Trong lòng đám người đồng loạt nghĩ tới quả nhiên lời đồn đãi không hề giả.
Hai nữ nhân tuyệt diễm, trong mắt như chỉ có thể nhìn thấy lẫn nhau, không nhìn thấy bất kỳ vật gì khác. Mọi âm thanh đều tựa như không có, phảng phất trên thế gian chỉ có hai người bọn họ.
Tất cả giác quan hội tụ vào một điểm, tất cả tinh thần đã sớm bay xa.
"Nữ chủ nhân Khương gia là Hạ tiểu thư."
Không biết ai nói một câu, thanh âm cực kỳ rõ ràng, tựa hồ không dám tin.
"Không thấy tràng diện lúc nãy sao? Vệ sĩ Khương gia không bảo vệ gia chủ, chỉ một mực bảo vệ tính mạng Hạ tiểu thư, tôi còn nghĩ Khương gia này đổi chủ luôn rồi đấy." Có một người không xác định thêm vào.
"Tôi lại nghe thấy Khương gia chủ giao cả tính mạng vào tay Hạ tiểu thư. Sống hay chết đều do cô ấy quyết định." Trong đó lại một người tiếp lời, có chút do dự nói.
"Theo tôi thấy, Khương gia chủ chính là xem trọng một mỹ nhân đến không cần cả giang sơn." Một người khác lập tức suy đoán tự cho là đúng.
Mọi người đồng loạt sửng sốt, đều nhìn về người nọ.
Mặt người nọ phút chốc đỏ lên, dưới ánh mắt tràn đầy tò mò của mọi người, khiếp vía tiếp tục nói:
"Tôi nói sai sao? Theo những gì Khương thiếu gia nói, rõ ràng Khương gia chủ xem trọng Hạ tiểu thư đến mức ngay cả Khương gia cũng không cần rồi kia mà."
Mọi người chợt hiểu ra, một người trong đó liền vội hỏi:
"Nhưng Hạ tiểu thư liệu có tha thứ cho Khương gia chủ không a? Hạ tiểu thư có vẻ rất tức giận." Có người thử thăm dò lên tiếng.
"Tôi thấy Hạ tiểu thư có lẽ sẽ tha thứ, không thấy người ta bày tỏ sự quan tâm tới Khương gia chủ đấy sao?" Có người nói ra nghi ngờ.
Tất cả mọi người không người nào giải đáp, đây là một câu đố khó giải.
Thậm chí cho tới bây giờ đầu óc bọn họ còn chưa hồi phục lại được, không thể tin được những chuyện vừa xảy ra.
Lúc trông thấy Hạ Nhi xử lý đám sát thủ, không ít tiểu thư trong đám đại gia tộc hâm mộ cô, tán thưởng cô, nhưng lúc này khi trông thấy cô đối đãi tàn bạo với Khương Tình liền giận dữ.
Khương Tình là tồn tại như thần thánh, như một đám mây trên cao, là người ôn nhuận dịu dàng nhất trong suy nghĩ của bọn họ làm sao có thể bị ngược đãi thành như vậy?
Đám người đàm luận sôi nổi, tụ lại một chỗ bàn bạc nghị luận chuyện vừa xảy ra.
Trong khi đó, Khương Ẩn bị Lam Tinh và Lam Thất đưa đi, cùng một đám sát thủ biệt tăm vô dạng lại không một ai để ý tới.
La quản gia trong thời gian ngắn đã gọi người.
Trong vài phút ngắn ngủi, Tô Thịnh dẫn theo một đoàn bác sĩ, chữa trị và xem xét vết thương cho Khương Tình và đám vệ sĩ.
Tô Thịnh đến vừa lúc trông thấy Hạ Nhi và Khương Tình đứng chung một chỗ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Nhi dành cho chủ tịch nhà hắn, xém tí nữa hắn lập luôn cái đàn tế khấn lạy thần phật, tạ ơn trời đất.
