một chút quan hệ cũng không có, giờ phút này lại tới đây nói những lời như vậy. Khương Tổng không cảm thấy bản thân quá mức nực cười sao?"



Khương Tình nghe thấy cũng không tức giận hay xấu hổ, nở nụ cười vừa yêu mị vừa thoải mái, thong thả tao nhã gạt nhẹ lá trà trong tách, khoé môi tinh xảo hồng nhuận cong lên, ngữ điệu chậm rãi, nhưng chữ nào cũng rõ ràng:



"Cách thức nói chuyện của Hàn quản gia giống như một người mới tới tìm người cũ tính toán nợ nần vậy. Hàn quản gia đây nếu không phải vì đang gặm đắng nhấm chua, tôi còn tưởng nhầm rằng cô mới chính là 'hôn phu hiện tại' của cô ấy."



Dứt lời lại điềm nhiên nhấm một ngụm trà, ánh mắt nâu sẫm liếc nhìn Hàn Tịch hiện lên chút sắc bén, bờ môi mỏng ngậm cười, lạnh giọng:



"Còn nực cười hay không cũng không đến phiên Hàn quản gia nói, tôi thừa nhận lỗi của mình là không nắm rõ tâm tư của cô ấy, lo được lo mất, thấp thỏm bất an. Lại vì sự việc của Bối Lạc mà hành động quá mức quyết liệt cảm tính, làm ra chuyện không thể vãn hồi, nhưng sau chuyện này tôi đã thề với bản thân — cho dù sau này cô ấy có hận tôi đến chết, có căm ghét không chấp nhận tha thứ cho tôi. Dù phải hèn mọn quỳ dưới chân cô ấy cầu xin chút lòng thương hại. Tôi cũng không để cô ấy rời khỏi tôi lần nào nữa."



Hàn Tịch sững người.



Cánh cửa phòng ngủ lúc này đột ngột bật mở. Hạ Nhi mặc một áo khoác xanh lam phấn và một chiếc váy màu vàng nhạt, vừa đi ra đã trông thấy hai nữ nhân cường thế ngồi trên sofa nhìn nhau chằm chằm.



Hạ Nhi đảo mắt nhìn Khương Tình vẫn chưa rời đi, mím môi lại.



Khương Tình ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, góc nghiêng trông rất thanh nhã lãnh đạm, làm gì có chút bóng dáng nào của một người khi nãy còn đang cố gắng giày vò cơ thể cô.



Dục vọng chưa tan đi khiến cô trong phút chốc đỏ mặt giận dữ.



Ngay cả lúc này, ánh mắt cô vẫn có thể thi thoảng liếc nhìn cơ thể hoàn mỹ của nữ nhân kia, nhìn tới cổ áo đã được nới lỏng trên cổ, nhìn trước ngực hơi nhô lên mềm mại quyến rũ, cho dù mặc sơ mi cũng có thể nổi bật những đường nét cơ thể nuột nà mạnh mẽ mê người.



Từng nút, từng nút cúc áo thật là hại người, che giấu đi sự mê hoặc từ vùng xương quai xanh ẩn hiện, cả khe ngực sâu hút huyền ảo, chiếc áo trắng còn khiến Khương Tình trở nên thanh nhã sạch sẽ, bộ dạng soái khí "cấm dục" đầy quyến rũ.



Cô đã nói là nữ nhân này rất nguy hiểm mà.
















Bất luận cô muốn trốn thoát hay vùng vẫy cỡ nào, chỉ cần Khương Tình động chạm nhẹ ngón tay, cô lại không kìm được lòng mình muốn lại gần, cô tham luyến mê đắm dục vọng điên cuồng với nữ nhân này.



Khương Tình quá nguy hiểm, nguy hiểm trên thương trường, mà tình trường và tình dục lại càng nguy hiểm hơn.



Hạ Nhi phẫn nộ nhìn Khương Tình, nghiến răng nghiến lợi đưa ra một kết luận bốn chữ vô cùng phù hợp với nữ nhân kia —



Thú đội lốt người.



Khương Tình lúc này đột ngột quay đầu sang nhìn cô, khoé môi ôn nhuận tao nhã rướn lên độ cong hoàn mỹ lại gợi cảm đến cực hạn.



Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch dữ dội, cảm thấy toàn bộ các dây thần kinh của mình đều căng ra, tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, huyệt thái dương giật lên từng cơn, lòng bàn tay cũng bắt đầu có mồ hôi.



Cô nhớ lại cảnh tượng điên cuồng lúc nãy, ngay lập tức lùi lại một quãng xa.



Nhưng Khương Tình có vẻ không còn lạ lẫm gì dáng vẻ như gặp ma này của cô. Chỉ cúi đầu cười khe khẽ, thanh âm trong trẻo mềm nhẹ, vô cùng dễ nghe.



Hạ Nhi chỉ cảm thấy có một luồng khí tươi mát tràn vào lồng ngực.



Cô kinh hoảng xoay người bước nhanh ra cửa lớn.



Khương Tình đứng phắt dậy, dây thanh quản ép tới trầm thấp, tròng mắt nâu sẫm tối lại, vô cùng lạnh lẽo.



"Em muốn đi đâu?" Khương Tình lớn giọng.



Hạ Nhi không quay đầu lại, cũng không ngừng bước chân, chỉ bỏ lại đúng một câu:



"Đi đâu mặc xác tôi."



Sau đó chính là chạy trối chết xông ra ngoài.



Hàn Tịch trầm mặc, muốn đứng dậy đi theo cô, ánh mắt lơ đãng liếc tới cánh cửa phòng ngủ đang hé mở.



Ngay lập tức Hàn Tịch cảm thấy bản thân như đang có mặt trên một chiến trường đã hạ cờ dẹp trống, xác phơi đầy mặt trận, tiếng than gào thấu trời.



Đây chỉ là những gì tạm nhìn thấy từ góc độ Hàn Tịch đang đứng.



Nếu thực sự đặt chân vào phòng, chẳng biết sẽ còn hỗn loạn đến mức nào.



Hàn Tịch lại xuất hiện sự kích động như muốn phát rồ, giống như có vô số con côn trùng đang mặc sức bò lổm ngổm trên lưng, sau đó len lỏi vào từng lỗ chân lông.



Căn bệnh ám ảnh cưỡng chế khiến Hàn Tịch chỉ hận không thể lập tức ra tay thu dọn tàn cuộc này.



Khương Tình cũng bước tới, liếc nhìn căn phòng ngủ hỗn loạn, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã dựa vào một bên, trong nụ cười lộ rõ một sự yêu chiều nồng đậm.



Ánh mắt Khương Tình ôn nhuận ấm áp, bờ môi hơi mỉm cười.



"Xem ra là tức giận không nhẹ. Tôi phải gọi người mang đồ tới cho cô ấy đập thoả thích mới được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK