Hạ Nhi chậm rãi mở mắt, khẽ nhíu mày nhìn rèm cửa không đóng, ngoài kia là ánh nắng rực rỡ, nhưng dù có đẹp cỡ nào, hắt nắng xuống thành giường cũng có cảm giác cô quạnh, lạnh lẽo.
Những ngày Khương Tình ở đây, nữ nhân ấy mỗi khi thức dậy sẽ kéo rèm cho cô, ngăn ánh nắng mặc sức ùa vào làm cô tỉnh giấc.
Hạ Nhi nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng tay che đi ánh nắng trước mắt, năm ngón tay bị ánh nắng rọi sáng như trong suốt.
Ánh sáng rất mạnh, mái tóc nâu dài của Hạ Nhi đổ xuống che kín bả vai trắng muốt, trên người cô là bộ áo ngủ màu trắng, gương mặt hồng hào sáng sủa, hàng mi dày rậm rung rinh nhè nhẹ, có chút lười biếng lại khiến người ta yêu thương.
Hạ Nhi vén nhẹ chăn xuống giường, cứ thế bước chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Nhà vệ sinh, phòng tập gym, phòng sách, phòng khách, phòng ăn, đại sảnh và cả khu vườn hoa hồng rộng lớn đều không có bóng dáng của Khương Tình.
Hạ Nhi thở dài, cô yên lặng ngồi xuống sofa ngoài phòng khách, co ro một góc, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Một buổi chiều ánh nắng cực kỳ rực rỡ, cô cứ thế yên lặng ngồi ngắm mây trời qua cửa kính, một sự nhàn tản như vậy rất xa xỉ.
Nhưng mà — rất trống trải và cô đơn.
Nhìn cả một căn biệt thự quặng quẽ đến lạ thường, tâm trạng của Hạ Nhi bất giác trở nên tồi tệ vô cùng.
Cô cứ ngồi như thế, ngồi đến khi trời chập tối.
Hoàng hôn trải dài trên bầu trời, đồng thời rắc ánh đỏ kiều diễm lên cửa kính.
Hạ Nhi nhìn ánh chiều tà đổ nghiêng xuống, hoàng hôn tuyệt đẹp, gió thổi qua bệ cửa sổ, trêu ghẹo chiếc chuông gió trên đỉnh đầu để nó vang lên những tiếng đing đang vụn vặt, giống như những âm thanh vọng tới từ một nơi xa xôi nào đó.
Cảnh chiều tà quá đẹp, từng tia sáng ấy len lỏi vào đôi mắt hổ phách của cô, thành một sắc màu cực kỳ ấm áp.
Cô — nhớ Khương Tình rồi.
__________
Đường X
Ở một quán bar không đông người lắm, những người đến đây đa phần đều muốn say, hoặc đa phần là những người cô đơn, hụt hẫng, lạnh lẽo, và tìm cảm giác quên đi tất cả.
Không gian quán rất nhạt nhoà, không có đèn nhấp nháy xanh đỏ, chỉ có quang cảnh thoáng đãng, còn có khu ngoài trời rộng rãi, tiếng nhạc rất nhỏ, phía trước lập loè ánh đèn đường điểm xuyết.
Khương Ngọc ngồi thẫn thờ, một mình uống rượu.
Nữ nhân ngồi ngược sáng, sau lưng là cả một khoảng đèn rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ nổi trội.
Dường như Khương Ngọc đã gọi không ít rượu, trước mặt bày mấy chai rỗng, dáng ngồi uể oải, cái bóng cao gầy lãnh đạm khiến không ít các cô gái xung quanh lần lượt ngoái đầu lại nhìn.
Một lát sau, bên ngoài cửa quán bar có người bước vào.
An Tranh phong tư tuyệt diễm, toàn thân khí chất ngút trời tiến tới, không ngồi xuống ngay mà chậm rãi liếc mắt đếm những chai rượu rỗng trước mặt, sau đó nhìn Khương Ngọc, cảm thán:
"Khương tổng, chị tính uống đến chết đấy à?"
Khương Ngọc khẽ ra hiệu cho An Tranh ngồi xuống rồi hỏi:
"Có chuyện gì?"
An Tranh tự rót cho mình một cốc rượu, uống cạn rượu trong ly, rồi ngước lên nhìn Khương Ngọc, lạnh nhạt nói:
"Chị và tiểu Hạ vẫn chưa ổn sao?"
Khương Ngọc cười, rồi ngẫm nghĩ:
"Tại sao em lại quan tâm chuyện riêng của tôi thế?"
An Tranh nhíu mày:
"Lương Hạ là bạn em."
Khương Ngọc cười nhạt, mặc kệ An Tranh, tiếp tục uống rượu.
An Tranh nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt hơi lạnh kia của Khương Ngọc, mãi mới hỏi:
"Lương Hạ nhất quyết không tha thứ cho chị, em nói đúng không?"
Khương Ngọc hơi nhướng mày, cười như không cười:
"Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng không thể tha thứ nổi."