Hạ Nhi nhìn thấy Tô Thịnh bù lu bù loa, gần như muốn xem cô là lão tổ tông mà đối đãi, thở dài.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời từ lúc nào đã đầy sao, ngân hà tràn ngập ánh sao rất đẹp, nhìn từ xa thì cực kỳ hoa lệ, một màn máu tanh vừa rồi dường như đã kết thúc rất nhiều thứ đáng ra phải kết thúc từ rất sớm.
Bỗng nhiên bên cạnh trầm bổng vang lên một tiếng cười, cực kỳ nhạt nhẽo, như đang giễu cợt:
"Khương Tình, cô hôm nay chắc là đắc ý lắm?"
Khương Tình thản nhiên nhìn Dung Lạc đang đi đến, bàn tay như ngọc vén lên một luồng tóc nâu dài ra phía sau tai Hạ Nhi, động tác vô cùng thân mật.
Ánh đèn màu bạc thản nhiên chiếu lên người Dung Lạc, nữ nhân mị sắc khuynh thành, khí thế bức người, vẫn có vài phần uyển chuyển yêu mị như trước, giơ tay nhấc chân luôn tản ra vẻ cao quý vô song.
Trên tay Dung Lạc cầm một ly rượu vang đỏ, nhàn nhã đến như vậy, không xem ai ra gì, giữa một khung cảnh đầy máu tanh lại có thể thưởng thức rượu, bình tĩnh tựa như không. Một nữ nhân dường như bất luận lúc nào cũng đều mang cái dáng vẻ xinh đẹp làm thiên địa mất sắc, câu dẫn hồn phách người khác.
Hạ Nhi quay mặt qua nhìn Dung Lạc, cô cảm thấy, so với bộ mặt dữ tợn không chút che giấu sự tàn độc của Khương Ẩn, thì vẻ sâu không thấy đáy như màn đêm trong rừng rậm càng làm người khác thấy sợ hãi hơn.
Dung Lạc — cô vĩnh viễn không đoán ra được những gì nữ nhân này đang nghĩ, cũng không biết bước tiếp theo nữ nhân hung tàn đến bạo ngược này sẽ có hành động bất ngờ gì.
Một nữ nhân khí thế bức người, khinh người quá đáng. Tâm cơ cùng thủ đoạn của nữ nhân này cô lại càng lĩnh hội sâu sắc hơn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã rất bài xích Dung Lạc.
Nhiều lúc cô cũng cẩn thận suy nghĩ lại bản thân, tự hỏi tại sao đối với Dung Lạc cô lại có một sự chán ghét không diễn tả nổi như vậy?
Thế nhưng kết quả vẫn chỉ là như thế.
Cô chính là không thể nào yêu thích nổi.
Nếu có thể giải thích, cô chỉ có thể nói, cô làm người rất xem trọng cảm xúc. Giống như Khương Tình, là người mà cô yêu, trừ tình yêu của Khương Tình dành cho cô ra, cô không cần tình yêu của người khác. Cô chỉ cần Khương Tình yêu cô, còn tình yêu của người khác dành cho mình, cô không quan tâm nổi.
Đã yêu Khương Tình rồi, bản thân cô chỉ có thể lãnh tình với người khác.
Dung Lạc và Khương Tình đều có một điểm chung là tích độc chiếm, tính sở hữu cao và là những nữ nhân có sự ưu việt hơn hẳn người thường, đều là thiên tài tuyệt diễm.
Thế nhưng, đối với Dung Lạc, một nữ nhân có khí độ phảng phất như tất cả mọi người đều phải cúi đầu dưới chân, xem mạng người như cỏ rác lại khiến cô cực độ chán ghét.
Tính toán lòng người đến triệt để, không tiếc mọi giá để đạt được mục đích.
Cô thật sự rất không thoải mái với một kẻ thâm sâu đầy toan tính như vậy.
