Du Tử Miên lúc này mới kinh hoàng, sững người.
Khi lên tiếng có vẻ dè dặt, thanh âm rất khẽ, rất nhẹ, chính là kiểu mong manh yếu ớt mà bất kỳ người nào nghe thấy cũng muốn bảo vệ:
"Lương tiểu thư... đến sao? Ah... Vậy... tôi làm phiền hai người rồi."
Lương Hạ sửng sốt, đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại rồi cô mới mơ màng trở về với thực tại.
Trong căn phòng rộng lớn, dưới sự tráng lệ là một màu buồn bã u tối đến không ngờ.
Lương Hạ cắn chặt môi.
Trong đầu vang lên một hồi khó chịu, cô ngẩng mặt nhìn Khương Ngọc đang ngồi trên giường, chỉ thấy tồn tại ở cái biểu diện ngang ngược kia là sự lạnh lẽo quá đổi xa cách, hình ảnh này trong mắt cô lại dường như có phần gượng gạo.
Vì thế, cô bỏ mặc Khương Ngọc đẩy cửa bước ra ngoài.
Ở bên ngoài, Du Tử Miên vẫn chưa rời đi, vừa trông thấy cô đẩy cửa bước ra, lưng cô ta dựa lên kệ tủ rượu, bình thản nói:
"Lương tiểu thư hôm nay có nhã hứng đến thăm Ngọc, sao không ở lại lâu hơn một chút?"
Ngay khi câu nói ấy của Du Tử Miên kết thúc, Lương Hạ liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm Du Tử Miên đang đứng đó, cô cắn răng không đôi co, đầu óc lại thực sự bị xáo trộn đến khó chịu.
Một trực giác mãnh liệt cho cô biết tính cách của Du Tử Miên thật ra cũng không nhỏ nhẹ như vẻ bề ngoài, dù sao cũng là thiên kim một đại gia tộc lớn, có dòng máu kiêu ngạo trong người cũng là chuyện bình thường.
Khóe miệng Lương Hạ hơi giật giật một chút nhưng cũng không thể hiện ra bất kỳ sự khó chịu nào, mỉm cười:
"Cô chăm sóc chị ấy đi. Tôi có việc."
Lương Hạ dứt lời liền xoay người muốn rời đi, nhưng lúc này cổ tay cô lại bị ai đó níu chặt ngăn cản.
Du Tử Miên nắm chặt tay cô, khi mỉm cười lại càng thêm dịu dàng, quan tâm:
"Sao Lương tiểu thư lại nói thế? Tuy hiện tại trên danh nghĩa tôi là hôn thê của Khương Ngọc, nhưng dù sao cô cũng là... bạn gái chị ấy. Thật ra thì cô không cần lo lắng, việc sắp xếp đính hôn chỉ là ý định một phía từ hai bên gia đình. Khương Ngọc vẫn chưa đồng ý với chuyện đó. Tôi và Khương Ngọc hiện tại chỉ là trên danh nghĩa thôi."
Lương Hạ nhìn Du Tử Miên, phát hiện ra một chút không tình nguyện trong nụ cười kia, khẽ thở dài, nói:
"Tôi và Khương Ngọc đã chia tay rồi."
Du Tử Miên tựa hồ rất hoảng hốt, bàn tay che lấy miệng:
"Chia tay? Hai người chẳng phải đang rất tốt sao? Lúc nãy..."
Thấy Lương Hạ mãi không nói gì, ngữ khí Du Tử Miên trở nên lo lắng:
"Lương tiểu thư, có phải cô hiểu lầm cái gì không?"
Lương nhìn thẳng vào mắt Du Tử Miên, mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Du Tử Miên thở phào một hơi, giọng điệu trở nên vui vẻ:
"Tôi rất mong hai người hoà hảo lại với nhau. Nhưng nếu hai người đã chia tay..."
Nhịp tim của Lương Hạ bỗng chợt chệch đi một nhịp.
Khóe môi cứng đờ, nụ cười ấy đóng băng trong ánh mắt, rồi dần dần nguội lạnh.
'Hoà hảo' hai từ này như một chiếc gai nhọn đâm thẳng vào tai khiến màng nhĩ cô đau đớn.
Cho dù vẫn cố giữ nguyên vẻ bình thản nhưng trái tim thì đã tả tơi, tan tác thành ngàn mảnh.
Thanh âm của Du Tử Miên dịu dàng, vui vẻ:
"Nếu đã chia tay thì sau này lễ đính hôn của tôi và Ngọc cô có thể tới không?"
Một câu nói vui vẻ biết bao nhưng lọt vào tai Lương Hạ lại khiến lòng cô tắc nghẹn.
Hiện tại cô đã chẳng có tư cách để ghen ghét hay bộc lộ sự khó chịu của mình ra ngoài.
Lòng bàn tay chợt ấm lên, Lương Hạ cúi đầu nhìn, tay cô một lần nữa bị Du Tử Miên nắm chặt:
"Dù sao cũng có một đoạn nhân duyên với nhau. Khương Ngọc nhất định sẽ muốn cô đến dự buổi lễ đính hôn này."
Lương Hạ nhất thời không phản ứng kịp, nhìn với vẻ nghi hoặc.
Du Tử Miên cười khẽ:
"Có được không? Lương tiểu thư."
Lương Hạ bật cười:
"Tuỳ cô."
Lời nói đầy mỉa mai của cô vừa cất lên, cửa phòng ngủ liền bật mở.
Đôi mắt Khương Ngọc khá đờ đẫn, hàng mi cong khẽ rung lên. Dưới ánh đèn vàng, những hạt nước nhỏ đọng trên đó ánh lên như pha lê, mái tóc màu đỏ rượu ướt rượt, nhìn là biết vừa qua loa tự làm bản thân tỉnh táo lại.
Trông thấy Khương Ngọc, mắt Du Tử Miên sáng rực, khẽ gọi tên:
"Ngọc..."
Nữ nhân cao gầy thanh mảnh, người con gái dịu dàng nho nhã.
Một cảnh đẹp như trong phim càng khiến họ giống một đôi trời sinh.
Lương Hạ nhìn thấy, cõi lòng tràn đầy chua xót.
Thật ra ngay từ đầu cô không nên xen vào cuộc sống của Khương Ngọc, biết rõ cô và Khương Ngọc là người của hai thế giới.
Không như Du Tử Miên.
Hai người họ... rất xứng đôi.
Khương Ngọc vẫn đứng đó từ đầu tới cuối.
Cho dù Du Tử Miên có nói gì dường như cũng chẳng thể lọt vào tai.
Lương Hạ quay người định đi bỗng Khương Ngọc hét lên một tiếng:
"Em đứng lại cho tôi!"
Lương Hạ dừng bước, không quay đầu.
Cánh cửa phòng ngủ bị Khương Ngọc đóng lại cái 'rầm', làm Du Tử Miên đứng bên cạnh giật thót.
Cô ta nhìn Khương Ngọc với vẻ bất an.
Gương mặt hơi nghiêng của Khương Ngọc lúc này như đang ẩn chứa một trận mưa gió bão bùng, chỉ là đang đè nén mà thôi.
Lương Hạ hít sâu một hơi, lại chuẩn bị bước tới trước.
"Em đứng lại!" Khương Ngọc bình tĩnh nói.
Ngay cả Du Tử Miên nghe ngữ điệu này cũng cảm thấy sởn gai ốc.
Bầu không khí trở nên không bình thường, những dòng khí chuyển động xung quanh như đang ngưng tụ lại.
Khương Ngọc là một nữ nhân khi càng bình thản thì càng chứng tỏ đang giận dữ tột cùng.
Lương Hạ đương nhiên sẽ không qua.
"Tiểu Hạ."
Khương Ngọc gọi tên cô, cực kỳ chậm rãi, sắc mặt đã trở về với vẻ bình thản.
Lương Hạ lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, bờ vai run rẩy.
Cô nên dừng lại, lý nói với cô rằng nếu không dừng lại tiếp theo ắt hẳn sẽ là cuồng phong bão tố.
Sự sụp đổ trong trái tim và một tình cảm đau đớn như thế này khiến cô chỉ muốn chạy trốn.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi quay người đối mặt với Khương Ngọc, một chút cũng không tỏ ra yếu thế, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhạt nhòa:
"Yên tâm! Tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai người."
Dừt lời, cô không chút lưu tình quay đầu rời đi.
________
Những vẻ vang và rực rỡ của ban ngày khác hẳn với cái tĩnh mịch của đêm đen.
Màn đêm như mổ xẻ nội tâm của con người, trút bỏ lớp vỏ ngoài nặng nề một cách tàn nhẫn, không chút nể tình.
Khương Ngọc nằm yên trên sofa, đôi mắt nhìn đau đáu ra ngoài cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc, hàng cúc trên áo sơ mi được mở bung vài nút, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp trước ngực.
Du Tử Miên đứng ở bên cạnh Khương Ngọc rất lâu, giống như hy vọng Khương Ngọc có thể ngồi dậy, có chút động tĩnh hoặc làm việc gì khác cũng được, chứ không muốn Khương Ngọc cứ nằm yên ắng như thế.
Phải rất lâu sau, cô ta mới khẽ thở dài:
"Ngọc, chị vào giường ngủ đi."
Lúc ấy Khương Ngọc mới có phản ứng, hơi ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Du Tử Miên thì nhíu mày:
"Sao cô vẫn chưa đi?"
Sắc mặt Du Tử Miên lập tức trở nên không tốt lắm, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói:
"Em lo cho chị."
Khương Ngọc cười khẩy, chỉ 'ồ' một tiếng, không kinh ngạc cũng không cảm thấy bất ngờ.
Một vẻ lạnh nhạt và bất cần khuấy đảo tâm trạng khiến Du Tử Miên cực kỳ khó chịu.
Lòng tự ái nổi lên, cô ta xoay người định rời đi, cứ thế đi ra tới tận cửa cũng không thấy Khương Ngọc gọi ngược cô ta lại.
Buồn đau trở thành dòng nước chảy tràn vào tận đáy tim, cô lại quay người nhìn Khương Ngọc nằm trên sofa.
Bóng hình nữ nhân ấy tuyệt tình đến nỗi khiến người ta căm hận.
Nhìn phòng ốc hơi bừa bộn, chưa hề được thu dọn. Du Tử miên lại quay trở vào, muốn lặng lẽ dọn dẹp phòng cho Khương Ngọc.
"Cút!" Một thanh âm đè nén đến khản đặc vang lên.
Du Tử Miên hoảng hốt đến run rẩy, lùi lại sau vài bước.
Khương Ngọc chậm rãi ngồi dậy, không hề nhìn Du Tử Miên lấy một cái, rít nốt hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt đầu lọc vào gạt tàn.
Khói thuốc làm mờ đi gương mặt tuyệt diễm hoa lệ nhưng lại khiến đôi mắt tối sầm kia thêm sắc lẹm.
Khương Ngọc đặt hai tay lên đùi, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói rét lạnh:
"Tôi bảo cô — Cút!"
Du Tử Miên phát hoảng, ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Ngay lúc Du Tử Miên rời đi, bao nhiêu đồ vật trong phòng cứ lần lượt bị Khương Ngọc đạp đổ, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Nhưng cho dù cảnh vật có tan hoang, đảo lộn đến cỡ nào cũng không thể sáng bằng sự đau đớn đến đáng thương trong con người Khương Ngọc bây giờ.
Một tay nắm lấy đầu tóc mà ra sức siết chặt, Khương Ngọc khép mắt đầy đau đớn.
Tiền tài địa vị, danh tiếng quyền lực.
Cho dù không hề thiếu bất cứ thứ gì, vây quanh bản thân hiện giờ là tiền bạc vật chất, thế lực và tham mưu.
Nhưng cần một người đồng tâm, thực sự khó đến như vậy sao?
Khương Ngọc vẫn luôn biết, từ lúc Du Tử Miên trở về, Lương Hạ rõ ràng có nhận ra điều gì đó, nhưng từ đầu tới cuối cô không làm ầm ĩ, không gây rối, luôn cho cô một không gian thoải mái, thậm chí còn không thể hiện ra mặt bản tính đố kỵ của phụ nữ, không điên cuồng gây khó dễ với Du Tử Miên chỉ để bảo vệ tình yêu của mình, chính vì cô là một người con gái nhẹ nhàng, thùy mị, cho dù có cãi vã cũng tuyệt đối biết chừng mực như vậy, nên bản thân cô mới tuỳ hứng phạm sai lầm.
Sai — cuối cùng vẫn là do bản thân sai.