An Tranh thở dài, đang định khuyên nhủ vài câu thì một cô gái ngồi gần đó có lẽ không kìm chế được nữa, đứng dậy đi tới, ngồi thẳng xuống bên cạnh An Tranh.
"Có thể mời em ly rượu không?" Cô gái khuôn mặt khá xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc cực kỳ lả lơi, giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng gác lên cánh tay An Tranh.
An Tranh nhíu mày.
Khương Ngọc đưa tay chống nhẹ cằm, lười biếng nói:
"An tiểu thư thật phong lưu, mời cô ấy một ly đi."
An Tranh nhướng mày, nghe vậy cũng không gạt tay cô gái ra mà đẩy một ly rượu đỏ tới trước mặt cô ta.
Cô gái rướn đôi môi lên, ánh mắt càng lúc càng mị hoặc, hơn nửa người trên với bầu ngực như tràn ra ngoài đã sắp dính sát vào cánh tay An Tranh.
Cô ta cầm ly rượu, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, kiều mị nhìn An Tranh rồi nói:
"Em là Tiểu Kiều, xin hỏi chị tên gì? Có thể làm quen với em không?"
An Tranh vẻ mặt gần như sắp mất kiên nhẫn.
Khương Ngọc lại cầm ly lên, thẳng thừng uống cạn, thưởng thức trò vui.
Cô gái thấy An Tranh không trả lời, cũng uống ly rượu một cách từ tốn, tay kia khoác lên vai An Tranh, nhẹ nhàng xoa xoa, cười nũng nịu:
"Chị đến đây chắc hẳn có chuyện không vui, có thể tâm sự với Tiểu Kiều một chút, biết đâu tâm tình sẽ thoải mái hơn."
An Tranh hơi nhếch môi, im lặng.
Khuôn mặt yêu nghiệt kia của An Tranh quả thật vô cùng có sức hút, cô gái mê muội ngắm nhìn, đánh bạo lại gần hơn, môi đỏ mọng gần như thì thầm vào tai An Tranh:
"Nếu chị quá cô đơn, Tiểu Kiều tối nay sẽ phụng bồi chị, có được không?"
Khương Ngọc ngồi bên cạnh nghe thấy liền ngậm cười, đưa ly rượu lên môi một ngụm uống cạn.
An Tranh lại rất bình thản, khẽ lắc lắc rượu trong ly, cười tùy ý, giọng nói trầm thấp từ tính làm đáy lòng người ta mê mẩn:
"Em muốn ngủ với tôi?"
Cô gái khuôn mặt bỗng hồng rực, ra chiều ngượng ngùng, nũng nịu nói:
"Người ta chỉ muốn tâm sự, nhưng nếu chị muốn..."
Giọng nói của cô gái mềm như kẹo bông, hơi lấp lửng.
An Tranh khẽ đặt ly rượu xuống, giơ tay trái lên, ánh đèn trong quán bar hắt lên từng khớp xương thanh mảnh của bàn tay trắng nõn như ngọc, cười như không cười, chậm rãi kéo tay cô gái kia lại, nói:
"Khẩu vị của tôi khá nặng, chỉ thích bạo hành nữ nhân ở trên giường, 'làm' đến khi toàn thân nữ nhân ấy là máu mới buông tha. Cô gái, em chắc vẫn muốn ngủ với tôi chứ?"
Cô gái nghe thấy liền mở lớn mắt, khiếp đảm lắp bắp vài câu, rồi nhanh chóng bỏ chạy thục mạng.
An Tranh lại không màng tới, bàn tay đưa ra cầm ly rượu, dáng vẻ nhàn nhã thong dong.
Khương Ngọc chứng kiến mọi chuyện xảy ra trước mắt với vẻ buồn cười, cũng tiện tay với lấy một ly rượu, nhấp một ngụm rồi nói:
"Khẩu vị của em từ khi nào lại nặng như vậy? Thích hành hạ nữ nhân?"
An Tranh ngước mắt lên nhìn, sau lại không nói câu nào.
Khương Ngọc cười không chút khách khí:
"Đôi khi chị rất khâm phục em, mỹ nhân xoay quanh một người tới một người, triền miên không dứt, lại vẫn có thể giữ vững thân mình, quyết không động lòng với ai."
An Tranh dựa người ra sau ghế, thờ ơ nói:
"Chị sai rồi, em động lòng với một người. Còn là động lòng đến chết cũng không thể từ bỏ đấy."
Khương Ngọc nghẹn lời, ngẫm nghĩ rồi cười:
"Tiểu công chúa không yêu em."
An Tranh nhấp một ngụm rượu, hơi cong môi:
"Em biết."
Khương Ngọc ngẩn ra giây lát, rồi khôi phục lại nụ cười trên mặt:
"Đúng là cố chấp."
An Tranh chỉ cười nhạt, bàn tay siết chặt ly rượu, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo không thể tan đi.
Khương Ngọc cũng chậm rãi uống rượu, không biết đang nghĩ gì.