Là người mà cô yêu, cho dù người đó có giết người hay phóng hoả, không việc ác nào không làm, táng tận lương tâm, cô cũng sẽ cảm thấy điều đó rất tốt, không sai một chút nào, thậm chí còn rất đáng biểu dương.
Nhưng người cô không thích, là chán ghét đến cực điểm, cho dù không làm gì, chỉ thở thôi cô cũng cảm thấy tội ác tày trời.
Cũng vì như thế, cho nên dù Khương Tình có làm cô tổn thương đến mức nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy đó là yêu.
Còn Dung Lạc, cho dù tốt với cô cả trăm cả vạn lần, đều không thể khiến cô có được một chút cảm tình. Truyện chính ở || T RUMTRUYEN.n et ||
Cô — Chính là người có thể bao che khuyết điểm đến cực đoan như vậy đấy.
Khương Tình nhàn nhã vuốt ve lọn tóc nâu nhạt của Hạ Nhi trên tay mình, cuốn lấy nó rồi quấn nhẹ vài vòng trên đầu ngón tay thanh mảnh, cười ôn nhuận nho nhã, mặt mày tươi tắn, lấn mây lướt mặt trời, vân đạm phong khinh:
"Ừ, coi như đắc ý."
Khương Tình gật đầu, tiếng nói vừa dứt, ấm giọng cười nói tiếp:
"Cuối cùng cũng khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý, tôi không đắc ý không được."
Nháy mắt cảm xúc trong mắt Dung Lạc tựa như gió thổi mây phun, âm trầm lạnh lẽo, thẳng tắp bắn về phía Khương Tình.
Khương Tình chỉ cười, sắc mặt nhàn nhạt, thong dong dịu dàng, tao nhã đến cực điểm, bàn tay đưa tới nắm lấy tay Hạ Nhi, rút một chiếc khăn lau đi vết máu nhàn nhạt trên tay cô, rất tỉ mỉ lại cẩn thận.
Hạ Nhi nhướng mày, nhìn mái tóc đen của Khương Tình bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính lên cần cổ thon dài trắng nõn, trắng đen nổi bật lẫn nhau, đúng là đẹp không nói nên lời.
Nếu là người bình thường khi bị thương đến thế này thì đều sắc mặt trắng bệch, chật vật yếu ớt, mà khuôn mặt tai hoạ bậc này vẫn cố tình mỹ lệ đến yêu nghiệt như trước, tuy có chút tái nhợt vì mất máu, nhưng ngược lại hiện ra sự yếu ớt làm người khác đau lòng, hận không thể nói lời dịu dàng, ôn nhu vỗ về thương yêu.
Hạ Nhi thở dài, trái tim bỗng đập loạn không ngừng.
Dung Lạc nhìn động tác của Khương Tình, sắc mặt càng phát âm trầm, nhất là thấy Hạ Nhi không hề nhúc nhích hay phản kháng, đối với đụng chạm của Khương Tình còn rất là tự nhiên.
Hạ Nhi vốn chìm trong mớ suy nghĩ nên quên cả phản ứng, nhưng vừa hồi thần lại đã thấy cử chỉ thân mật của Khương Tình dành cho mình, muốn né tránh, nhưng còn chưa kịp có động tác, Khương Tình đã mở miệng:
"Vết thương của tôi rất đau."
Giọng điệu mềm yếu, hoàn toàn khác hẳn sự đạm mạc thường ngày, dáng vẻ như đang làm nũng.
Hạ Nhi nhướng mày.
Excuse me...
Cái này chính là cậy sủng nên kiêu thành tính trong truyền thuyết đúng không?
Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn xem lại vết thương đã được xử lý trên người Khương Tình:
"Đau lắm sao?"
Giọng nói dịu dàng vô cùng, quả thật như sắp chảy ra nước.
Khương Tình ôn nhu cười cười với cô, tao nhã như đóa hoa sen, gật nhẹ đầu.
Ngay lúc này từ bên trong biệt thự lại có một người gấp gáp chạy tới, mỹ nhân mặc trang phục hoa lệ, tóc mây bung xoã uốn lượn, trang sức quý giá, vẻ mặt đầy thống khổ, nước mắt đã làm trôi đi lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt, thoạt nhìn bớt đi vài phần xinh đẹp nhưng làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần thương tiếc, Lam Yên vừa khóc vừa chạy đến:
"Tình, chị bị thương sao?"
Vừa nói, vạt váy mỏng manh trên người Lam Yên bị gió nhấc lên, sắc mặt cô ta trắng bệch, cái trán có mồ hôi tinh mịn rịn ra, hiển nhiên là sau khi nhận được tin tức Khương Tình bị thương liền cấp tốc chạy tới đây.
Khương Tình vừa nghe thấy, lập tức đưa tay lên ra hiệu cho vệ sĩ cản Lam Yên lại.
Hạ Nhi nhìn Lam Yên, rồi lại quay đầu nhìn Khương Tình, nhíu mày.
Khuôn mặt Lam Yên trắng bệch, hoàn toàn không có huyết sắc, vành mắt ầng ậng nước, gần như là gào khóc:
"Tình! Chị đừng tuyệt tình với em như vậy."
Lam Yên hướng ánh mắt oán độc về phía Hạ Nhi, từng chữ như nghiền nát, vô cùng cay nghiệt:
"Tới tận bây giờ tôi vẫn không rõ nữ nhân như cô thì có cái gì tốt. Bên cạnh cô có nhiều người thích cô đến như thế. Tại sao nhất định cứ phải một mực bám lấy Khương Tình chứ? Trong mắt tôi, bất kì nữ nhân nào trên thế giới này cũng tốt hơn cô cả vạn lần. Hạ Nhi! Cô, không, xứng!"
Khương Tình nhíu mày, dự định cho người tới xử lý Lam Yên. Nhưng Hạ Nhi đưa tay cản lại, cô đứng lên, bước chậm rãi về phía Lam Yên, sát lại rất gần, khom người xuống, thấp giọng:
"Cô nói không sai. Tới bản thân tôi cũng không rõ mình tốt ở chỗ nào? Nhưng mà làm sao bây giờ đây? Những người mà cô nói vẫn cứ yêu thích tôi, dù tôi không đặt tình cảm ở nơi họ, tôi ích kỷ xấu xa đi nữa họ cũng thích tôi. Một người không xứng để người ta thích cũng vẫn có người thích. Bản thân cô là người xứng được người ta thích phải không? Tại sao người cô thích lại không thích cô?"
Lam Yên trợn trừng mắt, oán hận phẫn nộ nhìn cô chằm chằm.
Hạ Nhi vươn tay ra, nâng nhẹ cằm Lam Yên lên, cười đến yêu dị, đáy mắt hổ phách lại tối tăm như không nhìn thấy một tia sáng:
"Cô chính là thấy tôi đa tình, hoa đào đầy rẫy, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vì sao cô không thấy được tôi đã tuyệt tình và lạnh tình đến mức nào? Tôi trước sau chỉ yêu một người là Khương Tình. Ngoài nữ nhân ấy ra, tôi đã để ai vào tim? Vào mắt mình hay chưa?"
Khương Tình nghe thấy, bỗng bật cười.
Dường như tâm tình hơi kích động nên bị ho khan, nữ nhân ôn nhuận chậm rãi đưa bàn tay như ngọc lên che miệng ho nhẹ một tiếng, trong tiếng khụ dường như xen lẫn ý cười vui vẻ nồng đậm.
Dung Lạc đứng đó, đôi con ngươi màu xanh biển không nhìn thấy được bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh nói với Khương Tình:
"Khương gia chủ hoa đào cũng đâu có ít, xung quanh thật không thiếu mỹ nhân, xem ra ba năm qua không có Hạ Nhi bên cạnh, cô cũng không tịch mịch lắm nhỉ?"
Khương Tình nở nụ cười nhẹ như nhành liễu, chậm rãi nói:
"Dung tổng quá lời, vận đào hoa của Dung tổng nổi tiếng trải dài khắp nơi, thiên kim hào môn cành vàng lá ngọc đều sắp giẫm nát cửa chính Dung gia rồi. Những đoá hoa đào bên cạnh tôi thật không thể so sánh nổi. Không đáng nhắc tới."
Dứt lời, Khương Tình nhìn về phía Hạ Nhi, nụ cười cưng chiều bên khoé môi hiện ra rõ ràng không chút che giấu, ưu nhã nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng:
"Trời cao chứng giám, tôi luôn giữ thân mình trong sạch, hoa đào đến một người xử lý một người, đến một đôi xử lý cả một đôi. Dù sao nhà có nàng dâu hung hãn đến mức đó, tôi thật sự không có gan làm bậy."
Tay cầm ly rượu của Dung Lạc run lên.
Gió lạnh thổi tới, thấm vào lòng, một người ý hận ngập trời, một người buông mắt như đăm chiêu, vô cùng bình thản, chỉ riêng hô hấp là rõ ràng.
"Khương gia chủ, chiêu số này không tệ."
Dung Lạc giận dữ, âm thanh như rít ra từ kẽ răng, đóng băng luồng không khí trong vòng mười mét, tất cả mọi người đều cảm nhận được tia lạnh lẽo giận dữ tỏa ra từ người Dung Lạc.
Khương Tình bình thản cười:
"Cảm ơn đã khích lệ."
Một câu trả lời qua loa hời hợt.
Dung Lạc cảm thấy cả trái tim sắp tan nát, khả năng tự kiềm chế vốn tự hào đã vứt đến chín tầng mây, khuôn mặt lạnh lẽo.
Bàn tay cầm ly rượu đột ngột đưa lên, muốn ném nó về phía Khương Tình,
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Hạ Nhi xuất hiện giật lấy ly rượu vang trên tay Dung Lạc, cười lạnh nói:
"Động thủ ngay địa bàn của Khương gia, Dung Lạc, cô cũng thật quá tuỳ hứng đấy. Có thấy kết cục của Khương Ẩn không? Muốn làm gì cũng phải để ý trước sau, bổn tiểu thư còn chưa có chết, nữ nhân này sau này mỗi ngày bổn tiểu thư đều phải nhìn. Cô ném ly rượu vào cô ta, muốn hủy dung cô ta, cũng phải xem bổn tiểu thư có đồng ý hay không chứ?."
Dứt lời, Hạ Nhi không đợi Dung Lạc mở miệng, bỗng nhiên đem tạt hết rượu lên mặt Lam Yên đứng ngay sau đó, Lam Yên căn bản tránh né không kịp, trong nháy mắt toàn thân đều dính đầy rượu, cô ta hét lên một tiếng, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, gào thét ầm ĩ.
Hạ Nhi cũng không thèm nhìn tới Lam Yên, tay cầm ly thuỷ tinh rỗng dùng lực ném mạnh lên người Dung Lạc.
Xung quanh lại vang lên tiếng hút khí, ai nấy đều kinh hãi tột độ.
Chỉ nghe tiếng vỡ nát thanh thuý của thuỷ tinh rơi xuống nền đất, vỡ làm nghìn mảnh nhỏ.
Hạ Nhi cười như trăm hoa đua nở:
"Cô xem, nữ nhân bị hất rượu vào mặt nhìn thật xấu xí làm sao? Bổn tiểu thư không tình nguyện ngắm một giương mặt như vậy đâu."
Lam Yên khẽ liếc mắt nhìn cô, miệng im bặt lại, cả trái tim gần như mất đi tiết tấu, hoảng sợ vô cùng.
Dung Lạc tức giận xoay mặt, lạnh lùng nói:
"Em tha thứ cho cô ta dễ dàng như vậy sao?"
Dứt lời, lại nhìn Khương Tình, khoé môi nhếch lên độ cong tàn nhẫn:
"Còn chưa biết kết quả sẽ thế nào đâu. Khương gia chủ đừng vội đắc ý như vậy."
Khương Tình nghe thấy, lại vẫn trước sau như một, vô cùng bình thản.
Hạ Nhi khẽ động khóe miệng, cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Kết quả?"
Hạ Nhi dứt lời liền lấy ra chiếc nhẫn lúc nãy Khương Tình nhét vào tay cô, chậm rãi đeo lên ngón áp út của mình, con ngươi hổ phách chuyển động ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay mình đang tản ra một quầng sáng nhàn nhạt vô cùng duy mỹ, không biết nghĩ đến đâu, bỗng nhiên cười rộ lên:
"Tới nhẫn cũng nhận lại rồi. Dung Lạc. Cô nói xem?"
Khương Tình lúc này mới sững người, chưa bao giờ biết cảm giác khi Hạ Nhi ở trước mặt người khác tuyên bố chủ quyền lại có thể hạnh phúc đến như vậy, trong nháy mắt có một loại cảm giác lâng lâng như ở trên mây.
Sắc mặt Dung Lạc trong nháy mắt chuyển sang tái nhợt.
Lúc này gương mặt Dung Lạc vốn xinh đẹp quyến rũ sa sầm lại, đôi mắt xanh biếc sâu không thấy đáy như cánh cửa địa ngục rộng mở, trong đó hiện giờ như có ác quỷ tuôn ra, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác người khác thành vô số mảnh nhỏ.
Dung Lạc đã gần tới ranh giới bùng nổ, luồng lạnh lẽo quanh thân tăng vọt, không đáp lời.
Khương Tình vẫn cười, nhìn thái độ an tĩnh quyết liệt của Hạ Nhi dành cho Dung Lạc, vô cùng hài lòng, thấp giọng cười khẽ một tiếng:
"Tình cảm của con người không phải là vật vô tri có thể để người khác tuỳ tiện điều khiển. Mong Dung tổng hãy từ bỏ tâm tư của mình đi."
Khương Tình dứt lời liền đưa tay ra kéo lấy cổ tay Hạ Nhi, ôm cô vào trong ngực.
Hạ Nhi bị hành động bất ngờ đó của Khương Tình làm cho loạng choạng muốn ngã, cánh tay Khương Tình vững chắc đỡ lấy cô, cúi đầu hôn xuống cánh môi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoáng ửng đỏ, trong ánh sáng mờ ảo thoạt nhìn cực đẹp, khiến tâm thần người ta rung động.
Sắc mặt Dung Lạc biến đổi, nhìn hai người ở cùng một chỗ, thân mật vô cùng, trong lòng chợt đau đớn, cảm giác như có đồ vật gì đó vừa vỡ tan trong lồng ngực.
Dung Lạc bật cười, xoay người rời đi.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc đi được một khoảng liền đẩy Khương Tình ra, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó nhìn sang Khương Tình, trong bóng đêm, tươi cười của cô như đóa hoa nở rộ, u ám mà xinh đẹp, trần thuật không hề mang theo một tia tình cảm:
"Dung Lạc nói đúng đấy. Cô đừng đắc ý sớm quá, chiếc nhẫn này tôi tạm nhận lại, còn việc có tha thứ hoàn toàn cho cô hay không, cái đó phải xem bản thân cô."
Khương Tình nghe thấy liền bật cười.
Vốn biết Hạ Nhi là người rất mang thù, sự việc ba năm trước, cô bị Vương Minh Tuyết và Lam Yên họp sức lại lăng nhục tại đại tiệc Khương gia vẫn là gút mắc trong lòng cô chưa giải được. Vì thế nếu muốn cô hoàn toàn tha thứ tiếp nhận bản thân, Khương Tình nghĩ mình cần phải cho cô một sự đảm bảo tuyệt đối.